Chương 3 Mê cung thứ ba
“KẺ BUÔN XỔI SÁCH”
“Buổi học hôm nay đến đây là hết. Các em về cẩn thận nhé.”
Giọng cô giáo chủ nhiệm từ bục giảng sang sảng vang xuống, gần như cùng lúc ấy, đám học sinh trong lớp bắt đầu lao xao đứng dậy.
“Cuối cùng cũng xong.”
“Đói chết được.”
“Hôm nay mày có phải tới câu lạc bộ không?”
Những giọng nói đua nhau cất lên, lớp học lập tức ồn ào như ong vỡ tổ.
Yuzuki Sayo cũng khéo léo cất sách vở vào cặp rồi đứng dậy. Khi ấy, cô bé đưa mắt liếc về phía gần cửa sổ. Giữa mấy đứa bạn đang nói chuyện rôm rả, có một chỗ ngồi trống không.
“Hôm nay vẫn nghỉ sao…”
Đó là chỗ của Natsuki Rintaro.
Cậu ta vốn không nổi bật, nên có nghỉ dài hơi thì không khí lớp học vẫn vậy, tụi bạn cũng chẳng để tâm mấy. Cho đến buổi sáng mấy hôm trước, Sayo cũng giống như các bạn.
Nhưng giờ thì hơi khác.
Sayo có thể đưa ra những lý do tủn mủn như vì là lớp trưởng nên phải đảm bảo quân số lớp, vì nhà gần nên phải đi giao sổ liên lạc..., nhưng cô bé hiểu rõ đó không phải là lý do cốt lõi. Trước kia, trong mắt Sayo, Rintaro chỉ là một thằng nhóc mọt sách nhạt nhòa, nhưng giờ đây, cùng chú mèo lạ lùng kia, Rintaro trong lòng cô bé đã mang ấn tượng hoàn toàn khác.
“Ủa, nhóc Natsuki hôm nay vẫn nghỉ học à?”
Đột ngột, một giọng nói vang đến. Sayo ngoảnh nhìn về phía hành lang.
Một học sinh lớp trên cao nhòng đang ngó qua cửa sổ.
Đó là Akiba Ryota, đội trưởng đội bóng rổ, đồng thời là một học sinh giỏi tốp đầu. Trong lớp học vừa tan, anh ta nở một nụ cười sáng lóa quá mức cần thiết, khiến bọn con gái đứa nào đứa nấy nhìn si mê, miệng thì rú rít.
“Anh Akiba có việc gì?”
Sayo nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng thấy rõ.
Hai người đều là thành viên của hội học sinh nên thường ngày vẫn trao đổi đôi ba câu, nhưng Sayo không sao mê nổi cái vẻ phù phiếm toát ra từ bậc đàn anh ưu tú này. Sayo không phải đứa bụng không ưa mà vẫn xã giao ngọt nhạt, nên cô bé luôn giữ khoảng cách với anh ta ra mặt, Akiba chắc chắn nhận ra điều đó, nhưng anh ta lại cứ bắt chuyện với cô bé với vẻ khoái chí lắm.
“Rốt cuộc Natsuki nhà ta vẫn không chịu đi học. Gay go quá nhỉ?”
“Cậu ấy nghỉ thì anh cũng bùng nên lời anh nói chẳng có sức thuyết phục gì đâu ạ.”
“Em nói thế anh tổn thương lắm! Anh nghỉ học là để đi an ủi cậu em đáng thương mất gia đình, suốt ngày vùi mình trong nhà đấy chứ.”
Thay vì nói chuyện bình thường, anh ta còn cố mà nói vung tàn tán, đã thế lại còn vừa nói vừa nháy mắt đưa tình với một nữ sinh đi ngang qua.
Sayo đảo mắt ngán ngẩm.
“Thế, đã mất công đi an ủi thì nhân tiện anh đưa sổ liên lạc luôn giúp em được không? Cả đống giấy phô tô nội dung học hôm qua nữa.”
“Cái gì? Đấy là việc của em chứ.”
“An ủi một cậu bạn u sầu vì mất ông là nhiệm vụ quá sức đối với em. Những chuyện như thế cánh con trai sẽ dễ tâm sự với nhau hơn.”
“Xin lỗi nha, nhưng mọi mặt đầu óc, thần kinh vận động, ngoại hình, tính cách của anh và thằng bé đều khác nhau xa quá, khó mà thấu hiểu nhau lắm.”
Gã trai khóa trên lại cười toe toét và nói những lời độc địa như mọi khi.
“Với lại,” Akiba nở một nụ cười đầy ẩn ý. “Nếu em mua sách ở tiệm Natsuki, thì em đi là đúng rồi.”
Mắt anh ta đã chiếu tướng chính xác cuốn sách to mà Sayo đang ôm trong tay.
“Không ngờ phó chủ tịch câu lạc bộ nhạc khí lại có hứng thú với sách kinh điển nha.”
“Nhìn cậu bạn cùng lớp suốt ngày cắm rễ trong tiệm vùi đầu đọc sách, em cũng cảm thấy muốn đọc một chút xem sao. Nhưng giở miết giở miết vẫn thấy toàn chữ là chữ, tê cả vai, oải muốn chết.”
“Nhưng Austen là một lựa chọn tốt đấy.” Giọng Akiba có gì đó khang khác. “Với người mới nhập môn thì cuốn này khá dễ đọc, hợp với con gái nữa. Natsuki đúng là khéo ghê.”
Anh chàng khóa trên cười, trong mắt anh ta ánh lên tia sáng dịu dàng khác hẳn vẻ sắc bén mọi khi.
Không lẽ ... Sayo thầm thở dài.
Đám người mê sách cứ nhắc đến sách là trông khác hẳn bình thường.
Để khỏa lấp cảm giác bối rối trước vẻ mới lạ của Akiba, Sayo khẽ chỉnh lại cuốn Kiêu hãnh và định kiến [*] đang ôm trên tay.
[*] Tác phẩm tiêu biểu của nhà văn Jane Austen
“Vậy những việc còn lại nhờ cả vào con nhé cu Rin.”
Hòa theo giọng nói sang sảng ấy, động cơ xe rền vang. Chiếc Fiat 500 nhẹ nhàng lăn bánh.
Lúc ấy là chạng vạng. Mặt trời bắt đầu lặn, bầu trời mùa đông trong vắt nhuộm màu đỏ rực. Rintaro nhìn theo chiếc xe con của dì dần đi xa, vẫy tay lia lịa để nén lại nỗi bất an trong lòng. Khi chiếc xe trắng đã khuất hẳn sau ngã rẽ, nó mới dám thở dài.
“Sẽ không có cu Rin đâu dì...”
Nó thật tâm nghĩ vậy.
Giọng nói sang sảng của dì như vẫn còn vang bên tai nó.
“Cu Rin nè, con đóng gói tư trang đâu vào đấy đi, chuẩn bị chuyển nhà nhé.”
Từ khi ông mất, hầu như ngày nào dì cũng ghé qua, và cuối cùng hôm nay dì đã thông báo ngày giờ mà nó phải chuyển đi.
Người dì luôn vui tươi lạc quan này, cho đến giờ, chưa từng khiến nó e ngại nhiều như nó tưởng. Xét theo chiều cao khiêm tốn thì tạng người dì khá mũm mĩm đáng yêu, lúc dì ních người vào chiếc xe Fiat trắng, trông như một người rừng tí hon trong mấy cuốn sách tranh cổ. Bề ngoài là thế, nhưng dì làm việc gì cũng nhanh nhẹn hoạt bát không ngờ, phòng của ông được dì lau dọn sạch sẽ tinh tươm.
“Con cứ ru rú trong nhà mãi thế thì làm sao mà hết buồn được.”
Rintaro hiểu dì quan tâm đến nó nên mới nói vậy. Nó cũng biết rõ mình không thể cứ đờ đẫn ở lì trong tiệm sách mãi. Nhưng trong lòng nó luôn có cảm giác mình đã và đang đứng sững lại ở đâu đó. Đang ngóng theo chiếc Fiat của dì, bỗng nó nhìn thấy ngay bên kia đường, cô bạn lớp trưởng đang đi học về, và không hiểu sao nó chợt thấy nhẹ nhõm như vừa được cứu.
“Lạ à nha. Cậu chàng lúc nào cũng cắm chốt trong nhà hôm nay lại ra ngoài chơi cơ đấy.”
Sayo đi tới chỗ nó, bước chân vẫn vui vẻ hoạt bát như mọi ngày.
