Vụ án thứ bảy Xác không đầu trong hố
Tình yêu đích thực không thể nói bằng lời, hành động mới là lời giải thích tốt nhất cho sự chung thủy.
- Shakespeare -
Lời dẫnĐêm qua thành phố Nam Minh đột nhiên mưa to, mưa xối xả suốt đêm làm ngập nhiều cửa hiệu và xe cộ dừng đỗ bên đường.
6 giờ 30 phút sáng hôm sau, trên cầu Phi Thiên ở phía đông thành phố có một tài xế buồn đi tiểu quá mới dừng xe bên thành cầu, mở cửa xe, kéo khóa chuẩn bị tiểu tiện trước lan can cầu. Đúng lúc này, anh ta vô tình nhìn xuống hồ Phi Thiên phía dưới cầu, mặt lập tức biến sắc, tay run cầm cập, tiểu tiện cả ra quần. Anh ta rút điện thoại, run rẩy gọi cảnh sát.
Anh ta vừa trông thấy một thứ vô cùng khủng khiếp, một xác chết không đầu trôi lềnh bềnh trong hồ.
Xác không đầu trong hồHôm nay đến phiên tôi được nghỉ, không phải vào cơ quan trực. Từ hai hôm trước tôi đã định đi xem phim, nhưng một cuộc điện thoại của anh Hàn gọi đến đã phá vỡ kế hoạch này. Anh ta nói rằng sáng nay anh Cao đang trực ở Sở cảnh sát thì nhận được một cuộc điện thoại báo án, nói rằng trông thấy một cái xác không đầu nổi trong hồ Phi Thiên ở phía đông thành phố.
Tôi lập tức thay trang phục công tác, mang theo trang bị khám nghiệm tử thi đến hiện trường. Vừa xuống đến dưới, đã thấy một chiếc xe cảnh sát màu đen hiệu SUV dừng ở ngã tư, tôi vội chạy đến mở cửa chỗ ghế lái phụ, ngồi vào ghế đồng thời tiện tay đóng cửa lại, vội vã hỏi: “Anh Hàn, tình hình cụ thể vụ án xác chết không đầu trong hồ Phi Thiên thế nào?”
Hàn Phi vươn vai ngáp một cái rõ dài, nổ máy xe cảnh sát rồi vừa đi vừa nói với tôi: “Cậu đừng vội vã quá, trước tiên chúng ta phải đến xem tình hình thế nào đã. Lão Cao hôm nay trực ban, sau khi nhận điện thoại báo án đã lập tức đưa người đến bảo vệ hiện trường và thu thập chứng cứ rồi.”
Tôi liếc nhìn Hàn Phi có đôi mắt “gấu trúc” to ngoại cỡ, nhận thấy trạng thái tinh thần của anh ta không được tốt lắm, liền ghé sát vào tai hỏi nhỏ: “Anh Hàn này, gần đây bị mất ngủ à?”
Hàn Phi xua tay một cách bất lực, nói: “Tôi với sư phụ cậu đang tiến hành một nghiên cứu mới, liên quan đến gien của loài côn trùng mang vi rút lúc trước.”
Tôi nhớ lại thí nghiệm phân tích thịt vụn bằng độc lí học, anh Hàn thực hiện lúc trước, quả đúng là vô cùng xuất sắc.
Tôi lắc lắc đầu, lập tức định thần lại: “Anh Hàn, nếu xác chết ở trong hồ, có thể ảnh hưởng đến việc chúng ta điều tra phá án không?”
Hàn Phi nhìn tôi như nhìn một kẻ ngớ ngẩn, cười bảo: “Tất nhiên là có ảnh hưởng! Ở các điều kiện môi trường khác nhau thì côn trùng ăn xác chết sinh sôi cũng khác nhau, chúng ta phải phân biệt rõ các loại côn trùng, ngoài ra còn có các loại sinh vật kí sinh bên trong côn trùng. Hơn nữa, cách thức xử lí của chúng ta cũng khá đặc thù, xác chết trong nước hoặc trong hồ chia thành loại xác chết nổi và xác chết chìm.”
Tôi gật đầu, tiếp tục hỏi: “Nếu nạn nhân bị hung thủ giết hại trước rồi mới ném xác thì phải phán đoán thế nào?”
Hàn Phi chau mày suy nghĩ phải đến một phút, sau đó mới rủ rỉ bảo: “Việc này còn cần phải xem xác chết bị ném ở đâu, bởi vì ngoài khí hyđrô và khí hê-li, nước là loại vật chất có nhiệt dung riêng lớn nhất trong giới tự nhiên, rất dễ hấp thu nhiệt lượng từ các vật chất bên ngoài phát tán ra. Vì thế, nhiệt độ của xác chết ở trong nước hạ xuống vô cùng nhanh. Tuy nhiên, nhiệt độ của nước và nhiệt độ của không khí lại không giống nhau, phạm vi thay đổi nhiệt độ của nước tương đối hẹp, biên độ cũng rất nhỏ.”
Sau một hồi phổ cập khoa học hùng hồn của anh Hàn, tôi lập tức tỉnh ngộ: “Hóa ra là vậy, tôi hiểu ý anh rồi, hay nói theo cách khác, nếu chúng ta muốn lợi dụng hiện tượng thay thế của quần thể côn trùng ăn xác để phán đoán thời gian tử vong thật sự của xác chết trong môi trường nước, thì cần phải xem xét sự thay đổi nhiệt độ của nước!”
Anh Hàn nhớ kĩ lại một lúc, rồi vừa lái xe vừa nói tiếp: “Ngày 16 tháng 02 năm 1996, phát hiện thi thể một người đàn ông không rõ lai lịch trên bờ đê sông nhánh của sông Lâm Giang ở thành phố Lâm, thi thể bị phân hủy mạnh. Mặc dù nguyên nhân gây ra tử vong hết sức rõ ràng, nhưng do thi thể thối rữa quá nhiều nên lúc đó đã ảnh hưởng đến việc pháp y căn cứ vào hiện tượng tử vong để suy đoán ra thời gian tử vong.”
Tôi thấy có chút khó hiểu, vặn hỏi: “Anh Hàn, ý anh định nói là mức độ phân hủy có thể ảnh hưởng đến việc suy đoán thời gian tử vong phải không?”
Anh Hàn trấn tĩnh lại, vừa cười vừa nói: “Đúng là như vậy. Tuy nhiên vẫn còn có biện pháp để suy đoán ra, do lúc đó pháp y chỉ tìm thấy một lượng lớn ấu trùng ruồi nhặng 3 tuổi, vì thế nó trở thành thứ thích hợp nhất để căn cứ vào đặc tính của loài côn trùng ăn xác chết tiến hành suy đoán thời gian tử vong. Giám định chủng loại của hình thái học truyền thống đòi hỏi phải có nhân viên chuyên nghiệp về phân loại côn trùng mới có thể thực hiện được. Trước tiên thu thập mẫu ấu trùng của loài côn trùng ăn xác, sau đó phân tích bằng phương pháp kiểm tra đo lường, chỉ cần sử dụng kĩ thuật giám định phân tử DNA cũng có thể giám định để cho ra kết quả một cách đơn giản và nhanh chóng, cuối cùng chứng minh sắc tố tế bào ti thể DNA là Oxidase coenzyme I (COI) đó là loại ruồi xanh đuôi to, căn cứ vào quy luật phát triển của nó đã nhanh chóng xác định được phạm vi thời gian tử vong, hai tuần sau phá được vụ án, thời gian tử vong thực sự gần như trùng khớp với thời gian suy đoán trước đó.”
Anh Hàn nói xong, rồi lại tiếp tục bổ sung: “Xác chết ở trong vùng nước tự nhiên như sông, hồ, ao cá… bộ phận chìm dưới nước thường trở thành thức ăn cho các loại tôm, cua, cá… các loại côn trùng thuộc bộ cánh vỏ ăn thức ăn thối rữa như cà niễng cũng thường xâm nhập và ăn xác chết.”
Những điều này cũng nằm ngoài phạm vi kiến thức của tôi, tôi chủ động hỏi lại anh ấy: “Chúng định mượn chuyện này để thực hiện diễn biến thay thế quần thể à?”
