← Quay lại trang sách

Vụ án thứ mười Bé trai kí sinh trùng

Tôi từ địa ngục đến và muốn đi tới thiên đường, dọc đường ghé qua nhân gian.

- Stendhal -

Lời dẫn

Trương Quốc Trung là người bảo vệ già phụ trách trông coi trạm thu hồi phế phẩm ở khu Bằng Hộ, thành phố Nam Minh, mỗi buổi tối ông đều kiểm kê các vật phẩm thu hồi về trạm xem có mất mát gì không. Tối hôm nay, khi ông vừa triển khai công tác kiểm kê phế phẩm thì đột nhiên nghe thấy có tiếng động phát ra từ trong chiếc thùng rác bị đổ ở phía trước cách đó không xa. Cho rằng có kẻ trộm ghé thăm, ông liền bật đèn pin đi tới và soi đèn vào trong thùng. Kết quả ông nhìn thấy một bé trai quái dị từ từ bò ra từ trong thùng. Trương Quốc Trung vừa trông thấy đứa bé trai liền lập tức vứt ngay đèn pin, co cẳng cuống cuồng chạy ra ngoài. Bởi vì, ông nhìn thấy những con kí sinh trùng màu đỏ bò nhung nhúc trên người bé trai kia, chúng chui ra chui vào qua lỗ chân lông và để lại những quả trứng màu đỏ.

Bọn buôn người

Thành phố Nam Minh liên tiếp xảy ra mấy vụ bé trai mất tích, vì thế cảnh sát thành lập tổ chuyên án tìm kiếm trẻ con do anh Cao đứng đầu.

Tuy nhiên, điều khiến mọi người nghi ngờ và khó hiểu là hầu hết các bé mất tích đều là bé trai trong khoảng từ 5 tuổi đến 6 tuổi, có vấn đề trở ngại về ngôn ngữ ở các mức độ khác nhau. Những vụ mất tích này xảy ra ở các địa điểm cách nhau không xa, vì thế tổ chuyên án nhanh chóng phân định ra khu vực giám sát trọng điểm. Xuất phát từ tình nghĩa anh em, mỗi buổi tối tôi đều cùng anh Cao theo dõi giám sát khu vực ở trong phòng giám sát.

Tối hôm nay, để không bỏ qua bất kì hiện tượng khả nghi nào, sau khi uống xong cà phê, tôi và anh Cao dự định thay phiên nhau trực đêm để theo dõi khu vực giám sát. Chúng tôi xác định cho mình khu vực cần quan sát xong, liền bắt đầu quan sát kĩ lưỡng. Mười phút sau, khi máy quay quét đến bến xe bus ở khu vực phía nam thành phố, đã xuất hiện một hiện tượng kì lạ.

Tôi giơ tay chỉ vào hình ảnh hiển thị trên màn hình, quay sang gọi to: “Anh Cao! Có phát hiện, đến đây xem nhanh lên!”

Anh Cao nghe vậy liền dùng chân đạp một cái, xoay ghế làm việc trượt đến chỗ tôi. Anh ấy ghé đầu vào xem, thấy trên màn hình có 3 người đang tranh cãi, trong đó có 2 người trẻ tuổi giống như vợ chồng đang đứng, giơ tay chỉ bà già ngồi dưới đất đòi con. Bà già kia hai tay ôm chặt một bé trai chừng gần 7 tuổi, ánh mắt dữ tợn nhìn đôi vợ chồng trẻ, miệng lẩm bẩm điều gì đó, còn đứa bé trong lòng bà ta thì gào khóc ầm ĩ.

Dần dần ngày càng có nhiều người qua đường tụ tập vây quanh 3 người đang tranh cãi đó, có người chỉ trỏ vào đôi vợ chồng trẻ tuổi, có lẽ lời lẽ của những người qua đường có gì đó khó nghe nên người vợ trẻ bật khóc, chị ta quỳ xuống lạy người phụ nữ già ngồi dưới đất, vừa cầu xin, vừa khóc lóc, trông điệu bộ cử chỉ chắc là đang xin bà già kia trả con cho mình.

Bà già kia tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, nhưng vẫn không chịu giao đứa bé cho người phụ nữ trẻ, hơn nữa bà ta còn có vẻ giống như trông thấy người mắc bệnh tâm thần, hai tay ôm chặt đứa bé không chịu buông, đồng thời có ý định dứng dậy bỏ chạy. Người phụ nữ trẻ thấy vậy, lập tức cất bước theo sau.

Nhưng do người quá đông nên bà già kia không chạy thoát được, hơn nữa không biết ai đã báo cảnh sát mà có 2 vị cảnh sát bước đến trước mặt 3 người, có vẻ họ đang xét hỏi tình hình cụ thể.

Bà già kia vừa trông thấy cảnh sát liền vội vàng chỉ vào đôi vợ chồng trẻ, ánh mắt vốn dữ dằn lập tức chuyển ngay thành vẻ bất hạnh, nước mắt tuôn trào, miệng hình như đang tố cáo với cảnh sát rằng đôi vợ chồng trẻ kia muốn cướp cháu mình. Xem ra hình như đôi vợ chồng trẻ lần đầu tiên gặp sự việc như thế này, nên trong một lúc chỉ biết ra sức lắc đầu phủ nhận, người phụ nữ trẻ lại càng có vẻ nôn nóng, liên tục đưa tay ra đòi bế đứa bé.

Tôi nhìn hình ảnh trên màn hình giám sát, không khỏi nghiến răng mắng: “Đôi vợ chồng trẻ này thật quá đáng! Dám ức hiếp người già ngay giữa đường giữa chợ!”

Quay lại nhìn, thấy anh Cao đã gửi đi một tin nhắn, xong rồi cất ngay điện thoại vào túi, nói: “Bà già này diễn kịch giỏi thật đấy, không đi làm diễn viên đúng là lãng phí quá! Tôi vừa thông báo cho cảnh sát ở gần đó lập tức đến bắt bà ta rồi!”

Tôi lập tức đờ mặt không hiểu ra sao, gãi đầu gãi tai hỏi: “Diễn kịch à? Anh bảo đi bắt bà già kia à? Như thế là có ý gì?”

