Vụ án thứ năm Xác chết nổi trong ao
Trong tận đáy lòng mỗi con người đều có một ngôi mộ, dùng để chôn người mình yêu.
- Stendhal
Lời dẫnThành phố Nam Minh có rất nhiều hộ nuôi cá chuyên nghiệp, một số người thầu ao cá còn đánh bắt cá cả vào ban đêm, làm món cá nướng cay đãi bạn bè.
Chín giờ rưỡi tối, màn đêm dần buông, hai người đàn ông cầm đèn pin đi về hướng chiếc ao nuôi cá ở phía dưới đập nước Phúc Môn. Họ mặc bộ quần áo chuyên sử dụng khi đánh bắt cá, mang theo lưới và dụng cụ đánh điện, bắt đầu bàn bạc lát nữa phải uống một trận thật say sưa.
Họ nhanh chóng đến ao cá phía dưới đập Phúc Môn, cả hai đều ngửi thấy trong không khí có một mùi hôi thối rất kì lạ.
Người có vóc dáng cao đang cầm đèn pin, quay sang hỏi người kia: “Quách Khởi Vân, sao ao cá của cậu lại có mùi thối vậy?”
Quách Khởi Vân hơi lúng túng, lắc đầu: “Thiệu Binh, mấy hôm nay tôi không đến đây dọn dẹp, chắc là trong ao có cá chết.”
Hai người tiếp tục đi sát xuống bờ ao, Quách Khởi Vân tay phải cầm đèn pin, tay trái gạt đám lau sậy mọc dày đặc sang hai bên, theo đà bước xuống ao. Thiệu Binh đi sát phía sau, cũng bước xuống theo. Hai người vừa xuống ao, mùi hôi thối kia lại càng bốc lên nồng nặc. Soi đèn pin vào phía trong, họ trông thấy một xác chết đầy giòi bọ đang nổi lập lờ trên mặt ao, xung quanh cái xác còn có rất nhiều cá chết!
Cảnh sát vớt côn trùngAnh Cao đang phiên trực ban, nhận điện thoại báo án nói rằng trong ao nuôi cá ở Phúc Môn ngoại ô thành phố Nam Minh đột nhiên xuất hiện một cái xác đang phân hủy, liền lập tức thông báo cho tôi và anh Hàn đến ngay hiện trường vụ án. Vì nơi này ở ngoại ô nên chúng tôi chọn đi đường cao tốc, hết đường cao tốc thì xuống đi bộ đến đó. Trên xe, anh Cao giải thích cho tôi về ao nuôi cá này, đó là một sản phẩm phụ của đập Phúc Môn, phía dưới đập có một hồ trữ nước, được tích lại từ khi đập Phúc Môn xả nước năm đó.
Còn bây giờ, đập Phúc Môn đã lâu lắm rồi không xả nước, nó hầu như chẳng khác gì một con đập hoang, chỉ có tác dụng cho du khách tham quan mà thôi.
Hồ trữ nước phía dưới con đập tự nhiên trở thành ao nuôi cá, do vốn hình thành từ việc tích nước nên có thể coi như là một khu vực nước cạn đặc thù. Tuy nhiên, do cấu tạo và chất đất, mực nước ở đây sâu gấp đôi so với các ao hồ bình thường khác. Mười lăm phút sau, tôi và anh Hàn thay trang phục nghiệp vụ pháp y ở trên xe, xách theo bộ dụng cụ pháp y, mở cửa xe lần lượt bước xuống. Cái xác đã được các đồng nghiệp thuộc phân khu ngoại ô vớt lên. Kể từ lúc xuống xe cùng tôi, sắc mặt anh Hàn rất khó coi.
Lúc này anh Cao cũng tỏ ra tương đối khó xử, cười ngượng bảo: “Anh Hàn, anh em ở địa phương không hiểu phép tắc, đừng giận nhé.”
Anh Hàn không giận anh Cao, vẫy tay có ý bảo tôi đi cùng, hai chúng tôi đi về phía chỗ để cái xác.
Trong chốc lát tôi và anh Hàn đã đến trước cái xác, liền cùng nhau ngồi xuống, bắt đầu quan sát kĩ lưỡng.
Anh Hàn lấy đèn pin mang theo ra, bật mức sáng nhất soi vào cái xác: “Cậu Tô, nói xem suy nghĩ của cậu thế nào.”
Tôi nhìn theo ánh đèn, sau đó trả lời: “Căn cứ vào mức độ phân hủy của cái xác, có thể thấy nạn nhân đã chết cách đây hơn 24 giờ rất nhiều. Trên thi thể xuất hiện màu xanh nhạt, mức độ phân hủy ở phần đầu và phần cổ thối nhiều hơn hẳn so với các phần khác, ở phần cổ có vết thâm đen rất rõ, rất có thể nạn nhân bị thít cổ đến chết rồi quẳng vào trong ao. Tuy nhiên, cũng không loại trừ khả năng nạn nhân bị hung thủ dìm chết xong rồi lại cố tình tạo ra dấu vết giả là bị thít cổ chết.”
Tôi vừa dứt lời, anh Hàn lại soi đèn pin vào khu vực tập trung nhiều giòi bọ nhất trên thi thể, chỉ vào những con giòi đó, bảo: “Nếu là bị dìm chết, giòi bọ trên thi thể sẽ khác so với các thi thể bình thường khác. Về thi thể bị dìm trong nước, hiện đã thống kê được 5 bộ, 12 họ, 20 loài côn trùng có liên quan đến xác chết có ý nghĩa pháp y học, phần lớn đều là côn trùng thủy sinh. Trong đó có họ mạt nước thuộc bộ ve bét (Acari), ngoài ra còn có các sinh vật thuộc bộ động vật giáp xác Amphipods.”
Tôi gật đầu tỏ ý đã hiểu. Với vụ án thi thể bị ngâm trong nước, tôi vẫn còn khá lạ lẫm.
Anh Hàn lắc đầu, bổ sung thêm: “Do thi thể bị ngâm lâu trong nước, trước tiên không bàn đến nguyên nhân thật sự gây ra cái chết. Xác chết có màu xanh nhạt, hơn nữa thời gian phân hủy ở phần đầu và cổ nhanh hơn hẳn so với các chỗ khác là bởi khi xác bị ngâm trong nước, phần đầu không được nâng đỡ, đồng thời nặng hơn bộ phận khác nên chìm xuống sâu hơn, máu tập trung ở phần đầu và phần cổ, vì vậy bộ phận chìm sâu hơn trong nước sẽ bị thối rữa trước.”
Tôi nhìn vào phần ngực của xác chết, nói tiếp: “Bởi vì ở dưới nước còn bị côn trùng gặm nhấm, khi thi thể ngâm trong nước, các loài côn trùng trên cạn như ruồi xanh, ruồi trâu… do không quen ở dưới nước nên chỉ có thể đẻ trứng vào những bộ phận không bị chìm trong nước. Khi những loài côn trùng trên cạn tìm thấy xác chết, các loài ở dưới nước đã xâm chiếm từ trước rồi. Tổng hợp những điều nói trên, nạn nhân rất có khả năng bị dìm chết, hoặc sau khi chết bị hung thủ cố tình ném xuống nước.”
Anh Cao nghe xong, mỉm cười nói với anh Hàn: “Cái ao này rất vắng vẻ, bên ngoài lau sậy um tùm, đúng là chỗ lí tưởng để vứt xác.”
Nhưng tôi lại không thấy lạc quan cho lắm, bèn thêm vào một câu: “Nếu đúng là vứt xác xuống ao, vậy thì tốc độ thối rữa chắc chắn sẽ chậm lại.”
Anh Hàn nhìn tôi, lắc đầu nói: “Cậu Tô, nếu tôi đoán không sai, sở dĩ tốc độ thối rữa của cái xác chậm lại chủ yếu là do nhiệt dung riêng ở trong nước lớn hơn ở trên cạn. Nói một cách ngắn gọn, tức là nhiệt lượng mất đi nhanh hơn so với ở trong không khí, vì thế có tác dụng bảo vệ thi thể nhất định.”
Anh Cao nghe không hiểu gì cả, hỏi vặn: “Vậy điều đó có lợi, hại gì đối với vụ án này?”
Anh Hàn suy nghĩ giây lát rồi mới trả lời: “Anh Cao, trong tình hình bình thường, việc này tốt xấu tương đương nhau.”
Anh Cao có chút thất vọng, buồn bã nói: “Tình hình bình thường à? Vụ án này còn có thể coi là tình hình bình thường được không?”