“Cậu đi học về à?”
“Đi học về′ á? Chứ đi đâu nữa? Tôi có bùng học không xin phép đâu. Ông làm gì ở đây thế?”
Cô nàng lớp trưởng liếc Rintaro một cái bén ngọt, nhưng ánh nhìn không chút khách khí đó lại làm nó thấy thoải mái trong lòng. Rintaro vội vàng quay nhìn sang bên kia đường, đổi chủ đề.
“Dì của tớ ấy mà. Dì giục tớ chuẩn bị đồ đạc để chuyển đi. Ngày kia mấy người bên dịch vụ chuyển đồ sẽ đến.”
“Ngày kia?”
Lông mày Sayo giãn ra, trông cô bé như vừa bị chơi một vố.
“Ông tớ mất cũng được khoảng một tuần rồi. Dì cho rằng không thể để một thằng bé cấp ba chẳng biết gì về đời ở một mình được.”
“Ông vẫn cứ bình tĩnh như kiểu chuyện của người khác ấy nhỉ.”
“Cũng không hẳn là bình tĩnh đâu, nhưng…”
“Ông lúc nào cũng thui thủi nghĩ cái nọ cái kia một mình. Thỉnh thoảng bớt nghĩ đi, không là não bốc khói đấy.”
Sayo chặn lời, Rintaro chỉ còn biết cười buồn.
“Chắc sau hôm nay, Yuzuki không cần cất công mang sổ liên lạc qua cho tớ nữa.”
“Không phải sổ liên lạc.” Sayo rút cuốn sách kẹp trong nách ra đưa cho Rintaro. “Cuốn này hay ghê.”
Lần này đến lượt Rintaro ngạc nhiên.
“Cậu đọc xong rồi á?”
“Xong rồi. Nhờ phước cuốn sách này mà hai hôm nay tôi thiếu ngủ dữ luôn.”
Sayo cằn nhằn, nhưng khóe mắt cô bé lại ánh lên nét cười. Cô bé nhìn vào tiệm sách.
“Ông bảo xem giờ tôi nên đọc gì? Còn có hai ngày nữa là ông chuyển đi rồi, tôi sẽ mua hai, ba cuốn luôn một thể.”
Sayo nói liến thoắng, rồi không chờ Rintaro đáp lại, bước thẳng vào tiệm sách. Rintaro vội vàng đuổi theo sau, nhưng mới bước qua cửa thì Sayo đứng khựng lại khiến nó đâm sầm vào lưng cô bé.
“Sao vậy Yuzuki?” Nó hỏi, vươn cổ dòm vào trong và ngay lập tức hiểu ra sự tình.
“Tuổi trẻ thích thật, Đời thứ hai nhỉ?”
Một con mèo mướp vằn vện ba màu có thân hình chắc nịch và đôi mắt màu phỉ thúy sáng ngời cười nhăn nhở, cất tiếng hỏi Rintaro.
Con mèo đứng xây lưng về phía một lối đi kéo dài giữa hai hàng giá sách đang tỏa ra ánh sáng trắng xanh, nom khá ung dung thư thái.
“Trông nhóc có vẻ vẫn rảnh như mọi khi nhỉ?”
“Xin lỗi nha, đây đang chuẩn bị chuyển nhà nên bận cực.”
“Lý do lý trấu gì nhạt nhẽo thế. Có thấy nhóc chuẩn bị cái gì đâu.”
Sự kháng cự yếu ớt của Rintaro bị con mèo dập cái rụp, nói rồi mèo ta nhẹ nhàng xoay cổ nhìn qua Sayo, với cô bé thì con mèo cúi đầu chào lịch thiệp.
“Rất vinh hạnh lại được diện kiến tiểu thư đây. Xin cảm tạ cô bé đã luôn quan tâm giúp đỡ Đời thứ hai.”
“Đừng khách sáo.” Sayo đáp, cô nàng rõ ràng là đang khoái tít chứ chẳng bối rối gì sất trước tình huống quái đản này. Khả năng thích ứng cao thật, xứng danh lớp trưởng giỏi giang!
“Chị cứ tưởng không được gặp lại bé mèo nữa.”
“Thế chẳng tốt hơn sao?”
“Làm gì có. Gặp lại bé mèo chị vui lắm. Bữa hôm nọ cực kỳ cực kỳ vui.”
Những lời chân chất ấy khiến con mèo sướng mê, hai hàng ria mép cứ rung rinh. Nhưng rồi lập tức, đôi mắt màu phỉ thúy lại chiếu qua Rintaro.
“Tiểu thư đây mới hoạt bát, hấp dẫn làm sao chứ! Thật khác một trời một vực với cái thằng bé còn trẻ mà bảo thủ, gì cũng bi quan, nói lý thì như ông cụ non mà chẳng bao giờ chịu hành động này.”
“Chuyện đó thì tôi xin thừa nhận, nhưng đâu phải vì thế mà ông có quyền xâm nhập tư gia bất hợp pháp chứ. Mỗi lần ông đột ngột thò mặt ra từ phía bên kia bức tường, tôi lại thấy không được khỏe.”
“Khỏi lo.” Con mèo thản nhiên đáp. “Lần này là lần cuối.”
“Lần cuối?”
“Ừ,” con mèo thở một hơi dài rồi nói tiếp.
“Nhóc cho ta mượn sức nốt lần này, được chứ?”
Giọng nói trầm trầm của con mèo vang khắp tiệm sách.
“Đây là mê cung cuối cùng.”
Con mèo nói giọng vô cảm khi đi qua hành lang sách dài hun hút. Rintaro và Sayo im lặng bước theo mèo ta trên hành lang lạ lùng ấy, hai bên tường là những giá sách hoành tráng nối tiếp nhau, và trên đầu tụi nó là những chùm đèn chốc chốc lại hiện ra.
“Từ bấy đến nay, nhóc đã cứu được nhiều sách lắm. Lão rất biết ơn.”
“Trịnh trọng thế. Nghe như từ biệt vậy.”
Thấy con mèo miệng lưỡi phũ phàng bỗng dưng lịch sự, Rintaro bình tĩnh tránh xa ra một chút.
“Nghe như rào trước cho một cuộc chia ly ấy.”
“Cũng không phải là hoàn toàn không có ý đó.”
Con mèo ỡm ờ, Rintaro lên giọng một chút hòng phản đối.
“Đến thì bất ngờ không báo trước, đi cũng chẳng hỏi han được câu nào.”
“Nhóc phải chấp nhận thôi. Mèo vốn là loài sinh vật tự do hành tẩu không màng đến con người.”
“Ít ra những con mèo tôi biết không nói chuyện thấy ghét như ông.”
“Đúng là loài người dốt nát. Mèo như lão đây trên đời này nhiều lắm nhóc à.
Con mèo đáp mà chẳng thèm quay đầu lại. Rintaro cười méo xẹo.
“Nếu không còn được nghe những lời hung hăng của ông nữa chắc tôi nhớ lắm đấy.”
“Nói trước bước không qua. Vượt qua được cái mê cung này rồi hẵng tính.”
Con mèo bỗng dừng chân, nhìn lên Rintaro. Ánh mắt con mèo nghiêm túc lạ thường.
“Chủ nhân mê cung thứ ba có hơi phiền phức.”
Khi con mèo nói vậy, đôi mắt màu phỉ thúy của nó hướng từ Rintaro qua Sayo. Đang im lặng lắng nghe cặp đôi người-mèo đấu khẩu thì đột ngột bị chiếu tướng, Sayo cau mày.
“Gì thế?”
“Đối thủ cuối cùng hơi khác với hai kẻ lần trước.”
“Mấy người lại bảo nguy hiểm đấy tôi mau quay về đi chứ gì?”
Con mèo tránh không trả lời thẳng, nó làm bộ làm tịch đưa tay lau mặt.
“Đối thủ này rất cổ quái, khó đoán trước hắn sẽ làm gì. Đời thứ hai chắc sẽ lo cho cô bé nhiều.”
“Lần này bé mèo về phe Natsuki hả?”
“Khác chứ.”
“Khác gì?”
“Đối với lão, sự xuất hiện của cô bé là điều hoàn toàn nằm ngoài dự liệu. Nhưng lão không cho rằng đó chỉ là một sự ngẫu nhiên.”
Con mèo giở giọng thần bí khiến Rintaro và Sayo bất giác quay nhìn nhau.
