Vụ án thứ sáu Cực hình nhân trệ
Nhà thơ là người viết thơ lên mặt nước.
- Keats -
Lời dẫnTrong khu vực nội thành Nam Minh có một trại nuôi lợn quy mô nhỏ, sau giờ học, một số bé trai nghịch ngợm tụ tập phía sau chuồng lợn chơi trò thách đố ném lợn. Nội dung của trò thách đố này là mỗi người có 6 viên đá, ai ném trúng mắt lợn nhiều nhất là người thắng cuộc, người thua phải mời đi ăn kem. Chiều nay cũng như những chiều khác, Đường Thắng và Vương Đạt vừa tan học liền chạy ngay đến trại nuôi lợn, nhặt đá chuẩn bị ném lợn trong chuồng. Đường Thắng tinh mắt hơn, một lúc ném trúng mắt mấy con lợn, đánh bại Vương Đạt.
Có điều, Vương Đạt nhìn theo những con lợn bị ném trúng, đột nhiên mặt cắt không còn giọt máu, bởi vì nằm phía sau đàn lợn kia là xác một người phụ nữ. Xác người phụ nữ bị chặt hết chân tay, móc mắt, có một lượng lớn nước đồng trong lỗ tai, tóc và da đầu bị lột. Đường Thắng cũng nhìn theo, sợ hãi đến mức đờ đẫn. Hai đứa hoàn toàn không kịp suy nghĩ, lập tức quẳng cặp sách cắm đầu cắm cổ chạy về nhà, dọc đường vừa chạy vừa la hét: “Có người chết! Có người chết! Trong chuồng lợn có người chết!”
Cực hình nhân trệMười phút trước, anh Cao nhận được một cuộc điện thoại báo án, nói rằng phát hiện một xác phụ nữ trong trại nuôi lợn ở khu phía nam thành phố Nam Minh.
Trước tiên anh Cao gọi điện cho tôi, sau đó tôi và anh Hàn đến cổng trung tâm pháp y đợi anh ấy rồi cùng đi xe cảnh sát đến hiện trường.
Từ Sở cảnh sát đi thẳng về phía nam, mất hơn một giờ mới đến được địa điểm xảy ra vụ án.
Đã có đồng nghiệp đến trước chúng tôi và chăng dây phong tỏa chuồng lợn, thẩm vấn những người có liên quan.
Anh Cao cũng tham gia vào nhóm thẩm vấn, anh Hàn dẫn tôi chui qua dây cảnh giới, bước vào chuồng lợn nồng nặc mùi hôi thối. Xác chết nằm ở góc xa nhất của chuồng lợn, phân lợn rải đầy khắp trong chuồng. Ngoài ra còn có vài ba con lợn bị trúng phải chất kịch độc, toàn thân tím đen nằm trên sàn. Từ mức độ thối rữa của xác chết có thể thấy, ít nhất cũng đã chết được hai tuần.
Tôi quan sát khắp một lượt trong chuồng lợn, ở đó tạp nham đủ thứ, thượng vàng hạ cám đều có cả, rất khó cho việc thu thập côn trùng của tôi.
Bởi vì trong rất nhiều trường hợp, côn trùng ăn xác không chỉ bị xác chết hấp dẫn, mà nhiệt độ và độ ẩm cũng ảnh hưởng rất lớn đến chúng.
Trong lĩnh vực côn trùng, phần lớn côn trùng là động vật biến nhiệt, cực kì nhạy cảm với nhiệt độ và độ ẩm. Nếu nhiệt độ quá cao, sẽ khiến côn trùng chết hoặc ngừng phát triển, đôi khi nhiệt độ cao cũng dẫn đến tình trạng côn trùng trốn xuống phía dưới xác chết, không ăn phần da thịt ở chỗ xác chết bị ánh nắng chiếu vào. Có điều, xác chết cũng vì nhiệt độ cao mà mất nước, khô đi. Khi nhiệt độ quá thấp, côn trùng sẽ tự động chui vào bùn đất để tránh rét, một phần nhỏ có thể trốn vào trong nhà, nơi có nhiệt độ cao hơn.
Nếu tôi muốn dựa vào quá trình phát triển trưởng thành của ấu trùng họ ruồi và sự tiếp nối thay thế của quần thể côn trùng ăn xác chết để suy đoán thời gian tử vong, thì không thể xem nhẹ ảnh hưởng của sự thay đổi nhiệt độ. Khi nhiệt độ quá cao hoặc quá thấp, côn trùng đều không thể thực hiện việc giao phối và đẻ trứng, vì thế không thể sử dụng chúng để suy đoán thời gian tử vong.
Tôi xem xét xong các thứ lộn xộn xung quanh chuồng lợn, dần dần xác chết hiện rõ trong tầm mắt. Anh Hàn đang ở phía trước, chỉ vào xác chết và phân tích: “Tứ chi của nạn nhân đều bị hung thủ chặt đứt, mắt cũng bị móc mất sau đó đổ vào tai một lượng lớn hỗn hợp đồng nung chảy, mục đích là khiến nạn nhân bị điếc. Chỗ cổ họng thâm đen, chắc là đã bị cho uống thuốc câm và cắt lưỡi, làm hỏng dây thanh, khiến nạn nhân không nói được.”
Tôi đứng cạnh anh Hàn ghi chép tỉ mỉ, rồi nhìn mặt xác chết, hỏi: “Anh Hàn, tại sao ngũ quan của người chết lại bị mất?”
Anh Hàn suy nghĩ cẩn thận, rồi lại nhìn vào xác chết, rùng mình nói: “Cực hình nhân trệ! Hung thủ đúng là bệnh hoạn!” Lúc này anh Cao cũng đi vào, vừa hay nghe thấy thế liền hỏi: “Anh Hàn, cực hình nhân trệ là trò quái quỷ gì thế?”
Anh Hàn dùng con dao cạo nhỏ cạo lấy vài thứ ở chỗ cổ họng, quay lại nói với anh Cao: “Gần giống như 10 hình phạt tàn khốc nhất của Mãn Thanh. Nhân trệ là phát minh độc quyền của Lã Trĩ, dùng để đối phó với phu nhân Quá Thích. Loại cực hình này buộc con người phải biến thành lợn, trước tiên chặt đứt tứ chi và móc hai mắt, đổ nước đồng vào tai.”
Tôi nghe anh Hàn giải thích, thấy rất giống cách giết người trong vụ án mạng này, liền nói chen vào: “Hung thủ có thể là kẻ bệnh hoạn không?”
Anh Cao cũng gật đầu lia lịa, hùa theo: “Không loại trừ khả năng này, cách này quá độc ác và tàn nhẫn!”
Anh Hàn không nói thêm gì, mở hộp dụng cụ pháp y lấy ra một con dao mổ, rạch cánh tay phải của nạn nhân, làm như vậy là nhằm để kiểm tra xem bên trong có loài vật nào kí sinh hay không. Chỉ trong chốc lát, có khoảng gần chục con màu sắc khác nhau bò ra, tình trạng này vô cùng hiếm gặp và cũng rất phức tạp, bởi thường thì màu sắc và chủng loại côn trùng tại hiện trường xảy ra vụ án phải rất đơn giản.
Anh Hàn quan sát đám côn trùng, bỗng nhiên quay lại hỏi tôi: “Cậu có phân biệt được chủng loại của đám côn trùng này không?”
Tôi tạm dừng việc ghi chép, ngồi xuống quan sát kĩ lưỡng, sau đó trả lời: “Anh Hàn, vậy tôi nói khái quát một chút. Trong đám côn trùng này có một bộ phận thuộc họ táng giáp và họ ruồi, số côn trùng và trứng còn lại khá hiếm gặp, trông giống như thuộc bộ cánh vỏ, nhưng thực ra độ dài lại không giống như của bộ cánh vỏ.”
