← Quay lại trang sách

Vụ án thứ ba Nữ diễn viên bị hủy hoại dung nhan

Bất cứ là thứ gì cũng đều tốt hơn sự giả dối và lừa gạt.

- Leo Tolstoy-

Lời dẫn

Tôi và anh Hàn thận trọng gạt đám thuốc bắc và các vật che phủ trên người của nạn nhân. Điều lạ lùng là các bộ phận khác trên cơ thể nạn nhân không hề bị côn trùng tấn công. Tôi nhìn kĩ, thấy chiếc que xuyên qua tay trái có gì đó quen quen, dường như đã nhìn thấy ở đâu đó rồi.

Nạn nhân mặc một bộ áo dài màu nhạt, có dấu hiệu bị xé rõ rệt. Vết máu ở ngực đã khô, nhưng không biết là của phần nào trên cơ thể, đành phải chờ kết quả của khám nghiệm. Vết thương trên mặt rất rõ và nhung nhúc côn trùng, toàn bộ ngũ quan đã phân hủy. Trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ: Nữ diễn viên bị côn trùng hủy hoại dung nhan.

Nữ diễn viên bị hủy hoại dung nhan.

Những người già thường nói, 12 giờ đêm là thời khắc giao nhau giữa hai thế giới âm dương, trong dân gian cũng lưu truyền 10 cách gặp quỷ rất lạ kì, trong đó có một cách là mỗi khi vào lúc 12 giờ đêm, chỉ cần khoác lên người một chiếc áo đỏ và đứng trước gương chải đầu, đến khi chải đến lần thứ 12 thì trong gương có thể sẽ xuất hiện một khuôn mặt khác.

Tất nhiên, những điều trên đều là lời đồn đại, bạn không cần phải quá lo lắng. Có điều, tuy 12 giờ đêm không có sự xuất hiện của ma quỷ nhưng lại là thời điểm hành động của những kẻ phạm tội, vì đó là khoảng thời gian tốt nhất cho hành động của chúng. Nhiều kẻ phạm tội đã lợi dụng lúc đêm khuya thanh vắng dần dần bộc lộ bản tính của mình. Chúng sẽ lột bỏ bộ mặt giả tạo rồi thực hiện hành động tìm kiếm và giết hại con mồi của mình.

Tòa cao ốc Tứ Thiên nằm ở trung tâm thành phố Nam Minh là nơi mà bất cứ học sinh đại học nào cũng mong muốn được đặt chân tới. Đó cũng là khung trời sáng tác cho các ngôi sao, nhà báo, đạo diễn và biên kịch. Tầng 22 là nơi làm việc của nữ diễn viên Quách Hiểu Mẫn. Cách đây ít lâu, cô bỗng nhiên nổi tiếng với một vai diễn trong một vở kịch, vì vậy mà đã trở thành một trong những ngôi sao hàng đầu của công ty.

Lúc này, Quách Hiểu Mẫn đang tẩy trang để chuẩn bị về nhà như mọi khi. Nhưng trợ lí của cô vì lí do đặc biệt đã rời khỏi công ty từ trước, thêm vào đó là do sơ xuất trong sắp xếp của công ty nên hôm nay cô phải làm thêm đến tận 12 giờ. Bây giờ, không chỉ có tầng 22 mà cả tòa nhà hầu như cũng đều không còn bóng dáng một người nào.

Lần đầu tiên Quách Hiểu Mẫn làm về muộn như vậy, cô gọi điện thoại cho bạn trai bảo anh ta đến đón. Sau khi hẹn thời gian gặp nhau xong, cô bèn bật máy tính, mở to tiếng, chơi điện tử. Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, Quách Hiểu Mẫn chơi một lúc thì nhìn đồng hồ. Lúc này đã là 11 giờ 51 phút, nhưng vẫn chưa thấy bạn trai của cô đâu.

Bình thường, chỉ khoảng nửa tiếng sau là bạn trai cô đã đến nơi rồi và lần nào cũng không đến muộn. Không lẽ đã xảy ra tình huống bất ngờ gì chăng? Quách Hiểu Mẫn bắt đầu thấy lo lắng, định một mình rời khỏi, xong nhìn hành lang hun hút và tối tăm, lại thấy do dự, cô cảm thấy dường như có những con mắt trong bóng tối đang nhìn mình. Nghĩ vậy, toàn thân cô bỗng nổi gai ốc.

“Ai đấy?” Bỗng nhiên, cô cảm thấy dường như có bóng người lướt qua phía sau lưng mình, nhưng khi quay đầu lại thì chẳng thấy gì.

`Thế rồi, bỗng nhiên ở phía cuối của hành lang phát ra một âm thanh lạ lùng, khiến cho Quách Hiểu Mẫn vừa mới lò dò được mấy bước đã lập tức giật bắn người. Cô cảnh giác nhìn về phía cuối hành lang, rồi vội bật đèn của chiếc điện thoại lên và thấy một bóng đen lướt qua rất nhanh kèm theo một tiếng kêu lạ lùng. Quách Hiểu Mẫn vội chạy về phòng làm việc và phát hiện ra một con chuột từ trong bóng tối chạy vụt ra. Cô sợ tới mức run lên cầm cập, vội lấy điện thoại gọi cho bạn trai và suýt nữa thì làm văng cả chiếc điện thoại. Không hiểu sao, ở đầu dây bên kia chỉ vọng lại tiếng thông báo của tổng đài rằng không có người nghe máy. Chẳng biết làm gì, cô đành nhanh chóng rời khỏi tòa nhà. Dốc hết can đảm, cô đi về phía thang máy và rồi bỗng nhiên cô nghe thấy có tiếng một đứa bé gái thút thít từ trong nhà vệ sinh. Cô đứng ngây người ra, sao lại có trẻ con khóc ở đây nhỉ? Liệu có phải là một đứa trẻ đáng thương nào bị lạc mất ở đây không? Có nên đến xem không? Nhưng, trong nhà vệ sinh tối om. Cô đấu tranh một lúc, cuối cùng suy nghĩ không nỡ để một đứa bé bị lạc ở lại một mình đã chiến thắng nỗi sợ hãi, cô quyết định đi về phía nhà vệ sinh.

Quách Hiểu Mẫn nhón chân đi tới cửa nhà vệ sinh, khẽ đẩy cánh cửa, và rồi một bóng đen từ trong đó nhào về phía cô.

Sự sống của Quách Hiểu Mẫn kết thúc vào ngày 20 tháng 4. Tôi và anh Hàn nghiên cứu và thảo luận về kiến thức chuyên môn trong kĩ thuật giải phẫu và lợi dụng côn trùng để phá án. Nhưng, thực tiễn đã chứng minh, thực tiễn mới là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm chứng chân lí. Chỉ có tự mình trải qua thì mới làm cho người ta có cảm nhận sâu sắc và tiến bộ nhanh chóng trong học tập. Anh Hàn có một câu cửa miệng, đại ý là: Pháp y có một đôi bàn tay ma quỷ nhưng lại có một trái tim nhà phật, tất cả đều là vì tìm ra sự thật, để người chết được nhắm mắt và trả lại cho họ sự công bằng, đồng thời khiến cho hung thủ phải nhận lấy sự trừng trị đích đáng. Một câu khác nữa là: Bất cứ khi nào, ở đâu, chỉ cần pháp y rời khỏi hiện trường vụ án thì cũng đều phải lấy việc tìm ra hung thủ đích thực làm mục tiêu cuối cùng. Tôi cảm thấy hai câu này đã nói lên toàn bộ phẩm chất con người trong công việc của anh Hàn, đồng thời cũng là điểm mà tôi khâm phục ở anh ấy.

