Vụ án thứ năm Kế hoạch giả chết
Bản lĩnh của con người không gì khác là sự kết hợp giữa thời gian và lòng kiên trì
- Balzac -
Lời dẫnHàn Phi thở dài một tiếng, bắt đầu kể về bí mật của thế hệ sư phụ tôi từ mười năm trước: “Nhớ lại năm đó, ông Thẩm làm việc trong một tổ chức bí mật của nhà nước, chủ yếu nghiên cứu gien côn trùng. Nhưng đúng lúc hạng mục thí nghiệm của họ đến giai đoạn cuối cùng thì xảy ra vụ nổ lớn, ông Thẩm may mắn sống sót sau vụ nổ nhưng trong danh sách những người tử vong có con gái ông là Thẩm Giai Giai. Học trò của ông cũng không biết sống chết ra sao.”
Sự thậtLại là một đêm mưa, đêm mưa luôn khiến người ta cảm thấy trong lành và yên tĩnh. Khi bạn đứng trên nóc thành phố, bạn giống như một người khổng lồ cúi xuống nhìn thành phố đẹp mê hồn này. Những ngọn đèn đường thấp thoáng hình như đang bắt đầu đung đưa trong bầu không khí tươi mát, cho đến khi con cừu non lạc đường trở thành một bữa tối tội lỗi.
Nửa đêm, giống như một lỗ đen xuất hiện sau khi bàn tay nhuốm lời nguyền địa ngục của mục sư làm bầu trời tan biến, mang lại cho con người ta một cảm giác rơi rớt vừa khó tả vừa không thể cưỡng lại được. Hai người ngồi trong phòng thẩm vấn của chi cục cảnh sát thành phố Nam Minh, mặt tôi trắng bệch, cơ thể hơi gầy yếu mặc bộ quần áo bệnh nhân. Còn người ở trước mặt tôi kia chính là sư phụ Thẩm Kiến Quốc.
Sư phụ kể cho tôi nghe câu chuyện về một nhân vật thần bí, nhưng rồi tình thế thay đổi, lại một lần nữa chuyển chủ đề vào tôi, bảo tôi mới là mấu chốt của câu chuyện này. Tôi vẫn không trông thấy bất kỳ một cơn sóng dữ nào trong mắt sư phụ, tuy nhiên đã không còn giống như trước nữa, trong đôi mắt đó còn chất chứa thêm một nỗi ưu tư.
“Muốn biết kết quả thì hãy đi với tôi.” Sư phụ nói với tôi như vậy lúc ở bệnh viện, và tôi đã lựa chọn mà không chút hoài nghi.
Thẩm Kiến Quốc luôn bí ẩn như vậy. Nếu mỗi người đều chỉ có một lớp màng bảo vệ để chống lại sự quấy nhiễu của bên ngoài, thì không nghi ngờ gì, Thẩm Kiến Quốc phải có đến ba lớp. Mặc dù tôi ở cạnh sư phụ lâu như vậy, nhưng ông giấu lòng mình rất sâu, tìm hiểu suy nghĩ sâu xa của ông cũng không khác gì việc bóc củ hành tây, bóc nhiều lần mắt sẽ cay sè. Con người sư phụ là như vậy, chỉ thích một thân một mình, có thể chính vì thế mà thành ra bí ẩn. Có lẽ, việc ông vô tình bộc lộ ra vẻ thất vọng mới là nguyên nhân chủ yếu khiến tôi đồng ý và tin tưởng ông.
Chúng tôi không ai nói gì, mỗi người đều giữ sự im lặng cần thiết. Tôi đang chờ đợi, chờ đợi câu trả lời như mong muốn từ Thẩm Kiến Quốc dành cho mình; còn ông cũng đang đợi, đó là đợi cho tôi câu trả lời mà ông muốn. Tôi biết, đêm nay chắc chắn sẽ rất dài.
Ông xem đồng hồ đến 3 lần, lúc xem xong lần cuối cùng liền bỏ tôi lại một mình trong phòng thẩm vấn mà vẫn không đưa ra một lời đối thoại nào. Ông rời khỏi phòng thẩm vấn đã một phút, tuy nhiên đối với tôi, từng giây cũng đều là một nỗi giày vò, bởi vì bản thân tôi cũng không biết mình đang chờ đợi gì.
Lại gần một phút nữa trôi qua, ngoài cửa phòng thẩm vấn bỗng nhiên có động tĩnh. Mặc dù tiếng động rất nhỏ, nhưng ở phòng thẩm vấn kín như bưng đến nỗi chiếc kim cũng không lọt này, lại nghe thấy vô cùng rõ ràng. Tôi nghe thấy tiếng ai đó vặn tay nắm cửa phòng thẩm vấn, kèm theo đó là một tiếng “kẹt” vang lên, cửa phòng mở ra.
Một người đàn ông mặc thường phục, đội mũ, đeo kính đen bước vào. Mặc dù cách một lớp kính đen nhưng tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt người này luôn chăm chú nhìn vào tôi ngay từ lúc bước chân vào phòng. Trực giác mách bảo tôi rằng con người này không hề đơn giản. Có điều tôi luôn cảm thấy dáng người này hình như đã gặp ở đâu rồi, mà không tài nào nhớ ra được.
Nhưng chuyện diễn ra ngay sau đó quả thật khiến tôi giật nảy mình, người kia lạnh lùng bỏ kính và mũ, hình dáng cũng ngày càng rõ hơn trong đầu tôi.
Tôi đứng bật dậy, hơn nữa còn ra sức lấy tay giụi mắt! Thần kinh vốn đã rất khó có được một giây thả lỏng của tôi lại lập tức bị kéo căng một lần nữa. Tôi chắc rằng vẻ mặt của mình lúc này hoàn toàn không khác gì ăn phải miếng sầu riêng để quá hạn, tôi hét lên một cách không dám tin: “Hàn Phi sao?”
Người ngồi trước mặt tôi chỉ mỉm cười, không bảo đúng cũng chẳng bảo sai. Anh ta lặng lẽ nhìn tôi, để lại cho tôi một khoảng không gian mênh mông mặc sức tưởng tượng. Anh ta đúng là Hàn Phi đã bị tôi “giết chết” thật sao? Trong lúc này tôi không tài nào hiểu nổi tại sao anh ta lại bỗng nhiên sống sờ sờ ngay trước mặt mình như vậy.