“Việc cô bé có mặt ở đây có lẽ mang theo ý nghĩa nào đó. Bắt cô bé quay về là điều lão hoàn toàn không mong muốn.”
“Ê ê...” Rintaro vội vàng xen ngang.
Nhưng con mèo chẳng màng đến nó, vẫn ngước nhìn Sayo.
“Nếu có chuyện bất trắc xảy ra, nhờ cô bé để mắt trông chừng Đời thứ hai.”
Giọng con mèo trầm và uy lực. Sayo lặng đi một chốc, rồi mỉm cười đáp lại. Nụ cười đặc biệt xinh đẹp.
“Coi bộ chị được bé mèo tin cậy ghê ha?”
“Đời thứ hai không ngốc nghếch đâu. Nhưng thằng bé có lá gan thỏ đế nên vào những thời khắc quan trọng nó lại co vòi rụt cổ. Hoàn toàn không trông cậy được.”
“Đúng chóc.”
“Ngay trước mặt đương sự mà mấy người nói xấu thoải mái quá ha.” Cuối cùng Rintaro cũng xen vào được. “Yuzuki này, cậu không cần phải cố chấp đi cùng bọn tớ dù không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu.”
“Nếu là trước kia, bị ông lảm nhảm đuổi về nhiều thế, có khi tôi sẽ về thật đấy. Nhưng bây giờ, nếu Natsuki có mệnh hệ gì thì tôi cũng sẽ lo lắm.”
Lời đáp bất ngờ của cô bé khiến Rintaro á khẩu. Thấy thế, Sayo tinh nghịch nháy mắt với nó.
“Vì nếu thế, sẽ không ai giới thiệu sách cho tôi đọc nữa.”
Con mèo khẽ cười trước giọng nói tươi vui của cô bé.
“Tốt lắm.”
Mèo ta nói ngắn gọn, rồi quay người, tiếp tục cất bước. Sayo bước theo chẳng do dự.
Bị bỏ lại phía sau, Rintaro chẳng còn lựa chọn nào khác. Nó đành co giò đuổi theo, và ngay lúc đó, ánh sáng trắng tràn tới.
Sau khi ánh sáng lịm đi, cảnh sắc kỳ lạ hiện lên rõ nét.
Thứ đầu tiên đập vào mắt Rintaro là một lối đi dài, hẹp, quanh co khúc khuỷu. Nó rộng ngang cái hành lang sách dẫn tới đây, nhưng ngoài kích thước ra thì chẳng còn điểm gì giống nữa cả.
Khác biệt đầu tiên là, trên đầu họ mênh mông một bầu trời xanh trong vắt. Vậy nên đây là một lối đi ngoài trời, khác với cái hành lang âm u có gắn đèn treo. Hai bên có tường vây, những bức tường cao vót vượt quá đầu Rintaro nên nó không thể nhìn được ra ngoài, nhưng nhờ ánh nắng rực rỡ rọi xuống nên vẫn có vẻ khá sáng sủa, thoáng đãng.
Nhưng trông thoáng mấy đi nữa thì cái khung cảnh không có vẻ gì là bình an này vẫn ngăn bọn nó cất bước.
“Ối giời?” Sayo là người đầu tiên kêu lên một tiếng. “Cái gì thế này!”
Giọng cô bé cao với, nghe như tiếng la. Rintaro không nói gì, nhưng trong lòng nó cũng đang muốn la ó lắm.
Hai bức tường sừng sững hai bên lối đi được tạo thành từ tầng tầng lớp lớp những cuốn sách xếp không theo quy luật nào.
Mà nói là xếp chứ nào có xếp đàng hoàng gì cho cam. Cuốn thì rách, cuốn thì nát, cuốn bên dưới bị cuốn bên trên đè dẹp lép, nhiều cuốn chẳng còn giữ nổi hình dạng ban đầu. Kiểu xếp sách lộn xà lộn xộn không cân nhắc mảy may ấy khiến chồng sách thành ra cao ngất ngưởng.
Người bình thường nhìn cảnh ấy cũng đã xốn con mắt rồi, nói gì đến đứa mê sách như Rintaro.
“Đi nào!”
Tiếng gọi trầm trầm của con mèo cất lên, tụi Rintaro choàng tỉnh.
Rintaro không đáp lại. Nó chỉ có thể dùng sự im lặng bàng hoàng mà tỏ bày tâm trạng không lời nào tả nổi.
Rintaro và Sayo cùng quay sang nhìn nhau, khẽ gật đầu rồi cất bước theo con mèo.
Con đường tĩnh lặng như tờ cứ uốn lượn ngoằn ngoèo một cách vô phép tắc, tầm nhìn quá đỗi hạn chế làm tụi Rintaro mất hết cảm giác phương hướng. Cảnh quan thì bơ phờ ảm đạm mà ánh nắng mặt trời lại rực rỡ đến trái khoáy, càng khiến người ta thấy ngột ngạt và trống rỗng, cảm tưởng như bị ép đi giữa một tác phẩm nghệ thuật hiện đại kém cỏi nào đó.
Trong khi tụi Rintaro, đã mất hết nhận thức về khoảng cách, còn đang thắc mắc mình đã đi được bao nhiêu rồi, đã xa lắm chưa, thì đột ngột một bức tường xám khổng lồ hiện ra chắn lối. Sayo reo lên nhẹ nhõm.
“Hết đường rồi à?”
“Tới đích rồi hay sao ta?”
Rintaro dừng chân, ngẩng lên nhìn.
Trên bức tường xám vô cảm sừng sững phía trước mặt, có vô vàn ô cửa sổ hình vuông. Bức tường khổng lồ lắm cửa sổ đó cứ thế kéo dài mãi lên cao tít, chìm vào màn sương mây trắng xóa phía trên đầu. Vì bị hai bức tường sách hai bên cản trở nên khó lòng nhìn hết được toàn thể, nhưng tóm lại, đó là một khối kiến trúc nhìn có vẻ là một tòa nhà chọc trời khổng lồ đứng hiên ngang ở cuối đường.
Đi thêm một đoạn nữa, tụi nó thấy dưới chân tòa nhà màu xám ấy có một cửa kính lớn nom vô cùng thiếu tự nhiên. Trên cửa treo chữ “Entrance” trông rất lịch sự.
“Bảo mình ‘vào đi đó.”
Con mèo nói với vẻ hờ hững như không thấy có gì ấn tượng, rồi bước một mạch tới.
Khi nhóm Rintaro tới gần, hai cánh cửa mở sang hai bên êm ru không một tiếng động, nghênh đón tụi nó. Cùng lúc đó, một người phụ nữ mặc bộ com lê màu tím nhạt thẳng thớm tinh tươm từ đâu bất thần xuất hiện, cúi chào.
“Chào mừng đến Tiệm sách đệ nhất nhân gian - nhà xuất bản hàng đầu thế giới.”
Người phụ nữ có giọng nói và nụ cười chuẩn mực đến hoàn hảo, như một cái máy vậy. Đã thế, tự giới thiệu là “hàng đầu thế giới” thì quả là tự tin thái quá.
“Xin hỏi các vị tên gì? Có việc gì ạ?”
Bằng giọng véo von không cảm xúc, người phụ nữ ra đòn phủ đầu, song Rintaro chưa vội đầu hàng, nó quyết nghĩ ra chuyện để nói.
“Bên ngoài tòa nhà này, sách chất đống như núi vậy. Để làm gì thế ạ?”
“Bên ngoài tòa nhà?” - Nụ cười vẫn nở trên môi, người phụ nữ nghiêng đầu sang phải khoảng ba mươi độ tỏ vẻ thắc mắc. Đây là cái kiểu mà người ta hay gọi là “lịch sự giả tạo” đúng không nhỉ, Rintaro cảm thấy thấu hiểu một cách kỳ lạ, nhưng nó không thể cứ cảm thán mãi được.
“Bên ngoài tòa nhà ấy ạ.Sách xếp bừa kinh khủng…”
“Ôi, vậy là các vị đã đi bộ bên ngoài ạ? Nguy hiểm lắm đấy. Không bị thương tích gì thì thật là may quá.”
Người phụ nữ áp tay lên ngực, nhíu mày, bày ra một vẻ mặt lo âu.
Cảm giác mệt mỏi chán chường không sao tả xiết dần dần lan khắp người Rintaro. Nó thở dài thườn thượt. Con mèo cất giọng điềm đạm nhắc nhở.