Anh Hàn quay sang nhìn tôi, tôi lập tức hiểu ý, sắp xếp lại mạch tư duy rồi kéo anh Cao sang một bên.
Anh Cao bị tôi kéo đi, anh Hàn ở lại tiếp tục khám nghiệm tử thi. Tôi giải thích với anh Cao: “Anh Cao này, nếu phân tích từ góc độ pháp y học, trong vụ án này cái xác được giữ tương đối nguyên vẹn, như vậy từ cái xác chúng ta sẽ thu được nhiều thông tin hơn. Nhưng chỗ không tốt ở đây là mức độ thối rữa của cái xác này khác xa so với mức độ thối rữa của cái xác nằm hoàn toàn trong không khí, nó khiến chúng ta rất dễ phán đoán sai thời gian tử vong. Trong tình hình bình thường, xác chết thối rữa đều sẽ xuất hiện dấu hiệu kéo dài, nhưng cũng sẽ khiến rất nhiều thông tin trở thành sai lầm lớn cản trở công tác phá án.”
Anh Cao biết tôi không muốn mình làm phiền anh Hàn, tuy nhiên vẫn tỏ ra không hiểu gì cả, vặn hỏi tôi: “Cậu Tô, bước tiếp theo nên làm gì?”
Ngay lúc đó tôi cũng chưa biết phải làm thế nào, đành chỉ trả lời cho qua chuyện: “Anh Cao này, xác chết bị ngâm trong nước khác xa so với xác chết hoàn toàn tiếp xúc với không khí, nguyên nhân chủ yếu là do chủng loại và thời gian côn trùng xâm nhập vào xác chết. Phần thi thể ngâm trong nước có tốc độ thối rữa nhanh hơn hẳn so với phần tiếp xúc với không khí, đó là bởi vì trong nước cũng có loài côn trùng thích ăn xác chết, trong đó không thiếu các loài trong họ cà niễng (Hydrophilidae) thuộc bộ cánh vỏ (Coleopters), họ bọ xít (Coreidae) thuộc bộ cánh nửa (Hemiptera), họ muỗi vằn lông (Clamidae) và ruồi trâu nước (Pittosidae) thuộc bộ cánh kép (Diptera), ngoài ra còn có họ bọ cánh cứng Silphidae thuộc bộ cánh vỏ… số lượng còn nhiều hơn cả các loài côn trùng ăn xác phơi hoàn toàn trong không khí. Trước tiên, xác định chủng loại côn trùng trong nước là có thể xác định được trạng thái của xác chết, từ đó phán đoán ra thời gian cái xác bị ngâm vào trong nước.”
Anh Cao bứt những sợi tóc ngắn mọc trước trán, hỏi tiếp: “Xác định được thời gian xác chết bị ngâm vào nước là có thể phá án à?”
Tôi bị anh Cao làm cho điên đảo, không biết làm thế nào, đành cười nhạt trả lời: “Không, trước tiên phải xác định được thời gian cái xác bị ngâm vào trong nước thì mới có thể tiến hành bước suy đoán tiếp theo.”
Tôi biết anh Cao là kiểu người việc gì cũng phải hỏi cho đến tận cùng mới thôi, vì thế nói luôn: “Nếu xác chết còn mới, trên đó sẽ chỉ có thể có côn trùng thuộc họ cà niễng, nhưng hiện tại trên cái xác này còn xuất hiện cả ruồi xanh trưởng thành, cho thấy không chỉ có một loại côn trùng, chứng tỏ cái xác đã không còn mới nữa. Do lúc này là thời kì chuyển giao giữa mùa xuân và mùa hè, nên sau khoảng từ một đến hai ngày là xác chết trương lên, bắt đầu nổi lên mặt nước.”
Anh Cao vẫn chưa hiểu, tiếp tục vặn hỏi: “Như thế có thể xác định được thời gian tử vong không? Cậu không cố tình lừa tôi đấy chứ?”
Tôi lập tức cảm thấy dở khóc dở cười, vội vàng bổ sung: “Tôi không lừa đâu, sợ bị anh cho ăn đòn lắm. Bởi vì ở trong nước, nhiệt lượng mất đi nhanh hơn nhiều so với ở trong không khí, do đó thi thể sẽ phân hủy chậm hơn rất nhiều. Khi thi thể ở trong nước, phần đầu chìm sâu hơn, máu tập trung ở đầu và cổ, vì thế đầu và cổ phân hủy trước tiên; phần hông và bụng phải sau khi chết 5 hoặc 6 ngày mới chuyển sang màu xanh nhạt. Trong điều kiện khí hậu bình thường, sau khi chết từ 6 đến 10 ngày sẽ sinh ra khí, lúc đó mới khiến xác chết nổi lên. Sau từ 10 đến 12 tiếng, da tay và da chân bắt đầu nhăn lại, sau khoảng 10 ngày có thể tróc ra dễ dàng, đồng thời lúc này, tóc cũng rất lỏng lẻo. Sau khi chết từ 3 đến 4 tuần, móng tay móng chân đều rất dễ bong ra.”
Lúc này vừa hay anh Hàn đã khám nghiệm xong tử thi, đi về phía tôi và anh Cao, bổ sung thêm: “Vào mùa hè, thời gian rút ngắn đi một nửa, cuối cùng da thịt chìm vào bùn đất, xương cốt rời ra. So với thi thể ở trong không khí hoặc chôn dưới đất, côn trùng trên xác chết chìm hoàn toàn trong nước có sự khác biệt rất rõ rệt. Nhưng nếu có một bộ phận thi thể nổi lên mặt nước hoặc trước khi chìm vào trong nước đã có một khoảng thời gian ở trong không khí thì trên xác chết có thể xuất hiện ruồi xanh và các loại côn trùng sống trên cạn khác, ngoài ra các hệ côn trùng trong nước ngọt và nước mặn cũng không giống nhau.”
Nghe đến đây, tôi bỗng nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu, nhìn anh Cao chằm chằm, hỏi: “Ai phụ trách việc vớt thi thể?”
Anh Cao suy nghĩ một lúc, hỏi ngược lại tôi: “Sao vậy, người vớt thi thể có vấn đề gì à”
Tôi không nhịn được nữa, trợn tròn mắt trả lời: “Côn trùng rất dễ bị làm cho sợ hãi, do đó việc vớt thi thể không cẩn thận sẽ khiến chúng chạy hết!”
Anh Cao nghe xong, chỉ còn biết cười ngượng, lắp bắp nói: “Cũng đành chịu thôi, anh em ở địa phương không hiểu biết về côn trùng học pháp y!”
“Đến giúp tôi bắt côn trùng đi nào!” Tôi vội vàng mở hộp dụng cụ pháp y, đưa lưới cho anh Cao và mấy người cảnh sát khác.
Do thi thể bị vứt xuống ao nên phạm vi hoạt động của côn trùng cũng có hạn, việc bắt chúng chắc không khó khăn lắm.
“Nhớ là có một số trứng côn trùng có thể rơi vào trong đám lau sậy hoặc ở trên thân cây lau sậy, ngoài ra cũng không được bỏ qua các loại ấu trùng ở khoảng đất bên cạnh.”
Tôi vừa nói xong, mọi người lập tức bắt đầu hành động. Có điều, côn trùng ở trên xác chết cũng hết sức quan trọng, nó liên quan đến việc tính toán thời gian xác chết nổi trên mặt nước. Tôi bắt đầu cùng anh Hàn gom nhặt các loại côn trùng trên thi thể, còn anh Cao và một tốp cảnh sát rẽ đám lau sậy, khom lưng tìm bắt côn trùng. Nhìn cảnh này, tôi không nhịn được cười, một đám cảnh sát tìm bắt côn trùng trong ao!
“Cậu Tô, chớ có phạm sai lầm, đừng bắt tôi phải nện cho cậu một trận đấy!” Anh Cao khom lưng bắt côn trùng ở đằng xa, vẫn không quên lớn tiếng cảnh cáo tôi.
Tôi đưa tay ra hiệu ok với anh ta, rồi lại tiếp tục khám nghiệm tử thi với anh Hàn, hết trọn một giờ mới xong xuôi toàn bộ quy trình. Còn anh Cao và anh em ở địa phương cũng giúp tôi bắt được không ít côn trùng. Nhìn chung, lần này việc bắt côn trùng có thể nói là tương đối nhanh, kết quả được đựng đầy cả ba chiếc lọ, tôi để những chiếc lọ này vào hòm đựng dụng cụ pháp y. Anh Hàn quan sát tình hình, lại bảo anh Cao lái xe đưa tôi về phòng thí nghiệm trước, làm báo cáo tỉ mỉ về khám nghiệm côn trùng trên tử thi, còn mình ở lại giúp làm xong một số công việc xử lí xác chết.
