← Quay lại trang sách

Vụ án thứ chín Đầu người trong hố phân

Tôi chưa từng yêu thế giới này, và nó đối với tôi cũng vậy.

- Byron -

Lời dẫn

Mây đen che khuất mặt trăng, cuồng phong không ngừng gào thét, nơi này là khu đất hoang mọc đầy cỏ dại, bình thường ngay cả một bóng ma cũng không có. Bởi vì đó là nơi nằm ngay cạnh đường rẽ nhỏ của đường cao tốc số 107 của thành phố Nam Minh. Phía chính nam của đường rẽ có một nhà vệ sinh công cộng dùng chung cho cả nam và nữ. “Kít” một tiếng, chiếc xe tải lớn màu xanh lam phanh gấp, dừng lại cạnh lối rẽ. Cánh cửa phía lái chính mở ra, một người đàn ông trung niên hói đầu tên là Đường Hoa nhảy xuống xe, lúc quay lại đóng cửa còn không quên vừa cười vừa mắng người ngồi trên ghế lái phụ: “Lão Trịnh, món nướng ăn ở trạm trước chắc chắn không sạch sẽ, lão đừng có nhìn trộm bố mày đi vệ sinh đấy!”

Lão Trịnh cười ha hả, không phản ứng lại, chỉ nhìn theo Đường Hoa chạy vội về phía nhà vệ sinh công cộng. Khoảng 10 phút sau, Đường Hoa giống như bị ma đuổi, quần còn chưa kéo hết, hoảng hốt cuống cuồng chạy ra khỏi nhà vệ sinh, miệng thì kêu ầm lên: “Lão Trịnh, cứu tôi với! Đầu phụ nữ! Trong hố phân có rất nhiều đầu phụ nữ!”

Đầu người trong hố phân

Tôi đứng bên cửa sổ nhìn sấm chớp đầy trời, báo hiệu cơn mưa to sắp đến. Đột nhiên chuông điện thoại reo là của anh Cao gọi.

Tôi nhấn nút nghe, từ đầu dây bên kia vang lên tiếng thông báo của anh Cao: “Cậu Tô, mang theo dụng cụ kiếm cơm của cậu, đến đường rẽ cao tốc số 107 thành phố Nam Minh một cách nhanh nhất có thể!” Nói xong, anh ấy lập tức tắt máy. Tôi cầm điện thoại, lắc đầu cười nhăn nhó.

Từ trước đến giờ anh Cao luôn như vậy, mỗi khi xảy ra án mạng luôn là người đến hiện trường trước tiên, dường như anh ấy mê việc phá án đến thành nghiện. Tôi thầm nghĩ, nếu một thời gian dài mà không có vụ nào xảy ra, chắc hẳn anh ấy sẽ mắc bệnh trầm cảm? Tôi lắc mạnh đầu mấy cái rồi xách hòm dụng cụ pháp y đang để trên bàn, khóa cửa và đi xuống cầu thang, vẫy một chiếc taxi ở trước cửa với giá cao. Vừa lên xe được một lúc thì mưa to sầm sập đổ xuống, những hạt mưa đập vào cửa xe phát ra âm thanh hỗn độn khiến tôi nghe mà não lòng.

Bởi vì trận mưa to này sẽ xóa đi rất nhiều manh mối ở hiện trường xảy ra án mạng, nghĩ đến đây tôi bỗng nhiên thấy đầu căng hẳn lên. Chiếc xe bất chấp cơn mưa vẫn băng băng trên đường. Mười phút trôi qua, lái xe thả tôi xuống đường rẽ cao tốc 107. Tôi nhìn rõ phía trước có một chiếc xe cảnh sát sáng đèn hiệu lệnh, dây cảnh giới màu vàng phong tỏa khắp vòng ngoài, rất đông đồng nghiệp mặc áo mưa, bắt đầu triển khai tìm kiếm theo kiểu trải thảm.

Tôi trả tiền xe, ngay lúc vừa bước xuống xe đã lập tức bị mưa xối ướt như chuột lột. Tài xế nhận tiền xong lập tức lái xe đi, nhanh chóng như thể nhìn thấy ma. Tôi chạy đến trước tuyến cảnh giới, giơ giấy chứng minh ra rồi mới chui qua vào trong, đến trước mặt anh Cao, hỏi: “Anh Cao, tình hình hiện trường thế nào?”

Trước tiên anh Cao đưa áo mưa bảo tôi mặc vào, xong rồi mới nói với vẻ mặt quan trọng: “Cậu Tô, tình hình hiện trường xảy ra vụ án lần này không được lạc quan lắm, bởi vì toàn bộ thân thể đều không biết ở đâu, chỉ còn lại 3 cái đầu người đã biến dạng hoàn toàn ngâm trong hố phân!”

“Anh Cao, không lẽ camera ở khu vực này hỏng hết rồi sao?” Tôi đứng cạnh Cao Kiện, quan sát khắp xung quanh một lượt, nhận thấy chỗ này đúng là nơi thích hợp nhất để giết người vứt xác. Bốn bề vắng tanh không một bóng người đã đành, mà còn không hề có thiết bị giám sát. Điều quan trọng nhất là không chỉ con người, mà ngay cả loài chó cũng không muốn ở chỗ chết tiệt này thêm một lúc nào nữa.

“Cậu Tô, cậu nên nhớ rằng camera không phải là vạn năng, ở trong bất kì một thành phố nào cũng đều luôn tồn tại điểm mù và góc chết về mặt giám sát khống chế.” Cao Kiện dừng lại giây lát rồi nói tiếp, “Khu vực này quả thật vô cùng hẻo lánh, ở ngay chỗ rẽ của đường cao tốc, tài xế địa phương căn bản không đi đường này, chắc do ít người đi nên không nằm trong phạm vi lắp đặt thiết bị giám sát. Vì thế, chắc chắn hung thủ phải có kiến thức phản trinh sát nhất định!”

Nghe xong phán đoán của anh Cao, trong đầu tôi tự động cập nhật thêm hình ảnh bên trong nhà vệ sinh công cộng, ba cái đầu người đầy giòi bọ nổi lều bều trên mặt hố phân nồng nặc mùi hôi thối. Mới chỉ nghĩ thôi đã thấy run cầm cập, nhưng biết mình không có đường lùi nên tôi đành lấy hết can đảm đi về phía nhà vệ sinh công cộng ở phía trước không xa. Mới chỉ đến bên ngoài đã có thể ngửi thấy mùi xác thối bốc lên nồng nặc.

Anh Cao hình như nhận thấy tôi đang sợ hãi, chủ động vỗ vai tôi, bảo: “Cậu Tô, đi thôi! Tôi vào cùng cậu!”

Có anh Cao đi cùng, tôi bật đèn pin bước vào nhà vệ sinh, thấy trên nóc có một máy phát điện cỡ nhỏ, chắc là để giúp công tác điều tra trinh sát hiện trường vụ án thuận lợi hơn. Ánh đèn sáng trắng chiếu xuống hố phân, bề mặt hố phân vốn đã không sạch sẽ, sinh sản ra không ít ruồi nhặng, 3 cái đầu người có mức độ thối rữa không giống nhau nổi lềnh bềnh trên mặt hố phân, làm xuất hiện càng nhiều ruồi nhặng và giòi bọ màu trắng.

Tôi nhìn 3 cái đầu người, dạ dày quả thật không còn chịu đựng được nữa, liền chạy thẳng ra ngoài khom lưng nôn thốc nôn tháo ra cả mật xanh mật vàng. Trong đầu thì vẫn liên tục hiện ra những hình ảnh ghê tởm đó, đối với tôi mà nói thì cảnh tượng đầu người nổi trên hố phân còn có tác động mạnh hơn nhiều so với xác phụ nữ không đầu ở trong hồ.

Lúc này anh Cao đang vỗ vào lưng tôi, thủ thỉ động viên: “Cậu Tô, không sao đâu, nôn hết ra được là tốt rồi.”

