Vụ án thứ 11 Xác người côn trùng biến dị
Khi trái tim còn thì hi vọng sẽ không biến mất
- Helen Keller -
Lời dẫnKhoảng 11 giờ tối, bầu trời đêm của thành phố Nam Minh bị mây đen bao phủ, chớp nhì nhằng và sấm vang rền, gió lốc cuộn từng cơn. Một lát sau, mưa trút xuống rất to. Tôi bê một chiếc ghế đến ngồi trước bàn thí nghiệm. Trên bàn là một chiếc lọ đựng côn trùng, trong đó đựng con bọ cánh cứng màu xanh kim loại chết giả từ lâu. Tối nay, tự nhiên nó có hiện tượng sống lại, đồng thời với cảm giác ngạc nhiên, tôi không khỏi bắt đầu thấy bất an.
Trong sự bao trùm của cơn mưa, tội ác nấp dưới khuôn mặt của mọi người đang ngày một hiện rõ. Có lẽ, trong màn đêm giông tố này họ mới là những nhân vật chính đích thực. Ở vùng ngoại ô xa xôi cách xa thành phố Nam Minh, một chiếc xe con đang lao nhanh trên đường, rồi sau mấy cú đạp phanh, chiếc xe dừng lại bên đường, một người đàn ông mở cốp xe, lôi một chiếc bao tải từ trong đó xuống ném vào một bụi cây, sau đó anh ta hoảng hốt trở lại xe và khởi động máy tiếp tục lao vào màn đêm.
Xác chết thối rữa sau lớp vỏ bọc côn trùngTôi và anh Hàn đang nói chuyện với nhau về những chú ý trong khi giải phẫu xác chết thì anh Cao chạy vào, hổn hển nói: “Nhanh lên, đi theo tôi!”
Chúng tôi không nói câu nào, xách theo hòm dụng cụ rồi leo lên chiếc xe của anh Cao. Anh ấy nói vừa nhận được tin báo án của một người giấu tên.
“Anh Cao, chúng ta đi đâu đây?” Thấy không khí trên xe rất tẻ nhạt, tôi tiện mồm hỏi một câu.
“Tới ngọn núi phía sau khu công nghiệp mới ở thành phố Nam Minh.” Anh Cao vừa lái xe vừa trả lời.
“Anh Cao, chúng ta tới hiện trường vụ tai nạn xe của Đỗ Phi à?” Tôi hơi vươn người về phía trước.
“Đúng thế, đúng là khu vực ấy, một nơi quỷ quái, đáng ghét!” Anh Cao tỏ rõ vẻ không vui.
Bỗng nhiên, tôi chợt nhớ đến con bọ cánh cứng màu xanh kim loại, bèn nói: “Anh Cao, tôi nghi ngờ vụ án này có liên quan đến vụ án của Đỗ Phi.”
“Sao? Làm sao như vậy được? Chắc cậu xem quá nhiều truyện trinh thám rồi!”
“Nếu không phải là vụ án không cùng hung thủ, thì sao lại lựa chọn cùng một địa điểm và cách thức giống nhau như vậy? Tình cờ chăng?” Tôi phản bác lại anh Cao.
“Cậu nhóc này, cậu đừng quên rằng mình là một pháp y!”
“Anh Cao, chúng ta đánh cược nhé?”
“Đánh cược? Chúng ta là cảnh sát hình sự, từ trước tới nay giải quyết công việc là phải dựa vào bằng chứng.” Anh Cao lườm tôi một cái.
Anh Hàn không nói gì, mà chỉ cười theo. Xem ra anh ấy đang rất tâm trạng, cũng có thể là anh ấy đang nghĩ về con bọ cánh cứng kia.
“Không, tôi muốn cá cược nội dung chính của sự việc, xem anh mạnh thế nào.”
“Dù thế cũng không cá cược.”
“Tôi cược rằng vụ án này có liên quan đến vụ án Đỗ Phi. Nếu thua, tôi sẽ mời anh ăn cơm, được chứ?” Tôi nghĩ đến con bọ cánh cứng màu xanh và bằng dự cảm, tôi muốn điều đó được chứng thực.
“Cậu vẫn chưa chịu thôi à? Được, tôi sẽ cá với cậu! Nhớ rõ đấy, tôi muốn ăn cơm thịt lợn om của Đài Loan.”
“Đừng vội, thế nếu anh thua thì sao?” Tôi biết anh Cao khá tùy tiện, nên trước khi cá phải nói chỏ rõ ràng.
“Thế theo cậu thì thế nào? Tôi thì không có vấn đề gì.”
“Được, nếu anh thua, anh phải cọ toilet của Sở cảnh sát.” “Cái gì?” Anh Cao ngẩn người, sắc mặt trở nên khó coi.
“Không chịu được à? Không chịu được thì nghỉ chơi vậy!”
“Được! Tôi sẽ cá với cậu!” Anh Cao lộ rõ vẻ tự tin. Anh ấy có vẻ chắc chắn rằng vụ án này không liên quan gì với vụ án của Đỗ Phi.
“Có điều, chỗ ấy đúng là rất thích hợp cho việc giết người ném xác.” Anh Cao nói tiếp với vẻ suy nghĩ.
“Quả không thẹn là người nhiều kinh nghiệm, vừa nhìn một cái đã thấy ngay điểm yếu.”
“Chứ còn gì nữa. Dù gì thì tôi cũng đã làm trong ngành này mười mấy năm rồi… “
Dọc đường có anh Cao cùng trò chuyện như vậy, nên cảm giác nhẹ nhõm hơn trước đây rất nhiều.
Mười phút sau, chúng tôi đã tới nơi phát hiện ra vụ án. Các cảnh sát người nào người ấy đang mải mê với nhiệm vụ của mình. Chỉ có điều, dây bao quanh hiện trường bị làm đứt, giờ đã được sửa lại như cũ, tuy nhiên dấu vết sửa lại thì vẫn rất rõ.
Chỗ của vụ tai nạn xe của Đỗ Phi và nữ thư kí đã bắt đầu xuất hiện những mầm xanh mới, chiếc xe vỡ nát đã không còn thấy đâu nữa, thay vào đó là những vết hằn sâu. Có điều, chỗ mà chúng tôi cần phải khám nghiệm kĩ càng là một bụi cây cách đó khoảng một trăm mét.
Sau cơn mưa nên việc đi lại ở một chỗ toàn đường đất ở khu vực này tỏ ra rất khó khăn, chẳng mấy chốc mà gót giày của chúng tôi đã dính đầy bùn đất. Tôi nhìn thấy anh Cao đã bắt đầu nhăn trán nhíu mày. Có lẽ anh ấy đã bắt đầu lo rằng vụ án này có liên quan đến vụ án của Đỗ Phi. Nếu như vậy thật thì chuyện đường đường một đội trưởng đội cảnh sát hình sự phải đi cọ toilet ở sở cảnh sát chẳng phải là chuyện mất mặt lắm sao? Nghĩ đến đây, tôi không nén được cười.
“Anh Cao, anh phục rồi chứ?” Tôi dùng khuỷu tay huých anh ấy một cái, cộng thêm vẻ biểu cảm trên mặt nữa, hẳn anh ấy đã hiểu được ngầm ý trong câu nói của tôi.
“Không phục! Vẫn còn chưa thấy xác chết đâu cơ mà!” Mặt anh Cao không chút biểu lộ, nhưng tôi biết lúc này anh ấy chỉ nói cứng thế thôi.
