← Quay lại trang sách

Vụ án thứ tư Những mảnh thịt vụn ở đài hóa thân

Khi bạn chăm chú nhìn xuống đáy vực, đáy vực cũng sẽ chăm chú nhìn bạn.

- Nietzsche -

Lời dẫn

Công nhân vệ sinh Triệu Cao của Đài hóa thân hoàn vũ thị trấn Nam Ninh của thành phố Nam Minh dậy sớm đi làm như thường lệ. Sau khi ăn sáng xong thì anh bắt đầu quét dọn rác ở các đường to ngõ nhỏ trên con phố Nam Ninh. Lúc này, anh đang ở trong ngách số 3 của ngõ 12 phố Nam Ninh. Miệng ngậm một điếu thuốc lá, anh chậm rãi nhặt một chiếc túi rác lên và chợt ngửi thấy một mùi hôi thối đến buồn nôn, suýt nữa làm anh nôn sạch chỗ thức ăn vừa mới được đưa vào bụng. Điều khiến anh thấy ngạc nhiên là dù gì thì anh cũng đã làm việc ở đài hóa thân hơn 20 năm rồi, mùi hôi thối từ chiếc túi đen quá đặc biệt, nó không giống với mùi thối rữa của thức ăn thông thường, mà giống như mùi xác chết quanh năm cũng không sao làm cho hết được trên người bạn thân Lý Minh.

Triệu Cao rít một hơi thuốc thật sâu, rồi từ từ nhả khói, nhìn chiếc túi một cái và tiếp tục dùng tay phải kẹp điếu thuốc, trong lòng vừa thấy tò mò vừa thấy sợ đưa bàn tay trái mở chiếc túi. Kết quả là từ trong chiếc túi lăn ra những mảnh thịt vụn trắng nhởn còn dính cả máu, có một số mảnh đã bắt đầu phân hủy, bên trên lúc nhúc những giòi và nhặng.

Xác chết băm vụn trong túi rác

Ngày 16 tháng 6 năm 2001, Đài hóa thân hoàn vũ thị trấn Nam Ninh thành phố Nam Minh liên tiếp mấy ngày liền nhiệt độ cao khiến ai cũng thấy ngột ngạt, khó chịu.

Các nhân viên làm việc lâu năm tại đài hóa thân đều biết, người dậy sớm nhất làm việc hàng ngày là nhân viên lao công Triệu Cao, vì anh phải quét sạch trong khu vực đài hóa thân và các ngõ phố xung quanh vào khoảng 5 giờ sáng. Hôm nay cũng giống như bao ngày khác, sau khi ăn sáng xong, anh lại một mình vừa đẩy chiếc xe rác ba bánh màu xanh vừa quét dọn rác trong các con ngõ của phố Nam Ninh.

Miệng Triệu Cao khe khẽ hát bài hát kháng chiến mang đậm màu sắc của thập niên 70 thế kỉ trước, tâm trạng rất phấn chấn, vì buổi tối hôm qua anh đã cùng với nhân viên lò thiêu Lý Minh chơi cờ đến đêm khuya và anh đã liên tiếp thắng được 4 bao thuốc lá. Nghĩ đến đây, cơn thèm thuốc lại nổi lên, anh lấy bao thuốc và chiếc bật lửa mang theo người, châm một điếu rồi đưa lên miệng ngậm, sau đó tiếp tục đi vào ngách 3 của ngõ 12, đó là một ngách tương đối chật hẹp.

Trong ngách có một chiếc túi rác màu đen tương đối to, điều này có liên quan đến tiền thưởng của Triệu Cao, anh mà không vào thì không được. Có điều, nghách quá nhỏ, chiếc xe rác không thể đi vào được, chỉ còn cách để xe ở ngoài ngõ và đi vào người không.

Lúc đó, anh thấy có phần bực bội, không nén được cất tiếng chửi: “Mẹ kiếp, đúng là đồ lười. Con người bây giờ đúng là thiếu ý thức, lại đem vứt rác ngay ở trong ngách!”

Chửi thì cứ chửi, nhưng Triệu Cao vẫn phải cúi người nhặt túi rác lên và định ném nó vào xe rác. Thế nhưng, đúng lúc đó, anh ngửi thấy một mùi hôi thối xộc lên khiến anh chực nôn ra. Điều này khiến anh không khỏi ngạc nhiên, dù gì thì anh cũng đã làm việc ở đài hóa thân hơn 20 năm rồi, cái mùi hôi thối từ trong chiếc túi rác đen quá đặc biệt, nó không giống với mùi thức ăn thối rữa, mà là giống với mùi hôi của xác chết dù có tắm rửa quanh năm cũng không sạch trên người Lý Minh.

Triệu Cao rít một hơi thuốc thật sâu, rồi từ từ nhả khói, nhìn chiếc túi một cái và tiếp tục dùng tay phải kẹp điếu thuốc, trong lòng vừa thấy tò mò vừa thấy sợ đưa bàn tay trái mở chiếc túi. Kết quả là, từ trong chiếc túi lăn ra những mảnh thịt vụn trắng nhởn còn dính cả máu, có một số mảnh đã bắt đầu phân hủy, bên trên lúc nhúc những giòi và nhặng.

Triệu Cao lập tức nhảy dựng lên, ném vội điếu thuốc, co cẳng chạy, vừa chạy vừa kêu lên: “Có người chết! Cứu với!”

Triệu Cao chạy như điên về đài hóa thân, vừa đúng lúc Lý Minh đang đi tới, anh vội chạy đến trước mặt Lý Minh, túm lấy vai và nói to: “Anh Lý, mau báo cảnh sát! Tôi phát hiện thấy các mảnh xác chết trong một chiếc túi rác!”

Hồi còn trẻ Lý Minh đã từng là lính, thuộc loại người khá bình tĩnh, nên lập tức hỏi: “Ở đâu? Mau đưa tôi tới đó!”

Triệu Cao định thần lại, đáp: “Cứ báo cảnh sát đi đã, sau đó chúng ta sẽ tới ngách 3 ngõ 12!”

Lý Minh gọi điện báo cảnh sát, nói địa điểm phát hiện ra vụ án. Sau đó hai người cùng nhau chạy ra phố Nam Ninh chờ cảnh sát đến. Chưa đầy 5 phút sau, hai người đã tới hiện trường và đứng chờ ở đầu ngõ, chiếc xe rác của Triệu Cao vẫn còn đang vứt ở đó.

“Anh Triệu, anh cũng không may thật đấy, mới sáng ngày ra đã gặp chuyện đen đủi như thế rồi!” Lý Minh nói với vẻ hả hê.

“Đồ khốn! Anh Lý, anh nghĩ xem, những mảnh xác vụn đó rút cục là gì?” Triệu Cao hỏi với vẻ tò mò.

Lý Minh ngó bốn xung quanh, hạ thấp giọng, nói: “Anh Triệu này. Tôi nghe nói nhiều năm trước đài hóa thân có ma đấy!”

Triệu Cao nghe vậy, rùng mình, nhíu mày, nói: “Này, anh đừng có mà dọa tôi! Ý của anh là tôi gặp ma phải không?”

Lý Minh thè lưỡi liếm môi, rồi như chợt nhớ đến chuyện cũ nhiều năm trước: “Rất có khả năng như vậy. Tôi nghe nói, hồi trước đài hóa thân từng là nơi chôn sống rất nhiều người. 10 năm trước, thậm chí có người còn nghe thấy nửa đêm có tiếng hát từ đài hóa thân và nhìn thấy có bóng ma mặc áo trắng nữa!”

Lần đầu tiên Triệu Cao nghe thấy chuyện đáng sợ như vậy nên bèn truy vấn Lý Minh: “Sau đó thì thế nào?”

Lý Minh xin Triệu Cao một điếu thuốc, móc bật lửa châm và rít một hơi, phả khói xong thở dài đáp: “Nghe bà con nói vậy, sự thật là những người già ở xung quanh đài hóa thân bị ép phải rời đi nên bịa ra chuyện gặp ma để làm cho các nhà đầu tư bất động sản sợ và bỏ đi.”