Tôi vừa nói xong được một lúc thì anh Hàn nhìn tôi với vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Hiểu biết về côn trùng quá ít, cậu phân tích xem tại sao lợn lại bị trúng độc chết?”
Tôi nhìn những con lợn thâm đen kia, khẽ trả lời: “Hung thủ cố tình hạ độc? Hay do nhiễm chất độc từ xác chết mà ra?”
Anh Cao nghe thấy vậy, nét mặt đầy vẻ kinh ngạc chen vào câu chuyện: “Hung thủ có thể lợi dụng côn trùng để đầu độc à? Ở thời này rồi mà vẫn còn cao thủ dùng độc như thời xưa sao?”
Anh Hàn suy nghĩ kĩ lời anh Cao vừa nói, rồi lại lấy từ trong hộp dụng cụ pháp y ra một chiếc bơm tiêm đã chứa đầy nước thuốc màu đen, bước đến bên cạnh một trong số những con lợn chết, ngồi xuống cắm kim tiêm vào vùng đầu rồi từ từ bơm thuốc. Tôi và anh Cao ở bên cạnh quan sát kĩ toàn bộ quá trình, thuốc bơm vào cơ thể lợn chết chưa đến 10 giây, các loại côn trùng ẩn nấp bên trong bắt đầu chạy ra ngoài từ 5 giác quan của con lợn.
Thực ra, tôi biết rất rõ công dụng của loại thuốc nước màu đen này, thuật ngữ trong ngành gọi là nước đuổi trùng, có tác dụng xua đuổi một số côn trùng hỗn tạp có thể ảnh hưởng đến hướng suy nghĩ trong điều tra phá án của các điều tra viên. Sư phụ từng nói với tôi rằng, khi gặp phải hiện trường vụ án đặc biệt, phải dùng nước đuổi trùng màu đen để loại bỏ những loại côn trùng không cần thiết, loại thuốc này chủ yếu nhằm vào những loại côn trùng không bị xác chết thu hút, không phát huy tác dụng đối với côn trùng ăn xác chết.
Anh Hàn nhìn những con côn trùng kia, nét mặt liên tục thay đổi, cuối cùng lại trở về vẻ bình tĩnh, thở dài một tiếng.
Sau đó, anh Hàn gói chiếc bơm tiêm lại cẩn thận, đặt trở lại hộp dụng cụ pháp y, bảo tôi: “Cậu phụ trách giải phẫu xác con lợn vừa tiêm thuốc!”
Anh Hàn gói cẩn thận và bỏ chiếc bơm tiêm trở lại chỗ cũ là để đề phòng nguồn độc lây lan và khuếch tán lẫn vào nhau. Sau khi sử dụng, loại thiết bị chuyên dụng này bắt buộc phải được xử lí tiêu hủy đặc biệt. Anh Hàn đã phân công như vậy, tôi sao dám không nghe theo? Tôi lập tức gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng như thể bị sét đánh. Giải phẫu xác lợn ư? Đối với tôi thì đây là lần đầu tiên phải thực hiện nhiệm vụ như thế này. Không hiểu trong người con lợn bị trúng độc kia có cái gì mà khiến anh Hàn phải quan tâm đến như vậy?
Tôi chạy đến chỗ hộp dụng cụ pháp y của mình, trước tiên thay một đôi găng tay màu trắng, lấy ra hai con dao mổ, cùng với một con dao róc xương sườn và chiếc kẹp nhỏ, những thứ này đều là dụng cụ đặc biệt, chuyên sử dụng để giải phẫu xác động vật. Quay lại chỗ xác con lợn kia, quan sát kĩ từ đầu đến đuôi: Bụng con lợn có dấu vết sưng phù, chứng tỏ có lượng nước thừa; còn phần đầu lợn do đã được tiêm thuốc nên từ 5 giác quan đã bắt đầu chảy ra thứ nước màu đen vô cùng hôi thối.
Trước tiên tôi lật xác con lợn cho 4 chân chổng lên trời, sau đó rạch một đường từ cổ thẳng xuống phía dưới. Có lẽ tôi dùng sức quá mạnh, không cẩn thận rạch xuống đến tận cùng, tôi có thể cảm nhận rõ rằng mình đã làm vỡ một số tổ chức bên trong của con lợn. Không biết có ảnh hưởng đến việc thu thập manh mối phá án hay không.
Tôi len lén nhìn sang anh Hàn, thấy anh ấy hoàn toàn không nhìn mình mà dường như đang suy nghĩ rất mông lung về sự việc gì đó, lông mày anh ấy nhíu chặt vào nhau.
Tôi lại chuyển trọng tâm chú ý sang giải phẫu xác lợn, chầm chậm đưa dao róc xương sườn vào trong bụng lợn, tay phải nhẹ nhàng đưa lên đưa xuống, chia tách phần xương và phần thịt. Róc xương xong, tôi dùng kẹp gắp ra mấy miếng xương, toàn bộ miếng xương đều có màu đen kịt, hơn nữa còn có thể trông thấy rất rõ trên bề mặt xương dày đặc những lỗ nhỏ li ti.
Tạm bỏ những miếng xương đen kịt vừa gắp ra để sang một bên, tôi lại một lần nữa đưa kẹp vào trong bụng lợn, gắp ra một miếng thịt nhỏ, miếng thịt cũng đã thay đổi màu sắc. Điều duy nhất khiến tôi không hiểu là tại sao trên thịt lợn không có nhiều trứng kí sinh trùng? Trong tình hình bình thường, tất cả mọi loại thịt thối rữa đều có thể thu hút kí sinh trùng đẻ trứng, tại sao trên xác con lợn này lại không có?
Trong lúc tôi đang suy nghĩ, anh Hàn đột nhiên bước đến hỏi: “Cậu Tô, thế nào rồi? Có phát hiện được chỗ nào kì lạ không?”
Tôi gật đầu nhìn anh ấy, nói: “Anh Hàn, tôi có một phát hiện lớn. Sau khi giải phẫu, thấy có một loại mầm độc bí ẩn xâm nhập vào bộ phận bên trong con lợn, độc tính vô cùng mạnh, khiến cả tổ chức xương và cơ thịt đều bị ăn mòn, dẫn đến kết quả ấu trùng kí sinh đều không dám đến gần, thậm chí còn có một số ít côn trùng ăn xác bị chết vì nhiễm độc.”
Hình như anh Hàn đã đoán biết trước được kết quả, nên không hề lộ vẻ gì là ngạc nhiên, chau mày nói: “Xem ra sự việc trở nên phức tạp rồi đấy, rất ít vụ mưu sát lại kèm thêm cả loại vi trùng bí ẩn có độc tính mạnh. Điều quan trọng nhất là hiện vẫn chưa biết làm thế nào để xác định chủng loại vi trùng, ngay cả côn trùng cũng bị nhiễm độc chết, rõ ràng việc phá án đã khó khăn hơn rất nhiều.”
Những lời anh Hàn vừa nói quả thật đã nhằm vào đúng chỗ quan trọng nhất, loại vi trùng bí ẩn kia tấn công đã làm đảo lộn hoàn toàn quy trình phá án thông thường. Trước mắt, bước đầu tiên chúng tôi cần thực hiện là phải kiểm tra được nguồn gốc của loại vi trùng bí ẩn kia, xác định đúng thời gian những con côn trùng ăn xác bị nhiễm độc chết, lấy đó làm căn cứ để suy đoán ra thời gian thực sự nạn nhân bị sát hại.