Anh Cao nhìn tôi như nhìn một kẻ đần độn, giải thích: “Cậu thật sự cho rằng đôi vợ chồng trẻ kia đang ức hiếp người già à? Đến cả thằng ngốc cũng nhận ra rằng thật ra là bà già kia mới là kẻ cướp con của người khác, bây giờ đang giở trò vô lại đổ ngược cho đôi vợ chồng trẻ muốn cướp cháu của mình. Đây là thủ đoạn thường dùng của bọn buôn người!”

Tôi vẫn chưa thật sự tin lời anh ta,chỉ vào màn hình giám sát, hỏi: “Sao anh lại bảo bà cụ kia giống bọn buôn người, họ Cao nhà anh có thể nhìn thấu tất cả mọi thứ à?”

Anh Cao ra hiệu cho tôi quan sát kĩ lưỡng, đồng thời phân tích: “Rất đơn giản, cậu hãy nhìn ánh mắt của 3 người này, ánh mắt con người không bao giờ biết nói dối. Nếu đứa bé quả thật là cháu của bà già đó, vậy thì tại sao dù ở trong lòng bà ta mà nó lại khóc mãi không thôi như vậy, không những tỏ vẻ sợ hãi, mà còn muốn trở về bên cạnh đôi vợ chồng trẻ kia?”

Tôi lại nhìn màn hình giám sát, thấy trên mặt đứa bé giàn giụa nước mắt, ánh mắt thể hiện một tâm trạng phức tạp, vừa sợ hãi lại vừa hi vọng. Nó luôn đưa hai tay về phía đôi vợ chồng trẻ đòi bế, nhưng lại bị bà già kia giữ chặt trong lòng.

Anh Cao lạnh lùng đằng hắng một tiếng, tiếp tục nói: “Cũng như vậy, cậu lại quan sát kĩ đôi vợ chồng trẻ, ánh mắt họ đầy vẻ lo lắng và buồn rầu. Bởi vì hiện tại tất cả mọi người qua đường đều hiểu nhầm hai người họ là kẻ đi cướp trẻ con, thêm vào đó là tài diễn xuất hàng đầu của bà già kia, chỉ cần bà ta hét to lên lập tức sẽ có người đứng ra bênh vực. Nhưng thực ra, đứa bé thật sự là con của họ, hãy nhìn xem, sau khi cảnh sát đến, bà già kia nhân cơ hội diễn khổ nhục kế, nhưng họ vẫn không dám giật lại đứa bé từ tay bà già kia ngay trước mặt cảnh sát, là vì họ không muốn gây ra sự phẫn nộ của đám đông đứng xem và dẫn đến việc cảnh sát phán đoán sai đứa bé thuộc về ai. Nếu lúc này bà già kia đi thoát được, chắc chắn sẽ không thể nào tìm lại được đứa bé bữa!”

Tôi lập tức tỉnh ngộ, lập tức thấy lo lắng trong lòng xen lẫn chút sợ hãi, phần tử tội phạm bây giờ hành động ngông cuồng, giữa ban ngày ban mặt cũng dám phạm tội, vậy mà con người trong xã hội hiện nay lại vô cùng nông nổi, phần lớn đều bị vẻ bề ngoài bưng bít cả hai mắt, không thể nhìn thấy bản chất thật sự của việc này. Thêm vào đó, bây giờ những hình ảnh bạo lực tràn lan trên mạng xã hội, nếu sự việc này bị quay phim rồi tung lên mạng và bị bọn tội phạm lợi dụng dư luận để kêu gọi những kẻ bàng quan mù quáng thì e rằng đôi vợ chồng trẻ kia sẽ còn bị công kích mạnh hơn nữa.

Các đồng nghiệp mà anh Cao phái tới nhanh chóng khống chế cả bà già và đôi vợ chồng trẻ, đồng thời áp giải về đồn thẩm vấn. Tôi hiểu rất rõ tính cách của anh Cao, căm ghét cái ác như kẻ thù, trước hiện tượng xã hội xấu xa như thế này, hẳn cơn giận dữ trong lòng anh ấy càng bốc cao hơn.

Lúc này tôi và anh Cao cùng bước vào phòng thẩm vấn, bà già kia đang ngồi trên ghế, vừa trông thấy chúng tôi bà ta liền mở miệng mắng chửi, nói rằng cảnh sát chúng tôi tác oai tác quái, bắt người bừa bãi.

Anh Cao giận tím mặt, chẳng nói chẳng rằng bước ngay đến đập mạnh xuống bàn thẩm vấn, hét to: “Bà yên lặng ngay cho tôi! Ầm ĩ cái gì hả? Bà nghĩ đây là cái chợ à?!”

Bà ta bị anh Cao quát như vậy thì ngẩn người ra mất một lúc, nhưng sau đó lại tiếp tục làm ầm ĩ lên, hai mắt trợn tròn, bà ta nói với vẻ giận dữ hung hăng: “Cậu! Cậu lại dám hung hăng với tôi hả? Được! Tôi nhớ kĩ cậu rồi! Ra khỏi đây tôi sẽ tố cáo cậu đe dọa nhân chứng, hơn nữa còn định đánh một bà già như tôi! Cậu cứ chờ đấy, tôi nhất định khiến cậu không thể làm cảnh sát được nữa!”

Tôi dành 3 phút mặc niệm cho bà già kia, bởi trong Sở cảnh sát của chúng tôi, anh Cao nổi tiếng là người nóng tính, bất kể đối phương là ai, chỉ cần nói một lời không hợp là đều có thể bắt trói lại. Nhưng lần này tôi hoàn toàn bất ngờ, chỉ thấy anh ấy kéo ghế lặng lẽ ngồi xuống đối diện, nghe bà già kia điên cuồng mắng chửi, không những không nổi giận mà trái lại khóe miệng còn hơi mỉm cười.

Mười phút sau, do mắng chửi liên tục không nghỉ nên bà già đã mệt đến mức phải dựa vào thành ghế thở hổn hển.

Anh Cao đột nhiên cất tiếng: “Chửi xong rồi hả? Xin lỗi, tôi quên không nói với bà rằng mắng chửi cảnh sát đang thi hành công vụ là phạm pháp!”

Vừa nghe những lời này, tôi suýt nữa phì cười, anh Cao rõ ràng đang chơi trò tâm lí đấu trí với bà già kia, cố tình dọa nạt đối phương.