Hình như Triệu Cao cũng đã nghe nói về sự kiện cưỡng ép di rời, nên cũng tham gia câu chuyện: “Kể từ sau khi bà con lần lượt rời khỏi đó, tôi muốn tìm một người chơi cờ cùng cũng khó. Danh hiệu kì vương cây đa ở đài hóa thân mà tôi giành được cũng là nhờ cuộc đấu cờ với ba cụ già ở dưới gốc đa đầu ngõ đó.”

Lý Minh nheo mắt, châm biếm: “Thôi đi, đừng có mà bốc phét nữa, trình độ ấy của anh mà cũng đòi là kì vương à?”

Triệu Cao nghe vậy thấy không vui, bèn mỉm cười chế nhạo: “Không biết là ai cũng cược cờ với tôi và đã phải thua 4 bao thuốc nhỉ?”

Lý Minh tiu nghỉu, vì chuyện chơi cờ thua thuốc lá là sự thật, nên bèn gầm lên: “Đừng có mà đắc ý, về rồi tôi sẽ bảo Quang Huy bán thịt lợn đắt cho anh!”

Triệu Cao nghe nói vậy cuống lên, nếu vậy thật thì từ nay về sau sẽ không ăn được thịt lợn rẻ nữa rồi, do đó lập tức đổi sắc mặt, nói: Quang Huy chỉ là thằng nhóc tôi biết từ khi nó còn bé tí, dù gì thì cũng phải gọi tôi bằng chú, nó không thể bán thịt đắt cho tôi được!”

Lý Minh dường như đã lấy được sĩ diện, xua tay nói: “Đùa thế thôi, thằng nhóc đó chắc chắn không dám bán thịt đắt đâu!”

Triệu Cao nghe vậy mỉm cười, vội móc bao thuốc từ trong túi ra đưa cho Lý Minh. Hai người ngồi xổm trên đất hút thuốc.

Trong lúc đó, theo trí nhớ của tôi thì từ Sở cảnh sát đến nơi phát hiện ra vụ án, chạy với tốc độ xe bình thường phải mất 30 phút, thế nhưng anh Cao đã lái với tốc độ nhanh nhất có thể, nên chỉ 15 phút sau đã tới ngõ 12 và bằng một động tác điêu luyện dừng kít chiếc xe lại ở đầu ngõ, tôi và anh Cao lần lượt xuống xe.

Đầu tiên, anh Cao hỏi người công nhân mặc bộ đồ lao công: “Họ tên? Là anh gọi điện báo cảnh sát à? Phát hiện ra xác chết từ lúc nào?”

Triệu Cao mặc bộ đồ lao công gật đầu, nghe nói đến mấy từ: “Báo án”, anh lập tức nghĩ đến những mảnh xác vụn cùng những con côn trùng buồn nôn, vì vậy, mặt tái mét, run rẩy đáp: “Tôi tên là Triệu Cao, là nhân viên lao công của đài hóa thân. Hôm nay tôi dậy sớm và quét dọn như mọi ngày, tôi nhìn thấy chiếc túi đó ngỡ là bên trong đựng vỏ chai nước khoáng, tôi định đến nhặt lên lấy vỏ chai đem bán, nhưng khi tới gần thì ngửi thấy mùi vô cùng hôi thối, tôi bèn mở ra và thấy bên trong toàn là những mảnh xác vụn.”

Người đàn ông đứng bên cạnh Triệu Cao lên tiếng bổ sung: “Người gọi điện báo án là tôi. Tôi là Lý Minh, là công nhân lò thiêu trong đài hóa thân.”

Tôi đi qua anh Cao và những người khác, tay cầm hòm dụng cụ pháp y, đẩy chiếc xe rác ở đầu ngõ sang một bên và tiến vào hiện trường phát hiện ra vụ án. Thứ đầu tiên đập vào mắt là những mảnh xác vụn to nhỏ khác nhau cùng những vết cắt rất kì lạ. Tuy nhiên, điều khiến tôi thấy tò mò là có một số mảnh tím đen lại, có dấu hiệu bị trúng độc nên đến cả côn trùng cũng không đẻ đủ trứng vào đó.

Trong đầu tôi bắt đầu lục tìm những án lệ tương tự, nhưng không thu được kết quả gì, trứng côn trùng sinh sôi không đủ số lượng có liên quan đến rất nhiều nhân tố.

Nguyên nhân thường thấy có đặc trưng trạng thái bắt chước hoặc giả chết. Trạng thái bắt chước là chỉ côn trùng mô phỏng một loại sinh vật hoặc một hình thái vật thể nào đó trong môi trường để bảo vệ mình, người trong nghề gọi đó là ngụy trang sinh vật học. Hiện tượng này thường thấy ở côn trùng, thậm chí là cả ở trứng, ấu trùng mọi giai đoạn trưởng thành của côn trùng đều có. Ví dụ như chúng ta thường thấy sự mô phỏng đối với cành cây của các con sâu tre, con bướm trên lá khô khi nằm im trông giống hệt như chiếc lá khô. Ngoài ra, còn có một số loại côn trùng lợi dụng các vật thể trong môi trường để ngụy trang, ví dụ cát, đá hoặc đất…

Có điều, môi trường mà xác chết ở đó cũng tạo ra ảnh hưởng, mùi của xác chết được bọc trong túi chậm phát tán và tác dụng cản trở đến việc đẻ trứng của loài nhặng, nhưng đồng thời cũng sẽ dẫn đến nhiệt độ môi trường phát triển sau này của giòi nhặng. Giòi nhặng sinh sôi nhanh chóng cũng sẽ dẫn tới sự sai lầm chí mạng trong phán đoán. Tình hình tương tự thường xảy ra trên xác chết mặc nhiều quần áo hoặc xác bị xẻ vụn và cho vào trong túi, sẽ ảnh hưởng đến việc tụ thành đàn của các côn trùng ăn thịt xác chết.

Tôi đã loại trừ thành công tất cả các tình huống trên, ngồi xuống và mở hòm dụng cụ pháp y. Tôi lấy ra một chiếc nhiệt kế cho vào đám mảnh vụn xác chết. Nhiệt độ trên đó tăng nhanh đến chóng mặt, lên tận 50oC. Điều này cho thấy số lượng trứng côn trùng bình thường có thể sinh sôi nảy nở, nhưng tại sao số lượng sinh sôi lần này lại không đạt tiêu chuẩn? Tôi thu chiếc nhiệt kế lại lau chùi cẩn thận và cho vào hòm dụng cụ, nhìn các mảnh vụn xác chết to nhỏ không đều nhau, tự nhiên thấy đầu đau dữ dội. Suy đoán theo số lượng côn trùng và màu sắc trên các mảnh xác vụn, thì thấy nạn nhân tử vong ít nhất cũng đã 1 tuần, thậm chí còn lâu hơn nữa. Tất nhiên cần phải tiến hành khám nghiệm kĩ hơn thì mới xác định chắc chắn được. Tôi thận trọng xỏ đôi găng tay màu trắng, vì loài côn trùng trên các mảnh vụn xác chết có thể tiết ra chất dịch độc, thậm chí còn hại hơn một số axít.

Tôi cởi chiếc túi công cụ trên thắt lưng, lấy chiếc nhíp từ trong đó ra, rồi dùng nó kẹp lấy một con côn trùng màu xanh cho vào trong lọ. Khi con côn trùng được nhấc lên còn mang theo không ít trứng màu đen. Tôi biết loại trứng côn trùng ấy, nó là của loài bọ hung (Nicrophorus americanus), chủ yếu ăn các mảnh vụn xác chết và thịt thối rữa, đặc biệt hơn nữa là chúng vừa ăn vừa đẻ trứng cho đến khi ăn hết thức ăn. Có điều, sự xuất hiện của loài côn trùng này cũng rất bình thường, vì vốn dĩ chúng ăn mảnh vụn xác chết.

