← Quay lại trang sách

Chương 31 TỔ CHIM

Ngày hôm sau, sau khi nhặt những con dế nhỏ nhất có thế tìm được ở cửa hàng mồi câu của ông ngoại, tôi chỉ cho Piran xem những thứ tôi sắp đặt cho Chàng Trai Nhỏ.

“Tất cả chết hết rồi à?” Cậu ấy hỏi.

“Tất cả ngoại trừ anh chàng này.”

“Thật tệ quá đi mất.” Cậu ấy thả phịch người xuống giường tôi.

“Ừ. Tớ không thể chờ đến lúc Công ty biến mất mãi mãi.” Tôi nói và đặt một con dế nhỏ xíu vào trong bể cá. Bản năng hoạt động, không mất nhiều thời gian để Chàng Trai Nhỏ tìm thấy nó.

“Nhưng thị trấn cần Công ty.” Piran tranh luận.

“Thị trấn cần điều gì đó.” Tôi đáp. “Nhưng không phải là Công ty.”

Chàng Trai Nhỏ kêu ộp đầy hạnh phúc.

“Đáng ra hôm trước cậu nên thấy đám người phá hoại cuộc đình công.” Tôi nói. “Trông họ bần tiện lắm.”

“Cậu sẽ có một vết sẹo thật chất vì hòn đá đấy.” Piran trả lời. Phiên bản của cậu ấy về chuyện xảy ra đã được phát triển rồi. Tôi nhăn nhó không buồn sửa Piran.

“Bố tớ giận điên người khi biết được chuyện Eli đã băng qua hàng người đình công.” Piran nói. “Tớ không thể tưởng tượng được bố sẽ làm gì nếu biết về vụ cần sa.”

“Còn Hannah thì sao?”

“Chị ấy nịnh nọt bố mẹ tớ rồi chuyển về nhà rồi. Nhà tớ sắp có một em bé nữa trong nhà đấy. Cậu tin nổi không?”

Tôi lắc đầu.

“Cậu đã nghe tín gì từ bố cậu chưa?” Piran hỏi.

“Tối qua bố tớ gọi điện nhưng vì gọi đường dài nên tớ không được nói chuyện với bố.”

“Này, bao giờ họ về nhà?”

“Không biết nữa.” Tôi nói. “Có cả một đám người chờ để nói chuyện với giám sát viên.”

Ngay lúc đó, điện thoại reo trong bếp. Piran với tôi nhảy lên. Tôi chạy vào hành lang. Khi tôi vòng qua góc, mẹ đang bước về phía tôi với một nụ cười rộng tỏa trên mặt. “Jack ơi, chiều nay bố con sẽ về nhà.”

“Có tin gì không ạ?” Tôi hỏi.

“Bố không nói.” Mẹ đáp nhưng không thể ngưng cười.

Mẹ cầm lấy ví, lục lọi lấy ra một tờ mười đô.

“Đây.” Mẹ đưa tờ tiền cho tôi.

“Gì đây ạ?” Tôi hỏi.

“Sao con với Piran không đi xem phim.” Mẹ nói và nhìn đồng hồ. “Sẽ có một bộ phim bắt đầu trong bốn mươi phút nữa.”

Piran và tôi trao đổi cái nhìn lạ lùng. “Thật ạ? Thế còn việc bố về nhà thì sao ạ?”

“Đừng có lo. Bố sẽ ở đây khi con quay lại. Giờ hai đứa đi đi. Xùy xùy.” Mẹ gần như đã đây chúng tôi ra khỏi cửa. “Đi chơi vui nhé.”

“Đã bao giờ cảm thấy cậu không được chào đón chưa?” Piran nói khi chúng tôi băng qua sân.

“Ừ.” Tôi cười. “Mẹ chẳng thế chờ bọn mình rời nhà ấy.” Thế nhưng tôi sẽ không phàn nàn đâu. Bố mẹ đã không cho tôi tiền xem phim bao lâu rồi.

Một số đứa nhóc khác cũng có bố tham gia đội của bố tôi đã có mặt ở rạp hát khi chúng tôi đến đó. Kỳ lạ thật, tôi nghĩ.

Tất cả đám đều “ồ” lên vì vết thương trên trán tôi sau khi Piran kể cho chúng nghe chuyện xảy ra ở chỗ hàng người đình công, dĩ nhiên đã được nói quá lên cực nhiều.

Vì hầu hết đám nhóc vẫn còn đang học cấp hai còn Piran và tôi sẽ lên cấp ba, chúng tôi nắm quyền kiểm soát. Chúng tôi đưa vé cho từng người rồi mua cho bản thân một xô bỏng ngô to tướng. Tôi hít hà mùi bơ và muối nóng khi bước vào rạp hát tối om. Thậm chí tôi chẳng quan tâm mình sắp xem phim gì. Tôi chỉ vui vì được ở đó.

Tôi đã ăn hết nửa xô bỏng khi Piran khởi đầu cuộc chiến bỏng ngô. Ông Mabely cố gắng làm bọn tôi lắng xuống. “Mấy đứa nhóc các cháu im ngay, nếu không bác đá hai đứa ra đấy!” Nhưng tôi thấy một nụ cười lén nở trên mặt bác ấy khi bác quay người rời đi.

Chúng tôi uống Coke Anh Đào nhanh đến nỗi thi ợ được với nhau. Piran thắng vượt trội.

Chúng tôi bỏ lỡ phần lớn bộ phim, nhưng chúng tôi đã có quãng thời gian tuyệt vời.

Trời đã sang chiều muộn khi chúng tôi rời rạp hát. Tôi nhìn cột đèn xem có thấy chim sẻ không, nhưng nó không có ở đấy.