“Tiểu Tô, cậu nhìn đây, người này đã bị trúng 8 vết đâm, 8 vết đâm ấy đều rất gọn, cho thấy đó có thể là một con dao rất sắc.”

“Vâng, đúng vậy. Vậy thì chúng ta có cần phải giải phẫu xác chết nữa không?” Tôi chau mày hỏi.

“Các vết đâm phân bố không đều, nhìn bề ngoài không thể thấy được nguyên nhân của cái chết, phải giải phẫu thì mới phát hiện ra được vết thương chí mạng.”

Tôi ngẫm nghĩ một lúc, chỉ vào xác chết nói: “Ngực 3 nhát, bụng 4 nhát, chân 1 nhát, vì vậy có lẽ bắt đầu từ bụng trước.”

“Đúng thế, bụng là nơi dễ ra dao nhất.” Nói rồi, anh Hàn cầm một con dao phẫu thuật lên chuẩn bị phẫu thuật xác chết.

“Mau đi với tôi, xảy ra đại án rồi!” Anh Hàn vẫn còn chưa kịp xuống dao thì anh Cao chạy từ ngoài vào nói.

“Vụ án gì?” Anh Hàn tay vẫn cầm dao, quay đầu lại hỏi.

“Người chết là nữ minh tinh đang nổi gần đây, tình hình cụ thể để lên xe rồi nói!” Anh cao có vẻ nôn nóng.

Anh Hàn xử lí xác chết một chút rồi hai chúng tôi mang theo hòm dụng cụ của pháp ý theo anh Cao ngồi lên chiếc xe của cảnh sát.

“Anh Cao, người chết là nữ minh tinh à?” Tôi có phần không thể tin, những đồn đại thị phi về các nữ minh tinh thì có nhiều, nhưng bị giết thì hơi hiếm.

“Đúng thế. Lúc đầu thì cô ấy bị mất tích rất li kì, đến khi tìm thấy thì đã bị chết.” Anh Cao nói, vẻ mặt nghiêm trọng, xem ra, anh ấy đã phải chịu áp lực từ cấp trên.

“Mất tích li kì? Tôi chỉ nghe nói bị bắt cóc, lần này có vẻ được mở rộng tầm nhìn rồi!”

“Bớt nói linh tinh, nghiêm túc một chút đi!” Anh Hàn mắng tôi, anh ấy luôn như thế.

“Tiểu Tô, cậu nói bị bắt cóc làm tôi chợt nhớ đến một bộ phim có Lưu Đức Hoa đóng vai chính.”

Đúng lúc đó anh Cao đi ra, kết thúc câu chuyện của chúng tôi và khẽ nháy mắt với tôi. Đúng là không ngờ EQ của anh Cao lại cao đến thế, tôi lén chìa ngón tay cái về phía anh.

Anh Hàn có vẻ không vui, thế rồi đột nhiên quát lên: “Hai người thôi đi cho, bắt cóc và án mạng là những khái niệm khác nhau. Tôi chỉ biết mạng sống của con người là chuyện tày đình. Chỉ cần có người bị giết và kẻ giết người chạy tới chân trời góc bể thì tôi cũng sẽ tìm cho ra hung thủ và bắt hắn chịu trừng phạt!”

Anh Hàn quát xong, quay đầu về phía tôi: “Anh bạn trẻ đường đi của cậu còn rất dài, pháp y kị nhất là sự bồng bột.”

Anh Cao biết tình hình không hay bèn nói: “Anh Hàn, tuổi trẻ mà, cũng cần phải vui vẻ một chút.”

“Chuyện này anh đừng quan tâm, làm nghề pháp y cần phải có sự tự trọng và nghiêm túc tối thiểu. Tình hình cụ thể về vụ án biết được đến đâu, anh hãy nói kĩ cho chúng tôi nghe, để chúng tôi sớm có chuẩn bị cho tốt.” Anh Hàn bỏ qua câu chuyện đang dở, tập trung chú ý vào vụ án nữ diễn viên bị giết.

“Địa điểm phát hiện ra nạn nhân là ở một nhà kho, cách nơi làm việc của cô ấy khá xa, xung quanh rất kín đáo, người phát hiện ra xác chết là quản lí của kho hàng này. Có điều, chiếc kho ấy được khóa, ngoài quản lí ra, theo lí thì không còn ai có thể vào được trong đó. Nhưng người báo án lại chính là quản lí, đó là điều thật khó tin.”

“Kho để hàng à?” Anh Hàn chống tay vào cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Quản lí giết người xong thì báo án? Liệu có thể xảy ra tình huống này được không?” Tôi nói ngay sự suy đoán của mình ra.

“Cũng không loại trừ khả năng này.”

“Tiểu Tô, cậu hãy chuẩn bị tốt tinh thần. Vụ án này bảo to cũng không to mà bảo bé cũng chưa hẳn. Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn nói là nếu chúng ta xử lí nó không tốt thì sẽ khó bề ăn nói với giới truyền thông. Cậu cũng đã biết là Đội trinh sát hình sự chúng ta khá coi trọng chuyện này. Bên trên đã ra lệnh và nhấn mạnh như vậy.” Anh Cao nói, tỏ ra canh cánh với những sơ xuất trong các vụ án trước đó…

“Tôi sẽ rất chú ý, sẽ không để mắc phải những sai lầm không đáng có. Đã có anh Hàn ở đây rồi, anh cứ yên tâm.” Tôi mỉm cười nói với anh Cao.

“Cậu bớt cái kiểu làm thân đi. Vị trí của cậu cũng rất quan trọng. Tôi đã nói từ trước với cậu rồi đấy, nghề pháp y không phải người bình thường nào cũng làm được đâu. Nếu cậu đã lựa chọn nghề này thì phải giác ngộ, đừng có nghĩ việc gì cũng có tôi gánh vác thay cho cậu, nếu không, cần cậu để làm gì? Nếu cậu luôn nghĩ đến chuyện dựa vào người khác, thì hãy về nhà mà trồng lúa chăn lợn cho sớm!” Anh Hàn giội cho tôi một gáo nước lạnh không thương xót.

Những lời nói của anh Hàn khiến cho không khí trên xe trầm lắng hẳn, tôi và anh Cao không nói gì nữa. Còn anh Hàn thì dựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần. Anh Cao lái xe đi vòng quanh qua mấy con phố và sau đó thì chạy ra vùng ngoại ô. Khi chúng tôi đến, hiện trường đã được phong tỏa triệt để. Đó là một nhà kho cỡ nhỏ, bên ngoài nhìn giống như một tòa nhà bình thường.

“Chỗ này rất lớn, mà sao tôi chưa thấy bao giờ nhỉ?” Tôi ngước mắt nhìn tòa nhà trước mặt.

“Tiểu Tô, những thứ mà cậu chưa nhìn thấy còn nhiều lắm.” Anh Cao vỗ vào vai tôi, nói.

Chúng tôi đi qua một hành lang dài, rồi đi theo thang máy chỉ có chiều đi xuống thì mới tới hiện trường phát hiện ra vụ án.

“Chỗ này ngày thường để những thứ gì vậy?” Đi được nửa đường, bỗng nhiên tôi ngửi thấy một mùi rất lạ.

Mùi rất lạ ấy tỏa ra khắp một khu vực rộng lớn, nó giống như mùi của một vật gì đó bị thối rữa.

“Trong nhà kho thường để các loại thuốc đông y, đậu và các loại da thú.” Viên quản lí đưa chúng tôi đi có vẻ căng thẳng, anh ta sửa lại chiếc cổ áo và tiếp tục giải thích, “Hàng của chúng tôi đều qua kiểm tra an toàn và có giấy chứng nhận an toàn, không tin, tôi có thể đưa ra cho các anh xem.” Nói rồi, anh ta quay người định đi lấy.