Anh Hàn nhìn tôi, gật đầu bảo: “Đúng vậy, côn trùng sống dưới nước có thể mượn chuyện này để tiến hành thay thế, từ đó chúng ta có thể suy đoán sơ bộ thời gian xác chết bị đưa vào trong nước. Khi xác chết phân hủy sinh ra một lượng khí lớn khiến nó nổi lên mặt nước, sẽ có các loại côn trùng thuộc họ ruồi nhặng và họ cánh cứng xâm nhập ăn xác và đẻ trứng, tạo thành quần thể côn trùng. Dựa vào hai loại côn trùng này, ta có thể phán đoán được thời gian xác chết bị đưa xuống nước và thời gian nổi lên. Vì thế, sẽ có côn trùng sống trên cạn xuất hiện ở bộ phận xác chết nổi trên mặt nước, xung quanh có rất nhiều ấu trùng chết vì ngạt nước.”
Tôi ngầm “nạp” những điều anh Hàn giảng giải vào trong đầu, xem ra muốn trưởng thành một cách nhanh chóng thì còn cần phải tiếp xúc học hỏi thật nhiều ở thế hệ tiền bối.
Anh Hàn quay lại nhìn tôi, cười hỏi: “Cậu Tô, cậu có thể nói cho tôi biết tại sao cậu muốn làm nghề pháp y không?”
Tôi suy nghĩ kĩ một lúc rồi mới trả lời: “Vì phấn khích, vì muốn được trở thành người giống như thám tử Sherlock Holmes bắt kẻ xấu trừng trị theo pháp luật!”
Anh Hàn không vừa lòng lắm với câu trả lời của tôi, nghiêm sắc mặt cảnh cáo: “Không phải, đây không phải suy nghĩ thật của cậu, có lẽ do cậu còn quá trẻ nên tinh thần trách nhiệm pháp y chưa cao. Nhưng cậu phải nhớ kĩ điều này, pháp y là một nghề tuyệt đối không cho phép phạm sai lầm. Nếu cậu phạm dù chỉ một sai lầm, sẽ lập tức có người vô tội phải ngồi tù oan, còn kẻ phạm tội lại vẫn được nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!”
Tôi hoàn toàn đồng ý với điều anh Hàn vừa nói. Thật vậy, thiên chức của một nhân viên pháp y là giải oan cho người chết, trả lại sự thật cho người bị hại, khiến kẻ phạm tội phải bị pháp luật trừng trị. Tuy nhiên, điều duy nhất khiến tôi cảm thấy đáng mừng là cho đến bây giờ mình vẫn chưa phạm phải sai lầm nào lớn đến mức gây hậu quả nghiêm trọng.
Địa điểm xảy ra vụ án lần này ở hơi xa, thậm chí có thể nói là quá đặc biệt. Nhưng dẫu sao, đây cũng là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với côn trùng trên xác chết trong nước.
Tôi bắt đầu hình dung trong đầu cảnh tượng tại hiện trường xảy ra vụ án: Trước tiên, sẽ trông thấy một cái xác phụ nữ không đầu nổi lềnh bềnh giữa hồ; ở phía trên cái xác còn có rất nhiều ruồi xanh bay lượn, chúng đẻ ra những quả trứng rơi xuống cái xác, từ đó thực hiện việc thay thế quần thể côn trùng.
Lại khoảng 15 phút nữa trôi qua, lúc tôi và anh Hàn đến được hiện trường, thi thể người phụ nữ không đầu đã được các đồng nghiệp đến trước vớt lên và chuyển đến bờ sông. Nhìn cảnh tượng như vậy, tôi thầm kêu lên một tiếng không hay rồi, có lẽ anh Hàn sẽ phát điên lên mất.
Quả đúng như vậy, sau khi nhảy ra khỏi xe cảnh sát, anh Hàn xách hộp dụng cụ của mình chạy nhanh đến, hét to: “Anh Cao, ra đây cho tôi!”
Chắc chắn lần này anh Cao lại gặp xui xẻo rồi! Nghe tiếng gọi, anh ấy bước ra từ một chỗ khác, nói: “Anh Hàn, có chuyện gì vậy? Tức giận cái gì thế?”
Hàn Phi nhìn bộ mặt ngây ngô vô tội của anh Cao, xua tay: “Được rồi, lần sau khi tôi chưa đến hiện trường, bất kì ai cũng không được động lung tung vào xác chết!”
Anh Cao nhìn về phía cái xác không đầu, lập tức hiểu ra, cúi người tỏ ý cam đoan với anh Hàn.
Sau khi anh Cao đi khỏi, anh Hàn ra hiệu bảo tôi đến bên cạnh, chắc là chuẩn bị tiến hành khám nghiệm tử thi.
Tôi lấy sổ ghi chép và bút bi 2B từ trong túi áo ra chuẩn bị ghi chép. Thi thể phụ nữ không đầu đã thối rữa nặng, côn trùng bò kín khắp người, ước đoán nếu có đủ phần đầu bị chặt thì người này có lẽ cao khoảng 1m69, mặc chiếc váy liền áo bó sát màu bạch kim, quần tất màu đen, đi bốt cao, không mang theo bất kì giấy tờ tùy thân và vật dụng cá nhân nào. Trên ngực nạn nhân có nhiều vết thương do vật tù gây ra, từ vết thương có thể phán đoán nạn nhân đã bị hung thủ dùng vật tù đập nhiều nhát dẫn đến tử vong.
Điều khiến tôi đau đầu nhất là xác chết còn xuất hiện tình trạng trương phềnh, tức là thuật ngữ chuyên ngành dùng để chỉ hiện tượng khi xác chết phân hủy lan ra khắp toàn thân, toàn bộ cơ thể phình to hết cỡ, lúc này do xác chết bốc mùi hôi thối và chảy dịch nên thu hút rất nhiều côn trùng bâu đến.
Anh Hàn đeo xong găng tay chống phân hủy màu trắng, trước tiên lấy từ trong hòm dụng cụ ra một con dao mổ dài khoảng 9cm, quan sát kĩ lưỡng xác phụ nữ không đầu, rồi lại quay sang vặn hỏi tôi: “Cậu Tô, cậu có biết tại sao quá trình phân hủy của xác chết này lại không diễn ra nhanh không?”
Câu hỏi quá bất ngờ khiến tôi không biết trả lời ra sao, bèn lúng túng cười ngượng: “Có phải do chênh lệch nhiệt độ không ạ?”
Anh Hàn gật đầu, xong rồi lại lắc đầu, nói: “Trong tự nhiên có một phần là nước, ở những vùng nước rộng, nhiệt dung riêng của nước rất cao, vì thế có nhiệt độ thấp hơn so với mặt đất, hơn nữa lại tương đối ổn định, do đó có thể làm giảm rõ rệt tốc độ thối rữa của xác chết trôi nổi trong nước hoặc trên mặt nước”.
Anh Hàn sợ tôi không hiểu nên dừng lại một chút rồi bổ sung thêm: “Ngoài ra, xác chết bao giờ cũng có phần thân trên nặng hơn, nếu thi thể đầy đủ các bộ phận thì khi ở trong nước sẽ có xu thế phần đầu hơi chìm xuống thấp hơn, khiến máu tập trung ở khu vực đầu hoặc cổ. Thông thường, thứ tự thối rữa bắt đầu từ phần đầu và cổ, sau đó mới đến phần bụng, sau khi chết từ 5 ngày đến 6 ngày thì mới bắt đầu chuyển sang màu xanh nhạt.”
Tôi nghe anh Hàn nói một cách vô cùng chuyên nghiệp thì không nén được, buột miệng hỏi: “Còn có yếu tố bất ngờ nào khác nữa không ạ?”
Anh Hàn biết tôi thích truy hỏi đến tận gốc rễ, nên vừa giải phẫu tử thi vừa nói: “Trong điều kiện khí hậu bình thường, nói chung con người chết từ 6 ngày đến 10 ngày thì khí do hiện tượng phân hủy sinh ra sẽ ngày càng nhiều hơn trong ruột, khiến thi thể trương phềnh, sau đó nổi lên, một phần cơ thể sẽ lộ ra trên mặt nước; sau khoảng 10 giờ đến 12 giờ, da ở các đầu mút của tứ chi sẽ nhăn lại và trở thành giống như chiếc bao tay da, sau khoảng 10 ngày có thể bóc ra dễ dàng, tóc và móng chân móng tay tự động bong rụng. Sau khi mất những lớp bảo vệ này, sinh vật thủy sinh sẽ có thể dễ dàng ăn và phá hủy xác chết, cho đến khi xác chết bị ăn hết, chỉ còn trơ lại bộ xương.”