Đương nhiên anh Cao đồng ý ngay, lập tức thay quần áo, nổ máy xe cảnh sát đưa tôi rời khỏi hiện trường vụ án.
Ngồi trên xe, tôi cứ nghĩ miên man rằng tại sao anh Hàn lại không cho tôi tiếp tục ở lại hiện trường, chẳng lẽ có thứ gì đó không thể cho tôi biết?
Anh Cao khẽ quay sang, hình như đã nhìn thấu mối nghi ngờ trong lòng tôi, chủ động vừa cười vừa giải thích: “Cậu Tô, đừng nghĩ lung tung, anh Hàn này tính khí hơi kì quái, bảo cậu về làm xét nghiệm côn trùng đương nhiên là có lí do của anh ấy.”
Tôi khẽ gật đầu với anh Cao, tỏ ý đã hiểu. Nghe anh Cao vừa rồi nói như vậy, tôi lại nhớ đến sư phụ Thẩm Kiến Quốc của mình, hành tung của ông còn kì dị hơn cả anh Hàn, thường cứ thoắt ẩn thoắt hiện, luôn biến mất vào những lúc quan trọng. Gặp phải một sư phụ tuyệt hảo như vậy ai mà chẳng say, có lẽ anh Hàn cũng chịu ảnh hưởng từ ông.
Nhờ đi xe cảnh sát, dọc đường anh Cao hú còi nên cơ bản không bị tắc đường, mất khoảng hơn nửa giờ đã về đến trung tâm pháp y. Tôi xách hòm dụng cụ pháp y bước vào phòng thí nghiệm côn trùng, chuẩn bị xét nghiệm côn trùng trên xác chết nổi trong ao.
Cà niễng (Hydrophilidae)/Bọ cánh cứng ăn xác thối dưới nướcAnh Cao đã bận đi làm việc khác. Tôi lấy ba chiếc lọ đựng côn trùng từ trong hòm dụng cụ pháp y ra, lần lượt đặt lên bàn thí nghiệm, trong mỗi chiếc lọ đều chứa rất nhiều côn trùng. Trong chiếc lọ thứ nhất, tôi phát hiện có một con côn trùng nhìn bề ngoài rất giống loài rận rồng (Dytiscidae), nhưng phần lưng gồ lên, phần bụng tương đối phẳng, cánh ngoài có hoa văn nhạt màu, vòi có 7 đốt, râu ở hàm dưới hình sợi, bề mặt bụng thường có gờ nổi, rìa bụng có lông dài. Tôi sơ bộ đoán con côn trùng này là cà niễng, cũng gọi là họ cà niễng.
Trong đám mẫu vật, tôi tìm được ấu trùng của loài côn trùng này. Loại ấu trùng này màu hung vàng, vòi có 3 đốt, mắt đơn nằm phía sau đầu, mỗi bên có 5 cái, hàm trên có răng. Chân ngực có 4 đốt, móng đơn, bụng có 8 đến 10 đốt, mang nằm ở bên sườn từ đốt thứ nhất đến đốt thứ tám, đốt cuối cùng có đuôi nhô ra.
Họ cà niễng thường sống trong nước ngọt, đầm lầy và xác thực vật, thức ăn chính của ấu trùng là các loại cá nhỏ và nòng nọc. Mặc dù thuộc họ thủy sinh nhưng rất nhiều chủng loại trong họ cà niễng đã không còn sinh sống trong nước nữa, tuy nhiên ấu trùng của chúng vẫn cần thiết phải lớn lên trong môi trường ẩm ướt.
Có một điều đặc biệt thú vị, đó là khi thi thể bị ngâm trong nước vẫn còn mới, chỉ có một mình cà niễng kí sinh trên đó. Tất nhiên, đây cũng chỉ là một kiểu chứng minh một cách biến tướng cho suy luận này mà thôi. Có điều, cà niễng trưởng thành có thể ở lại trên xác chết, ăn các loại côn trùng khác để giúp đẩy nhanh tốc độ sinh sôi của mình, ví dụ như các loại ấu trùng tương đối nhỏ như ấu trùng họ ruồi (Flankidae) và ruồi trâu nước thuộc bộ cánh kép… vì thế, phải tìm cách chứng minh trên thi thể có ấu trùng họ ruồi hoặc ruồi trâu nước.
Tôi lấy mẫu ấu trùng thu thập được từ phần thi thể bị ngâm trong nước ao ra quan sát, thấy phía trước các đốt thân và đệm bụng đều có gai nhỏ dạng sừng, xung quanh phía sau đốt đầu có 8 hàng gai nhỏ màu đen mọc nghiêng. Phần lưng ở đốt ngực thứ nhất trơn bóng, ở khoảng một phần tư phía bụng có 8 hàng gai nhọn, trước đốt bụng thứ 6 ở phía bụng có một hàng gai ngắn và nhỏ, các gai ở bên hông đốt bụng thứ 8 kéo dài ra đến giữa hông, móc miệng, giá họng và sừng bụng dài tương đương nhau. Lúc đầu trông giống ấu trùng ruồi trâu phân và ruồi trâu đuôi nâu, nhưng quan sát kĩ thấy có chỗ không giống. Cuối cùng, tôi không tìm được ruồi trâu phân và ruồi trâu đuôi nâu trưởng thành trong đám mẫu côn trùng đó, chắc là do nguyên nhân thi thể bị ngâm trong nước.
Khi loài ruồi sống trên cạn thăm dò xác chết ở dưới nước, sẽ gặp trở ngại về mặt thời gian, do phần xác chết nổi lên mặt nước không nhiều khiến việc đẻ trứng của chúng kém đi. Khi ấu trùng muốn tìm một chỗ thích hợp (ví dụ như mặt đất) để bắt đầu lột xác, nguyên nhân chủ yếu là do xác chết bị ngâm trong nước trong thời gian quá dài khiến phần lớn ấu trùng sẽ bị chết đuối, khiến tỉ lệ lột xác thành công gần như bằng không.
Tất nhiên, đây chỉ là một trong rất nhiều khả năng, do ấu trùng này rất giống với ấu trùng của hai loại ruồi kia, vì thế tồn tại đồng thời hai khả năng, có thể là một trong hai loại, cũng có thể cả hai loại ruồi đều không phải. Nếu anh Hàn biết suy nghĩ của tôi, chắc chắn sẽ phê bình một trận. Kiểu suy đoán này rất liều lĩnh, nhưng tôi lại cho rằng rất đáng để thử.
Có điều, dù là ấu trùng cà niễng hay là ấu trùng giống với ấu trùng của ruồi trâu phân và ruồi trâu đuôi nâu, cũng đều không phải là vấn đề đặc biệt quan trọng.
Sự tồn tại của cà niễng chỉ có ý nghĩa chứng minh rằng xác chết đúng là đã bị ngâm trong nước trong thời gian dài, đặc điểm phía bên sườn có thể xác nhận sự tồn tại của bất kì loại côn trùng nào thuộc họ cà niễng và họ ruồi trong bộ cánh kép; còn loại ấu trùng giống với ấu trùng của ruồi trâu phân và ruồi trâu đuôi nâu kia lại chỉ có thể giúp suy đoán ra thời gian xác chết nổi lên mặt nước. Các loài côn trùng còn lại kia mới là nhân vật chính, chúng đều là loài thủy sinh, bắt được tại địa điểm vớt xác, có thể giúp tôi suy đoán chính xác khoảng thời gian xác chết tiếp xúc với nước.
Tôi dùng kẹp gắp con ấu trùng thứ nhất, đặt dưới kính hiển vi sinh học quan sát kĩ lưỡng. Con ấu trùng này thân hình trụ, phần đầu khá to, mắt mọc trên đầu, thân khoảng 12 đốt, có hai lỗ khí. Ngoài ra, tôi còn tìm được cả côn trùng trưởng thành màu nâu xám, thoạt nhìn hơi giống loài bướm, thân có vảy nhỏ, miệng hình mỏ, lưng ở phần ngực gồ lên, nhưng hình dáng hơi giống cái khiên tròn. Đây là đại diện tiêu biểu của loài muỗi vằn lông, con ấu trùng kia thuộc loại ấu trùng muỗi vằn lông. Muỗi vằn lông chỉ xuất hiện trên thi thể sau khi chết từ 4 ngày đến 14 ngày, vì thế có thể xác định thời gian xác nạn nhân ở trong ao là trong khoảng từ 4 ngày đến 14 ngày.