Trong lúc tôi thu thập côn trùng thì anh Cao cũng hoàn thành xong việc hỏi các nhân chứng, cơ bản không có manh mối nào có tác dụng, nói cách khác là vụ án coi như chưa tìm thấy gì, đành đến đâu biết đến đó.

Hỗn hợp mảnh vụn xác chết

Sau khi kết thúc công việc thu thập chứng cứ, tôi cùng anh Cao quay về Sở cảnh sát, sau đó tôi lập tức đến chỗ anh Hàn để xin tư vấn một số vấn đề. Còn anh Cao thì đi kiểm tra các máy camera xem ai là người đã mang túi chứa các mảnh xác vụn ra đó vứt.

Tôi đến cửa phòng nghiên cứu pháp y của anh Hàn, lấy hết can đảm gõ cửa, thấy cửa không đóng nên mạnh dạn đẩy cửa bước vào trong. Từ xa, tôi đã nhìn thấy trên giá để rất nhiều lọ đựng côn trùng với đủ loại kích cỡ khác nhau, phần lớn tôi biết các con côn trùng để trong đó, tuy nhiên cũng có một số con tôi chưa nhìn thấy bao giờ, thậm chí còn không phân biệt được chủng loại của chúng.

Vì thực sự tôi rất tò mò nên thận trọng đi tới. Trong chiếc lọ côn trùng thứ nhất có một khúc xương trắng, các con côn trùng đang gặm khúc xương đó, phát hiện này khiến tôi ngây người ra. Côn trùng gặm xác chết tôi biết không ít, nhưng là côn trùng gặm xương thì tôi chưa thấy bao giờ, hơn nữa chỉ nhìn một cái tôi đã biết, mảnh xương để trong lọ là xương người.

`Tôi nuốt nước bọt, trong đầu hiện lên một cảnh tượng đáng sợ. Nếu có ai đó điều khiển được loài côn trùng gặm xương này thì đúng là một vũ khí lợi hại giết người vô hình. Tôi bước tiếp đến trước chiếc lọ thứ hai, bên trong có hai con bọ cánh cứng màu vàng có hình dạng và kích thước giống như con bọ hung. Quan sát kĩ thì lại thấy không giống vì màu sắc trên lưng khác hẳn.

Tôi đang định mở lọ để ngửi từ đó phán đoán chính xác hơn về chúng thì từ phía sau lưng vang lên giọng nói quen thuộc.

“Đừng mở! Ai cho phép cậu vào phòng nghiên cứu của tôi!” Anh Hàn xông đến trước mặt tôi, mặt lộ rõ vẻ không vui.

“Trong lúc tò mò tôi đã bước chân vào đây, anh Hàn, tôi biết tôi sai rồi, từ sau sẽ không dám nữa.” Tôi chủ động nhận sai để hòng làm anh ấy bớt giận.

“Được rồi, từ lần sau đừng có tùy ý động vào đồ là được. Tìm tôi có việc gì?” Rồi dường như nhớ đến một số việc gì đó, anh ấy dừng rồi nói tiếp: “Phải rồi, tôi nghe anh Cao nói gần đây các cậu gặp phải một vấn đề hóc búa? Vì vậy, cậu tới đây là để nhờ tôi dạy cậu cách làm thế nào để giải quyết chứ gì?”

Tôi biết hẳn anh Hàn cũng quan tâm đến tiến triển của vụ án, bèn lấy chiếc bình bảo ôn từ trong túi ra đưa cho anh ấy: “Đúng vậy, trên những mảnh vụn xác chết tôi thu thập được có ba loại hỗn hợp do côn trùng sản sinh ra, các con côn trùng tranh giành thức ăn và cắn xé lẫn nhau. Qua xét nghiệm phát hiện thấy, trong mảnh thịt của xác chết có một vật chất lạ lùng chưa biết tên.”

Anh Hàn nghe xong lời giải thích của tôi, tay cầm chiếc lọ, nhíu mày đáp: “Ba loại hỗn hợp? Côn trùng cắn xé lẫn nhau?”

Nói xong, anh Hàn đặt chiếc bình lên bàn làm việc của mình rồi lấy từ dưới bàn ra hai lọ đựng nước thuốc màu xanh và màu tím. Tôi đã từng nhìn thấy những lọ nước thuốc này, lọ thuốc màu tím có tác dụng phân giải trứng của côn trùng, còn lọ thuốc màu xanh có tác dụng phân tích loại hình cụ thể của côn trùng. Qua đó có thể thấy, anh ấy chuẩn bị xuất chiêu.

Tôi tò mò bước lại gần, vì tôi là thực tập sinh nên chưa đủ tư cách để dùng các loại nước thuốc đó, nhưng việc tôi quan sát hẳn không sao. Tôi thấy anh Hàn mở lọ thủy tinh mà tôi đưa cho anh ra rồi lấy 2 chiếc bơm kim tiêm ở chiếc tủ bên trái hút đầy nước thuốc vào trong. Tiếp đó, anh ấy đặt 2 chiếc bơm kim tiêm lên bàn, mở ngăn kéo trước mặt, lấy ra một đôi găng tay ném cho tôi: “Tiểu Tô, đeo găng tay vào, lát nữa hợp tác với tôi làm thí nghiệm. Tôi muốn phân tích kết cấu của hỗn hợp chất trong mảnh vụn xác chết.”

Tất nhiên là tôi đeo găng tay vào như lời anh Hàn bảo, trong lòng không khỏi thấy phấn chấn, vì cơ hội học lỏm như thế này không nhiều, hơn nữa lại là những nội dung có liên quan đến độc lí học pháp y. Nghiêm túc mà nói, thường thì nước thuốc côn trùng có mang độc tính bị cấm lưu thông, ngoài cảnh sát và các cơ quan chuyên môn ra, bất cứ tổ chức dân sự nào lạm dụng cũng đều có thể dẫn đến nguy cơ sinh hóa côn trùng.

Anh Hàn thấy tôi phấn khởi như vậy, bất giác bật cười và lắc đầu: “Để tránh ảnh hưởng của quang năng và nhiệt độ, cậu đến mang chiếc kính hiển vi sinh vật trên chiếc bàn cạnh cửa sổ lại đây. Đồng thời, đeo túi dụng cụ vào. Lát nữa, khi tôi bơm nước thuốc vào trong đám trứng côn trùng, cậu hãy ghi chép lại những số liệu thay đổi của hỗn hợp trong mảnh vụn xác chết.”

Tôi gật đầu, chạy đến trước chiếc bàn cầm chiếc kính hiển vi và túi dụng cụ lên, sau đó đặt nó lên chiếc bàn thí nghiệm trước mặt anh Hàn. Anh Hàn kéo ghế ngồi trước kính hiển vi, mở túi dụng cụ, lấy nhiệt kế, xẻng nhỏ và cả dụng cụ hút trứng côn trùng ra.

Nhìn những dụng cụ chuyên nghiệp ấy, tôi thấy lòng mình rạo rực. Tác dụng của kính hiển vi là để quan sát tường tận sự thay đổi của hỗn hợp trong mảnh vụn xác chết, chiếc nhiệt kế là để đo nhiệt độ, thấp nhất tới -15oC, cao nhất đến 75oC và có thể kiểm tra độ ẩm của môi trường và đàn giòi.

Tiếp đó, anh Hàn mở chiếc lọ mà tôi đưa cho anh, rồi dùng chiếc xẻng nhỏ lấy ra một vài mảnh vụn xác chết đặt xuống dưới kính hiển vi.

Tôi cũng bắt đầu bận rộn. Tay trái cầm trang bảng biểu, tay phải cầm chiếc bút chì 2B. Tôi chăm chú chờ đợi, thế rồi anh Hàn lên tiếng: “Tiểu Tô, cậu ghi lại nhé, qua thăm dò bằng nhiệt kế, nhiệt độ là 60oC, cho thấy trứng côn trùng trong các mảnh vụn xác chết đã phát triển đến giai đoạn thứ 2, cũng có nghĩa là đã sắp đến lúc làm thành nhộng. Như vậy sẽ càng không có lợi cho việc chúng ta phá xong vụ án này!”