“Thôi bỏ đi, Đời thứ hai ạ. Xem chừng không nói chuyện được với đứa con gái này đâu.”
“Chắc vậy nhưng...”
Rintaro nhún vai. Người phụ nữ lại cất giọng.
“Xin hỏi các vị tên gì? Có việc gì ạ?”
Giọng cô ta vẫn đều đều vô cảm. Rintaro nghĩ một chút.
“Tên Natsuki Rintaro ạ. Việc thì... chắc là đến gặp giám đốc...” Nó đáp bừa phứa.
Nghe vậy, người phụ nữ cúi đầu lịch thiệp, đi đến bàn tiếp tân gần đó, nhấc ống nghe điện thoại lên nói chuyện đôi câu. Sau đó cô ta quay về chỗ tụi nó, và lại cúi đầu.
“Xin lỗi đã để các vị chờ. Giám đốc sẽ gặp các vị ngay.”
“Bây giờ luôn?”
“Đương nhiên rồi ạ. Khách quý từ xa cất công đến mà.”
Nói đằng mình xong, chẳng thèm nghe đối phương đáp lại, cô ta cất bước đi trước một lèo.
Rintaro không hiểu đây gọi là linh động hay lỗ mãng nữa. Nó chẳng có động lực để thăm dò xem ý đồ của người ta là gì hay họ vốn chẳng có ý đồ ý tưởng gì sất, nhưng xem ra quả thật nó đã được giải thoát khỏi cuộc trò chuyện khô khan chán phèo.
“Khách đột ngột kéo đến mà vẫn chịu khó tiếp, giám đốc nhà người ta thân thiện quá nhỉ?”
“Ông nói nghe lạc quan tếu quá.” Sayo đến gần, thì thầm. “Không phải giám đốc giám điếc toàn mấy lão bụng phệ đầu hói tính tình hống hách sao? Cẩn thận đề phòng kẻo bị ám hại không chừng”
Rintaro cất bước đi theo người phụ nữ, những lời lẽ đầy thành kiến không chút xót thương của Sayo khiến nó chìm trong áp lực.
Tụi nó được dẫn qua một lối đi thẳng tắp, đơn giản không trang hoàng gì. Dưới chân là lớp đá granit đen, sáng bóng đến nỗi hình dáng cả bọn phản chiếu dưới ấy như soi gương. Chính giữa sàn nhà đen óng không một hạt bụi trải tấm thảm mang sắc đỏ tươi đối ngược, trông như đường một chiều. Người phụ nữ bước nhanh lên đó.
Đi được một lúc thì cô ta đứng khựng lại không báo trước, rồi ngoảnh về sau.
“Từ đây sẽ có người khác thay tôi dẫn các vị đi tiếp.”
Một người đàn ông mặc com lê đen xuất hiện ở phía đầu kia của tấm thảm đỏ. Anh ta cúi đầu thật thấp trước Rintaro, kiểu cách lịch sự đến lố bịch.
“Từ đây trở đi, vui lòng bỏ lại hành trang, túi xách.”
Anh ta nói bằng một giọng vô cảm không ngữ điệu.
Nhưng khỏi cần nhắc, tụi Rintaro cũng nào có hành lý túi tiếc gì đâu. Anh kia có vẻ cũng chỉ nói cho có lệ, chứ chẳng kiểm tra gì mà quay lưng bước đi ngay. Rintaro và Sayo nhìn nhau, rồi đi theo người đàn ông.
Cả bọn đi được một lúc, đằng trước lại xuất hiện một anh mặc com lê xanh. Quần áo thì khác màu, nhưng hành động của anh này cũng y chang anh đồ đen. Anh ta cúi chào thấp ơi là thấp.
“Từ đây trở đi, vui lòng bỏ lại chức tước, quyền hành.”
Anh ta nói mà chẳng nhíu mày. Nói xong, cũng y như anh mặc đồ đen, anh này quay lưng đi luôn.
“Nói đùa phải không ta?”
“Đối phương mà biết đùa thì lại tốt quá.” Con mèo đáp, nghe không được ôn tồn cho lắm.
Đi theo anh mặc com lê xanh một lúc, tụi nó lại thấy một anh mặc com lê vàng đang đứng chờ.
“Từ đây trở đi, vui lòng bỏ lại thù hằn, ác ý.” Anh ta nói.
Tầm này thì tụi Rintaro cũng chẳng buồn thắc mắc thêm.
Tụi nó đi theo anh đồ vàng một lúc thì đột nhiên lối đi kết thúc, cả đám tiến vào một sảnh đường rộng mở. Rintaro và Sayo không hẹn mà cùng bật ra những tiếng trầm trồ.
Đó là một căn phòng hình trụ cực rộng, trần nhà cao tít tắp đến chẳng thấy tăm hơi. Tụi nó nhìn quanh quất, thấy đây đó có những cầu thang mọc lên vô tổ chức, hướng thẳng lên cao. Chúng đan xen rối rắm phía trên đầu, tạo thành tầng tầng lớp lớp những hành lang giữa không trung, trông như mạng nhện. Rintaro có cảm giác nó đang ngắm nhìn kết cấu khung siêu chi tiết bên trong một con tàu vũ trụ.
“Nãy giờ các vị đã vất vả rồi ạ.”
Anh mặc đồ vàng nói vậy rồi chỉ về phía trước.
Tấm thảm đỏ trải dài đến trung tâm sảnh đường, tại đó có một thang máy rất lớn nối thẳng lên cao. Bên cạnh thang máy có một anh mặc com lê đỏ đứng chờ sẵn, tụi Rintaro bèn bước tới, anh ta lại gập người chào lễ độ như các anh kia. Cùng lúc đó, cửa thang máy mở ra, bên trong là một không gian vuông vức, bốn bề lắp kính.
“Giám đốc đang chờ ạ. Mời các vị!”
Anh đồ đỏ nói giọng đều đều. Tụi Rintaro đang dợm bước vào thì anh ta đột nhiên đứng chắn trước mặt con mèo rồi diễn lại màn cúi đầu đầy lễ nghi.
“Xin thứ lỗi cho, từ đây trở đi, vui lòng bỏ lại chó mèo.”
Giọng nói vô cảm như máy vang lên lạnh lẽo.
Rintaro và Sayo kinh ngạc, nhưng con mèo có vẻ không chút cuống cà kê. Mèo ta thậm chí còn đưa mắt liếc Rintaro một cú sắc lẻm lúc Rintaro định lên tiếng phản đối.
“Lão đã báo trước rồi đấy thôi. Đối phương lần này rất khó chơi.”
Rintaro định cãi nhưng con mèo lờ tịt, quay nhìn Sayo.
“Có cô bé ở đây thật không gì bằng. Để cậu chàng Đời thứ hai tẩm ngẩm tầm ngầm này đi một mình, lão không thể an tâm nổi.”
“ ... . Vậy đây chắc là lý do cho sự có mặt của chị rồi.” Sayo cười thiểu não, đáp lại cô bé, đôi mắt màu phỉ thúy của con mèo cũng hấp háy cười. Như muốn gạt phăng cuộc tâm sự nho nhỏ ấy, anh mặc com lê đỏ cất lời.
“Xin hãy nhấn nút lên tầng trên cùng!”
Giọng nói đầy áp lực, không cho đối phương một cơ hội ý kiến ý cò.
Anh ta nói vậy, nhưng bên trong thang máy cũng chỉ có vỏn vẹn một nút. Chính giữa tấm kim loại lớn gắn độc cái nút được cẩn thận đề thêm chữ “tầng trên cùng”.
Tức là...
“Không có nút đi xuống.”
“Nghĩa là hãy giải quyết ổn thỏa rồi tự tìm cách mà quay về chứ chi...”
Rintaro khẽ thở dài, rồi quay nhìn con mèo mướp đang đứng bên ngoài thang máy. Sau một khắc im lặng, nó nhỏ nhẹ nói.
“Chúng tôi đi nhé, đồng chí.”
“Lão nhờ cả vào nhóc đấy, Đời thứ hai.”
Giọng nói không mảy may run rẩy của con mèo như tiếp thêm cho Rintaro can đảm, nó liền ấn nút “tầng trên cùng”. Cửa đóng lại rất nhanh, thang máy rung nhẹ và bắt đầu trượt lên.
Bỏ lại bên dưới anh chàng mặc com lê đỏ và con mèo mướp, chiếc thang máy bay vút lên giữa những hành lang vắt qua không trung. Nó tăng tốc, lao lên qua cấu trúc hình học ba chiều nơi vô số đường thẳng bao vây tứ bề giao nhau chằng chịt.