Bà già kia chắc là trình độ văn hóa thấp, thuộc loại mù tịt về pháp luật, nghe anh Cao nói vậy không khỏi có chút sợ hãi, nét mặt hiện rõ vẻ kinh ngạc, sau khi ngồi thẳng người dậy liền hỏi một cách thận trọng: “Cậu không lừa tôi đấy chứ? Chửi cậu là phạm pháp thật à? Có thể bị phạt mấy năm?”

Tôi thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, bị anh Cao quay sang trừng mắt lườm một cái, vì thế bèn cố nhịn cười, lấy lại vẻ nghiêm túc.

Anh Cao tiếp tục dọa bà ta, tất nhiên đây cũng có thể coi là một thủ đoạn thẩm vấn, anh ấy khẽ ho một tiếng rồi lạnh lùng bảo: “Đúng vậy, bà chuẩn bị ngồi tù đi!”

Bà già kia hình như vẫn nghi ngờ lời anh Cao, nhắm hờ mắt rồi đột nhiên nhìn sang tôi, nói giọng đe dọa: “Nếu các cậu cố tình lừa tôi thì khi tôi ra khỏi cơ quan công an, tốt nhất là các cậu đừng gặp lại tôi nữa, nếu không…”

“Nếu không thì làm sao? Bà còn có thể giết tôi được à?” Anh Cao nói vẻ coi thường. Tay phải đặt lên thành ghế, anh bí mật ra hiệu cho tôi, ý bảo phối hợp hùa theo mình. Có điều, đây là lần đầu tiên tôi làm một việc như thế này, vì thế không lấy gì làm tự tin và tự nhiên cho lắm.

“Bà cụ, tôi khuyên bà nên khai thật đi thì hơn, tại sao lại cướp con của đôi vợ chồng trẻ như vậy?” Tôi hỏi.

“Tôi không cướp con của họ, đó là cháu ruột tôi, tôi bảo vệ cháu mình có gì là sai chứ? Các cậu nên đi xét hỏi đôi vợ chồng kia, tốt nhất là bắt giam loại người như họ lại, họ cố tình đòi cướp cháu tôi!” Bỗng nhiên bà ta như lên cơn kích động đứng dậy, nhổ đầy nước bọt vào mặt tôi.

“Tạch”, nhân lúc tôi đang thẩm vấn bà già, anh Cao chụp ngay một bức ảnh bà ta rồi gửi qua tin nhắn cho đồng nghiệp ở phòng điều tra.

Bà già lập tức phản ứng, bất chấp tất cả xông vào anh Cao đòi cướp điện thoại, lại còn hét to: “Chụp cái gì hả! Cậu làm như vậy là xâm phạm quyền sở hữu hình ảnh của tôi, tôi có thể kiện cậu đấy!”

Anh Cao không còn nhẫn nại với trò giả vờ như không biết với bà già đó nữa, anh ấy thay đổi sắc mặt bất ngờ quát to: “Bà im ngay cho tôi, đây là cơ quan công an chứ không phải chỗ chợ búa cho bà cãi vã! Chờ đến lúc đồng nghiệp của tôi điều tra rõ thân phận, xem bà còn chối cãi được nữa hay không!”

Nghe vậy, bà già sợ hãi ngồi im thin thít, ngay cả tôi trông thấy dáng vẻ giận dữ này của anh Cao cũng sợ đến đứng cả tim. Tôi vốn định một lần nữa thông qua thẩm vấn để thăm dò thái độ, tìm kiếm điểm yếu của bà ta. Nhưng tin nhắn từ đồng nghiệp ở phòng điều tra đã nhanh chóng cho câu trả lời, một bản hồ sơ điện tử gửi đến hòm thư điện thoại di động của anh Cao, trong đó cung cấp thông tin chi tiết về thân phận của bà già này.

Nhìn vẻ mặt anh Cao, tôi biết vụ án này đã có chuyển biến có ý nghĩa quyết định.

Bà già này tên là Tống Khánh Lệ, người thành phố Nam Minh, hiện đang sống trong trại dưỡng lão, có một đứa cháu đang học tiểu học.

Anh Cao xem hồ sơ xong, bỗng nhiên trong đầu nảy ra một cách hay, tựa lưng vào thành ghế, anh ấy cố tình kích động bà ta, nói: “Thưa bà Tống Khánh Lệ, nghe nói bà còn có một đứa cháu nữa phải không ạ?”

Bà Tống nghe nói đến tên mình vẫn không có phản ứng gì, nhưng vừa nghe đến đứa cháu thì ánh mắt lập tức thay đổi. Bà ta trừng trừng nhìn anh Cao, ánh mắt lộ vẻ lo lắng, nhưng cố làm ra vẻ đầy khí thế, quát to: “Đừng động vào cháu tôi! Nếu không, tôi có làm ma cũng không tha cho cậu đâu!”

Hầm giam trẻ con

Tống Khánh Lệ bị bắt, tạm giữ ở đồn cảnh sát mấy hôm vẫn nhất quyết không chịu thừa nhận hành vi phạm tội, còn nói rằng cảnh sát sử dụng bạo lực khi thực thi pháp luật, cố ý bắt người vô tội và đổ oan cho người tốt, trong khi lại để kẻ xấu nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Có điều, Tống Khánh Lệ có thế nào cũng không ngờ rằng đồng thời với việc bắt bà ta, chúng tôi cũng mời đôi vợ chồng trẻ kia đến để đối chất trực tiếp.

Tống Khánh Lệ vừa trông thấy đôi vợ chồng trẻ, lập tức mặt hơi biến sắc. Đầu tiên, bà ta tỏ ra sững sờ, kinh ngạc đứng bật dậy, sau đó chỉ vào hai người đó, mặt đầy vẻ đau khổ và sợ hãi, nói: “Chính là họ định cướp cháu tôi, đồng chí cảnh sát, cháu tôi bây giờ ở đâu? Các đồng chí mau trả lại cháu cho tôi, nếu không họ sẽ lại cướp đứa bé khỏi tôi mất!”

Anh Cao cũng quay ngoắt một trăm tám mươi độ, tỏ vẻ phối hợp, an ủi Tống Khánh Lệ: “Bà yên tâm, đây là cơ quan công an, trước khi sự việc được làm sáng tỏ, không ai có thể cướp đứa bé đi!” Anh ấy dừng lại một lát, cố ý nhìn vào Tống Khánh Lệ, “Tuy nhiên, nếu có người nào liên quan đến chuyện lừa gạt bán trẻ con, thì những người làm cảnh sát chúng tôi nhất định không bỏ qua!”