Tôi ở bên cạnh bắt đầu ghi chép tỉ mỉ: Thi thể một phụ nữ không đầu, cao khoảng 1m69, mặc chiếc váy liền áo bó sát màu bạch kim, quần tất màu đen, đi bốt cao, không mang theo bất kì giấy tờ tùy thân và vật dụng cá nhân nào. Lúc này xác chết đã biến đổi lần thứ hai, cơ bản đang trong quá trình “bạch cốt hóa/hóa xương”, tuy nhiên vẫn có thể trông thấy bên trong cơ thể có nhiều chỗ xương bị gãy, rõ ràng nạn nhân đã bị đánh rất mạnh dẫn đến gãy xương.
Anh Hàn bắt đầu thu gom côn trùng ăn xác, tôi trông thấy anh ấy mở hộp dụng cụ pháp y trước đông đảo mọi người, lấy dụng cụ kiểm tra xác chết và một chiếc bình thủy tinh đựng nửa bình rượu cồn ra, đồng thời bắt đầu lục lọi tìm bắt các loại côn trùng và ấu trùng. Tôi đứng bên cạnh anh ấy ngẩn người ra nhìn mà nuốt từng ngụm nước bọt, nhân tiện tâng bốc: “Anh Hàn giỏi thật đấy, có thể bắt côn trùng bằng tay không, không cần dùng kẹp mà hễ bắt là tuyệt đối chính xác!”
Anh Hàn lườm tôi một cái không mấy thiện cảm, cười khẩy: “Cậu nghĩ tôi đang làm cái gì hả? Bây giờ tôi đang làm mẫu để lát nữa đích thân cậu bắt chúng đấy!”
Nghe anh Hàn nói đến ý tưởng “tuyệt hảo” như vậy, suýt chút nữa tôi đã đứng không vững, ngã nhào xuống cái xác. Quả nhiên chỉ một lát sau, đã nói là làm, anh Hàn giao nhiệm vụ bắt côn trùng cho tôi, mà lại còn không cho sử dụng kẹp dùng một lần, hoàn toàn phải bắt bằng tay không. Công việc thu thập côn trùng và trứng đã xong, tôi vốn cho rằng có thể nghỉ ngơi một lát, không ngờ vẫn phải thay trang phục lội xuống nước.
Nhân chứng tàng hìnhChỉ một lát sau, tôi và anh Hàn đã thay xong trang bị chuyên dụng khi nhân viên pháp y làm việc dưới nước, sau đó tiến vào vị trí tọa độ của khu vực đã vớt xác chết.
Ở dưới nước, tôi nhận tấm lưới anh Hàn đưa cho, đây là một trong những dụng cụ thường sử dụng trong ngành của chúng tôi, chủ yếu dùng để bắt côn trùng thủy sinh nên túi lưới làm bằng loại vật chật khó thấm nước và tương đối bền chắc. Cả tấm lưới bao gồm rất nhiều mắt lưới làm bằng nhựa, cán và giá đỡ túi lưới cứng chắc hơn nhiều so với lưới bắt sâu.
Khi sử dụng lưới ở trong nước sẽ luôn gặp phải lực cản rất lớn, vì thế cán lưới nhất định phải bền chắc, không được làm từ loại vật chất dễ bị biến dạng. Cán lưới và túi lưới tạo với nhau một góc nhất định, thuận tiện để bắt côn trùng và thu thập mẫu trứng và ấu trùng của chúng.
Anh Hàn làm việc thuần thục hơn hẳn tôi, anh ấy nhanh chóng bơi đến tọa độ tương ứng, bắt đầu lặn xuống sâu hơn, còn tôi theo sát phía sau.
Tôi ở phía sau học theo động tác anh Hàn dùng lưới bắt côn trùng, nhưng nhận thấy mình không thể nào hăng hái lên được; trái lại, anh Hàn không những bắt được rất nhiều mà động tác cũng rất nhanh nhẹn. Tôi trông thấy anh Hàn ép ấu trùng vào lưới cho chết rồi nhét vào chiếc bình đã được quét một lớp “vítcô” cường lực, nhanh chóng hoàn thành công tác bắt côn trùng dưới nước.
Anh Hàn thu dọn xong đồ đạc, vẫy tay ra hiệu bảo tôi đã có thể cùng mình lên bờ.
Chuyến xuống nước này tôi không thu hoạch được gì, còn anh Hàn lại nhanh chóng bắt được côn trùng và trứng, điều này khiến tôi vô cùng xấu hổ, chỉ muốn chui đầu xuống đất.
Lên bờ thay trang phục xong, anh Hàn đến trước mặt tôi, hỏi: “Có biết tại sao tôi bảo cậu xuống nước không?”
Tôi suy nghĩ một lúc, lắc đầu trả lời: “Anh Hàn, đừng có đánh đố nữa, nói mau đi nào.”
Anh Hàn chỉ về phía thi thể phụ nữ không đầu ở đằng xa, nói: “Do thi thể phụ nữ kia đã bị ngâm trong nước quá lâu nên không ít côn trùng đã chủ động rời khỏi cái xác, lựa chọn tiếp tục kí sinh dưới đáy nước để biến đổi và thay thế quần thể côn trùng. Nếu chúng ta không đến vị trí vớt xác lúc trước để lấy mẫu côn trùng, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tiến độ phá án và chân tướng của vụ án.”
Cuối cùng tôi cũng đã hiểu được ý định sâu xa của anh Hàn. Quả đúng như anh ấy nói, nếu không xem xét yếu tố côn trùng ở trong nước, chắc chắn sẽ ảnh hưởng lớn đến việc suy đoán thời gian tử vong, thậm chí còn có thể tính sai thời gian, sau đó đưa toàn bộ vụ án đi sai hướng để rồi cuối cùng trở thành một vụ án không có manh mối, không thể điều tra phá án được.
Anh Hàn nhìn tôi vừa cười vừa gật đầu: “Hiểu chưa nào? Thực ra, nhân chứng tàng hình thật sự của vụ án này đều ẩn nấp cả ở dưới nước!”
Lúc này tôi mới hoàn toàn hiểu ra, cười ngây ngô, nói: “Hiểu rồi, cảm ơn anh Hàn đã chỉ bảo, tôi xin lĩnh giáo.”
Sau đó anh Hàn dẫn tôi đi về phía cái xác không đầu, chỉ vào vùng ngực bảo: “Cậu Tô, cậu thấy thế nào?”
Tôi đeo găng tay xong, mở vết thương ra quan sát kĩ lưỡng, bên trong vết thương thối rữa rất nặng, đang trong chiều hướng “Bạch cốt hóa/hóa xương”, xương sườn ở vùng ngực bị gãy rời. Ngoài vùng ngực, những chỗ khác cũng có rất nhiều vết bị đánh đập rõ rệt, vết thương ở cổ không gọn, có lẽ do dùng dao cùn gây ra.
Trọng điểm quan sát của anh Hàn lại không giống tôi, anh ấy chỉ vào chỗ cổ của xác chết, nói: “Cậu quan sát kĩ xem, ở đây căn bản không có trứng và ấu trùng!”
Tôi nhìn vào chỗ anh Hàn vừa chỉ, đúng là không hề có côn trùng sinh sản ở đó.
Hiện tượng kì lạ này khiến tôi không biết phải đối phó ra sao, đành chỉ biết ghi lại toàn bộ tình hình trước đã.
Một mình anh Hàn bước đến ngồi xuống trước cổ cái xác, đồng thời ra lệnh: “Cậu cầm hòm dụng cụ pháp y của tôi lại đây!”
Tôi gật đầu làm theo, nhưng do lúc lội xuống nước đã giao hòm dụng cụ cho anh Cao giữ nên bây giờ phải chạy đến chỗ anh ấy để lấy.
Nghe tôi bảo lấy hộp dụng cụ, vì quan tâm đến tiến độ của vụ án nên anh Cao liền cùng tôi quay lại chỗ xác chết.
Lúc này anh Hàn đã lấy một con dao mổ ra đưa cho tôi: “Rạch theo cổ thi thể xuống phía dưới 5cm!”
Tôi nhận con dao, định hỏi anh Hàn rạch để làm gì nhưng vừa bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh ấy liền nuốt ngay câu hỏi vào trong.