Theo như tụi nó thấy được trong khoảnh khắc, những hành lang vắt ngang dọc trên không ấy chẳng có bóng người nào qua lại, tổng thể trông như bức tranh 3D ảo giác khổng lồ.
“May phước không bị bắt leo cầu thang. Leo bộ hết đống thang đó chắc tớ sụm bà chè.” Rintaro thầm thì.
Nhận ra Rintaro đang cố vận hết chút năng lực tấu hài khiêm tốn để xua đi sự im lặng nặng nề, Sayo toét miệng cười.
“Thiếu hơi mèo không ngờ lại cô đơn quá nhỉ?”
“Con mèo mướp đó vừa xấu bụng vừa tinh vi tinh tướng, nhưng có nó bên cạnh lại thấy an lòng hơn. Người ta chẳng bảo ‘đến cái cây héo khô cũng điểm tô cho rừng’ đấy thôi.”
“Cái cây héo khố mà nghe thấy sẽ giận đấy.”
Hai đứa nhìn nhau cười khúc khích.
Không gian bên ngoài thang máy mỗi lúc một tối. Dù bọn nó ở trong một tòa nhà, nhưng vẫn có thể nhận thấy hoàng hôn đang dần buông. Khi kết cấu kiến trúc phức tạp bên ngoài cửa kính chìm hẳn vào bóng tối mịt mù, không còn trông thấy gì, liệu chiếc thang máy vẫn tiếp tục đi lên hay sẽ dừng lại, Rintaro cũng không biết nữa.
“Hồi đầu tớ đã nghĩ nếu không về được thì cũng chẳng sao.”
Rintaro lẩm bẩm, gần như vô thức.
Sayo im lặng, quay sang nhìn khuôn mặt nghiêng của Rintaro.
“Lần đầu được con mèo kỳ lạ đó đưa đi, tớ đã nghĩ nếu đây là giấc mơ thì cứ mơ mãi không cần tỉnh dậy nữa, còn nếu không phải là giấc mơ, thì dù bị kẹt lại không quay về nhà được nữa cũng chẳng vấn đề gì.”
Rintaro khẽ đưa tay lên chỉnh lại kính.
“Nhưng cũng từ khi con mèo đó xuất hiện, tớ đã nghĩ ngợi nhiều lắm. Tớ cảm thấy cảnh quan thường ngày mình nhìn thấy đã phần nào đổi khác.”
“Nếu cái tính được chăng hay chớ của ông mà thay đổi tích cực hơn tí nào thì cũng hay tí ấy.” Sayo nói chẳng nể nang, Rintaro chỉ biết cười méo xẹo.
“Tớ đồng ý là tính tớ tiêu cực thật, nhưng tớ sợ lớp trưởng gặp nguy hiểm là thật lòng chứ bộ.”
“Natsuki thỉnh thoảng nói ra mấy câu nghe cứ như thả thính người ta ấy. Hay do đọc nhiều sách quá nó thế””
“Vậy tớ xin nói lại. Tớ thấy có lỗi vì đã khiến cậu dính líu vào mấy chuyện quái dị.”
“Nói thế thì lại kiểu để tâm thái quá. Tham gia mấy vụ này tôi cũng khá vui chứ có sao đâu. Với lại, được thấy một khía cạnh lạ lẫm của Natsuki, tôi cũng có chút hào hứng.”
“Một khía cạnh lạ lẫm?”
“Hổng có gì hết.”
Sayo đáp cái rẹt, rồi cười to hơn.
Trong tâm trí Sayo, chợt hiện về hình ảnh Rintaro dõng dạc đối đáp với vị học giả mặc y phục trắng trong căn phòng nghiên cứu dưới lòng đất lạ lùng đó. Khung cảnh ấy đã gây ấn tượng rất mạnh cho Sayo, song đương nhiên còn lâu Rintaro mới tự nhận ra được.
Rintaro vừa tính hỏi lại thì chợt thấy hình như thang máy đang di chuyển chậm hơn thì phải, mới nghĩ thế xong thì cái thang đã dừng khựng lại luôn.
Cửa thang máy mở ra êm ru không tiếng động, trước mặt tụi nó mênh mông một không gian tranh tối tranh sáng. Vì tối nên không nhìn rõ không gian ấy rộng đến cỡ nào, nhưng ngay chính giữa có tấm thảm đỏ trải dài thẳng về phía trước như dẫn đường. Phía đầu thảm bên kia là cánh cửa gỗ nom nặng nề chạm khắc hoa văn hình học.
Cánh cửa trông đầy ẩn ý và toát ra vẻ hăm dọa sao đó.
“Nhờ cả vào ông nha, Natsuki.”
“Có nhờ thì tớ cũng...”
“Ổn cả thôi.”
Thấy Natsuki tinh thần xụi lơ xụi lắc, Sayo bình tĩnh nói.
“Tôi thấy Natsuki can đảm hơn bản thân ông tưởng nhiều. Nhất là nếu liên quan đến sách thì ông hoàn toàn không cần sợ gì hết. Đến anh Akiba đó cũng phải ngả nón trước ông.”
Rintaro bối rối trước nhân vật đột ngột xuất hiện.
“Anh Akiba á?”
“Ở trường anh ta cứ mở mồm là ca tụng Natsuki. Tôi hơi ghét cái tính phù phiếm của anh ta, nhưng có vẻ anh ta không phải kiểu người phét lác.”
Tựa như bầu trời mùa đông trong vắt, lời nói của Sayo thật dễ chịu làm sao.
Rintaro cảm thấy trong bụng có gì đó rất ấm áp đang nhẹ nhàng lan tỏa. Gọi là “dũng khí” thì hơi to tát, nhưng chắc chắn thứ cảm xúc ấy giống như nguồn phát sinh dũng khí vậy. Sayo bỗng vỗ vỗ bàn tay trắng trẻo lên lưng Rintaro.
“Nhất định Natsuki sẽ đưa tôi về bình an mà.”
Với bàn tay Sayo vẫn vỗ động viên, Rintaro bắt đầu cất bước, khẽ giẫm lên tấm thảm.
Nếu nói lòng dạ nó không chút bất an, thì là nói dối.
Nhưng, nó vẫn nhìn thẳng về phía trước.
Không hiểu sao giờ đây, nó đã âm thầm tin rằng, mình nên tiến về phía trước.
Rintaro hít một hơi dài, rồi nhằm cánh cửa bước thẳng đến.
“Em đúng là đứa cuồng sách!”
Giọng nói vô tư lự của Akiba Ryota vang lên bên tai Rintaro.
Hồi đó, Rintaro mới vào cấp ba, chưa gặp gỡ bậc đàn anh ưu tú ấy đủ nhiều để gọi là “thân quen”. Nó vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định với cậu trai học trên mình một lớp thỉnh thoảng ghé qua tiệm Natsuki. Dù gì thì, đó cũng là một người có tài năng phi phàm, át chủ bài của đội bóng rổ, thành tích học tập chẳng bao giờ rớt khỏi tốp đầu, lại còn là thành viên của hội học sinh. So với đứa ngày qua ngày rúc đầu trong tiệm sách cũ của ông như Rintaro, cậu ta cứ như cư dân của thế giới khác vậy.
Thế rồi một lần nọ, nó đã thật thà hỏi, sao bậc đàn anh chói sáng nhường ấy lại cứ cất công tới tiệm sách nhỏ này làm gì.
“Thì tại vì tiệm nhà em có nhiều sách hay chứ sao.”
Akiba đáp với cái vẻ “thế mà cũng hỏi”. Thấy Rintaro vẫn ngơ ngác không hiểu, cậu chán nản bảo.
“Cái đứa sống ngay trong tiệm như em mà lại không hiểu được sự tuyệt vời của tiệm sách này thì ngay cả ông em cũng bó tay thôi.”
Nói rồi, cậu bắt đầu thao thao bất tuyệt thuyết trình về sức hấp dẫn của tiệm sách Natsuki.
Rằng, ở đây có những kiệt tác văn học đến từ khắp nơi trên thế giới. Tất cả đều là những tác phẩm kinh điển lẫy lừng đã trường tồn qua bao nhiêu năm tháng, nhưng lại dần mất dạng khỏi những hiệu sách bình thường trên phố, thật sự có những quyển tìm khó hơn lên trời.
“Nhưng đến đây thì hầu như cuốn nào cũng có.”