Nói thật lòng, điều khiến tôi thấy lo ngại nhất lúc này không phải là việc cá cược với anh Cao mà là những ảnh hưởng của cơn mưa lớn đối với côn trùng, hẳn nó đã làm hỏng rất nhiều những chứng cứ có ý nghĩa quan trọng. Nghĩ đến đây, bất giác tôi bước nhanh hơn và đuổi kịp anh Hàn vẫn không nói năng gì ở phía trước. Thế rồi, cuối cùng tôi đã nhìn thấy cái gọi là xác chết đó.
Xác chết đó được đựng trong một chiếc bao tải xác rắn màu xám, có lẽ do bị cọ xát mạnh và thêm sự xối xả của những giọt nước mưa mà chiếc bao đã xuất hiện không ít chỗ bị rạn rách to nhỏ khác nhau. Những chỗ da bị lộ ra bắt đầu bị phân hủy, thêm vào đó là những vết bùn đất màu vàng và những con giòi đang lúc nhúc bên trên, tạo thành một cảnh tượng thật đáng sợ. Chỗ đất trống gần kề đó cũng xuất hiện xác những con giòi đã chết.
Tôi cố nén cơn buồn nôn, tiến lại gần xác chết, chuẩn bị bắt đầu công tác kiểm tra hiện trường.
Anh Hàn quan sát kĩ xác chết, vẻ mặt khó đăm đăm, thậm chí còn có cả vẻ sững sờ và kinh sợ.
“Anh Hàn, sao thế?” Tôi vội đuổi lên theo, muốn biết rút cục là vì sao chứ hoàn toàn không phải là vì chuyện cá cược.
Anh Hàn quay lại nhìn tôi, trán rịn mồ hôi, rồi đột nhiên lên tiếng hỏi: “Tiểu Tô, cậu có mang theo giấy đấy không?”
Tôi cứ tưởng rằng anh Hàn phát hiện ra manh mối đặc biệt gì, vòng vo một hồi thì hóa ra là anh ấy đau bụng, thế là tôi bèn đưa cho anh ấy một nắm giấy.
“Tôi đi vệ sinh một chút, cậu cứ kiểm tra hiện trường đi, hãy vạch rõ lối ra vào cho hợp lí, một lát tôi sẽ quay lại.”
“Xem ra, xác chết đã được ném bừa vào trong bụi cây. Có điều, những kẻ phạm tội có chút kiến thức chống trinh sát thì thông thường sẽ che dấu xác chết. Theo tình hình của hiện trường thì cách thức xử lí xác chết của hung thủ rất thô sơ, do đó có thể thấy đó hoặc là tên tội phạm lần đầu chưa có kinh nghiệm, hoặc là một kẻ rất táo tợn muốn thách thức cảnh sát.” Anh Cao nhìn về phía xác chết cách đó không xa và nói ra những suy nghĩ của mình.
“Anh nghiêng về giả thiết nào?” Tôi hỏi.
“Tôi nghi ngờ giả thiết thứ nhất, vứt xác chết một cách tùy tiện thì chỉ có kẻ ngốc mới làm như vậy. Có điều…”
“Có điều làm sao?”
“Không có gì. Bây giờ đưa ra kết luận thì hơi sớm, nhanh chóng kiểm tra hiện trường đi, có lẽ cậu phải mời tôi ăn cơm rồi.” Một phút trước anh Cao còn tỏ ra là một cảnh sát hình sự dày dạn kinh nghiệm, thế mà phút sau đã lập tức trở thành một kẻ ngông nghênh thích trêu chọc người khác. Tôi không nén được, đưa mắt lườm anh ấy một cái.
Xác chết ở vào chỗ dốc, rất có khả năng là hung thủ kéo xác chết đến đây rồi sau đó vứt lại, vì thế có dấu hiệu rõ ràng là xác chết lăn xuống, vết hằn sâu kéo dài đã giải thích tại sao trên chiếc bao đựng xác lại có nhiều vết rạn rách như vậy.
Xung quanh xác chết là một đám giòi màu trắng đục, còn những trạng thái tiến hóa của côn trùng bên trong xác chết cần phải thu thập số liệu chính xác để xét nghiệm. Tôi vạch ra một đường ra vào hợp lí dựa theo vị trí lúc này của xác chết, đồng thời không làm ảnh hưởng đến đường hoàn chỉnh của chứng cứ hiện trường. Do những cơn mưa cục bộ và rải rác bất thường nên anh Cao và các cảnh sát khác đã nhanh chóng dựng một chiếc lều bạt để bảo vệ xác chết.
Cũng lúc đó, anh Hàn quay trở lại. Tôi nhìn đồng hồ, anh ấy đi đúng nửa tiếng.
“Trước hết, cậu hãy quan sát kĩ xem tôi xử lí như thế nào, đồng thời ghi chép lại cẩn thận.” Anh Hàn nhấc chiếc hòm dụng cụ lên, đến bên xác chết và ngồi xuống.
Anh Hàn mở chiếc hòm dụng cụ, lấy ra một con dao phẫu thuật Freud. Anh ấy thuần thục rạch một nhát vào miệng chiếc bao. Trong khoảnh khắc miệng bao được mở ra, tôi nhìn thấy thứ đựng trong đó và không kìm được há miệng ra hớp một hơi. Xác chết nhợt nhạt như một tượng sáp, trên bề mặt đầy những con nhộng màu trắng đang động đậy, khiến cho cái xác chẳng khác gì bị bao bọc bằng một lớp nhộng trắng và trở thành một xác người côn trùng biến dị.
Ruột gan tôi quặn lên, một cơn ớn lạnh chạy dọc toàn thân, dịch vị dạ dày trào lên.
Những người có mặt tại hiện trường, ngoài tôi ôm miệng cố nén cơn buồn nôn, ba cảnh sát khác mặt cũng trắng nhợt như sáp, mấy cảnh sát là thực tập sinh thì không nén được cơn buồn nôn đã bỏ chạy khỏi hiện trường tới bên gốc cây và nôn thốc nôn tháo. Tôi còn nhận ra, vẻ mặt của anh Cao cũng rất không tự nhiên, duy chỉ có anh Hàn vô địch là vẫn nhìn xác chết với vẻ mặt không thay đổi, ưu thế lớn nhất của người pháp y dày dạn kinh nghiệm đã hoàn toàn được thể hiện vào lúc này.
Anh Hàn quay lại nhìn tôi, hỏi với ý tứ sâu xa: “Anh bạn trẻ, cậu vẫn ổn chứ? Nếu không có vấn đề gì, chờ lát nữa cậu tiếp tục ghi chép lại.”
Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn anh Hàn bằng ánh mắt kiên định, rồi gật đầu. Anh Hàn cười vẻ an ủi rồi mở hòm dụng cụ, tiếp tục các bước tiếp theo. Có điều, anh ấy nhướn mày nhìn xác chết, đầu cũng nghiêng về phía đầu của xác chết, rõ ràng là có ý ra hiệu cho tôi đến bên để hỗ trợ.
Sự tái hiện của con côn trùng bí hiểmTôi nhìn xác chết một cái, rồi nuốt mấy cục nước bọt, dốc hết can đảm tiến lên phía trước. Ngay từ chỗ còn xa, tôi đã ngửi thấy mùi của thịt thối rữa. Ngoài những con nhặng đã trưởng thành liên tục bay lượn trên đầu xác chết, xung quanh xác chết còn tỏa ra một hơi nóng nhè nhẹ.