Nếu nói khác biệt lớn nhất giữa tâm trạng của tôi lúc này so với con ngựa hoang bị đứt dây cương là ở chỗ nào, thì đó chính là đến lúc này tôi vẫn giữ được lý trí tỉnh táo: “Không phải, anh không phải Hàn Phi, chẳng phải Hàn Phi đã chết rồi hay sao? Anh tuyệt đối không thể là Hàn Phi.”
“Cậu chắc chắn như thế thật à?” Người rất giống Hàn Phi đang ngồi trước mặt tôi đã lên tiếng, từ giọng nói và điệu bộ của anh ta, không còn nghi ngờ gì nữa, tôi lập tức khẳng định người ngồi trước mặt mình chính là Hàn Phi đã chết!
“Chuyện gì xảy ra thế này?” Mặc dù đã được sư phụ Thẩm Kiến Quốc ngầm bóng gió cho biết, nhưng tình huống này vẫn nằm ngoài khả năng tưởng tượng của tôi.
“Nghĩ kỹ lại xem, có thể cậu sẽ hiểu rõ.” Hàn Phi thôi cười, hai tay đan vào nhau đặt trước ngực với một tư thế vô cùng thư thái, chuyển ngay sang trạng thái nghiền ngẫm suy nghĩ.
Họ đang chơi trò đánh đố với tôi ư? Trước tiên là Thẩm Kiến Quốc, sau đó lại đến Hàn Phi, tại sao họ đều thích làm cho người khác phải đoán, lẽ nào đây lại là căn bệnh chung của giới pháp y hay sao? Kỳ lạ thật. Tôi thầm thề rằng, nếu một ngày nào đó trở thành chuyên gia pháp y thực thụ, chắc chắn cũng sẽ giống như họ.
Tôi suy nghĩ mất một lúc mà vẫn có chỗ nghĩ không ra: “Nói một cách đơn giản, việc Thẩm Kiến Quốc đột ngột xuất hiện và anh “chết” diễn ra trong cùng một ngày, tất nhiên tôi cũng bị bắt trong ngày hôm đó, vậy thì có thể giải thích rằng đây là kế hoạch các anh đã sắp đặt từ trước rồi hay không?”
Hàn Phi nhả thứ vật chất mầu đen ở trên răng ra, có thể nhận thấy anh ta đã sử dụng kỹ xảo một cách vô cùng khéo léo để cải trang thành một người qua đường xa lạ, có một số thứ khiến tôi trông thấy là cảm thấy buồn nôn, ví dụ như thứ vật chất đặc quánh mầu đen trên răng của anh ta kia: “Cậu đoán không nhầm, đây là kế hoạch tôi và Thẩm Kiến Quốc đã bàn bạc từ trước rồi.”
Hình như thấy tôi có vẻ rất phản cảm, anh ta liền vứt thứ vật chất mầu đen kia vào túi rác bên cạnh, tiện đây cũng nói luôn, túi rác này do chính anh ta mang theo đến đây.
“Thế Cao Kiện có biết không?” Tôi hỏi.
Hàn Phi tỏ ra thất vọng: “Anh ta ấy à? Rất tiếc, anh ta không nằm trong số những người được biết, còn lý do cụ thể thế nào tôi không tiện nói ra.”
Tôi lập tức hiểu ra, như vậy là đã có thể lý giải được ánh mắt của Cao Kiện lúc bắt tôi, bởi vì lúc đó anh ta thật sự cho rằng tôi giết chết Hàn Phi. Là người ghét cái ác như kẻ thù, anh ta làm việc luôn quang minh lỗi lạc, lòng dạ ngay thẳng, ánh mắt kia là sự bộc lộ hết sức tự nhiên, nếu như đi làm diễn viên, chắc chắn anh ta sẽ là một diễn viên tồi.
Tuy nhiên tôi vẫn cố tình vặn hỏi: “Tại sao? Tại sao Cao Kiện không nằm trong số đó?”
“Cậu hỏi tại sao không cho Cao Kiện biết phải không? Rất đơn giản, giống như cậu đã thấy đấy.” Hàn Phi nhìn tôi ý tứ sâu xa, tôi cũng nhìn thấy trong mắt anh ta nhiều thứ hơn tôi biết rất nhiều.
“Ừ, nhưng làm thế nào mà anh qua mắt được họ? Dù sao Cao Kiện cũng là một cảnh sát dày dạn kinh nghiệm, giấu được anh ta là một việc không hề đơn giản, có thể nói cho tôi biết làm thế nào mà anh làm được như vậy không?” Vấn đề này quả thật rất làm phiền tôi.
Nhưng Hàn Phi lại bỗng nhiên bật cười ha hả: “Xem ra sư phụ cậu đã không truyền dạy hết bản lĩnh cho cậu rồi, thật ra tất cả những việc này đều là do ông ta làm, cậu đi hỏi sư phụ của mình là rõ ngay thôi, tôi chỉ có thể cho cậu biết rằng việc này có một chút liên quan đến côn trùng.”
Lúc nghe thấy hai tiếng côn trùng, trong lòng tôi cũng tự nhiên thấy phấn khởi hơn. Mặc dù anh ấy chỉ là đưa ra một câu, nhưng tôi tin rằng quá trình suy nghĩ để đưa ra được câu này hoàn toàn không hề nhẹ nhàng giống như anh ấy vừa nói ra. Mặc dù vẫn chưa biết rõ tình hình cụ thể nhưng trong lòng tôi vẫn rất thoải mái, bởi vì trước đó tôi đã từng nghe Thẩm Kiến Quốc nói rằng côn trùng rất rộng lớn thâm sâu, chỉ cần sử dụng đúng cách, chỉ cần suy nghĩ được là sẽ không có gì không thể làm được. Đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu khiến tôi bị côn trùng thu hút mạnh đến như vậy.
Thấy Hàn Phi từ nãy đến giờ cứ loanh quanh mà không đi thẳng vào vấn đề, chắc chắn là muốn để cho tôi có thời gian để kìm bớt sự phấn chấn, nhưng tôi lại cảm thấy hoàn toàn không nhất thiết phải làm như vậy, điều tôi cần lúc này chỉ là một vụ án mà thôi, vì thế tôi chọn cách không dây dưa trì hoãn mà nói thẳng luôn: “Được rồi, nhưng làm như vậy để nhằm mục đích gì? Chẳng lẽ chỉ là để đối phó với một thực tập sinh vừa mới tập tễnh bước vào nghề như tôi à? Theo tôi chắc còn phải có ý đồ khác nữa chứ? Có điều tôi vô cùng tò mò muốn biết rốt cuộc là sự việc gì đáng để các anh phải thực hiện một hành động lớn đến như vậy?”