Tôi không dám nghĩ tới điều gì khác, vội vàng ghi chép các số liệu lại rồi hỏi: “Anh Hàn, có cách gì tạm thời khống chế việc sinh trưởng của trứng côn trùng không?”

Anh Hàn không trả lời câu hỏi của tôi, mà cầm chiếc bơm kim tiêm đã hút đầy nước thuốc màu xanh lên, đưa đầu kim vào đám mảnh vụn xác chết, bơm vào đó chừng 2ml nước thuốc, điều chỉnh lại tiêu cự kính rồi dán mắt vào đầu ống kính hiển vi tiếp tục quan sát sự thay đổi của trứng côn trùng.

Tôi ngây người ra trước một loạt động tác của anh Hàn, tại sao anh ấy lại tiêm nước thuốc vào trong các mảnh vụn xác chết nhỉ? Hồi tôi học cao học chưa từng nghe thấy nói đến biện pháp này bao giờ, thậm chí đến sư phụ cũng chưa từng nhắc đến với tôi lần nào, hẳn là nó có liên quan đến độc lí học. Không hiểu tại sao, khi nhận tôi làm đồ đệ, sư phụ đã từng cảnh cáo tôi: Nhất định không được động đến những thứ có liên quan đến độc lí học, nếu không sẽ cắt đứt quan hệ thầy trò với tôi.

Anh Hàn tiếp tục công việc đang dở, kéo chiếc ngăn kéo trước mặt, lấy một chiếc nhíp tù đầu dùng một lần đưa cho tôi và bảo: “Tiểu Tô, lấy hai quả trứng côn trùng trong chiếc lọ của cậu ra và đặt xuống dưới chiếc kính hiển vi, tôi muốn làm một thí nghiệm xem suy đoán của mình có đúng hay không.”

Tôi vội đón lấy chiếc nhíp mở chiếc bình bảo ôn đựng các mảnh vụn xác chết, đưa nhíp vào trong và gắp ra hai quả trứng côn trùng rồi từ từ đưa tới miếng kính trong suốt của chiếc kính hiển vi. Tôi vừa đặt xuống chưa được bao lâu thì hai quả trứng côn trùng kia dường như rất sợ những mảnh thịt thối đã được tiêm nước thuốc và bắt đầu lẩn sang một bên.

Tôi vội vàng ghi chép hiện tượng kì lạ đó ngay lập tức. Trong trí nhớ của tôi thì trứng côn trùng chỉ cần ngửi thấy mùi thịt thối sẽ không bao giờ dễ dàng rời ra xa. Những gì đang diễn ra trước mắt khiến tôi cảm thấy vô cùng sửng sốt, thậm chí còn không thể tin được vào mắt mình.

Đúng lúc đó, anh Hàn lên tiếng nói: “Cậu hãy lấy chiếc bơm kim tiêm khác bơm vào trứng 4ml, tôi muốn quan sát sự thay đổi của nó.”

Tôi làm theo mệnh lệnh của anh Hàn, thận trọng tiêm 4ml nước thuốc vào hai quả trứng côn trùng. Khi nước thuốc vừa tiếp xúc với vỏ trứng thì phát ra tiếng xèo xèo, hệt như tiếng của chất axít mạnh bắt đầu ăn mòn, đồng thời còn bốc ra một mùi hôi.

Anh Hàn thấy tôi tay cầm bơm kim tiêm mà mặt ngây đơ ra thì lập tức quát lên: “Tiểu Tô! Ngây ra gì thế? Mau ghi lại đi!”

Tôi lập tức trấn tĩnh lại, đặt chiếc bơm kim tiêm xuống và cầm bút ghi chép về sự thay đổi của những quả trứng côn trùng. Thời gian dần trôi qua, hai quả trứng côn trùng giờ đã biến thành một đám nước màu đen, mùi của chúng còn thối hơn cả mùi của xác chết lâu ngày. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa hiểu được, theo như những kiến thức mà sư phụ truyền đạt lại cho tôi thì những quả trứng côn trùng thu thập được ở hiện trường cần phải bảo quản thật tốt!

Anh Hàn đã dừng việc, dùng bàn tay đeo găng nhấc mảnh vụn xác chết lúc trước được tiêm loại nước thuốc và giờ đây đã biến thành màu xanh, chỉ vào những lỗ lồi lõm trên đó, nói: “Tiểu Tô này, qua thí nghiệm tôi đã phát hiện ra rằng, hỗn hợp trong đám mảnh vụn xác chết có gì đó rất lạ.”

Tôi chau mày hỏi: “Lạ à? Không lẽ đó không phải là loại thịt thông thường? Hay là hỗn hợp biến dị gien?”

Anh Hàn đặt mảnh thịt về chỗ cũ, nói với vẻ mặt khó hiểu: “Có lẽ là sản phẩm của biến đổi gien. Tôi đã quan sát rất kĩ dưới kính hiển vi sinh học về sự thay đổi của mảnh vụn thịt đó khi tiếp xúc với nước thuốc, thời gian mảnh thịt bị nhuộm màu và ăn mòn diễn ra quá nhanh, kết hợp với kết quả đo được từ nhiệt kế thì hoàn toàn không thể nào sản sinh ra trứng được!”

Tôi sững sờ trước kết luận này, những mảnh thịt vụn kia sau khi phân hủy vẫn không sản sinh ra trứng côn trùng được?

Tôi thấy có lẽ phải thay đổi hướng suy đoán và rồi bỗng phát hiện ra một điều kì lạ, nếu không thể sản sinh ra trứng vậy thì những quả trứng côn trùng trên xác chết ấy là gì? Tôi nhìn anh Hàn một cái rồi thận trọng hỏi: “Anh Hàn, ý của anh muốn nói là có người đã cố ý để trứng côn trùng lên các mảnh vụn xác chết?”

Hàn Phi dường như chợt nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt lập tức thay đổi, quay đầu lại nói với tôi: “Thôi đi, cậu đừng có mà đoán mò!”

Trước sự thay đổi thái độ đột ngột của anh Hàn, tôi không khỏi thấy sợ, lập tức gật đầu nói: “Tiếp sau đây phải làm gì?”

Anh Hàn nhìn hai quả trứng côn trùng đã biến thành một đám nước màu đen, vẻ mặt như nghĩ ngợi điều gì đó, một hồi lâu mới nói: “Tiểu Tô, nhớ là phải giữ kín về chuyện thí nghiệm và phân tích về hỗn hợp xác chết ngày hôm nay đấy. Phương án cụ thể thì cậu hãy chờ tôi nói chuyện chi tiết với sư phụ của cậu xong đã.”

Mặc dù không rõ nội tình cho lắm, nhưng liên quan đến sư phụ thì tôi biết, như vậy có nghĩa là tình hình khá nghiêm trọng.

Tôi đang định quay người về nhà xong thì sẽ suy nghĩ thật kĩ về những điều chứng kiến thấy trong ngày hôm nay thì đột nhiên anh Hàn lại sai: “Vụ án vẫn phải tiếp tục điều tra, hãy mang các thứ về và quan sát kĩ quá trình diễn biến mới của trứng côn trùng.”

Tôi không hiểu lắm ý của anh Hàn nên gãi đầu, hỏi lại: “Anh Hàn, chẳng phải những quả trứng ấy đã chết rồi sao? Làm sao có sự thay đổi gì nữa?”

Anh Hàn lắc đầu nói: “Hãy mang về và để nó trong bình bảo ôn, cậu sẽ có phát hiện mới đấy!”

Tất nhiên là tôi gật đầu đồng ý và bắt đầu thu dọn những mảnh thịt đã được tiêm nước thuốc. Trước khi rời đi, tôi đưa mắt liếc nhìn một cái, thấy anh Hàn đang gọi điện thoại cho ai đó, vẻ mặt anh ấy rất nghiêm trọng. Có điều, tôi rất rõ là bây giờ tôi chưa có tư cách để tham gia vào những việc ấy, và nói theo lời của sư phụ thì là: Khi thực lực của anh đạt đến một tiêu chuẩn, những điều bạn nên biết tự nhiên cũng sẽ nhiều lên.