Tôi nhìn các đồng nghiệp xung quanh, thấy vẻ mặt của họ rất lạ lùng, dường như họ đang cười nhạo tôi, đường đường là một nhân viên pháp y mà khi gặp xác chết không nguyên vẹn lại nôn mửa. Trong giây phút đó tôi không biết chui vào đâu, chỉ muốn tìm một kẽ nứt để trốn vào và mãi mãi không ra nữa, thật là xấu mặt, chắc chắn hôm sau tin này sẽ lan truyền ra khắp toàn Sở cảnh sát.

Tuy nhiên, điều tôi sợ nhất là tin này truyền đến tai sư phụ Thẩm Kiến Quốc, nhất định ông sẽ cảm thấy rất mất mặt.

Anh Cao vẫn ở bên cạnh động viên tôi. Được anh dẫn dắt, tôi một lần nữa bước vào nhà vệ sinh, một lần nữa trông thấy 3 cái đầu người nổi lềnh bềnh, dạ dày lại cuộn lên, nhưng vừa nãy có gì đều đã nôn hết sạch rồi, lúc này đã không còn gì để nôn ra được nữa. Tôi mặc trang phục pháp y lên người, lấy từ trong hòm dụng cụ ra một tấm lưới màu đen. Lưới này gọi là lưới vớt xác, chuyên dùng để vớt các bộ phận xác chết không còn nguyên vẹn.

Tôi cố gắng chịu đựng mùi hôi thối nồng nặc, mở tấm lưới ra; khi bọc được chiếc đầu thứ nhất, lưới tự động thu lại, tôi bắt đầu kéo và vớt lên thành công. Hai cái sau đó cũng lần lượt thực hiện như vậy và đều vớt lên được. Anh Cao xin tôi một đôi găng tay, lần lượt bỏ 3 cái đầu vào 3 chiếc hộp trong suốt. Trải qua việc này, tôi nhận ra hình như mình đã khắc phục được nỗi sợ hãi, bởi trong đầu giờ đây chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là tìm ra chân tướng của sự thật tìm ra công bằng cho 3 mạng người kia, bắt hung thủ đưa về trừng trị trước pháp luật.

Anh Cao cởi bỏ găng tay, giơ ngón tay cái về phía tôi, mỉm cười bảo: “Cậu Tô, cậu là một nhân viên pháp y rất xuất sắc!”

Tôi cũng mỉm cười ngây ngô với anh ấy, lần đầu tiên tôi cảm thấy được người khác tôn trọng kì diệu đến như vậy. Bên ngoài trời vẫn mưa xối xả, trận mưa này đã làm mất rất nhiều manh mối có giá trị. Tuy nhiên, lúc tôi quay lại chiếu đèn pin vào tường hố phân, lại phát hiện ra một điểm rất kì quái, đó là trên đó có một đống côn trùng ăn xác đã chết và ngả sang màu đen.

Tôi dừng đèn pin ở đống xác côn trùng kia, vặn hỏi anh Cao: “Anh Cao, theo anh đám côn trùng ăn xác ở trên tường kia có phải là bị trúng độc mà chết không?”

Anh Cao nhìn theo ánh đèn, vài giây sau mới nói: “Cậu Tô, cậu đoán không nhầm, nhìn bề ngoài đúng là những con côn trùng ăn xác kia chết vì trúng độc. Có điều, trong thuốc độc kia có thành phần là gì thì còn phải chờ cậu mang về trung tâm pháp y làm xét nghiệm. Cậu hãy tranh thủ thời gian giải quyết sớm nhất bí ẩn về việc côn trùng ăn xác bị trúng độc chết.”

Tôi tìm trong hòm dụng cụ pháp y lấy ra một chiếc lọ, tay phải cầm chắc chiếc xẻng sắt nhỏ, chầm chậm đến trước bức tường, ngồi xuống bắt đầu cạo những con côn trùng đã ngả màu đen bám trên tường. Một mảng côn trùng ăn xác lớn bị tôi cạo ra, rơi cả và trong lọ. Trong lúc này, anh Cao gọi mấy người đồng nghiệp đến bảo họ trước tiên đưa mấy chiếc hộp đựng đầu người về sở cảnh sát cất vào phòng lạnh bảo quản để hạn chế tốc độ phân hủy gây ảnh hưởng đến độ chính xác trong điều tra phá án.

Sau khi tôi thu dọn mọi thứ xong xuôi, anh Cao lại nói một câu: “Cậu Tô, tôi đoán vụ án này hơi hóc búa đấy!”

Tôi thở dài, gượng cười bảo: “Tôi cũng biết vậy, nhưng chẳng phải là vẫn phải cố gắng mà xông lên à?”

Anh ấy nhìn tôi mỉm cười, hỏi tiếp: “Cậu Tô, tại sao trong vụ án này lại có tương đối ít trứng côn trùng nhỉ?”

Tôi lục lại bút kí côn trùng của sư phụ trong đầu, khẽ ho một tiếng rồi trả lời: “Trong bút kí côn trùng của sư phụ tôi có nói rằng loài ruồi ăn xác chết có thể căn cứ vào kích thước to nhỏ của xác chết để quyết định có đẻ trứng hay không. Khi đã có quá nhiều loại ruồi đẻ trứng, xác chết không đủ cung cấp thức ăn cho ấu trùng thì những con ruồi đến sau sẽ không đẻ trứng nữa. Vì thế, ấu trùng ruồi nhặng sinh sôi trên xác người trưởng thành tương đối nhiều, thông thường sẽ không xảy ra tình trạng giòi nhặng quá nhiều và phần lớn ấu trùng vẫn chưa phát triển hoàn thiện hết sau khi xác chết đã phân hủy hết.”

Anh Cao có vẻ đã hiểu, xoa đầu cười ngây ngô: “Tôi hiểu ý cậu rồi, côn trùng đẻ trứng tùy thuộc vào kích thước xác chết phải không?”

Tôi tỏ ý vô cùng ngạc nhiên vì anh ta cuối cùng đã hiểu ra, gật đầu bảo: “Đúng vậy, có rất nhiều trường hợp do xác chết hoặc mảnh xác chết quá nhỏ mà dẫn đến tình trạng ấu trùng ruồi nhặng quá nhiều, khiến rất nhiều ấu trùng nở muộn hơn bị hết thức ăn khi vẫn chưa trưởng thành, nên cuối cùng chết hoặc phát triển thành ruồi trưởng thành thế hệ sau thiếu sức sống. Trong vụ án lần này, do thể tích mảnh xác quá nhỏ nên đã hoàn toàn thiếu mất quá trình thay thế tiếp theo.”

Anh Cao nghe xong có vẻ như đã bừng tỉnh, ngáp dài một cái, nói: “Anh Hàn từng nói với tôi về điểm này, thời tiết cũng ảnh hưởng đến việc đẻ trứng chứ?”

Suýt nữa tôi quên mất nhân tố chủ yếu này, bèn giơ ngón tay cái với anh ấy: “Anh Cao, anh không nói có lẽ tôi cũng quên mất. Tối nay trời bỗng nhiên mưa to gió lớn. Gió có ảnh hưởng rất lớn đến việc phát tán mùi xác thối và di chuyển của côn trùng họ ruồi nhặng, trong một phạm vi nhất định, gió thổi càng mạnh thì mùi xác thối phát tán càng nhanh, mà lực cản đối với ruồi nhặng bay ngược gió theo đó cũng càng lớn. Gió mạnh và mưa dồn dập sẽ giết chết rất nhiều côn trùng.”

Như thế đã có thể giải thích tại sao chủng loại côn trùng trên đầu người lại ít như vậy, bởi vì mấy hôm nay đều liên tiếp có mưa.