Anh Cao biết vụ án đã đi đến chỗ then chốt, đồng thời cũng không muốn tạo áp lực quá lớn cho tôi và anh Hàn, bèn nói: “Cao Kiện tôi là loại vũ phu, bảo đi bắt tội phạm bỏ trốn còn được, chứ nghiên cứu mấy loại côn trùng này thì không làm được. Cứ từ từ thực hiện nhé, tôi tin hai người có thể điều tra phá được vụ án này!”
Nghe anh Cao nói vậy, tôi không nhịn được cười, tiếp lời: “Anh Cao này, tôi cũng tin có thể phá án. Suy cho cùng, lưới trời lồng lộng, thưa mà khó thoát. Xin hỏi anh một câu, theo anh thì hung thủ phải thù hận nạn nhân đến mức nào mới có thể ra tay giết người bằng thủ đoạn tàn độc như vậy? Giả sử khi đối diện với kẻ thù của mình, anh có thể sử dụng cực hình nhân trệ để giết đối phương không?”
Anh Cao suy nghĩ kĩ một lúc rồi mới trả lời: “Không! Nếu đối phương giết hại người thân hoặc người yêu của tôi, tôi sẽ đích thân đưa hung thủ ra trước pháp luật, cho dù hung thủ chạy trốn đến tận chân trời góc biển, tôi cũng quyết bắt bằng được đưa về quy án, bởi vì lấy ác trị ác cũng không có tác dụng gì. Tôi là một cảnh sát, lúc nào cũng phải tin tưởng vào pháp luật và công lí!”
Những lời này của anh Cao khiến tôi vô cùng xúc động, bởi lẽ sở dĩ con người hiện nay phạm tội, ngoài môi trường xã hội dễ gây nóng nảy, nguyên nhân chủ yếu là do con người hiện nay quá tôn sùng việc lấy ác trị ác, chỉ cần nói một câu không vừa ý là lập tức đánh người, chém người. Có thể người ngoài nghe thấy sẽ cho rằng anh Cao đang cố tình tỏ ra thanh cao, nhưng tôi lại tin rằng anh đúng là sứ giả của chính nghĩa.
Anh Hàn nhìn tôi, hỏi: “Cậu Tô, vừa rồi cậu hỏi rất hay và câu nói ấy đúng là đã nhắc nhở tôi. Tại sao hung thủ lại dùng thủ đoạn tàn bạo với nữ nạn nhân như vậy? Phân tích từ góc độ tâm lí học tội phạm, hung thủ chắc chắn đã mất hết lòng tin vào cuộc sống, có khả năng đã gặp phải mối thù giết vợ hoặc giết con!”
Anh Cao liền hiểu ngay ý tứ của anh Hàn, tiếp tục phân tích: “Anh Hàn này, ý anh nói là chúng ta phải bắt đầu từ động cơ phạm tội phải không?”
Anh Hàn nhìn anh Cao toét miệng cười, bảo: “Đúng vậy, trước tiên chúng ta phải xác định động cơ phạm tội của hung thủ, sau đó kiểm tra đối chiếu tìm ra thân phận cụ thể của nạn nhân, thực hiện điều tra từ môi trường xung quanh và các mối quan hệ của nạn nhân, xem gần đây nạn nhân có gây thù oán với ai không, từ đó chúng ta có thể triển khai điều tra theo mục tiêu cụ thể!”
Biện pháp anh Hàn đưa ra rất hay, hoàn toàn đi theo trình tự ngược lại, trước tiên xác định động cơ phạm tội của hung thủ, sau đó làm rõ thân phận người chết, cuối cùng mới sử dụng côn trùng để xác định thời gian tử vong, đồng thời thông qua sàng lọc mối quan hệ xã hội của nạn nhân, cuối cùng bắt hung thủ về quy án. Có điều, suy nghĩ tuy rõ ràng, nhưng thực hiện không phải là chuyện dễ.
Tôi vừa định chuẩn bị thu dọn đồ đạc để kết thúc công việc giải phẫu lợn thì không ngờ anh Hàn trông thấy lại quát lên: “Cậu Tô, ai bảo cậu thu dọn đồ đạc vào lúc này hả? Khẩn trương giải phẫu xác những con lợn còn lại cho tôi!”
Tôi suýt chút nữa ngất xỉu, đến hiện trường xảy ra vụ án, việc gì khác không làm lại toàn chỉ giải phẫu xác lợn, chuyện này mà đến tai sư phụ chắc sẽ bị thầy cười đến chết mất. Thực ra tôi rất muốn hỏi anh Hàn rằng, đã xác định được hướng điều tra phá án, tại sao còn bắt tôi tiếp tục giải phẫu xác lợn?
Nhưng mà, tôi sợ anh Hàn nổi giận lôi đình, anh ấy ghét nhất việc người khác hỏi này hỏi nọ, vì thế tôi đành gật đầu: “Vâng, tôi tiếp tục giải phẫu đây ạ!”
Tôi sắp xếp lại mạch suy nghĩ, bắt đầu giải phẫu xác con lợn thứ hai, kết quả không khác gì con lợn thứ nhất, trong bụng cũng không có loại côn trùng nào. Mãi đến khi giải phẫu con lợn thứ ba, mới có phát hiện mới. Tôi dùng kẹp lấy ra được một thứ giống như huy hiệu hay huy chương gì đó, trên mặt có hình hoa tử kinh, ngoài ra không còn có gì khác.
Anh Hàn vẫn đang phụ trách kiểm tra thi thể nữ nạn nhân, tôi bỏ chiếc huy hiệu có hình hoa tử kinh vào chiếc túi trong suốt, bước nhanh đến bên cạnh và nói với anh ấy: “Anh Hàn, tôi tình cờ tìm thấy trong bụng con lợn thứ ba chiếc huy chương có hình hoa tử kinh này, tiếc rằng trên đó không có thông tin gì có tác dụng.”
Anh Cao cũng chạy lại, nhìn chiếc huy chương có hình hoa tử kinh, trầm ngâm hỏi: “Cậu Tô, vật này lấy từ bụng con lợn bị trúng độc ra à? Trông có vẻ hơi cổ kính, hình như là quà lưu niệm trong một cuộc thi, vì thế không ghi tên tuổi, chắc là giải khuyến khích nhận được khi tham gia giải phong trào ở cơ quan.”
Trong lúc tôi và anh Cao đang nói chuyện, anh Hàn đã giải phẫu xong tử thi, mấy cảnh sát đi cùng phụ trách thu dọn xác chết. Chúng tôi chuẩn bị lên đường quay về, tiến hành phân tích xác chết sâu hơn. Vẫn là anh Cao lái xe như lúc đi, tôi và anh Hàn ngồi ở ghế sau. Trên xe, cả 3 chúng tôi đều lặng im, tâm trạng ai cũng có vẻ không vui vì vụ thảm án kia.
Hỗn hợp côn trùngTôi vươn vai, ngả người ra ghế, ngoảnh mặt nhìn phong cảnh lướt nhanh qua bên ngoài cửa xe. Mải mê nhìn ngắm, dần dần đôi mắt khép lại.
Không biết bao nhiêu lâu sau, anh Hàn gọi tôi dậy, cùng anh ấy xuống xe, rồi lại cùng anh ấy vào phòng thí nghiệm phân tích những con côn trùng đã chết.