Tôi sờ lên chiếc bình trong lòng rồi trở về Sở. Dọc đường, tôi cứ suy nghĩ mãi, không hiểu ai mà lại có thể lợi hại đến như vậy, trộn thịt của xác chết với các loại thịt khác rồi lại còn cho trứng côn trùng lên đó. Thế rồi, bỗng nhiên trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ đáng sợ, nếu có người nào đó có thể khống chế những con côn trùng và phạm tội thì không biết hậu quả sẽ đáng sợ tới mức nào?

Trứng côn trùng biến dị

Tôi phải đi mất 10 phút thì mới về tới Sở. Hỏi đồng nghiệp thì mới biết anh Cao đang xem lại hình ảnh ghi lại qua camera ở phòng giám sát. Tôi vội vàng tới ngay đó. Lúc này anh Cao đã tức giận tới tím mặt, vì anh ấy phát hiện ra tất cả camera ở các ngõ xung quanh đài hóa thân đã bị hỏng không biết từ bao lâu rồi. Tôi hiểu rõ rằng, bây giờ vụ án đang đi vào ngõ cụt, còn tôi thì vẫn chưa tìm thấy manh mối quan trọng từ đám côn trùng kia. Nghĩ đến đây, bất giác tôi lại đưa tay xoa lên lọ côn trùng đang cầm trong tay, trong lòng thì thấy vô cùng sốt ruột.

Tôi không dám nói với anh Cao rằng tôi và anh Hàn đã làm thí nghiệm, mà chỉ nói chuyện với anh ấy qua loa mấy câu rồi quay trở về cái tổ nhỏ của mình. Tôi nhìn đám trứng côn trùng lấy từ đám mảnh vụn xác chết bình thường rồi cho đám mảnh thịt đã được anh Hàn tiêm nước thuốc vào bình bảo ôn. Chiếc bình bảo ôn đó chủ yếu được dùng để xử lí giòi bọ trên xác chết, một phần dùng để xử lí cố định về cái chết, một bộ phận dùng để phán đoán thời gian tử vong. Tất nhiên, những chiếc bình bảo ôn thường gặp đều được làm bằng hộp xốp dày, dưới đáy lát một lớp mùn cưa hoặc khoáng chất vermiculite. Trên lớp lót đó phải để một ít thịt lợn hoặc gan lợn để cho giòi bọ hoặc ấu trùng, hoặc côn trùng thu thập được trên xác chết ăn, để đảm bảo rằng những con giòi hoặc côn trùng đó không bị chết bất ngờ dẫn tới manh mối của vụ án đột ngột bị mất.

Tôi ngồi trên ghế nhìn đám thịt trong bình bảo ôn, theo thời gian mà tôi dự liệu, thì lát nữa trứng côn trùng sẽ thoát xác.

Mấy giây sau, quả nhiên trong bình bảo ôn đã diễn ra sự thay đổi lạ lùng một cách bất ngờ, đám thịt được tiêm nước thuốc kia bắt đầu sinh ra những quả trứng côn trùng mới, những quả trứng đó lần lượt chui ra từ những chiếc lỗ chi chít trên mảnh thịt. Tôi không khỏi cảm thấy hoảng sợ trước những điều đang diễn ra trước mắt đó, trong vốn liếng hiểu biết của tôi thì rất khó có chuyện trứng côn trùng phát triển ở mức thứ hai, huống chi lại là ở trên một miếng thịt đã được tiêm nước thuốc.

Nhưng, điều kì lạ hơn vẫn tiếp tục diễn ra, những quả trứng côn trùng mới ấy lớn lên rất nhanh, trên bề mặt đã xuất hiện một lớp nhộng màu đen, to bằng đầu ngón tay cái. Theo tiến trình tiến hóa của côn trùng ăn xác chết thông thường tuyệt đối không thể nào từ trứng trở thành nhộng nhanh chóng đến thế được. Tôi nghi ngờ rằng trong nước thuốc của anh Hàn có chất kích thích để trứng nhanh chóng trở thành con như vậy.

Để xác thực cho suy đoán của mình, tôi gọi điện cho anh Hàn. Sau khi điện thoại được nối thông, tôi nói: “Anh Hàn, có phải trong nước thuốc của anh có tác dụng kích thích không? Tôi nhìn thấy chúng lớn nhanh như điên và ăn thịt lẫn nhau, lại còn sản sinh ra những con nhộng mới hoàn toàn nữa, nhưng đến bây giờ thì vẫn chưa phá kén chui ra.”

Anh Hàn có vẻ không lấy gì làm ngạc nhiên trước cuộc điện thoại của tôi, anh ấy cười và nói: “Tiểu Tô, cậu phát hiện ra tác dụng kích thích à? Có điều, điều đó liên quan đến độc lí học pháp y, có thể nghiên cứu một chút kĩ thuật trên bề mặt, nhưng nhất định không được để mình sa vào cái hố mà không thể tự chui lên được đấy, vì hi vọng của chúng tôi đều gửi gắm cả vào cậu.”

Tất nhiên là tôi biết chuyện mà anh hàn muốn nói đến, nên lập tức chuyển chủ đề câu chuyện: “Anh Hàn, tôi còn phải tiếp tục quan sát sự thay đổi của côn trùng sao?”

Có lẽ anh Hàn cũng biết là tôi đang không vui, nên dặn: “Cứ tiếp tục quan sát đi, cậu sẽ có phát hiện rất lớn đấy. Tôi tin là cậu sẽ bắt được hung thủ!”

Nói xong câu này, anh Hàn lập tức tắt ngay máy, còn tôi thì tiếp tục nhẫn nại quan sát sự phát triển của côn trùng trong lọ. Những quả trứng đã biến thành nhộng bắt đầu thoát xác, đang từ từ chui ra khỏi cái tổ kén. Một lát sau, đã có một con côn trùng con hoàn thành việc thoát xác. Không kìm được, tôi lập tức mở nắp lọ, dùng chiếc kẹp, kẹp con côn trùng đó ra và đặt lên trên chiếc đĩa thủy tinh trong suốt, đồng thời đóng nắp chiếc lọ lại để tránh ảnh hưởng tới việc nở ra của trứng côn trùng. Tiếp đó, tôi mở ngăn kéo lấy ra một chiếc kim côn trùng. Loại kim này có hình dạng giống với chiếc kim đầu to thông thường, nhưng mảnh và dài hơn, đồng thời có tới 7 cỡ khác nhau, đó là cỡ 00, cỡ 0, cỡ 1, cỡ 2, cỡ 3, cỡ 4, cỡ 5. Cỡ 00 có đầu ghim nhỏ nhất với đường kính chỉ là 0mm, mỗi một cỡ lớn hơn thì đường kính sẽ tăng lên 0,1mm. Độ dài của kim từ số 0 đến số 5 là 39mm với độ to nhỏ khác nhau. Cỡ số 5 là lớn nhất, thường dùng để ghim những con côn trùng tương đối lớn.

Tôi dùng chiếc kim chọc thẳng vào giữa phần ngực của con côn trùng, làm như thế là để đảm bảo cho một số đặc trưng quan trọng nhất của con côn trùng không bị tổn hại và tiện cho việc sau đó bảo quản nó thành tiêu bản. Trong khi đưa kim vào còn cần phải tránh động chạm đến những đốt chân ở phía bụng và ngực nó, rồi đưa chiếc kim vào phía trong của cánh bên phải và cố định ở chỗ giữa chân giữa và chân sau.