Tôi nhận thấy anh Cao vẫn còn trong trạng thái mơ hồ, vì thế nói thẳng: “Anh Cao, có điều anh chưa biết, trời mưa có thể sẽ khiến quá trình thay thế quần thể của côn trùng ăn xác trên thi thể người tạm thời bị gián đoạn. Giống như gió mạnh, mưa to cũng có ảnh hưởng rất lớn đến một bộ phận côn trùng. Dưới trời mưa to, ngoài chủng loại có kích thước khá lớn như ruồi trâu, các loài ruồi còn lại đều không thể bay một cách bình thường. Điều này sẽ ảnh hưởng đến việc ruồi đẻ trứng và ấu trùng sinh sôi phát triển, thậm chí gián đoạn quá trình thay thế quần thể côn trùng ăn xác chết.”

Anh Cao sốt ruột xua tay, rồi liền bỏ đi một mình làm nốt công việc còn lại, chắc hẳn anh ấy đến thẩm vấn lấy lời khai của người báo án.

Anh Cao đi rồi, tôi lại bắt đầu suy nghĩ về loại án mạng không tìm thấy phần thân thể, chỉ có mỗi phần đầu đã thối rữa này, đó là loại vụ án đặc biệt kì quái.

Gặp phải loại vụ án này khiến tôi cảm thấy vô cùng chán nản, trừ phi những giang hồ lão luyện kiểu như sư phụ hoặc anh Hàn đích thân vào trận, còn loại trẻ ranh như tôi có lẽ không làm được gì. Càng nghĩ kĩ lại càng thấy vụ án đầu người trong hố phân tối nay quả thật vô cùng kì quái, côn trùng bị trúng độc chết một cách li kì tại hiện trường vụ án, đây là lần đầu tiên tôi gặp trường hợp như vậy.

Có điều, trạng thái thi thể cũng gây ra những ảnh hưởng nhất định, một số ấu trùng ruồi nhặng ăn xác thường gặp có thói quen chọn ăn các bộ phận cơ thể khác nhau, mức độ phát triển trưởng thành của chúng cũng khác nhau. Kết quả nghiên cứu cho thấy, ấu trùng ruồi xanh Lucilia ăn cơ quan nội tạng động vật có cơ thể to khỏe hơn loại ấu trùng ăn tổ chức cơ thịt; cùng ăn cơ quan nội tạng, nhưng ấu trùng ăn tim phổi sẽ rời xác chết sớm hơn khoảng 30 giờ so với ấu trùng ăn gan; ấu trùng ăn bộ phận xác chết có hàm lượng mỡ cao sẽ có kích thước nhỏ hơn và tỉ lệ tử vong cao hơn. Bởi vì ấu trùng ăn bộ phận có hàm lượng protit và mỡ cao sẽ phát triển rất nhanh, dẫn đến việc chúng phải ngừng phát triển hoặc tử vong, như vậy cũng tạo ảnh hưởng đến hoạt động của côn trùng đến sau, từ đó đưa đến sự biến đổi trong hoạt động thay thế của côn trùng trên xác chết và gây ra phán đoán sai về thời gian tử vong.

Đầu lâu vi rút

Một mình tôi vội vã trở về phòng thí nghiệm côn trùng, đeo khẩu trang, lấy loại côn trùng nghi là chết do bị nhiễm độc ra, nhẹ nhàng lấy kẹp gắp bỏ vào khay thuốc, rồi lại lấy ống tiêm mới và thuốc nước màu xanh chủ yếu dùng trong phân tích độc tính của trứng côn trùng mạnh hay yếu và chủng loại côn trùng. Sau khi hút nước thuốc đầy ống tiêm, tôi cắm mũi kim vào đoạn cuối cùng của trứng đã chết, từ từ bơm vào bên trong.

Vài phút sau, trên bề mặt trứng có sự thay đổi, tôi lại đặt khay thuốc vào dưới kính hiển vi sinh học điện tử cỡ nhỏ ở bên cạnh, điều chỉnh tiêu cự rồi bắt đầu quan sát đường vân trên bề mặt trứng, bất ngờ phát hiện ra nó rất giống loại trứng côn trùng kịch độc trong vụ án cực hình nhân trệ, về cơ bản đều là cùng một loại.

Tôi lại liên tiếp dùng nhiều loại thuốc khác tiến hành thí nghiệm, nhưng hình như loại trứng côn trùng này có thể nuốt chửng hết các loại thuốc, khiến tôi có cảm giác nó giống như cao thủ võ lâm đã luyện được môn “độc công”, đạt đến cảnh giới bách độc đều không thể xâm phạm. Điều này không khỏi khiến tôi thấy hoang mang, rút cục phải phân tích chủng loại trứng và kích thích trứng phát triển nhanh chóng như thế nào đây?

Nếu không có cách nào làm trứng sinh trưởng phát triển được, sẽ không thể xác định chủng loại và đặc điểm của côn trùng, càng không thể nói đến dựa vào côn trùng để suy đoán thời gian tử vong. Tuy nhiên, sau khi tiến hành thí nghiệm tôi có thể khẳng định được một điểm, loại trứng côn trùng này mang theo một loại chất kịch độc, hay nói cách khác là có một loại vi rút kì lạ kí sinh trong đầu nữ nạn nhân.

Tôi đột nhiên nhớ ra một biện pháp sư phụ từng dạy, đó là sử dụng thuyết lấy ADN côn trùng để lấy ra nguồn vi rút, tiến hành phân tích lần hai. Nghĩ ra các biện pháp tìm cho được vi rút và thể biến dị tương tự, tiếp tục kích thích trứng phát triển một lần nữa và cuối cùng khiến trứng đột biến thành ấu trùng có khả năng phát triển bình thường.

Đã nghĩ là làm, tôi bắt đầu thực hiện pha chế thuốc, đo đủ lượng các loại thuốc cần dùng rồi lần lượt đổ vào các ống nghiệm khác nhau. Tiếp theo, tôi sử dụng loại kẹp dùng một lần gắp trứng côn trùng bỏ vào một chiếc bình rộng miệng, lần lượt đổ các loại thuốc đã điều chế lúc trước vào đó.

Tôi đeo dụng cụ bảo vệ mắt rồi tiếp tục quan sát những thay đổi trong chiếc bình rộng miệng. Do loại thí nghiệm kiểm tra đo lường ADN côn trùng này có lúc đột nhiên sinh ra một lượng lớn axít mạnh, vì thế bắt buộc phải đeo dụng cụ bảo vệ mắt để tránh mắt bị ảnh hưởng hoặc bị bỏng. Vài giây sau, tôi nhận thấy nước trong bình đã bắt đầu đổi màu, từ hỗn hợp màu đỏ đen lúc đầu biến đổi thành hỗn hợp nước màu đen và đỏ máu, trên bề mặt còn nổi rất nhiều bong bóng, nước bắt đầu dần dần nóng lên và có biểu hiện sôi sùng sục.

Tôi lập tức sững sờ kinh ngạc vì cảnh tượng trước mắt, thật ra bên trong trứng côn trùng kia có thứ gì chứ? Có thể khiến thuốc đổi màu đã đành, đằng này lại còn có thể đẩy nhanh tốc độ hòa tan của thuốc, khiến thuốc sôi lên sùng sục. Ở đây cần phải giải thích một chút, sau khi nhiều loại thuốc nước pha trộn vào nhau, gặp phải một loại thuốc có tính xúc tác khác, nhiệt độ của nước tiếp xúc với không khí sẽ đẩy nhanh tốc độ hòa tan thuốc, vì thế trông giống như nước đang sôi.

Nhiệt độ nước dần dần đạt đến điểm sôi, trên bề mặt nổi lên một lớp vật chất màu đen, đồng thời bốc mùi còn hôi thối hơn mùi xác chết gấp mấy lần. Có điều, cũng coi như tôi không phí công khi làm việc này, bởi vì tôi quan sát thấy trứng côn trùng đã bắt đầu bóc lớp vỏ ngoài, từ từ nổi lên mặt nước với hình hài gần với giai đoạn biến đổi thứ hai.