Anh Cao đưa tay ra giữ lấy vai của người quản lí rồi kéo anh ta quay lại. Động tác của anh rất mạnh nhưng dứt khoát, song không hề làm người quản lí bị thương, quả không hổ thẹn là một tay võ cao thủ.

“Không cần đâu. Chúng tôi biết nguyên nhân.” Anh Hàn quay lưng lại phía chúng tôi, nhìn vào phía bên phải của chiếc tủ chứa đồ.

Tôi và anh Cao đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng nhìn theo phía của anh Hàn. Cảnh tượng tiếp theo đã khiến cho tôi sững người, trong chiếc tủ để đồ có xác một người phụ nữ bị côn trùng bâu kín mặt, nạn nhân bị cố tình đặt giữa đám thuốc đông y và da thú, trên nền nhà là những hình thù kì dị được vẽ bằng máu. Lúc này, trạng thái của xác chết người phụ nữ như ngồi trên một chiếc ghế được làm thành từ thuốc đông y và da thú. Bàn tay phải của người ấy bị một chiếc que kì dị xuyên qua. Tổng hợp tất cả những chi tiết đó lại thì không khỏi khiến người ta có cảm giác cảnh tượng ấy như đang tiến hành một nghi lễ nào đó, trông rất lạ kì bí hiểm.

Tôi bắt đầu thấy buồn nôn nhưng cố gắng kìm nén lại. Không khí tại hiện trường bỗng trở nên ngột ngạt, không biết có phải là tôi đã cảm giác sai hay không, mà tôi nhìn thấy một vẻ khao khát rất cố chấp từ trong đôi mắt của anh Hàn. Anh ấy vẫn điềm tĩnh như mọi khi, như thể đã nhìn thấu tất cả. Tiếp đó, anh ấy nhẹ nhàng đặt chiếc hòm dụng cụ xuống, rồi mở nó ra và lựa chọn những dụng cụ chuyên dụng của pháp y.

Anh Cao nói phải đi điều tra một số chi tiết nên đã đưa người quản lí đi cùng.

Tôi và anh Hàn thận trọng đến bên xác người phụ nữ, mức độ phân hủy tổng thể của xác người phụ nữ không lớn lắm, duy chỉ khuôn mặt là bị biến dạng nhiều nhất, các con côn trùng hầu như cũng chỉ quanh quẩn ở vùng mặt. Điều này khiến tôi không khỏi nảy sinh hoài nghi, vì thông thường, chúng sẽ bâu khắp người chứ không tụ lại một chỗ như thế.

“Mức độ phân hủy ở mặt rất nghiêm trọng, các bộ phận khác còn lại tương đối hoàn chỉnh, cho thấy có lẽ đã được bôi dung dịch formalin.” Anh Hàn vừa cầm dụng dụ bảo vệ xác chết vừa giải thích cho tôi.

“Anh Hàn này, nếu mặt không nhìn rõ thì làm sao mà xác định được nhân thân?”

“Cậu hãy đi tìm thử xem!” Anh Hàn nói, tay chỉ vào chiếc túi LV màu đen bên cạnh xác chết.

Tôi nhìn theo tay anh thấy ở chỗ cách đó không xa có một chiếc túi LV màu đen. Có điều, nó đã bị mở ra, đồ vật ở trong túi rơi ra vung vãi. Trong số đó, ngoài một số đồ trang điểm cao cấp, còn có một chiếc ví dành cho nữ giới viền đen. Tôi đoán, có lẽ trong ví sẽ có giấy tờ tùy thân nên định nhặt nó lên mở ra xem.

“Cẩn thận!” Đúng lúc tôi sắp nhặt chiếc ví lên thì anh Hàn bảo tôi dừng lại.

Tay phải anh Hàn cầm một chiếc lọ thủy tinh, anh từ từ đi đến trước mặt tôi, rồi úp thẳng chiếc lọ thủy tinh xuống.

“Được rồi.” Anh ấy nói và để chiếc lọ trước mặt tôi và lắc lắc. Một con nhện màu vàng đang nhìn tôi, cái cổ của nó rất dài, trên là lớp lông xen những chiếc gai. Đây rõ ràng là con nhện thuộc họ nhện sát thủ. Trong người nó có chất kịch độc rất nguy hại tới tính mạng con người. Chỗ vết thương bị nó cắn có thể dẫn tới thối rữa các tổ chức xung quanh, vết thương thường rất lâu lành, nghiêm trọng hơn có thể gây trở ngại tới chức năng của một vài cơ quan nào đó trong cơ thể hoặc gây ra rối loạn trao đổi chất, thậm chí có thể dẫn tới tử vong. Tôi hết hồn, tay đập lên ngực nhìn anh Hàn. Nếu không có anh ấy, chưa biết chừng tôi đã bị chết vì kịch độc rồi.

Loài côn trùng hủy hoại khuôn mặt bí hiểm

“Bình thường đã nói với cậu rồi, đến làm việc tại hiện trường chẳng khác gì ra chiến trường, vì thế nhất định phải cẩn thận, lần này thì rõ rồi chứ?”

“Rõ… rõ rồi ạ”. Tôi cố nuốt nước bọt, toàn thân nổi da gà, mồ hôi thì toát đầy sau lưng.

“Nhất định phải chú ý, bất cứ lúc nào hiện trường cũng có thể xảy ra tình huống bất ngờ. Lần này tôi có thể giúp cho cậu, nhưng lần sau thì tôi không dám đảm bảo, đến cả tôi cũng không thể đảm bảo sự an toàn tuyệt đối cho chúng ta, vì thế mà phải hết sức tập trung.” Anh Hàn nói với vẻ mặt bình thản, anh ấy không mắng tôi như mọi khi, điều này khiến tôi không khỏi ngạc nhiên.

“Anh Hàn, tôi biết rồi.” Tôi mỉm cười, đáp lại.

“Cười cái gì mà cười? Nhanh chóng thay trang bị pháp y đi!” Đột nhiên anh ấy gầm lên với tôi.

Tôi chạy sang bên, thay bộ đồ làm việc, rồi sau đó mở chiếc ví kia ra. Không ngoài dự đoán của tôi, trong đó quả nhiên có một chiếc chứng minh thư và mấy chiếc thẻ ngân hàng, duy nhất chỉ không thấy có tiền mặt, cho thấy có khả năng là bị cướp. Tôi và anh Hàn thận trọng gạt đám thuốc đông y và các vật che phủ trên người nạn nhân, điều kì lạ là các bộ phận khác trên cơ thể hoàn toàn không bị côn trùng tấn công. Tôi nhìn kĩ và cảm thấy chiếc que xuyên qua bàn tay phải của nạn nhân có gì đó quen quen, dường như tôi đã nhìn thấy nó ở đâu rồi.

Nạn nhân mặc một bộ áo dài màu nhạt, có dấu hiệu bị xé rõ rệt. Vết máu ở ngực đã khô, nhưng không biết là của phần nào trên cơ thể, đành phải chờ kết quả của khám nghiệm tử thi. Vết thương trên mặt rất rõ và nhung nhúc côn trùng, toàn bộ ngũ quan đã phân hủy. Trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ: Nữ diễn viên bị côn trùng hủy hoại dung nhan.

Nhưng rồi tôi lại nghĩ kĩ như thế cũng không đúng. Theo như mức độ kín của hiện trường thì côn trùng hoàn toàn không thể bay vào được. Chỉ có thể có hai khả năng, hoặc là nạn nhân đã vô tình mang theo côn trùng từ ngoài vào, hoặc là côn trùng vốn đã có sẵn trong kho chứa đồ.