Rồi cậu gõ cộp cộp vào kệ sách trước mặt.
“Anderson và Johnson thì chịu rồi chẳng nói làm gì, nhưng mấy cuốn tuyệt bản của Kafka và Camus [*] cũng hiếm nơi có, ngay cả Shakespeare cũng ít tiệm có đủ cả bộ lắm.”
[*] Các nhà văn được nhắc tới có lẽ là Sherwood Anderson, Samuel Johnson, Franz Kafka và Albert Camus
Lý do cho điều đó thực ra cực kỳ đơn giản thôi.
“Vì mấy cuốn đấy ế ơi là ế.”
Một đáp án ngắn ngủn đến oải.
“Tiệm sách có phải tổ chức từ thiện đâu. Ế ẩm thì làm sao mà hoạt động được. Thế nên mấy cuốn ế sẽ từ từ mà biến mất. Vậy mà giữa thời cuộc ấy, tiệm sách cũ nhỏ bé này lại sở hữu một kho sách ế phong phú đồ sộ. Hùm, mà cũng có thể đó là đặc sản riêng của một tiệm sách cũ chăng, nhưng dù sao tiệm này quả thật xịn đến nỗi cứ đến đây là đại kiệt tác nào cũng kiếm được hết, trừ mấy cuốn siêu hiếm ra thôi.” Vẫn gõ lộp cộp lên kệ sách gỗ, Akiba nói tiếp.
“Chưa kể,” cậu đột nhiên cười toét, quay nhìn Rintaro. “Tiệm lại có sẵn một chàng quản sách nắm rõ từng ly từng tí kho sách khổng lồ khó nhằn này nữa chứ.”
“Chàng quản sách?”
“Có cuốn Adolphe của Constant ở đây không nhỉ? Hôm nọ anh đọc được bài giới thiệu trên mạng khen cuốn ấy hay lắm. Mà tìm ở mấy hiệu sách khác chẳng có.”
“Có ạ”, Rintaro gật đầu, lấy từ kệ sách nằm hơi sâu bên trong ra một cuốn tiểu thuyết dạng vừa.
“Của Benjamin Constant. Một tác phẩm nổi tiếng có cách miêu tả tâm lý nhân vật khá độc đáo. Em nghĩ nó ra đời tại Pháp vào đầu thế kỷ 19.”
Rintaro đưa sách nhưng Akiba không cầm ngay, cậu hết nhìn cuốn sách lại nhìn Rintaro với một vẻ tức cười. Cuối cùng cậu không kiềm được mà bật cười ha hả khoái trá.
“Em đúng là đứa cuồng sách!”
Tiếng cười hồ hỏi phóng khoáng chẳng hợp tí nào với tiệm sách Natsuki u tịch.
“Chào mừng đến Tiệm sách đệ nhất nhân gian.”
Ngay khi bọn nó vừa đẩy cánh cửa khổng lồ ra, một giọng nói dõng dạc cất lên, vang dội khắp phòng.
Gọi là phòng nhưng chỗ này cũng phải rộng cỡ lớp học. Trên trần treo một chiếc đèn chùm to đùng, dưới sàn trải tấm thảm dày đến mức chân đi không phát ra tiếng động, bốn bức tường phủ kín những tấm rèm đỏ.
Căn phòng lộng lẫy bàng bạc vẻ xa hoa phù phiếm, cuối phòng đặt chiếc bàn to sáng bóng. Phía sau bàn có người đàn ông đứng tuổi gầy gò, ấn tượng nhất trong diện mạo là mái tóc trắng phau phau.
Người đàn ông khoác bộ com lê ba mảnh kín bưng, ngồi ung dung trên chiếc ghế văn phòng màu đen, khoanh tay trên bàn, nhìn những vị khách bằng ánh mắt ôn hòa.
“Không giống tôi tưởng tượng tí nào.” Sayo thì thà thì thầm. “Giám đốc gì mà chả béo cũng chả hói, kỳ ghê. Hay là một ông trưởng phòng tánh lo xa đóng giả chủ tịch nhể?”
Rintaro cười khổ trước bình luận đậm mùi thiên kiến của Sayo. Cô bé thật sự thẳng ruột ngựa đến chói lói, trái ngược với nó hoàn toàn.
Người đàn ông ngồi trên ghế giơ tay phải lên chào.
“Mời vào! Tôi là giám đốc công ty này.”
Cánh tay đang giơ cao của Giám Đốc cong xuống, chỉ vào bộ xô pha đằng trước. Được ngồi thì tốt quá rồi, song cả hai đứa nhìn cái ghế xô pha sang trọng bọc lông rậm rạp mà bỗng ớn xương không dám ngồi. Giám Đốc thấy thế thì cũng không lấy làm quan tâm lắm.
“Các vị cất công đến tận đây thật quý hóa quá! Đến được đây chắc đã muôn phần vất vả. Cách xa cổng vào, lại trùng điệp bao nhiêu lớp an ninh.”
“Mấy anh an ninh còn cấm cửa một người bạn đồng hành quan trọng của tụi cháu.”
“Ôi chao,” Giám Đốc nheo cặp mắt phía dưới đôi lông mày bạc trắng. “Xin thứ lỗi cho. Tôi đây khắc mèo.”
“Ngài không hợp với mèo ạ?”
“Không hợp gì kia chứ! Là căm ghét. Mèo càng khôn tôi càng ghét tợn.”
Những lời nói sắc như dao tuôn ra từ khóe miệng đang mỉm cười hiền từ.
Rintaro bất giác cứng đờ cả người, không biết Giám Đốc có nhận ra hay không, vẻ mặt ông ta hoàn toàn không biểu lộ sự thay đổi nào.
“Kể ra làm thế cũng thật không phải với khách quý tới từ tiệm sách Natsuki, nhưng đành xin các vị thứ lỗi vậy.”
“Ngài biết tiệm sách Natsuki à?”
“Dĩ nhiên là tôi biết.”
Chiếc cằm mảnh của Giám Đốc gật gù.
“Có phải là cái tiệm sách cũ nhếch nhác, chồng chất những núi sách khó đọc ế ẩm, cái tiệm sách đi sau thời đại mà vẫn dương dương tự đắc ấy không nhỉ? Ôi những kẻ tầm thường sống đời an vui, chẳng phải gánh vác đạo lý, nghĩa vụ hay áp lực gì, thật khiến tôi đây ganh tị.”
Giám Đốc nhoẻn cười.
Đó là một đòn đánh bất ngờ, nhưng rõ ràng là một lời tuyên chiến mạnh mẽ.
Cú phủ đầu đột ngột của đối phương khiến Sayo rụt người về sau, nhưng Rintaro chẳng mảy may chấn động. Không rõ tại sao, ngay từ đầu nó đã cảm nhận được sau nụ cười của người đàn ông kia tỏa ra một luồng khí kỳ quái không lành. Lúc đồng chí mèo mướp của nó bị chặn lại, nó đã đoán kẻ này thuộc dạng đáng gờm rồi.
Rintaro vào tư thế chiến đấu, Giám Đốc tiếp tục nói với giọng điệu và nét mặt ôn hòa không đổi.
“Khách từ cái tiệm sách cũ lập dị ấy ghé chơi, tôi đây cực kỳ hào hứng tiếp đón. Không biết đám này sẽ bốc phét những gì nhỉ, tôi đây rất...”
“Ngài nên xem xét lại một chút về nội thất phòng này.”
Rintaro bất thần phản pháo, Giám Đốc thoáng bối rối không biết đáp lại sao.
“Nội thất?”
“Cái kiểu lắp đèn chùm nhấp nha nhấp nháy nhức cả đầu rồi trải thảm thừa thãi trông phát ngốt để khoe mẽ với khách thế này chỉ phô ra một cái gu tệ hại thôi ạ. Nếu không phải ngài nổi hứng giỡn chơi, thì sớm thay đổi đi là hơn.”
Đôi lông mày bạc trắng của Giám Đốc hơi cau lại dù ông ta vẫn mỉm cười.
Nhưng Rintaro vẫn chưa thôi.
“Xin lỗi vì nói hơi gắt nha, nhưng ông cháu dặn thế này: với những kẻ làm sai làm quấy thì dù họ có ghét mình mình cũng phải dạy cho họ cái hay cái tốt, sống thế mới là có tâm. Trông cái phòng khiếp quá cháu nhìn mà chịu không thấu.”
"Ê ê, Natsuki...”
