← Quay lại trang sách

Vụ án thứ tư Toa thuốc gây ảo giác

Hầu như tất cả mọi hành động xằng bậy đều xuất phát từ việc mô phỏng những người mà chúng ta không thể hùa theo.

- Samuel Johnson -

Lời dẫn

“Trong báo cáo khám nghiệm tử thi của nạn nhân Trần Cường, phòng thí nghiệm sinh vật phân tử đề cập đến hai loại thuốc, loại thứ nhất là thuốc phi hoạt tính, có nguồn gốc từ cần sa, rất nhiều dấu vết trên xác chết cho thấy Trần Cường nghiện hút cần sa, như vậy loại này có trên chính bản thân Trần Cường; loại thứ hai là rượu, tôi tìm mãi vẫn không ra nguồn gốc từ đâu, trong dạ dày Trần Cường cũng không có thành phần rượu. Bây giờ, vết côn trùng cắn này đã nói rõ sự thật, chính con côn trùng kia là hung thủ thật sự!” Thẩm Kiến Quốc suy đoán.

Toa thuốc gây ảo giác

Lưu Dương nắm chặt hai tay, nói tiếp: “Hôm Thanh minh, tôi và Trương Bân cùng Trần Cường đi tảo mộ, nhưng do đi vào buổi chiều và đường xa nên lúc quay về đã là nửa đêm. Vốn suốt dọc đường đi chúng tôi đều hết sức hòa thuận không có gì không phải với nhau, nhưng…”

Nói đến đây, anh ta bỗng nhiên dừng lại.

“Nhưng làm sao?” Cao Kiện truy hỏi không chịu buông tha.

“Nhưng do hôm đó là Thanh minh nên chủ đề của chúng tôi đương nhiên cũng không thể thiếu chuyện về ma quỷ. Trương Bân đùa cợt bảo rằng không biết chúng tôi có thể sẽ gặp ma quỷ hay không. Tất cả chúng tôi đều chỉ cười, nhưng đâu biết rằng chuyện không ai ngờ tới đã xảy ra, một bóng phụ nữ áo đỏ lướt qua bên ven đường!” Lưu Dương bắt đầu run cầm cập.

“Người phụ nữ áo đỏ trông thế nào?” Cao Kiện hỏi.

“Lúc đầu chúng tôi đều không chú ý quan sát, nhưng đến lúc chúng tôi nhìn sang bên đường một lần nữa thì người phụ nữa áo đỏ kia lại xuất hiện một lần nữa ở đó, trong khi đó xe chúng tôi vẫn đi bình thường chứ chưa hề dừng lại!” Mắt Lưu Dương đầy vẻ kinh sợ. “Có khả năng đó chỉ là tình cờ hoặc là các anh bị hoa mắt hay không?” Cao Kiện hỏi.

“Nếu một lần có thể là nhìn nhầm, hai lần là ngẫu nhiên, vậy còn lần thứ ba thì thế nào? Vấn đề là chúng tôi phát hiện ra mình đã quay lại chỗ lần đầu tiên phát hiện ra người phụ nữ áo đỏ! Mặc dù xe chỉ lướt qua rất nhanh nhưng chúng tôi lại trông thấy rất rõ người phụ nữ này đứng yên ở đó không hề làm gì, mái tóc xõa xuống che gần hết mặt. Chính xác hơn, cô ta đang nhìn chúng tôi, đang nhìn chúng tôi! A! ” Lưu Dương bắt đầu hét toáng lên.

“Lưu Dương, anh hãy bình tĩnh! Ở đây tuyệt đối an toàn!” Cao Kiện an ủi anh ta.

Lưu Dương suýt chút nữa nhảy ra khỏi ghế, nhưng lại bị chiếc còng tay kéo ngược trở lại chỗ cũ.

“Hãy bình tĩnh lại đi, hiện tại anh rất an toàn! Hãy cho tôi biết sau đó xảy ra chuyện gì?” Cao Kiện dẫn dắt từng bước.

Đưa mắt nhìn Cao Kiện và người ở bên cạnh anh ta, Lưu Dương mới từ từ cảm thấy nhẹ nhàng hơn, hơi thở gấp gáp bắt đầu dần trở lại bình thường.

“Đúng rồi, thả lỏng đi, bây giờ anh an toàn rồi, hãy nói cho tôi biết sau đó đã xảy ra chuyện gì. Yên tâm đi, mọi thứ đều qua rồi.” Cao Kiện động viên.

Lưu Dương nuốt nước bọt rồi nói tiếp: “Vì thế chúng tôi càng đi nhanh hơn, về đến huyện trong tình trạng tim đập chân run, xuống xe xong liền ai về nhà nấy, đồng thời còn dặn dò nhau rằng không được nói cho người khác biết chuyện này.”

“Rồi sao nữa?”

“Sau đó chúng tôi đều cho rằng chuyện này như vậy đã kết thúc, nhưng không ngờ ba ngày sau Trần Cường lại đến tìm chúng tôi, nói rằng hai hôm liền đều mơ thấy người phụ nữ áo đỏ kia đến đòi phải đền mạng!” Lưu Dương dần bình tĩnh trở lại.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó Trương Bân nghe nói ở khu vực lân cận có một bà đồng cốt chuyên đoán số mệnh và trừ tà cho người ta, vì thế chúng tôi liền tìm đến. Bà đồng cốt bảo rằng người phụ nữ đó là oan hồn chết do bị xe đâm, gặp mấy người chúng tôi. Nếu không đi hóa giải thì chúng tôi sẽ gặp phải xui xẻo rất lớn! Vì thế bà ta đưa cho Trần Cường một lá bùa và một chiếc lọ, bảo chúng tôi đúng 12 giờ đêm lên núi An Lạc, theo đúng trình tự thắp hương rồi xin lỗi là được. Mặc dù rất sợ nhưng nhờ được Trần Cường động viên nên cuối cùng chúng tôi vẫn đến chỗ đó.”

“Đến đó rồi xảy ra chuyện gì?” Cao Kiện ghi chép trung thực tất cả vào hồ sơ vụ án, anh ta biết rằng vụ án đã sắp sửa đến lúc được làm sáng tỏ.

“Sau khi đến đó, chúng tôi thắp hương xong và vừa mới tiến hành bước thứ hai thì Trần Cường đã hét toáng lên: ‘A! Đừng đuổi tôi! Những việc cần làm tôi đều đã làm rồi, còn muốn đòi hỏi gì nữa!’ Đồng thời, cậu ấy quay lưng bỏ chạy! Việc Trần Cường làm như vậy ảnh hưởng rất lớn đến tôi và Trương Bân, khiến chúng tôi cũng lập tức bỏ chạy. Nhưng ai ngờ, Trần Cường lại bặt vô âm tín kể từ hôm đó.” Lưu Dương trả lời.

“Các anh không quay về tìm anh ta à?”

“Chúng tôi không dám về, hơn nữa chúng tôi nghĩ rằng nếu cậu ấy có gì bất trắc thì cũng không thể dựa vào chúng tôi được. Chúng tôi không phải thân thích cũng chẳng phải bạn bè thì tội gì mà phải khổ sở như vậy, biết đâu cậu ấy đang lẩn trốn ở nơi nào đó rồi.” Lưu Dương nói tiếp.

“Thế chiếc xe của Trần Cường thì sao?”

“Chúng tôi thấy cậu ấy mãi không trở về, hơn nữa lại đang thiếu tiền nên… liền bán chiếc xe lấy tiền, dù sao thì cũng chẳng mất gì cả.” Lưu Dương nói như không có gì quan trọng.