Hai chúng tôi thay trang phục chuyên dụng xong, bước vào phòng nghiên cứu côn trùng, anh Hàn lấy chìa khóa phòng nghiên cứu từ trong hộp dụng cụ pháp y của mình ra đưa cho tôi mở cửa, rồi lại lấy ra chiếc lọ đựng đầy côn trùng và trứng, bước vào phòng trước, còn tôi theo sau và kiêm luôn nhiệm vụ đóng cửa.
Anh Hàn dẫn tôi đến trước một chiếc bàn thí nghiệm để đầy phễu chia tách và ống nghiệm trong suốt, ngoài ra còn có mấy chiếc bình miệng rộng kẻ vạch chia độ, ở dãy phía sau để các loại nước thuốc đủ màu, tôi nhìn lướt nhanh qua một lượt, thấy hầu hết là thuốc chuyên dụng để kiểm tra độc tính của côn trùng.
Trước tiên, anh Hàn đeo găng tay, khẩu trang, và đặc biệt không quên đeo kính bảo vệ mắt, sau đó lấy 3 chiếc bình rộng miệng và một chiếc phễu, mở nắp lọ và dùng chiếc kẹp dài gắp côn trùng ở trong lọ ra, mỗi loại bỏ vào trong một chiếc bình khác nhau. Sau khi làm xong một loạt động tác như vậy, anh Hàn kéo ghế ra ngồi xuống, nhìn tôi bảo: “Cậu Tô, cậu đã nghe nói về phương pháp lấy DNA của côn trùng bằng cetyltrimethylammonium bromide chưa?”
Tôi lục tìm kĩ trong đầu một lượt, đúng là chưa từng nghe thấy, lắc đầu nói: “Chưa, anh giảng giải cho tôi đi.”
Anh Hàn tròn mắt nhìn tôi, hừm một tiếng: “Sư phụ của cậu đúng là hẹp hòi, không nói cho cậu biết gì à? Cetyltrimethylammonium bromide còn gọi là phương pháp CTAB, là phương pháp lấy DNA của côn trùng tương đối phù hợp, được sử dụng tương đối rộng rãi, quá trình lấy tương đối đơn giản nhanh chóng, duy chỉ có một chỗ chưa được tốt là quy trình rất rườm rà, DNA của côn trùng dễ bị thiếu, mất và bay hơi những vật chất có độc. Vì thế, khi muốn lấy DNA chất lượng cao trong thời gian ngắn, người ta thường sử dụng phương pháp CTAB.”
Vừa dứt lời, anh Hàn liền bảo tôi lấy lọ thuốc nước màu xanh lục ở hàng phía sau đưa cho mình, đương nhiên tôi răm rắp làm theo.
Anh Hàn cầm lấy lọ thuốc, trước tiên lắc qua lắc lại vài cái rồi mới từ từ mở nắp, một mùi hôi thối giống như mùi của xác chết bốc ra.
Tôi suýt nữa nôn nốt chỗ cơm còn lại từ bữa tối ra ngoài, cảm giác thứ mùi này còn sặc sụa hơn cả mùi xác chết.
Anh Hàn đổ nước thuốc màu xanh lục vào chiếc bình rộng miệng đã có xác ấu trùng, vẫn không quên giải thích cho tôi: “Đây là thuốc chia tách dung dịch có độc.”
Tôi quan sát kĩ thời điểm thuốc tiếp xúc với xác ấu trùng, màu thuốc bắt đầu nhạt dần, cuối cùng chuyển thành xanh lam. Xác ấu trùng dưới đáy bình trương lên rất nhanh rồi tự động nổi lên trên mặt thuốc, lớp da bên ngoài bị bóc hết, trở thành một con giòi trụi lủi.
Anh Hàn lấy chiếc kẹp ở trước mặt gắp con giòi ra rồi nhẹ nhàng đặt vào chiếc khay nhỏ trong suốt, sau đó bỗng nhiên quay lại bảo tôi: “Cậu Tô, cậu lấy kính hiển vi điện tử lại đây, sau đó quan sát kĩ lưỡng thay đổi của ấu trùng, đồng thời nói những điều quan sát được cho tôi nghe.”
Tôi rất rõ dụng ý của anh Hàn, nhanh chóng chạy đi lấy kính hiển vi, đặt chiếc đĩa nhỏ kia vào dưới ống kính, điều chỉnh tiêu cự rồi tiến hành quan sát, sau một giây bắt đầu nói: “Ấu trùng gặp phải thuốc chia tách dung dịch có độc nên bị ăn mòn mạnh, nhưng bề mặt vẫn còn lại thành phần chất độc bí ẩn màu tím đen. Sau khi ấu trùng chết, cơ thể nhanh chóng trương lên gấp 2 lần bình thường, lớp da bên ngoài đã bị lột và xuất hiện tình trạng ôxy hóa.”
Trong lúc tôi nói, anh Hàn đã đổ loại nước thuốc màu vàng vào chiếc bình thứ hai có chứa sẵn côn trùng ăn xác loại nhỏ.
Đổ thuốc xong, anh Hàn lại tiếp tục hỏi: “Ấu trùng không biến dị lần hai hoặc tiến hóa gì à?”
Tôi lại điều chỉnh một chút tiêu cự kính hiển vi, quan sát kĩ những đường vân của ấu trùng, trả lời: “Anh Hàn, hiện tại ấu trùng không xuất hiện dấu vết tiến hóa hay biến dị gì cả, có lẽ là do chịu một sự hạn chế đặc biệt nào đó, tôi còn đang tiếp tục quan sát.”
Anh Hàn ngẩn người, rõ ràng kết quả quan sát của tôi vượt ra ngoài dự liệu của anh ta. Sau đó, anh ấy lại nói: “Cho thêm ít băng khô vào.”
Tôi thực sự không hiểu dụng ý của anh Hàn, nhưng vẫn đến ngay chỗ chuyên để băng khô, lấy một ít cho vào cái đĩa nhỏ để ấu trùng. Sau khi rắc lên người ấu trùng một lát, đám băng khô liền bắt đầu bốc ra hơi lạnh, đồng thời phát ra tiếng kêu, sau đó tan ra thành chất lỏng màu đen, không còn dấu vết ban đầu nữa.
Lần này tôi thấy khóe miệng anh Hàn khẽ nhếch lên, có vẻ những thay đổi hoàn toàn của đám băng khô giống như dự liệu của anh ấy.
Tôi nhìn hiện tượng diễn ra từ đầu đến cuối mà không hiểu gì cả, bèn hỏi một câu ngớ ngẩn: “Anh Hàn, tại sao băng khô này lại tan thành nước nhanh thế?”
Anh Hàn cầm cái kẹp, vừa khuấy nước thuốc màu vàng mới đổ vào trong chiếc bình vừa nói: “Rất đơn giản, thành phần lớp vỏ ngoài của ấu trùng đã bị chất phân tách rửa sạch, tác dụng lớn nhất của băng khô là kiểm tra xem chất độc đã được rửa sạch hay chưa. Nếu chất độc chưa được rửa sạch, băng khô sẽ không tan ra nhanh chóng. Nếu băng khô tan nhanh, chứng tỏ lớp vỏ ngoài của ấu trùng đã hoàn toàn bị chất độc ngấm vào!”
Tôi đột nhiên rùng mình ớn lạnh, sau khi tẩy rửa mà vẫn không phân tách được chất độc, chứng tỏ độc tính của loại vi rút bí ẩn này mạnh đến mức nào?
Tôi nhận thấy sắc mặt anh Hàn lại liên tiếp thay đổi mấy lần, đôi mắt hơi đỏ, anh ấy trầm ngâm bảo: “Cậu Tô, cậu tạm thời đừng nói chuyện này cho ai biết, chỉ được nói với duy nhất một mình sư phụ của cậu. Tôi cho rằng không lâu sau sẽ lại xảy ra chuyện lớn, bi kịch của 10 năm trước vẫn có thể xuất hiện trở lại.”