Tôi đặt con ấu trùng này sang một bên, tiếp tục quan sát một con ấu trùng chưa lột xác, nó có lỗ thở dài giống như cái vòi, toàn thân màu trắng, các đốt đều có gai nhọn bao quanh, đầu và móc miệng cử động tương đối linh hoạt. Nếu tôi nhớ không nhầm thì phần đầu và móc miệng của nó phải thu được vào trong ngực, lỗ thở phía trước ngực có hình tròn. Phần bụng có 8 đốt mọc chân, lỗ thở phía sau rất dễ thấy, hơn nữa tương đối cứng, có biểu hiện hóa xương.
Tôi đã từng gặp loài côn trùng này, nhưng trong chốc lát chưa thể nhớ ra được. Tôi tin chắc rằng chỉ cần xác định được chủng loại của loài côn trùng này là sẽ có thể tiến gần hơn đến sự thật. Nhưng mà, rốt cục loài côn trùng này thuộc loại gì? Điều này khiến tôi rất chán nản, nếu lúc trước chịu khó học ở sư phụ nhiều hơn, chắc chắn sẽ không thể xảy ra tình trạng như thế này, đến nỗi vào lúc quan trọng nhất thì lại bế tắc, mà sư phụ thì đã như bốc hơi khỏi chốn nhân gian này từ lâu, điện thoại cũng không gọi được.
Tôi bắt đầu giám định những con côn trùng còn lại, ấu trùng ruồi sữa thuộc họ ruồi sữa (tìm thấy ở tay), ruồi xanh đồng thuộc họ ruồi xanh (ở bề mặt thân). Đúng như dự đoán, đã xuất hiện ấu trùng thuộc họ ruồi trâu nước (ở cổ), ngoài ra còn có một số xác rận và bọ chét, có điều trong khoảng 4 giờ giống bọ chét này đã sống lại một cách kì lạ. May mà tôi có thói quen giữ lại tất cả côn trùng đã nghiên cứu, kể cả xác, vì thế khi chúng sống lại cũng vẫn đang nằm trong phạm vi kiểm soát được.
Sau đó tôi mới biết được rằng, loài bọ chét có sức sống vô cùng bền bỉ. Nếu bị ngâm trong nước 12 giờ, thì sau khoảng 1 giờ sẽ có thể sống lại như một kì tích. Nếu bị ngâm trong nước từ 18 đến 20 giờ, thì sau khi ra khỏi nước từ 4 giờ đến 5 giờ mới có thể sống lại. Chỉ khi bị ngâm trong nước quá 24 giờ, chúng mới hoàn toàn bị chết não, còn loài rận thì chỉ ngâm trong nước khoảng 12 giờ là chết.
Nói cách khác, con bọ chét lúc nãy sống lại sau khoảng 4 giờ, theo đó suy đoán thì thời gian nó bị ngâm trong nước nhất định phải ở trong khoảng từ 18 giờ đến 20 giờ, nhiều nhất cũng không vượt quá 24 giờ. Điều này đã trực tiếp chứng minh rằng xác chết bị mang đến ném xuống ao trong khoảng 24 giờ.
Mỗi khi dựa vào côn trùng trên xác chết để suy đoán tình tiết vụ án đến được giai đoạn này, tôi lại nhớ đến câu sư phụ nói với mình: Khi con cảm thấy càng đến gần thành công thì lại càng phải giữ bình tĩnh và phân tích bất kì khả năng nào có thể xảy ra một cách lí tính, chỉ một sai sót rất nhỏ hoặc qua loa đại khái, cũng sẽ gây ra hậu quả khó lường.
Tôi vẫn nhớ như in ánh mắt sư phụ lúc đó, và tôi cũng tin ở cái giá phải trả vô cùng nặng nề hàm chứa trong câu nói này.
Quả nhiên, tôi sắp xếp lại mạch suy nghĩ, cân nhắc kĩ lưỡng lại từ đầu, phát hiện ra thông tin này có thiếu sót vô cùng lớn.
Thứ nhất, không ai biết giống bọ chét kia bám vào xác chết bằng cách nào, khả năng có ai đó bỏ vào cũng rất lớn. Thứ hai, sự tồn tại của cà niễng đã không còn gì nghi ngờ. Cà niễng xâm nhập xác chết sau khi xác chết bị vứt xuống nước ít nhất một ngày, nhiều nhất là hai ngày, vậy thì khả năng xác chết bị vứt xuống nước trong vòng một ngày đã bị loại bỏ.
Qua phân tích và sắp xếp tỉ mỉ, tôi rút ra được một số kết luận như sau:
Một là, do bắt được họ muỗi vằn lông ngay trên xác chết, nên thời gian xác chết bị vứt xuống nước nằm trong khoảng từ 4 ngày đến 14 ngày.
Hai là, phát hiện ấu trùng rất giống với ấu trùng của ruồi trâu phân và ruồi trâu đuôi nâu, nhưng do đặc tính của côn trùng là khi ở trên xác chết bị ngâm trong nước sẽ không thể lột xác được, nên tạm thời không thể xác định được thuộc tính của ấu trùng, dự đoán có thể là ruồi trâu phân hoặc ruồi trâu đuôi nâu, ngoài ra cũng không loại trừ tình huống xấu là không thuộc cả hai. (Đây là thông tin quan trọng về việc xác chết nổi lên mặt nước, chỉ cần xác định được thuộc tính của ấu trùng là tự nhiên sẽ xác định được khoảng thời gian xác chết nổi lên mặt nước.)
Ba là, trong nước ngọt phát hiện ra một con ấu trùng chưa lột xác, rất khó xác định đặc tính của nó. (Đây là mấu chốt để xác định thời gian xác chết bị vứt xuống nước, chỉ cần xác định được thuộc tính của ấu trùng, sẽ có thể xác định thời gian xác chết bị vứt xuống nước một cách chính xác hơn.)
Bốn là, điểm cốt yếu nhất là tôi phát hiện ra một con côn trùng màu xanh ánh kim dài 6mm, hình bầu dục, trên vòi từ đốt thứ 3 đến đốt thứ 5 màu nâu đỏ, đốt cuối cùng lớn nhất, hình vuông, phần trước lưng và ngực rộng, phía trước nhỏ hơn phía sau, sừng ở mép sau hình tròn, có nhiều nốt chấm nhỏ, chân màu nâu đỏ, toàn bộ phần bụng màu lam đậm.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi lại lấy từ ngăn tủ phía dưới bàn thí nghiệm ra một cái lọ, so sánh côn trùng trong hai lọ, thấy chúng hoàn toàn giống nhau!
Côn trùng trong cái lọ tôi vừa lấy ra là của sư phụ tặng riêng trong buồng bệnh, hầu như đúc cùng một khuôn với con côn trùng tôi phát hiện được trong vụ tai nạn xe của Đỗ Phi.
Có điều, con côn trùng này ngoài ăn các loại côn trùng khác, không phát hiện ra có điều gì khác biệt. Lẽ nào con côn trùng này bề ngoài quả thật đơn giản như tôi nhìn thấy? Tôi nhìn đồng hồ, giờ này chắc hẳn anh Hàn đã rời khỏi hiện trường vụ án mạng, trở về trung tâm pháp y tiến hành giải phẫu tử thi rồi. Trong lúc không biết làm thế nào, tôi đành mang tài liệu và mẫu côn trùng đến trung tâm pháp y hỏi anh Hàn.
Quả đúng như vậy, khi tôi đến trung tâm pháp y, được đồng nghiệp cho biết anh Hàn đang ở trong phòng lạnh giải phẫu tử thi. Tôi thay trang phục pháp y, bước vào phòng giải phẫu, đứng bên cạnh thấy vẻ mặt anh Hàn hết sức nghiêm túc, sợ làm ảnh hưởng đến anh ấy nên ngay cả thở tôi cũng không dám thở mạnh chứ đừng nói đến việc hỏi han chuyện gì.
Anh Hàn hoàn toàn không có phản ứng gì với sự xuất hiện của tôi, như thể tôi là một người trong suốt, vẫn vừa giải phẫu vừa tự lẩm bẩm: “Trên cổ người chết có vết màu đen, đã ăn sâu vào trong da, hơn nữa còn phát hiện thấy mảnh vụn của dây thừng, các bộ phận khác ngoài những lỗ nhỏ do côn trùng cắn không phát hiện ra vết thương nào khác. Sơ bộ nhận định đây là nguyên nhân gây ra tử vong.”