Tôi lấy trong hộp dụng cụ pháp y ra một cái kẹp, đưa vào bình rộng miệng kẹp trứng côn trùng lúc này đang trong quá trình phát triển. Hình như nó cảm nhận được kích thích của chiếc kẹp, đuôi và đầu bắt đầu cử động. Trông thấy hiện tượng này, tôi thở ra một hơi nhẹ nhõm, bởi dưới sự kích thích của tôi, trứng côn trùng đã tỉnh lại, thoát khỏi tình trạng chết giả. Nói cách khác, trứng côn trùng đã biến đổi thành công, còn trạng thái lúc trước chỉ là nửa biến đổi, cũng còn gọi là phát triển không hoàn toàn.

Tôi bỏ trứng côn trùng này vào chiếc hộp có một ít miếng băng khô. Sở dĩ tôi sử dụng băng khô là vì sợ nhiệt độ cao lúc trước sẽ làm trứng côn trùng đẩy nhanh tốc độ thay đổi, đồng thời đề phòng nhiệt độ lên quá cao có thể gây ra chết đột ngột. Tác dụng của băng khô là nó có thể nhanh chóng làm lạnh trứng côn trùng, nâng cao xác xuất sống cho nó. Để trứng vào băng khô được một lát, tôi nghe có tiếng lách tách phát ra, điều này chứng tỏ trên bề mặt trứng vẫn còn sót nước thuốc có tính ăn mòn, rất bất lợi cho nó sinh trưởng và phát triển.

Sau khi làm lạnh bằng băng khô, tôi gắp trứng côn trùng ra bỏ vào hộp giữ nhiệt có điều kiện cân bằng ổn định, thích hợp cho trứng sinh trưởng phát triển.

Tôi tính toán khái quát thời gian cần thiết để trứng phát triển lên cấp độ cao hơn, nếu không có gì bất trắc thì có lẽ sau khoảng 5 phút sẽ hoàn thành quá trình biến đổi thành nhộng màu tím đen, sau khoảng 1 giờ nhộng sẽ lột xác thành ấu trùng giai đoạn đầu. Thông qua ấu trùng, tôi có thể trực tiếp phán đoán chủng loại và đặc trưng tập tính của côn trùng, từ đó suy đoán ra khoảng thời gian 3 người phụ nữ kia bị sát hại.

Tôi nằm bò ra bàn, yên lặng nhìn trứng côn trùng trong hộp giữ nhiệt, lớp vỏ ngoài lúc đầu đã bị bóc hết, bây giờ thì đang từ từ mọc ra lớp vỏ khác màu phấn. Chóp đuôi bắt đầu kết thành một mẩu kén nhỏ màu đen, đó là dấu hiệu báo trước sẽ biến đổi thành nhộng, dần dần kén màu đen bao bọc toàn bộ quả trứng, trứng đã phát triển tiến hóa thành nhộng.

Thấy nhàn rỗi không có việc gì làm, tôi bèn lục tìm trong tủ quyển bút kí côn trùng của sư phụ để lại, bên trong đó ghi chép khá nhiều về các vụ án có liên quan đến côn trùng. Có một vụ án liên quan đến chất độc trong cuốn sổ đã thu hút tôi. Tình hình vụ án được ghi chép trong đó tương đối phức tạp, hiện trường nằm ở ngõ hẻm phía sau khách sạn Holiday In Porto Gaia, người báo án là một phụ nữ rửa bát thuê trong khách sạn, nói rằng phát hiện thấy một túi thịt vụn đầy ấu trùng ruồi nhặng ở bên cạnh thùng rác. Lúc đó, nhân viên pháp y phụ trách khám nghiệm hiện trường chính là sư phụ, sư phụ đã thu thập được tại hiện trường những mảnh xác lẫn lộn của hai người khác nhau, qua phân tích vết cắt các mảnh xác cho thấy đó là chúng được gây ra bằng một loại dao phay, hơn nữa tay của hung thủ rất khỏe. Sư phụ lập tức dựng lại hiện trường, hung thủ thuộc loại giết người hàng loạt, để hủy xác xóa dấu vết đã chặt thi thể thành từng miếng rồi đem cho chó của mình ăn, nhờ đó đã tiêu hủy được chứng cứ.

Qua kiểm tra đo đạc, sư phụ phát hiện thấy trong mảnh xác vụn có chứa thành phần ketamine, chứng tỏ lúc còn sống nạn nhân chắc chắn đã từng có tiền sử sử dụng ma túy.

Sư phụ cho các cảnh sát viên đi cùng phong tỏa khách sạn, tiến hành điều tra và kiểm tra nước tiểu lần lượt từng người, cuối cùng bắt được hung thủ Vương Quốc Cường. Vương Quốc Cường là đầu bếp của khách sạn, vì nghiện ma túy nên phải vay mượn của Cao Lợi Hóa. Một buổi tối cách đó không lâu, Cao Lợi Hóa tìm hắn đòi khoản lãi lớn, hắn không có nhiều tiền như thế để trả, trong lúc tức giận đã giết luôn hai tên côn đồ đến đòi nợ. Để che mắt thiên hạ, hắn mang xác ra sau bếp chặt nhỏ, sau khi luộc chín thì thái thành miếng cho vào phòng đông lạnh chứa thịt, hàng ngày đều lấy ra nấu chín, chia thành 3 phần bỏ vào túi cho con chó nhỏ của hắn ăn.

Con chó nhỏ theo tập tính nòi giống tha túi thịt ra nằm cạnh thùng rác để ăn, nhưng chưa ăn hết đã lăn ra chết do chất độc phát tác, bởi vì lúc còn sống hai tên côn đồ kia cũng là những con nghiện. Người phụ nữ rửa bát thuê phát hiện con chó trúng độc chết, bên cạnh còn có một túi thịt không biết là thịt gì, trong lòng sinh nghi nên lập tức gọi điện báo cảnh sát. Xem xong ghi chép vụ án này, tôi càng cảm thấy sư phụ vĩ đại, vì ông đã kết hợp giải phẫu học pháp y với độc lí học pháp y, trong nháy mắt phá được một vụ án mạng nghiêm trọng.

Khi tôi xem xong bút kí côn trùng, con côn trùng kia cũng đồng thời phá kén chui ra, và đó một con thuộc họ ruồi.

Kết quả này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi, bởi vì từ lúc đầu đến giờ tôi hoàn toàn không nghĩ đó là ruồi, điều này hoàn toàn ngược với logic thông thường.

Trước tiên, tối hôm đó ở hiện trường vụ án mưa to, loài ruồi không thể bay đến nhà vệ sinh công cộng kia để sau đó đẻ trứng kí sinh trên đầu người được. Giới côn trùng học pháp y đều công nhận rằng dưới trời mưa to loài ruồi và côn trùng biết bay khác hoàn toàn không thể đậu xuống, thậm chí còn có thể bị gió mạnh cuốn đi hoặc bị chết.

Một kịch bản càng khó tin hơn lại xảy ra, loài ruồi này còn xuất hiện tình trạng biến dị, tôi chưa bao giờ trông thấy chủng loại lạ lẫm này.

Tôi vội vã gọi điện thoại thông báo với anh Hàn: “Anh Hàn, mau đến phòng thí nghiệm của tôi, có một phát hiện rất quan trọng.”

Nhưng ở đầu bên kia, anh Hàn lại trả lời: “Hiện giờ tôi đang có việc gấp, khi nào về tôi sẽ đến phòng thí nghiệm gặp cậu!”

Nói xong, anh ấy lập tức tắt máy, tôi lắc đầu ngao ngán, lấy kính phóng đại ở bên cạnh tiếp tục quan sát con ruồi biến dị. Con ruồi này to gấp đôi ruồi bình thường, có 4 đôi cánh gần trong suốt, hoa văn ở đầu mút màu lục nhạt, kim ở đuôi đã nhô ra ngoài.