“Trên ngón tay đeo nhẫn ở bàn tay phải của nạn nhân có một chiếc nhẫn, trên cổ có một sợi dây chuyền, có thể loại trừ khả năng bị cướp.” Anh Hàn chỉ tay vào sợi dây chuyền trên cổ, rồi nhấc bàn tay phải của xác chết lên tiếp tục giám định. Tôi bắt đầu phối hợp, ghi chép về xác chết.
Mặc dù toàn thân xác chết bị giòi và nhặng bao bọc lấy, may mà có một số chỗ không bị chúng gặm nhấm, ví dụ như ngón tay và nửa mặt bên phải, mé chân bên phải và phần cổ. Ngón tay chưa bị gặm thì tôi còn có thể giải thích được, vì đặc tính của côn trùng là thích những vết thương mở và những chỗ có diện tích rộng, với thời tiết như thế này thì ngón tay đúng là không thích hợp với việc nở và sinh trưởng của ấu trùng. Nhưng còn những chỗ khác thì tôi không thể nào giải thích được, nếu suy đoán theo tập tính của côn trùng thì những vị trí kể trên phải bị gặm nhấm nhiều mới đúng.
“Ngoài dấu hằn màu đen trên cổ, trên người nạn nhân không có vết thương chí mạng nào. Nạn nhân là nam giới, tuổi chừng 25, tai phải có một chiếc khuyên tai thuần bạc 925, ngón tay giữa và ngón tay đeo nhẫn bị mất móng tay.”
Do côn trùng rất dễ bị làm cho kinh động, nên sau khi ghi chép vắn tắt, anh Hàn tạm thời dừng công việc để tôi đi bắt côn trùng.
Đầu tiên là tôi bắt mấy con côn trùng bay loạn xạ xung quanh xác chết, trong số đó có cả loài ong và loài nhặng. Sự việc khiến tôi không thể ngờ lại diễn ra, hai con bọ cánh cứng màu xanh kim loại bỗng dưng xuất hiện, và dường như chúng biết là mình đã bị lộ nên trong khi tôi vẫn còn chưa nhìn rõ đặc trưng cụ thể của chúng thì chúng đã nhanh chóng lẩn xuống phía dưới của xác chết.
Để có thể xác định xem những con bọ cánh cứng này với những con bọ cánh cứng trong vụ án của Đỗ Phi có phải giống nhau không, nhân lúc anh Hàn không chú ý, tôi khẽ lật người xác chết. Những tiếng động khi xác chết bị động vào không khỏi làm tôi giật mình, tôi vội dừng ngay động tác mà không dám tiếp tục nữa.
“Ai cho cậu lật xác chết?” Anh Hàn nhanh chóng nhận ra vẻ khác thường của tôi nên giận dữ nói.
Anh Hàn định đến kéo tôi ra, mắt nhìn xuống phía dưới và phát hiện ra một đám bọ cánh cứng màu xanh kim loại.
“Hai người sao thế? Có phát hiện gì quan trọng à?” Anh Cao cũng nhận thấy sự khác thường và tiến đến hỏi.
“Chỉ là một đám côn trùng, có nhất thiết phải ngạc nhiên như thế không?” Anh Cao nói với vẻ mặt coi thường.
Tôi nhìn anh Cao, rồi lại nhìn anh Hàn. Anh Hàn khẽ lắc đầu với tôi, có vẻ anh Cao không hiểu tình hình. Như vậy, xem ra biết về những con bọ cánh cứng bí hiểm này, trừ tôi ra thì chỉ còn có anh Hàn và sư phụ.
Anh Hàn không để ý gì đến anh Cao mà trực tiếp ra lệnh cho tôi: “Tiểu Tô, tình hình cụ thể khi về nhà chúng ta sẽ nói.” Nói xong, anh Hàn đứng dậy đi tìm kiếm chứng cứ ở hiện trường, để mặc anh Cao đứng ngây ra tại chỗ.
“Tiểu Tô, cậu không sợ những con côn trùng đó à?” Anh Cao đưa mắt nhìn xác chết, mặt lộ rõ vẻ bất an.
“Trong thời gian tôi học cao học, tôi đã nhìn thấy không dưới một nghìn xác chết và côn trùng trong kênh giáo trình của nhà trường, nên cơ bản đã được miễn dịch rồi.” Tôi tưởng rằng anh Cao sẽ thay đổi mà hỏi về chuyện con bọ cánh cứng màu xanh kim loại nên chủ động nói sang chuyện khác. Nếu anh Hàn và sư phụ không muốn cho anh ấy biết chuyện, thì tôi cũng phải giữ mồm kín như bưng.
“Ồ, xem ra cậu có vẻ rất thích những con côn trùng, coi như tôi không nói gì nhé.” Anh Cao thấy không có chuyện gì lớn, quay người bước đi. Nhưng mới đi được mấy bước, anh ấy quay người lại nói một câu: “Có điều, bàn tay của xác chết này cậu muốn nắm đến bao lâu?”
Nhờ sự nhắc nhở của anh Cao, tôi mới nhìn lại xác chết, lúc trước để phối hợp với anh Hàn khám nghiệm xác chết, tôi đã tiếp xúc với tay của người chết, bây giờ có cả một đội quân giòi đang bò lên và tấn công điên cuồng vào trong ống tay áo của tôi. Tôi kêu to lên, xòe hai bàn tay chạm vào xác chết, rồi ra sức phủi những con giòi trên cánh tay.
“Tiểu Tô, tôi lại cứ tưởng cậu rất thích chúng cơ đấy!” Anh Cao cất tiếng cười ha hả rất không đúng lúc.
Đến tận lúc này, tôi mới hiểu ra ý tứ trong những lời nói của anh Cao nên quay người trừng mắt lườm anh ấy.
Sau những sự việc gợn sóng đó thì việc thu thập những con côn trùng diễn ra khá thuận lợi. Từ các vị trí mở như miệng và mắt của người chết tôi bắt ở mỗi chỗ 20 con ấu trùng rồi tiếp tục bắt thêm 20 con ấu trùng nữa ở phần cổ vì sợ bắt ít hơn sẽ không đủ để làm thành chứng cứ.
Sở dĩ tôi bắt ấu trùng ở các vị trí mắt và miệng, vì đó là những nơi côn trùng sẽ đến và đẻ trứng đầu tiên. Còn bắt ấu trùng ở cổ là vì cổ là nơi có vết thương được coi là chí mạng rõ nhất, giả sử người chết bị đầu độc thì chúng tôi có thể sử dụng chúng vào độc lí học. Nhưng sư phụ tôi đã từng nói, pháp ý độc lí học thông thường không dễ dàng sử dụng, vì thế mà những điều tôi biết không được nhiều.
Còn về những con giòi xung quanh xác chết, không rõ là chúng chết vì mưa hay vì nguyên nhân đặc biệt nào. Để vén tấm màn bí mật về cái chết li kì của những con giòi này, tôi cũng phải thu thập một phần xác của chúng. Tất nhiên, quan trọng nhất vẫn là con bọ cánh cứng màu xanh kim loại kia, vì thức ăn chính của chúng là ấu trùng của những con giòi đó. Tôi đã tìm thấy ấu trùng của loài tương tự bọ cánh cứng kia ở phía dưới xác chết. Nói tóm lại làm việc thu thập côn trùng lần này khá tốt, vụ án có lẽ sẽ nhanh chóng được khám phá.
Trên đường trở về Sở cảnh sát, còn xảy ra một chuyện khá thú vị, tôi và anh Cao cùng tranh luận về xu hướng phát triển của vụ án, anh ấy vẫn nghiêng về hướng cho rằng đây là vụ án riêng, không có liên quan gì với vụ án lần trước. Còn tôi thì ngược lại, vì rốt cục thì chuyện này có liên quan đến cuộc cá cược giữa đi dọn toilet và ăn cơm thịt kho kiểu Đài Loan.