Tôi hiểu ý tứ ẩn giấu phía sau câu nói này, thực sự cảm thấy tò mò, liền hỏi: “Thật ra 10 năm trước đã xảy ra chuyện gì, anh kể cho tôi nghe được không?”
Anh Hàn hít thở sâu mấy lần, gượng cười bảo: “Cậu Tô, tin tôi đi, với sự từng trải và trình độ pháp y của cậu bây giờ, tốt nhất đừng biết quá nhiều chuyện liên quan đến 10 năm trước, bởi vì biết càng nhiều sẽ càng không có lợi cho cậu. Có câu: Biết càng nhiều, càng sớm đi gặp Diêm Vương!”
Tôi biết anh Hàn không nói đùa, nuốt nước bọt mấy lần, mới thận trọng đưa ra câu phỏng đoán: “Chắc hẳn liên quan đến loại vi rút bí ẩn kia?”
Anh Hàn trấn tĩnh lại, khẽ gật đầu: “Tôi không thể cho cậu biết quá nhiều, nhưng đúng là loại vi rút bí ẩn lấy được trong vụ án cực hình nhân trệ này giống hệt loại vi rút tôi gặp năm đó, thậm chí còn khủng khiếp hơn nhiều. Thực ra từ trước đến giờ tôi không nói cho cậu biết, nhiều năm trước đây cũng từng xảy ra vụ án tương tự các vụ án cậu và cậu Cao đã phá lúc trước, hơn nữa người phụ trách phá án còn giỏi hơn cậu, có thể nói là thiên tài trăm năm khó gặp một lần trong lĩnh vực côn trùng học pháp y!”
Nghe anh Hàn ca ngợi một người nhiều năm trước, trong lòng tôi không khỏi buồn bực, bèn khua khua nắm đấm: “Anh Hàn, chớ coi thường tôi, thực ra tôi cũng không kém đâu nha! Chúng ta hãy cùng chờ xem, nhất định sẽ có một ngày tôi cũng trở thành một chuyên gia pháp y từng trải, đức cao vọng trọng giống sư phụ!”
Anh Hàn lặng yên nhìn tôi, rất lâu vẫn chưa định thần lại được, sau đó thì lẩm bẩm như nói một mình: “Rất giống, các người quả thật rất giống.”
Tôi không hiểu ý anh ta nói gì, lấy tay đưa qua đưa lại trước mặt, gọi: “Anh Hàn, có tiếp tục kiểm tra côn trùng ăn xác nữa không?”
Anh Hàn lập tức định thần lại, ho khan một tiếng: “Xin lỗi, vừa rồi tôi mất tập trung. Tiếp theo, cậu hãy phân tích một chút về côn trùng trong nước thuốc màu vàng.”
Anh Hàn nói xong liền tiếp tục với việc pha trộn thuốc, trước tiên đổ nước thuốc màu xám vào chiếc bình thứ ba, mười lăm giây sau lại đổ nước thuốc màu hồng nhạt vào. Còn ở bên này, tôi dùng kẹp gắp con côn trùng ăn xác cỡ nhỏ ra, trạng thái của nó không khác so với ấu trùng, cũng bị bóc rửa sạch lớp vỏ ngoài, hoàn toàn mất hết sức sống, hệt như một con côn trùng bỏ đi. Sư phụ từng nói với tôi rằng, trong các vụ án sau này, nếu gặp phải tình huống côn trùng ăn xác bị chết một cách kì lạ hoặc chưa tiến hóa được thì việc điều tra những vụ án như vậy khó không khác gì lên trời, bởi vì côn trùng ăn xác bị chết đột ngột sẽ không thể trở thành “nhân chứng tàng hình” giúp cho việc suy đoán ra thời gian tử vong, manh mối sẽ hoàn toàn bị cắt đứt, vụ án rơi vào tình trạng án treo.
Anh Hàn kẹp con công trùng thứ 3 ra khỏi lọ, qua nhiều lần kiểm tra phân tích, còn lấy cả DNA của mấy con côn trùng giống nhau để so sánh, kết quả vẫn không như ý muốn. Bởi vì những quả trứng côn trùng chưa nở kia, nếu dùng chất xúc tác thúc đẩy tiến hóa thì khi phát triển đến giai đoạn thứ ba chúng sẽ tự động chết một cách không bình thường; những con ấu trùng đã thành hình cũng vậy, không sống được quá 2 giờ.
Vụ án lần này khá phức tạp, chủ yếu là do chu kì sống của trứng côn trùng quá ngắn, trong một lúc chúng tôi không thể nào trông thấy được hình dáng của con côn trùng sau khi nó thành hình, vì thế đương nhiên cũng không thể căn cứ vào chủng loại và đặc tính của côn trùng để suy đoán ra thời gian nạn nhân tử vong. Như vậy, vụ án cực hình nhân trệ bắt đầu rơi vào bế tắc.
Anh Hàn ngồi trước bàn thí nghiệm trầm tư suy nghĩ, cuốn sổ ghi chép màu đỏ đặt trên bàn ghi chằng chịt các số liệu phân tích côn trùng. Tôi sơ bộ thống kê, có 15 chuỗi kết cấu DNA của côn trùng, kết quả này khiến tôi giật mình kinh hãi, trong tình hình bình thường, chỉ có một người bị hại sẽ không thể nào thu hút được đến 15 loại côn trùng, bởi vì sâu nhiều thịt ít sẽ không đủ cho chúng ăn.
Tôi dùng điện thoại chụp lại các số liệu phân tích côn trùng do anh Hàn viết, nếu vụ án vẫn không có gì tiến triển, tôi sẽ gửi bức ảnh này cho NASA, hi vọng NASA có thể giúp giải tỏa những ngờ vực này. Tất nhiên, tôi không dám nói chuyện này với anh Hàn, bởi vì: Một là mất thể diện, hai là NASA yêu cầu không được cho người thứ ba biết được sự tồn tại của mình.
Anh Hàn thấy tôi rút điện thoại ra chụp ảnh, cảm thấy vô cùng tò mò, liền chủ động hỏi: “Cậu Tô, cậu chụp ảnh làm gì vậy?”
Tôi chưa kịp hoàn hồn ngay lúc đó, chút nữa đã nói ra cái tên NASA, vì thế tiện mồm nói dối luôn: “Tôi định dùng để đến tối thong thả nghiên cứu, biết đâu có thể tình cờ thu hoạch được thứ gì đó. Tôi cho rằng, bản thân là người mới đến thì cần phải tập trung nghiên cứu và xem xét tình tiết vụ án, như vậy mới không phụ sự kì vọng của anh và sư phụ.”
Lúc nói những từ này, trong lòng tôi thầm mắng bản thân là kẻ dối trá. Có điều, để nhanh chóng trưởng thành hơn, che giấu anh Hàn cũng là một việc bất đắc dĩ.
Bởi vì NASA biết quá nhiều thứ, nên tôi thậm chí còn lầm tưởng là trong đó phảng phất có bóng dáng sư phụ Thẩm Kiến Quốc, vì hình như trên thế giới này không có bất kì loài côn trùng và vụ án mạng liên quan đến côn trùng nào có thể thoát khỏi cặp mắt thần của người ấy, và điều này khiến tôi nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên nghe sự phụ giảng bài trong trường nhiều năm trước đây.