Vì những nhân tố bất định ở bên ngoài kho chứa đồ, tôi nghiêng về giả thiết thứ hai. Nơi đây chuyên dùng để chứa các loại thuốc đông y và da thú, thế rồi bất ngờ xuất hiện một xác chết nên chúng đã trở thành những con vật được hưởng lợi đầu tiên. Nhưng nghĩ kĩ thì lại thấy có điều ngược với lẽ thường, vì loài sâu bên trong kho chứa đồ đều là loài cánh cứng, cơ bản là không ăn xác chết mà là ăn các chất hữu cơ khô, khi thiếu thức ăn chúng có thể cắn giết lẫn nhau. Còn xác chết nạn nhân chỉ có phần mặt mới bị côn trùng tấn công, những bộ phận khác hoàn toàn không bị ảnh hưởng, điều này không phù hợp với quy luật của sinh vật. Vì thế, khả năng nhân tố từ bên ngoài vào là lớn nhất, người chết trước đó đã gặp phải chuyện gì đó nên mới thành ra như vậy.

“Cái que trên tay người chết trông rất quen.” Tôi để ý thấy vật hình nón có gì đó rất đặc biệt.

“Sao?”

“Có gì đó giống với vật gì đó của nước ngoài… à, đúng rồi, tôi đã nhớ ra, hình như nó được gọi là que xua tà.”

“Cậu chắc chắn chứ?” Anh Hàn nhìn chiếc que kì lạ đó hỏi lại tôi.

Tôi tiến lại gần quan sát thật kĩ rồi gật đầu chắc chắn: “Chắc chắc, đầu nhọn của chiếc que này có 3 hình phật với ba vẻ mặt khác nhau, đó là cười, giận và mắng.” Tôi lật xem một chút, phát hiện ra phía trên của chiếc que tuy có khá nhiều bụi, nhưng vẫn có thể nhìn ra ba vẻ mặt như tôi vừa nói.

“Nó nói lên điều gì?”

“Que xua tà có tác dụng trừ tà, xua đuổi những oán hận, ở đây nhất định có tà vật gì đó…”

Tôi chưa nói xong thì đã bị anh Hàn gõ vào đầu và mắng: “Chúng ta phải tuân theo sự thật khách quan!”

“Chỉ là tôi chợt nghĩ đến mà thôi chứ có phải mê tín đâu!” Tôi xoa đầu cự lại.

“Tất cả những thứ đó chỉ là ngụy trang nhằm làm phân tán sự quan sát và chú ý của chúng ta mà thôi. Đây chưa hẳn là hiện trường đầu tiên xảy ra vụ án. Quách Hiểu Mẫn không có lí do gì đến một nơi như thế này. Cậu hãy nhanh chóng bắt đám côn trùng đi, không khéo đến lúc đó các manh mối đều mất hết, cậu sẽ phải ăn nói thế nào?”

“Tuân lệnh!” Tôi cố ý làm một động tác chào với anh Hàn.

“Cậu đừng làm trò nữa, nhanh chóng vào việc đi!”

Trên mặt của xác chết có rất nhiều côn trùng, nhưng tôi không biết nhiều về loài côn trùng đó. Phần lớn những con côn trùng này có một đường gạch trên lưng. Một giả thuyết chợt hiện lên trong đầu tôi, không lẽ đặc tính của loài côn trùng này là gặm mặt người, là loài côn trùng gặm mặt biến dị đặc biệt? Lúc về, nhất định tôi sẽ hỏi sư phụ của tôi. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp phải chuyện lạ lùng như vậy.

Theo như khám nghiệm vừa rồi của anh Hàn thì trên người nạn nhân không thấy vết thương chí mạng rõ rệt, cho thấy vết thương chí mạng ở phần mặt. Lẽ nào, Quách Hiểu Mẫn đã bị những con côn trùng kia tấn công đến chết? Hoặc là, trên mặt của Quách Hiểu Mẫn để lại những chứng cứ đặc biệt, nên hung thủ đã cố ý hủy hoại khuôn mặt của người chết?

Những dấu hiệu kì lạ bên cạnh nạn nhân, chiếc cây trừ tà xuyên qua tay phải, khuôn mặt bị côn trùng gặm nhấm và cả những thứ mang theo người nạn nhân rơi vung vãi trên đất, tất cả những điều đó là do hung thủ cố tình dàn dựng hay là những manh mối mà nạn nhân để lại cho chúng tôi? Hiện tại, những câu hỏi này chưa có lời giải đáp, đành phải chờ vào khám nghiệm và điều tra sâu hơn nữa. Anh Hàn tiếp tục ở lại khám nghiệm hiện trường, còn tôi thì quyết định mang mẫu vật “Côn trùng gặm mặt” về để giám định. Nếu giả thuyết mà tôi đưa ra là đúng thì chắc hẳn sẽ tạo ra sự thay đổi rất lớn trong giới côn trùng học pháp y.

Trên đường đến phòng thí nghiệm, tôi gọi điện cho sư phụ, nhưng không có người nhấc máy, có lẽ sư phụ đang trong phòng thí nghiệm rồi.

Tôi mở cửa phòng thí nghiệm, ngồi xuống trước bàn và lấy chiếc kính lúp từ trong tủ ra. Tiếp đó, lấy chiếc lọ thủy tinh có đựng đám côn trùng mẫu từ trong túi quần ra và dùng kẹp kẹp một con côn trùng đặt lên trên, dùng ghim cố định lại rồi bắt đầu quan sát. Con côn trùng đó tương đối nhỏ, màu tối, trên mình có vẩy và lông, gồm 10 đến 11 đốt chân tương đối ngắn.

Tôi tiếp tục quan sát những con đã trưởng thành. Những con này có thân hình dài 6,1mm, hình bầu dục, màu nâu hoặc màu đen bóng, phía trước ngực và phía sau lưng nó có lông màu trắng, trên đôi cánh cứng cũng có một ít lông màu trắng. Chân có 11 đốt, hình búa, ba đốt ở đầu ngọn trước phình to. Trên mặt của nạn nhân cũng có ấu trùng và nhộng của loài côn trùng này, vì thế mà tôi có thêm nhiều tư liệu để nghiên cứu. Có lẽ, tôi đã có thể xác định đặc tính của loài côn trùng này và thậm chí là nguyên nhân tử vong đích thực của nạn nhân.

Tôi cố nén sự phấn khích trong lòng và tiếp tục nghiên cứu. Trứng của loài côn trùng đó hình tròn, một đầu hơi rộng, màu trắng đục. Tôi cũng phát hiện ra một số trứng màu nâu, trạng thái của chúng dường như sắp nở đến nơi. Nhộng thì có hình búa dẹt, dài chừng 5,6mm, màu nâu vàng, bề mặt có lông tơ. Ấu trùng thì khá thô, có nhiều lông tơ, màu nâu sẫm, dài chừng 11mm, giữa phần lưng có một đường sọc màu nhạt.

Tuy vậy, tôi vẫn không biết gì nhiều về loài côn trùng này, tôi cảm thấy dường như hung thủ đang ẩn náu trong bóng tối mỉm cười nhìn tôi, đó là một nụ cười châm chọc mỉa mai.

Di động của tôi bất chợt đổ chuông, màn hình hiển thị một số máy lạ, tôi nhấn nút nghe với tâm trạng phấp phỏng.

“A lô, tôi nghe đây.”

“Chào anh, Tô Trạch.” Giọng nói trong điện thoại rất trầm, rõ ràng là đã được cố tình làm cho khác đi.

“Anh là ai?” Tôi rất ngạc nhiên, người ở đầu dây bên kia vừa cất lời đã đọc ngay ra tên họ của tôi.

