← Quay lại trang sách

17 - Đời Người Con Gái Chỉ Có Một Thời

Dậy dỗ con cái là bổn phận tự nhiên của cha mẹ, đến tuổi trưởng thành dựng vợ gả chồng. Vẫn theo tục lệ, con trai do cha mẹ đi tìm xem tông xem giống để kén vợ cho con, con gái cũng do cha mẹ đặt đâu ngồi đấy, họa hiếm mới xẩy ra một hai vụ tai tiếng, “tiền dâm hậu thú” hay cãi lời cha me, cho tới khi các con đã thành gia thất ở riêng, tự lập, bấy giờ cha mẹ mới yên tâm phần nào. Lúc đó các cụ nói rằng: “Đời cua cua máy, đời cáy cáy đào”, thế hệ này tới thế hệ khác nối tiếp dòng giống, giữ gìn gia phong.

Từ khi người mình tiếp xúc với văn minh Âu Tây, có óc phóng khoáng cởi mở, tự do, cầu tiến, bậc cha mẹ không còn giữ được ý niệm xưa và cũng không nên giữ một hủ tục không hợp thời. Nhưng rất tai hại thay, một số giới trẻ đã vượt ra ngoài vòng tự do giới hạn, bỏ lại truyền thống lễ giáo, đạo đức đáng bảo tồn.

Hãy nói về tâm trạng của các cô đến tuổi mơ mộng, biết e thẹn, khi đi qua chỗ nào có bóng nam giới tất nhiên họ nhìn, liếc, mỉm cười đôi khi quay lại, có anh chàng lẽo đẽo theo sau, khen cô đẹp, duyên dáng muốn làm quen hỏi chuyện vu vơ, xin một cái hẹn, mời đi ăn chơi, tặng quà v.v…

Những cử chỉ trên đã vuốt trúng tim cô. Với tâm trạng hân hoan bồng bột cô về soi gương, thâm tâm tự cho mình đẹp, có duyên làm người để ý theo tán. Cô quên không nghĩ tới cái đẹp của cô chỉ hợp với từng người, không phải ai nhìn cô cũng cho là đẹp. Nếu cô thiếu những đức tính cao quý, lòng vị tha, vui vẻ, hiền lành, lễ độ dù vẻ đẹp chim sa cá lặn cũng chẳng ai quý trọng.

Hết năm này tới năm khác qua đi vẫn cảnh trên tái diễn mơn trớn lòng cô, một ngày kia cô nhận ra những người con trai theo tán cô cứ ít dần đi, vì họ đã tìm được cô khác hợp ý, họ đã cưới vợ có khi mời cô đến chia vui với họ.

Ngược dòng thời gian cô mới nhớ biết bao dịp cô bỏ lỡ cơ hội, có người cô chê, anh chàng ít nói cù lần, anh này học kém, anh kia xí trai, anh nọ không hào hoa hay dốt ăn dốt mặc. Những chàng cho là hào hoa phong nhã, có thể chấm được, cũng vì cô tỏ ra kênh kiệu, bắt cá hai tay vì thế nên vuột tầm tay hết. Rồi cô đi đến thái độ tiêu cực bất cần đời, tự nghĩ mình vẫn đẹp, có công ăn việc làm, có tiền sống tự do, đến đâu hay đến đó, có tiền bao cho bạn bè nên vẫn có người quý mến, cho rằng ở với cha mẹ hay anh em hay ở một mình trong khu apartment cũng vẫn ấm cúng đủ.

Nếu cô thực tế hơn hãy nghĩ về tương lai khi cô đau yếu, gặp tai nạn, sức khỏe kém, tuổi 50, 60 về già, nhìn vào cảnh các bà già cô độc, bắc ghế ra trước cửa ngồi trông trời trông đất, trông mây bóng hoàng hôn cuộc đời về chiều, sẽ hối tiếc, không có cảnh nào đầm ấm bằng cảnh gia đình có con có cháu, chỉ có ruột thịt thâm tình mới bền bĩ, ngoài ra vì lòng thương xót của lối xóm, bạn bè, thăm nom giúp đỡ cũng chỉ qua lần. “Có âm dương có vợ chồng, dẫu từ thiên địa cũng vòng phu thê”.