Sayo hốt hoảng can, cuối cùng Rintaro cũng ngừng lời. Nó cảm thấy cái thằng đang cãi nhau xoen xoét này chẳng giống cái thằng nó bình thường tí nào. Nó cũng tự nhận thức được thói hung hăng không phải bản tính của mình, dù hơi nhạt nhẽo và dở ăn nói nhưng điểm mạnh của nó là từng chút từng chút một trình bày cho người ta hiểu cái lý của mình. Biết là thế, vậy mà lúc này nó cứ muốn cãi cho bằng được. Lý do thì rõ rồi. Vì không phải người kia đang chế nhạo nó, mà ông ta đang chế nhạo tiệm sách Natsuki.
Ông giám đốc đứng tuổi đơ ra một lúc, nhưng rồi ông ta khẽ thở ra.
“Xem ra tôi đã nhầm. Tôi không hề biết tiệm sách Natsuki lại có cậu bé khí thế bừng bừng như vậy.”
“Khí thế gì cháu không biết. Cháu chỉ là người yêu sách thôi.”
“Ra vậy.” Giám Đốc bình thản gật đầu. Sau đó, ông ta ngẫm nghĩ một lát, rồi lại khẽ lắc đầu. “Yêu sách à? Chà, vậy cũng khó xử đây.”
Giám Đốc nói như độc thoại, rồi vươn cánh tay mảnh khảnh tới trước, nhấn vào một cái nút lớn trên bàn. Lập tức, có tiếng động cơ khe khẽ vang lên, sau đó những tấm rèm đỏ giăng kín tường từ từ mở ra.
Rèm cửa khắp ba mặt tường, trừ bức tường sau lưng mà từ đó tụi Rintaro bước vào, đồng loạt chuyển động, ánh sáng bên ngoài đột ngột rọi vào phòng.
Rintaro vội nheo mắt lại vì chói, nên thoạt đầu nó chưa nắm bắt được chính xác tình hình.
Có vẻ tụi nó đang ở trong căn phòng của một tòa nhà chọc trời, với ba mặt tường đều lắp cửa sổ. Nhìn ra thì thấy xung quanh cũng có những tòa cao ốc tương tự. Từ những khung cửa sổ của chúng, có thứ gì màu trắng ào ào phun ra, rơi xuống đất như tuyết.
Lúc Rintaro bắt đầu thấy mắt quen với ánh sáng thì nghe Sayo la “Á” một tiếng. Và khi ấy, nó cũng nhận ra bên ngoài cửa sổ đang diễn ra chuyện gì. Nó như ngừng thở.
Những thứ giống như tuyết ấy lả tả khắp không trung. Chúng tràn ra từ vô số ô cửa sổ, quay cuồng, rồi không ngừng trút xuống mặt đất xa xa bên dưới. Từng cơn từng cơn mưa tuyết đó, tất cả, đều là sách.
Không biết cơ man nào là sách đang bị ném khỏi những cửa sổ cao ốc, bị gió quật, chao qua đảo lại trước khi đáp xuống đất. Đây đó, có những tòa nhà trông như đang chìm trong bão tuyết mịt mù, nếu tất cả đó đều là sách, thì đúng là một số lượng sách quá khủng khiếp.
Không chỉ trong không trung, cảnh quan khi nhìn xuống cũng khiến bọn nó không thể tin nổi vào mắt mình. Dưới kia là một bãi hoang mênh mông vô tận, được phủ kín bởi hàng nghìn, hàng vạn cuốn sách. Rintaro và Sayo đứng ngây người choáng váng, trước mắt tụi nó, sách đang rơi gần cửa sổ tới mức dường như có thể vươn tay ra là chạm tới. Tức là, sách cũng đang bị ném ra ngay từ chính cái tòa nhà mà tụi nó đang đứng đây.
“Đã hiểu ra đây là gì chưa?”
Giám Đốc xổ ra một câu hỏi, kèm theo nụ cười hòa ái.
“Cháu không hiểu. Khung cảnh này thật sự kinh khủng quá.
“Đây chính là thế giới hiện tại.”
Rintaro không biết phải nói gì.
“Tòa nhà này là một trong những nhà xuất bản lớn nhất đương thời. Mỗi ngày xuất bản hằng hà sa số sách. Tới mặt đất kia.”
“Cháu chỉ thấy trông như đang phun ra một núi giấy vô nghĩa, chỉ tổ xả rác thôi ạ.”
“Hiện thực là thế đấy.”
Giám Đốc đáp nhẹ tênh.
“Chúng tôi là nhà xuất bản lớn tầm cỡ thế giới. Ngày nào cũng tạo ra cả núi sách, bán ra xã hội. Nhờ thế mà thu được lợi nhuận để làm ra nhiều sách hơn nữa, rồi lại bán. Sách bán tằng tằng, tiền tăng tới tấp.”
Bàn tay đeo nhẫn vàng chóe của Giám Đốc chao qua chao lại trong không khí, mô phỏng những cuốn sách đang rơi ngoài cửa sổ. Rintaro cố hết sức để hiểu tình hình, nhưng nó thấy khó quá. Bỗng nó nhớ đến những chồng sách lộn xộn đã bắt gặp trên đường tới tòa nhà này. Khung cảnh quái dị ấy, vô vàn sách đang rơi trước mắt kia, giọng nói điềm nhiên của người đàn ông, tất cả quấn lấy tâm trí Rintaro, dần dần nhấn nó chìm vào một vũng lầy của hoang mang, bối rối. Cả vụ người phụ nữ tiếp tân nói rằng đi lại bên ngoài rất nguy hiểm giờ đây cũng có thêm cái ý hài hước kỳ cục.
“Đây có là chuyện đùa thì cũng không thể nào cười nổi. Sách là để đọc, không phải để ném bừa ném bãi.”
“Cậu chàng đây mới ngây thơ làm sao!”
Giám Đốc cầm hú họa một cuốn sách trên bàn lên.
“Sách là một loại hàng tiêu thụ. Công việc của chúng tôi là nghĩ cách để khiến xã hội này tiêu thụ thứ hàng tiêu thụ đó sao cho hiệu quả. Miệng lúc nào cũng nói yêu sách thích sách thì không thể nào làm công việc này được. Dù sao thì...”
Giám Đốc đột ngột xoay chiếc ghế đen, đẩy mở cánh cửa sổ ngay bên cạnh, ném vèo cuốn sách đang cầm ra ngoài. Cuốn sách bay khỏi cửa sổ, trong khoảnh khắc những trang sách mở toang trong không trung như nhớ nhung điều gì, nhưng chỉ tích tắc sau, cuốn sách đã biến mất khỏi tầm nhìn.
“Đây là công việc của chúng tôi mà.”
Rintaro chợt hiểu.
Nó đã hiểu vì sao con mèo mướp nói “Đối thủ cuối cùng hơi khác với hai kẻ lần trước”.
Hai nhân vật mà nó gặp gỡ tại những mê cung trước đây, dù kỳ quặc đến đâu, vẫn là người thích sách. Họ là những người yêu sách. Nhưng người đàn ông trước mặt nó bây giờ dường như đến một chút tình cảm với sách cũng không có. Có lẽ bởi vậy nên ông ta có thể vứt sách đi như rác mà vẫn rất đỗi thản nhiên.
Con mèo nói “khó đoán trước hắn sẽ làm gì” chính là nói đến điều này đây.
“Không sao chứ, Natsuki?”
Một giọng nói bất chợt vang lên. Là Sayo.
Rintaro nhìn sang, thấy cô bạn đang nhìn lại nó bằng ánh mắt mạnh mẽ.
Rintaro gật đầu với Sayo, một lần nữa, nó quay qua đối mặt với người đàn ông ngồi trên chiếc ghế đen.
“Cháu đến đây vì được một người bạn cậy nhờ cứu sách.”
“Cứu?”
“Đúng. Có lẽ cháu phải ngăn ngài lại.”
“Phát ngôn ngu ngốc. Tôi nói rồi, đây là công việc. Cứu hay không cứu chẳng có nghĩa lý gì cả.”
“Nhưng ngài đang đối xử với sách như với một đống giấy lộn. Nếu người làm sách có thái độ như thế, thì sẽ chẳng truyền được thông điệp gì tới người đọc sách cả. Thời buổi này vốn đã chẳng còn nhiều người đọc sách nữa rồi. Ngài ở vị trí người làm sách mà còn mang tư tưởng đó, thì trái tim loài người chúng ta sẽ ngày càng rời xa sách thôi, và số người đọc sách sẽ giảm dần thêm nữa, chẳng phải thế sao ạ?”