“Khoan đã, chắc chắn là anh phải đi dọn toilet rồi!” Anh Cao không biết chuyện về những con bọ cánh cứng trong vụ án này, nên tất nhiên cũng không biết tại sao tôi lại tự tin như vậy.
“Chuyện nào ra chuyện ấy, bây giờ hãy chuyên tâm vào việc phá án đi đã!” Thái độ không chịu thừa nhận của anh Cao bắt đầu xuất hiện manh mối.
“Anh Hàn, anh nói câu gì đi. Anh thấy chưa, đệ tử của anh chỉ biết đến chuyện gây sự thôi. Pháp y các anh chẳng phải là rất chú ý đến việc giám định dấu vết sao, vậy mà sao những lúc gay cấn anh lại chẳng nói câu gì thế?” Anh Cao đá câu hỏi hóc búa sang cho anh Hàn - người vẫn giữ thái độ im lặng. Thật ra, tôi biết anh Hàn đang nghĩ gì.
“Cứ về rồi sẽ biết.” Anh Hàn trả lời với vẻ lãnh đạm, rõ ràng không để tâm gì đến chuyện này.
Sau câu nói này của anh Hàn, tôi không sao đoán được ý tứ trong câu nói đó. Nếu sư phụ Thẩm Kiến Quốc của tôi có mặt ở đây, thì có lẽ ông ấy sẽ hiểu được điều mà anh ấy nghĩ trong lòng.
Sau khi về đến nơi, tôi không làm như hai lần trước, việc đầu tiên là đến trung thâm pháp y để xét nghiệm côn trùng. Có lẽ, vụ án này không đơn giản như vẻ ngoài của nó. Thêm vào đó là việc anh Cao không hối thúc nên tôi nghĩ cần nghỉ ngơi một chút. Anh Hàn cũng tỏ ra khác thường, anh ấy không hề bảo tôi ở lại trung tâm pháp y.
Tôi đoán thầm, có lẽ anh Hàn sẽ ở lại trung tâm pháp y, tôi thấy cần phải đến gặp anh ấy để nói chuyện.
Nhưng tiếc là người canh cửa lại nói rằng anh Hàn không có ở phòng giải phẫu. Sau đó, tôi tới nhà anh Hàn, gõ mạnh cửa mãi vẫn chẳng thấy ai trả lời, đến anh Cao cũng không biết rõ là anh Hàn đi đâu. Tôi thì cứ không hiểu, một người to lớn như vậy có thể biến mất đi đâu được? Tôi nghĩ đi nghĩ lại nhưng cuối cùng vẫn đành phải quay về nhà, có thể anh Hàn đã gặp chuyện gì đó mà chưa kịp nói với chúng tôi cũng nên.
Buổi tối hôm đó, tôi đã mơ thấy một giấc mơ rất kì lạ. Đó là một ngày nắng ráo gió thổi nhè nhẹ, có một cô gái mặc một chiếc áo dài màu đỏ đứng trên một chiếc cầu sắt, dưới cầu là hai chiếc xe lao qua rất nhanh. Giấc mơ đột ngột chấm dứt ở đó, còn tôi thì bị đánh thức bởi những tiếng gõ cửa gấp gáp.
Tôi vẫn còn đang mơ màng, đang định ngồi dậy ra mở cửa, thì điện thoại di động lại đổ chuông, màn hình hiển thị một số máy lạ. Tôi nhấn nút nghe, từ đầu dây bên kia vọng đến giọng nói khàn khàn của một người đàn ông, tôi nghĩ rằng người đó đã cố tình nói giả giọng, và chỉ nghe được anh ta nói một câu là: Anh đã giết người rồi, chạy nhanh đi! Ngay sau đó người kia gác ngay máy, khiến tôi không khỏi sững sờ.
“Này! Đồ chết tiệt nào đấy? Thần kinh à?” Từ trong ống nghe lại vọng ra tiếng chửi rủa, khiến tôi thấy rất bất an.
Lúc đó tôi mới chú ý từ nãy đến giờ tiếng gõ cửa vẫn không hề dứt.
Tôi không mở ngay cửa mà lựa chọn cách nhìn qua lỗ mắt mèo xem người gõ cửa là ai.
Kết quả, tôi nhìn thấy một viên cảnh sát lạ mặt, phía sau lưng anh ta còn có ba cảnh sát khác nữa. Có điều, tôi đều không quen những người đó. Bàn tay đã đặt trên nắm cửa của tôi dừng lại, tôi chợt nghĩ, nếu như trong sở có chuyện gì thì anh Cao sẽ trực tiếp gọi điện cho tôi, chứ việc gì phải phiền phức như vậy, lại còn cử cả người đến nữa? Thế rồi, tôi lại nghĩ đến cú điện thoại lạ lùng vừa rồi.
Với suy nghĩ, thà là tin rằng có còn hơn là không tin, quyết định gọi ngay cho anh Cao, nhưng mãi mà vẫn chẳng thấy ai nghe máy. Trong giây phút gay cấn thế mà lại không liên lạc được với anh Cao. Không lẽ, anh ấy cũng mất tích như anh Hàn rồi? Điều này lại khiến tôi nghĩ đến anh Hàn. Tôi vội gọi điện cho anh Hàn, nhưng từ trong ống nghe chỉ thấy mấy câu “Số máy mà bạn gọi tới hiện đang tắt máy”
Cùng lúc đó, tiếng gõ cửa đột nhiên im bặt. Tôi nghĩ, không lẽ bọn họ đã đi rồi? Tôi lại nhìn qua lỗ mắt mèo để xác định lại tình hình. Ai ngờ, tôi chưa kịp nhìn rõ thì một tiếng động lớn từ bên ngoài vọng vào. Tôi vẫn còn chưa kịp phản ứng thì lại một tiếng động lớn nữa vang lên. Tôi hiểu ra, có lẽ bọn họ đang cố phá cửa để vào.
Trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ, cho dù sự thật thế nào thì tôi cũng phải tìm được cách tẩu thoát.
May mà chỗ tôi ở không có gì là cao. Tôi nhẹ nhàng trèo lên cửa sổ rồi nhảy xuống, nhưng vì thiếu cẩn thận nên chân bị rách một miếng. Hôm nay có vẻ là một ngày thiếu may mắn với tôi, tôi chạy ra chỗ gần đó nhưng mãi cũng không thấy một chiếc taxi nào. Mặc dù tối hôm qua đã ăn đêm rồi song không hiểu tại sao bỗng dưng tôi thấy rất đói, cứ như thế mấy ngày rồi không ăn.
Tôi cố nén cơn đói đi tới một siêu thị gần đó định mua mấy chiếc bánh mì ăn cho đỡ đói. Trong lúc vô tình, mắt tôi nhìn lên màn hình trong siêu thị, thấy trên đó đang phát bản tin buổi sáng và có ảnh của anh Hàn, tiếp đó là ảnh của tôi. Tuy nhiên, tiêu đề của mục đó đã khiến tôi không khỏi sững sờ: “Tô Trạch - Pháp y thực tập của Sở cảnh sát thành phố bị nghi là đã giết hại đồng nghiệp là pháp y Hàn Phi. Hiện người này đang bỏ trốn. Nếu có thông tin gì về người này, xin liên hệ với phía cảnh sát…”
Cái gì? Hàn Phi đột nhiên bị chết? Còn tôi, chỉ trong một đêm đã biến thành kẻ bị nghi là tội phạm? Chuyện này quá hoang đường!