Tôi liếm bờ môi khô khốc, tay phải cầm chắc dao mổ, mặc dù thi thể đã mất đầu nhưng không ngờ cái cổ vẫn còn sót lại. Lúc này tôi mới nhận thấy tay mình đang run lên khe khẽ, cố gắng nuốt một ngụm nước bọt, coi như đây là lần đầu tôi mổ cổ họng cho xác chết, đưa mũi dao thẳng vào điểm bắt đầu của cái cổ, sau khi rạch từng tí da chết, một đống đỉa con màu đen từ bên trong bò ra, phía dưới những con đỉa là rất nhiều ấu trùng đã chết.
Anh Cao ngồi xuống cạnh tôi nhìn những con đỉa bé tí, đột nhiên trợn tròn mắt, hỏi: “Ấu trùng bị đỉa giết chết à?”
Hàn Phi trừng mắt lườm anh Cao, lạnh lùng nói: “Yên lặng đi! Đừng quấy nhiễu cậu Tô giải phẫu!”
Anh Cao vốn định lên tiếng phản bác nhưng lại không dám làm cứng với anh Hàn, nên đành chọn cách yên lặng.
Cùng lúc đó, tôi cũng đã rạch được 5cm theo lời anh Hàn dặn, không nén nổi một tiếng thở dài: “Anh Hàn, rạch xong rồi.”
Anh Hàn trông thấy dáng vẻ của tôi như vậy thì không khỏi lắc đầu ngao ngán: “Cậu Tô, như thế này không được đâu, sau này cần phải giải phẫu nhiều hơn nữa.”
Anh Cao nghe thấy thế thì bật cười sung sướng, nói một cách sâu xa: “Cậu Tô, nhớ đi theo học tập anh Hàn của cậu nhiều vào nhé.”
Anh Hàn và tôi đều không phản ứng gì, mà bắt đầu thu gom những con đỉa và ấu trùng đã chết kia, sau đó rời khỏi hiện trường vụ án.
Anh Cao vẫn còn ở lại cùng các đồng nghiệp giải quyết công việc tiếp theo, chẳng hạn như chụp ảnh thi thể, sau đó cho vào túi đựng xác đưa về Sở cảnh sát.
Mải việc không để ý, thế mà đã mất 5 tiếng. Căn cứ vào kết quả phân tích côn trùng, coi như tôi đã sắp xếp xong một bản báo cáo khám nghiệm tử thi.
“Anh Hàn, đã có thể xác định được thời gian tử vong của nạn nhân rồi.” Tôi giơ bản báo cáo mới nhất về phân tích côn trùng trong khám nghiệm tử thi, vừa cười vừa khoe.
Anh Hàn cầm bản báo cáo, lật xem rất kĩ, ánh mắt có vẻ không vừa lòng, nhìn tôi: “Cậu chắc chắn không sai chứ?”
Tôi lập tức cảm thấy khó hiểu, lẽ nào mình đã ghi chép sai? Vì thế trả lời: “Chắc chắn là không, qua giám định tôi nhận thấy có 3 loại côn trùng họ ruồi, trong đó có dấu vết phát triển thành nhộng, đó là nhộng của ruồi trâu châu Á. Đây là loài ruồi ăn xác chết thường gặp, hay thấy trên xác chết ở trong nước, thân hình tương đối to, trung bình dài khoảng từ 1 đến 1,7cm.”
Anh Hàn chau mày, hỏi vặn lại: “Cậu nói xem đặc điểm của loài ruồi trâu châu Á này là gì, tôi luôn cảm thấy cậu xác định sai chủng loại côn trùng rồi.”
Anh ấy lại nghi ngờ mình sai à, tôi lập tức cảm thấy không phục điều đó, bèn phản bác: “Loài ruồi trâu châu Á có vòi rất dài, đầu mút phình to, phần đuôi màu đỏ, hơn nữa ấu trùng phát triển với tốc độ nhanh hơn nhiều so với các loài côn trùng bình thường, bởi vì chúng không có thời gian đẻ trứng mà có thể trực tiếp sinh ra ấu trùng. Có điều, thời gian sinh sản của loại ruồi 1 tuổi không dài, chỉ khoảng 17 giờ mà thôi, thời gian của loại ruồi 2 tuổi là 24 giờ, còn ruồi 3 tuổi là 2 ngày. Thời gian phát triển nhộng rất dài, trung bình khoảng 12 ngày.”
Hai đầu lông mày anh Hàn vẫn dính chặt vào nhau, anh ấy lại hỏi tiếp một câu: “Nói tiếp xem bên trong thi thể nạn nhân còn có vật chất gì sót lại không?”
Tôi dừng lại một chút rồi bổ sung: “Do giai đoạn trưởng thành của ruồi trâu châu Á là 2 ngày, cộng thêm thời kì ấu trùng 3 ngày rưỡi, tổng cộng là 5 ngày rưỡi, nói cách khác tức là có thể nạn nhân chết cách đây 5 ngày rưỡi. Mặc dù trong âm đạo nạn nhân có dịch bài tiết nhưng không phát hiện ra tinh trùng, vì thế loại trừ khả năng bị cưỡng hiếp rồi sát hại. Trong dạ dày còn sót lại một ít hải sản, chắc trước lúc chết đã ăn khá nhiều hải sản.”
Anh Hàn nghe xong lắc đầu liên hồi, rồi lên tiếng trấn áp: “Không phải! Cậu suy đoán sai hết rồi. Thứ nhất, nếu nạn nhân chết cách đây 5 ngày rưỡi thì thi thể chưa thể phân hủy nhanh đến như vậy được. Thứ hai, nếu trong người nạn nhân còn hải sản sót lại, vậy cậu có thể tìm thấy trong đó trứng sinh vật dưới nước kí sinh không?”
Được anh Hàn chỉ bảo, tôi bỗng tỉnh ngộ ra, sự thật quả đúng như lời anh ấy nói, thi thể phân hủy quá nhanh, hơn nữa thức ăn hải sản sót lại trong dạ dày lại không hề thu hút sinh vật sống dưới nước đến ăn và đẻ trứng. Điều này hoàn toàn không phù hợp với logic khoa học, chắc chắn đã có sai sót ở chỗ nào đó rồi.
Tôi lập tức cúi đầu, nói: “Anh Hàn, theo ý anh thì tôi đã đi sai hướng rồi à?”
Anh Hàn do dự rất lâu rồi lại lật xem kĩ bản báo cáo, sau đó mới hạ quyết tâm nói rằng: “Đi! Chúng ta đi đến nhà lạnh giải phẫu tử thi!”
Mặc dù tôi khá sợ nhà lạnh, nhưng để tìm ra chân tướng sự thật để lấy lại công bằng cho người chết, nên chỉ còn cách miễn cưỡng lấy hết can đảm cùng anh Hàn đến đó. Khi đến nơi, trước tiên chúng tôi tìm người trông coi để lấy thi thể không đầu kia, sau đó thay trang phục công tác, mang theo hòm dụng cụ pháp y của mình rồi chuẩn bị thực hiện giải phẫu.
Do xác chết đã thối rữa nặng nên giải phẫu hết sức khó khăn. Đối với xác chết thông thường tôi còn có thể làm được, nhưng đối với loại xác chết này thì chắc chắn anh Hàn phải là người giải phẫu chính, còn tôi chỉ có thể đóng vai trò trợ giúp. Anh Hàn phủi phủi găng tay cao su, chỉnh lại khẩu trang y học, nhìn túi đựng xác màu đen trên bàn giải phẫu rồi lại nhìn tôi với một đống các loại dụng cụ giải phẫu bày đầy trước mặt.
Tôi khẽ gật đầu tỏ ý mình đã chuẩn bị xong, sẵn sàng phối hợp giải phẫu với anh ấy ngay lập tức.
Anh Hàn kéo khóa chiếc túi đựng xác xuống, thi thể dần dần hiện ra trước mắt tôi, trông đáng sợ hơn nhiều so với lúc ban ngày. Tôi cố gắng kiềm chế cơn buồn nôn, lấy lại can đảm, đồng thời cắn răng nói: “Anh Hàn, chúng ta bắt đầu thôi!”
Anh Hàn cười vui vẻ, bảo tôi: “Lấy một cái kéo cắt ruột và một cái kim côn trùng đặt bên cạnh tôi.”
Tôi lần lượt đặt hai thứ này cạnh tay phải anh Hàn, còn anh ấy thì trước tiên cầm lấy dao mổ, chầm chậm rạch từ phần cổ xuống phía dưới. Tôi đứng bên cạnh, có thể nghe rõ cả tiếng dao cắt vào xương, cho đến khi cắt đến rốn mới dừng lại. Rất nhiều giòi bọ màu trắng từ trong thi thể bò ra ngoài, cảnh tượng vô cùng kinh tởm.