Tôi nhận thấy, khi mà bị chiếc kim chọc vào, đít của con côn trùng bỗng nhiên phun ra một chất dịch màu xanh, khiến tôi giật nẩy mình. Chất dịch ấy có tính ăn mòn, và điều đó khiến tôi nhớ đến một loại côn trùng có tên là Hydrotaea. Loại côn trùng này có thân dài chừng 7mm - 8mm, râu dài đến tận chỗ gần con mắt đơn, phần bụng ở đoạn trước có gai, có lông rậm. Chúng thích sống trên người và động phân đã thối rữa, chu kì phát triển từ 23 ngày đến 25 ngày với điều kiện nhiệt độ từ 16oC đến 28oC. Rất nhiều người không biết loài côn trùng này, nó thường để lại mùi trên cơ thể người, chỉ cần có vật gì đó đến gần thì sẽ lập tức có phản ứng.

Nghĩ đến đây, tôi lập tức tra số liệu thời tiết ngày thời gian gần đây. Quả nhiên, nhiệt độ rất thích hợp với việc sinh sôi của côn trùng. Từ đó có thể suy đoán ra. Thời gian mà hung thủ giết người chặt xác có lẽ là vào 25 ngày trước. Nói cách khác, nếu có thể xác nhận 25 ngày trước ai đã giết người và bị loài côn trùng Hydrotaea để lại mùi thì chắc chắn hung thủ sẽ không còn đường chạy thoát.

Để xác định xem phán đoán của mình có chính xác hay không, tôi lập tức gọi điện cho anh Hàn. Anh ấy nghe xong thì bảo tôi mang theo con côn trùng đó tới chỗ anh ấy.

Tất nhiên là dọc đường đi tôi luôn trong trạng thái phấn chấn. Khoảng 15 phút sau, tôi đã ngồi trước mặt anh Hàn cùng với con côn trùng đó trong tay.

Anh Hàn đem con côn trùng đó vào so sánh với kho tiêu bản côn trùng, nhưng sau nhiều lần sàng lọc vẫn không tìm ra con côn trùng nào hoàn toàn giống như vậy mà chỉ là những con tương tự. Tôi hoàn toàn không nghĩ kết quả lại như vậy. Nếu như đến cả quần thể côn trùng cũng không thể chứng minh được thì việc tìm ra hung thủ đúng là chẳng khác gì trong mơ.

Anh Hàn đưa con côn trùng lại cho tôi rồi kiên nhẫn giải thích: “Nếu tôi phán đoán không nhầm thì đây là một loại côn trùng mới chưa hoàn toàn biến thái hoặc mới biến thái một nửa. Đặc trưng của loại côn trùng biến thái không hoàn toàn là sự phát triển của cá thể không sinh trưởng một cách bình thường, chỉ qua 3 giai đoạn phát triển là trứng - ấu trùng - con trưởng thành. Hình thái và tập tính đời sống của ấu trùng và con trưởng thành của loại này đều rất giống nhau, ví dụ quá trình phát triển của các loài như rệp, chấy, bọ chét đều như vậy.”

Lần đầu tiên tôi nghe nói côn trùng cũng chia trạng thái nên nhíu mày hỏi lại: “Anh Hàn, rút cục là nên phân biệt chi tiết như thế nào?’

Anh Hàn chỉ vào con côn trùng trong chiếc lọ trước mặt, nói: “Côn trùng sẽ bắt đầu biến thái, phát triển từ thời kì ấu trùng, trong quá trình trở thành con trưởng thành có hai loại ấu trùng biến thái sẽ chui khỏi vỏ và phát triển. Ngoại trừ các yếu tố ảnh hưởng của môi trường bên ngoài như nhiệt độ, độ ẩm, ánh sáng và vật dược, chủ yếu còn chịu sự điều tiết và khống chế của các loại kích tố trong cơ thể của chúng.”

Tôi cố ghi nhớ những điều anh Hàn nói vào trong đầu, mặc dù không phải đã hiểu rõ hết, vì vậy tôi hỏi thẳng: “Có án lệ tương tự không?”

Anh Hàn đưa tay gãi gáy, dường như đang cố lục lại trí nhớ. Một hồi lâu sau anh ấy mới nói: “Có, vụ án đó xảy ra vào ngày 27 tháng 4 năm 1999, địa điểm xảy ra là trong một khu rừng nhỏ trong vùng núi sâu của thành phố. Mọi người đã tìm thấy xác của một người đàn ông đựng trong một chiếc túi màu đen. Cái xác đó không đầy đủ và đã bị hung thủ chặt thành nhiều mảnh, phần da thì bị tróc gần hết.”

Tôi thầm so sánh, nhận thấy vụ án đó và vụ án hiện thời có điểm gì đó tương tự nhau.

Anh Hàn hầu như không mấy để ý đến vẻ mặt của tôi, tiếp tục nói: “Lúc đó, trên cái xác đó có rất nhiều giòi bọ và nhặng đã trưởng thành, mặt đất xung quanh có một số nhộng của loài nhặng màu nâu đỏ. Các pháp y đã thu thập được nhặng trưởng thành, giòi và nhộng đem về phòng thí nghiệm côn trùng tiến hành giám định. Đồng thời, cảnh sát còn tìm hiểu về tình hình thời tiết trong thời gian ngắn thông qua cơ quan khí tượng địa phương.”

Anh Hàn kể đến đây, bỗng nhiên dừng lại, quay đầu lại hỏi tôi: “Tiểu Tô, cậu đoán xem sau đó thì thế nào?”

Tôi nguýt anh ấy một cái rồi đáp: “Chắc hẳn là đã phá được án, nếu không thì làm sao anh lại kể cho tôi.”

Anh Hàn cười ngượng, nghĩ kĩ thì đúng là thế thật nên tiếp tục nói: “Qua giám định, các loại nhặng chủ yếu có tại hiện trường phần lớn là loại nhặng xanh đầu đỏ, có tên La tinh là Chrysomya megacephala. Các nhà côn trùng học kết hợp với tư liệu về khí tượng, môi trường của hiện trường và quy luật phát triển của loài nhặng xanh đầu đỏ, suy đoán ra thời gian tử vong của nạn nhân là vào khoảng chừng nửa tháng trước đó. Vụ án sau đó đã được phá thành công, khi hung thủ bị bắt đã khai ra thời gian phạm tội cụ thể là 1 giờ sáng ngày 15 tháng 4, trùng khớp với thời gian tử vong theo dự đoán.”

Anh Hàn quả không thẹn là một pháp y già dặn, lão luyện, các vụ án mà anh ấy để trong bộ nhớ trong đầu rất nhiều. Tôi định tìm cách để anh ấy tiếp tục kể cho nghe, nhưng cuối cùng bị anh ấy đuổi về và giục là phải nhanh chóng xác định chủng loại của côn trùng, cố gắng nhanh chóng phá xong vụ án này. Tôi đành phải nghe theo, quay trở về với cái tổ nhỏ của mình tiếp tục nghiên cứu về côn trùng.

Tôi nhìn con côn trùng trong lọ một lúc rồi đứng dậy, lục cuốn sổ ghi chép về côn trùng mà sư phụ tặng cho, tiện tay lật đến một trang. Khi mắt tôi vừa dừng lại ở trang sổ đó, trong lòng bỗng vui mừng khôn xiết, đúng là trời đã giúp tôi! Trên trang sổ ấy viết rõ tên của một loại côn trùng là ruồi xác chết màu xanh, tên khoa học bằng tiếng La tinh là Calliphoridae. Con côn trùng này phần thân có màu vàng cam xen các đốm phấn vàng, giữa phần má và phần đầu phía sau màu đen có đường ranh giới rõ rệt, bề ngoài rất giống với loại nhặng xanh (tên khoa học là Calliphoridae) với phần ngực là màu đen, có nền màu phấn xám. Nhưng điều quan trọng nhất là đít của nó có thể phun ra một dịch thể có tác dụng mạnh như axít. Như vậy, nó hoàn toàn phù hợp với những đặc trưng của con côn trùng tạp giao mới nhất tìm thấy trên mảnh vụn xác chết kia.

Chứng cứ mô cơ

Tôi thầm cảm ơn sư phụ, xem ra những lúc rảnh rỗi phải chịu khó đọc ghi chép mới được. Thu dọn sổ ghi chép xong, tôi chuẩn bị gọi điện cho anh Cao.