Cao Kiện lập tức tỏ thái độ nghiêm túc: “Chẳng mất gì cả à? Anh phải biết rằng như vậy là trộm cắp đấy! Căn cứ vào giá trị của chiếc xe cũng đủ để xử phạt các anh mấy năm tù rồi!”

Lưu Dương nghe xong thì lập tức sững sờ: “Đừng, thưa ông cảnh sát, tôi thật sự không biết chuyện lại nghiêm trọng đến như vậy, bỏ qua cho tôi nhé!”

“Như vậy còn cần phải xem thái độ của anh thế nào đã, việc nào ra việc nấy, về chuyện của Trần Cường, anh có dám chắc tất cả những lời nói ra đều là sự thật hay không?” Cao Kiện hỏi.

“Những gì cần nói tôi đã nói hết rồi, tuyệt đối không hề nói dối!” Lưu Dương trả lời.

“Thế thì tốt, trong những ngày này anh cứ nên khai báo đúng sự thật, nếu tất cả những điều anh nói ra đều là thật thì đến khi phá được vụ án đích thân tôi sẽ xin giảm án cho anh.” Cao Kiện quay người bước ra khỏi phòng thẩm vấn.

Cùng lúc đó, phòng thí nghiệm sinh vật phân tử cũng đã có báo cáo kết quả phân tích.

Hôm sau, Cao Kiện đến phòng giải phẫu tìm được Thẩm Kiến Quốc: “Ở đây anh có phát hiện gì mới không?”

“Không thấy tôi đang bận à?” Thẩm Kiến Quốc tiếp tục kiểm tra thi thể, lạnh lùng trả lời.

“Không phải cụ Thẩm cứ muốn ở mãi chỗ này đấy chứ?” Cao Kiện mạnh dạn suy đoán.

“Cậu nhàn quá thành ra nói nhảm đấy à, đã có báo cáo phân tích rồi phải không?” Thẩm Kiến Quốc nói với vẻ không mấy hứng thú.

“Anh biết từ lúc nào vậy?” Cao Kiện hỏi.

Lúc này Thẩm Kiến Quốc mới dừng công việc đang làm, nhìn Cao Kiện: “Bây giờ.”

Thẩm Kiến Quốc cầm bản báo cáo, vừa đọc vừa bảo: “Trong mẫu vật phát hiện thấy rượu và tetrahydrocannabinolicacid phi hoạt tính (THC-COOH), hóa ra là như vậy.”

“Như thế có nghĩa là gì?” Cao Kiện nghi ngờ hỏi.

Thẩm Kiến Quốc đặt bản báo cáo xuống, vừa kiểm tra xác chết vừa nói: “Rượu tôi không nói thêm nữa, còn tetrahydro-cannabinolicacid phi hoạt tính kia gọi tắt là chất gây nghiện. Nếu hai bên kết hợp ở một mức độ nhất định nào đó, sẽ biến thành chất độc giết người cực mạnh! ”

“Ồ, hóa ra là như vậy.” Cao Kiện lập tức hiểu ra, nói.

“Như vậy có thể lý giải được rồi, nếu tôi đoán không nhầm thì chính là hung thủ đã sử dụng hỗn hợp 2 loại thuốc để dồn nạn nhân vào chỗ chết mà không ai hay biết.” Thẩm Kiến Quốc nói vẻ phấn khởi.

“Ồ, vậy thì anh cũng biết hung thủ làm thế nào rồi chứ?” Cao Kiện cũng vui mừng theo.

Đúng vào giây phút quan trọng này, Thẩm Kiến Quốc lại cúi xuống nhìn Cao Kiện, những vui mừng phấn khởi vừa rồi lập tức tan thành mây khói trong chốc lát.

“Sao vậy?” Cao Kiện hỏi.

“Vẫn còn chưa biết.”

Cao Kiện lập tức chúng hử

Đúng lúc này anh ta thấy điện thoại rung, liền vội vã đi ra ngoài. Lát sau anh ta quay lại với vẻ mặt rất kỳ lạ: “Bệnh viện điện thoại bảo rằng cũng phát hiện thấy trong máu của Trương Bân có một tỉ lệ lớn chất gây nghiện.”

“Trương Bân hả? Tại sao trong người anh ta cũng có chất gây nghiện?” Thẩm Kiến Quốc hỏi.

Cao Kiện suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu tôi đoán không nhầm thì trong người Lưu Dương cũng phải có cần sa. Chả trách anh ta kín mồm kín miệng đến như vậy, hóa ra bọn họ đang lén lút sử dụng ma túy à?”

“Nói như vậy cũng có lý, trước tiên cần sa thuộc danh mục chất cấm ở Trung Quốc, mà tội hút chích ma túy còn nặng gấp hàng chục lần so với tội trộm cắp. Hơn nữa, hút chích ma túy cũng là một việc chẳng tốt đẹp gì, mà đám người như Lưu Dương lại rất thích sĩ diện thì làm sao có thể để người khác biết được.” Thẩm Kiến Quốc suy đoán.

“Hóa ra là như vậy! Thu hoạch lớn rồi đây! Bây giờ tôi đi thẩm vấn Lưu Dương ngay! Chào anh Thẩm nhé.” Nói xong anh ta liền vội vã đi khỏi.

Cao Kiện đi vội đến nỗi quên cả cái gói mang đến lúc nãy, Thẩm Kiến Quốc đang định đuổi theo đưa lại thì không may lại bị trượt chân, loạng choạng ngã nhào vào xác chết. Ông vừa định đứng dậy thì lại trông thấy trước mắt một cảnh tượng vô cùng đáng sợ.

Cao Kiện ra khỏi phòng giải phẫu, lập tức đến ngay phòng thẩm vấn, hỏi Lưu Dương với thái độ hết sức nghiêm túc: “Lưu Dương, tôi cho anh thêm một cơ hội nữa, anh có khẳng định chắc chắn lời chứng của anh không có chút sơ hở nào không?”

Ánh mắt Lưu Dương hết đảo sang phải lại sang trái, nhưng không trả lời.

“Nói để anh biết, chúng tôi đã biết chuyện các anh sử dụng ma túy rồi.” Cao Kiện nhìn Lưu Dương chằm chằm, nói.

Lúc nghe đến mấy chữ “sử dụng ma túy”, Lưu Dương dường như nhảy dựng lên: “Không có! Tôi không có!”

Cao Kiện vẫn nhìn chằm chằm vào mắt Lưu Dương, nói rành rọt từng chữ: “Lưới trời lồng lộng thưa mà khó thoát, chúng tôi đã phát hiện ra trong máu của Trương Bân có chất ma túy, hơn nữa trong thi thể Trần Cường cũng có chất như vậy, tôi tin rằng trong người anhh cũng có.”

“Không! Tôi không có! Tôi không có!” Lưu Dương rõ ràng không còn đủ sức trống đỡ, cơ thể vốn yếu ớt trong chốc lát trở nên mềm nhũn và gần như tê liệt trên ghế, sau đó hai mắt thất thần nhìn xuống mặt đất.

“Bây giờ thành khẩn khai báo cũng chưa muộn, anh có gì muốn nói không?” Cao Kiện hỏi.

Lưu Dương mệt mỏi nhìn khuôn mặt chính trực, thần thái bình thường của Cao Kiện, rồi bỗng nhiên ôm mặt khóc rống lên: “Tôi không muốn, đó là do Trần Cường dụ dỗ tôi!”

“Anh nói tiếp đi, nếu khai báo thành khẩn thì tôi có thể xin giảm tội giúp anh, hơn nữa còn bảo đảm giữ kín bí mật này.” Cao Kiện an ủi anh ta.