Tôi cố gắng kiềm chế không nôn ọe, liếc trộm sang anh Hàn, thấy anh ấy vẫn bình tĩnh như không, tay cầm lấy chiếc kéo đang cắt ruột ở bên cạnh. Kéo cắt ruột chủ yếu dùng để cắt mở ruột, đầu mút hình bóng đèn của nó có thể đưa vào sâu bên trong ruột, sau đó cắt theo chiều dọc ống ruột. Đầu mút hình bóng đèn không đủ độ sắc giúp nó không làm thủng thành ruột khi hướng cắt bị lệch.
Mặc dù thi thể đã thối rữa nặng nhưng ruột vẫn chưa bị phân hủy, mỗi nhát cắt của anh Hàn cũng đều vô cùng cẩn thận để tránh gây ra hư tổn. Ruột dần dần được rạch mở, bên trong có không ít đỉa chui ra; đương nhiên, những con đỉa này chui vào từ cổ rồi chui sâu xuống phía dưới tìm thức ăn.
Anh Hàn nhìn những con đỉa vẫn đang cử động, lắc đầu, rồi lại cầm dao mổ tiếp tục rạch xuống phía dưới, lần này là men theo đùi phải của xác chết. Đùi của nạn nhân khá thẳng, nhưng xương đùi có nhiều chỗ bị gãy nên việc rạch khó khăn hơn, khiến tôi phải cố định lại mới giúp anh Hàn có thể rạch mở cơ thịt đã thối rữa.
Đùi phải của nạn nhân được anh Hàn rạch mở toàn bộ, lần này không có đỉa chui ra, nhưng lại có một con bọ cánh cứng rất bí ẩn.
Anh Hàn bỏ dao mổ sang một bên, cầm kim côn trùng nhanh như cắt đâm vào lưng con bọ cánh cứng.
Tôi vô cùng ngưỡng mộ động tác thuần thục của anh Hàn, con bọ cánh cứng bí ẩn đã bị kim côn trùng giữ chặt, không thể nào động đậy được nữa.
Anh Hàn thở mạnh ra một hơi, toàn thân có vẻ nhẹ nhõm hơn nhiều, chỉ vào con bọ cánh cứng, anh nói: “Đây mới là nhân chứng tàng hình thật sự!”
Lần này đến lượt tôi cảm thấy không hiểu, nhìn con bọ cánh cứng, nói: “Anh Hàn, tôi chưa từng nhìn thấy loại bọ cánh cứng này!”
Anh Hàn lườm tôi một cái, lấy từ trong hòm dụng cụ pháp y ra một ống tiêm, rồi lại đến một chiếc lọ đựng thuốc màu đỏ, cắm đầu kim vào hút hết thuốc trong đó. Tiếp theo, anh ấy cúi thấp xuống nhìn chằm chằm vào chóp đuôi con bọ cánh cứng bí ẩn, bảo tôi: “Loài côn trùng này tương đối đặc biệt, lúc này nó đang ở trong trạng thái giả chết, đợi lát nữa tôi sẽ bắt nó phải hiện nguyên hình!”
Nói xong, anh ấy cắm đầu kim vào lỗ khí ở đuôi con bọ cánh cứng, tiêm hết số thuốc trong ống. Chỉ một lát sau, toàn thân con côn trùng bắt đầu run rẩy, sau đó phần lưng chuyển sang màu xanh ánh kim, trên cánh còn nổi các nốt to nhỏ khác nhau, khiến tôi lạ lùng khêu thét lên.
Anh Hàn nhìn sự thay đổi của con bọ cánh cứng, hình như đã rút ra được câu trả lời, cởi bỏ găng tay, nói một cách hết sức nghiêm túc: “Cậu Tô, bây giờ tôi đã có thể xác định chắc chắn rằng chỗ chúng ta phát hiện ra xác chết không đầu không phải là hiện trường đầu tiên xảy ra vụ án, cậu phải tìm cho ra hiện trường thật sự, nếu không sẽ không thể nào phá được vụ án này!”
Tôi cảm thấy thế giới của mình có chút rối loạn, thực ra chuyện này là thế nào? Anh Hàn bỏ con bọ cánh cứng đổi màu kia vào trong lọ đóng chặt lại rồi giao cho tôi, sau đó đuổi tôi ra khỏi nhà lạnh. Trước lúc đi, anh ta dặn tôi phải phân tích và kiểm tra con côn trùng đổi màu, mong rằng tôi có thể tìm ra manh mối mới.
Hiện trường thật sự của vụ ánTôi mang theo tâm trạng nghi ngờ trở về phòng nghiên cứu côn trùng của mình, chuẩn bị đầy đủ các loại dụng cụ có liên quan xong liền bắt đầu quan sát kĩ lưỡng con côn trùng đổi màu kia.
Bước đầu tiên là phải xác định chủng loại, tìm ra đặc tính của nó. Tôi lấy từ trong tủ ra cuốn bách khoa toàn thư về côn trùng của sư phụ tặng, nhưng thực ra đây là bút kí về các loại côn trùng được ông ghi chép lại qua nhiều năm phá án. Tôi lật giở rất lâu, cuối cùng ông trời cũng không phụ người có tâm, tôi đã tìm thấy trong quyển bút kí sư phụ ghi lại một loại côn trùng rất giống con bọ cánh cứng đổi màu này.
Loại côn trùng này là Cleroidea chân đỏ, thuộc họ Cleroidea, cơ thể dài khoảng 3,7mm đến 7mm, hình bầu dục dài, phần lưng màu xanh ánh kim, từ đốt râu thứ 3 đến thứ 5 màu nâu đỏ, chân có 3 đốt, đốt cuối cùng to nhất có hình vuông. Lưng ở phần ngực rộng, phía trước hẹp hơn phía sau, mép phía sau hơi tròn, có nhiều nốt lõm nhỏ. Vảy lưng nhỏ, hình bán nguyệt. Gốc cánh ngoài rộng hơn lưng, đầu phía sau ngiêng vào trong tạo thành hình tròn, không có nốt lõm và lông tơ.
Thời gian sinh sản trong năm là từ 2 đến 6 đời, trứng thường tập trung thành đống trong các khe hở trên cây cối, tường vách, bao bì đóng gói và trong xác chết… ở dưới nhiệt độ 25oC, thời gian ủ trứng là 8 ngày; ở dưới 30oC, thời gian ủ trứng là 4 ngày. Ấu trùng từ 3 đến 4 giai đoạn trưởng thành, ở dưới 30oC, thời gian nhộng khoảng 6 ngày. Côn trùng trưởng thành có đặc tính giả chết hoặc ngụy trang, tuổi thọ chỉ trong khoảng hơn một năm.
Tổng hợp mấy đặc điểm nói trên, rất phù hợp với các điều kiện như đặc điểm phần lưng và đặc tính giả chết, vì thế có thể quy con bọ cánh cứng đổi màu kia vào họ Cleroidea.
Sau đó tôi lại đọc kĩ bản báo cáo kiểm nghiệm côn trùng cầm trên tay, dường như tôi chưa thể bình tĩnh ngay được. Theo suy đoán của anh Hàn, cầu vượt và hồ Phi Thiên không phải là nơi xảy ra vụ án thật sự. Nói một cách chính xác hơn, đến lúc này vẫn chưa thể xác định được hiện trường đầu tiên của vụ án này ở đâu, như vậy càng không thể hi vọng có thể bắt được hung thủ gây ra vụ án xác chết không đầu.
Côn trùng thuộc họ Cleroidea căn bản không thể xuất hiện được ở dưới nước, bởi chúng là loài sống trên cạn, nếu xuống nước chắc chắn sẽ chết.
Trong chốc lát tôi không khỏi cảm thấy vô cùng phiền não, chau mày tự hỏi: “Làm thế nào bây giờ? Không lẽ con côn trùng này tự bay đến?”
Suy trước nghĩ sau mãi mà vẫn không đưa ra được quyết định, tôi bèn gọi điện cho sư phụ, ông nói rằng mình đang nghiên cứu loại côn trùng mới nhất ở phòng nghiên cứu côn trùng, bảo tôi đến đó. Để tháo gỡ những thắc mắc chưa giải thích được, tôi mang theo bản báo cáo về côn trùng trong khám nghiệm tử thi, lập tức chạy xuống dưới nhà bắt xe taxi đến chỗ sư phụ.