Giọng nói của Hàn Phi lúc này lại tự nhiên nặng trĩu một cách vô thức, anh ta nhìn tôi nói từng tiếng: “Chuyện này liên quan đến bí mật của một người đã chết từ 10 năm trước, người biết cũng chỉ có tôi và Thẩm Kiến Quốc mà thôi.”
Tôi có thể cảm nhận được nỗi ưu tư trong lời nói của anh ta. Tính cách Hàn Phi xưa nay đã làm gì là làm thẳng một mạch, không hề biết sợ sệt trước sau, vì thế không chuyện gì có thể khiến anh ta phải chịu áp lực lớn đến như vậy, từ đó tôi cũng có thể đoán ra áp lực này là do đã tích tụ rất nhiều năm rồi.
Trong tình cảnh đó, tôi cảm thấy tùy tiện nói chen vào tức là không tôn trọng Hàn Phi, vì thế chọn cách im lặng chờ đợi.
Hàn Phi thở dài một tiếng, bắt đầu kể về bí mật của thế hệ sư phụ tôi từ mười năm trước: “Nhớ lại năm đó, ông Thẩm làm việc trong một tổ chức bí mật của nhà nước, chủ yếu nghiên cứu gien côn trùng. Nhưng đúng lúc hạng mục thí nghiệm của họ đến giai đoạn cuối cùng thì xảy ra vụ nổ lớn, ông Thẩm may mắn sống sót sau vụ nổ nhưng trong danh sách những người tử vong có con gái ông là Thẩm Giai Giai. Học trò của ông cũng không biết sống chết ra sao.”
Thật ra, những lời này của anh ta chỉ là phiên bản sau đó tôi tổng kết lại, còn lúc đó anh ta nói rất dài, hơn nữa còn mang nặng ý kiến chủ quan cá nhân, vì thế tôi mới chép lại để về sau những người như Thẩm Kiến Quốc còn có thể nhắc đến chuyện này, giống như trong phim “Rashomon” của đạo diễn Kurosawa Akira (kể về một vụ giết người, tất cả những người trong cuộc đều miêu tả sự việc theo hướng có lợi cho mình, vì thế trở thành các phiên bản khác nhau theo cách kể của mỗi người khác nhau, từ đó chân tướng của sự việc cũng trở thành “Rashomon” nổi tiếng), chắc rằng sau khi được tất cả những người trong cuộc chỉnh sửa thì toàn bộ sự việc mới có thể hiện ra một cách hoàn chỉnh.
“Sau đó thì sao?” Tôi ho vài tiếng cắt ngang lời kể của Hàn Phi, trước tiên là có ý bảo anh ta rằng mình đã hiểu rõ đầu đuôi sự việc, thứ hai là hoàn toàn có thể hình dung cơ thể tôi lúc này yếu đến mức gió có thể thổi bay, ho như vậy chính là do bản thân không kiểm soát được.
Bấy giờ Hàn Phi mới để ý rằng bản thân đã đề cập đến hơi nhiều chủ đề, vì thế điều chỉnh trạng thái một chút rồi nói tiếp: “Sau đó ông ấy bị một trận ốm nặng, việc con gái ruột và học trò chết trong tay mình quả thật có thể nói là một cú sốc vô cùng lớn ở trên đời. Vì thế, sau khi khỏi ốm ông liền nghỉ việc, mang danh ẩn tích, chúng tôi liên hệ thế nào cũng đều không có kết quả, cho mãi tới khi cậu đến cơ quan cảnh sát.”
Tôi bỗng nhiên nhớ lại sự việc lần đầu tiên gặp Thẩm Kiến Quốc, tôi lớn tiếng bảo ông rằng mình muốn trở thành một nhà trinh thám lớn. Đó là một việc dũng cảm nhất tôi làm trong đời, và cũng chính sau sự việc đó mà ông trở thành sư phụ của tôi. Đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ như in ánh mắt ông nhìn mình, đó là một ánh mắt tràn đầy hy vọng, trong đó tôi nhìn thấy một cuộc sống hoàn toàn mới, bất giác từ tận đáy lòng trào dâng một nỗi xúc động.
“Có vấn đề gì à?” Thấy tôi rất lâu không nói gì, Hàn Phi hỏi.
“À, không có gì, chỉ là nhớ lại một số chuyện thôi. Chuyện anh vừa nói lại có liên quan đến những sự việc xảy ra sau này à?” Việc tôi bị bắt giam rõ ràng là do một tay Thẩm Kiến Quốc sắp đặt, tuy nhiên tôi lại thấy có rất nhiều nghi ngờ, tình cảm mâu thuẫn bắt đầu nảy sinh trong lòng tôi.
Hàn Phi đẩy kính và mũ sang một bên, nói tiếp: “Việc này phải cùng cậu về sở cảnh sát rồi nói nhé, không biết cậu có để ý hay không, nhưng từ sau khi cậu vào sở cảnh sát thì tần suất các vụ án xảy ra ngày càng cao, hơn nữa các manh mối mang tính then chốt để phá án cũng đều bị phá hoại một cách vô tình hay cố ý, chỉ có thông qua hệ thống côn trùng học pháp y mới có thể phá được.”
Thẩm Vân ThiênNghe đến đây, tôi bất giác giật mình: “Chẳng lẽ côn trùng học pháp y không phải sinh ra là để bắt xác chết phải lên tiếng à?”
Hàn Phi lắc đầu bảo: “Ừ, lời cậu nói không sai, nhưng các vụ án xảy ra trước khi cậu đến, một mình tôi cũng đã đủ để phá được, còn sau khi cậu đến, công việc này của tôi lại trở nên phiền toái, nói một cách ngắn gọn, pháp y học đã trở thành công cụ hỗ trợ, còn côn trùng học pháp y lại trở thành đóng vai trò chủ đạo, hơn nữa còn lồng vào với nhau, đến nỗi không lợi dụng côn trùng thì không thể nào phá án được.”