Tôi nghĩ, chắc chắn người ấy biết tôi, tôi lục tìm trong đầu, cố nhớ ra người có giọng nói kia.

“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi có thể giúp anh.”

“Giúp tôi? Ý gì vậy?”

Người kia không trả lời ngay, mà ho liền mấy tiếng, có vẻ lúc này anh ta không phải giả vờ. Tôi cảm thấy có chút gì đó quen quen, nhưng không thể nào nhớ được ra.

“Anh ra khỏi cửa đi về phía tay phải sẽ thấy một thùng rác, đi tiếp đến ngã tư đường thứ hai rẽ trái, thấy một thùng rác nữa, bên trong đó có một chiếc túi màu đen.”

“Rút cục anh là ai? Dựa vào đâu mà tôi phải tin anh chứ?”

“Kho để đồ.” Người kia cố tình kéo dài từng âm tiếng, sau đó thì tắt máy.

“Khoan đã! Anh hãy nói rõ xem nào!” Tôi gọi lại thì chỉ nghe thấy tiếng tổng đài thông báo thuê bao ở ngoài vùng phủ sóng.

Tôi lập tức đắm mình vào suy nghĩ, người kia là ai nhỉ? Do giọng nói của người ấy đã được cố tình làm cho thay đổi nên tôi không nhận ra, song có một điều rất rõ là người ấy biết rõ tôi là ai và còn nói rất chính xác về án mạng ở nhà kho. Trong khi vụ án này thuộc bí mật nội bộ của Sở cảnh sát, trừ phi là các nhân viên nội bộ, nếu không thì không thể nào biết được tiến độ cũng như địa điểm phát hiện ra vụ án và theo dõi về công việc của tôi.

Người kia nói rằng có thể giúp tôi? Liệu đó có thể là một cái bẫy không? Nếu động cơ của đối phương không đơn thuần thì chắc chắn chiếc túi kia có vấn đề. Song, nếu nhìn nhận ở một góc độ khác, người ấy đã biết được nhất cử nhất động của tôi, vậy thì nếu anh ta muốn hãm hại tôi thì đã ra tay từ sớm rồi chứ đâu cần phải bày đặt nhiều làm gì cho phức tạp. Có điều, đúng là hiện giờ tôi đang rất cần những giúp đỡ để giải quyết vụ án này, trong khi đó thì sư phụ lại biến mất, nếu người trong điện thoại thực sự giúp được tôi, thì vụ án này nhất định sẽ có bước đột phá mới.

Tôi suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định đi xem thế nào.

Tôi ra khỏi cửa và rẽ phải như chỉ dẫn trong điện thoại, nhìn thấy chiếc thùng rác đầu tiên, tiếp đó đi thẳng về phía trước. Dọc đường tôi để ý quan sát, nhưng ngoài những người đi đường vội vã và một vài chị lao công ra thì không thấy có ai khả nghi. Khu vực này hạn chế tầm mắt, nên hoàn toàn không có chỗ cho những kẻ theo dõi và bám đuôi. Bất giác tôi thấy hơi hụt hẫng.

Rẽ về phía bên trái được mấy bước chân thì nhìn thấy ngay chiếc thùng rác thứ hai. Tôi hít một hơi thở sâu, mắt nhìn bốn xung quanh, vẫn không thấy có người nào khả nghi.

Tôi thò tay vào bên trong, quả nhiên có một chiếc túi rất mỏng. Cơ bản có thể loại trừ đó là bom mìn, có lẽ đó là một sản phẩm bằng giấy.

Về đến nhà, tôi đeo găng tay vào, lấy con dao mổ ra chuẩn bị mở chiếc túi. Cái chính là vì trong côn trùng học pháp ý có một môn gọi là độc lí học pháp y, nói về việc có thể lợi dụng độc tố trên mình côn trùng để phán đoán về thời gian và nguyên nhân tử vong của nạn nhân. Tuy nhiên, những kiến thức ấy quá sâu rộng, phương pháp vận dụng cũng rất nhiều. Nghe nói, có người tâm địa xấu đã lợi dụng đặc tính đó truyền dịch độc vào cơ thể người để dụ những con côn trùng đặc biệt nào đó tấn công người bị truyền dịch và đạt được mục đích giết người. Còn có một loài dịch độc không mùi không vị, nhưng chỉ cần hơi tiếp xúc với nó, nó sẽ lập tức xâm nhập vào cơ thể mà bạn không hay không biết, khiến bạn trở thành mồi của một loại côn trùng đặc tính nào đó. Tất nhiên, đây đều là những điều mà tôi nghe các vị tiền bối của giới côn trùng học pháp y nói, chưa cần nói đến việc có hay không loại dịch độc dụ được côn trùng và loại người đó, ngay cả đến vấn đề liệu có tồn tại loại côn trùng ấy thật không thì đến nay vẫn là những câu hỏi chưa có lời giải. Nhưng tôi luôn giữ thái độ thà tin là nó có còn hơn là không, nhất là với sự kiện con nhện độc vừa mới xảy ra, tôi lại càng phải thận trọng.

Tôi thận trọng mở chiếc túi ni lông màu đen, thấy một chiếc phong bì thư màu vàng cũ kĩ hiện ra trước mắt, đó là một phong thư không có chữ kí và địa chỉ. Tôi mở phong bì, bên trong có hai tờ giấy: Một tờ là tư liệu về loài côn trùng kì lạ có kèm theo hình ảnh; một tờ là những dòng viết cho tôi. Những dòng chữ trên đó như sau: “Xem ra anh đã tiếp thu ý kiến của tôi, đó là vinh hạnh của tại hạ. Tư liệu là quà gặp mặt dành cho anh. Nếu còn có nhu cầu, xin hãy xem tiếp mặt sau.”

Mặt sau viết tên một phần mềm và một ID có tên là NASA.

Tôi không để ý đến điều đó, vội mở đọc tư liệu. Những hình ảnh về loài côn trùng đó giống hệt loại côn trùng gặm nhấm mặt. Thông tin đó khiến lòng tôi như có sóng trào, tôi đọc tiếp phía sau, ở đó viết một câu: Bọ cánh cứng bụng trắng, thuộc loài bọ cánh cứng, thức ăn là các loại dược liệu bằng động vật, da thú và xác người chết khô.

Về loài bọ cánh cứng, đây là lần đầu tiên tôi nghe nói đến. Loài này có tên thông dụng là giáp trùng, là loài có số lượng lớn nhất và phân bố rộng nhất trong các loài côn trùng và trong thế giới động vật. Toàn thế giới đã biết đến gần 350.000 loại, chiếm 1/3 tổng số côn trùng, ở Trung Quốc đã biết đến hơn 7.000 loại, ở trên khắp các lục địa và các ngóc ngách có nước ngọt đều có sự tồn tại của chúng. Loài côn trùng này ăn tạp từ thực vật, động vật, đến xác chết. Bọ cánh cứng gồm có 4 phân nhánh (cận bộ/phân bộ), đó là: Phân bộ cánh cứng, phân bộ ăn thịt (Archostemata), phân bộ ăn vi khuẩn (Adephaga) và phân bộ ăn tạp, trong đó, chỉ có phân bộ ăn tạp mới có ý nghĩa pháp y.

Phân bộ ăn tạp có 19 nhánh, có 8 nhánh thường xuất hiện trên xác chết, bọ cánh cứng (dermestid beetle) là một trong những phân nhánh đó, 7 phân nhánh còn lại trước đó chúng ta đã thấy gồm có Cleroidea, Silphidae Latreille và Hister beetle.