“Anh… anh Hàn.” Tôi lấy dũng khí cắt ngang lời anh ta, “Tôi có câu hỏi, có thể thỉnh giáo anh một chút được không?”
Tôi vội vã đưa tài liệu và mẫu côn trùng cho anh Hàn, nói: “Anh có biết chủng loại của hai loại côn trùng này không?”
Anh Hàn dừng công việc đang làm lại, nhìn tôi với vẻ mặt không chút biểu cảm.
Tôi hiểu ý, không nói thêm gì nữa, mang đồ đạc của mình chuồn ra khỏi phòng lạnh, bởi vì anh Hàn ghét nhất là bị người khác quấy rầy trong lúc đang giải phẫu. Tôi chặn một chiếc xe, đang định trở về cái tổ nhỏ của mình thì bỗng nhiên điện thoại có tin nhắn: Chào bạn, tôi biết gần đây bạn gặp phải vấn đề khó, tôi để lại cho bạn món đồ ở cửa nhà bạn. NASA.
Tôi đọc tin nhắn, rất lâu sau vẫn chưa bình tĩnh lại được. Làm sao NASA biết tôi đang gặp vấn đề khó? Trả tiền xong bước xuống xe, tôi mang theo mối hoài nghi chạy một cách nhanh nhất về nhà, kết quả trông thấy một cái gói màu đen nằm trước cửa. Tôi vội mở ra, bên trong chỉ có một phong thư.
Tôi mở cửa bước vào nhà rồi khóa trái cửa lại, mở thư ra xem, trong đó viết: “Ruồi vàng đầu to, thuộc loại ruồi vàng, họ ruồi xanh, con trưởng thành thân to dài, phần dưới cùng bên cạnh trán màu sắc hơi tối, phía trên có lớp phấn màu vàng óng và lông mao màu vàng, vòi khô vàng… ấu trùng 3 tuổi, mép phía trước đốt thân và đệm bụng đều có gai nhỏ nhiều đầu nhọn1 … ruồi quả hoàng tinh tinh (Drosphila melanogaster), họ ruồi quả, kích thước khá nhỏ, con trưởng thành dài khoảng từ 2mm đến 4mm, màu vàng hoặc nâu vàng. Đầu có một cặp bờm ở hốc mắt trước và một hoặc hai cặp bờm ở hốc mắt sau, trứng có vòi thở dài, ấu trùng hình thoi hoặc hình trụ, màu gần trắng… con trưởng thành thích ăn những thứ thối rữa lên men, luôn hoạt động ở chỗ gần cây cối mục.”
1 Ấu trùng 3 tuổi rất giống ấu trùng ruồi trâu phân và ruồi trâu đuôi nâu
Ngoài ra còn có thông tin số lượng trứng và tần suất đẻ trứng của ruồi quả hoàng tinh tinh, kèm thêm một biểu đồ về nhiệt độ và thời gian phát dục của côn trùng.
Thứ nhất, con ấu trùng rất giống ấu trùng ruồi trâu phân và ruồi trâu đuôi nâu kia thực ra là ấu trùng 3 tuổi của ruồi vàng đầu to. Theo tính toán ngược về giai đoạn nhộng, không có ruồi trưởng thành lột xác từ nhộng, đây chính là đời thứ nhất. Theo dự báo thời tiết lúc đó, nhiệt độ là 27oC, để phát triển thành ấu trùng 3 tuổi cần phải mất thời gian 3 ngày. Tuy nhiên, quá trình biến đổi của côn trùng sẽ diễn ra nhanh hơn khi nhiệt độ môi trường tăng lên, nhiệt độ thực tế là 30oC, vậy thì ruồi vàng đầu to cần thời gian 2 ngày để phát triển thành ấu trùng 3 tuổi.
Xác chết ở trong nước được chia thành 6 giai đoạn, lần lượt là giai đoạn còn mới, giai đoạn bắt đầu nổi, giai đoạn nổi, giai đoạn phân hủy mạnh, giai đoạn nổi cuối cùng, giai đoạn phần cơ thể còn sót lại chìm xuống. Đáng chú ý là trong giai đoạn còn mới, trên tử thi chỉ có thể tồn tại một loại côn trùng, đó chính là cà niễng. Tuy nhiên, chủng loại côn trùng xuất hiện trên cái xác đã vượt ra ngoài dự tính của tôi, rõ ràng là đã qua giai đoạn còn mới.
Một vài ngày sau, xác chết sẽ trương phềnh và nổi lên, bước vào giai đoạn bắt đầu nổi, đây là điều kiện để ruồi xanh tìm được xác chết. Vì thế, chỉ có trong giai đoạn nổi trên mặt nước, loài ruồi xanh mới có thể đẻ trứng lên xác chết, chứng tỏ khi chúng tôi phát hiện ra, xác chết đang ở trong giai đoạn nổi.
Có nghĩa là, thời gian xác chết nổi lên và cũng là thời gian xác chết ở vào giai đoạn bắt đầu nổi là ba hôm trước.
Thứ hai, ấu trùng kia là ấu trùng ruồi quả hoàng tinh tinh, do đặc tính của nhộng không biến đổi được khi xác chết ở trong nước, nên không khó rút ra kết luận ruồi quả hoàng tinh tinh đã biến đổi xong một đời. Ở nhiệt độ 30oC, thời gian ruồi quả hoàng tinh tinh phát triển từ ấu trùng thành ruồi trưởng thành mất 165 giờ, quy đổi ra là khoảng 6 ngày, như thế cũng có nghĩa là thời gian chính xác thi thể bị vứt xuống nước là từ 4 đến trước 6 ngày. Kết luận cuối cùng đưa ra là: Thời gian xác chết bị vứt xuống nước nằm trong khoảng từ 4 ngày đến trước 6 ngày, thời gian nổi lên mặt nước trước 3 ngày. Do đã xác định được thời gian xác chết nổi lên, nên suy ngược trở lại, thời gian xác chết bị vứt xuống nước nằm trong khoảng từ 4 ngày đến 5 ngày.
Thu hoạch bất ngờTôi lại tức tốc chạy đến trung tâm pháp y, vừa hay lúc này anh Hàn cũng giải phẫu tử thi xong và ra ngoài để viết báo cáo khám nghiệm.
Anh Hàn ngồi đối diện với tôi, viết xong báo cáo rồi bảo: “Kết quả khám nghiệm tử thi là, nạn nhân chết từ 5 ngày trước. Lấy đó làm căn cứ, thời gian xác chết bị vứt xuống nước chỉ có hai khả năng, một là cách đây 4 ngày, như vậy hung thủ đợi nạn nhân chết được 1 ngày rồi mới đem xác vứt xuống ao; hai là vào 5 ngày trước hung thủ giết chết nạn nhân rồi vứt xác xuống ao luôn.”
Tôi gật đầu, rồi cũng nói ra phát hiện của mình, vừa hay khớp với thời gian anh Hàn suy đoán, bước tiếp theo là phải bắt đầu tiến hành điều tra người mất tích. Do người chết là nữ, sắp xếp lại các đặc điểm như chiều cao và độ tuổi là có thể thu hẹp đáng kể phạm vi tìm kiếm, khoảng thời gian mất tích cũng đã có, việc tìm kiếm sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Anh Cao lập tức lên gặp lãnh đạo xin chỉ thị, triển khai điều tra trên phạm vi rộng ở khoảng thời gian nạn nhân chết và trong khu vực các huyện lân cận, trong thời gian này tôi và anh Cao cũng nhiều lần đi hỏi thăm xem có thể gặp được ai đó tình cờ tận mắt chứng kiến sự việc hay không, nhưng lần nào cũng trở về tay không, toàn bộ công tác tìm kiếm đã kéo dài khoảng 4 ngày.
Mãi đến ngày thứ 5, anh Cao gọi điện bảo tôi rằng có một bà tên là Tôn Ái Trân đến Sở cảnh sát báo án, nói rằng con gái mình mất tích đã nhiều ngày nay. Tôi lập tức đến nơi, vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng khóc lóc, quay sang nhìn vào phòng thẩm vấn, thấy anh Cao đang bưng cốc nước ra mời bà ta và nói:
“Bà Tôn, xin đừng sốt ruột, nói cho tôi biết hôm đi khỏi nhà con gái bà ăn mặc như thế nào?”
Bà Tôn lặng người đi một lúc, sau đó vội vàng lấy từ trong túi áo ra một tấm ảnh đưa cho anh Cao. Anh Cao nhận tấm ảnh, trên đó là hình một cô gái trẻ khoảng hơn 20 tuổi, mặc váy liền quần màu vàng, các nét trên khuôn mặt cân đối trông khá xinh xắn, tóc dài màu mận chín, khi cười trên má có 2 lúm đồng tiền nhỏ.