Rintaro dốc hết ruột gan ra nói dồn dập mà ngài giám đốc tóc trắng vẫn chẳng nhúc nhích mảy may. Đôi mắt dưới hàng lông mày bạc không để lộ một chút dao động cảm xúc. Ông ta nở nụ cười ôn tồn, càng gây một bầu không khí khó nắm bắt. Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, bất chợt bờ vai gầy của ông ta rung nhẹ, sau đó dữ dội hơn, rồi như bùng nổ, Giám Đốc phá ra cười lớn. Giọng cười ha hả cao vút khô khốc vang vọng khắp phòng.
Rintaro và Sayo thất thần đứng nhìn Giám Đốc cười suốt một lúc. Ông ta đặt tay trái lên đầu như cố nén cười, tay phải vỗ vào bàn vài cái, rồi cuối cùng ông ta cũng cất lời.
“Cậu đây thật dốt nát.”
Dù Giám Đốc đang cười sặc sụa, nhưng sự lạnh lùng của ông ta vẫn ở đó, như được cắt bỏ riêng ra.
“À không, nếu chỉ mắng mỗi mình cậu đây dốt nát thì bất công cho cậu quá. Sự hiểu lầm như của cậu đây rất phổ biến trên thế gian này.”
“Hiểu lầm?”
“Hiểu lầm chứ sao. Hiểu lầm gì ấy à? Hiểu lầm rằng sách là loại hàng bán không chạy.”
Ông ta lại cất giọng cười ha hả rồi nói tiếp.
“Thời đại này mà còn nghĩ sách bán không chạy thì đúng là viển vông vớ vẩn. Sách bán rất chạy là đằng khác. Thực tế cho thấy Tiệm sách đệ nhất nhân gian hiện tại vẫn rất thịnh vượng.”
“Ngài đang mỉa mai gì vậy ạ?”
“Tôi chẳng mỉa mai gì cả. Đó là sự thật. Bán sách là việc cực kỳ dễ. Nếu không bỏ qua nguyên tắc vô cùng đơn giản này.”
Áp lực từ Giám Đốc khiến Rintaro lặng thinh không thốt nên lời, Giám Đốc nhìn nó, rồi nhẹ nhàng nói bằng một giọng thì thào, như thể đang tiết lộ mánh khóe trò ảo thuật đinh của mình.
“Hãy bán những sách có thể bán. Nguyên tắc là vậy đó.”
Đó là những từ ngữ kỳ lạ.
Những từ ngữ kỳ lạ, nhưng chứa đựng bên trong âm sắc kỳ quái.
“Đúng thế.” Giám Đốc mỉm cười. “Ở đây chúng tôi không xuất bản sách để truyền đạt điều gì. Chúng tôi xuất bản sách mà thị trường mưu cầu. Thông điệp cần gửi gắm, triết lý truyền lại cho hậu thế, hiện thực xã hội tàn khốc hay những chân lý phức tạp gì đó, với tôi có hay không cũng chẳng sao. Thị trường không mưu cầu những thứ ấy. Điều quan trọng đối với một nhà xuất bản không phải là ‘nên truyền đạt điều gì tới xã hội’ mà là hiểu rõ ‘xã hội muốn được truyền đạt điều gì.”
“Cháu thấy... ngài đang nói một điều nguy hiểm.”
“Nhận ra chuyện đó nguy hiểm thì cậu cũng khá đấy.”
Giám Đốc cười, nhặt từ trên bàn lên một điếu thuốc, châm lửa.
“Nhưng đó chính là sự thật. Trên thực tế, bằng cách làm ấy, công ty này đã liên tục sinh lời.”
Phía bên kia làn khói thuốc nghi ngút, vô số cuốn sách vẫn đang lặng lẽ rơi.
“Cậu lớn lên ở hiệu sách Natsuki thì hẳn phải biết rõ. Con người sống trong xã hội này phải lao tâm khổ tứ đủ bề, họ nào có nhiều thời gian và tiền bạc để theo đuổi những kiệt tác văn học dày cộp. Nhưng đọc sách vẫn là một cách thức hấp dẫn để khẳng định địa vị xã hội, nên ai ai cũng điên cuồng dùng những cuốn sách hơi khó đọc mà trang hoàng thêm cho bản sơ yếu lý lịch nghèo nàn của mình chút sắc màu sặc sỡ. Phần chúng tôi, chúng tôi sẽ nghĩ xem những người ấy cần loại sách gì thì làm sách đó.”
“Tóm lại là,” Giám Đốc đột nhiên vươn cổ ra phía trước. “Những cuốn giản lược rẻ tiền hay sách rút gọn thì bán cho mấy kẻ nông cạn.”
Ông ta cười ha hả vui vẻ, đôi bờ vai rung rinh.
“Với những độc giả muốn kích thích thì hợp nhất là sách mô tả trần trụi cảnh bạo lực hoặc làm tình. Với những người có trí tưởng tượng nghèo nàn thì chỉ cần cho thêm dòng Đây là một câu chuyện có thực, số bản in sẽ tăng vùn vụt, doanh thu cũng vun vút leo cao.”
Rintaro thấy lồng ngực cứ nhói lên từng chút.
“Với những kẻ một mực thấy chữ là buông, thì chỉ cần gạch đầu dòng những thông tin thật đơn giản. Năm điều kiện để thành công, tám hành động giúp bạn thăng tiến..., đại loại thế. Đám người này đến cuối cùng cũng chẳng thể nhận ra bọn họ không thăng tiến nổi chính là vì đâm đầu đọc mấy cuốn sách đó, nhưng miễn sao ta đạt được mục đích bản sách tối cao của ta là đủ.”
“Xin ngài hãy dừng lại!”
“Tôi sẽ không dừng lại.”
Giám Đốc đáp vô cảm, Rintaro có cảm giác nhiệt độ phòng như đột ngột giảm đi hai độ. Một con ớn lạnh lan khắp toàn thân nó, nhưng trán nó lại vã mồ hôi. Giám Đốc hơi xoay ghế, nhìn Rintaro từ phía chênh chếch.
“Có sự khác biệt rất lớn giữa cuốn sách cậu thấy có giá trị và cuốn sách người đời muốn đọc.”
Trong mắt ông ta chợt ánh lên một tia xót thương.
“Cậu nhớ lại mà xem. Những vị khách đến tiệm sách Natsuki ấy? Dạo này còn ai tìm đọc Proust hay Romain Rolland không? Ai sẽ dốc cả túi tiền mua những cuốn sách ấy? Đa phần người ta muốn đọc loại sách nào, hẳn cậu hiểu rất rõ. Sách chẳng còn lựa chọn nào ngoài chuyển mình theo nhu cầu của những người đọc ấy, trở nên đơn giản, rẻ tiền, kích thích hơn.”
“Vậy thì thực sự là...”
Rintaro cố gắng tìm từ ngữ.
“Sách sẽ hao mòn.”
“Sách hao mòn? Dùng từ thú vị đấy. Nhưng những từ ngữ bay bướm cũng chẳng giúp sách bán chạy đâu.”
“Bán chạy đâu quyết định toàn bộ giá trị của sách chứ. Ít nhất thì ông của cháu, cho đến cùng, vẫn quyết không bẻ cong lý tưởng mà ông vẫn hằng tin.”
“Vậy tôi sẽ phải xếp lên kệ những cuốn sách ế ẩm, tuẫn tiết cùng những kiệt tác thế giới ư? Giống như tiệm sách Natsuki ấy?”
Rintaro cau mày, trừng mắt nhìn lại. Nhưng nó cũng chỉ làm được có thế.
“Chân lý, luân lý, triết lý, những thứ ấy chẳng còn ai quan tâm nữa. Nhân loại đã rã rời vì sinh nhai, họ chỉ muốn được kích thích, muốn được chữa lành. Để tiếp tục sinh tồn trong cái xã hội như vậy, sách buộc phải đổi thay. Chúng tôi dám khẳng định. Bán chạy chính là tất cả. Tuyệt tác gì đi nữa mà không bán được cho ai thì cũng tiêu biến mà thôi.”
Thấy đầu hơi váng vất, Rintaro áp tay lên trán. Nó khẽ đẩy gọng kính, nhưng không tài nào nảy ra nổi một suy nghĩ rành rọt như bình thường. Bởi lời lẽ của đối phương, đối với nó, thật quá sức