Lúc này, suy nghĩ duy nhất trong đầu tôi là càng nghĩ kỹ càng thấy sợ hãi tột độ. Điều này khiến tôi nhớ đến NASA, thân phận của người này giống như ẩn nấp trong điệp trùng sương mù dày đặc, bóc được lớp này lại còn có lớp khác, càng muốn tìm hiểu cho rõ thì lại càng chìm sâu hơn.
Tôi nhận thấy bản thân đang run rẩy, chỉ có chắp hai tay lại với nhau mới cảm thấy khá hơn một chút. Tôi lấy hết dũng khí bảo với Hàn Phi: “Anh Hàn này, anh muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra, không cần phải dò xét tôi như vậy đâu.”
Lúc này Hàn Phi lại rơi vào trầm lặng. Tôi nhận thấy ánh mắt anh ấy nhìn mình có một chút gì đó tế nhị, cộng với áp lực vô hình đến từ con người NASA cứ như một câu đố khiến tôi bắt đầu cảng thấy một nỗi căng thẳng mơ hồ. Nhưng vẻ trầm lặng của Hàn Phi lại hơi không hợp với lẽ thường, rõ ràng anh ta và tôi không phải là đang nghĩ về cùng một sự việc, vậy thì anh ta đang suy nghĩ về việc gì?
Tôi đột nhiên ý thức được rằng, kể từ lúc bước vào phòng thẩm vấn, từng khâu từng bước của anh ta đều kết thúc chủ đề bằng cách đưa ra câu hỏi, sau đó lại bắt đầu chuyển sang một chủ đề mới, tất cả các nội dung tưởng như chuyện phiếm kia đều do anh ta chủ đạo, còn tôi lại chỉ biết trả lời một cách thụ động, đây chính là một biện pháp dò xét đơn giản nhất!
“Anh Hàn này, không phải anh đang nghi ngờ tôi đấy chứ?” Tôi đưa ra một kết luận vô cùng hoang đường!
Hàn Phi khẽ hít thở sâu một hơi, mí mắt trên hơi căng ra, tay run lên một cách vô thức, mặc dù đây chỉ là chi tiết vô cùng nhỏ nhưng tất cả đều biến tướng thành bằng chứng chứng minh cho suy đoán của tôi.
Khóe miệng Hàn Phi khẽ nhếch lên, nhìn tôi tỏ vẻ không biết làm thế nào: “Quả nhiên cậu rất thông minh, không hổ danh là người được Thẩm Kiến Quốc lựa chọn. Cậu đoán rất đúng, chúng tôi đang luôn nghi ngờ cậu. Chúng tôi vốn cho rằng mối nghi ngờ ở cậu rất lớn, mặc dù không biết rằng chỗ không phù hợp nằm ở đâu. Nhưng trong khi điều tra về cậu, chúng tôi lại vô tình phát hiện ra một việc vô cùng thú vị.”
Tôi vặn hỏi lại theo bản năng: “Việc gì vậy?”
“Đó là từng vụ án trong số các vụ án bắt đầu xảy ra sau khi cậu đến sở cảnh sát tưởng như hoàn toàn độc lập, không hề liên quan với nhau, thế nhưng tiếp tục kéo dài lại phát hiện ra chúng hoặc nhiều hoặc ít đều có liên quan đến phòng thí nghiệm của 10 năm trước.” Hàn Phi nói chắc như đinh đóng cột.
“Việc này nói lên điều gì?” Tôi hỏi.
“Đừng nói là cậu, ngay cả Cao Kiện cũng không rõ chuyện xảy ra ở phòng thí nghiệm năm đó, vì thế dựa vào điều này đã cơ bản loại bỏ được mối nghi ngờ đối với cậu.” Hàn Phi trả lời.
Tôi gãi đầu, lúc này lại càng cảm thấy mơ hồ hơn: “Rốt cuộc là có ý gì?”
Hàn Phi ngừng một lúc, rồi nói với giọng nặng trĩu: “Rất có thể Thẩm Vân Thiên vẫn chưa chết.”
Mắt phải của tôi tự nhiên giật giật: “Chẳng phải vừa rồi anh bảo rằng anh ta cũng chết không toàn thây trong vụ nổ ở phòng thí nghiệm rồi sao?”
Hàn Phi trả lời: “Tôi không nói như vậy, bởi vì trong đống hài cốt không còn nguyên vẹn không phát hiện thấy thi thể của anh ta.”
“Có gì khác nhau chứ? Hơn nữa theo lời anh nói lúc nãy, Thẩm Vân Thiên là học trò của sư phụ tôi, tôi còn phải gọi anh ta là sư huynh nữa, vậy thì anh ta chưa chết chẳng phải là một việc tốt hay sao?” Tôi nói với một vẻ mặt phức tạp.
Nhưng Hàn Phi lại lắc đầu: “Cậu ngây thơ quá, nói với cậu thế này nhé, tôi cũng từng dẫn dắt Thẩm Vân Thiên một thời gian, điều đó làm cho tôi cũng gặp phải không ít phiền toái. Cậu ta là một kẻ chuyên gây phiền phức, không biết trời cao đất dày là gì. Cậu ta là người trong lòng có tính toán không ngay thẳng, có điều tư chất thông minh, thích chuyên tâm nghiên cứu độc lý học pháp y, nhưng cũng chính vì việc này mà suýt chút nữa bị Thẩm Kiến Quốc đuổi ra khỏi sư môn.”
“Đuổi khỏi sư môn à?” Tôi cảm thấy hơi ngạc nhiên, vẫn còn nhớ rằng hôm đầu tiên gặp Hàn Phi, anh ấy đã dùng mấy từ “một lần nữa”. Xem ra con người mà anh ta muốn nhắc đến chắc chắn là Thẩm Vân Thiên rồi. Nhưng rốt cuộc Thẩm Vân Thiên là người như thế nào mà lại hấp dẫn Thẩm Kiến Quốc đến như vậy? Hơn nữa, tại sao anh ta lại có thể học tập và nghiên cứu độc lý học pháp y? Đây là điều Thẩm Kiến Quốc cấm kỵ cơ mà! Như vậy cũng có thể nói là rất táo bạo. Chỉ có điều, liệu có phải chính vì nguyên nhân xuất phát từ Thẩm Vân Thiên mà sư phụ mới cấm tôi dây dưa đến môn khoa học này hay không? Theo tôi chuyện này cũng không phải là hoàn toàn không có khả năng.”