Tôi đặt tên cho con ruồi này là “ruồi biến dị khổng lồ”, mặc dù lúc này đã xác định được chủng loại côn trùng, nhưng do là lần đầu tiên gặp giống côn trùng biến dị như vậy nên tôi hoàn toàn không biết phải tiến hành suy đoán thời gian nạn nhân tử vong như thế nào? Vấn đề này chắc chỉ có sư phụ hoặc anh Hàn mới có thể giải đáp cho tôi được.

Tôi lại bắt đầu suy đoán nếu như loài côn trùng biến dị này ngày càng nhiều thì không biết thế giới loài người sẽ ra sao? Côn trùng ồ ạt xâm nhập thế giới con người, biến cả thế giới con người thành thế giới côn trùng? Chỉ mới nghĩ như vậy thôi toàn thân tôi đã nổi đầy da gà, đến tận lúc này tôi mới hiểu tại sao quốc tế phải nghiêm cấm một số hạng mục nghiên cứu sinh hóa là bởi vì những nghiên cứu này có thể dẫn đến nguy cơ biến dị sinh hóa.

Bất giác, tôi chợt nhớ đến chuyện sư phụ nhiều lần nhắc nhở tôi tuyệt đối không được tùy tiện tiếp xúc với độc lí học pháp y và nghiên cứu thay đổi gien côn trùng, có lẽ là do hiện giờ tôi vẫn chưa đủ trình độ. Chưa thể tiếp xúc được phương diện đó của sư phụ, nhưng tôi tin chắc một điều rằng chỉ cần mình nhanh chóng trưởng thành thì chắc chắn sẽ có một ngày được sư phụ đưa vào một thế giới côn trùng khác. Tôi luôn cảm thấy mình đã bị cuốn vào một chuỗi những điều bí ẩn, trước mặt là những lớp mây mù dày đặc bao trùm, khiến tôi không khác gì một kẻ ngây thơ lạc đường, lang thang không có mục tiêu.

Thậm chí tôi còn có chút nghi ngờ rằng việc tôi bước chân vào lĩnh vực pháp y này giống như là một ván cờ đã được người ta cố tình sắp đặt, ngay cả việc tại sao được sư phụ chọn làm đồ đệ đến nay tôi vẫn chưa thể hiểu rõ ràng, bởi lúc đó có rất nhiều bạn học tư chất giỏi hơn tôi nhiều. Nếu đem so sánh, tôi chỉ là một học sinh vô cùng bình thường, nhưng kết quả lại vừa ý sư phụ, được sư phụ chọn làm đệ tử ruột.

Trong đầu tôi đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ vô cùng đáng sợ, lẽ nào chọn tôi làm đồ đệ là kế hoạch của sư phụ? Ông ấy muốn tôi trở thành một con dao mổ trong tay mình, ở phía sau điều khiển tôi mổ xẻ những kẻ tội phạm đạo đức giả kia. Nhưng nghĩ lại, tôi lập tức xóa bỏ ý nghĩ hoang đường này, làm gì có ai có năng lực lớn đến nỗi điều khiển được tất cả mọi thứ như vậy?

Tôi cứ nghĩ mãi mà không hiểu tại sao, trong đầu lại tự nhiên xuất hiện nhân vật thần bí có tên NASA kia. Tôi thầm nghĩ, không lẽ gã mắc chứng bệnh tâm thần phân liệt? Lúc thì cung cấp manh mối quan trọng giúp tôi phá án, lúc lại cố tình xúi giục người khác sử dụng côn trùng để phạm tội, gây ra vụ án côn trùng ghê rợn để tôi và anh Hàn phải liên kết điều tra phá án.

Loài ruồi ăn xác chết biết nói

Tôi lắc đầu thật mạnh, dứt khoát không nghĩ đến những chuyện buồn bực linh tinh đó nữa, lấy 3 cái hộp từ trong kho lạnh ra.

Ba chiếc đầu người bày trước mặt, mỗi chiếc đều được bọc kín trong dụng cụ chuyên dụng khác nhau, ngoài ra còn cho thêm cả formalin.

Tất nhiên trong mỗi chiếc hộp còn có một ít chất dịch màu trắng dùng để quan sát quá trình phát triển của ruồi nhặng kí sinh trên xác chết. Mặc dù các cơ quan bộ phận của ba chiếc đầu người này đã bị thối rữa nặng, bắt đầu kết tụ thành hàng loạt những vết chấm màu xanh lục, ngoài ra còn có không ít ấu trùng và ruồi nhặng trưởng thành bò lúc nhúc trên bề mặt. Tuy nhiên, qua kết cấu hình thể khuôn mặt và xương gò má, tôi không khó phán đoán cả 3 người này đều là nữ, tất cả các vết thương chí mạng đều nằm ở huyệt thái dương bên trái và phía sau gáy, bởi vì xương sọ ở hai chỗ này đều bị nứt toác, chắc chắn do vật cùn gây ra.

Thế rồi trong lúc chưa thấy anh Hàn đâu thì bất ngờ anh Cao lại xuất hiện, anh ấy hỏi tôi anh Hàn ở đâu, tôi trả lời rằng có việc phải đi giải quyết, chắc phải về muộn một chút. Anh Cao nghe xong cứ một mực vặn hỏi đến cùng, thậm chí khiến tôi không khỏi nảy sinh nghi ngờ phải chăng lão này đã biết được chuyện gì bên trong rồi?

“Cậu Tô, cậu sao vậy? Có phát hiện gì mới à?” Anh Cao ngồi bên cạnh, nhìn 3 cái đầu người bọc kín để trước mặt, hỏi tôi.

Tôi gật đầu, chỉ vào 3 cái đầu người phân hủy ở các mức độ khác nhau, nói: “Trên 3 cái đầu người này tồn tại các họ côn trùng khác nhau, nhưng côn trùng ăn xác chết gồm có những con thuộc họ ruồi nhặng và một phần bộ cánh vỏ. Trong đó, bộ ruồi nhặng gồm có họ ruồi xanh, họ ruồi trâu, họ ruồi và ruồi nhà xí. Ruồi nhà xí rất thích ăn xác thối, mỗi khi xuất hiện xác chết là ruồi trưởng thành thường luôn bay đến xác chết trước tiên, đồng thời đẻ trứng (hoặc ấu trùng) lên đó, để ấu trùng ăn các tổ chức của xác chết, cho đến khi ăn hết sạch sẽ mới chịu bỏ đi.”

Hình như anh Cao vẫn chưa hiểu gì cả, đưa tay gãi đầu: “Vậy trên những cái đầu người này có những loại côn trùng nào?”

Tôi biết anh ấy vẫn chưa hiểu gì, bởi vì đối với người ngoài ngành, côn trùng học pháp y quả thật rất phức tạp, khó hiểu.

Tôi không muốn giải thích nhiều, liền đứng dậy bước đến chiếc tủ ở bên cạnh, lấy một chiếc lọ đựng côn trùng bên trong đặt lên bàn, sau đó vừa cười vừa vẫy tay gọi Cao Kiện: “Anh Cao, mau lại đây tôi cho anh đích thân trải nghiệm côn trùng biết nói như thế nào.”

Hình như anh Cao cũng đã có hứng thú, vội vàng kéo ghế ngồi xuống cạnh tôi, chỉ vào lọ côn trùng nói: “Tôi thấy những con côn trùng này cũng như nhau cả thôi!”

Tôi không để tâm suy nghĩ này của anh Cao, bởi trong mắt rất nhiều người, các loại côn trùng dường như đều tương tự nhau, tôi quay lại cười với anh ấy: “Đừng sốt ruột, anh nghe tôi nói xong là sẽ hiểu ngay thôi, bởi vì thời gian loài ruồi đẻ trứng không giống nhau, có loại nhanh chóng đẻ trứng ngay sau khi xác nguội, có loại phải đợi đến 3 ngày sau mới đẻ trứng, ngoài ra quần thể côn trùng cũng không ngừng thay thế nhau. Sở dĩ ấu trùng ruồi nhặng trên xác chết có kích thước to nhỏ khác nhau chủ yếu là do thời gian sinh sản không giống nhau.”