Tôi định thần lại, để ý thấy nhân viên thu ngân vừa nhìn lên màn hình lại vừa lén đưa mắt nhìn tôi.
Tôi vội chạy ra khỏi siêu thị. Lúc tôi đẩy cửa để vọt ra thì thấy nhân viên thu ngân đang nhấc điện thoại lên, còn mắt thì vẫn dõi theo tôi.
Đúng lúc đó, di động của tôi đổ chuông, người gọi đến là anh Cao.
Tôi lập tức nhấn nút nghe và kêu lên: “Anh Cao, anh phải tin tôi chứ, sao tôi lại có thể giết anh Hàn?!”
Sau khi máy được nối thông, ở đầu dây bên kia anh Cao vẫn cứ im lặng, tôi không biết nên tiếp tục giải thích như thế nào.
“Tiểu Tô, hãy đầu thú đi, chúng tôi đã vây quanh vị trí của cậu rồi, họ đến ngay bây giờ đấy.”
Lần đầu tiên tôi nghe thấy anh Cao nói với vẻ nghiêm túc như vậy, trong lòng thấy rất buồn. Lẽ nào tôi lại phải vào nhà lao một cách oan uổng như vậy?
“Tôi không giết người, anh Cao, anh phải tin tôi!”
“Cậu Tô, cậu đừng biện bạch nữa, nếu như không giết người thì tối hôm qua cậu ở đâu?”
“Hôm qua ư? Hôm qua tôi ở…” Tôi liếc mắt nhìn lên màn hình với phần tin buổi sáng, hôm nay là ngày 20.
Nếu tôi không nhớ nhầm thì tôi về nhà vào ngày 18, cũng có nghĩa là tôi đã ngủ liền một mạch trong 2 ngày?
Có điều, ngủ liền hai ngày là không khoa học, không lẽ, kí ức của tôi đã bị bỏ trống trong một ngày?
“Không được động đậy, giơ hai tay lên!” Một tốp cảnh sát súng lăm lăm trong tay từ bốn phía tiến tới, quật tôi xuống đất.
Mặc dù tôi rất sợ nhưng cũng không phản kháng lại. Chiếc còng lạnh ngắt còng vào tay tôi, họ áp giải tôi lên chiếc xe cảnh sát và đưa về sở, đồng thời thu giấy tờ của tôi và tước bỏ ngay tư cách thực tập sinh pháp y của tôi. Chiếc xe chạy rất nhanh về Sở cảnh sát, vừa xuống khỏi xe, tôi đã nhìn thấy anh Cao ngay ở cửa.
Kim thiền thoát xácTôi nhìn thấy đứng sau lưng anh Cao là ân sư của tôi, thầy Thẩm Kiến Quốc. Lúc này, thầy ấy vẫn giữ vẻ mặt bình thản như thường.
“Sư phụ?” Trong kí ức của tôi, Thẩm Kiến Quốc là một giáo sư của nhà trường, nói một cách chuẩn xác thì là một nhà côn trùng học pháp y có lai lịch rất bí hiểm. Xem ra, tôi đã không nhận sai sư phụ, ông ấy đúng là lợi hại hơn tưởng tượng của tôi rất nhiều. Có điều, lúc này điều đó có tác dụng gì đâu? Thân phận của tôi bây giờ đang là nghi phạm, nhìn dáng điệu của thầy ấy, thì thấy thầy ấy sẽ không chìa tay ra để bảo vệ cho tôi.
“Tiểu Tô, đã lâu không gặp.” Sư phụ mỉm cười bước đến trước mặt tôi, không có vẻ gì khác mọi khi.
Bất giác tôi thấy rất buồn. Mới cách đây mấy ngày, tôi và thầy ấy còn thảo luận với nhau về vụ án cậu bé trai bị kí sinh trùng, thế mà bây giờ lại làm ra vẻ như đã lâu không gặp? Là để làm ra vẻ không có quan hệ gì với tôi ư? Tôi suýt buột mồm nói ra câu đó, nhưng đưa mắt nhìn sang thì thấy anh Cao đứng bên.
Một lần nữa tôi lại lên tiếng giải thích: “Sư phụ, sư phụ phải tin em, em không hề giết người!”
“Không! Đúng là cậu đã giết người, chính cậu đã giết Hàn Phi!. Vì thế, Giám đốc sở đã trực tiếp ra lệnh cho tôi đến để thay vào vị trí của Hàn Phi.” Sư phụ nói với vẻ nhẹ bẫng và hoàn toàn không để ý gì đến vẻ mặt của tôi.
“Sư phụ, sư phụ phải tin em, sao em lại có thể giết Hàn Phi?” Tôi kêu lên đầy vẻ tuyệt vọng, và cảm thấy mình như quỵ đến nơi.
“Không thấy quan tài thì chưa rơi lệ, mặc dù không biết tại sao cậu lại giết chết Hàn Phi, nhưng chỉ cần có kẻ phạm tội thì Cao Kiện này nhất định sẽ bắt hắn phải chịu sự trừng phạt của pháp luật!” Cao Kiện cắt ngang đối thoại giữa tôi và Thẩm Kiến Quốc. Tôi không hiểu tại sao anh ấy lại khẳng định chắc chắn là tôi giết Hàn Phi như thế.
“Anh Cao, anh Hàn đã… chết thật rồi…” Tôi vẫn thấy rất hoài nghi, cảm giác như đây là một trò đùa ác ý.
Đột nhiên anh Cao đấm một nhát vào mặt tôi, rồi như thấy thế vẫn chưa đủ, anh ấy tiếp tục giơ chân lên đạp mạnh vào người tôi. Những cảnh sát khác đứng gần đó thấy vậy vội chạy đến can ngăn.
Anh Cao dường như đang giận dữ đến phát điên, anh ấy gầm lên: “Cậu đừng có mà dối trá! Hãy đưa cậu ta vào kia cho tôi!”
Cú đấm của anh Cao làm tôi suýt phát ngất, mồm và miệng đều chảy máu. Tôi quay lại nhìn sư phụ thì thấy ông lựa chọn cách quay lưng lại phía tôi, khiến tôi không nhìn được vẻ mặt của ông ấy. Tôi biết mọi người đều thất vọng về tôi, nhưng làm sao tôi lại có thể giết chết anh Hàn được? Chắc chắn đã có người tìm cách hãm hại tôi!
Không gian trong phòng thẩm vấn rất rộng, nhưng chỉ có một chiếc bàn, bên cạnh là một chiếc ghế đặc biệt có gắn chiếc còng tay.
Lần đầu tiên tôi ngồi vào chiếc ghế dành cho những nghi phạm bị thẩm vấn, trong lòng không khỏi cảm thấy sợ về kết quả chưa thể biết, đôi chân không khỏi khẽ run lên. Mặc dù tôi khẳng định là mình không giết người, nhưng chỉ cần ngồi vào chiếc ghế này thì trừ phi xuất hiện những bằng chứng đanh thép lật ngược lại, hoặc là anh Hàn hiện ra, còn nếu không, tôi chết là cái chắc.
“Hãy thành khẩn khai báo lại toàn bộ quá trình!” Một viên cảnh sát trẻ ngồi xuống trước mặt tôi và gằn giọng nói.
“Tôi không giết người, lại càng không thể giết Hàn Phi!” Tôi nhấn mạnh lại, nhưng không ai tin tôi.