“Ở đây có rất nhiều cách tìm toài. Bởi vì trước đó Thẩm Kiến Quốc đã nhận được thư đe dọa, bảo rằng có người sẽ tìm ông ta để trả thù, trải qua bao nhiêu vụ án như vậy, Thẩm Kiến Quốc cũng đang âm thầm điều tra và đã điều tra ra được một số manh mối về côn trùng mà chỉ các cậu mới hiểu được. Ông ấy rút ra kết luận rằng những vụ án này xảy ra hoàn toàn không phải do ngẫu nhiên. Ví dụ như vụ án Đỗ Phi, hôm đó cậu đến sở cảnh sát báo cáo thì cũng vừa hay có người đến báo án. Lại như vụ án bọc kín xác chết trong bức tường, con ấu trùng ở trên giường…, tại sao lại có chỗ rất khó nói. Lại còn cả vụ án nữ diễn viên nữa, khuôn mặt bị ăn một cách khó hiểu. Cũng giống như bắt đầu từ hôm cậu đến đây, mọi hành động của cậu đều luôn bị giám sát.” Hàn Phi nói mà trong lòng vẫn còn run rẩy sợ hãi.
Tôi nghe xong, nghĩ lại vẫn cảm thấy sợ: “Thật ra tôi đã phát hiện ra điều này từ trước rồi, bởi vì trong mỗi một vụ án tôi đều có một ảo giác rằng hình như có người thứ ba đang điều khiển hướng đi của toàn bộ vụ án, nhưng mà lại nằm ngoài phạm vi vụ án, khiến tôi nghĩ mãi vẫn không tài nào hiểu nổi. Vậy anh ta làm như thế nhằm mục đích gì?”
“Mục đích là gì vẫn còn chưa rõ, nhưng chúng tôi cho rằng nhất định có liên quan đến cậu, vì thế chúng tôi mới thực hiện một canh bạc. Chúng tôi dùng cách này để bắt giam cậu lại, mức độ an toàn của sở cảnh sát thì khỏi phải nghi ngờ, làm như vậy sẽ làm xáo trộn hoạt động theo dõi cậu của đối tượng đứng đằng sau gây tội ác, ngoài ra còn mục đích thứ hai là để tránh đánh rắn động cỏ, từ đó lần theo manh mối tìm ra kẻ đứng đằng sau kia.” Hàn Phi nói.
Trong đầu tôi lập tức xuất hiện liên tưởng rất khó giải thích: “Các anh nghi ngờ con người kia là Thẩm Vân Thiên à?”
Hàn Phi gật đầu không chút do dự, sau đó nói tiếp: “Đúng vậy, cậu có còn nhớ chuyện cậu bắt được con côn trùng màu lục lam có ánh kim đó không?”
Tôi bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó: “Ý anh là?”
Những điều Hàn Phi nói ra sau đó đã chứng minh trực giác của tôi là đúng: “Thật ra con côn trung đó có liên quan rất lớn đến Thẩm Vân Thiên, cộng thêm tác phong nhất quán của kẻ đứng sau gây tội ác cũng rất giống với Thẩm Vân Thiên, vì thế một lần nữa càng tăng thêm mức độ nghi ngờ đối với cậu ta.”
Bấy giờ tôi mới chợt hiểu ra, rồi sau đó lại có một chút nghi ngờ: “Chả trách Thẩm Kiến Quốc đau lòng vì con côn trùng này như vậy, nhưng chỉ dựa vào hai điểm này cũng chưa đủ để để nói lên rằng kẻ đứng đằng sau chắc chắn là Thẩm Vân Thiên phải không?”
Hàn Phi nói: “Tất nhiên, những điều này vẫn chưa đủ để khẳng định, nhưng căn cứ vào các manh mối trong vụ án có thể thấy rằng tất cả những manh mối kẻ đứng đằng sau can thiệp vào đều có liên quan đến côn trùng, hơn nữa còn có một số manh mối cố tình che giấu là không phải côn trùng học pháp y, đây rõ ràng là có kiến thức không hề tầm thường về lĩnh vực này, đồng thời cũng rất hiểu biết về pháp y học, nếu không sẽ không thể làm một cách kín kẽ không có sơ hở được như vậy. Trước đây Thẩm Vân Thiên cũng từng làm việc cùng tôi, chắc chắn là lúc đó cậu ta mới bắt đầu tiếp xúc với pháp y học, trong một thời gian ngắn như vậy cũng chỉ tìm hiểu được tương đối ít, vì thế khi kết nối với các yêu cầu nói ở trên, Thẩm Vân Thiên là đối tượng tình nghi hàng đầu.”
“Xét theo tình hình hiện nay, các anh nên nắm tất cả các tư liệu về Thẩm Vân Thiên, sau đó trực tiếp bắt giữ là được rồi, tại sao còn phải vất vả tốn bao nhiêu công sức để diễn vở kịch này chứ?” Tôi buông hai tay thể hiện cảnh ngộ của mình lúc này, nếu họ đã nắm được mọi chứng cứ rồi thì kết luận của tôi sẽ rất rõ ràng, việc Hàn Phi giả chết hoàn toàn vô nghĩa, chỉ có điều tôi không tiện nói rõ ra mà thôi.
Hàn Phi hiểu được ẩn ý chứa đựng trong đó nhưng anh ấy lại không hề tức giận mà trái lại còn lên tiếng khơi thông tư tưởng cho tôi và kèm theo một chút an ủi: “Nhưng tình hình lại hoàn toàn ngược lại, tất cả những tư liệu chúng tôi nắm được đều là tư liệu từ trước khi Thẩm Vân Thiên mất tích, hơn nữa bây giờ tất cả đều chỉ là một sự suy đoán, hoặc cũng có thể nói là một giả thiết mạnh dạn. Tạm thời chưa nói đến việc kẻ thủ ác đứng đằng sau kia có phải là bản thân Thẩm Vân Thiên hay không, nhưng dựa vào hàng loạt vụ án mạng cậu ta bị tình nghi, chúng tôi có thể tạm thời thấy rằng có một âm mưu lớn hơn nữa đang được lặng lẽ tiến hành, song có rất nhiều dấu vết cho thấy cậu chính là đầu mối chủ yếu để thúc đẩy toàn bộ âm mưu hoặc sự kiện này. Trong tình hình không biết rõ chiều hướng kẻ địch tiến hành quan sát cậu như thế nào, chúng tôi chỉ còn cách hạn chế hành động của cậu.”