Đôi vợ chồng trẻ đứng lặng im ở cửa, thấy bà già họ Tống lại sắp diễn kịch, người vợ liền bất chấp sự chứng kiến của những người bên cạnh, tức giận phản đối: “Bà làm người cũng phải nghĩ đến lương tâm chứ! Đó là con của tôi, tất cả đều do bà cố tình gây sự, lòng dạ xấu xa, bế đứa bé đi trước mặt mọi người, lại còn giành giật nó với tôi nữa!”

Qua lời kể của thiếu phụ, chúng tôi biết được toàn bộ đầu đuôi câu chuyện. Thì ra người mẹ trẻ tranh thủ cuối tuần rảnh rỗi đưa con đến công viên gần nhà chơi, trong lúc đợi xe bus thì gặp Tống Khánh Lệ. Lúc đó, bà ta xách một cái túi, trông giống người nhà quê lên thành phố nương nhờ họ hàng. Bà ta đứng xem biển báo tuyến đường ở bến xe bus một hồi lâu, cuối cùng quay sang hai vợ chồng trẻ hỏi đường, bảo rằng một mình ra ngoài không biết đường, hơn nữa lại không có điện thoại nên không liên lạc được với con gái.

Đôi vợ chồng trẻ nghe xong, thấy bà lão cùng đường với mình nên động lòng trắc ẩn, chỉ đường một cách rất tỉ mỉ.

Trong lúc chờ xe, bà già họ Tống kia dùng mọi thủ đoạn khêu gợi chuyện nhà chuyện cửa với đôi vợ chồng trẻ, thế là ba người bắt đầu nói chuyện về tình hình đứa trẻ.

“Các anh biết đấy, thường ngày chúng tôi cũng không quá đề phòng, phụ nữ khi nhắc đến con cái là không kìm được, và thường kể lể quá nhiều về con mình, vì thế tôi đã nói hết tất cả cho bà ta nghe về tuổi, họ tên, khả năng uống sữa… của con. Sau đó, chuyến xe chúng tôi chờ cũng đã đến, trên xe bà ta ngồi ngay cạnh chúng tôi, bảo rằng muốn bế đứa bé, đồng thời còn bảo đảm rằng chỉ bế một lúc rồi trả lại cho chúng tôi. Tôi do dự rất lâu rồi mới trao con cho bà ta.” Người mẹ trẻ đột nhiên bật khóc, nói đầy vẻ ân hận, “Ai ngờ, ai ngờ… bà già kia lại lòng dạ xấu xa như vậy, lúc xe đến bến sau, khi xe vừa mở cửa ra, bà ta liền bế đứa bé xuống xe, chúng tôi đuổi theo sau, nhưng bà ta cố chết không chịu trả con cho chúng tôi, còn khăng khăng bảo rằng nó là cháu mình.”

Những chuyện diễn ra sau đó giống như tôi và anh Cao nhìn thấy trên màn hình giám sát, trong lúc ba người giành giật đứa trẻ đã thu hút ngày càng nhiều người qua đường tập trung lại. Những người này không rõ thật giả, cũng không phân biệt được thật ra ai là người nói dối, vì thế chỉ đứng ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng lại không có ai dám chủ động đứng ra báo cảnh sát.

Đến lúc này mà bà già kia vẫn nhất quyết không chịu nhận tội, anh Cao cũng không thèm để ý đến phản kháng của bà ta nữa, quay sang hỏi đôi vợ chồng trẻ: “Hai người có gì chứng minh đứa bé là con mình không?”

Người chồng trẻ vừa đỡ vợ vừa trả lời: “Tất nhiên là có, con trai chúng tôi có nhóm máu AB, các đồng chí cảnh sát có thể đưa chúng tôi đi xét nghiệm máu.” Nói xong, anh ta trừng mắt nhìn bà Tống, ánh mắt sắc lạnh như dao.

Bà Tống đột nhiên giật thót người, ngồi đờ đẫn trên ghế. Anh Cao cử tôi trông coi bà ta, rồi dẫn đôi vợ chồng trẻ đi xét nghiệm nhóm máu.

Một hồi rất lâu sau, tôi nghe thấy từ xa tiếng anh Cao một mình quay về, anh ấy bước nhanh qua cửa rồi ném mấy tờ giấy trên tay lên bàn thẩm vấn. Bà già họ Tống phản ứng theo bản năng nhào đến xem báo cáo xét nghiệm, trên đó ghi rõ ràng rằng nhóm máu của đứa bé và đôi vợ chồng trẻ giống nhau một trăm phần trăm.

Anh Cao nhìn chằm chằm bà già Tống Khánh Lệ, cố gắng kìm nén cơn tức giận sục sôi trong lòng, lạnh lùng nói: “Bà Tống Khánh Lệ, bà còn có gì muốn nói nữa không?”

Trước chứng cứ rành rành, Tống Khánh Lệ thành khẩn thú nhận, đồng thời khai báo rõ ràng rằng hơn nửa năm trước đã gia nhập một tổ chức tội phạm chuyên lừa gạt buôn bán bé trai.

“Thưa đồng chí cảnh sát, tôi làm như vậy cũng đều là vì muốn mang lại cho cháu tôi cuộc sống tốt đẹp hơn, xin các đồng chí tha cho cháu tôi!” Tống Khánh Lệ cúi đầu cầu xin.

Anh Cao liếc nhìn, nhưng vẫn không để tâm đến lời bà ta. Tôi biết anh Cao không vì thế mà cảm thông cho Tống Khánh Lệ, điều anh ấy quan tâm hơn cả là tình tiết vụ án, huống hồ hiện giờ đã có nhiều bé trai mất tích như vậy, và đến nay còn chưa biết sống chết ra sao.

Quả nhiên, anh Cao tiếp tục cầm bút ghi lại lời khai của bà Tống Khánh Lệ, rồi cúi xuống hỏi: “Các bà lừa bán bé trai bằng cách thức gì? Giao chúng cho tổ chức tội phạm như thế nào?”

Tống Khánh Lệ hơi do dự, tôi ở bên cạnh tiếp lời: “Bà Tống, tốt nhất hãy trả lời thành khẩn, nếu không chắc chắn cháu bà sẽ bị liên lụy, dù sao người khác cũng không biết đó có phải là cháu ruột của bà hay không!”