Anh Hàn cười rất vui, đưa tay vỗ vai tôi, bảo: “Cậu Tô, cậu đã dần dần ra dáng một nhân viên pháp y thực thụ rồi đấy, tôi rất yên tâm. Nhưng vụ án cực hình nhân trệ này không đơn giản đâu. Trước tiên, phân tích từ những côn trùng chúng ta lấy được, thì thấy chúng bao gồm rất nhiều loại. Tôi thật không thể tưởng tượng nổi thủ đoạn phạm tội của hung thủ, rất ít người có thể lợi dụng được côn trùng và quy luật tương sinh tương khắc của côn trùng để giết người một cách hoàn hảo như vậy!”
Tôi chưa hiểu được ngay, vặn hỏi lại: “Anh Hàn, đúng là có thể lợi dụng đặc tính tương sinh tương khắc của côn trùng để giết người à?”
Hình như anh Hàn nhớ lại một số chuyện đã qua, hít sâu liền mấy hơi rồi mới trả lời: “Có thể, côn trùng cũng có đặc tính mùa vụ và ngũ hành, bởi vì vạn vật trên thế gian đều không thoát khỏi quy luật ngũ hành, đương nhiên trong côn trùng cũng tồn tại kim mộc thủy hỏa thổ, trên thực tế đã từng xảy ra vụ án sử dụng côn trùng để giết người.”
Anh Hàn nói vậy khiến tôi sợ ngây người, bèn lắp bắp hỏi: “Nếu quả thật có người có khả năng điều khiển được côn trùng, thế thì chẳng phải sẽ rất lộn xộn sao?”
Không ngờ anh Hàn nghe xong lại xua tay, thở dài bảo: “Ý cậu nói là dùng ngôn ngữ để điều khiển côn trùng phạm tội, còn ý tôi nói là dùng mùi vị và nhiệt độ để điều khiển côn trùng nhằm đạt được mục đích giết người một cách vô hình. Lấy ví dụ đơn giản, chúng ta đều thích uống mật ong, nếu ai đó muốn giết một người, sử dụng thủ đoạn hạn chế hành động của người này và bôi mật ong lên cơ thể người này để dụ ong độc đến, như thế chẳng phải là đã mượn tay ong độc để giết người rồi hay sao?”
Vừa nghe những lời này, tôi liên tưởng thêm cảnh tượng thực tế theo lời nói, cảm thấy toàn thân nổi da gà, giống hệt như những gì anh Hàn từng nói. Nếu những người nuôi dưỡng và huấn luyện côn trùng hiểu biết về dược lí hay chất độc trong pháp y, vậy thì việc điều khiển côn trùng giết người từ xa cũng không khó khăn gì.
Đúng lúc tôi đang định thảo luận với anh Hàn rằng sử dụng côn trùng giết người từ xa có phải là khoa học hay không thì điện thoại của anh ấy bỗng nhiên đổ chuông. Anh ấy nhìn vào màn hình rồi tắt ngay, vẻ mặt có chút gì đó là lạ, sau đó bảo tôi: “Cậu Tô, cậu về trước đi, tôi còn phải nghiên cứu riêng một chút. Có tin tức gì liên lạc qua điện thoại nhé.”
Không thèm để ý tôi có đồng ý hay không, anh Hàn đẩy ngay tôi ra khỏi phòng thí nghiệm. Có điều, trước khi ra khỏi đó, tôi đã gửi số liệu kiểm tra DNA côn trùng của anh ấy cho NASA. Điều duy nhất tôi cần làm lúc này là về với khoảng trời riêng của mình, yên tĩnh chờ đợi NASA trả lời và lên mạng tìm xem có thông tin từng xảy ra vụ án sử dụng côn trùng giết người từ xa hay không.
Trứng côn trùng kịch độcTôi ra khỏi phòng thí nghiệm, bắt taxi trở về khoảng trời riêng của mình. NASA vẫn chưa có thông tin trả lời.
Trong đầu tôi lại nghĩ đến chiếc huy hiệu có hình hoa tử kinh kia, hình như đã từng trông thấy chiếc huy hiệu giống như thế, có điều lúc này không nhớ ra được.
Tôi nằm trên giường, liên tưởng đến những vụ án mạng liên quan đến côn trùng đã điều tra phá án thành công trước đây, bất giác cảm thấy ngậm ngùi cho loài người quá nhỏ bé và tính mạng con người quá yếu ớt. Hơn nữa, động cơ giết người của hung thủ trong xã hội hiện đại cũng vô cùng quái dị, thậm chí có kẻ chỉ vì một câu nói mà giết người, tôi thì thấy hoàn toàn không cần thiết phải cực đoan đến như vậy.
Bỗng nhiên điện thoại có chuông báo tin nhắn, tôi vội mở khóa màn hình, người gửi tin nhắn đúng là NASA.
Nội dung tin nhắn viết: “Cậu gặp loại vi rút bí ẩn này ở đâu? Thật sự quá kinh khủng!”
Ngay cả NASA cũng cho rằng loại vi rút bí ẩn này kinh khủng, tôi trầm ngâm suy nghĩ giây lát rồi nhắn tin trả lời: “Anh từng gặp loại vi rút này chưa?”
Phải đến hơn một phút sau, NASA mới trả lời: “Gặp rồi, từ rất nhiều năm trước, lẽ ra đã phải bị tiêu diệt hoàn toàn rồi, không hiểu sao bây giờ lại xuất hiện một cách kì lạ như vậy. Từ nay về sau gặp loại vi rút này cậu phải hết sức cẩn thận, bởi vì chúng rất dễ biến dị và tiến hóa, nghiêm trọng hơn là còn có thể xâm nhập vào cơ thể người. Lần này tôi cũng không giúp gì được cho cậu, cậu phải bắt đầu từ phía khác vậy.”
Tôi đọc tin nhắn, nhất là đoạn NASA nhắc đến loại vi rút này có khả năng biến dị và tiến hóa, trong lòng chợt có cảm giác vô cùng sợ hãi. Nếu không cẩn thận bị loại vi rút này xâm nhập vào người, tôi có biến thành người độc không? Hay là trúng độc chết không toàn thây giống như những con lợn kia? Chỉ nghĩ không cũng đã sợ sởn gai ốc.
Tất nhiên NASA đã nghe nói và thậm chí tiếp xúc với loại vi rút bí ẩn này, tôi lập tức soạn tin nhắn theo nội dung NASA cung cấp rồi gửi cho anh Hàn, nhắc anh ta phải đề phòng vi rút xâm nhập cơ thể. Anh Hàn nhanh chóng nhắn tin trả lời, bảo tôi lập tức đến chỗ mình, có chuyện lớn cần bàn.
Tôi vội vã đi giày chạy xuống cầu thang, bắt một chiếc taxi đến phòng thí nghiệm của anh Hàn. Trên xe, tôi luôn nghĩ tại sao lần này NASA lại nói rằng không giúp gì được? Loại vi rút thần bí này quả thật đáng sợ như vậy sao? Hơn nữa, anh Hàn và sư phụ lại luôn dè dặt giữ mồm giữ miệng về sự việc xảy ra 10 năm trước, xem ra còn có rất nhiều thứ tôi chưa từng tiếp xúc, có lẽ là do tôi chưa đủ từng trải nên mọi người mới không nói cho tôi biết, phải chăng là họ muốn bảo vệ tôi?
Xe nhanh chóng đến cổng trung tâm pháp y, tôi trả tiền xe xong liền chạy thẳng lên phòng thí nghiệm của anh Hàn trên tầng 2. Lúc tôi đẩy cửa bước vào, thấy anh Cao cũng ở đó liền cất tiếng chào, anh Cao ra hiệu cho tôi ngồi xuống cạnh mình. Sau đó, anh Hàn cứ luôn đi đi lại lại trước mặt chúng tôi.