“Vâng, chúng tôi đã sử dụng ma túy.” Lưu Dương dần dần ngừng rên rỉ: “Hôm đó Trần Cường bảo rằng đưa chúng tôi đi mở mang kiến thức về sự đời, còn nói chỉ hút một chút sẽ không thể nghiện được. Lúc đó chúng tôi không suy nghĩ nhiều, liền đồng ý ngay.” Lưu Dương khai.

“Địa điểm ở đâu?” Cao Kiện hỏi.

“Ở ngay trên xe của Trần Cường.” Lưu Dương trả lời.

“Nguồn hàng lấy ở đâu?” Cao Kiện hỏi tiếp.

“Điều này tôi không biết, Trần Cường trực tiếp mang đến, cũng không nói cho chúng tôi biết lấy ở đâu ra. Hơn nữa, đối với cậu ta mà nói, cũng không cần thiết phải như vậy.” Lưu Dương trả lời.

“Các anh sử dụng ma túy trước hay sau khi đi tảo mộ?”

Người thứ ba

“Trước khi đi.”

“Sau đó có sử dụng nữa không?” Cao Kiện hỏi.

“Tôi… tôi sử dụng cùng với họ một lần rồi không tiếp tục nữa. Có điều sau khi dùng xong liền thấy người như đang bay bổng, mặc dù muốn sử dụng tiếp nhưng sau khi Trần Cường mất tích chúng tôi không tìm được nguồn hàng.” Lưu Dương trả lời.

“Anh khẳng định không sử dụng tiếp chứ?” Cao Kiện nghe cách nói của Lưu Dương thì lại thấy giống như của một kẻ nghiện ma túy chuyên nghiệp.

“Không, đúng là không tiếp tục nữa!” Lưu Dương xua tay lia lịa, nhưng suy nghĩ kỹ một hồi lại nói: “Đúng rồi, sau đó còn có một lần nữa, cũng là lần cuối cùng sử dụng ma túy, đó là khi chúng tôi lên núi An Lạc cúng tế người phụ nữ áo đỏ, Trần Cường bảo rằng nó có thể giúp con người can đảm hơn, vì đang sợ hãi nên chúng tôi dùng thêm một lần nữa.”

“Thế sao? Được rồi, tốt lắm.” Cao Kiện cầm bút ghi chép lại một hồi, sau đó nói tiếp: “Ít nhất cũng không hoàn toàn là tin xấu, vẫn có một tin tốt muốn báo cho anh biết, đó là người phụ nữ áo đỏ các anh trông thấy kia hoàn toàn không có thật mà đó chỉ là do ảo giác gây ra mà thôi.”

“Không thể như thế được! Tất cả chúng tôi đều trông thấy, chẳng lẽ chúng tôi lại nhìn sai?” Lưu Dương lập tức phản bác.

Cao Kiện liền lấy ra một bản báo cáo xét nghiệm ma túy: “Chuyện này anh không thể không tin, nói cho anh biết, sau khi sử dụng ma túy sẽ sinh ra ảo giác, ảo giác này không chỉ xảy ra chốc lát mà nó mang tính lâu dài. Nói một cách đơn giản, chỉ cần anh nghĩ đến một sự việc nào đó đồng thời liên tục lặp lại thì nó sẽ xuất hiện. Ví dụ như “ma nữ” lần đầu tiên các anh gặp, có thể chỉ là một mình anh bảo trông thấy, nhưng sau khi các anh đưa ra vấn đề này, nó sẽ được các anh ghi nhớ và liên tục nhắc lại, trong khi đó các anh vừa mới sử dụng ma túy nên tinh thần tương đối mềm yếu, vì thế mới sinh ra ảo giác tập thể.”

Lưu Dương trợn mắt há mồm nhìn Cao Kiện: “Vậy tại sao chỉ có Trần Cường gặp ác mộng, còn chúng tôi thì không?”

“Từ báo cáo khám nghiệm tử thi của Trần Cường chúng tôi biết rằng anh ta đã nghiện ma túy lâu lắm rồi, vì thế chịu ảnh hưởng sâu hơn các anh nhiều, đương nhiên cường độ ảo giác cũng sẽ mạnh hơn.” Cao Kiện giải thích: “Còn nữa, lúc các anh lên núi An Lạc cúng tế đồng thời cũng là lúc sử dụng ma túy, vì thế mới sinh ra ảo giác một lần nữa.”

Lưu Dương nghe xong đột nhiên hiểu ra: “Hóa ra là như vậy!”

“Anh có khẳng định chắc chắn rằng sau đó không còn gặp Trần Cường nữa không?” Cao Kiện quay lại chủ đề chính, hỏi.

Lưu Dương lắc đầu: “Quả thật không gặp, suốt mấy ngày sau đó không thấy cậu ấy quay về, cứ như thể cậu ấy đã bốc hơi khỏi nhân gian vậy, vì thế chúng tôi mới nổi lòng tham bán xe của cậu ấy.”

“Vậy lúc chia tay nhau có để ý thấy xuất hiện một ai đó hay sự việc nào đó khả nghi không?” Cao Kiện hỏi.

“Không, chủ yếu là tình hình lúc đó rất hỗn loạn, chúng tôi lại đều đang sợ hãi, vì thế khi cậu ấy vừa hét lên thì chúng tôi đều co chân bỏ chạy, làm gì có thời gian mà để ý đến chuyện khác.” Lưu Dương nói.

“Vậy thì lúc đó các anh có trông thấy “ma” ở trong miệng Trần Cường không?” Cao Kiện hỏi.

Lưu Dương nhớ lại một hồi lâu: “Lúc đó à? Không biết Trương Bân có trông thấy hay không, nhưng tôi thì không nhìn thấy mà chỉ là nghe một mình Trần Cường kêu lên, hơn nữa còn vừa kêu vừa chạy. Lúc đó, bất kể ai cũng đều bỏ chạy hết cả, lại thêm Trần Cường tỏ ra hết sức kỳ lạ như vậy nên chúng tôi không dám theo sau cậu ấy, do đó càng không rõ tình hình.”

“Được rồi, tốt lắm, anh còn gì muốn bổ sung nữa không?” Cao Kiện hỏi lại.

“Hết rồi.” Lưu Dương nghĩ một lúc rồi trả lời.

“Hôm nay như vậy đã, còn về tội anh sử dụng ma túy và ăn cắp, tôi sẽ nghĩ cách xin cấp trên xét theo tình hình cụ thể anh thành khẩn khai báo để xử lý.” Cao Kiện nói xong liền chuẩn bị đi ra.

“Đúng rồi, tôi vừa nhớ ra một sự việc tương đối kỳ lạ, không biết có giúp ích gì cho vụ án hay không.” Lưu Dương đột nhiên vỗ trán, nói.

“Sao? Nói nghe xem nào.” Cao Kiện không muốn bỏ qua bất kỳ manh mối nào dù là rất nhỏ.

“Chính là chiếc lọ đó, tôi không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng khi Trần Cường mở nó ra thì có một con côn trùng từ bên trong bay ra, lại còn cắn cậu ta một cái nữa.” Lưu Dương như thể nhớ lại, nói.

“Chiếc lọ nào?” Điều này lại khiến Cao Kiện chú ý.

“Đó là một chiếc lọ màu đen, bên ngoài dán nhãn hiệu rất kỳ lạ, phải rồi, là chiếc lọ do bà đồng cốt kia đưa cho.” Lưu Dương kể tiếp.

“Bà đồng cốt à?” Cao Kiện có vẻ hơi nghi ngờ.