“Bà Tôn, bây giờ bà ngồi đợi ở đây một lát, tôi đưa tấm ảnh cho đồng chí cảnh sát kiểm tra thông tin có liên quan.” Anh Cao chuyển tấm ảnh cho phòng điều tra thông tin của cục cảnh sát.
“Vâng, các đồng chí cảnh sát nhất định phải giúp tôi tìm được con gái, tất cả đều nhờ các đồng chí!” Bà Tôn nói xong lại nghẹn ngào, suýt nữa bật khóc thành tiếng. Mặc dù bà vẫn ngồi yên trên ghế, nhưng đôi mắt nhăn nheo chất chứa đầy vẻ lo lắng, đôi bàn tay già nua đan vào nhau, hai chân cũng bắt đầu run lên một cách vô thức.
Tôi nhận thấy bà Tôn đang cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình, nhưng nếu chỉ cần hơi có một chút kích động là sợi dây đang kéo căng kia sẽ đứt ngay. Tôi ở bên cạnh thấy không đành lòng, liền nắm tay bà, định an ủi đôi chút.
Mười lăm phút sau, anh Cao cầm một tờ giấy từ phòng làm việc bước ra, sắc mặt hơi khó coi, nói: “Phòng điều tra thông tin đã phản hồi thông tin quét ảnh.”
Bỗng nhiên tôi cảm thấy rất căng thẳng, hỏi: “Thông tin gì?”
Anh Cao nhìn bà Tôn, rồi lại quay sang nhìn tôi, đồng thời nháy mắt ra hiệu, tôi lập tức hiểu ý, đi ra ngoài cùng anh ta. Bấy giờ anh Cao mới nói: “Mô hình hộp sọ của người phụ nữ chết nổi trong ao mấy hôm trước hoàn toàn trùng khớp với con gái của bà Tôn.”
Tôi vô cùng kinh ngạc, chỉ biết há mồm trợn mắt, không nói được lời nào. Anh Cao nhăn mặt, chau mày suy nghĩ trước mắt nên làm thế nào để nói với bà Tôn rằng con gái bà đã bị người ta giết hại?
Chúng tôi quay vào phòng thẩm vấn, anh Cao ngồi đối diện với bà Tôn, hỏi: “Thưa bà Tôn, lúc mất tích con gái bà mặc quần áo gì?”
Bà Tôn nhắm mắt, cố gắng nhớ kĩ lại, rất lâu sau đành lắc đầu: “Tôi… không nhớ rõ, tuổi già trí nhớ kém rồi, bác sĩ bảo tôi mắc chứng mất trí nhớ tuổi già thời kì đầu, trước đây tôi đi đâu đều do Lệ Lệ đưa đi đón về.”
Tôi ngồi cạnh anh Cao, chúng tôi nhìn nhau, rồi lại nhìn bà Tôn đang đầy vẻ lo lắng và trông đợi, trong lòng trào lên một cảm giác đau xót khổ sở. Căn phòng bỗng nhiên yên lặng, bà Tôn thấy sắc mặt chúng tôi nặng nề, bèn hỏi với vẻ căng thẳng: “Đồng chí cảnh sát, hai người có tin tức gì rồi phải không? Xin cứ nói thật cho tôi biết, con gái tôi hiện giờ ở đâu?”
Tôi đắn đo cân nhắc câu chữ rồi mới nói: “Bà Tôn, xin đừng quá xúc động, chuyện là thế này, vừa rồi chúng tôi nhận được một tin không vui, Tôn Lệ Lệ, con gái bà… bị người ta giết rồi!”
Bà Tôn vô cùng kinh ngạc, hai mắt mở to, hai hàng nước mắt lập tức trào ra, bà cố gắng chống tay xuống mặt bàn đứng dậy, anh Cao sợ bà bị ngã liền chạy lại đỡ. Không ngờ bà đột nhiên nắm ngay lấy cánh tay anh Cao như thể vớ được phao cứu sinh, vẻ mặt vô cùng tức giận, hét to: “Chắc chắn là Nhâm Thiên! Con ma cờ bạc ấy trông thấy tiền sinh lòng hiểm ác nên đã giết Lệ Lệ của tôi rồi! Lệ Lệ của tôi đúng là số khổ, khó khăn lắm mới được hưởng thụ cuộc sống, vậy mà lại gặp vận hạn này! Ông trời đối xử với hai mẹ con tôi thật là không công bằng!”
Bà Tôn nói dứt lời liền khóc rống lên, tôi và anh Cao nghe thấy mụ cả đầu, nhưng đều biết rằng vụ án xác chết nổi trong ao đã có bước chuyển ngoặt. Anh Cao bèn an ủi: “Bà Tôn, xin bà bình tĩnh lại, đừng khóc nữa. Bà phải kể rõ đầu đuôi ngọn ngành câu chuyện, cung cấp manh mối cho chúng tôi thì chúng tôi mới có thể nhanh chóng bắt được hung thủ, bắt hắn phải đền tội đã gây ra với Tôn Lệ Lệ!”
Bà Tôn nghe thấy vậy lập tức thôi khóc, gật đầu, lau khô nước mắt trên mặt rồi nói: “Đúng vậy! Đồng chí cảnh sát, các đồng chí nhất định phải nhanh chóng bắt Nhâm Thiên! Đúng rồi, còn có cả Tưởng Phi nữa, chắc chắn là chúng nó đã hại chết Lệ Lệ của tôi! Tôi phận đàn bà chỉ có thể cầu xin đồng chí giúp đỡ thôi.”
Bà Tôn nói xong liền định quỳ xuống, tôi vội vàng đỡ bà dậy, đồng thời hỏi: “Nhâm Thiên và Tưởng Phi là ai? Tại sao lại muốn giết con gái bà?”
Anh Cao đưa một gói khăn giấy cho bà, gật đầu một cách nghiêm túc, an ủi: “Vâng! Xin bà hãy bình tĩnh một chút, từ từ kể rõ cho chúng tôi nghe đầu đuôi chuyện này, chúng tôi xin cam đoan, chỉ cần có thể xác định Nhâm Thiên có động cơ phạm tội là tôi nhất định bắt hắn về thẩm vấn với lí do tình nghi giết người!” Nói xong, anh ta vỗ vào ngực mình, thành thật thề thốt khiến người khác không thể không tin.
Bà Tôn rút từng mảnh khăn giấy ra lau nước mắt nước mũi, tâm trạng dần dần bình tĩnh trở lại, nhưng đôi mắt bà vẫn hiện rõ nỗi buồn đau vô cùng, hình như bà đang nhớ lại rất nhiều hồi ức không hề tốt đẹp.
Phối hợp mưu sátTôn Lệ Lệ sống cùng mẹ là Tôn Ái Trân từ hồi còn nhỏ, hai mẹ con cùng nương tựa vào nhau. Lớn lên, sau khi tìm được việc làm ổn định, Tôn lệ Lệ liền đón mẹ đến thành phố Nam Minh sống chung với mình. Còn Lệ Lệ và Nhâm Thiên vốn là bạn học ở đại học, sau khi ra trường lại cùng làm việc tại thành phố Nam Minh, trong một lần gặp mặt bạn cùng trường, hai người nói chuyện hết sức tâm đầu ý hợp. Lúc đó Nhâm Thiên thành lập công ty đã được 3 năm, còn Tôn Lệ Lệ vẫn chỉ là công chức nhỏ ở một công ty bình thường, họ yêu nhau được một năm thì thuận theo lẽ tự nhiên, tổ chức lễ cưới.
Hôm tổ chức lễ cưới, Tôn Lệ Lệ mời bạn gái là Tưởng Phi đến làm phù dâu cho mình. Tưởng Phi và Tôn Lệ Lệ quen nhau đã lâu, là bạn học từ thời cấp ba, nhưng Tưởng Phi thi trượt đại học, phải vào học ở trường hạng ba, sau khi ra trường luôn làm nhân viên văn thư trong công ty, không có chí tiến thủ, nhưng lại rất thích tiêu tiền, làm dáng, và cũng thích qua lại với rất nhiều đàn ông.
Hôm đó là lần đầu tiên Nhâm Thiên và Tưởng Phi gặp nhau. Buổi tối, Nhâm Thiên uống say bí tỉ, Lệ Lệ cũng ngà ngà say, bèn gọi Tưởng Phi đến giúp mình dìu Nhâm Thiên lên giường tân hôn, ai ngờ Tôn Lệ Lệ say quá, cùng Nhâm Thiên ngã lăn ra giường, ngủ không biết trời đất gì nữa.