Nhưng chưa kịp gọi thì anh Cao đã đột ngột gọi điện trước, bảo rằng có người đến Sở cảnh sát đầu thú, thừa nhận tội giết người chặt xác.

Lẽ nào hung thủ chủ động quy án? Tôi vừa mới xác định thời gian cái xác bị chặt, liền vội vàng quay về cơ quan xem đối tượng đầu thú này là ai.

Kết quả, đối tượng tự thú trông thấy trong phòng thẩm vấn lại chính là người đến báo án, công nhân hỏa thiêu Lý Minh. Ông ta khăng khăng quả quyết rằng mình chính là kẻ giết người xong rồi chặt xác phi tang, hơn nữa còn thuật lại rất rõ quá trình phạm tội. Tuy nhiên, hành động này có gì đó rất khó hiểu, làm gì có chuyện bản thân phạm tội mà lại đi báo cảnh sát, đã thế còn chủ động ra đầu thú?

Lý Minh bị anh Cao đuổi về, đồng thời quy vào tội làm rối loạn công bằng pháp lí, cảnh cáo lần sau không được đến gây rối bừa bãi nữa.

Lúc tôi đến Sở cảnh sát, anh Cao đã đuổi Lý Minh về rồi. Vì thế, hai chúng tôi tiếp tục trao đổi về tình tiết vụ án.

“Cậu Tô, vụ án này có chỗ rất kì lạ, theo cậu hung thủ thật sự là ai?” Cao Kiện chau mày, ngồi xuống bên cạnh hỏi tôi.

Lúc đó tôi không biết trả lời ra sao, suy nghĩ giây lát rồi bảo: “Anh Cao, hiện tại vẫn chưa thể xác định được. Nhưng tôi chắc chắn một điều là Lý Minh nhận tội thay cho người khác! Trước tiên, phạm vi công tác và sinh hoạt của Lý Minh rất hẹp, hơn nữa cũng không có động cơ giết người, mặc dù trong đống xác vụn lẫn lộn rất nhiều mảnh xác khác nhau, nhưng qua sàng lọc nhận thấy phần lớn là mảnh xác của phụ nữ, trong số các mảnh xác còn lại còn thấy có cả tổ chức mô cơ của lợn.”

“Mô cơ của lợn hả? Làm sao lẫn vào đó được?” Cao Kiện mặt đầy nghi hoặc, chau mày truy hỏi tôi, “Cậu Tô, theo như cậu nói vậy lẽ nào đã phát hiện được chứng cứ mới?”

Tôi lưỡng lự một lúc mới trả lời: “Việc này còn phải thử cảm ứng côn trùng đã, hiện giờ tôi không trực tiếp kết luận được.”

Cao Kiện vừa mở máy, vừa lẩm bẩm: “Cậu đừng nói với tôi là còn định dựa vào ấu trùng thu thập được để phá án đấy?”

Trông thấy dáng vẻ Cao Kiện như vậy, tôi không nhịn được cười, kiên trì giải thích: “Anh Cao, lần này anh đoán sai rồi, ấu trùng lấy được trên thi thể bị chặt lúc trước chỉ là một phần thôi, trong lĩnh vực côn trùng học pháp y của chúng tôi, lúc trước sư phụ đã kể cho tôi nghe về một vụ án đặc biệt thuộc hàng kinh điển, gọi là khám nghiệm mô cơ.”

“Khám nghiệm mô cơ?” Anh Cao vẫn mơ hồ không hiểu, “Cậu giải thích một lần cho rõ ràng xem nào!”

Tôi không dám trêu chọc anh Cao nữa, sợ lại bị ăn đòn, bèn nói: “Khi tổ chức mô cơ lẫn vào các mảnh xác, sẽ khiến chúng ta đi nhầm hướng trong quá trình điều tra phá án. Vì thế, tôi phải dùng biện pháp khám nghiệm mô cơ để loại bỏ.

Trên xác chết, tôi phát hiện ra ấu trùng phát triển thành loại côn trùng chưa từng gặp bao giờ.”

Tôi lấy trong túi quần ra một chiếc lọ, bên trong là con côn trùng mới nhất vừa từ ấu trùng lột xác ra, đặt lên bàn làm việc của anh Cao.

Anh Cao cảm thấy vô cùng kì lạ, nhìn lọ côn trùng rồi quay sang hỏi vặn tôi: “Còn có loại côn trùng các cậu không nhận ra được à?”

Tôi không hề cảm thấy xấu hổ, chỉ vào con côn trùng trong lọ, nói: “Đúng vậy, mặc dù tôi học ngành côn trùng học pháp y, nhưng không có nghĩa là biết tất cả mọi loại côn trùng. Con côn trùng mới này tôi chưa từng nhìn thấy, nhưng rất giống loài ruồi vàng, kích thước cũng tương tự, hai mắt kép hoàn toàn giống nhau, cạnh trán và hai má phần lớn màu đen, đầu mút vòi phía sau miệng hơi tối, thân dài gấp 4 lần vòi, râu ở hàm dưới màu nâu nhạt, phần ngực ánh kim màu lục pha lam, trên phủ lớp phấn màu xám.”

Tôi dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Loài côn trùng này đẻ trứng và để lại mùi trên người hung thủ, phát hiện thấy hung thủ là tự động bay đến!”

Anh Cao ngẩn người, lắp bắp nói: “Cậu Tô, cậu thần kinh thật rồi, loại côn trùng này mà bắt được hung thủ thì đúng là vô địch.”

Tôi cười, tiếp tục giải thích: “Nó rất giống ruồi vàng, ngay cả chiều dài thân cũng nằm trong khoảng từ 15mm đến 16mm. Tính chất đặc biệt có lẽ cũng không khác nhau, thức ăn là ấu trùng của các loài côn trùng khác, hàng năm sinh sản trên xác động vật (như xác thỏ, xác vịt, thịt thỏ, phổi vịt, thịt lợn…) và trên xác người.”

Theo manh mối mới nhất này, chắc chắn người bị hại có liên quan đến thịt lợn, tôi và anh Cao bắt đầu điều tra lần lượt trên diện rộng, trong đó trọng điểm tìm kiếm là ở chợ thực phẩm. Anh Cao lái xe đưa tôi đến chợ, xuống xe xong bắt đầu tìm kiếm các quầy bán thịt lợn.

Chưa đầy 5 phút sau, chúng tôi đến trước một quầy bán thịt lợn, tôi đưa mắt ra hiệu cho anh Cao.

Anh Cao hiểu ý, lập tức giơ thẻ ra, nói: “Chúng tôi là cảnh sát đang điều tra vụ án, muốn hỏi anh vài câu!”

Chủ quầy là người thật thà, thấy thế thì nghĩ rằng chúng tôi bảo mình phạm tội, lập tức lắp bắp: “Đội trưởng Cao, tôi không làm gì phạm pháp cả!”

Tôi và anh Cao suýt nữa không nén được cười, dẫu sao chủ quầy cũng là một người đàn ông, mà sao lại nhát gan đến như vậy.

Anh Cao hít thở sâu một hơi, vội vàng xua tay: “Tôi chỉ hỏi một số tình hình cá nhân thôi, đừng quá căng thẳng, tên anh là gì?”

Được anh Cao giải thích, chủ quầy chợt hiểu hóa ra mình không phạm tội, bèn cười rồi trả lời: “Tôi tên là Đường Bản Nghĩa.”

Anh Cao hỏi tiếp: “Đường Bản Nghĩa, ngày 15 tháng trước anh ở đâu, làm gì?”

Đường Bản Nghĩa suy nghĩ kĩ một lúc, cười ngây ngô, đáp: “Từ 15 đến 30 tháng trước tôi chăm mẹ ốm trong bệnh viện ở quê.”

Tôi ở bên cạnh quan sát kĩ Đường Bản Nghĩa có biểu hiện nói dối hay không, rồi nhẹ nhàng mở nắp chiếc lọ đựng côn trùng trong áo túi ngực: “Ai có thể chứng minh điều này?”