“Đúng vậy, là bà đồng cốt. Nhắc tới bà đồng cốt, tôi vẫn còn cảm thấy rất u ám đáng sợ, nếu không phải là Trần Cường đe dọa thì cả đời này tôi cũng không muốn đến một nơi như thế.” Nói xong anh ta vẫn còn rùng mình sợ hãi.

“Anh nói kỹ lại cho tôi nghe xem nào.” Cao Kiện thầm cảm thấy chắc chắn bà đồng cốt này không thể tránh khỏi có liên quan đến vụ án.

Sau khi có được địa chỉ cụ thể, Cao Kiện lập tức đi tìm Thẩm Kiến Quốc.

“Chiếc lọ hả? Ở hiện trường vụ án tôi không tìm thấy chiếc lọ như cậu nói.” Thẩm Kiến Quốc nói.

“Chắc chắn chiếc lọ đó đã bị ai đó lấy đi mất rồi, như vậy cũng có nghĩa là lúc xảy ra vụ án ngoài Lưu Dương, Trương Bân và Trần Cường đã chết ra chắc chắn còn có một người nữa!” Cao Kiện mạnh dạn suy đoán.

“Cậu muốn nói đến người thứ ba à? Cũng không loại trừ có khả năng này.” Thẩm Kiến Quốc nói: “Phải rồi, sau khi cậu đi tôi phát hiện ra một sự việc vô cùng có ý nghĩa, đó là ở mang tai nạn nhân xuất hiện một nốt nhỏ màu đỏ. Nghiên cứu kỹ một lúc, tôi thấy vết cắn có hình răng cưa, rõ ràng là vết cắn của côn trùng. Kết hợp với kết quả phân tích thuốc trên người nạn nhân, rất có thể đây là vết cắn dẫn đến mất mạng.”

“Đúng rồi, trong lời khai của Lưu Dương cũng có nhắc đến côn trùng, bảo rằng con côn trùng đó đã cắn Trần Cường, lúc đó tôi còn không chú ý lắm, bây giờ nghe anh nói như vậy mới chợt nhớ ra.” Cao Kiện nói.

“Trong báo cáo khám nghiệm tử thi của nạn nhân Trần Cường, phòng thí nghiệm sinh vật phân tử đề cập đến hai loại thuốc, loại thứ nhất là thuốc phi hoạt tính, có nguồn gốc từ cần sa, rất nhiều dấu vết trên xác chết cho thấy Trần Cường nghiện hút cần sa, như vậy loại này có trên chính bản thân Trần Cường; loại thứ hai là rượu, tôi tìm mãi vẫn không ra nguồn gốc từ đâu, trong dạ dày Trần Cường cũng không có thành phần rượu. Bây giờ, vết côn trùng cắn này đã nói rõ sự thật, chính con côn trùng kia là hung thủ thật sự!” Thẩm Kiến Quốc suy đoán.

“Côn trùng chứa chất rượu à? Có loại côn trùng này sao?” Cao Kiện chất vấn.

“Theo tôi được biết thì không có. Nhưng nếu dùng thủ đoạn đặc biệt tiêm rượu vào người côn trùng thì có thể làm được, chỉ có điều việc này rất khó, ngay cả tôi cũng không thể chắc chắn một trăm phần trăm!” Thẩm Kiến Quốc chau mày bảo.

Cao Kiện hỏi: “Nếu đúng là tồn tại loại côn trùng như vậy thì chỉ cần tìm thấy nó là chắc chắn hung thủ phải lộ nguyên hình chứ?”

“Đúng vậy, mà hiện giờ chỗ có khả năng tìm thấy con côn trùng kia nhất chính là chiếc lọ đó!” Thẩm Kiến Quốc nói tiếp.

“Mà chiếc lọ đó hiện tại chỉ có thể ở một nơi.” Cao Kiện và Thẩm Kiến Quốc đưa mắt nhìn nhau xong cùng đồng thanh nói một tiếng: “Bà đồng cốt!”

Hai người lập tức đi một mạnh đến thẳng nơi ở của bà đồng cốt kia, đó là một nơi âm u ảm đạm, hơi lạnh bao trùm khắp từ ngoài vào trong. Mặc dù lúc đó là ban ngày nhưng ánh sáng lại u ám lạ thường, hơn nữa còn xen cả ánh nến yếu ớt. Cao Kiện và Thẩm Kiến Quốc đi vào phòng khách, mặc dù chỗ này rất chật hẹp nhưng khắp nơi đều là thấy chăng những sợi dây đỏ và quẻ bát quái, có điều hơi lộn xộn, như thể vừa bị kẻ trộm vào lục lọi.

Hai người nhìn quanh, chỉ thấy “Bà đồng cốt” trong lời đồn đang ngồi nhắm nghiền hai mắt trên chiếc ghế tựa ở trong phòng giống như đang thư giãn.

“Xin hỏi bà có phải là bà đồng cốt không?” Cao Kiện bước đến hỏi.

Nhưng con người gọi là “bà đồng cốt” này lại không hề trả lời mà vẫn ngồi bất động trên ghế như cũ.

Cao Kiện và Thẩm Kiến Quốc cùng nhìn nhau, hình như đều cảm thấy có chút gì đó không bình thường.

Cao Kiện hỏi lại một lần nữa: “Xin hỏi bà có phải là bà đồng cốt không? Chúng tôi là người của công an thành phố Nam Minh, có một số việc yêu cầu bà hợp tác.”

“Bà đồng cốt” vẫn không hề có một chút phản ứng, không gian yên lặng một cách đáng sợ.

Lúc này Thẩm Kiến Quốc từ từ bước đến trước mặt “Bà đồng cốt”, lấy tay đưa qua đưa lại trước mặt, thấy vẫn không có phản ứng gì liền đặt ngón tay vào mũi bà ta. Không có lấy một chút hơi thở! Theo thói quen nghề nghiệp, Thẩm Kiến Quôc lại khẽ đặt ngón tay vào cổ “Bà đồng cốt” để xác nhận rõ hơn.

“Bà ta chết rồi.” Thẩm Kiến Quốc suy nghĩ hồi lâu rồi nói với giọng nặng trĩu.

“Bà đồng cốt chết rồi hả?” Cao Kiện tỏ vẻ không thể tin nổi, rồi cũng bước đến kiểm tra hơi thở của bà ta.

“Cơ thể vẫn còn ấm, chứng tỏ mới chết chỉ trong vòng một tiếng. Theo cách bày biện đồ đạc trong phòng, chứng tỏ đã có người vào đây, rõ ràng là tìm kiếm thứ gì đó!” Thẩm Kiến Quốc nói.

“Tìm đồ vật à?” Cao Kiện hỏi.

“Đúng vậy, xem ra đã có người đến trước chúng ta một bước.” Thẩm Kiến Quốc trả lời.

Cao Kiện hỏi với vẻ nghi hoặc: “Có thể là ai chứ? Mà thời gian cũng chưa hẳn đã phải trùng hợp quá như vậy?”

“Theo tình hình hiện tại có thể chia ra ba trường hợp, một đây là vụ trộm xảy ra tình cờ, kẻ trộm bị phát hiện nên trong lúc hoảng loạn đã giết chết bà đồng cốt; hai là khả năng kẻ đột nhập giết người do thù hận; ba là kẻ giết người chính là hung thủ thật sự, vì sợ sự việc bại lộ nên giết người diệt khẩu!” Thẩm Kiến Quốc suy đoán.

“Tuy nhiên hầu hết những người như bà đồng cốt này đều không có nguồn kinh tế khá giả, hơn nữa những người bình thường cũng không đến một nơi như thế này, vì thế cơ bản có thể loại trừ khả năng kẻ trộm đột nhập. Còn nữa, mặc dù đồ đạc trong nhà tương đối hỗn loạn nhưng không có dấu vết vật lộn và trên người bà đồng cốt cũng không có vết thương rõ ràng, vì thế cũng có thể loại bỏ khả năng thứ hai.” Cao Kiện nói.