Anh Hàn đi lại như vậy 6 vòng, do dự hồi lâu rồi mới nói với tôi và anh Cao: “Trong đống hỗn hợp côn trùng kia, có trứng của một loại côn trùng chứa chất kịch độc. Trong thời gian phát triển thành con, trứng sẽ tự động tiết ra một lượng lớn chất kịch độc, giết chết những loài côn trùng khác tranh thức ăn với chúng.”
Vẻ mặt anh Cao nghiêm trang hơn hẳn, anh ấy nhìn anh Hàn rồi hỏi: “Anh Hàn, trước đây anh đã từng trông thấy trứng côn trùng có độc chưa?”
Tôi lại nghĩ đến công trình nghiên cứu gien côn trùng của sư phụ và anh Hàn, trong đầu tự nhiên hiện lên 4 chữ cái tiếng Anh NASA.
Bất giác, tôi bắt đầu mạnh dạn suy đoán, lẽ nào những quả trứng côn trùng có độc này liên quan đến NASA? Nhưng rồi nghĩ lại, lại tự phủ nhận chính mình. Nếu NASA là người phát tán vi rút, vậy thì phải không sợ nó mới đúng, và cũng hoàn toàn không cần phải cho tôi biết loại vi rút thần bí này nguy hiểm đến mức nào.
Anh Hàn liếm môi, nói: “Đã từng gặp rất nhiều năm trước, chắc anh Cao còn nhớ chuyện ấy và người ấy chứ?”
Anh Cao lập tức mở to cả hai mắt, hình như nhớ lại một số chuyện rất khủng khiếp, run rẩy nói: “Anh đừng nói rằng, loại trứng côn trùng kịch độc chúng ta đang gặp bây giờ có liên quan đến thằng cha đó chứ? Không đúng, con người ấy đã chết rồi! Hơn nữa, lúc đó những quả trứng côn trùng chứa chất kịch độc kia cũng đã bị tiêu diệt hết rồi, không phải vậy sao?”
Tôi ngồi bên cạnh, lặng yên không nói gì, bởi vì tôi biết mình không thể chen vào được, chi bằng cứ yên lặng lắng nghe.
Anh Hàn chau mày, trả lời: “Không! Anh sai rồi, không ai dám khẳng định thằng cha đó đã chết thật hay chưa, mặc dù vụ nổ đó gây chấn động trong phạm vi rất rộng, ngay cả nhà cửa cũng bị đổ sập. Những năm đó, khoa học kĩ thuật vẫn chưa phát triển, ý thức về nguy hiểm của trứng côn trùng mang vi rút rất mạnh, có lẽ chỉ một giây trước khi vụ nổ xảy ra, hắn đã kịp chui xuống đất rồi.”
Vẻ mặt anh Cao lại càng trở nên nghiêm trọng hơn, anh ấy hít một hơi thật sâu rồi nói: “Anh Hàn, xác xuất suy đoán của anh là năm mươi năm mươi, tính mạng con người cũng phụ thuộc nhiều vào may mắn chứ? Vậy anh nói xem bây giờ chúng ta nên làm thế nào? Chẳng lẽ cứ để mặc cho trứng côn trùng mang vi rút tiếp tục phát triển và được tội phạm sử dụng để giết người à? Phải nghĩ cách để làm gì đó đi chứ?”
Tôi đột nhiên nhớ đến tin nhắn của NASA, chủ động đề xuất: “Chúng ta có thể nghiên cứu chế tạo ra một loại thuốc nước giết chết trứng côn trùng kịch độc!”
Tôi vừa dứt lời, anh Hàn và anh Cao đều kinh ngạc nhìn tôi, hai người có vẻ hết sức ngạc nhiên trước đề xuất này.
Anh Hàn lên tiếng hỏi trước: “Cậu Tô, cậu nghe ai nói có thể dùng thuốc nước giết chết trứng côn trùng kịch độc? Lúc trước ông già họ Thẩm từng nói với cậu à?”
Trong lòng tôi thầm kêu một tiếng không hay rồi, xem ra việc dùng thuốc nước để giết trứng côn trùng có độc là điều cấm kị, cũng giống như độc lí học của giới pháp y. Chút nữa đã bị tên khốn NASA kia hại chết, tôi bắt đầu nghĩ cách làm thế nào cho vẹn toàn, nếu để anh Hàn biết được sự tồn tại của NASA thì sau này sẽ không có ai giúp tôi phá án nữa.
Lúc này anh Cao mới nói: “Cậu Tô, có phải cậu xem phim quá nhiều rồi không? Cậu có thể nghiên cứu ra thuốc nước giết trứng côn trùng được à?”
Tôi chớp ngay cơ hội lấy lời anh Cao làm lối thoát thân, liền nói: “Trong phim ảnh có nhiều rồi, tôi cho rằng trên thực tế cũng có thể làm được.”
Anh Hàn lại như nổi điên, trực tiếp lên lớp tôi: “Cậu Tô, cậu nhớ kĩ là đừng bao giờ nghiên cứu độc tính của côn trùng và độc lí học pháp y một cách bừa bãi.”
Tôi ra sức gật đầu lia lịa, thực ra tôi cũng hiểu dụng tâm vất vả của anh Hàn, lo cho tôi sau khi nghiên cứu độc lí học pháp y sẽ thành ra hư hỏng, bởi vì sư phụ cũng năm lần bảy lượt không cho tôi tiếp xúc với chất độc. Có thể trước đây hai người họ đã từng trải qua những sự việc tương tự, tôi luôn có cảm giác: Độc lí học pháp y và vi rút thần bí kia có liên quan rất lớn đến sự việc xảy ra 10 năm trước. Chính vì vậy, các cuộc thảo luận về tình tiết vụ án đều giải tán một cách buồn bã do đề cập đến độc lí học pháp y và câu chuyện của 10 năm trước. Tôi và anh Cao ngầm thương lượng hôm sau phải tiến hành đột kích thẩm tra người phụ trách trang trại nuôi lợn Chu Đại Khả, tất nhiên anh Cao đồng ý ngay, bởi anh ta cũng nghi ngờ Chu Đại Khả là đối tượng tình nghi chủ yếu nhất, theo anh ấy, người này ít nhiều cũng có vấn đề.
Nhà thơ quái dịSáng sớm hôm sau, anh Cao chịu trách nhiệm lái xe đưa tôi đến tìm người phụ trách trang trại nuôi lợn Chu Đại Khả, bởi vì rất nhiều dấu vết cho thấy Chu Đại Khả là đối tượng tình nghi phạm tội đầu tiên. Chúng tôi đến nhà Chu Đại Khả, đó là căn nhà thuê dùng để ở cách chuồng lợn khoảng 200 m, ở chính giữa nhà kê một chiếc bàn trà, trong góc kê chiếc giường gấp và mấy chiếc ghế đẩu nhỏ.
Anh Cao ngồi đối diện với Chu Đại Khả, bắt đầu câu chuyện bằng cách đi thẳng vào chủ đề: “Ông Chu, lần này chúng tôi đến đây gặp ông chủ yếu là để tìm hiểu một số tình hình.”
Chu Đại Khả móc từ trong túi quần ra một điếu thuốc, châm lửa rít một hơi rồi nói: “Đội trưởng Cao, ông hỏi đi.”
Anh Cao có vẻ không vui với hành động hút thuốc của Chu Đại Khả, chau mày hỏi: “Một tuần trước ông ở đâu?”
Chu Đại Khả rít mạnh một hơi thuốc, chậm rãi nhả khói rồi trả lời: “Ở quê làm đám tang cho mẹ tôi, rất nhiều người có thể làm chứng.”