Sau mấy lần viên cảnh sát trẻ thẩm vấn không có kết quả, anh Cao tiến vào, còn mang theo cả một chiếc máy tính bảng, trên màn hình đang hiện lên cảnh tôi bước vào phòng giải phẫu giết chết Hàn Phi.
“Tại sao?! Anh Hàn đối với cậu tốt như vậy, thế mà cậu lại giết chết anh ấy?” Mắt của anh Cao vằn lên những tia máu đỏ.
“Anh Cao, anh hãy nghe tôi giải thích, tôi thực sự không giết anh Hàn!” Tôi cuống quýt chẳng khác gì kiến trên chảo lửa.
“Đừng có gọi tôi là anh Cao! Tôi họ Cao, tên Kiện, cậu phải gọi tôi là Sĩ quan Cao.” Cao Kiện giận dữ nói.
“Sĩ quan cảnh sát Cao, tôi thực sự không giết người!”
“Chuyện này cậu giải thích thế nào?” Anh Cao đặt chiếc máy tính bảng đến trước mặt tôi, không quên cho mở lại từ đầu.
Tôi có thể hiểu được trạng thái tinh thần phức tạp của anh ấy, điều đó không có gì là khó hình dung, với một người luôn hành động nhanh chóng dứt khoát như anh ấy đối diện với kẻ đã giết chết cộng sự thân cận nhất, hơn nữa kẻ đó lại là người mà mình từng tin tưởng thì sao trong lòng lại không thấy khó chịu cho được?
“Lúc đó, tôi vừa từ hiện trường phát hiện ra vụ án về, tôi tới tìm anh Hàn để tìm hiểu về tiến triển của vụ án, như thế cũng có vấn đề sao?”
“Thế sao? Vậy, mời cậu hãy nhìn kĩ thời gian đi.”
Trên màn hình hiển thị mốc thời gian 9 giờ 10 phút sáng ngày 19 tháng 12.
“Cái gì? Không thể như thế được! Tôi tới đó là vào ngày 18!”
Anh Cao chỉnh chiếc đèn chùm chiếu thẳng vào mặt tôi, trước mắt tôi chỉ còn thấy những luồng ánh sáng chói mắt.
“Anh Hàn lúc đó vào khoảng 8 giờ sáng. Theo những gì tôi biết về anh ấy, thì bình thường đến 12 giờ anh ấy sẽ đi ăn cơm trưa. Còn cậu vào đó là lúc 9 giờ 30 phút, hình ảnh trên camera cho thấy cậu đã ra khỏi phòng giải phẫu lúc 10 giờ 31 phút. Bình thường, cậu sẽ tới đó vào lúc 8 giờ 30 phút, nói cách khác, hôm đó lẽ ra cậu hoàn toàn không nên vào đó, mà cậu phải ở phòng thí nghiệm của mình để xét nghiệm những con côn trùng. Nhưng sau đó cậu đã đi đến đó và muộn chẵn một tiếng đồng hồ, khoảng thời gian giữa lúc đó, cậu đã đi đâu? Sau khi cậu rời khỏi đó thì không thấy anh Hàn đi ra nữa. Trong một tiếng đồng hồ, đủ để cậu giết chết anh ấy!”
Tôi giơ tay lên định che ánh đèn, nhưng tiếc là tay đã bị còng. Tôi tiếp tục giải thích: “Anh Cao, tôi hoàn toàn không nhớ gì về ngày 19.”
Anh Cao nhìn vào mắt tôi một hồi mà không nói gì, hai chúng tôi cứ ngồi nhìn nhau như vậy trong phòng thẩm vấn.
“Đây là vật đã khám xét thấy trong phòng thí nghiệm của cậu, và nó cũng xuất hiện trên xác của Hàn Phi.” Anh Cao lấy ra một chiếc lọ và một chiếc túi chuyên đựng mẫu vật côn trùng, trong hai thứ đó đều đựng một con bọ cánh cứng màu xanh kim loại. Xem ra, từ đầu chí cuối anh Cao đã không tin tưởng tôi.
“Con côn trùng là tôi bắt được trên xác nạn nhân, trong phòng thí nghiệm của tôi còn có rất nhiều mẫu vật, đến cả ấu trùng tôi cũng bắt. Còn như con côn trùng trên xác của anh Hàn, tôi hoàn toàn không biết đến điều đó. Anh Cao, anh có thể nói chi tiết về nguyên nhân cái chết của anh Hàn được không? Tôi đề nghị được khám nghiệm xác của anh ấy!”
“Tô Trạch, đừng làm ra vẻ thông minh trước mặt tôi. Bây giờ cậu đang là nghi phạm, không có tư cách khám nghiệm tử thi. Ai mà biết được con côn trùng trong phòng thí nghiệm của cậu là có từ nguồn nào?! Có điều, rất không may là chúng tôi chỉ phát hiện ra con côn trùng này trong phòng thí nghiệm của cậu, nhưng cậu đã nhắc nhở tôi. Yên tâm đi, Sở sẽ cử người tới thu thập nhiều chứng cứ hơn nữa!”
“Anh Cao, làm thế nào để anh tin tôi đây?!” Tôi nghiến răng kèn kẹt, phẫn nộ nhìn anh Cao trong bóng tối.
“Theo như ý của cậu, thì cả ngày 19 cậu đều không nhớ gì? Tô Trạch, cậu nghĩ tôi là đứa trẻ lên ba à?”
“Anh Cao, tôi là người bị hãm hại, sáng sớm có người lạ gọi một cú điện nặc danh đến, nói rằng tôi đã giết người và bảo tôi phải nhanh chóng chạy trốn.”
Hiện tại, tất cả mọi bằng chứng ở hiện trường đều rất bất lợi đối với tôi. Tôi dường như dù có đến cả trăm cái miệng cũng không thể cãi được, nên cuối cùng tôi đành lựa chọn cách im lặng.
Dường như anh Cao có chút dao động, anh ấy cứ lặng lẽ nhìn tôi. Tôi có thể nhìn thấy ánh mắt phức tạp của anh ấy, như thể anh ấy đang suy nghĩ điều gì đó.
Trải qua một loạt các cuộc thẩm vấn chẳng có chút ý nghĩa gì, họ quyết định tạm giữ tôi. Trên đường giải đi, tôi đã gặp Thẩm Kiến Quốc.
“Sư phụ Thẩm… giáo sư Thẩm” ông ấy đã từng nói với tôi, đừng gọi ông ấy là sư phụ trước mặt người khác, đến bây giờ tôi cũng vẫn không quên điều đó.
“Sao?” Sư phụ làm ra vẻ như từ trước đến nay chưa hề quen tôi, vẻ mặt ông ấy lạnh lùng đến cùng cực.
“Em…” câu nói sắp buột ra khỏi miệng bị giữ lại trong cổ họng.
“Anh bạn trẻ, mọi chuyện trên đời đều có nhân có quả, đã làm thì là làm, không làm thì là không làm. Phải tin tưởng vào Sĩ quan cảnh sát Cao, anh ấy không trách nhầm một người tốt đâu, nhưng cũng sẽ không bỏ qua cho bất cứ một kẻ xấu nào.” Sư phụ Thẩm vẫn giữ nụ cười nhẹ trên môi, khiến tôi cũng thấy yên tâm hơn rất nhiều, có lẽ ông ấy đã biết đôi chút sự tình.
“Thầy có thể nói cho em biết nguyên nhân cái chết của anh Hàn được không?”
“Điều này thì cậu phải hiểu rõ hơn tôi chứ?”