“Tiếp theo chỉ còn lại một khả năng, đó là hung thủ thật sự!” Thẩm Kiến Quốc tiếp lời.

“Nếu như anh suy đoán là đúng thì từ lúc bà đồng cốt bị giết chết đến khi chúng ta tới đây chỉ mới có một tiếng ngắn ngủi, như vậy cũng có nghĩa là hung thủ vừa mới đi khỏi ngay trước khi chúng ta đến, có thể trùng hợp một cách quá mức như vậy không?” Cao Kiện hỏi Thẩm Kiến Quốc.

Thẩm Kiến Quốc nghe Cao Kiện suy luận xong, vừa quan sát bốn phía vừa trả lời: “Những chuyện trùng hợp ngẫu nhiên như vậy không tồn tại trong giới pháp y, tất cả mọi sự trùng hợp chỉ là dấu hiệu giả tạo sinh ra do sự va chạm giữa sự thật với nhau, vì thế hung thủ không thể biết được chúng ta sẽ đến đây.”

“Vậy ý của anh là?” Hình như Cao Kiện đã hiểu ra được một chút đầu đuôi sự việc.

“Căn nhà này cũng giống như chúng ta thấy, chỉ có một lối ra ở cửa trước, nếu người bên trong muốn ra ngoài thì chỉ có thể đi theo lối này, mà lúc chúng ta đến lại không phát hiện thấy người nào khả nghi. Vậy thì nếu hung thủ đến đây, sẽ không thể nào thoát ra ngoài mà không bị chúng ta phát hiện được.” Thẩm Kiến Quốc quan sát kết cấu ngôi nhà, trả lời.

Cao Kiện vỗ trán một cái, lập tức hiểu ra ý tứ của Thẩm Kiến Quốc, liền phụ họa theo ông ta: “Vì thế ý của anh là?”

“Chắc chắn hung thủ vẫn còn trong nhà này.”

Chiếc lọ bí ẩn

“Nhưng căn phòng nhỏ như vậy, sẽ không phải là chỗ thích hợp để ẩn nấp được? Nếu hung thủ vẫn còn ở đây thì có thể trốn ở chỗ nào được?” Cao Kiện hỏi.

Thẩm Kiến Quốc bắt đầu đi đi lại lại trong phòng,

nói tiếp: “Thật ra tôi cũng nhận thấy không có chỗ nào để ẩn nấp.”

“Vì thế…” Ông ta đột ngột chuyển hướng, khiến Cao Kiện không khỏi giật mình.

Đúng lúc này, Thẩm Kiến Quốc vừa chỉ vào bức màn che phía sau bà đồng cốt, ra hiệu bảo Cao Kiện chú ý, vừa nói một cách lơ đãnh: “Vì thế đương nhiên suy luận của tôi là sai, căn bản không có ai đến đây cả.”

Mặc dù bị Thẩm Kiến Quốc làm cho hồ đồ không hiểu đầu cua tai nheo ra sao nhưng Cao Kiện vẫn nhìn về phía Thẩm Kiến Quốc chỉ, phát hiện thấy phía dưới bức màn che có một đôi giày, bấy giờ mới hiểu ra Thẩm Kiến Quốc đang dùng kế giương đông kích tây, vì sợ đánh rắn động cỏ nên mới cố tình nói như vậy.

Cao Kiện lập tức hành động quyết đoán, rảo bước tiến đến kéo ngay tấm màn ra: “Đừng có trốn nữa, ra đây đi!”

Người trốn sau bức màn bị Cao Kiện tóm lôi ra ngoài, ai ngờ đó chỉ là một người giấy!

“Hỏng rồi!” Cao Kiện thầm kêu lên, còn chưa kịp phản ứng thì một bóng người đột nhiên từ phía bên kia bức màn xông ra ngoài.

“Anh Thẩm!” Nhân lúc Cao Kiện kéo mở tấm màn che, Thẩm Kiến Quốc đã đứng ra chỗ cửa chính, mục đích nhằm chặn lối ra của hung thủ.

Nhưng ông vừa định ngăn lại thì lại gặp ngay ánh mắt của người đó, lập tức một cảnh không thể tưởng tượng được đã xảy ra, Thẩm Kiến Quốc đột nhiên sững sờ trong giây lát, bóng người kia lợi dụng ngay giây phút ngắn ngủi đó lách qua ông và chạy nhanh ra ngoài.

Cao Kiện thấy vậy lập tức đuôi theo, chỉ còn lại một mình Thẩm Kiến Quốc đứng trơ ra ở đó.

Lát sau Cao Kiện ủ rũ quay lại, thấy Thẩm Kiến Quốc vẫn đứng yên như vậy thì lo lắng hỏi: “Vừa rồi anh làm sao thế? Sao lại không chặn cái kẻ hành tích khả nghi đó lại?”

“Người đâu rồi?”

“Đừng nhắc đến nữa, bước trước vừa trông thấy hắn chạy ra, mà bước sau tôi đuổi theo đã không còn trông thấy đâu nữa, lại còn uổng công tôi đuổi một lúc lâu, đến lúc chuẩn bị bắt được thì không ngờ lại có một chiếc xe máy màu đen ở đâu chạy đến, mặc dù tôi nhanh mắt nhanh tay nhưng cũng vẫn để hắn chạy mất, tuy nhiên vẫn làm hắn tróc một lớp da.” Cao Kiện vừa thở hổn hển vừa nói, sau đó đưa một ít vải rách ra trước mặt Thẩm Kiến Quốc.

“Đây là?” Thẩm Kiến Quốc hỏi.

Cao Kiện trả lời: “Đây là vải tôi xé được từ trên người tên kia, có lẽ sẽ tìm thấy một chút gì đó ở đây.” “Ừ.” Thẩm Kiến Quốc nói xong lại rơi vào trầm tư.

“Phải rồi, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì vậy, nếu không phải tại anh tự nhiên ngẩn người ra thì bây giờ chúng ta đã bắt được hắn từ lâu rồi!” Rõ ràng Cao Kiện có ý chỉ trích.

Thẩm Kiến Quốc lắc đầu tự giễu cợt, vẻ mặt nặng trĩu, khiến người ta cảm thấy dường như trong chốc lát ông đã già đi vài tuổi: “Nhất định là tôi nhận nhầm người rồi, chắc chắn là tôi nhận nhầm người rồi!”

Điều này hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của Cao Kiện, Thẩm Kiến Quốc mà anh ta quen biết chưa bao giờ lại sơ suất giống như hôm nay, chắc chắn ông lại nhớ đến tai nạn rủi ro năm đó rồi, mặc dù Cao Kiện không biết rõ lắm lúc ấy cụ thể đã xảy ra chuyện gì, anh chỉ biết chính vì chuyện đó mà đã khiến Thẩm Kiến Quốc bị bệnh nặng phải lui về tuyến sau. Nhớ lại, chuyện Thẩm Kiến Quốc đột nhiên tái xuất cũng khiến anh không thể hiểu nổi, lẽ nào có liên quan gì đến sự việc xảy ra năm đó? Cao Kiện suy đoán.

“Nói như thế thì anh đã trông thấy khuôn mặt của người nào vậy?” Cao Kiện cẩn thận hỏi.

Thẩm Kiến Quốc vẫn lắc đầu lia lịa: “Hắn đeo mặt nạ, tôi nhìn không rõ.”