Trên quãng đường về nhà, tôi chuẩn bị tính thần cho bất cứ tín tức nào bố mang về. Bố có kiếm được việc không? Chúng tôi sẽ phải chuyển nhà ư?

Tôi chạy vào nhà, đóng sầm cánh cửa lưới. “Bố ơi!” Tôi la lên, nhưng trong nhà tối và yên lặng, ngoại trừ bản nhạc Trong rừng thông của Bill Monroe đang phát ra từ máy phát thanh trong bếp. Tôi ngân nga theo đoạn điệp khúc, “Trong rừng thông, trong rừng thông, nơi mặt trời chẳng bao giờ chiếu đến.”

Ở đây không có điều gì như thế, tôi nghĩ, dù gì thì vẫn chưa có.

Tôi bước ra hành lang tìm bố mẹ. Những hạt bụi trôi nổi qua ánh hoàng hôn như thể mặt trời lặn thấm qua cửa sổ. “Mẹ ơi? Bố ơi?” vẫn không có tiếng trả lời.

Tôi lại đi ra ngoài, cuối cùng tìm thấy bố mẹ đang âu yếm nhau giữa những tấm khăn trải phơi trên dây phơi quần áo.

“Eo!”

Mẹ với tay ra nắm lấy tay tôi. “Jack ơi, bố con có việc rồi.” Mẹ rạng rỡ.

Tôi nín thở. “Chúng ta phải chuyển đi ạ?” Tôi hỏi.

“Đi lại mỗi ngày xa thật đấy.” Bố nói. “Nhưng các chú và bố sẽ thay phiên nhau lái. Bọn bố có thể làm được.”

Tôi nở nụ cười lớn đến nỗi tôi nghĩ mặt mình sẽ vỡ đôi mất.

Ngay lúc đó, ánh mặt trời lấp lóe qua mắt tôi. Lại là chú chim sẻ, chú ta đang đậu trên cột phơi đồ với một cành cây con nằm trong mỏ.

“Làm sao mà biết được chứ.” Bố nói.

Tôi chớp mắt khi thấy ánh hoàng hôn ôm lấy con chim từ phía sau và ngắm nó bay từ cây cột sang cây sơn thù du của tôi, nơi nó đan cành cây con vào trong chiếc tổ mới toanh của mình.

“Có lẽ lần tới mình nên nhặt hộp thức ăn cho chim ở siêu thị Piggly Wiggly.” Mẹ nói.

“Con cũng sẽ cần hạt thức ăn nuôi chim nữa.” Bố đáp.

Tôi gật đầu và còn cười lớn hơn nếu như có thể.

Trong khi mẹ nấu bữa tối, bố con tôi ngồi trên xích đu ở hiên nhà, chăm chú nhìn Công ty. Hình bóng thân quen của nó đang bắt đầu thay đổi. Một số ống nằm vươn ra không nối vào thứ gì khác ngoài không khí, và một vài bể chứa đã biến mất. Các phần được chuyển đi bằng tàu và xe tải, không bao giờ quay lại. Tôi thấy xúc động vì nhà máy đang bị dỡ xuống.

“Có một bài báo viết về những điều bác Tom Hill đã nói, họ đang chuyển toàn bộ nhà máy xuống Nam Mỹ. Ở dưới ấy không có Liên hiệp nào hết. Bố đoán tình hình ở đấy gần giống ở đây ngày trước.” Bố nói. “Họ sẽ phải đấu tranh để được đối xử công bằng như chúng ta đã làm.”

“Như thế thật không đúng.” Tôi cau mày, nghĩ về điều ông ngoại đã nói: “Đôi khi cuộc sống là như thế.”

Ống khói sọc trắng đỏ vẫn đứng chỗ cũ. Tôi tự hỏi liệu họ có để nó lại như một kiểu đài tưởng niệm.

“Bố cho là những ngày khai thác mỏ ở Thị Trấn Đồng đã chính thức qua rồi.”

Tôi hít một hơi thật sâu. Giờ là lúc bảo bố. “Bố ơi, con biết bố muốn con làm công việc này, và đây là truyền thống gia đình, nhưng… nhưng con chưa từng muốn trở thành thợ mỏ.” Tôi nói. “Con xin lỗi.” Tôi mím chặt môi chờ đợi.

Bố nhìn kỹ tôi một lúc lâu. “Thế con muốn làm gì?”

“Kiếm lâm ạ.” Tôi nói. “Con muốn mang rừng trở lại Thị Trấn Đồng.”

“Kiểm lâm à?” Bố ngồi đó, chằm chằm nhìn không khí một lúc lâu. “Có vẻ con cần đi học đại học để làm công việc như thế.”

“Con nghĩ vậy.” Tôi nói khẽ.

“Con sẽ phải kiếm học bổng và tìm cách vào đại học. Bố không có khả năng để cho con đi học.” Bố nói. “Nhưng con sẽ là người đầu tiên trong gia đình này học xong cấp ba. Con có muốn làm việc này đến mức đó không?”

Tôi hít thở sâu rồi mỉm cười. “Vâng. Con muốn việc này đến mức đó ạ.”

Bố vỗ vai tôi. “Bố nghĩ con sẽ làm tốt việc này, Jack ạ.”

Tôi cảm giác nhẹ nhõm đi tới hai chục cân.

Sáng sớm hôm sau toán thợ mỏ đón bố đi làm ở nhà máy thảm mới mở.

Mẹ con tôi đứng trong sân chào tạm biệt bố. Ngay trước khi lên đường, bố ấn hòn đá tiên vào tay tôi.

“Nó đã mang may mắn đến cho bố, Jack ạ.” Bố nói. “Cảm ơn con.”