Bọ cánh cứng bụng trắng thuộc bộ cánh cứng. Thông tin này đối với tôi rất quan trọng, cái chính là vì những nghiên cứu của tôi đối với loài côn trùng cánh cứng không sâu. Tôi đọc trang tài liệu đó, phần còn lại là một số đặc tính của côn trùng và trứng côn trùng. Điều khiến tôi chú ý nhất là, phía cuối có một bảng, trong đó viết về chu kì sinh trưởng trong điều kiện nhiệt độ khác nhau của bọ cánh cứng bụng trắng. Những con số đó đúng là món quà quý giá, là thông tin rất hữu ích khiến tôi tràn đầy hi vọng vào việc phá vụ án.

Bọ cánh cứng bụng trắng

Tôi tạm thời đặt nhân thân của NASA sang một bên mà tiếp tục công việc nghiên cứu côn trùng, quá trình sinh trưởng của ấu trùng trong bảng phù hợp với quy luật nhất định của sinh vật. Ví dụ: Ấu trùng 1 tuổi trong điều kiện nhiệt độ 18oC thì phải cần 8 ngày mới trưởng thành ấu trùng 2 tuổi, nếu là 21oC thì chỉ cần 4 ngày, và nếu 24oC thì chỉ cần 3 ngày. Cứ theo đó thì nếu là 30oC thì chỉ cần 2 ngày. Và trong điều kiện 18oC, từ ấu trùng 1 tuổi đến ấu trùng 2 tuổi cần 8 ngày, từ ấu trùng 2 tuổi đến ấu trùng 3 tuổi cần 9 ngày và đến khi là ấu trùng 9 tuổi thì cần 22 ngày. Sau đó, cho dù ở bất cứ nhiệt độ nào cũng đều phổ biến tuân theo quy luật này. Vì vậy, quy luật trưởng thành của bọ cánh cứng bụng trắng có 2 điểm sau: Một là, nhiệt độ càng cao thì thời gian sinh trưởng cần thiết càng ít; hai là tuổi trưởng thành càng cao thì thời gian cần thiết càng nhiều.

Vì vậy, bây giờ tôi chỉ cần biết côn trùng thu lượm được trên xác chết đang ở giai đoạn phát triển nào là được.

Tôi kiểm tra mẫu côn trùng thu thập được trên xác chết, trong đó có xác nhộng, cho thấy đã phát triển sang một thế hệ mới và ấu trùng phần nhiều là 3 tuổi, có rất ít là 2 tuổi. Nhiệt độ kho chứa đồ tôi đo được lúc đó là 27oC. Trong điều kiện 27oC, một con bọ cứng bụng trắng từ khi là trứng đến lúc trưởng thành sẽ cần đến 64 ngày, thêm vào đó là thời gian trưởng thành của ấu trùng, tổng cộng là 66 ngày. Điều này cho thấy, thời gian tử vong của nạn nhân là 66 ngày trước đó.

Những số liệu này rõ ràng là có vấn đề, vì thời gian mất tích của Quách Hiểu Mẫn chưa đầy 10 ngày, sao lại có thể chết vào 2 tháng trước được? Nhưng, kiểm tra kĩ lại một lần nữa, tôi thấy những số liệu đó không hề sai. Sau khi Quách Hiểu Mẫn chết, ngoài phần mặt ra, những bộ phận khác không bị phân hủy hoặc bị côn trùng tấn công đã chứng minh cho điều này, cô ấy không thể chết vào hai tháng trước, vậy thì mấu chốt của vấn đề ở đâu?

Bỗng nhiên tôi nhớ ra, trên mảnh giấy có viết: Bọ cánh cứng bụng trắng sống chủ yếu dựa vào các nguồn thức ăn là dược liệu động vật, lông thú và xác người chết khô.

Nơi mà Quách Hiểu Mẫn tử vong là kho chứa đồ, vậy thì nhất định bên trong đó đã có bọ cánh cứng đã trưởng thành cùng ấu trùng, trứng và nhộng của nó. Những điều này có thể là nhân tố ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng. Thêm vào đó là cách thức xử lí đặc biệt của hung thủ nên côn trùng đã chịu sự can thiệp rất lớn. Vì vậy, bây giờ tôi phải quay lại hiện trường một lần nữa để thu thập mẫu côn trùng trên các dược liệu xung quanh xác chết. Như vậy, tuy không thu được kết quả tốt nhất nhưng cũng có thể thu được không ít thông tin có giá trị, cơ bản đã có thể loại trừ khả năng côn trùng gặm mặt, đó là do hung thủ cố tình tạo ra và cũng lí giải được vì sao hắn lại đặt nạn nhân trong kho chứa đồ.

Riêng những dấu hiệu kì lạ xung quanh xác chết và cây trừ tà trên tay phải có ý nghĩa gì thì khiến tôi nghĩ mãi cũng không ra. Tôi định tới xem chỗ anh Hàn có tiến triển gì mới không. Khi tôi tới hiện trường một lần nữa thì trời cũng đã về chiều. Nhưng điều này không hề ảnh hưởng chút nào tới công việc khám nghiệm tiếp theo của anh Hàn. Anh Cao cho tôi biết, vụ án đã có tiến triển quan trọng.

Căn cứ vào bụi đất trên người nạn nhân, anh Hàn suy đoán kho chứa đồ không phải là hiện trường đầu tiên của vụ án, nạn nhân rõ ràng đã bị hung thủ cưỡng ép di chuyển từ nơi khác đến và đây là vụ án giết người chuyển xác đặc biệt. Anh Cao cũng đã xác định được mấy nghi phạm, đầu tiên là ông chủ và đồng sự của Quách Hiểu Mẫn, thứ hai là bạn trai của cô ấy.

“Tiểu Tô, sao cậu lại quay lại?” Anh Cao nhìn tôi hỏi với vẻ nghi hoặc.

Tôi nhìn vào mắt của anh Cao, trong lòng thấy chút bối rối, lần trước chính là do sự sơ xuất của tôi mà suýt nữa phán đoán nhầm.

“Cậu ta thì có thể làm gì được? Đến để bắt côn trùng chứ gì đâu.” Anh Hàn vẫn quay lưng lại phía hai chúng tôi, nói rất thẳng.

“Cậu nhóc này!” Anh Hàn vừa dứt lời thì anh Cao đã bóp mạnh vào sau gáy tôi.

Tôi giải thích: “Những con côn trùng trên mặt nạn nhân cơ bản có thể kết luận là bọ cánh cứng bụng trắng, khả năng ăn thịt xác chết kém, nói một cách chính xác hơn thì rất hiếm thấy. Thức ăn của chúng là các loại dược liệu và các chất hữu cơ khô, mà thường thấy nhất là xác người đã khô. Trong tình hình bình thường, chúng không thể xuất hiện trên các xác chết chưa khô.”

Anh Hàn dừng tay nhìn tôi, anh Cao cũng không bóp gáy tôi nữa.

“Côn trùng trên mặt nạn nhân đã được cố tình tạo ra, hoặc là mặt của xác chết đã khô trước khi được đưa vào trong nhà kho.”

“Ý cậu muốn nói là mặt của nạn nhân đã bị cố tình hủy hoại?” Anh Hàn hỏi mà như nói một mình.

“Động cơ ở đâu nhỉ? Không lẽ trên mặt của nạn nhân có bí mật.” Anh cao cũng tỏ ra rất không hiểu về hành động của hung thủ.

“Điều này tôi không biết, tôi cho rằng cần phải khám nghiệm kĩ hơn đối với phần mặt của người chết.”

“Ừ, Tiểu Tô, cậu nói có lí lắm.”Anh Cao chống tay vào cằm, gật đầu nói.