Nghe Hàn Phi nói như vậy, chính tôi lại rơi vào trầm tư. Theo ý của anh ấy, ngay từ khi bước chân vào sử cảnh sát thì cuộc sống của tôi đã bắt đầu bị người khác giám sát rồi sao? Nghĩ lại một hồi mà cảm thấy sợ, nhưng mà rốt cuộc con người tôi có chỗ nào đặc biệt để đáng được người ta hoặc có thể là chính Thẩm Vân Thiên phải lao tâm khổ tứ đến như vậy? Kỳ thực khi nghĩ lại, tôi thấy mình chỉ có một việc duy nhất đáng được người khác chú ý, đó là tôi có một vị sư phụ thần bí, tức là Thẩm Kiến Quốc.
Hàn Phi cho rằng tôi đang buồn bực vì bị oan ức một cách vô cớ, vì thế bèn giải thích: “Tất nhiên đây cũng là việc bất đắc dĩ không có cách giải quyết nào khác, tôi biết làm như vậy sẽ khiến cậu sẽ phải chịu uất ức rất lớn, nhưng hiệu quả đạt được đã rất rõ ràng, kể từ khi cậu bị bắt giam thì nhân vật bí ẩn kia cũng dừng hoạt động, điều này chứng tỏ suy đoán của chúng tôi là đúng. Hy sinh nhất thời của cậu là rất xứng đáng.”
Nghĩ đến những sự việc này chỉ càng thêm đau đầu, vì thế tôi đành tìm cách vứt bỏ những suy nghĩ vớ vẩn đó đi, đồng thời nói với vẻ bất đắc dĩ: “Tại sao không cho tôi biết sớm hơn một chút?”
Hàn Phi trả lời vẻ rất chân thành: “Bởi vì có quá nhiều yếu tố không xác định nên đương nhiên càng ít người biết tình hình thực tế sẽ càng tốt, ngay đến cả một người như Cao Kiện chúng tôi cũng không tiết lộ, có lẽ bây giờ anh ta vẫn đang nghĩ tôi đã chết thật rồi. Chỉ có điều, hành động này vô cùng cơ mật, chỉ cần có một chút sai sót là tất cả đều xôi hỏng bỏng không.”
“Nhưng bây giờ cho tôi biết là tại làm sao?” Tôi hỏi.
Từ lúc bước vào phòng thẩm vấn đến giờ, Hàn Phi luôn ở trong trạng thái thả lỏng, có lẽ là không muốn tạo áp lực cho tôi ở một nơi như thế này, nếu không thì tức là do phải ngụy trang quá lâu mà không có cơ hội để thả lỏng. Thế nhưng đến lúc tôi hỏi là tại sao thì nhận thấy anh ấy lập tức thay đổi, hay nói một cách chính xác hơn là thần kinh lại một lần nữa ở vào trạng thái căng thẳng: “Bởi vì thời cơ đến rồi.”
“Thời cơ nào?” Tôi hỏi.
Hàn Phi nói tiếp: “Trong thời gian cậu bị giam giữ, tôi và ông Thẩm cũng không hề nhàn rỗi, chúng tôi điều tra ra được một số manh mối về con người bí ẩn kia. Tuy nhiên, vẫn còn cần một số điều kiện nữa để bắt hắn.”
Tôi thay đổi suy nghĩ: “Nhưng mà việc này có liên quan gì đến tôi?”
Hàn Phi nhìn tôi: “Tôi đã nói rồi, thật ra cậu mới là người có ý nghĩa quyết định trong toàn bộ sự việc này, ở một mức độ nhất định, hành động của cậu có tác dụng ảnh hưởng hoặc chi phối hành động của nhân vật bí ẩn đó. Mặc dù không rõ cụ thể là tại sao, nhưng tôi tin rằng chúng tôi phải dựa cả vào cậu mới có thể làm được.”
Tôi nghe anh ta nói vậy thì lại không khỏi có suy nghĩ rằng mình đang bị lợi dụng, hơn nữa họ còn hoàn toàn không suy nghĩ gì đến cảm nhận của tôi. Tôi chẳng khác gì một con chuột bạch trong phòng thí nghiệm, bị người ta đưa lên “động cơ vĩnh cửu” cứ thế chạy liện tục, hơn nữa thi thoảng còn tiêm thuốc kích thích, nhưng mục đích lại chỉ là đẩy tôi lên tuyến đầu của “chiến tranh”! Tôi chỉ muốn yên tĩnh làm một “nhà trinh thám”, không hề có cảm hứng với việc tạo dựng sự nghiệp gì gì đó. Vậy mà cách làm này của họ rõ ràng là đang chà đạp lên danh dự của tôi.
“Dựa cả vào tôi à? Đừng giở mấy trò vô dụng đó nữa. Tôi hỏi anh, các anh giấu giếm tôi làm những gì, có từng ghĩ rằng nếu tôi không hợp tác thì sẽ làm thế nào không?” Tôi nổi giận, chằm chằm nhìn Hàn Phi mà hỏi.
Hàn Phi đang định nói tiếp nhưng thấy tôi như vậy thì đột nhiên sững sờ, bèn đưa mắt nhìn tôi muốn nói mà không nói được, còn tôi cũng hoàn toàn mất hết hứng thú nói chuyện. Cứ như vậy, hai người chúng tôi nhìn nhau, không gian hình như đông cứng, chủ đề nói chuyện cũng kết thúc trong im lặng như vậy, phòng thẩm vấn rơi vào trạng thái trầm lặng không biết đến bao giờ.
Kế hoạch giả chếtKhông biết thời gian kéo dài bao lâu, đôi mắt Hàn Phi thoát khỏi trạng thái nhìn trân trân, anh ấy thở một tiếng thật dài, sau đó khẽ vỗ trán: “Việc này tương đối khó giải quyết.”
Rồi anh ấy lại nhìn tôi, tuy nhiên anh mắt đã bớt phần trang nghiêm mà thêm phần suy nghĩ: “Cậu nghĩ rằng bây giờ cậu đang sống bình an vô sự, đó là vì sao? Chúng tôi đưa được cậu vào đây thì cũng có thể đưa cậu ra ngoài, nhưng tiền đề là cậu phải phối hợp, nếu cậu cứ cố chấp quyết làm theo ý mình thì tôi cũng có thể tiếp tục giả chết, như vậy vụ án cậu cố ý mưu sát nhân viên pháp y cấp một quốc gia sẽ nhanh chóng được giải quyết, hậu quả thế nào không cần nói chắc cậu cũng đã biết.”