Câu chuyện cô Nhường dưới đây là một trường hợp diển hình. Cách đây năm năm, khi cô Nhường bước vào tuổi 30, mặc dù vẫn còn nhiều người theo đuổi nhưng chạnh nghĩ đến cảnh già, đến sắc đẹp sẽ tàn tạ theo thời gian nên cô nhất định chọn lựa trong số người theo đuổi cô để kết hôn, cô không biết chọn lựa thế nào là người chung tình thật lòng, người nào cũng nói yêu cô, tặng quà mời đi ăn, mời đi chơi, khéo nói, khoe khoang giầu có bằng cấp v.v..

Ngày nghỉ cô không đi ăn với anh này, lại đi chơi với anh kia, buổi tối hết anh này gọi đến cậu kia kêu điện thoại lấy hẹn. Cha mẹ cô không chấp nhận được hành vi cử chỉ của cô. Nhưng cô Nhường vẫn cho rằng cách sống của cô là đúng, là hợp thời trang. Và cũng chính vì thế cô vẫn mãi không chọn lựa được ai.

Cô tới vấn kế bà hàng xóm trẻ, bà hàng xóm mau mắn trả lời. Nếu cô tin tôi là người bạn giúp cô ý kiến chọn ý trung nhân, cô hãy nói rẽ cho tôi biết hiện giờ cô có để ý tìm hiểu người nào trong số những người cô quen biết không?

Cô Nhường trả lời:

-Em để ý hai người cũng dễ thương như nhau, nhưng trái ngược nhau về tính tình. Anh An trầm lặng ít nói, có vẻ thực thà đơn giản, mỗi lần điện thoại lại xin nói truyện tại nhà, anh cũng ít tặng quà, ngày nghỉ đi đâu anh vẫn nói cho em biết, cũng như hôm nay anh điện thoại hỏi thăm em và nói cho em biết ngày mai anh phải đi ăn cưới người bạn rất thân dù đau yếu cũng phải đi.

Còn anh Ba, rất đẹp trai có bằng cấp, mở văn phòng luật sư, nói khéo biết đón ý em hay mời em đi ăn đi chơi, đã tặng em nhiều món quà có giá trị, anh có vẻ giao thiệp rộng rãi, có nhiều bạn bè trai cũng như gái và anh nói có nhiều cô muốn lấy anh. Em rất phân vân trong hai người này ai là người chung tình, có thể tin cậy để gửi cả cuộc đời mình vào tay họ.

Sau nghĩ một lúc bà hàng xóm trẻ đưa ý kiến:

-Như Nhường vừa nói anh An ngày mai đi ăn cưới người bạn rất thân, nhân dịp này hãy đo tình yêu của anh ta đối với Nhường. Anh An có nói 10 giờ sáng mai ra đi vậy vào lúc 7, 8 giờ Nhường hãy kêu điện thoại mời anh An lại nhà để cùng đi chơi, nếu anh An nhận lời, bỏ không đi ăn cưới người bạn thân, tôi tin rằng anh ấy là người thật lòng yêu cô, cô nên tiến tới đừng để lỡ cơ hội.

Nhường phàn nàn:

-Anh Ba đã tặng em nhiều quà, em muốn trả lại nhưng lần nào anh ta cũng từ chối không chịu nhận, em đã nói với anh ta có nhiều bạn nên tặng lại các bạn khác, em muốn dứt khoát trả hết tặng vật lại cho anh ta.

-Muốn trả lại có khó gì, Nhường gói hết tặng vật từ trước đến giờ rồi đưa ra bưu điện gửi về địa chỉ anh ta là xong.

Một tháng sau, chọn được ngày lành tháng tốt đám cưới Nhường – An được tổ chức theo nghi lể cổ truyền hợp với ý ba mẹ Nhường.

Bây giờ đi đâu Nhường thường dẩn theo ba con nhỏ xinh đẹp, gặp bà bạn, Nhường chỉ vào các con, cám ơn bà đã giúp ý kiến nên ngày nay Nhường mới có gia đình hạnh phúc bên người chồng có tư cách mà nàng kính phục. Nhường hay ái ngại thương mấy cô bạn đồng trang lứa, vẫn còn lận đận đã bỏ lỡ cơ hội bởi vì đời người con gái chỉ có một thời.