“Em… giáo sư Thẩm, em không thể nào…”
Trong lúc tôi vẫn đang định giải thích thì Thẩm Kiến Quốc đã nhét một vật vào trong tay tôi, rồi ném lại một câu: Hãy tự lo liệu và sau đó bỏ đi mà không quay đầu trở lại. Tôi bị cảnh sát áp giải qua mấy cảnh cửa sắt, cuối cùng đến một nhà giam có diện tích chưa đầy 15m chỉ với một chiếc giường sắt, bốn xung quanh là những bức tường cao.
Viên cảnh sát mở cánh cửa sắt, đẩy mạnh tôi vào bên trong. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi đặt chân đến một chỗ như vậy, hơn nữa lại bằng cách thức hết sức lạ lùng. Nghĩ đến chuyện sáng sớm tôi vẫn còn là một thanh niên “Ba tốt”, buổi chiều đã trở thành phạm nhân giết người, sự thay đổi khủng khiếp ấy khiến tôi không thể nào chấp nhận được. Cho đến lúc này, tôi vẫn không biết gì về cái chết của anh Hàn, chỉ cảm thấy có rất nhiều điểm nghi vấn, tuy nhiên lực bất tòng tâm.
Thật ra, trước khi chết, vẻ thể hiện của anh Hàn có rất nhiều điểm khác thường, có lẽ anh ấy đã biết một số sự việc hoặc bí mật. Thêm vào đó là con bọ cánh cứng màu xanh kim loại, là điểm mấu chốt liên hệ vụ án Đỗ Phi với vụ án xác người côn trùng biến dị, kết quả đã trở thành chứng cứ buộc tội tôi giết người. Điều này nhất định không phải là ngẫu nhiên!
Sư phụ và anh Hàn cũng có nhiều mối quan hệ chồng chéo vì con bọ cánh cứng bí hiểm đó. Giả sử hiện tại anh Hàn đúng là đã bị người khác giết, sau đó kẻ giết người ấy lại tìm cách đổ oan cho tôi, nếu như vậy, người duy nhất biết rõ nội tình đó chỉ có một mình sư phụ. Nếu không, thì tại sao sư phụ từ trước đến nay hành tung bí hiểm lại đột nhiên xuất hiện Sở cảnh sát như vậy?
Nghĩ đến những nghi vấn ấy, tôi chợt nhớ ra vật mà sư phụ nhét vào tay tôi lúc nãy. Tôi mở tay ra xem, thì ra đó là xác của một con ve.
Tôi nhìn lên lớp vỏ nâu bóng của cái xác ve, tin tưởng chắc chắn rằng đó không phải là màu vốn có của nó mà nó đã được người ta cố tình sơn lại.
Sư phụ đưa nó cho tôi là có ý gì nhỉ?
Tôi chợt nhớ đến câu mà sư phụ đã từng nói với tôi: “Côn trùng giỏi ngụy trang hơn bất cứ sinh vật nào, cậu phải học cách nhìn cho thấu sự thật.”
“Sư phụ, em sắp bị thầy làm cho chết rồi!” Càng nghĩ, tôi càng không hiểu, không nén được cất tiếng than thở.
Trong thời gian tôi học cao học, sư phụ thường nói với tôi, nếu đã lựa chọn con đường này, thì hãy luôn ghi nhớ, nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ biểu hiện bên ngoài. Côn trùng học tuy chỉ là sinh vật học rất giản dị nhưng lại có một sức mạnh có thể làm thay đổi thế giới, nó đòi hỏi vượt qua cái vẻ ngoài để đến với thực chất, để cuối cùng mới có thể tìm ra sự thật. Tôi tin tưởng sâu sắc điều đó. Tôi lại nhìn chiếc xác ve, phải chăng đó là lời nhắc kim thiền thoát xác mà sư phụ muốn gửi gắm cho tôi? Câu nói sau cùng của sư phụ: Hãy tự lo liệu, phải chăng ngầm ý nói rằng anh Hàn chưa chết?Ai là người đã dựng lên sự việc gán cho tôi tội giết người một cách kín kẽ đến thế? Họ hãm hại tôi nhằm đạt tới mục đích gì?
Chịu oan vào ngụcTôi trấn tĩnh lại, rồi đột nhiên nghĩ đến việc sư phụ và anh Hàn triển khai hạng mục nghiên cứu về gien của côn trùng. Sư phụ nói, vì để đối phó với tội phạm họ mới triển khai nghiên cứu, cho rằng những người có thể đối phó với họ cũng biết cách khống chế và lợi dụng côn trùng. Tôi lờ mờ cảm thấy, không lâu sau nhất định sẽ có chuyện lớn xảy ra, hơn nữa, chuyện đó có thể sẽ ảnh hưởng đến mấy thành phố, thậm chí là cả thế giới này.
Nghĩ đến đây, tôi bất giác rùng mình.
Người bí hiểm có thể khống chế được côn trùng, cái chết bí hiểm của anh Hàn, thêm vào đó là việc sư phụ buộc phải rời núi, cùng mấy vụ án mạng có liên quan đến loài côn trùng kì dị liên tiếp xảy ra gần đây, tất cả những điều này khiến tôi càng tin chắc rằng, trong đó nhất định chứa đựng một mối liên hệ đặc biệt nào đó. Sự việc phát triển đến như bây giờ đã vượt qua khỏi phạm vi kiểm soát của tôi một cách nghiêm trọng.
Theo ám hiệu ngầm kim thiền thoát xác mà sư phụ gửi tới tôi, bây giờ tôi chỉ còn cách kiên trì chờ đợi. Tôi tin tưởng, không lâu sau, chắc chắn sự việc sẽ được phơi bày. Hoặc cũng có thể mãi mãi chẳng có sự thật, trước mắt chỉ còn biết trông mong vào mức độ tin tưởng của anh Cao đối với tôi và cách thức cao sâu của sư phụ.
Thực ra, suy nghĩ kĩ một chút thì thấy tất cả các vụ án đều phát triển xoay quanh một vật nào đó và móc xích với nhau.
Người đứng đằng sau rút cục đã gắn các vụ án lại với nhau như thế nào? Và họ đã sử dụng thứ gì để ngầm thúc đẩy bên trong?
Nếu không ngoài dự đoán thì đó là con bọ cánh cứng màu xanh kim loại, tôi đã sớm có dự cảm rằng nguồn gốc của nó rất đặc biệt. Kể từ lần đầu tôi tiếp xúc với nó tiếp đến là từng bước xét nghiệm, con côn trùng đó xuất hiện từ tháng 11 năm trước, không phù hợp về thời gian với vụ án của Đỗ Phi. Nếu con côn trùng màu xanh kim loại mà tôi phát hiện thấy đầu tiên vừa đúng là con côn trùng bắt được trên xác bọc bằng các con giòi ấy thì có thể nói lên rằng thời gian tử vong của cái xác toàn nhộng ấy là tháng 11 năm trước?
Có điều, có thể xác định được một điểm là, xét theo tình hình trước mắt thì chỉ cần phá xong vụ án xác chết bị bao bọc toàn nhộng kia, vụ án của Đỗ Phi sẽ có những manh mối mới, và mọi vụ án trước đó cũng sẽ được liên hệ lại. Như vậy, đương nhiên là cũng sẽ chứng minh được rằng tôi trong sạch. Thời gian vùn vụt trôi qua, đã hai ngày rồi mà tôi vẫn chưa nghĩ ra được bất cứ đáp án nào hữu dụng và cũng chẳng có ai đến thẩm vấn tôi nữa, dường như tôi đã bị mọi người lãng quên như một người vô hình.