“Anh!” Tôi hoàn toàn không có một chút cơ hội để phản bác.
Hàn Phi lại chuyển sang ngon ngọt khuyên nhủ tôi: “Tôi không có ý uy hiếp cậu, nhưng cậu phải hiểu rằng cậu không có lựa chọn nào khác. Cậu đã chọn dấn thân vào con đường pháp y này thì phải có trách nhiệm phục vụ đất nước, trên con đường này làm sao có thể luôn thuận buồm xuôi gió được? Để đi hết con đường này, sẽ khó khăn hơn cậu nghĩ rất nhiều.”
Tôi cảm thấy mình không còn cách nào khác, nhưng vẫn không cam tâm: “Tôi muốn gặp sư phụ.”
Hàn Phi thở phào một hơi, tôi có thể cảm nhận được trong đó sự thả lỏng: “Cậu sẽ được gặp, nhưng không phải bây giờ.”
“Vậy phải đến lúc nào, tôi cần gặp ông ấy ngay bây giờ.” Tôi nhìn Hàn Phi, nói.
Anh ấy vừa định nói gì đó thì cửa chính phòng thẩm vấn kêu lên “cọt kẹt” rồi mở ra.
“Không cần phải phiền phức như vậy, tôi đây rồi.” Tôi nhìn về phía người vừa lên tiếng, không phải ai khác mà chính là Thẩm Kiến Quốc.
“Cậu Hàn, cậu ra ngoài trước đi, để mình tôi nói chuyện với cậu chàng này.” Ông nhìn Hàn Phi rồi ngồi vào vị trí anh ta, còn anh ấy lại liếc nhìn tôi ý tứ sâu xa, sau đó quay lưng đi thẳng ra khỏi phòng thẩm vấn.
Bây giờ trong phòng thẩm vấn chỉ còn lại tôi và Thẩm Kiến Quốc, tôi nhìn ông, ông cũng nhìn tôi, cứ như vậy, căn phòng lại chìm vào yên tĩnh.
“Tại sao?” Ý tôi hỏi rất rõ ràng, nhưng lại cũng rất mơ hồ, một câu hỏi chứa đựng quá nhiều yếu tố không xác định, nói lên rằng tôi đang bối rối và bất lực. Còn với Thẩm Kiến Quốc thì sao? Có lẽ cũng là một câu hỏi khó.
“Tại sao à? Trước tiên phải hỏi chính bản thân cậu.” Thẩm Kiến Quốc lại đẩy câu hỏi khó này lại cho tôi: “Tại sao cậu lại quen biết tôi.”
Câu hỏi này lập tức kéo tôi trở về quãng thời gian trước khi thật sự quen biết Thẩm Kiến Quốc, chỉ vì một chút sai sót mà đã khiến mơ ước trở thành nhà trinh thám của tôi tan thành bọt nước, nhưng cũng chính nhờ có Thẩm Kiến Quốc tồn tại trên đời này mà tôi mới tìm được hướng đi của cuộc đời, nếm trải được mùi vị của khát vọng và phát hiện ra chính mình.
“Tại sao? Tại sao!” Tôi lẩm bẩm tự hỏi.
“Vì thế cậu cần hỏi tại sao? Hay là phải hỏi rằng làm thế nào?” Thẩm Kiến Quốc nói.
Thẩm Kiến Quốc chính là có năng lực như vậy. Để tay lên ngực tự hỏi, nếu không có ông, đương nhiên cũng không có tôi ngày hôm nay. Nhưng nếu tôi không có ham muốn, ham muốn trở thành “nhà trinh thám”, thì cũng không rơi vào tình cảnh khốn khổ như hôm nay. Vì thế, tất cả mọi thứ của ngày hôm nay thật ra đều là câu hỏi khó do chính tôi đặt ra cho mình, chỉ cần tôi có ham muốn, có mơ ước cần phải theo đuổi thì những khó khăn như vậy sẽ giảm bớt theo ý muốn, vấn đề là tôi đối mặt với nó theo đúng lòng mình, hay là vứt bỏ lý tưởng để chạy trốn.
“Em hiểu rồi, cảm ơn sư phụ!” Bây giờ tôi mới hiểu ra đây là họ đang giúp tôi. Những khó khắn này đòi hỏi tôi phải tự mình đối mặt với nó, nếu tôi có chỗ nào đặc biệt, thì cũng chỉ có một chỗ duy nhất, đó là tôi có một sư phụ tên là Thẩm Kiến Quốc.
Thẩm Kiến Quốc khẽ nhếch mép, nhưng ánh mắt lại hơi chút ảm đạm: “Thật không giấu gì, nhiệt huyết cháy bóng với mơ ước của cậu khiến tôi nhìn thấy trên người cậu bóng dáng của Thẩm Vân Thiên, đây cũng chính là lý do khiến tôi thu nhận cậu. Mặc dù Thẩm Vân Thiên, học trò giỏi một thời của tôi, là người có tư chất thông minh, nhưng tính tình cô độc và kiêu ngạo, làm việc tương đối cực đoan, vậy mà tôi lại luôn nuông chiều cậu ta, vì thế lâu dần mới sinh ra họa lớn. Nếu quả thật cậu ta quay về, thì e rằng ngay cả tôi cũng không thể ngăn cản được một khi cậu ta đã muốn làm việc gì. Nhưng nếu đó là cậu, thì có thể còn có khả năng.”
Tôi nghe Thẩm Kiến Quốc nói những lời như vậy thì cảm thấy có một luồng hơi ấm chạy thẳng vào tim, nhưng vẫn còn cảm thấy ngờ vực: “Theo ý anh Hàn nói thì bây giờ Thẩm Vân Thiên đã khác xa ngày xưa, trình độ chuyên môn hơn hẳn em, nếu ngay cả sư phụ còn không có cách nào ngăn chặn được thì em làm sao có thể làm được chứ?”