“Vâng, tôi khai, tôi khai hết.” Cuối cùng bà già Tống Khánh Lệ cũng cởi bỏ tâm trạng đề phòng, lựa chọn thỏa hiệp.

Qua lời khai của bà ta, chúng tôi biết rằng hầu hết bọn họ đều sử dụng biện pháp giả vờ, lừa bắt các bé trai rồi đem bán cho những tên khác trong đường dây của mình. Sau đó, chúng tôi thuyết phục được Tống Khánh Lệ làm nội gián, gắn thiết bị theo dõi vào dưới da bà ta, đó là loại máy mà các thiết bị gây nhiễu tín hiệu thông thường đều không thể phát hiện được.

Ngay tối hôm đó Tống Khánh Lệ hẹn gặp một tên trong đường dây của mình ở một cơ sở giết mổ bỏ hoang, anh Cao dẫn theo mấy cảnh sát mai phục trong một chỗ kín đáo và cuối cùng bắt tại chỗ kẻ đến gặp bà già họ Tống là Tôn Hưng.

Anh Cao thẩm vấn Tôn Hưng ngay trong đêm, lúc đầu hắn cố chết không chịu khai, khiến anh Cao tức lộn ruột. Do chúng tôi không được phép vi phạm quy định nội bộ, nên không thể sử dụng biện pháp thẩm vấn bạo lực buộc Tôn Hưng phải nói ra sự thật. Ngay lúc đó anh Cao cũng không biết làm thế nào để hỏi cho ra hang ổ của bọn tội phạm và tung tích của những đứa bé kia.

Anh Hàn nghe nói anh Cao thẩm vấn thất bại, lập tức nghĩ ra một chiêu độc, bỏ một đống côn trùng lên người Tôn Hưng. Bản thân loại côn trùng này tất nhiên không hề có độc, nhưng điểm đáng sợ nhất là ở đoạn cuối cùng trên cơ thể chúng có thể tiết ra một chất dịch màu xanh, chỉ cần chất dịch này tiếp xúc với da là lập tức gây ngứa ngáy vô cùng khó chịu, để lâu sẽ khiến cho cơ thể có cảm giác bỏng rát giống như có hàng nghìn hàng vạn con kiến đang gặm nhấm thấu vào tim, khiến Tôn Hưng sống không được mà chết cũng không xong.

Cuối cùng, Tôn Hưng không chịu được nữa, buộc lòng nói cho chúng tôi biết những bé trai kia hiện đang bị giam trong một căn hầm bí mật dưới lòng đất.

Tôi khâm phục anh Hàn từ tận đáy lòng, vì đã có thể nghĩ ra cách dùng côn trùng để buộc đối tượng phạm tội phải khai nhận, như thế cũng có thể coi là hiếm có.

Qua hai tháng âm thầm theo dõi và bố trí, anh Cao đã làm rõ hang ổ và thủ đoạn lừa gạt của bọn buôn người, đồng thời báo cáo lãnh đạo phát hiện quan trọng này. Lãnh đạo lập tức tổ chức hội nghị, tiến hành phân công bố trí, dự định bắt gọn một mẻ bọn buôn người này, giải cứu các bé trai bị lừa bán.

Tiêu bản côn trùng cơ thể người

Khi chúng tôi đến xưởng sửa chữa ô tô theo lời Tôn Hưng khai, các phần tử phạm tội có liên quan không biết đã bỏ trốn đi đâu, cuộc vây bắt bỗng chốc trở thành công cốc.

Anh Cao phân công hướng tra xét cho 2 đội cảnh sát, sau đó mỗi đội triển khai lục soát một khu vực một cách rất kĩ lưỡng. Anh Cao dẫn tôi đến góc trong cùng của xưởng sửa chữa, ở đó ngoài một số linh kiện ô tô, ở bên tay phải tôi còn có một chiếc xe Toyota màu trắng bạc cũ nát, đầu xe lệch hẳn về bên trái.

Chiếc xe cũ nát này cũng khiến anh Cao chú ý, tay cầm theo một số dụng cụ sửa xe, anh ấy dẫn tôi bước nhanh đến đó.

Tôi đứng thẳng chính giữa đầu xe quan sát rất lâu, chau mày nhìn anh Cao, nói: “Tôi thấy không có gì đặc biệt, chỉ là một chiếc xe cũ nát mà thôi!”

Nhưng anh Cao không nói không rằng, đi xung quanh chiếc xe mấy vòng, quan sát kĩ lưỡng từ trong ra ngoài. Nghĩ đến chuyện thời gian và xác suất giải cứu những bé trai kia ngày càng ít đi, anh Cao không nén được giơ chân đá hai cái vào đèn hậu bên trái, không ngờ chiếc xe cũ nát này còn có một bộ phận bí mật.

Anh Cao lại đá vào chiếc đèn bên trái hai cái, chiếc xe tự động từ từ nghiêng về bên trái, để lộ dần ra một chiếc cầu thang dẫn xuống căn phòng dưới lòng đất. Chúng tôi xếp thành hàng một, cảnh giác cao độ tiến xuống căn phòng, vừa nhìn vào trong ai nấy đều lập tức vô cùng kinh ngạc.

Tôi thật sự không dám tin vào mắt mình, đây hóa ra lại là phòng nghiên cứu côn trùng dị chủng, diện tích rất rộng, tương tự như căn hộ chung cư 3 phòng 1 sảnh, trong đó một phòng là phòng làm việc, một gian chỉ có chiếu cỏ và chăn bông, ngoài ra còn có một gian tối om không nhìn thấy gì. Đại sảnh chính là phòng thí nghiệm, hiện trường vô cùng lộn xộn, khắp nơi trên nền nhà là giấy vụn và các mảnh chai lọ, trông có vẻ như tổ chức tội phạm vừa mới vội vàng bỏ trốn.

Chúng tôi bước vào gian phòng tối om kia, vừa bật đèn lên liền trông thấy trên tường bên trái treo đầy những chiếc bình rộng miệng trong suốt đựng các loại côn trùng, trong đó ở vị trí đầu tiên là loại côn trùng ăn xác chết. Vật thứ hai treo trên tường bên phải khiến tất cả những ai trông thấy đều phải rùng mình ớn lạnh, đó là từng bộ tiêu bản côn trùng cơ thể người, vật hi sinh chính là những bé trai mất tích kia.