Lúc này Cao Kiện đã cảm thấy không hiểu: “Không phải, anh Thẩm này, lúc nãy anh còn bảo là nhận nhầm người rồi, vậy thì chắc chắn phải trông thấy mặt của người đó mới đúng, tại sao bây giờ lại bảo là nhìn không rõ con người đó chứ?”

Thẩm Kiến Quốc nhìn Cao Kiện bằng ánh mắt kiên định, nói: “Cho dù cậu tin hay không tin, tôi chỉ nhìn thấy đôi mắt của người đó.”

“Tôi mặc kệ việc anh có nhìn thấy mặt của kẻ đó hay không, nhưng chắc chắn hắn không thể tránh khỏi liên quan đến cái chết của bà đồng cốt, hơn nữa hung thủ thật sự giết chết Trần Cường cũng rất có thể chính là hắn!” Cao Kiện nhắc nhở Thẩm Kiến Quốc.

Thẩm Kiến Quốc nghe xong lấy tay day trán, quay lưng lại phía Cao Kiện, lấy chiếc bật lửa chế tạo tinh xảo từ túi áo ngực ra một cách vô thức, hít sâu một hơi rồi rút một điếu thuốc đưa lên miệng, nhưng lại đột nhiên chau mày bỏ thuốc xuống rồi quay người lại phía Cao Kiện, hỏi: “Nếu người này thật sự là hung thủ, vậy hắn đến đây nhằm mục đích gì?”

“Theo tôi thì chắc không chỉ đơn giản là giết hại bà đồng cốt này.” Cao Kiện đáp.

Thẩm Kiến Quốc tiếp lời: “Bà đồng cốt không có biểu hiện giằng co vật lộn gì, có khả năng rất lớn là bị giết hại trong lúc hoàn toàn không biết gì, ngoài ra còn có một khả năng nữa là cam tâm tình nguyện để cho hung thủ giết chết.”

“Cam tâm tình nguyện à? Trong tình huống như thế nào mới có người cam tâm tình nguyện để cho người khác giết chứ?” Cao Kiện hỏi.

Thẩm Kiến Quốc chỉ về phía sau Cao Kiện: “Tất nhiên đây chỉ là một giả thiết, thực ra sự thật ở ngay phía sau cậu kìa.”

Cao Kiện cũng tiện thể quay nhìn lại phía sau, thấy thi thể bà đồng cốt đang ngồi khoan thái ngay ngắn trên ghế.

“Chỉ cần xác định được bà đồng cốt chết như thế nào là có thể suy đoán ra bà ta có quan hệ như thế nào với hung thủ, hoặc là cũng có thể thêm một bước nữa xác định được hung thủ.” Thẩm Kiến Quốc nói chắc như đinh đóng cột, “Tuy nhiên, trở lại chủ đề chính, hung thủ đến đây nhằm mục đích chính là gì?”

“Nhìn cảnh tượng ở đây, rất có thể là đang tìm kiếm thứ gì đó.” Cao Kiện nói.

“Đúng như chúng ta suy đoán, có chuyện gì còn quan trọng hơn cả việc giết người nữa chứ?” Thẩm Kiến Quốc hỏi.

“Còn có chuyện như vậy sao?” Cao Kiện vặn hỏi lại.

“Chắc chắn có, chẳng hạn như tiêu hủy chứng cứ giết người. Chúng ta thử đặt ra một giả thiết, nếu hung thủ giết chết bà đồng cốt cũng chính là hung thủ đã giết Trần Cường, mà hung khí giết Trần Cường (cũng chính là chiếc lọ kỳ lạ có dán nhãn hiệu) lại qua tay bà đồng cốt, hơn nữa chỉ có một mình bà ta biết nguồn gốc thật sự của hung khí, trong khi tất cả những người khác đều chỉ biết rằng chỉ có một mình bà đồng cốt có thứ này. Hung thủ rất thông minh, bởi vì hắn biết rằng chỉ cần bà đồng cốt chết thì sẽ không còn nhân chứng, vụ án Trần Cường sẽ trở nên rắc rối không thể giải quyết được.” Thẩm Kiến Quốc nói.

“Có điều, theo như anh suy đoán thì hung thủ chỉ cần giết chết bà đồng cốt là được rồi, việc gì phải lao tâm khổ tứ, bất chấp nguy hiểm có thể bị bắt bất kỳ lúc nào để tìm hủy hung khí đã giết Trần Cường chứ?” Cao Kiện hỏi.

“Trong tình hình bình thường, cậu nói hoàn toàn đúng.” Thẩm Kiến Quốc cười bí hiểm: “Nhưng nếu hung khí là một con côn trùng, vậy thì suy luận của cậu đã trở thành một mệnh đề giả rồi.”

“Hả?” Cao Kiện nghe Thẩm Kiến Quốc nói vậy có lẽ đã hiểu ra. Từ trước đến giờ Thẩm Kiến Quốc luôn là nhân tài kiệt xuất trong giới pháp y, còn với Cao Kiện, ngay cả khái niệm côn trùng cơ bản cũng khó lòng hiểu được chứ nói gì đến những trường hợp đặc biệt của côn trùng học.

“Mặc dù chưa trông thấy con côn trùng đã giết chết Trần Cường kia thuộc loại nào, nhưng chỉ dựa vào suy nghĩ này cũng có thể thấy đó là loại mà những người bình thường không thể nghĩ đến được. Con người này chắc chắn rất am hiểu về côn trùng học, thậm chí có thể đến trình độ tinh tường, hơn nữa còn là người có khả năng bẩm sinh. Có điều, kín kẽ đến đâu cũng khó tránh được sơ hở, do loài côn trùng này được nuôi dưỡng “đặc biệt” nên căn bản không thể sống lâu được ở môi trường khác, mà môi trường như thế chỉ có một, tức là chỗ đã nuôi dưỡng chúng. Nói một cách đơn giản, rất có thể chính là nơi hung thủ sinh sống!” Thẩm Kiến Quốc nói.

Lúc này có thể nói Cao Kiện đã hiểu rõ về điểm mạnh của Thẩm Kiến Quốc, chỉ từ một chút manh mối nhỏ nhoi mà phân tích ra được nhiều như vậy, thật không hổ là nhân vật lão làng của côn trùng học pháp y. Nhưng Cao Kiện là loại người không dễ bị thay đổi, anh ta hỏi lại: “Mặc dù tôi không phải là người làm nghề như các anh, nhưng cũng hiểu được những chuyện cơ bản, tất cả mọi suy luận của anh đều được xây dựng trên cơ sở hung thủ có hiểu biết tương đối sâu về côn trùng học, còn kết luận này lại bắt nguồn từ suy nghĩ của hung thủ, tôi nói không sai chứ?” “Không sai.” Thẩm Kiến Quốc trả lời.

Cao Kiện nói: “Tôi không có ý mạo phạm, nhưng vì là một cảnh sát hình sự nên không thể bỏ qua bất kỳ sơ hở nào. Bởi vậy, nghi vấn của tôi là khi nảy sinh suy nghĩ như vậy thì có nhất định phải là tư chất bẩm sinh của người trong ngành các anh hay không? Nếu như hắn ta chỉ là đột nhiên nghĩ ra, vậy thì suy luận và kết luận của anh là hoàn toàn vô căn cứ rồi, đã trở thành một mệnh đề giả rồi phải không?”

Thẩm Kiến Quốc suy nghĩ sâu xa một lúc rồi trả lời: “Nghi ngờ của cậu không phải là không có căn cứ, nhưng tôi chỉ xin hỏi một câu, thưa sĩ quan cảnh sát Cao, theo cậu thì đưa ra một câu hỏi đơn giản hơn hay là giải quyết một vấn đề đơn giản hơn?”