Anh Cao yêu cầu Chu Đại Khả cung cấp phương thức liên lạc với những người có liên quan, sau khi gọi điện thoại đã chứng minh đối phương không nói dối.
Tiếp theo, anh Cao lại vặn hỏi một lượt, phát hiện Chu Đại Khả không có động cơ phạm tội, có chứng cứ ngoại phạm rất rõ ràng.
Đến lúc tôi và anh Cao chuẩn bị ra về, đột nhiên Chu Đại Khả vỗ đùi nói: “Hôm qua, trong lúc quét dọn chuồng lợn tôi phát hiện ra một thứ.”
Anh Cao quay lại nhìn Chu Đại Khả, vặn hỏi: “Thứ gì? Anh đưa ra đây xem, biết đâu có liên quan đến vụ án.”
Chu Đại Khả cho tay vào túi quần móc tất cả mọi thứ trong đó ra, bỏ xuống nền nhà kiểm tra.
Chỉ lát sau, Chu Đại Khả cầm một nửa mẩu giấy lên, nét mặt tỏ vẻ châm biếm: “Nhà thơ là người viết thơ trên mặt nước.”
Trong một lúc, anh Cao không hiểu được ý tứ trong câu nói đó, bèn cầm lấy nửa mẩu giấy, vò đầu gãi tai, hỏi tôi: “Cậu Tô, cậu hiểu không?”
Ngay từ lúc Chu Đại Khả đọc câu này tôi đã dùng điện thoại tra cứu trên mạng, nên mỉm cười bảo: “Một câu thơ của Tế Từ.”
Đột nhiên trong đầu tôi vụt hiện ra hình ảnh chiếc huy hiệu hoa tử kinh kia, bây giờ lại được nghe câu thơ này, như vậy đã tìm ra một chút manh mối mới, nhưng vẫn cần phải tiếp tục chứng minh.
Chúng tôi thẩm vấn Chu Đại Khả xong, loại ông ta khỏi đối tượng tình nghi. Ra khỏi nhà của Chu Đại Khả, vừa đi tôi vừa suy nghĩ xem vì sao lại để lại nửa mẩu giấy viết câu thơ của Tế Từ ở nơi xảy ra vụ án? Nghĩ mãi vẫn không tìm ra được câu trả lời, tôi bèn nói với anh Cao: “Anh Cao này, tôi nghĩ hay là chúng ta thử điều tra trong dân chúng xem sao!”
Khoảng 10 phút sau, tôi và anh Cao đến chuồng lợn nơi phát hiện xác chết, cùng bước vào bên trong.
Xét từ vị trí nằm và vết thương của người chết lúc đó, hung thủ phải là một người đàn ông, hơn nữa cánh tay tương đối chắc khỏe, nếu không sẽ không thể chặt một nhát đứt tay chân của nạn nhân, lại còn vô cùng chính xác. Một điểm khác cũng có thể chứng minh rằng có lẽ hung thủ và nạn nhân quen biết nhau, nếu không thì làm sao nạn nhân lại không hề đề phòng?
Chúng tôi tìm được một cụ già trong ngôi đền thờ ở địa phương, tôi miêu tả hình dáng chiếc huy hiệu hoa tử kinh cho cụ già xem, hỏi có biết là thứ gì không. Kết quả là cụ già liền nói một mạch rằng đó là giải thưởng của cuộc thi thơ do nhà máy in tổ chức mỗi năm một lần, vừa mới tổ chức cách đây không lâu, đây là hoạt động đặc sắc của nhà máy in ở địa phương.
Căn cứ theo manh mối mới này, tôi và anh Cao đến tìm người phụ trách nhà máy in, được người này cho biết trong cuộc thi lần này chỉ có duy nhất một người giành được giải thưởng hoa tử kinh. Người hiện nay không hứng thú lắm với thơ ca, còn người giành được giải thưởng tên là Tôn Tiểu Quân, đã làm thơ hơn nửa đời người. Anh Cao bắt được Tôn Tiểu Quân ngay trong nhà máy in, đưa về quy án. Tôn Tiểu Quân là một công nhân bình thường trong nhà máy in, thời trẻ rất thích sáng tác thơ ca, nên được mọi người trong nhà máy công nhận là người mê thơ.
Chiếc huy hiện hoa tử kinh kia đúng là giải thưởng mà Tôn Tiểu Quân nhận được trong hội thi thơ của nhà máy diễn ra trước khi giết người một ngày, do trong lúc giết Lưu Cầm vô tình để rơi ra rồi sau đó bị lợn ăn mất, đã trở thành một trong những bằng chứng sắt đá khẳng định ông ta là kẻ giết người. Còn về câu thơ của Tế Từ, đó hoàn toàn là do thói quen của ông ta, ngày nào ông ta cũng trích một câu trong tuyển tập thơ của Tế Từ để lúc rỗi rãi nghiên cứu, tìm cảm hứng làm thơ, rồi cuối cùng cũng để Chu Đại Khả nhặt được. Từ đó có thể thấy, đúng là ông trời có mắt, thiện giả thiện báo, ác giả ác báo.
Nhưng không ai biết rằng từ lâu nay Tôn Tiểu Quân đã bị mắc chứng bệnh tâm thần tiềm ẩn, mấy hôm trước con trai ông ta là Tôn Long bất ngờ tử vong trên bàn mổ, còn bản thân bác sĩ mổ chính rõ ràng đã phán đoán sai trong khi phẫu thuật nhưng lại cương quyết không chịu nhận sai sót của mình. Cái chết của con trai đã kích thích bệnh tâm thần tiềm ẩn trong người Tôn Tiểu Quân, suốt mấy hôm liền ông ta theo sát bác sĩ mổ chính Lưu Cầm như hình với bóng, sau khi nắm được lộ trình hàng ngày của đối phương, một buổi tối cách đây nửa tháng ông ta đã đột nhập vào nhà Lưu Cầm, giết chết bà ta bằng cực hình nhân trệ tàn nhẫn nhất. Sau khi giết chết nạn nhân, để tránh bị phát hiện, Tôn Tiểu Quân cố tình chuyển thi thể đến bỏ vào trong chuồng lợn và bỏ lại một số côn trùng kì lạ.
Theo lời khai của Tôn Tiểu Quân, thủ đoạn và tư duy phạm tội của ông ta là do một người bí ẩn tên là NASA dạy. Trong quá trình phạm tội, để không để lại dấu vân tay, ông ta luôn chú ý đeo găng tay, thủ đoạn tương đối chuyên nghiệp. Nếu không dựa vào anh Hàn đã từng nghiên cứu một số độc lí học pháp y, có lẽ vẫn chưa thể bắt được gã này.
Tôi không khỏi nghĩ đến NASA, người cung cấp manh mối cho tôi, lẽ nào hai người này là một? Có điều, nếu là như vậy thì lại không hợp với lẽ thường. Nếu NASA đã dạy người khác sử dụng thủ đoạn đặc biệt để phạm tội, thì tại sao còn giúp tôi phá án? Tôi không dám nhắc chuyện này với người khác, dù sao dựa vào người khác mới phá được án không bao giờ là một việc vẻ vang gì. Thông qua mấy vụ án phá được lúc trước, tôi càng cảm thấy mình đang bị một bàn tay vô hình đẩy vào một âm mưu rất lớn, cuối cùng sự việc sẽ còn diễn biến như thế nào nữa? Tôi cảm thấy tương lai vô cùng bất an, nhất là kẻ có tên NASA kia, thực ra là người tốt hay người xấu?