Cho mãi đến chiều ngày thứ ba, có người đến thông báo với tôi rằng chuẩn bị đối mặt với một cuộc thẩm vấn đặc biệt. Tôi bị đưa đến trước một cánh cửa sắt được gia công đặc biệt, quy trình để mở cánh cửa ấy rất rắc rối. Mấy phút sau, cánh cửa được mở ra, bên trong tối om. Tôi vẫn còn chưa chuẩn bị xong thì đã bị người ta đẩy vào bên trong, rồi sau đó nghe thấy một tiếng sầm, cánh cửa sắt bị đóng ngay lại.
Tôi mò mẫm trong bóng tối không nhìn rõ bàn tay, và vô tình va phải một vật cứng. Thế rồi, đột nhiên cả căn phòng sáng trưng như ban ngày, tôi đưa tay lên che mắt theo bản năng để tầm nhìn không bị trở ngại. Nhưng ánh sáng bất ngờ quá chói mắt, khiến hai mắt của tôi không thể nào mở ra ngay được.
Chờ cho cảm giác khó chịu ấy qua đi, tôi phát hiện ra là mình đang ở trong một căn phòng trống, và hình như có một chiếc ghế trong đó. Ngoài bức tường một nửa bằng kính trước mặt tôi, còn lại đều là những bức tường cao chắc chắn. Song, cái nơi quỷ quái này có vẻ sạch sẽ, gọn gàng hơn hẳn phòng thẩm vấn.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế, chưa kịp nóng chỗ thì bức tường kính bỗng nhiên phát ra một luồng ánh sáng. Tôi nhìn về phía đó và rồi lập tức ngây người ra. Người ngồi cách bức tường đó chính là sư phụ của tôi, ông Thẩm Kiến Quốc.
“Sư phụ? Sao sư phụ lại ở đây?” Tôi vội chạy tới gần và kêu lên.
“Ừ, Tiểu Tô. Mấy hôm rồi cảm giác tốt đấy chứ?” Sư phụ mỉm cười hỏi lại tôi.
“Sư phụ, sư phụ đừng đùa nữa.” Tôi cúi đầu xuống nói.
“Tại sao lại không nói? Cậu không muốn biết tình hình hiện nay của mình à?” Sau một lúc im lặng ngắn ngủi, sư phụ lên tiếng trước.
“Chẳng phải sư phụ đã bảo em rồi là gì?”
“Thế sao? Vậy cậu nói đi xem nào.” Sư phụ vẫn mỉm cười.
“Em biết là hai người đang giấu em một việc, có thể đó là việc có liên quan đến đồ đệ trước đây của sư phụ.”
“Nói tiếp đi.”
“Xin cho em được đoán, đại sư huynh của em có lẽ đã chết vào nhiều năm trước, nhưng những người biết chuyện đó rất ít. Cho nêm thân phận của anh ấy chắc chắn cũng là một pháp y cao cấp rất giỏi về côn trùng học pháp y.” Nói xong, tôi bắt đầu quan sát kĩ vẻ mặt của sư phụ.
“Xét theo tình hình hiện tại thì có thể anh ấy chưa chết, hơn nữa đã quay trở về. Còn em thì cứ nghĩ, rút cục thì ai có khả năng ấy, có thể nhẹ nhàng định tội một người, hơn nữa còn lập tức nhốt ngay người ấy, điều đó là không phù hợp với luật pháp. Vì vậy, việc em bị nhốt lại nhất định là ý của cấp trên. Và sự xuất hiện của sư phụ chính là lời giải thích tốt nhất.”
“Rất hay. Cho nên?”
“Cho nên, khiến em phải đến cái nơi quỷ quái này cũng là ý của sư phụ?” Tôi vươn người, hòn đá trong lòng cũng lặng lẽ được trút bỏ.
“Ừ, phân tích của cậu dường như rất có lí.” Sư phụ dừng một chút, lấy lại tinh thần, “Nhưng Hàn Phi có khả năng đã chết thật rồi.”
Bỗng nhiên tôi thấy lòng thắt lại, mắt không khỏi toát ra vẻ kinh ngạc và hoảng sợ, sao anh Hàn lại có thể chết được?
“Thật ra, lần này tôi đến chỉ là để thẩm vấn cậu mà thôi.” Tôi nhìn ánh mắt kiên định của sư phụ, trong lòng bỗng thấy một cảm giác hụt hẫng lạ lùng.
“Như cậu đã thấy, tôi đã mở một kênh đặc biệt.” Thẩm Kiến Quốc hơi mở hai tay, mắt liếc nhìn về phía bên phải ở trên, ra hiệu cho tôi nhìn về chỗ đó. Đó là ám ngữ mà chỉ có hai chúng tôi biết. Tôi đưa mắt lén nhìn về phía mà sư phụ ám thị, thấy có một chiếc camera, thì ra có người đang theo dõi đối thoại giữa tôi và sư phụ. Sư phụ lại ra hiệu bằng mắt cho tôi, khiến tôi càng tin vào sự suy đoán của mình.
“Cậu vẫn chưa quên đâu nhỉ? Về con ve mà tôi đã giảng cho cậu trước đây?”
“Quên rồi”
“Thật là uổng công tôi dạy dỗ cậu lâu như vậy, ve là loài côn trùng rất kì lạ. Chúng sinh ra trong lớp đất sâu cách mặt đất mười mấy thước, có thể sống ở dưới đất mấy năm, thậm chí là lâu hơn. Nhưng để nhìn thấy ánh sáng và hơi ấm, chúng đã bằng lòng bò lên mặt đất để rồi chỉ sống có mấy tuần, thậm chí là một tuần.”
“Có lẽ là vì để sinh sản” Tôi mỉm cười, biết ẩn ý sư phụ muốn nói.
“Đúng thế!” Sư phụ hắng giọng, “Có một loại ve còn biết giả chết, khi chúng thoát xác bò ra thì sẽ biến thành màu vàng.”
“Điều đó thì em biết.” Tôi nhíu mày, xua tay, cố làm ra vẻ thiếu kiên nhẫn ngắt lời sư phụ.
“Được rồi. Xem ra hôm nay không hỏi được cậu điều gì rồi. Cậu thật vô vị.” Nói xong, sư phụ quay lưng rời đi.
“Sư phụ!”
“Sao thế?”
“Sư phụ hãy bảo trọng!”
“Cậu không cần phải lo, hãy lo cho mình đã. Giết người không phải là chuyện nhỏ.”
Lúc này thì lòng tôi đã rõ, mọi chuyện rút cục là gì rồi.
Nhưng xét theo tình hình hiện tại, tôi sẽ còn phải ở lại nhà lao này ít ngày nữa.
“Còn nữa, nhờ sư phụ nói giúp cho em, bảo bọn họ đừng bới lộn lung tung những mẫu vật côn trùng về vụ án xác chết trong bao tải ở phòng thí nghiệm của em. Chuyện này với sư phụ có lẽ chỉ là một chuyện nhỏ. Hi vọng sau khi vụ án này được phá xong, sư phụ thông báo cho em một tiếng.”
“Biết rồi.”
Giả sử nếu mọi chuyện đều như suy đoán lúc đầu của tôi, thì vụ án của anh Hàn chắc chắn sẽ không hề đơn giản. Chỉ cần phá được án thì tôi sẽ được phóng thích vô tội. Tôi nghĩ, sư phụ chắc hẳn hiểu ý của tôi. Chuyện này bắt đầu trở nên phức tạp rồi, rút cục thì anh Hàn chết thật hay không? Bàn tay điều khiển trong bóng tối ấy là ai? Mọi sự việc của 10 năm trước đang dần dần được làm rõ…