Anh Cao gật đầu, vẻ như đã hiểu mà thật ra không hiểu gì: “Hình như hiểu rồi đấy, tiếp theo phải suy đoán thời gian tử vong như thế nào?”

Tôi cũng không quan tâm anh ấy có hiểu thật hay không, lấy lại tinh thần tiếp tục nói: “Muốn suy đoán được thời gian tử vong thật sự, cần phải xác định được thời gian sinh sản của lứa trứng côn trùng đầu tiên, lấy đó làm căn cứ chủ yếu. Trong quá trình thu thập, chúng ta tuân thủ nguyên tắc thu thập từ bé đến lớn, hoặc lựa chọn loài côn trùng có kích thước tương đối dài, đến giai đoạn cuối trứng sẽ trở nên thô ráp, chui vào trong xác và bắt đầu lột xác thành nhộng”

Anh Cao có vẻ như không còn kiên nhẫn được nữa, ngắt lời tôi: “Cậu Tô, cuối cùng là loài côn trùng nào xuất hiện trong vụ án xác chết trong hố phân này?”

Tôi hiểu tính anh Cao, tất nhiên không dám tiếp tục đùa giỡn nữa, trả lời: “Tôi thu thập được ruồi Fannia canicularis trên bề mặt đầu người, là một loại thuộc họ ruồi nhà xí, còn có tên khác là ruồi hông vàng, dài từ 5mm đến 7mm, bề ngoài màu xám tro, lưng và ngực có 3 đường vân dọc màu đen, cũng có khi màu không rõ lắm, ngoài ra ở lưng còn có hoa văn màu tối hình chữ T ngược, chính giữa và hai bên màu vàng.”

Tôi dừng lại giây lát rồi bổ sung: “Ấu trùng của loài ruồi này có thể sinh sống trong nhà xí, điều kiện để chúng phát triển biến đổi là nhiệt độ dưới 26,67oC, thời gian đẻ trứng trong khoảng từ 1 đến 1,5 ngày, thời kì ấu trùng kéo dài từ 8 ngày đến 10 ngày, thời kì nhộng từ 9 ngày đến 10 ngày. Theo quy luật thời gian tiến hóa của côn trùng, có thể suy đoán 3 nạn nhân kia đều chết cách đây khoảng 15 ngày.”

Anh Cao giơ ngón tay cái về phía tôi, nhưng sau khi suy nghĩ kĩ lưỡng lại hỏi: “Không đúng! Lẽ nào cả 3 nạn nhân đều bị hại cùng một lúc?”

Tôi không thể không phục năng lực trinh sát hình sự của anh Cao, vấn đề anh ấy đưa ra đúng là chỗ làm tôi phải đau đầu. Tôi có thể suy đoán ước chừng khoảng thời gian 3 nạn nhân tử vong, nhưng không thể nào khẳng định được khoảng cách thời gian tử vong cụ thể giữa họ, bởi vì mức độ ăn xác của ruồi Fannia canicularis đối với 3 cái đầu người này quá giống nhau.

Tôi không biết làm thế nào, nhún vai nói: “Đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu khiến tôi đau đầu, đến giờ vẫn chưa tính ra được chênh lệch thời gian tử vong.”

Anh Cao chìa hai bàn tay, thở dài hỏi: “Có cần tôi gọi Hàn Phi về xem cậu ta có ý kiến nào hay không?”

Nói xong anh Cao liền gọi điện thoại cho Hàn Phi, Hàn Phi lại ném ra một câu trả lời rằng đang ở nhà làm nghiên cứu.

Bỗng chốc tôi thấy cứng họng, gọi cho anh Hàn thì bị trả lời chiếu lệ, không tác dụng gì, còn anh Cao gọi thì anh ấy lại lập tức đồng ý gặp mặt.

Tôi và anh Cao đến nhà tìm anh Hàn, bởi vì về mặt này anh ta có kinh nghiệm hơn tôi, còn tôi thì lại không có mặt mũi nào để hỏi sư phụ.

Chúng tôi đến nhà anh Hàn đúng lúc anh ấy vừa làm xong một thí nghiệm côn trùng, tôi kể vấn đề nan giải đang gặp cho anh ấy nghe.

Nhưng sau khi rửa tay sạch sẽ, anh Hàn lại hỏi ngược lại tôi: “Khoảng cách thời gian tử vong à? Cậu Tô, cho dù cậu tính ra được khoảng cách thời gian tử vong thì cũng chưa chắc đã bắt được hung thủ. Loại hung thủ này nhìn qua tưởng là tàn bạo và đơn giản, nhưng xét trên một ý nghĩa nhất định cũng là kẻ hiểu biết về chống trinh sát. Cao thủ ra đòn không nằm ở chiêu thức đẹp đẽ, mà quan trọng là đòn đánh ra phải là đòn chí mạng!”

Tôi gật đầu tiếp lời, nói: “Anh Hàn, tôi còn chắt lọc được chất độc rất lạ lùng bên trong đầu lâu, chất độc này có thể giết chết côn trùng ăn xác ngay lập tức!”

Anh Cao đang đứng bên cạnh tôi đột nhiên nói chen vào: “Lúc còn sống nạn nhân đã từng nghiện ma túy à? Hay là bị người khác tiêm ma túy vào người?”

Hàn Phi suy nghĩ kĩ một hồi rồi mới nói: “Trong các vụ án trên thực tế quả thật tồn tại hiện tượng uống thuốc hoặc uống thuốc độc tự tử, hoặc bị hung thủ tiêm thuốc độc giết chết. Theo thống kê, trong nước có rất nhiều thuốc độc có thể ảnh hưởng đến quá trình sinh trưởng phát triển của ấu trùng họ ruồi, từ đó ảnh hưởng đến cả quần thể thay thế tiếp theo, còn côn trùng ăn những ấu trùng ruồi nhặng này có lẽ cũng bị nhiễm độc mà chết.”

Hàn Phi phổ cập khoa học xong, chau mày vặn hỏi tôi: “Cậu Tô, cậu có thể nói kĩ thời gian cần thiết để thuốc độc giết chết côn trùng ăn xác và hình dạng côn trùng sau khi chết được không?”

Tôi nhớ lại rất kĩ trong đầu, liếm môi xong trả lời: “Tôi đã làm thí nghiệm trong phòng nghiên cứu của mình, chất độc lạ kì kia chỉ cần 5 giây là giết chết côn trùng, sau khi chết côn trùng biến thành loại vật chất màu đen bốc mùi rất hôi thối, thoạt nhìn rất giống bị ngọn lửa cực mạnh đốt cháy thành than.”

Nói xong, tôi lại đột nhiên nhớ ra sư phụ từng bảo rằng, đã có người nghiên cứu tạo ra loại côn trùng có thể đầu độc chết người chỉ trong nháy mắt.

Có điều, chắc anh Hàn cũng biết việc này, anh ấy đã nghiên cứu cùng sư phụ, nhưng vì lúc này anh Cao có mặt ở đây nên không tiện nói quá nhiều. Anh Hàn đã không nói ra, vậy thì tôi nhất định cũng không được ngốc nghếch nói ra chuyện nghiên cứu biến đổi gien côn trùng, nếu việc này tiết lộ ra ngoài sẽ gây ra rất nhiều dư luận và sóng gió trong xã hội.

Tôi vội vàng nghĩ cách chuyển chủ đề, ngừng một lát rồi nói: “Anh Hàn, anh đã từng nghe nói đến loại chất độc có thể giết côn trùng chỉ trong một giây này chưa? Tôi luôn cảm thấy nó rất giống với chất độc tìm thấy trong vụ án cực hình nhân trệ. Có điều, sau khi chiết xuất ADN côn trùng và sắp xếp gien, thấy hai loại chất độc này không thể nào tương xứng với nhau được, loại mới phát hiện này nhiều hơn đến 16 cấp bậc!”