Cao Kiện không cần suy nghĩ trả lời ngay: “Là một cảnh sát hình sự, từng điều tra phá đủ loại vụ án lớn nhỏ, không lần nào là không phải suy nghĩ nát óc mới giải quyết được, vì thế tôi cho rằng giải quyết một vấn đề đương nhiên khó hơn nhiều so với đưa ra một câu hỏi.”

“Vì thế trả trách sĩ quan cảnh sát Cao lại đưa ra một câu hỏi như vậy, lĩnh vực côn trùng học thâm sâu rộng lớn, nhất là từ động vật đơn bào cho đến động vật có xương sống to lớn đều có thể gọi chung là động vật. Côn trùng là một quần thể có hệ thống vô cùng to lớn, có sức mạnh cũng vô cùng to lớn không thể coi thường!” Thẩm Kiến Quốc ngừng lại một lúc rồi nói tiếp.

“Côn trùng đã sinh sống từ hàng trăm triệu năm trước, có lịch sử lâu hơn rất nhiều so với con người.

Với lại, hệ thần kinh phản xạ của côn trùng mạnh hơn của con người gấp mấy lần, khi bị tấn công từ bên ngoài sẽ chống trả lại theo bản năng, hơn nữa bất kể là môi trường sống có xấu đến mức nào thì chúng cũng vẫn sống được. Vì thế, nếu lợi dụng các thuộc tính khác nhau của chúng, chúng ta sẽ có thể bắt đầu từ côn trùng tồn tại trên xác chết để suy đoán ra thời gian và nguyên nhân tử vong. Côn trùng cũng còn có rất nhiều tác dụng và bí mật mà con người chúng ta chưa biết được, đòi hỏi phải tìm kiếm và nghiên cứu, đây chính là sức hấp dẫn của chúng.” Thẩm Kiến Quốc bắt đầu thao thao bất tuyệt một cách vô cùng say sưa.

“Anh Thẩm này, tôi hết sức tán đồng nhiệt tình của anh đối với côn trùng, nhưng hình như đã lạc khỏi chủ đề chính của chúng ta hôm nay rồi thì phải?” Cao Kiện ngắt lời Thẩm Kiến Quốc.

“Ồ, nhất thời thất lễ, thật ngại quá. Chúng ta trở lại chủ đề nhé, đúng như tôi nói lúc nãy, có hàng trăm hàng nghìn cách thức sử dụng côn trùng, có thể là nhờ tiếp thu của người đi trước, hoặc cũng có thể là do tự mình nghiên cứu tìm ra, vì thế chủ yếu quyết định ở người sử dụng. Ví dụ như trong vụ án Trần Cường, cách thức này thật ra đòi hỏi rất nhiều yếu tố cần thiết, thiếu một là không được, giống như việc làm thế nào côn trùng chỉ đốt một mình Trần Cường, cũng cần phải nghiên cứu liều lượng và khảo cứu toàn diện hàng loạt các yếu tố tổng hợp như thời gian, nhiệt độ…, chứ không phải đến lúc đó mới bắt đầu mà có thể làm được.

Vì thế, chỉ khi cậu đặt ra một câu hỏi tốt thì mới có thể nhận được một kết quả tốt. Chỉ khi đã có một câu hỏi tốt thì mới cho ra được phương án giải quyết, nhưng trong bất kỳ trường hợp nào thì đặt câu hỏi vẫn luôn là quan trọng nhất.” Thẩm Kiến Quốc nói xong cất tiếng thở dài.

Thấy Cao Kiện hồi lâu vẫn không nói gì, Thẩm Kiến Quốc mới hỏi: “Thế nào, sĩ quan cảnh sát Cao, bây giờ cậu đã tin suy đoán của tôi chưa?”

Cao Kiện một lần nữa suy nghĩ hồi lâu rồi mới trả lời: “Ồ, tôi được mở mắt rồi! Vì thế, theo kiến giải của anh Thẩm thì chỉ cần tìm thấy chiếc lọ đó là vụ án Trần Cường sẽ hoàn toàn lộ chân tướng phải không?”

“Đúng vậy, chắc chắn đây cũng là lý do khiến hung thủ phải mạo hiểm đến đây. Có điều, theo tình hình hiện nay thì rất có thể hung thủ đã tìm được rồi.” Thẩm Kiến Quốc thở dài trả lời.

Chiếc lọ của hung thủ

Cao Kiện suy nghĩ hồi lâu, rồi lại quay nhìn xung quanh, sau đó nói một cách quả quyết: “Không, rất có thể hung thủ vẫn chưa tìm được chiếc lọ đó!”

“Không thể thế được chứ?” Thẩm Kiến Quốc nói vẻ ngờ vực.

“Trước tiên, điều chúng ta có thể khẳng định được là hung thủ bắt đầu tìm cái lọ từ trước khi chúng ta đến đây chưa đến một tiếng. Hơn nữa, như chúng ta đã thấy, căn nhà bị lục tung từ trong ra ngoài, theo tính toán cũng phải mất nửa tiếng, nếu ngay từ đầu hung thủ đã biết chiếc lọ ở đâu thì không bắt buộc phải lục lọi tung lên như vậy. Thêm nữa, rất có thể giữa hung thủ và bà đồng cốt đã xảy ra cãi cọ, bà ta không nói cho biết vị trí chiếc lọ ở đâu nên mới bị hung thủ ra tay tàn độc như vậy. Ngoài ra, bản thân chúng ta chính là một biến số, đúng vào lúc quan trọng nhất thì chúng ta xông vào nên hắn mới không kịp rời đi như vậy. Tổng hợp những điều nói trên có thể thấy, hung thủ vẫn chưa tìm được chiếc lọ.” Cao Kiện nói.

“Ừ, có lý đấy, nói như vậy thì có nghĩa là chúng ta cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch, nhưng vấn đề là chiếc lọ đó nằm ở chỗ nào? Còn nữa, rốt cuộc giữa bà đồng cốt và hung thủ có quan hệ gì? Nếu có thể biết được, vậy thì chúng ta đã tiến thêm một bước đến gần hung thủ rồi.” Thẩm Kiến Quốc gật đầu biểu thị đồng ý.

“Tôi tin rằng chiếc lọ chắc chắn ở trong ngôi nhà này, bà đồng cốt đã không muốn đưa cho hung thủ thì chắc chắn phải cất giấu ở một chỗ vô cùng bí mật, nếu không thì với bản chất thông minh tài giỏi hung thủ sẽ không thể không tìm thấy. Suy đoán như vậy, tôi cho rằng bà đồng cốt nhất định hiểu rất rõ về hung thủ, vì thế mới có thể che mắt được hắn, vậy thì liệu có khả năng bà đồng cốt đã tự sát hay không?” Cao Kiện bắt đầu chuyển mục tiêu.

“Theo tôi thì chúng ta vẫn nên giữ nguyên hiện trường, tôi cảm thấy vụ án này không hề đơn giản như chúng ta nghĩ, có thể chúng ta vẫn cần phải điều tra thêm một bước nữa.” Thẩm Kiến Quốc một lần nữa chau mày, trong lòng ông ta mơ hồ cảm thấy bất an.

“Theo suy luận như vậy, chúng ta có thể bắt đầu từ mạng lưới quan hệ của bà đồng cốt, chắc hẳn sự việc sẽ trở nên đơn giản hơn.” Cao Kiện cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc, các vụ án liên tiếp xảy ra trong thời gian này khiến anh ta thở không ra hơi, vì thế luôn thấy đau đầu nhức óc trước một vụ án tương đối phức tạp như thế này, may mà còn có Thẩm Kiến Quốc cùng anh ta sánh vai tác chiến, nếu không thì chắc chắn anh ta phải bận rộn đến tối tăm mặt mũi.