Hai mươi lăm phút sau tôi đến phòng nghiên cứu của sư phụ, thấy ông đang ngồi quay lưng ra ngoài chăm chú tiến hành thí nghiệm, xem ra ông không có gì là vội vàng. Tôi thấy sư phụ không có phản ứng gì nên cũng đành nhìn ông từ phía sau, trong lòng cảm thấy hơi chột dạ, cho đến tận bây giờ tôi vẫn chưa hiểu rút cục mình đã sai ở chỗ nào.
Sư phụ vốn đang làm thí nghiệm bỗng nhiên quay lại vẫy tay bảo tôi: “Tiểu Tô, đưa báo cáo về côn trùng trong khám nghiệm tử thi của cậu lại đây để tôi xem nào.”
Tôi vội vã bước nhanh đến đưa báo cáo cho sư phụ, đồng thời giải thích: “Thưa sư phụ, anh Hàn bảo rằng bản báo cáo của em có vấn đề.”
Sư phụ cầm bản báo cáo lật ra xem, vẻ mặt thay đổi rất phức tạp, xem xong lại hỏi ngược lại tôi: “Cậu khẳng định không có sai sót à?”
Bị sư phụ hỏi vậy, tôi bắt đầu sinh ra nghi ngờ bản thân, thận trọng trả lời: “Vẫn xin sư phụ chỉ giúp chỗ sai sót ạ.”
Sư phụ giở bản báo cáo của tôi ra, chỉ vào một chỗ, nói: “Thế nào gọi là rất nhiều trứng và ấu trùng chết một cách kì lạ? Nguyên nhân nằm ở đâu?”
Tôi nghĩ đến những con đỉa đáng chết kia, nói: “Chắc là do những con đỉa làm chết.”
Sư phụ nghe thấy tôi trả lời như vậy thì lắc đầu thở dài, nói: “Đỉa làm chết à? Tiểu Tô, cậu làm tôi thất vọng quá!”
Nghe sư phụ phê bình như vậy, tôi không khỏi đỏ bừng mặt, cúi đầu. Đúng là tôi không hiểu biết về vụ án xác chết ở dưới nước, có thể nói là không biết bắt đầu từ đâu, thậm chí không hề có manh mối. Vụ án xác chết ở dưới nước không giống như ở trên cạn, những vụ án thuộc loại này có quá nhiều yếu tố không xác định, các sinh vật thủy sinh có thể dẫn đến phán đoán sai.
Sư phụ nhìn tôi bằng ánh mắt rất phức tạp: “Tiểu Tô, còn có chỗ cậu chưa biết, các sinh vật sống dưới nước tuy nhiều nhưng phần lớn đều chọn ăn những thứ có chất béo. Con người sau khi chết, thi thể ngâm nước sẽ trương phình lên, phát ra mùi đặc trưng thu hút các loài sinh vật đến đẻ trứng kí sinh. Có điều, cậu đã đánh giá thấp tính phức tạp của trứng côn trùng kí sinh trên xác chết!”
Tôi bị những lời nói của sư phụ làm cho bấn loạn, trong phút chốc chẳng hiểu gì cả, đành hỏi: “Sư phụ, theo sư phụ thì chuyện là thế nào ạ?”
Có lẽ sư phụ biết tôi không thể nào giải được câu đố về việc trứng và ấu trùng chết một cách kì lạ kia, nên kéo tôi đến trước một chiếc bàn thí nghiệm. Trên chiếc bàn để 3 lọ côn trùng, trong lọ có 3 con côn trùng thuộc họ Silphidae carrion beetles, đều có đặc tính thích ăn xác chết, hơn nữa sức sống vô cùng mạnh mẽ, có thể tồn tại trong bất kì hoàn cảnh nào.
Tôi đang định cất tiếng hỏi nhưng sư phụ lại ra hiệu đừng nói gì cả, rồi ngồi xuống tìm thứ gì đó trong tủ, trong chốc lát đã lấy ra 3 chiếc hộp sắt nhỏ, đặt lên bàn xong lần lượt mở ra. Trong chiếc hộp thứ nhất là một con nhện độc 7 màu, trong hai chiếc hộp tiếp theo lần lượt là rết và bò cạp.
Tôi không hiểu sư phụ có dụng ý gì, tò mò hỏi: “Sư phụ lấy những thứ này ra làm gì ạ?”
Sư phụ mỉm cười trả lời: “Tiểu Tô, nếu cho chúng vào ở cùng với họ Silphidae thì loại nào sẽ chết trước?”
Tôi nguýt sư phụ một cái, cảm thấy câu hỏi này quá ngớ ngẩn, không thèm suy nghĩ trả lời luôn: “Chắc chắn Silphidae chết trước rồi!”
Sư phụ một lần nữa chỉ cười không nói gì, lần lượt đổ 3 con côn trùng họ Silphidae trong lọ côn trùng vào 3 chiếc hộp sắt. Sau khi Silphidae gặp 3 loài sinh vật vô cùng độc kia, kết quả lại khiến tôi vô cùng kinh ngạc, 3 con côn trùng họ Silphidae bị nhốt trong lọ như thể gặp được món ăn ngon, sau thời gian thăm dò ngắn ngủi liền lần lượt tấn công con mồi của mình.
Ban đầu con nhện độc 7 màu còn chống cự được đôi chút, nhưng sau đó bị chiếc kìm cứng như sắt trên đỉnh đầu con Silphidae đâm xuyên qua đầu. Con Silphidae thò chiếc răng nanh sắc nhọn cắn đứt luôn đầu con nhện, bắt đầu hưởng thụ món ăn ngon trước mặt. Hai con Silphidaer khác cũng đều giành thắng lợi hoàn toàn, bắt đầu thưởng thức bữa tiệc của mình.
Sư phụ hình như đã đoán trước được kết cục, lấy kẹp lần lượt nhấc từng con Silphidae bỏ lại vào trong lọ, vừa cười vừa bảo tôi: “Tiểu Tô, quan hệ giữa các loài vật với nhau không thể chỉ nhìn bề ngoài, phải nhìn thấu qua hiện tượng để thấy bản chất. Theo nhận thức của cậu thì chắc chắn loài Silphidae kia sẽ không thắng được phải không?”
Tôi gật đầu, đúng là lúc đầu tôi có suy nghĩ giống như sư phụ nói, làm sao Silphidae có thể thắng được bò cạp chứ? Trong mắt tôi, đây là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra. Qua sự việc này tôi đã hiểu được rằng, loài sinh vật nhìn bề ngoài có vẻ rất mạnh nhưng chưa chắc đã phải là mạnh tuyệt đối, đó chỉ đơn thuần là một lớp vỏ ngụy trang mà thôi.
Sư phụ lại hỏi rất kĩ trình tự thu thập chứng cứ tại hiện trường vụ án xác phụ nữ không đầu tôi và anh Hàn tiến hành lúc đó, kết quả chỉ thấy ông chau mày nhăn trán. Người đóng vai trò chủ đạo là anh Hàn, đương nhiên không thể mắc sai lầm gì rồi. Sư phụ trầm tư suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng giống như anh Hàn, cho rằng hồ Phi Thiên không phải là hiện trường thật sự xảy ra vụ án.
Để chứng minh cho suy luận của mình, sư phụ bảo tôi đưa cho ông con bọ cánh cứng đổi màu kia. Ông cầm lấy lọ côn trùng, nói: “Loại côn trùng này đã bị biến dị loài, nếu cậu căn cứ vào bút kí côn trùng tôi tặng thì cùng lắm cũng chỉ tìm thấy loại côn trùng tương tự mà thôi, không thể nào xác định được đặc điểm tập tính cụ thể của nó.”
Tôi lại nghe thấy một thuật ngữ mới - biến dị loài ở côn trùng.
Tiếp sau đó, sư phụ mở lọ côn trùng, lấy từ trong tủ dưới bàn thí nghiệm ra một ống thuốc màu vàng cỡ nhỏ, từ từ đổ vào trong lọ. Khi con bọ cánh cứng trong lọ tiếp xúc với nước thuốc màu vàng, trên người nó phát ra những tiếng xèo xèo, ngoài ra còn bốc ra từng đợt khói trắng rất hôi thối.