Thấy tôi nghi ngờ, Đường Bản Nghĩa có vẻ không vui, liền đưa cho chúng tôi số điện thoại của bác sĩ trong bệnh viện, bảo chúng tôi tự đi xác minh.

Sau đó, chúng tôi liên lạc với bác sĩ điều trị cho mẹ anh ta, khẳng định Đường Bản Nghĩa không nói dối, có đủ chứng cứ ngoại phạm, không thuộc đối tượng tình nghi.

Tôi nhìn con côn trùng trong lọ không có bất kì phản ứng nào, chứng tỏ đối phương không phải người mang theo mô cơ, và cũng không phải là hung thủ.

Vẻ mặt anh Cao hơi có chút khó xử, cười ngượng: “Anh Đường, cảm ơn anh đã hợp tác, trong chợ còn quầy bán thịt lợn nào khác không?”

Đường Bản Nghĩa hình như biết chuyện gì đó, lưỡng lự một lúc lâu mới trả lời: “Ở cuối chợ có người bán thịt lợn tên là Lý Quang Huy.”

Chúng tôi chào anh ta, đi về phía cuối chợ. Theo suy đoán của tôi, thời gian hung thủ phạm tội nằm trong khoảng từ 15 đến 30 tháng trước. Nếu người tên là Lý Quang Huy này không chứng minh được bản thân đã ở đâu trong thời gian đó, thì rất có thể đây chính là hung thủ. Hơn nữa, vừa rồi tôi ngầm dùng côn trùng thử Đường Bản Nghĩa, thấy nó không có phản ứng gì, điều này càng khẳng định rằng anh ta không nói dối. Do hai chúng tôi đều mặc cảnh phục nên đi lại tương đối dễ dàng, dẫu sao cũng không ai muốn vào đồn cảnh sát uống cà phê làm gì.

Rất lâu sau chúng tôi mới trông thấy một thanh niên to khỏe đang xẻ thịt lợn trong quầy.

Hai chúng tôi rảo bước đến, người thanh niên hình như phát hiện ra chúng tôi, cầm dao chạy vội ra phía sau.

Anh Cao thấy vậy biết ngay là có tật giật mình, lập tức đuổi theo, quát to: “Lý Quang Huy! Anh chạy không thoát đâu!”

Tôi bắt đầu thông báo cho đồng nghiệp đến ngay chợ thực phẩm, bên tai vang lên những tiếng thét chói tai, đám người phía trước hoảng hốt ẩn nấp tán loạn. Để tránh làm bị thương người khác tôi lớn tiếng nhắc nhở mọi người tránh vào trong quầy.

Sau đó, tôi chạy chầm chậm phía sau, thấy anh Cao cầm chiếc gậy tre dùng để cán mì ở quầy đối diện, chống một đầu cây gậy xuống đất, người nhào về phía trước, hai chân dồn sức đạp mạnh, toàn thân nhảy vọt lên, lao qua một bệ đá to. Tôi ở phía sau chứng kiến tất cả, bất giác sợ hãi đứng trơ ra.

Anh Cao nhảy qua bệ đá, thấy Lý Quang Huy đã chạy xa hơn nửa mét, lại bật nhảy lên lần nữa, trông anh lúc đó chẳng khác gì một con báo đen đang lao về phía trước.

Anh Cao tăng tốc hết cỡ, vừa chạy vừa giơ gậy phóng về phía Lý Quang Huy như phóng lao. Lý Quang Huy sợ hết hồn, bị gậy đánh trúng chân phải, ngã quỵ xuống đất, hoàn toàn mất khả năng chạy trốn.

Anh Cao bước đến trước mặt, định còng tay Lý Quang Huy, không ngờ hắn đang nửa quỳ dưới đất bỗng nhiên vung dao ra, đâm vào cổ họng anh Cao.

Thấy thế tôi vô cùng hoảng sợ, hét to: “Anh Cao, cẩn thận đấy!”

Hình như anh Cao đã có chuẩn bị, anh ấy nhảy vọt lên, tung cú đá trúng vào mặt Lý Quang Huy.

Con dao văng ra xa, Lý Quang Huy bị đá ngất xỉu, chúng tôi bắt hắn một cách dễ dàng. Trước khi bắt, tôi dùng con côn trùng mới lột xác lấy được từ miếng thịt kia để kiểm tra, kết quả cho thấy Lý Quang Huy đúng là hung thủ. Trên người hắn có dính ấu trùng rất nhỏ kí sinh trên mảnh xác người cùng với một ít mô cơ lợn, ngoài ra còn có mùi đặc trưng của côn trùng để lại. Nguyên nhân quan trọng nhất ở đây là những con ấu trùng nhỏ bé kia không mất đi theo thời gian, trái lại còn có thể trở thành chứng cứ bắt tội phạm.

Qua thẩm vấn sau đó mới biết Lý Quang Huy là con trai Lý Minh. Buổi tối hai hôm trước, Lý Quang Huy nói cho cha biết rằng mình đã giết một người. Như vậy đã có thể lí giải việc Lý Minh muốn nhận tội thay người khác. Đến hôm nay, Lý Quang Huy đã khai nhận toàn bộ hành vi phạm tội của mình. Cuối cùng cũng đã xác minh được thân phận người chết, đó là Vương Hiểu Nhã, phóng viên nổi tiếng ở thành phố Nam Minh.

Lý Quang Huy làm nghề giết mổ, bán thịt lợn kiếm sống. Thời gian gần đây, bằng các bài báo Vương Hiểu Nhã phơi bày chuyện hắn bán thịt lợn chết và thịt lợn bơm nước, khiến việc làm ăn của hắn sa sút thê thảm, lại còn mắc nợ khoản tiền lớn, không ai còn đến mua thịt của hắn nữa.

Lý Quang Huy mượn cớ bản thân đã hối hận, không bán thịt lợn bơm nước nữa để hẹn Vương Hiểu Nhã đến phỏng vấn về việc hắn đã ăn năn hối cải. Không ngờ đây chỉ là một cái bẫy, sau khi Vương Hiểu Nhã sập bẫy liền bị hắn làm cho bất tỉnh, rồi sau đó cho vào chiếc thùng vẫn dùng để chở lợn ở sau xe. Khi về đến nhà, nhân lúc Lý Minh trực đêm ở đài hóa thân, hắn bắt đầu điên cuồng chặt xác trả thù.

Giết người xong, trong lòng Lý Quang Huy rối bời không yên. Hắn nghĩ ra được một cách, để tránh bị người khác nghi ngờ, liền bỏ những mảnh xác kia vào một chiếc bao lớn, đồng thời cho thêm vào đó rất nhiều loại thịt khác nhau và loại côn trùng nhỏ được một người bí ẩn cho. Hắn phỏng đoán sẽ có loài vật nào đó đến ăn hết thịt trong chiếc bao, như vậy sẽ hoàn toàn xóa hết dấu vết, khiến quỷ thần cũng không thể biết được.

Theo lời dặn của người bí ẩn kia, trước khi bỏ các mảnh xác vào bao, hắn còn cẩn thận đi găng tay, chia các mảnh xác vào các túi khác nhau, nhân lúc đêm tối quăng bừa vào các góc khuất vắng vẻ trong thành phố.

Còn cha hắn là Lý Minh, vì không chịu được cú sốc quá lớn đã phát bệnh nhồi máu cơ tim, mấy hôm sau thì qua đời.

Tuy nhiên, việc tôi muốn làm nhất trong vụ án này chính là bắt được người bí ẩn đã đưa ấu trùng cho Lý Quang Huy, đồng thời còn dạy hắn làm thế nào để phạm tội một cách hoàn hảo nhất. Tôi thậm chí còn có chút nghi ngờ con người có khả năng tùy ý nuôi ấu trùng này đang muốn gây ra một thảm họa côn trùng, khiến cả thành phố phải sống trong sợ hãi.