Từng khuôn mặt cứng đờ, nhợt nhạt mà non nớt kia lộ ra ngoài, thậm chí có khuôn mặt còn không nhắm mắt, đôi mắt mở to đầy vẻ khiếp hãi, giống như đang chằm chằm nhìn người đối diện, khiến ai trông thấy cũng nổi da gà. Tất cả chúng đều không mặc quần áo, bị từng lớp kén côn trùng hoa văn màu đen bao bọc, toàn thân trông giống như con sâu chui trong cái kén.

Khóe mắt bỗng chốc trào nước mắt, trong lòng vừa đau xót vừa phẫn nộ, hai tay nắm chặt một cách vô thức, hai hàm răng nghiến ken két, chỉ giận không thể ngay lập tức giết chết kẻ đầu sỏ đứng đằng sau thao túng chuyện này!

Tôi thậm chí còn có thể hình dung ra cảnh tượng khi đám trẻ con bị giam ở đây, chúng ngồi xổm trong một gian phòng trống trơn, chứng kiến hàng ngày đều có đứa bị đưa đi nhưng không có đứa nào quay trở lại. Cứ mỗi khi trời sáng, khi ánh sáng mờ mờ chiếu vào trong phòng, ở cửa cũng sẽ xuất hiện một bóng ma quỷ cao lớn, tóm lấy một bé trai đang hét to phản kháng, sau đó khóa cửa sắt lại. Các bé mong ngóng suốt ngày suốt đêm, chờ một ai đó đến giải cứu, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi kiếp nạn.

Cả căn phòng im phăng phắc, mọi người đều giống như đang đến dự tang lễ của chúng, ai ai cũng mắt đỏ hoe, cúi đầu trầm lắng, không nói nên lời.

Anh Cao cũng đỏ hoe mắt, lặng lẽ lau nước mắt, tay đấm mạnh vào bức tường treo tiêu bản, máu theo bức tường từ từ chảy xuống dưới. Anh ấy ngửa mặt lên trời hét to: “Tôi mà không bắt được lũ súc sinh này, thề không làm người!”

Hành động này của anh Cao đã lay động tất cả cảnh sát có mặt, mọi người đều thi nhau bày tỏ mong muốn phối hợp hỗ trợ anh Cao bắt tổ chức tội phạm vừa đáng ghê sợ vừa đáng căm ghét kia. Tôi nhìn hai dãy xếp đầy tiêu bản côn trùng cơ thể người, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. Những đứa trẻ này nào có tội tình gì, tại sao lại bị đối xử một cách tàn bạo mất hết nhân tính như vậy?

Mọi người đều cố nén nỗi buồn và căm hận, bắt đầu tìm kiếm, thu thập từng manh mối nhỏ nhất, xem có bằng chứng có giá trị nào hay không. Tôi và anh Cao bước vào một phòng làm việc, lục tìm rất nhiều văn kiện tài liệu trong ngăn kéo bàn làm việc nhưng không tìm thấy bất kì bằng chứng có giá trị nào. Trong lúc tức giận anh Cao ném đống văn kiện xuống đất, hai tay chống nạnh đứng im như tượng.

Trong lúc không biết làm thế nào, tôi đành gọi điện nhờ cao thủ pháp y Hàn Phi ra tay, biết đâu anh ấy có thể phát hiện ra manh mối nào đó đang giấu kín, nếu không vụ án chắc chắn sẽ đi vào ngõ cụt. Thế là, tôi gọi cho anh Hàn mấy cuộc điện thoại mới gặp được, rồi tả cho anh ấy nghe cảnh tượng trong phòng thí nghiệm. Ở đầu bên kia, anh Hàn yên lặng hồi lâu mới bảo rằng sẽ cùng sư phụ Thẩm Kiến Quốc của tôi đến hiện trường vụ án, nói xong vội vã tắt điện thoại.

Tôi không khỏi cảm thấy kinh ngạc, ngay cả sư phụ cũng đã phải xuống núi, từ đó có thể thấy chắc hẳn tiêu bản côn trùng cơ thể người dính dáng đến một loại gián điệp nào đó, có lẽ nó có liên quan đến kế hoạch nghiên cứu gien côn trùng của sư phụ? Tôi báo cáo anh Cao việc sư phụ sắp đến hiện trường, anh ấy không những không tỏ vẻ vui mừng, mà trái lại nét mặt càng thêm nặng nề.

Tôi không hiểu sao anh ấy lại như vậy, bèn cất tiếng hỏi: “Anh Cao, sắc mặt anh không được tốt lắm! Mọi người làm sao à?”

Anh Cao nhìn tôi phải đến cả phút, thở dài một tiếng, nói: “Cậu Tô, tôi cảm thấy sắp xảy ra chuyện lớn rồi!”

Tôi không hiểu, hỏi lại: “Chuyện gì ạ? Có liên quan đến tôi không?”

Anh Cao không trả lời, nhưng ánh mắt lại hết sức kì lạ, sau đó quay lưng đi ra khỏi phòng làm việc.

Lời nói và hành động của anh Cao bỗng khiến tôi cảm nhận được mối nguy hiểm. Rất nhiều sự việc hình như chỉ có một mình tôi không rõ, luôn ở trong mê muội, luôn bị anh Hàn và sư phụ đẩy đi. Tôi cảm thấy mình chẳng khác gì một con rối không có linh hồn, sư phụ chỉ đi đâu thì đi đến đó.

So với một người ngoài nghề như anh Cao, tôi hiểu rõ rằng giới côn trùng học pháp y có quy định rất rõ ràng, nghiêm cấm sử dụng cơ thể người làm thí nghiệm, mà thông thường chỉ sử dụng mô hình động vật để mô phỏng thay đổi ở xác chết của người để tiến hành nghiên cứu hiện tượng diễn biến thay thế côn trùng, từ đó thu thập tư liệu về thực tiễn của côn trùng học pháp y.

Có rất nhiều thứ có thể thay thế cơ thể người, bao gồm các động vật con người nuôi dưỡng như chuột, chuột bạch, chó, lợn, thỏ…, thậm chí ngay cả các tổ chức bộ phận của động vật như tim, gan, bắp thịt… điểm thiếu sót duy nhất là có sự khác biệt giữa mô hình động vật và con người, và điều này rất dễ ảnh hưởng đến kết quả thí nghiệm.