Đến khi trông thấy cảnh tượng trước mắt tôi mới biết rằng trong thành phần nước thuốc màu vàng kia có chứa một lượng lớn axít sunphurich, chuyên dùng để thí nghiệm sức sống của côn trùng biến dị. Kết quả là con bọ cánh cứng kia không những không chết mà còn cởi bỏ lớp vỏ cứng đổi màu ở bên ngoài, kì diệu không khác gì hiện tượng ve sầu lột xác.
Mặt sư phụ đột nhiên biến sắc, nhìn con bọ cánh cứng lột lớp vỏ ngoài mà ngón tay run rẩy: “Côn trùng biến dị, rõ ràng đã quay lại rồi…”
Tôi nhìn động tác kì lạ của sư phụ, có cảm giác chắc chắn ông biết loại côn trùng này, hơn nữa có thể trước đây đã từng tiếp xúc với nó.
Vẻ mặt sư phụ cực kì phức tạp, ông nhìn tôi bảo: “Tiểu Tô, không giấu gì cậu, loại côn trùng này gọi là côn trùng biến dị, rất nhiều năm trước tôi đã từng tiếp xúc với nó. Đây là loại côn trùng có tính không xác định, có thể thay đổi tùy theo tình hình môi trường khác nhau, sức sống vô cùng mạnh mẽ khỏi phải nói, mà sức phá hoại của nó cũng hơn hẳn loài Silphidae.”
Nghe xong câu cuối cùng, tôi không khỏi rùng mình ớn lạnh. Bây giờ tôi đã biết rằng, trong côn trùng học pháp y, Silphidae là vua của mọi loài, sức phá hoại lớn đến mức có thể giết chết bò cạp chỉ trong một giây. Nếu côn trùng biến dị quả thật giống như lời sư phụ nói, vậy thì đã có thể giải thích được hiện tượng trứng và ấu trùng trên cái xác kia bị chết một cách kì lạ rồi, hẳn chúng đều đã trở thành thức ăn cho côn trùng biến dị.
Sư phụ đổ con côn trùng biến dị ở trong lọ ra, quay lại bảo tôi: “Lát nữa tôi lấy DNA của con côn trùng này, cậu phải quan sát thật kĩ. Phương pháp tôi sử dụng gọi là phương pháp phân tích muối, sử dụng dung dịch muối tỉ lệ cao để lấy DNA tương đối đơn giản, bởi vì bên trong có chứa Kac và NaCl dùng để thay thế dung dịch hữu cơ loại bỏ protein, công tác pha chế cũng đơn giản, giá thành rẻ, ít tốn thời gian, nhưng điều quan trọng nhất là không độc, cũng là một phương pháp lấy DNA thường dùng.”
Sư phụ giảng giải xong, trực tiếp tiến hành công tác chuẩn bị dụng cụ lấy DNA. Trước tiên ông lấy từ tủ đựng dụng cụ ở phía dưới bàn thí nghiệm ra một chiếc bình thủy tinh rộng miệng loại cực lớn có kẻ vạch chia độ tỉ mỉ đặt lên trên bàn. Sau đó, ông lại lấy túi dụng cụ giải phẫu côn trùng, lôi ra chiếc móc sắt nhỏ có tay cầm, thứ này chủ yếu dùng để cố định côn trùng.
Sư phụ lấy trong số thuốc thí nghiệm ra 4 ống màu đen, đổ cả vào trong bình, đồng thời cũng đổ thêm 15ml dung dịch muối. Chỉ một lát sau, thứ nước hỗn hợp xanh đen này bắt đầu sôi, trên bề mặt nổi bong bóng. Sư phụ trông thấy thế liền dùng móc sắt nhỏ móc côn trùng bỏ trở lại chiếc bình. Con côn trùng biến dị có vẻ như vô cùng sợ hãi, bắt đầu chống cự quyết liệt, những cái chân cử động điên cuồng từ dưới lên trên, nhưng cuối cùng vẫn không thoát được số phận.
Tôi chỉ đứng bên cạnh quan sát mà đầu óc cũng tê dại, cơ thể con côn trùng biến dị bị ăn mòn, từng bộ phận trên người lần lượt rụng ra.
Sư phụ thả cả cái móc sắt vào trong bình, con côn trùng biến dị trong nháy mắt đã bị dung dịch nuốt chửng, không biết có phải đã chết thật sự hay chưa.
Sư phụ quay sang hỏi một câu ý tứ sâu xa: “Tiểu Tô, cậu đoán xem con côn trùng biến dị này đã chết thật hay chưa?”
Tôi lại nhớ đến cảnh tượng đáng sợ vừa mới xảy ra, gật đầu: “Chắc chắn phải chết rồi! Có lẽ ngay cả xác cũng không còn.”
Vốn cho rằng sư phụ nghe xong câu trả lời sẽ đồng tình với mình, không ngờ ông lại lắc đầu nói: “Tiểu Tô, tôi từng nói với cậu rằng bất kì việc gì cũng không được nhìn bề ngoài, bất kì thứ gì cũng đều phải đặc biệt tránh tùy tiện đưa ra kết luận nếu như chưa nhìn thấy kết quả cuối cùng. Nếu muốn trở thành một nhân viên pháp y giỏi, trước tiên cậu phải sửa ngay tật xấu dựa quá nhiều vào ấn tượng ban đầu, nếu không sẽ hại chết rất nhiều người đấy!”
Tôi biết sư phụ đang tận dụng cơ hội để “tiêm phòng” cho mình, vì thế không lên tiếng phản bác mà chỉ khẽ ngẩng đầu lên, nói: “Tô Trạch xin ghi nhớ lời dạy bảo của sư phụ!”
Rất may sư phụ không quá chú tâm vào chuyện này, ông trực tiếp lấy một tấm lưới bắt côn trùng từ trong túi dụng cụ ra cho vào trong bình, xem ra đang chuẩn bị vớt xác con côn trùng biến dị kia. Tôi thậm chí mong muốn rằng sư phụ không vớt được thứ gì, kể cả cặn bã, như vậy sẽ chứng tỏ câu trả lời vừa rồi của tôi là đúng, đồng thời cũng dằn mặt được sư phụ.
Nghĩ đến đây, tôi chút nữa bật cười thành tiếng. Sư phụ quay lại trừng mắt nhìn tôi, tay phải nâng lên, kéo theo tấm lưới bắt côn trùng.
Tôi nhìn theo, thấy trong lưới có một vật còn sống, đó chính là con côn trùng biến dị đã hoàn toàn thay đổi so với lúc trước.
Lần này đến lượt tôi bị dằn mặt, sư phụ lộ rõ vẻ đắc ý, đương nhiên ông đã biết trước kết cục như vậy rồi.
Côn trùng truy bắt hung thủViệc lấy DNA đã xong, nhưng sư phụ lại rất không vui, bảo tôi: “Tiểu Tô, cậu đã phạm phải một sai lầm chết người!”
Lúc đó tôi cũng không biết đối phó ra sao, chỉ cúi đầu nói: “Sư phụ có thể chỉ rõ em sai ở đâu không ạ?”
“Tiểu Tô, thật ra chuyện này cũng không thể trách cậu được, bởi vì cậu chưa từng đi sâu nghiên cứu độc lí học pháp y.” Thẩm Kiến Quốc thở dài một tiếng, trả bản báo cáo lại cho tôi, lắc đầu nói tiếp: “Có điều, cậu đã quên một nguyên tắc quan trọng nhất trong côn trùng học pháp y. Chúng ta đều biết rằng côn trùng ăn xác chết thực sự không biết nói dối, nhưng nếu trước khi chết, kết cấu xoắn ốc DNA của người bị hại đã bị độc tố của côn trùng làm thay đổi thì cũng ảnh hưởng đến quá trình sinh trưởng hoặc tiến hóa của côn trùng.”
Nghe sư phụ nói vậy, tôi như đột nhiên bừng tỉnh, vội hỏi: “Sử dụng độc lí học pháp y thật sự có thể làm được việc này ạ?”
Sắc mặt Thẩm Kiến Quốc lộ vẻ đau buồn, hình như ông đang nhớ lại một số chuyện đã qua, mắt đỏ hoe nói: “Có thể! Tôi và Hàn Phi đang nghiên cứu làm thế nào để cải tạo gien của côn trùng ăn xác chết hoặc của họ Silphidae, sau khi nghiên cứu có kết quả, có thể nhân loại sẽ chào đón một thế giới mới, nhưng cũng có thể rơi vào khủng hoảng.”
