← Quay lại trang sách

Chương 32 CÂY SỐ

Piran cũng vui mừng nghe tin. “Tớ đoán tớ không phải đứa nhóc cuối cùng ở Thị Trấn Đồng.” Cậu ấy mỉm cười, đấm vào cánh tay tôi.

Chúng tôi đã câu cá cả buổi sáng, nhưng tâm trí tôi nằm ở nơi khác. Tôi hạnh phúc đến nỗi cảm giác như đang bay bổng giống chú chim sẻ. Chúng tôi không cần chuyển nhà. Chúng tôi không đi đâu hết mà Công ty sẽ chuyển đi. Nhà máy biến mất, thiên nhiên sẽ thực sự có cơ hội. Cây cối có thể trở lại, nhưng chúng cần giúp đỡ. Tôi nghĩ về mảnh vườn của mình và tự hỏi trồng một khu vườn có kích cỡ cả Thị Trấn Đồng sẽ khó đến mức nào.

“Chúng ta phải đến bưu điện chiều nay.” Piran nói. “Bố tớ sẽ nhận một lô hàng lớn toàn gà con. Gia đình nhà Miller sẽ bắt đầu làm trang trại. Cậu tin được không?”

“Đấy là cảnh tượng đáng xem.” Tôi đáp.

Khi chúng tôi tới nơi, người ta đang bước ra ngoài với nụ cười nở rộng. Giây phút cửa mở ra, chúng tôi hiểu lý do vì sao. Âm thanh “quang quác”, “chiêm chiếp” nghe muốn điếc tai.

“Quả đúng là nhà thương điên!” Bác Quinn nói và giơ hai tay lên. “Không thể làm xong việc gì trong hôm nay được.”

Đằng sau bác ấy là hàng chồng những hộp nhỏ. Một đám mỏ nhỏ xíu và những cánh vàng đầy lông thò ra khỏi những cái lỗ nằm dọc theo các mặt. Các hộp đựng lắc lư vì đám gà con di chuyển bên trong. Piran và tôi vươn người qua quầy hết mức có thể để nhìn rõ hơn.

Khi đang với, tình cờ tôi làm đổ một chồng tờ rơi quảng cáo khỏi mặt quầy, khiến chúng bay xuống mặt đất.

“Ối, cháu xin lỗi bác Quinn.” Tôi quỳ xuống để nhặt đống lộn xộn lại. Đó là lúc tôi để ý thấy dòng chữ được in trên đầu mỗi tờ giấy bằng chữ đen đậm.

TÌM THỢ TRỒNG CÂY

Làm việc cho

Dự Án Cải Tạo Môi Trường Thị Trấn Đồng

Lương: 10 xen cho mỗi cây giống trồng được

Gọi điện số…

Tôi ngừng thở, mắt đầy nước. “Không đời nào.” Tôi lầm rầm. Tôi khó mà thốt nên lời.

“Bác Quinn ơi, việc này dành cho tất cả mọi người ạ?” Tôi hỏi khi để chồng giấy xộc xệch lại mặt quầy. Tôi CỐ xếp thẳng chồng giấy nhưng quá kích động đến nỗi hai tay run rẩy.

“Hẳn rồi, Jack.” Bác ấy đáp. “Một người từ Sở Môi trường mang đống tờ rơi tới đây sáng nay.”

“Piran này, tớ phải đi đây,” tôi nói.

“Chuyện gì…?”

“Tớ sẽ nói với cậu sau!” Tôi kêu lên khi cầm tờ rơi nằm trên cùng chồng giấy rồi chạy khỏi cửa. Tôi reo hò và vẫy vẫy tờ rơi trên đầu mình như một lá cờ chiến thắng trên suốt chặng đường về nhà.

Hết.