Đương nhiên anh Hàn hiểu ý tôi, nên cũng lựa lời nói theo: “Tôi từng nghe nói về chuyện này, nhưng chất độc này rất giống với chất độc trong vụ án cực hình nhân trệ, từ cách đây rất lâu tôi và sư phụ của cậu cũng từng gặp loại chất độc tương tự như vậy. Tuy nhiên, tình hình cụ thể thế nào thì tôi còn phải lấy mẫu vật năm đó, rồi tiến hành thí nghiệm phân tích so sánh mới có thể biết được ”

Anh Hàn nói xong liền bỏ đi, chắc là đi tiến hành nghiên cứu, để lại tôi và anh Cao đứng trơ ra ở đó, không biết nên làm gì. Anh Cao quay sang nhìn tôi hỏi: “Cậu Tô, Hàn Phi đi rồi, chúng ta nên làm gì? Theo tôi nên đi một chuyến nữa đến hiện trường vụ án, tiến hành mô phỏng hiện trường phạm tội.”

Tôi đương nhiên gật đầu đồng ý với đề xuất này, dù sao việc nghiên cứu của anh Hàn cũng cần phải mất một thời gian rất dài.

Hai chúng tôi rời khỏi nhà anh Hàn, tôi đợi ở dưới nhà, anh Cao về sở cảnh sát lấy xe đón tôi đến hiện trường. Đi hết khoảng nửa giờ thì hai chúng tôi đến được nhà vệ sinh công cộng kia, hàng rào cảnh giới và giấy niêm phong vẫn còn nguyên, cơ bản không có ai cố tình phá hỏng.

Anh Cao chui qua hàng rào cảnh giới, bước đến nhẹ nhàng bóc giấy niêm phong rồi đi vào bên trong, còn tôi cũng theo sát phía sau.

Tôi vẫn nghĩ đến cảnh tượng lúc đầu đến hiện trường, 3 chiếc đầu người kia hình như vẫn nổi lềnh bềnh trên mặt hố phân, nên trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi. Anh Cao ngẩng đầu quan sát xung quanh rồi bảo: “Tôi nghi ngờ người chết phải quen biết hung thủ, thậm chí còn có thể rất thân quen, nếu không tại sao nửa đêm canh ba lại đến cái nơi quỷ quái này được?”

Tôi gật đầu tiếp lời: “Tuy nhiên, cũng không thể loại trừ tình huống nạn nhân và hung thủ không quen biết nhau, gần đây rộ lên nhiều trường hợp hẹn hò, yêu đương qua mạng!”

Anh Cao trợn mắt nhìn tôi, tức giận mắng: “Cậu Tô, cậu có thể suy nghĩ trong sáng một chút được không? Thật không biết trong đầu giới trẻ bây giờ chứa đựng những gì nữa?”

Tôi cảm thấy mình đã bị anh Cao coi thường, lập tức ra sức cãi lí: “Bây giờ đã là thế kỉ 21, trên mạng cũng đã nói đến nhiều vụ án kết bạn và hẹn hò qua mạng giống như vậy, vì thế suy đoán của tôi hoàn toàn có khả năng.”

Anh Cao không muốn tranh cãi với tôi, vì thế vừa mô phỏng hiện trường vừa lẩm bẩm như nói một mình: “Tổng cộng có 3 người chết, lại toàn là phụ nữ, chúng ta giả sử 3 người này đều quen biết nhau, vậy thì hung thủ sẽ dùng thủ đoạn gì để có thể dụ được 3 người ở cùng một chỗ?”

Tôi cũng không thể nào lí giải được cách suy đoán của anh Cao, bởi vì khả năng anh ấy nói đến là vô cùng nhỏ. Cả 3 nạn nhân đều quen biết nhau, lại cùng bị hung thủ đưa đến nhà vệ sinh công cộng giết chết ư? Xác suất này có lẽ còn nhỏ hơn cả việc mua xổ số trúng giải đặc biệt. Có điều, để không làm anh Cao mất mặt, tôi vẫn luôn theo sát phía sau mà không nói gì. Hai chúng tôi vẫn còn chưa thực hiện xong công việc thì anh Hàn gọi điện đến cho anh Cao, bảo rằng có manh mối mới, giục chúng tôi lập tức quay về. Tất nhiên, để bảo đảm hiện trường vụ án vẫn nguyên vẹn, lúc ra về chúng tôi lại dán giấy niêm phong và đóng hàng rào cảnh giới lại như cũ.

Sự thật rõ ràng

Anh Cao xông ra trước, tôi theo sát phía sau rồi cùng nhảy lên xe, lao như bay về phía nhà anh Hàn.

Tôi không thể không khâm phục tài lái xe của anh Cao, anh ấy điều khiển chiếc xe cảnh sát giống hệt như xe đua, quãng đường lẽ ra phải đi hết 20 phút nhưng chỉ chạy hết 15 phút đã đến nơi. Tôi xuống xe đợi anh Cao khóa cửa xong liền một trước một sau chạy vào nhà anh Hàn. Cửa nhà anh Hàn không đóng, hình như anh ấy có ý đợi chúng tôi đến.

Anh Hàn đón chúng tôi vào, lần lượt ném cho mỗi người một chai nước: “Đã xác định chủng loại côn trùng, là một loại côn trùng tổng hợp gien mới xuất hiện, còn trứng của chúng thì mang theo chất kịch độc, nói một cách chính xác hơn là trong 3 chiếc đầu lâu kia có chất kịch độc, độc tính cao gấp 3 lần so với chất độc trong vụ án “Cực hình nhân trệ”. Tôi đã bọc con côn trùng đột biến to lớn kia lại để đề phòng nó chạy thoát lây nhiễm sang những con côn trùng khác.”

Nghe anh Hàn nói vậy, tôi cảm thấy hơi sợ, nếu con côn trùng đột biến to lớn kia thoát ra, liệu có thể gây ra ảnh hưởng rất lớn hay không?

Hình như anh Hàn nhận thấy sự lo lắng của tôi, bèn xua tay nói: “Cậu Tô, đừng có suy nghĩ lung tung, cứ làm tốt việc của mình đi là được rồi.”

Tôi gật đầu lia lịa, đương nhiên tôi hiểu ý tứ sâu xa của anh Hàn, nhân tiện hỏi luôn: “Anh phát hiện được manh mối gì mới à?”

Anh Hàn nhìn anh Cao, rồi lại quay sang nhìn tôi: “Chúng ta có thể suy đoán ngược lại từ địa điểm xảy ra vụ án, tại sao hung thủ lại chọn nhà vệ sinh công cộng ngay cạnh đường cao tốc để giết người? Bởi vì hắn tuân thủ nguyên tắc chọn chỗ gần nhất, đã có rất nhiều tội phạm giết người hàng loạt vận dụng nguyên tắc này, ví dụ như tại hiện trường vụ án không có vũ khí, hung thủ sẽ tùy cơ sử dụng vũ khí sẵn có tại chỗ, như thế cũng có nghĩa là có thể tùy ý lựa chọn địa điểm gây án.”

Anh Cao nghe xong liền chen vào: “Anh Hàn, anh nói sai rồi, nếu đúng là hung thủ tùy cơ gây án, vậy chúng ta làm sao bắt được chứ?”

Anh Cao vừa nói xong, tôi cũng lập tức bổ sung: “Anh Hàn, chắc hung thủ sẽ không phạm tội bằng cách mô phỏng như thế chứ?”

Anh Hàn lắc đầu, phủ nhận suy nghĩ của tôi và anh Cao, đằng hắng một tiếng rồi nói: “Hung thủ phạm tội rất có quy luật về thời gian!”