“Phải rồi, vừa rồi tôi đã tính ra trên cơ sở nghiên cứu các mẫu côn trùng thu thập được thì thấy thời gian tử vong của nạn nhân là hai tháng trước, như vậy có sự chênh lệch rất lớn. Từ đó, tôi thấy hoài nghi về địa điểm tử vong của nạn nhân. Vừa rồi anh Hàn nói chỗ này không phải là hiện trường đầu tiên, từ góc độ ấy cũng đã chứng minh cho suy luận của tôi. Các nhân tố ảnh hưởng ở đây rất lớn, hoàn cảnh xung quanh rất thích hợp cho sự tồn tại và sinh trưởng của bọ cánh cứng bụng trắng, trước khi xác chết vào đây thì đã có côn trùng trưởng thành rồi. Vì vậy, giống như những điều lúc trước tôi nói, mặt của người chết vì một nguyên nhân nào đó đã khô đi.”

“Cái gì? Mặt của nạn nhân đã khô đi?” Anh Cao trợn mắt nhìn tôi.

“Điều này cũng không phải là không có khả năng, ngoài việc làm khô đi còn có rất nhiều cách khác có thể thu hút được các loài côn trùng ăn thịt xác chết. Ví dụ như dùng thuốc độc…” Anh Hàn nói đến nửa chừng thì dừng, rồi sau đó cố ý chuyển chủ đề câu chuyện, “Dùng cách thức đặc biệt để các đồ đã khô như dược liệu, lông thú dưới lớp da mặt cũng sẽ đạt được hiệu quả như Tiểu Tô nói.”

Vừa rồi khi nói đến việc dùng thuốc độc, anh Hàn đã dừng lại rất rõ mà không nói tiếp.

Không lẽ những lời đồn đại về độc lí học trong pháp y là có thật? Hay là còn có một nguyên nhân đặc biệt nào khác?

Tôi không truy hỏi, có lẽ tốt nhất không nên hỏi đến tận cùng về chuyện này. Vì thực sự, tôi rất sợ anh Hàn nổi nóng.

“Đúng, tôi cảm thấy phải giải phẫu khuôn mặt một chút, chưa biết chừng sẽ thu được điều gì đó.” Tôi nói ra suy nghĩ của mình.

“Sau khi về sẽ giải phẫu, Tiểu Tô, cậu lại đây giúp tôi một chút.” Anh Hàn bảo tôi và chuẩn bị làm việc.

“Anh Hàn, bây giờ tôi còn phải thu thập những con côn trùng xung quanh xác chết, như vậy thì mới có thể loại trừ một số nhân tố ảnh hưởng.”

“Suy nghĩ của cậu cũng đúng, vậy anh Cao đến giúp tôi một tay, anh hãy tìm một đôi găng tay và đi vào đi.”

“Tôi ư? Tôi không cẩn thận làm hỏng mất hiện trường thì làm thế nào?” Anh Cao định từ chối nhưng cuối cùng vẫn bị anh Hàn ép nên đành phải nhận.

Quả nhiên, côn trùng xung quanh xác chết nhiều hơn hẳn ở những chỗ khác, điều đó có khả năng là đã bị xác chết thu hút. Như vậy càng chứng minh cho suy luận của tôi, những con côn trùng trên xác nạn nhân phần lớn không phải là côn trùng nguyên sinh (những con côn trùng đã qua thời kì đầu thành đàn trên xác chết mới được gọi là côn trùng nguyên sinh)

Tôi thu thập những con côn trùng đó lại, bây giờ giai đoạn côn trùng bé nếu cũng đã có trong mẫu vật mà tôi đã thu thập trước đó thì có thể loại trừ. Bất giác tôi nhớ đến câu nói của Adeventures of Arthui trong tác phẩm của Conan Dovle: Loại trừ mọi nhân tố không thể, thì điều còn lại cho dù là không thể tưởng tượng nổi cũng sẽ là đáp án chân thực.

Khi chúng tôi rời khỏi hiện trường thì đã là lúc đêm khuya. Về đến nhà, việc đầu tiên tôi làm là chạy thẳng vào phòng thí nghiệm, nhanh chóng thay quần áo chuẩn bị dụng cụ và bắt đầu công việc quan trọng nhất. Tôi phát hiện ra những con côn trùng trưởng thành với những đôi cánh căng đầy trong số các mẫu vật, đó là đặc trưng của những ấu trùng đã lớn và cả những ấu trùng 5 tuổi với những chiếc lông gai, ngoài ra còn có cả ấu trùng 2 tuổi, 3 tuổi và cả nhộng nữa.

Tất nhiên, vẫn tồn tại một khả năng, đó là trên xác chết hoàn toàn không có côn trùng nguyên sinh. Như vậy là mọi khả năng đều đã bị loại trừ, mọi cố gắng của tôi coi như uổng công. Vì vậy, tôi suy nghĩ và dành thời gian lâu hơn trên xác chết.

Tôi lại phát hiện ra một số ấu trùng của côn trùng, nhưng chúng không phải là bọ cánh cứng bụng trắng, hẳn là một loại nào khác.

Bọ cứng cánh trắng rất tham ăn, thường xuyên tàn sát lẫn nhau và bắt ăn một số loài khác, vì vậy mà các loài khác đều tránh xa chúng. Trong nhà kho thích hợp cho một số côn trùng cánh cứng tồn tại, còn các loài côn trùng khác cơ bản không có khả năng sinh tồn, vì vậy, nếu không phải là bọ cứng cánh trắng thì khả năng đến từ bên ngoài vào là rất lớn.

Từ những con côn trùng còn sót lại tôi quan sát thấy thân hình của chúng to và thô, màu trắng hơi vàng, thân dài chừng 16mm, những chiếc gai trên người khá nhỏ, mọc thành hàng. Đây rõ ràng là đặc trưng của ấu trùng 3 tuổi thuộc họ nhặng đầu đỏ, ngoài ra còn có cả xác của ấu trùng 1 tuổi và 2 tuổi. Có điều, hoàn toàn không thấy có sự tồn tại của nhặng đã trưởng thành hoặc nhộng của chúng. Nhặng đầu đỏ không thuộc về nơi này, theo như suy đoán của anh Hàn, hiện trường đầu tiên của vụ án không phải ở đây, do vậy những ấu trùng của những con nhặng đầu đỏ khẳng định là đến từ hiện trường đầu tiên của vụ án.

Phương thức sinh sản của loài nhặng đầu đỏ rất đơn giản, sau khi người chết 24 tiếng thì chúng đã có thể đến bên xác chết, trong 1 ngày là có thể đẻ ra ấu trùng 1 tuổi, một ngày sau thành ấu trùng 2 tuổi, đến ngày tiếp theo thì thành ấu trùng 3 tuổi. Thêm vào đó là những nhân tố không xác định của việc côn trùng bị chết, từ đó có thể suy đoán ra thời gian tử vong của nạn nhân là từ 4 đến 7 ngày trước.

Người NASA bí hiểm

Tôi nhanh chóng báo tin này cho anh Hàn, chỗ anh ấy cũng có tiến triển đột phá. Anh ấy phát hiện ra nạn nhân đã tử vong vì bị ngạt, vì vậy mà trên người không có vết thương chí mạng nào. Anh Cao tổng hợp thông tin từ hai điểm trên, kết luận hung thủ là bạn trai Lưu Vũ của nạn nhân. Lúc bắt được Lưu Vũ là khi hắn chuẩn bị bay sang Mỹ. Anh Cao đã sử dụng đòn phủ đầu, luôn để mắt đến hắn nên hắn mới không thể cao chạy xa bay được.