Lúc đi ra khỏi phòng thí nghiệm, tôi thấy sư phụ và anh Hàn đã đến hiện trường, đang kiểm tra từng thi thể bé trai kia. Tôi còn chưa kịp hỏi họ có phát hiện gì không thì đã thấy sư phụ và anh Hàn đề nghị lên cấp trên, sau đó vội vàng mang theo hai tiêu bản côn trùng bé trai rời khỏi đó.

Tôi nhìn bộ dạng hai người vội vàng rời đi, không khỏi cảm thấy vô cùng kinh ngạc, xem ra tôi có muốn lên mặt đại sư huynh cũng không hề đơn giản chút nào.

Lúc này anh Cao cũng đến trước mặt, đưa tay vỗ vào vai tôi: “Cậu Tô, đừng coi thường vụ án này nhé.”

Tôi gật đầu tỏ ý nhất trí với anh ấy, rằng bản thân việc nghiên cứu côn trùng trên cơ thể người đã là một việc vô cùng nguy hiểm. Không hiểu tại sao lúc này tôi luôn nghĩ đến kế hoạch gien côn trùng của sư phụ, luôn cảm thấy đằng sau hai sự việc này hình như chứa đựng một bí mật rất lớn, hơn nữa còn có liên quan đến nhân vật thần bí NASA kia!

Bé trai kí sinh trùng

Vụ án tiêu bản côn trùng cơ thể người khiến cấp trên vô cùng sửng sốt và giận dữ, lập tức ra lệnh lục soát theo kiểu cuốn chiếu quy mô lớn trên toàn thành phố, tìm kiếm tất cả những người khả nghi từ nơi khác đến. Chúng tôi đặt chướng ngại vật trên tất cả các lối vào cao tốc, lần lượt tra xét kĩ lưỡng xe cộ qua lại. Nhưng tiếc rằng, lục soát khắp thành phố liên tục trong 3 ngày mà vẫn không thu được kết quả mong muốn, ngay cả bóng dáng thành viên băng nhóm tội phạm tiêu bản côn trùng cơ thể người cũng không thấy.

Trong thời gian tiến hành tìm kiếm, sư phụ từng gọi điện và nói với tôi rằng, nếu không ngăn chặn được thí nghiệm nghiên cứu côn trùng cơ thể người, sẽ gây ra tai họa có tính hủy diệt cho thành phố này, thậm chí là cho toàn bộ xã hội loài người.

Mãi đến 10 giờ tối ngày thứ 3 sau khi xảy ra vụ án tiêu bản côn trùng cơ thể người, anh Cao nhận được một cuộc điện thoại báo án. Người báo án tên là Trương Quốc Trung, nói rằng trong lúc đi tuần tra trạm thu hồi phế phẩm trông thấy một bé trai trên người bám đầy côn trùng bò ra từ thùng rác, yêu cầu cảnh sát lập tức đến trạm phế phẩm ở khu Bằng Hộ để bắt bé trai côn trùng kia!

Vụ án đang không có chút tiến triển, nhờ cuộc điện thoại này mà đã có được chuyển biến mới, anh Cao lập tức phân công nhiệm vụ; anh ấy sẽ phụ trách đi lấy chìa khóa rồi lái xe cảnh sát đến đây, còn tôi gọi điện liên lạc với anh Hàn và sư phụ. Khi tôi gọi điện đến, không ngờ sư phụ và Hàn Phi đang cùng nhau nghiên cứu vật chất trên bé trai côn trùng. Một lát sau, anh Hàn gọi điện lại hỏi tôi vị trí trạm phế phẩm theo lời người báo án, rồi có ý nói rằng sẽ trực tiếp lái xe đến đó gặp chúng tôi.

Tôi vừa tắt điện thoại, anh Cao đã lái xe dừng ngay trước mặt và thò mặt qua cửa sổ xe hỏi tôi: “Cậu Hàn đang làm gì? Họ có đi cùng được không?”

Tôi mở cửa xe bên ghế lái phụ, nhảy lên thắt dây an toàn xong mới trả lời: “Xuất phát thôi! Sư phụ và anh Hàn đến đó rồi!”

Anh Cao gật đầu, không hỏi thêm gì nữa, nổ máy xong liền nhấn ga phóng như bay về khu Bằng Hộ.

Lúc tôi cùng anh Cao đến nơi, đã thấy sư phụ và anh Hàn có mặt ở đó. Tôi vội vàng xách hộp dụng cụ pháp y nhảy xuống xe, chạy đến cạnh họ. Lúc này tôi mới nhìn thấy một bé trai chừng khoảng 8 tuổi đang ngồi xổm trước mặt hai người, ngay khi nhìn thấy đứa bé, tôi lập tức sợ đến nỗi ngồi thụp xuống đất. Bé trai kia toàn thân trần truồng, khắp người từ trên xuống dưới hầu như không có một tí thịt, tất cả đều nhung nhúc trứng và tổ ấu trùng, thoạt nhìn giống như một cơ thể côn trùng biến dị kí sinh.

Anh Cao đến nơi cũng sợ hãi giật nảy mình, rồi đưa tay đỡ tôi dậy. Anh ấy nhìn xong liền quay sang vỗ vai anh Hàn. Không hiểu hai người nói với nhau những gì mà sau đó anh Cao lập tức đi về phía những cảnh sát khác, có lẽ anh ấy tới hỏi thăm về tình hình người báo án.

Sự phụ nhìn qua bé trai kí sinh trùng, bảo anh Hàn: “Cậu thấy thế nào? Tôi cảm thấy có thể hắn vẫn chưa chết!”

“Không thể nào! Năm ấy chính mắt tôi trông thấy hắn chết trong vụ nổ thí nghiệm nghiên cứu côn trùng đó mà!” Vẻ mặt anh Hàn liên tiếp thay đổi, hết tái xanh rồi lại đến trắng bệch, rõ ràng biết rõ người mà sư phụ ám chỉ kia là ai. Sau vài giây trầm tư, anh ấy mới lại bắt đầu nói tiếp, “Thực ra, nếu chúng ta muốn biết vụ án này có phải do hắn gây ra hay không thì có một biện pháp hết sức đơn giản. Ông Thẩm, về chuyện phải kiểm tra như thế nào, tôi nghĩ chắc hẳn ông còn rõ hơn tôi nhiều.”