Tưởng Phi thấy trong phòng không có ai khác, suồng sã cởi cúc áo Nhâm Thiên, trong mắt ánh lên sự đau khổ: “Sao lại là anh? Sao anh lại có thể kết hôn với một đứa con gái tầm thường như Tôn Lệ Lệ chứ?”
Bà Tôn chào hỏi khách khứa ra về xong, lúc đi qua phòng tân hôn, nhìn qua khe cửa thấy Tưởng Phi cúi xuống định hôn Nhâm Thiên, bà lập tức giả vờ ho vài tiếng, Tưởng Phi giật mình ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi có chút hoảng hốt, làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, mỉm cười đi ra khỏi phòng. Bà Tôn lườm cô ta một cái, đồng thời nhắc nhở cô ta để ý thân phận của mình, không thể lừa chồng của bạn được.
Tưởng Phi gật đầu, cầm cái gói ở trên sofa hoảng hốt rời khỏi phòng tân hôn của Tôn Lệ Lệ.
Sau đó, bà Tôn còn nhiều lần bắt gặp Tưởng Phi cố tình đụng chạm thân mật với Nhâm Thiên, bà cũng từng nhắc nhở Tôn Lệ Lệ phải đề phòng Tưởng Phi kẻo cô ta cướp mất chồng, nhưng Tôn Lệ Lệ bị hạnh phúc hôn nhân mới đến làm cho mê muội đầu óc, cho rằng mẹ mình đã quá lo xa. Thế nhưng, hai năm sau, công ty của Nhâm Thiên phá sản, anh ta suốt ngày say mèm, còn công ty thì không gượng dậy được nữa. Hàng ngày Tôn Lệ Lệ hết giờ làm về nhà, đều phải đối diện với căn phòng lạnh lẽo, không còn được nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ nữa.
Tồi tệ hơn nữa là, một hôm bà Tôn ra ngoài cho khuây khỏa thì lại gặp Tưởng Phi và Nhâm Thiên đang mua quần áo sơ sinh trong cửa hàng, Tưởng Phi liên tục đưa tay đỡ cái bụng đã bắt đầu lùm lùm. Bà Tôn thấy hàng ngày con gái mình phải chịu áp lực mỗi ngày một lớn trong công việc, vì thế tạm thời không dám nói chuyện đôi trai gái xấu xa này cho Tôn Lệ Lệ biết. Cũng vào thời gian này, Tôn Lệ Lệ được đồng nghiệp khích lệ, mua một tấm vé số, ai ngờ lại trúng giải to.
Tối hôm đó, Tôn Lệ Lệ hào hứng muốn chạy ngay về nhà, định dành toàn bộ số tiền thưởng nhận được cho Nhâm Thiên gây dựng lại sự nghiệp. Nhưng vừa ra khỏi cổng công ty thì trời đột nhiên đổ mưa dữ dội, cô gọi điện bảo Nhâm Thiên đến đón mình, nhưng điện thoại di động của anh ta lại không sao gọi được. Thành phố Nam Minh mỗi khi trời mưa to đường xá thường rất dễ ngập, đồng thời cũng rất khó bắt xe. Đến lúc cô đội mưa về được đến nhà thì toàn thân đã ướt sũng như gà nhúng nước, dẫn đến cảm lạnh, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô nhận được một cuộc điện thoại nặc danh, người ở đầu bên kia nói rằng mình đã mang thai con của Nhâm Thiên, hi vọng cô và anh ta mau chóng li hôn, nhưng khi cô hoàn toàn tỉnh táo trở lại đang định hỏi chuyện thì người kia lại đột ngột tắt máy. Đêm hôm đó, cô không tài nào ngủ được nữa.
Sáng sớm hôm sau, Nhâm Thiên trở về nhà, bị Tôn Lệ Lệ truy hỏi, hai người liền nảy sinh cãi nhau. Bà Tôn bị đánh thức, ngồi ở phòng khách nghe rõ hết cả, họ đang ầm ĩ chuyện li hôn vì Tưởng Phi, rồi dần dần vợ chồng quay sang tranh giành tấm vé số.
Tôi và anh Cao càng nghe càng phẫn nộ, nhưng lại chỉ biết cố gắng kìm nén không dám lên tiếng, thầm mắng chửi gã Nhâm Thiên khốn nạn kia!
Hôm nay nhắc lại chuyện cũ, bà Tôn vẫn vô cùng căm phẫn, ánh mắt dần dần trở nên dữ dằn, cảm giác như Nhâm Thiên và Tưởng Phi đang ở ngay trước mặt, và bà tiếc rằng không thể dùng ánh mắt giết chết đôi gian phu dâm phụ xấu xa kia!
“Tôi còn nhớ lúc đó Nhâm Thiên và Lệ Lệ cãi nhau chuyện li hôn, chúng nó nói về chuyện tài sản tiền hôn nhân, có lẽ Nhâm Thiên thấy tấm vé xổ số kia trúng giải to, định đòi chia một nửa tiền thưởng, nhưng Lệ Lệ không muốn đưa tiền của mình cho kẻ phụ bạc đi nuôi nhân tình và con riêng, trong lúc tức giận Nhâm Thiên đã đạp cửa bỏ đi.”
Mấy hôm sau, Nhâm Thiên hùng hổ mang thỏa thuận li hồn về nhà, nói rằng muốn tìm Tôn Lệ Lệ để nói chuyện phải trái. Bà Tôn xem thỏa thuận li hôn mới vỡ lẽ, thì ra để bảo vệ tài sản của mình, Tôn Lệ Lệ đã mời luật sư lập một bản thỏa thuận li hôn, trong đó có một điều viết rất rõ rằng trước khi kết hôn Nhâm Thiên đã có hành vi vi phạm pháp luật, sống chung với một người phụ nữ khác và có con với người này. Như vậy, chỉ cần Tôn Lệ Lệ có chứng cứ Nhâm Thiên phạm pháp, thì anh ta không những không có được tài sản mà còn có khả năng phải ngồi tù. Nếu Nhâm Thiên đồng ý giải quyết cá nhân vấn đề này, chia tay một cách êm thấm thì Tôn Lệ Lệ sẽ không gửi bản thỏa thuận li hôn này đến tòa án.
Bà Tôn và Nhâm Thiên ngồi trên sofa, không ai nói với ai lời nào, chỉ đợi Tôn Lệ Lệ hết giờ làm về nhà.
Tôn Lệ Lệ vừa về đến nhà, Nhâm Thiên liền chỉ thẳng vào mặt cô lớn tiếng mắng chửi, thậm chí còn đe dọa cô.
Anh Cao không nén được, bèn cắt ngang mạch hồi tưởng của bà Tôn, hỏi: “Thưa bà, lúc đó Nhâm Thiên đe dọa thế nào? Bà phải nói thật rõ ràng, đây cũng là một trong những động cơ phạm tội của hắn.”
Ánh mắt bà Tôn vô cùng kiên định, nhưng nét mặt thì lại hơi có chút sợ hãi, bà nói: “Lúc đó nó nói rằng nếu Lệ Lệ không chia một nửa tài sản cho nó thì nhất định sẽ phải hối hận! Tôi còn nhớ rất rõ, lúc đó nó chỉ vào chúng tôi, với vẻ mặt vô cùng hung ác, trông giống hệt một kẻ mắc bệnh tâm thần.”
Tôi cũng không khỏi tò mò, hỏi: “Vậy tại sao bà khẳng định Tưởng Phi cũng là một trong những hung thủ?”
Bà Tôn “hừm” một tiếng vẻ khinh bỉ: “Con ranh ấy không có chí tiến thủ, tiền lương thì rất thấp, nhưng lại luôn thích mua sắm quần áo và trang sức hàng hiệu, thường hay lượn lờ quanh đàn ông, hơn nữa mơ ước lớn nhất của nó là tìm được một cậu ấm lắm tiền.”
Tiếp sau đó, không cần bà Tôn phải nhiều lời, chúng tôi cũng có thể tưởng tượng ra điều bà muốn nói. Riêng với anh Cao vì làm cảnh sát đã lâu năm, những việc như thế này từng gặp rất nhiều.
Tưởng Phi cho rằng mình đã sắp thực hiện được giấc mơ, ai ngờ Nhâm Thiên không cẩn thận để đến nỗi phá sản, mà đúng vào lúc này lại mang thai đứa con của hắn. Tưởng Phi bị tình yêu và tình mẫu tử làm mê muội đầu óc, cho dù nghèo túng cũng kiên quyết ở cùng với kẻ khốn nạn kia.