Lúc đầu, hắn nhất quyết không chịu nhận tội, nhưng trước những bằng chứng đanh thép, hắn hết đường chối tội. Lúc này thì Lưu Vũ bắt đầu nói về quá trình phạm tội của mình.

“Tôi muốn biết, các anh đã điều tra ra tôi như thế nào? Cái cách phạm tội ấy thì trời cũng còn khó biết!”

“Côn trùng đấy!”

“Côn trùng? Đừng có mà lừa gạt tôi! Tôi không phải là đứa trẻ 3 tuổi!”

“Cách thức phạm tội của anh đúng là rất hoàn mĩ, nhưng có một câu rằng trên đời này không có bức tường nào là gió không luồn qua được, nên cũng không thể có các phạm tội mà trời cũng khó biết. Có lẽ anh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, sau khi anh phạm tội xong, côn trùng xác chết đã nói hết về tội lỗi của anh, còn chúng tôi chỉ việc truyền đạt lại mà thôi.”

“Cái gì cơ?” Lưu Vũ chau mày, “Dù sao thì tôi cũng đã bị bắt rồi, tôi chẳng còn lời gì để nói nữa!”

“Có thể nói chi tiết xem, tại sao anh lại giết bạn gái của mình?”

Lưu Vũ nhìn anh Cao với vẻ khinh khỉnh, đáp: “Chuyện này cũng không thể trách tôi được, có trách thì trách con đàn bà đáng chết đó! Tôi là một người đàn ông, những người đàn ông bình thường sẽ giết chết cô ta giống như tôi, tôi lấy làm hối tiếc vì đã không băm vằm cô ta ra!” Mắt của Lưu Vũ vằn đỏ lên.

Thế rồi, dường như đã nhận ra sự thái quá của mình, Lưu Vũ vội điều chỉnh lại và nhấc kính lên nói: “Trước khi cô ta nổi danh, chúng tôi đã sống rất hạnh phúc. Nhưng cô ta luôn muốn trở thành đại minh tinh và còn nói với tôi rằng đó là mơ ước lớn nhất trong cuộc đời cô ta. Để đạt được giấc mơ này, cô ta đã bất chấp thủ đoạn. Để thực hiện giấc mơ trở thành minh tinh của cô ta, tôi đã tìm đủ mọi cách để đưa cô ta vào giới showbiz. Lúc mới đầu thì còn bình thường, nhưng càng về sau thì lại càng vượt ra khỏi tưởng tượng của tôi. Cô ta đã thay đổi và trở thành một mụ đàn bà chỉ biết đến hư vinh, cách đây không lâu còn đòi chia tay tôi nữa!” Khi nói đến câu sau cùng, giọng của Lưu Vũ nghẹn lại.

“Sau đó đã xảy ra chuyện gì?” Anh Cao tiếp tục thẩm vấn.

“Cô ta nói tôi là đồ thừa, tôi bắt đầu ý thức được rằng, quan hệ giữa chúng tôi đã có sự thay đổi.”

“Vì thế mà anh đã muốn giết cô ấy?”

“Để vớt vát tình cảm đã có, tôi đã dốc tất cả số tiền tích cóp được mua cho cô ta một chiếc xe, nhưng rồi tôi bất ngờ phát hiện ra cô ta đã có người khác. Sau đó, tôi nghĩ rằng cần phải có một kết cục. Mấy ngày trước, khi tôi tới đón cô ta, sau khi xác định được vị trí của cô ta, tôi đã cố tình tắt máy, tôi làm nhiễu tất cả camera. Rồi sau đó tôi từng bước tiếp cận cô ta và cuối cùng đứng ở phía sau cô ta. Cô ta vẫn đáng ghét như vậy, tôi dùng tấm vải đã chuẩn bị sẵn trùm lên mặt cô ta, tôi không muốn nhìn thấy cô ta nữa, tôi cảm thấy cô ấy giẫy giụa rất rõ nhưng bất lực và yếu ớt.”

Mí mắt của anh Cao khẽ giật giật, anh hỏi bằng vẻ lạnh lùng: “Địa điểm đích thực xảy ra vụ án ở đâu?”

“Ở ngay tòa nhà nơi cô ta làm việc.”

“Anh đã đưa cô ấy ra khỏi tòa nhà như thế nào, khi mà khắp nơi đều có gắn máy camera?”

“Tôi là một cao thủ hacker. Trước lúc đó tôi đã cài một phần mềm trong điện thoại có thể làm nhiễu tất cả các camera.”

“Chiếc que trên tay Quách Hiểu Mẫn là gì?”

“Đó là cây trừ tà, chuyên dùng để trấn áp những người như cô ta! Tôi phải làm cho cô ta đời đời cũng không ngóc được lên!”

“Anh!”Anh Cao suýt nữa thì nổi giận, nhưng may sao ngay sau đó đã kìm lại được, “Anh còn cho côn trùng lên mặt cô ấy?”

“Cho côn trùng lên mặt? Ý anh nói là sao?” Lưu Vũ hỏi với vẻ mặt ngạc nhiên.

“Mặt của cô ấy đã bị côn trùng gặm mất, anh giải thích thế nào về việc này?”

Lưu Vũ ngây người một lúc rồi bỗng cười lớn: “Đáng đời! Đáng đời cô ta! Là tôi cố tình cho côn trùng lên mặt cô ta đấy!”

“Đừng phí lời nữa! Tôi chỉ muốn biết những con côn trùng đó anh lấy từ đâu ra?”

“Côn trùng? Không biết! Tôi không biết!” Lưu Vũ đã mất kiểm soát hoàn toàn và bắt đầu đập đầu xuống bàn.

“Vụ án coi như đã phá xong.” Anh Cao nhìn tôi cười, “Tiểu Tô, lần này biểu hiện tốt lắm!”

“Anh không cần phải nói như vậy với tôi đâu. Anh Cao! Nhưng Lưu Vũ vẫn không nói về nguồn gốc của những con côn trùng trên mặt nạn nhân.”

“Hắn bỗng nhiên nổi điên, cứ đập đầu xuống bàn nên chúng tôi không hỏi gì được nữa.”

“Điên? Vậy thì thế này đi, mọi người về nghỉ ngơi thôi.” Anh Hàn nói với chúng tôi.

“Phải, mọi người cũng đã vất vả mấy ngày liền rồi.” Anh Cao không có ý kiến gì khác.

Tôi trở về với cái tổ của mình, nằm trên giường và bắt đầu suy nghĩ. Vụ án côn trùng gặm mặt nhìn bề ngoài thì thấy đã được phá thành công, nhưng thực ra vẫn tồn tại một điểm nghi vấn. Tôi vẫn cứ nghi ngờ về những con côn trùng trên mặt của Quách Hiểu Mẫn là do con người cố tình sắp đặt, nhưng Lưu Vũ lại bất ngờ bị điên nên không thể nào nói rõ về nguồn gốc của chúng, vì thế khiến tôi nảy ra một suy đoán táo bạo: Không lẽ có người có thể điều khiển được để côn trùng giết người?

Trong đầu tôi chợt nhớ đến người có tên là NASA bí hiểm, vì sao anh ta lại biết vụ án côn trùng gặm mặt nạn nhân?

Có điều, nhờ có sự giúp đỡ của anh ta nên chúng tôi mới thuận lợi phá thành công vụ án này.

Nhưng NASA có đúng là thật lòng muốn giúp đỡ tôi không hay là lại mang một mục đích đặc biệt nào khác? Không hiểu tại sao, tôi luôn cảm thấy có một đôi mắt ở phía sau theo dõi nhất cử nhất động của tôi, rồi trong những lúc gay cấn nhất chủ động xuất hiện và ép buộc, điều khiển tôi phải làm một số việc theo hướng của đối phương.