Sư phụ chau mày nhìn tôi, cái nhìn đầy vẻ phức tạp, cất một tiếng thở dài rồi hỏi: “Tiểu Tô, cậu có mang theo bọ cánh cứng bí ẩn không?”

Tôi không hiểu lí do gì khiến vẻ mặt sư phụ thay đổi, chỉ biết gật đầu một cách máy móc, sau đó ngồi xuống mở hòm dụng cụ pháp y, lấy ở góc ngoài cùng bên phải ra một lọ côn trùng màu đỏ. Ngay lúc tôi mở nắp lọ, lập tức xảy ra một chuyện khiến tôi không tài nào giải thích được, con bọ cánh cứng bí ẩn ngủ say bấy lâu nay đột nhiên vỗ cánh bay ra ngoài.

Tôi há mồm trợn mắt nhìn, người bình thường có thể không biết, nhưng trong côn trùng học pháp y, khả năng bay của bọ cánh cứng thường không bằng côn trùng họ ruồi. Phần lớn những con thuộc bộ cánh vỏ trước khi bay đều phải mở rộng cánh ngoài, có khi thậm chí còn phải bò lên chỗ cao để tiếp sức, bay lên theo kiểu giống như dù lượn, hơn nữa tư thế bay tương đối vụng về, tiếng đập cánh phía sau nghe rất rõ.

Có điều, bất kể là bọ cánh cứng loại ăn xác thối hay loại săn mồi, sau khi trưởng thành cũng đều thích bò qua bò lại giữa đám ấu trùng ruồi nhặng, và thường chui vào trong lồng ngực, khoang bụng hoặc chui xuống khe hở bên dưới xác chết, nhưng phần lớn ấu trùng lại đều hoạt động ở cạnh đám ấu trùng ruồi nhặng hoặc phía dưới xác chết nhằm tránh khi ở trong đám ấu trùng ruồi nhặng sẽ bị chèn ép và chết vì ngạt thở.

Thế mà lúc này, trước sự chứng kiến của đông đảo mọi người, con bọ cánh cứng bí ẩn kia cuối cùng cũng hạ cánh xuống lưng bé trai kí sinh trùng, đồng thời bắt đầu ăn trứng côn trùng ở đó. Trong lúc con bọ cánh cứng ăn, mặt đứa bé tỏ rõ cảm giác dễ chịu, dáng vẻ không khác gì kẻ nghiện được hút hít ma túy. Tôi vô cùng ngạc nhiên nhìn sang sư phụ và anh Hàn, chỉ thấy họ dường như đều thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Nhưng khi nhìn sang bé trai kí sinh trùng, trong lòng tôi lại thấy một cảm giác khó chịu rất khó tả thành lời, chắc chắn đây là đứa bé duy nhất trong cuộc thí nghiệm tiêu bản kia còn sống sót sau khi thoát được ra ngoài.

Sư phụ bước đến trước mặt bé trai kí sinh trùng, không hề sợ hãi những con kí sinh trùng trên người đứa bé, mỉm cười hỏi: “Cháu tên là gì?”

Ánh mắt đứa bé lại đầy vẻ sợ hãi, toàn thân run cầm cập, trả lời: “Hồng Vĩnh Thành… tất cả trẻ con đều bị điên cả rồi…”

Nói xong, Hồng Vĩnh Thành bất chấp ánh mắt lạ lẫm của những người xung quanh đang nhìn mình, lập tức quỳ xuống trước mặt sư phụ, khe khẽ cất giọng nghẹn ngào: “Cháu sợ lắm, các bạn trai ở cùng cháu đều chết hết rồi! Lẽ ra cháu cũng bị bắt đi làm thí nghiệm giống như các bạn ấy, nhưng không biết tại sao lại sống sót, lại còn bị người ta vứt vào sọt rác, cuối cùng đến trạm thu hồi phế phẩm này. Chú ơi, cháu muốn về nhà gặp mẹ, chú đưa cháu về được không ạ?”

Sư phụ khẽ gật đầu, đỡ Hồng Vĩnh Thành đứng lên, bảo: “Được, chú đồng ý đưa cháu về nhà, nhưng trước tiên cháu hãy cho chú biết những kẻ xấu kia hình dáng như thế nào?”

Hồng Vĩnh Thành thử cố gắng nhớ lại, nhưng chỉ vài phút sau đã hai tay ôm đầu, lập tức quỳ sụp xuống đất, vẻ mặt vô cùng đau khổ, cuối cùng bật khóc hu hu. Cậu bé cố gắng đứng dậy một lần nữa, toàn thân xiêu vẹo, ánh mắt đờ đẫn, chỉ vào những người đang có mặt, nói: “Ma quỷ! Bọn họ đều là ma quỷ! Họ đáng sợ lắm, ngày nào cũng đem côn trùng và các bé trai ra làm thí nghiệm, cháu sợ lắm! Cháu… cháu đau đầu quá!”

Tất cả mọi người có mặt đều nhìn Hồng Vĩnh Thành, anh Cao vội vã chạy lại hỏi han tình hình, nhưng sư phụ và anh Hàn lại yêu cầu đưa đứa bé kí sinh trùng này đi, bảo rằng để chữa trị cho nó. Song, thực ra những người trong nghề chúng tôi đều biết rằng đó là sư phụ và anh Hàn muốn kiểm tra thành phần kí sinh trùng và kết cấu ADN của loại côn trùng trên người cậu bé.

Nhưng có một điều lạ là sau khi sư phụ đưa bé trai kí sinh trùng đi rồi, vụ án cũng đột ngột kết thúc, nghe nói là theo ý của cấp trên. Ngoài ra, cấp trên còn cho phép sư phụ và anh Hàn đưa Hồng Vĩnh Thành đi. Lúc thông tin này truyền đến Sở cảnh sát, không ai dám lên tiếng làm trái chủ trương ấy.

Mấy ngày sau vụ án bé trai kí sinh trùng, lại xảy ra một vụ án kì quái, người ta phát hiện ra thi thể có côn trùng biến dị ở ngay chỗ xảy ra vụ án Đỗ Phi, loại côn trùng kí sinh trên đó chính là bọ cánh cứng thần bí…