Cao Kiện nói xong liền báo cáo về sở cảnh sát tình hình ở đây, còn Thẩm Kiến Quốc bắt đầu tiến hành xử lý hiện trường. Có điều, khi kiểm tra kỹ lưỡng thi thể bà đồng cốt, Thẩm Kiến Quốc đột nhiên sững sờ.

“Làm sao vậy?” Cao Kiện bước vào trong nhà trông thấy Thẩm Kiến Quốc đang ngây người ở đó thì không hiểu chuyện gì xảy ra liền hỏi.

“Cậu nhìn tay phải bà ta xem, tôi thấy hơi kỳ lạ.” Thẩm Kiến Quốc tiện thể chỉ về phía ngón tay của bà đồng cốt: “Tôi cảm thấy bà ta đang ngầm ra hiệu một điều gì đó.”

Cao Kiện bước vào trong quan sát, phát hiện thấy ngón trỏ bên phải của bà đồng cốt gập lại hết cỡ, đối ngược hoàn toàn với các ngón khác.

“Thế này là thế nào?” Cao Kiện cũng cảm thấy không hiểu.

Thẩm Kiến Quốc xem xét kỹ lưỡng, thấy trên ngón tay bà đồng cốt có một vết cắn rất nhỏ có hình răng cưa, rõ ràng đây là vết côn trùng cắn.

“Vết cắn trên đó rất mới, chưa thể vượt quá 3 tiếng, bởi vì nếu vượt quá 3 tiếng thì vết cắn sẽ mờ đi, không còn rõ được như vậy nữa. Căn cứ vào mức độ cong gập của ngón tay có thể thấy con côn trùng kia có độc tính rất mạnh, tuy không đến mức gây ra tử vong nhưng cũng khiến hệ thần kinh tạm thời bị tê liệt.” Thẩm Kiến Quốc nói.

“Nói như vậy thì con côn trùng cắn bà đồng cốt bị thương chính là con côn trùng mà chúng ta luôn tìm kiếm đấy à? Còn nữa, có phải trong vòng 3 tiếng hoặc thậm chí là 2 tiếng trước đây bà đồng cốt vẫn còn tiếp xúc với nó hay không?” Cao Kiện suy đoán.

“Ừ, cũng có thể nói như vậy, có một khả năng là bà đồng cốt vừa tiếp xúc với con côn trùng kia thì nhân vật thần bí vào trong phòng đúng như chúng ta trông thấy, không biết tại sao mà nhân vật bí ẩn kia lại sát hại bà đồng cốt.” Thẩm Kiến Quốc nói.

“Nhưng nhân vật bí ẩn kia không lập tức rời đi mà lại lục lọi lung tung khắp phòng, điều này nói lên cái gì?” Cao Kiện trầm tư một lúc rồi đột nhiên trở nên phấn khởi: “Nhân vật bí ẩn chưa tìm thấy con côn trùng, hơn nữa chắc chắn con côn trùng này ở một chỗ rất gần bà đồng cốt.”

Sau đó anh ta bắt đầu tìm kiếm, tập trung tìm ở những chỗ dễ gây chú ý nhất, không bao lâu, anh ta đã tìm thấy chiếc lọ có dán nhãn hiệu ở phía sau bài vị thần linh.

Thẩm Kiến Quốc đón ngay lấy chiếc lọ với vẻ căng thẳng, sau đó đưa lên bên tai lắc nhẹ, rồi lại nghe ngóng kỹ lưỡng, mãi lâu sau mới cất tiếng nói như thể trút được ghánh nặng: “Tìm thấy… bằng chứng rồi!”

Nói như vậy chắc chắn bà đồng cốt rất hiểu người bí ẩn kia, theo lý mà nói thì quan hệ giữa họ khá tốt, người bí ẩn kia không nhất thiết phải giết hại bà ta, vậy thì tại sao bà ta lại chết? Điểm này khiến người ta cảm thấy hơi khó tưởng tượng. Nhưng xét từ địa điểm bị lục lọi ở hiện trường, đó đều là những chỗ vô cùng kín đáo, chứng tỏ nhân vật bí ẩn kia cực kỳ cẩn thận, lòng dạ nghi ngờ cũng rất lớn, mà cũng chính vì vậy nên mới thành ra thông minh quá bị thông minh hại, không làm sao tìm được chiếc lọ.

“Chắc chắn chỉ một lát nữa người của sở cảnh sát sẽ đến đây, tôi mang chứng cứ về trước, anh Thẩm ở lại giúp họ nhé.” Cao Kiện vừa nói vừa chuẩn bị nhận lấy chiếc lọ.

Đúng lúc này một bóng đen phá cửa xông vào, trên tay vung lên con dao sáng loáng, lao thẳng về phía Thẩm Kiến Quốc.

“Anh Thẩm, cẩn thận!” Cao Kiện xưa nay vốn là một tay lão luyện, lập tức nhận thấy nguy hiểm nên nhanh như chớp chắn ngay trước mặt Thẩm Kiến Quốc.

Chỉ thấy tay trái Cao Kiện đẩy ngược trở lại, nhẹ nhàng chặn được con dao, rồi nhân đà bóng đen kia lao tới liền dùng vai đẩy mạnh vào ngực khiến hắn ngã nhào.

Người này đeo mặt nạ nên không nhìn rõ mặt mũi, nhưng rõ ràng đây chính là nhân vạt bí ẩn vừa mới bỏ chạy kia! Nhưng tại sao hắn quay lại đây? Cao Kiện vừa định xông đến bắt người bí ẩn kia thì một bóng đen khác cũng lập tức xông vào cản đường anh ta. Do cả hai đều dùng dao nên sau một hồi vật lộn bóng đen kia đã cứu được nhân vật bí ẩn bỏ chạy….

Câu chuyện này dừng lại ở đây, Thẩm Kiến Quốc nhìn tôi đang nằm trên giường bệnh: “Nghe xong rồi có nghi vấn gì không?”

“Theo em, sư phụ từ xa xôi đến đây gặp em chắc không chỉ đơn giản là kể cho nghe câu chuyện như vậy?” Tôi cố gắng ngồi dậy trên giường bệnh, nhìn Thẩm Kiến Quốc nói.

Sư phụ chỉ cười mà không nói gì.

Tôi tiếp tục hỏi: “Sư phụ đã hỏi vậy thì em quả thật cũng có một câu muốn hỏi, đó là rốt cuộc con côn trùng kia là loại nào? Theo như thầy nói, em không nhớ nổi là mình đã trông thấy con côn trùng bị giấu đó. Còn nữa, đã bắt được hung thủ chưa?”

Lúc này Thẩm Kiến Quốc mới trả lời: “Con côn trùng đó hiện giờ đang ở phòng thí nghiệm để tiến hành xét nghiệm thêm một bước nữa, còn hung thủ, tôi nghĩ có lẽ chỉ có cậu mới có thể bắt được.”

“Em ư? Sư phụ đang đùa đấy à? Bây giờ em vẫn đang là một nghi phạm giết người đây này.” Tôi nhún vai tỏ vẻ không biết làm thế nào.

“Vậy tôi đưa cậu đi gặp một người, khi gặp rồi có thể cậu sẽ hiểu rõ tất cả.”

Thẩm Kiến Quốc vỗ tay, chỉ một lát sau liền có một bóng người từ ngoài đi vào, đến trước mặt tôi.

“Là anh à?” Khi vừa trông thấy anh ta, tôi có cảm giác giống hệt như trông thấy ma đang hiện hình.