Nhưng vợ chồng nghèo khổ thì thường hay sinh chuyện, phụ nữ mang thai không được chăm sóc chu đáo, trong thời gian mang thai thường hay trái tính trái nết, hơn nữa, điều càng khiến Tưởng Phi tủi thân hơn là cô ta không có được một danh phận cần có. Chắc chắn họ đã cãi nhau về chuyện li hôn của Nhâm Thiên và Tôn Lệ Lệ, cuối cùng có một hôm Tưởng Phi không chịu được nữa, trong đêm mưa gió lấy điện thoại của Nhâm Thiên gọi cho Tôn Lệ Lệ, đến hôm sau lại biết Tôn Lệ Lệ trúng thưởng một khoản tiền lớn.
Đôi trai gái đang lúc nghèo túng này lập tức nổi lòng tham, định thông qua điều khoản pháp quy về li hôn để kiếm một khoản tiền của Tôn Lệ Lệ nhằm giải quyết vấn đề cấp bách trước mắt, không ngờ tiếp đón họ lại là lá thư đến từ luật sư của Tôn Lệ Lệ. Lần này, họ đã không những không lấy được tiền, mà Nhâm Thiên còn có thể phải mang tội, vào tù, vì thế họ hận Tôn Lệ Lệ đến xương tủy, cùng nhau âm mưu và sát hại cô.
“Đồng chí cảnh sát, các đồng chí nhất định phải bắt đôi trai gái xấu xa này, Nhâm Thiên… Nhâm Thiên hôm nay vừa xông vào nhà tôi liền cướp tờ xổ số đi rồi! Các đồng chí xem, đây là vết thương tôi bị nó đẩy ngã xuống đất, tất cả những điều này đều là động cơ phạm tội của nó!” Bà Tôn nắm lấy tay tôi, rồi lại cho chúng tôi xem vết bầm tím trên cánh tay và ở chân.
“Bà đừng lo, chúng tôi lập tức cử người đi bắt hung thủ!” Anh Cao nói xong liền sang phòng làm việc ở bên cạnh gọi điện thoại.
Tôi vào phòng y vụ lấy ít dầu xoa vết thương cho bà Tôn, lại nghe thấy bà khóc rất đau lòng: “Lệ Lệ của mẹ, sao con lại nỡ bỏ đi như vậy, để lại mình mẹ già cô đơn trên đời này, bây giờ mẹ sống còn có ý nghĩa gì?!”
Đột nhiên bà Tôn hất mạnh tay tôi ra, đứng phắt dậy rồi liên tiếp lùi lại phía sau mấy bước, sợ hãi nhìn tôi, hét lên: “Nhâm Thiên! Đồ khốn nạn, không được qua đây, là mày! Là mày đã hại Lệ Lệ của tao, trả Lệ Lệ lại cho tao, tao phải bóp chết mày!”
Tôi bước tới an ủi bà, bất ngờ bà Tôn hất mạnh tay tôi ra, nhìn tôi với vẻ kinh hoàng rồi lớn tiếng kêu lên: “Nhâm Thiên! Mày là đồ khốn, mày chớ có bước gần tới đây! Chính mày, chính mày đã hại Lệ lệ của tao! Hãy trả Lệ Lệ lại cho tao! Tao sẽ bóp chết mày!”
Nói rồi bà ấy lập tức xông về phía tôi, hai tay gầy như que củi cố hết sức bóp cổ tôi, mặt bà méo xệch khiến tôi nhìn thấy phát sợ, muốn cất tiếng kêu cầu cứu anh Cao nhưng lại cảm thấy mình sắp ngất xỉu.
Anh Cao vô tình quay sang nhìn chúng tôi, thấy vậy vô cùng kinh ngạc, lập tức gác điện thoại chạy sang, cố gắng gỡ tay bà Tôn ra, đồng thời ôm chặt bà từ phía sau. Trong cơn kích động cùng cực, bà Tôn vừa hướng về phía tôi lớn tiếng chửi mắng, vừa tay đấm chân đá loạn xạ, song cuối cùng bị anh Cao bế đi chỗ khác.
Tôi vịn vào bàn, ôm cổ ho sặc sụa mấy tiếng, biết lúc này chắc mặt mình đỏ lắm.
Một lúc sau anh Cao quay lại, hỏi tôi vẻ lo lắng: “Cậu có sao không? Tôi vừa gọi điện thoại đến bệnh viện bảo đưa bà Tôn đi điều trị rồi.”
Tôi lắc đầu: “Tôi không sao, chắc là bà ấy bị kích động quá, thần kinh có chút không bình thường.”
Anh Cao thấy tôi không sao, bèn nói rằng đã bố trí cảnh sát viên đi bắt Tưởng Phi và Nhâm Thiên rồi, đưa về Sở cảnh sát thẩm vấn với tội danh tình nghi giết người. Tôi cũng đã lấy lại được trạng thái bình thường, nhưng vừa nghĩ đến hình ảnh bà Tôn bỗng chốc biến thành một con người khác thì không khỏi cảm thấy run, bèn chào tạm biệt anh Cao, trở về với khoảng trời riêng của mình.
Không lâu sau, anh Cao một mình thẩm vấn Tưởng Phi, trải qua một cuộc chiến tâm lí, cuối cùng Tưởng Phi mới thừa nhận hành vi phạm tội, kể rõ nguyên nhân. Thì ra, Nhâm Thiên là người yêu cũ của cô ta, không ngờ sau 3 năm họ gặp lại nhau, Nhâm Thiên đã trở thành Giám đốc của một công ty, nhưng lại lấy một người con gái dung mạo tầm thường, tính tình cũng không tốt vì thế mà cô ta không cam lòng, cô ta luôn tìm cơ hội tiếp cận Nhâm Thiên. Cho đến một hôm, Nhâm Thiên và Tôn Lệ Lệ cãi nhau, cô ta cùng Nhâm Thiên uống rượu giải sầu, qua một đêm, tình cũ giữa hai người bùng cháy trở lại, Tưởng Phi cũng mang thai từ cái đêm ấy.
Tưởng Phi nói rằng, hiện giờ cô ta và Nhâm Thiên thật lòng yêu nhau, Nhâm Thiên và Tôn Lệ Lệ đã không có tình yêu thì tốt nhất là nên chia tay, đừng nên cố níu kéo Nhâm Thiên làm gì, bởi vì cô ta mới thực sự là vợ của Nhâm Thiên, cô ta phải giành lấy cho bản thân và cho con mình một danh phận và một tương lai tốt đẹp.
Thế là, vào đêm mưa gió ấy cô ta gọi điện cho Tôn Lệ Lệ yêu cầu nhanh chóng li hôn. Nhưng đến hôm sau, sau khi cãi nhau với Nhâm Thiên, Tôn Lệ Lệ không những làm ầm lên đòi li hôn mà còn lớn tiếng cho biết là mình đã trúng giải thưởng lớn và sẽ không chia cho Nhâm Thiên dù chỉ một xu trong số tiền trúng thưởng đó.
Sáng sớm hôm sau, Tôn Lệ Lệ liền đi lĩnh tiền thưởng, chuẩn bị li hôn với Nhâm Thiên để trở lại với những ngày tháng vui vẻ.
Tưởng Phi vô cùng tức giận, nhân lúc Tôn Lệ Lệ đi làm về muộn, lợi dụng trời tối đã cùng Nhâm Thiên giết chết cô, sau đó bọn chúng giấu xác Tôn Lệ Lệ trong cốp sau chiếc xe con để trong nhà xe của mình một thời gian, đến đêm hôm sau mới lái xe đi vứt xác xuống ao. Bọn chúng cho rằng làm như vậy sẽ vô cùng kín đáo, không ai có thể phát hiện ra được. Cuối cùng, cả hai vẫn không thoát khỏi được lưới trời lồng lộng, phải chờ sự trừng phạt của pháp luật.
Lúc anh Cao nói với tôi những điều này, tôi bất giác nhớ đến câu: Chỉ cần phạm tội, dù kín kẽ thế nào cũng để lại manh mối, sớm muộn rồi cũng có một ngày sự thật phơi bày và phải trả giá. Tuy vụ án đã được phá, nhưng bà Tôn cũng vì cú sốc từ chuyện này mà mắc bệnh tâm thần, vì thế chúng tôi đã bố trí đưa bà vào điều trị trong bệnh viện tâm thần. Với một người như bà thì đây đúng là bi kịch lớn nhất của đời người.