Sư phụ dừng lại giây lát rồi tiếp tục giải thích: “Nếu nghiên cứu có kết quả, gien côn trùng sẽ là một con dao hai lưỡi, côn trùng có ích có thể âm thầm cứu người, còn côn trùng có hại lại có thể giết chết tất cả mọi sinh vật chỉ trong nháy mắt, tạo ra hai kết quả hoàn toàn khác nhau. Những năm gần đây tôi đã bí mật điều tra, phát hiện ra rằng có người đã nghiên cứu được loại côn trùng có thể dùng độc tố giết người chỉ trong nháy mắt!”
Nghe thông tin này, tôi kinh hãi đến nỗi há mồm trợn mắt, sư phụ và Hàn Phi lại đang nghiên cứu làm thế nào để thay đổi gien của côn trùng sao? Xét về mặt ý nghĩa khách quan, nhà nước kiểm soát việc cá nhân nghiên cứu thay đổi gien côn trùng tương đối chặt chẽ, thường không cho phép thực hiện nhằm tránh gây ra tranh chấp quốc tế.
Hình như sư phụ hiểu được mối nghi ngờ của tôi nên chủ động bảo: “Chúng tôi nghiên cứu cải tạo gien là để đối phó với những kẻ tội phạm vô cùng nguy hiểm! Bọn tội phạm thường không biết kiêng nể gì, những thứ chúng nghiên cứu ra được quả thật đã lên đến đỉnh điểm, ngay cả tôi cũng cảm thấy sợ hãi. Nếu đối phương gây ra khủng hoảng côn trùng thì thế giới này sẽ thành ra như thế nào!”
Qua chỉ bảo của sư phụ, tôi đã hiểu đây chính là lấy độc trị độc.
Tôi luôn tin tưởng một điều rằng sư phụ mãi mãi vẫn là sứ giả của chính nghĩa, đúng như ông nói, nghiên cứu gien côn trùng là để tấn công tội phạm thuận tiện hơn. Sau một hồi trấn tĩnh lại, tôi hỏi: “Thưa sư phụ, tiếp theo em phải làm thế nào? Thầy nói rằng nơi đầu tiên xảy ra vụ án là ở một chỗ khác, vậy thì số côn trùng thu thập được trên cái xác không đầu ở trong hồ có tác dụng gì không?”
Sư phụ suy nghĩ kĩ lưỡng xong chỉ nói một câu: “Hồ có đoạn trên đoạn dưới, thi thể và phần đầu tách rời nhau có sự chênh lệch thời gian.”
Nói xong câu khiến tôi không hiểu, sau này sư phụ bảo thẳng tôi cầm báo cáo của mình rồi xéo đi, không hiểu ông đang tức giận vì điều gì nữa.
Trên đường về Sở cảnh sát, tôi luôn suy nghĩ xem lời sư phụ nói có ý tứ gì. Suy nghĩ rất lâu, tôi đột nhiên vỗ trán, một cái xác bị chặt mất đầu là thật, nếu thời gian bị vứt đi của hai bộ phận cơ thể ấy khác nhau, thậm chí là địa điểm vứt cũng khác, vậy thì đương nhiên sẽ xảy ra sai số về mặt thời gian, việc quan trọng nhất bây giờ là phải tìm cho ra chiếc đầu không biết đang ở đâu kia, như vậy mới có thể xác định được nguồn gốc của xác chết.
Trong lời nhắc nhở tôi, sư phụ nói đến hồ có đoạn trên và đoạn dưới, dựa vào điều này tôi liền gọi điện cho anh Cao, anh ấy lập tức triển khai điều tra theo manh mối tôi cung cấp, cuối cùng tìm thấy ở phía cuối hồ cách hồ 600m một chiếc túi dệt, trong túi vừa hay có một cái đầu người và rất nhiều đồ vật, cùn cũng có, sắc nhọn cũng có.
Tôi và anh Hàn lập tức đến nơi, anh Hàn tiến hành kiểm tra chuyên môn, kết quả cho thấy đầu và thi thể phụ nữ kia hoàn toàn khớp nhau. Căn cứ vào đặc điểm của đầu và mức độ mài mòn của răng… xác định nạn nhân khoảng 30 tuổi. Ở huyệt thái dương phía bên phải đầu có 3 vết thương rất rõ tạo với nhau thành hình tam giác, xương sọ phía dưới vỡ nát, não bị tổn thương nặng do va đập, phần lớn là bị vật cùn hoặc dùi sắt đập vào nhiều lần gây ra.
Khi tôi ghi chép tỉ mỉ tình hình khám nghiệm tử thi, trong chiếc túi dệt còn có rất nhiều ấu trùng ruồi nhặng đã chết, tuy nhiên có một ấu trùng nhỏ vẫn sống, hơn nữa còn có thể tồn tại bên trong chiếc đầu người này. Tôi bỏ nó vào trong lọ mẫu xét nghiệm, dự định đem về phòng thí nghiệm côn trùng ở trung tâm pháp y làm giám định sâu hơn.
Sau khi có kết quả giám định, anh Cao bắt đầu dẫn đội của mình tiến hành điều tra khu vực phía trên hồ, tìm kiếm phụ nữ mất tích trên diện rộng ở khu vực lân cận, nhanh chóng xác định được một người tên là Tưởng Cần Cần. Qua so sánh ảnh với chiếc đầu tìm được, phân biệt khuôn mặt thực tế với ảnh chụp, đã xác định người chết chính là Tưởng Cần Cần.
Tưởng Cần Cần năm nay 25 tuổi, là phụ nữ độc thân, hiện tại sống lang thang không nghề nghiệp, đời sống riêng tư vô cùng lộn xộn. Chúng tôi nghi ngờ có thể cô ta bị giết vì vấn đề tình cảm. Anh Cao lấy đó làm căn cứ để tiến hành điều tra, công tác điều tra bắt đầu được thực hiện trong thị trấn sở tại. Theo phản ánh của một người bạn thân của Tưởng Cần Cần lúc còn sống là Lý Linh Linh, thì Tưởng Cần Cần thường qua lại với một người làm nghề buôn bán đồ hải sản tên là Lưu Tinh.
Một lần nữa anh Cao lại xuất phát và tìm được Lưu Tinh. Lưu Tinh nói rằng mình không giết Tưởng Cần Cần, rằng từ nửa tháng nay luôn lo việc buôn bán ở trong thị trấn, hoàn toàn không gặp Tưởng Cần Cần, và anh ta chẳng có lí do gì để phải giết người? Qua kiểm tra đối chiếu, anh Cao cũng xác nhận Lưu Tinh không nói dối. Đến đây, vụ án lại đi vào ngõ cụt.
Lần này anh Cao thất bại nặng nề, về đến Sở cảnh sát thấy anh Hàn vẫn đang phân tích bản ghi chép khám nghiệm tử thi của tôi. Tôi ngồi cạnh anh ấy, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, một bản báo cáo khám nghiệm tử thi về côn trùng mà cả hai người xem đều bảo là có vấn đề, nhưng lại không phân tích ra được vấn đề nằm ở chỗ nào. Theo tôi, những gì tôi ghi chép lại chắc chắn không thể có sai sót, tất cả đều hết sức tỉ mỉ và khách quan. Do xác chết bị ngâm trong nước biển quá lâu, hấp thu quá nhiều muối và tạp chất nên chỉ có thể dựa vào ruồi nhặng trên đó để suy đoán.
Anh Cao thấy anh Hàn yên lặng không nói gì thì không nhịn được nữa, hỏi: “Anh Hàn, nói câu gì đi chứ! Có thể phá được vụ án này không?”
Anh Hàn không trả lời, tiếp tục xem ghi chép khám nghiệm tử thi và con giòi mang đến kiểm tra, cho rằng thời gian tử vong tôi phán đoán tưởng như có vẻ chính xác nhưng thực ra lại phạm sai lầm. Nói chung, thứ đầu tiên phát hiện ra trên thi thể nạn nhân phải là ấu trùng ruồi nhặng, thời gian ruồi đẻ trứng là gần sát với thời gian tử vong nhất.
Anh Hàn suy nghĩ rất lâu sau mới lên tiếng: “Cậu Tô, cậu suy đoán thời gian tử vong có vấn đề. Con giòi cậu thu được nhiều nhất cũng chỉ ở ngày thứ hai hoặc ngày thứ ba của thời kì 3 tuổi, tức có tuổi từ 4 ngày đến 5 ngày. Nhưng trong bản ghi chép của cậu lại có một hiện tượng kì lạ, bởi vì phần lớn