“Anh Hàn, theo anh nói thì hung thủ phạm tội vẫn còn có quy luật thời gian à?” Anh Cao tròn mắt hỏi lại.

“Đúng vậy, phân tích từ góc độ tâm lí tội phạm, có một số tội phạm thích phạm tội ở một khoảng thời gian và địa điểm nhất định, hơn nữa còn sử dụng thủ đoạn giống nhau để thỏa mãn tâm lí bệnh tật.” Anh Hàn trấn tĩnh lại, chỉ vào sơ đồ phân tích tâm lí tội phạm trên hệ thống màn hình lớn.

Căn cứ vào manh mối duy nhất hiện có, anh Hàn còn vẽ ra một bức tranh tâm lí phạm tội của hung thủ, cuối cùng xác định hung thủ là đàn ông, độ tuổi khoảng 26 tuổi - 27 tuổi, cao khoảng 1m73, lần lượt giết 3 phụ nữ trưởng thành, bên cạnh nói rõ cánh tay của hung thủ rất khỏe, sau khi giết người không có ý định hủy xác xóa dấu vết, chứng tỏ trình độ văn hóa không cao, không thuộc loại tội phạm có chỉ số IQ cao. Nghề nghiệp của hung thủ được anh Hàn xác định là tài xế taxi hoặc tài xế xe bus thông thường, bởi vì địa điểm xảy ra án mạng nằm cạnh đường cao tốc.

Tôi ở bên cạnh nghe anh ấy nói coi như đã hiểu ra, hóa ra hung thủ là kẻ mắc chứng rối loạn nhân cách điển hình. Anh Cao và các đồng nghiệp trong sở cảnh sát bắt đầu bố trí sắp xếp, dần dần làm rõ quy luật phạm tội của hung thủ. Chúng tôi lắp camera ghi hình cỡ nhỏ ở xung quanh và bên trong nhà vệ sinh công cộng, thậm chí còn lắp cả thiết bị hồng ngoại cảm ứng nhiệt phát ra từ cơ thể người. Qua hành động gài bẫy kéo dài nửa tháng, cuối cùng đã bắt được hung thủ, đó là Vương Cường, một tài xế taxi dù có vẻ ngoài không khác gì người bình thường.

Vương Cường năm nay 26 tuổi, cao 1m73, hồi còn nhỏ lười học nên đã sớm bỏ đi học lái xe, hành nghề lái taxi dù để kiếm sống, làm như vậy hắn sẽ không phải phân chia một phần thu nhập cho công ty taxi. Công việc chính của hắn là đưa đón các cô gái làm ở hộp đêm, thi thoảng không chịu được cũng vụng trộm giải quyết sinh lí với các cô gái này ngay trong nhà vệ sinh công cộng. Lâu dần, hắn có quan hệ nồng ấm với 3 cô gái. Cho đến một buổi tối, sau khi làm việc xong cả 3 cô gái này đều lên xe của hắn, cùng nhau làm nhục Vương Cường một cách không hề kiêng nể ngay trên xe, bảo rằng hắn là một kẻ tồi tệ, chắc chắn suốt đời này phải lái xe dù, còn không bằng cả gái làm tiền.

Vương Cường đã tức giận đến đỉnh điểm, nhưng vẫn không có đủ dũng khí để nảy sinh ý định giết người, cho đến khi lái xe tới đường rẽ cao tốc 107 thành phố Nam Minh. Đột nhiên một người đàn ông bí ẩn đeo khẩu trang, mặc đồ đen từ đường rẽ chạy ra, bắn hai phát vào đèn sau xe của Vương Cường, khiến anh ta sợ quá lập tức dừng xe.

Vương Cường và 3 cô gái bị người đàn ông bí ẩn uy hiếp, bắt đi vào nhà vệ sinh công cộng ở cách đó không xa. Trong nhà vệ sinh, người này đưa cho Vương Cường một con dao phát rừng, vừa xúi giục vừa ép buộc hắn giết 3 cô gái, chặt đầu họ một cách tàn nhẫn. Trước lúc bỏ đi, người đàn ông bí ẩn kia còn bỏ vào mấy chiếc đầu lâu một đám côn trùng kì lạ. Vương Cường không hiểu tại sao lại không hề căm giận người đàn ông bí ẩn bắt mình giết người, trái lại trong lòng còn thấy cảm kích vì người này đã giúp mình tìm lại sự tôn nghiêm cần có của một người đàn ông.

Để ôn lại cảm giác thỏa mãn cực kì bệnh hoạn này, cứ nửa tháng Vương Cường lại dừng xe bên cạnh đường rẽ, chạy vào nhà vệ sinh công cộng hồi tưởng lại cảnh tượng giết người lúc đó. Đối với hắn, cảm giác này quả thật kì diệu một cách khó tả, hình như hắn đã có được toàn bộ thế giới chỉ trong nháy mắt. Có điều, kể từ đó về sau Vương Cường không còn gặp lại người đàn ông bí ẩn kia nữa, chỉ nhớ rằng trên khẩu trang của người ấy viết 4 chữ cái tiếng Anh: NASA.

Bốn chữ NASA này lập tức kích thích thần kinh của tôi, thật ra người này là thần thánh phương nào? Điều khiến tôi nghi ngờ và khó hiểu nhất là tại sao NASA lại có những con côn trùng kì quái kia? Lẽ nào hắn nuôi được chúng? Nếu đúng như vậy thì NASA quả thật đáng sợ, và nếu hắn sử dụng côn trùng để phạm tội thì sẽ phải đối phó như thế nào?

Đương nhiên qua lời khai của Vương Cường, anh Hàn cũng biết cái tên NASA này. Việc đầu tiên anh ấy làm là thông báo cho sư phụ Thẩm Kiến Quốc của tôi, sau đó sư phụ đến sở cảnh sát gặp anh Hàn và tổ chức cuộc họp trong phòng nghiên cứu côn trùng, tất nhiên tôi không đủ tư cách tham gia cuộc họp này. Có điều họ không biết rằng, thật ra tôi luôn giữ liên lạc với NASA, nhưng người này lúc tốt, lúc xấu, ngay cả tôi cũng không phân biệt được rằng đây có phải là một kẻ mắc bệnh tâm thần hay không.

Tất nhiên, tôi không thể cho sư phụ hoặc anh Hàn biết chuyện này được, nếu không tôi sẽ bị cách chức hoặc bị đuổi ra khỏi trung tâm pháp y.

Tôi xem thời gian, sư phụ và anh Hàn đã họp trong đó hơn một giờ, lúc ra ngoài vẻ mặt hai người đều hết sức buồn rầu. Trong sâu thẳm, tôi cảm thấy chắc chắn đã xảy ra chuyện gì lớn lắm, trung tâm của chuyện này chính là loại côn trùng bí ẩn và gã NASA kia.

Có điều, tôi vẫn phải công nhận rằng gã NASA rất lợi hại, quả thật người này đã vận dụng côn trùng học và độc lí học pháp y đến trình độ xuất quỷ nhập thần. Theo suy tính của tôi, người này chắc chắn phải ngang hàng, thậm chí rất có thể về phương diện độc lí học pháp y còn hơn cả sư phụ Thẩm Kiến Quốc của tôi.

Mặc dù đã điều tra phá được vụ án đầu người trong hố phân, nhưng tôi vẫn tiếp tục nghiên cứu loại côn trùng biến dị còn sót lại trong vụ án này và phát hiện ra tổ chức kết cấu ADN của chúng có thể biến đổi theo thời gian. Cho đến mấy hôm sau, bất ngờ xảy ra vụ án nghiên cứu tiêu bản côn trùng trên cơ thể người vô cùng tàn nhẫn khiến lãnh đạo Sở cảnh sát và lãnh đạo cấp trên đều vô cùng căm phẫn, họ thề nhất định phải bắt tất cả mọi kẻ phạm tội có liên quan về quy án, nghiêm trị theo pháp luật!