“Trải qua nhiều việc như vậy, tôi dần dần phát hiện ra rằng mặc dù tư chất của cậu kém Thẩm Vân Thiên rất xa, nhưng cậu lại có một niềm tin sắt đá không bao giờ chịu từ bỏ, chính nhiệt huyết cháy bỏng đó của cậu đã phá vỡ cách nhìn của tôi về yếu tố tư chất, tốc độ trưởng thành của cậu nhanh đến mức người bình thường không thể nào so sánh được. Nếu có một ngày, tôi nói rằng nếu, chúng ta ngang bằng nhau về mặt vật lý, thì hãy đồng ý với tôi rằng cậu chắc chắn nhận gánh vác nhiệm vụ nặng nề này.” Từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ thấy Thẩm Kiến Quốc đa sầu đa cảm đến như vậy, mặc dù đây có thể chỉ là tiện mồm nói ra, nhưng vẫn khiến tôi sục sôi một bầu nhiệt huyết.
“Được, em nhất định dốc hết sức làm việc, không để sư phụ phải thất vọng.” Tôi hướng về phía sư phụ thực hiện động tác đứng nghiêm như quân lệnh.
“Nhưng mà, bây giờ em cần phải làm gì?” Cuối cùng trái tim tôi đã được cởi trói, sự việc cũng đã đến lúc cần phải giải quyết, thật lòng mà nói, tôi vẫn luôn trông chờ ngày này từ lâu rồi.
Thật ra, đối với tôi mà nói, điều thú vị nhất khi phá án không phải là kết quả ra sao mà lại là quá trình tiến hành điều tra, cuộc chiến đấu giữa chính và tà này là cuộc chiến đầu trí tuệ cao, lấy tình tiết bé nhỏ để giành phần thắng, lúc này hình như những chuyện như vậy đang xảy ra trên con người tôi.
Thẩm Kiến Quốc không trả lời trực tiếp câu hỏi của tôi mà chỉ nói nhỏ: “Hàn Phi sẽ cho cậu biết việc cần làm tiếp theo, cậu phải phối hợp tốt với cậu ta, tôi sẽ biến mất một thời gian, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không được tìm tôi.”
“Sư phụ phải đi đâu?” Trong lòng tôi hơi cảm thấy bất an.
Thẩm Kiến Quốc nhìn lên trần nhà với vẻ suy nghĩ sâu xa: “Có một số việc tôi phải tự mình làm, nếu không thì sẽ phải ân hận suốt đời.”
“Chắc hẳn sư phụ có lý riêng của mình, Tô Trạch không tiện hỏi nhiều, có điều vẫn xin sư phụ phải chú ý bảo trọng!” Mặc dù cảm thấy bất an, nhưng cũng giống như lời sư phụ nói, cái gì phải đến thì cuối cùng cũng vẫn đến, né tránh sẽ mãi mãi không thể nào giải quyết được, mỗi người đều có một việc nhất thiết phải tự mình làm, vì thế tôi cảm thấy rất thoải mái.
Thẩm Kiến Quốc nhìn tôi, không biết có phải là ảo giác hay không mà ánh mắt của ông hình như đang phát ra tia sáng rực rỡ: “Được rồi, sư phụ cũng phải đi rồi, công việc tiếp theo nhờ cả vào cậu đấy, tôi sẽ luôn theo dõi cậu.”
Nói xong, Thẩm Kiến Quốc liền đi ra. Tôi không biết lần chia tay này của ông nói lên điều gì, nhưng cảm giác bất an trong lòng tôi cũng ngày càng tăng lên theo bước ông ra đi.
Chỉ một lát sau Hàn Phi liền bước vào, nhưng anh đã lại một lần nữa cải trang xong, nếu tôi chưa từng thấy cách ăn mặc của anh ấy thì có lẽ không thể nhận ra được: “Nghĩ thông rồi chứ? Vậy thì đi theo tôi nào.”
Tôi khịt khịt mũi, sau đó hỏi: “Đi đâu?”
“Đến một nơi cậu hiểu rõ nhất.”
Dụ bắt NASATôi đi theo Hàn Phi, trong lòng trầm ngâm suy nghĩ, quả nhiên anh ấy đưa tôi đến phòng giải phẫu.
Hàn Phi khóa trái cửa rồi mới cẩn thận lấy từ trong túi ra một chiếc lọ được chế tác tinh xảo đưa ra trước mặt tôi, đồng thời chỉ vào một số chữ viết trên miệng lọ: “Cậu có biết những ký hiệu này hàm nghĩa là gì không?”
Tôi đón lấy chiếc lọ quan sát kỹ lưỡng, trên đó viết rất rõ 4 chữ cái NASA!
“Anh lấy được chiếc lọ này ở đâu vậy?” Tôi dường như kêu thét lên.
Hàn Phi lập tức bịt miệng tôi lại, sau đó khẽ lên tiếng quở trách: “Bé tiếng một chút! Sợ người khác không nghe thấy hay sao hả?”
Nhưng những lời Hàn Phi nói tiếp sau đó lại khiến tôi không có lời nào để đáp lại được: “Chiếc lọ này chính là manh mối nhân vật bí ẩn để lại, rõ ràng mấy chữ NASA này có ý ám chỉ một điều gì đó nhưng chúng tôi không thể nào đoán ra được, vì thế Thẩm Kiến Quốc bảo tôi hỏi cậu điều này, ông ấy bảo rằng có thể cậu biết được hàm nghĩa thật sự của những chữ này.”
Tôi đột nhiên cảm thấy rằng NASA chính là nhân vật bí ẩn! Thông tin này giống như một quả bom hạng nặng bùng nổ trong đầu tôi! Đến nỗi tôi không kịp suy nghĩ, tại sao lại thế được? NASA luôn giúp đỡ tôi, làm sao có thể là kẻ đứng đằng sau xúi giục gây ra các vụ án giết người chứ?
“Tôi nói nhé, tại sao lại là cậu có thể biết được? Thẩm Kiến Quốc còn đặc biệt dặn tôi phải hỏi cậu, quả thật ông ấy rất hy vọng vào cậu.” Hàn Phi thấy tôi lắc đầu thì nói như vậy với vẻ thất vọng.
Tôi nghĩ Thẩm Kiến Quốc có ý đặc biệt làm như vậy chắc là do đã biết được điều gì đó. Lẽ nào ông ấy biết chuyện NASA giúp tôi phá án? Rõ ràng là không thể, nói như vậy cũng tức là họ không biết chuyện NASA chính là nhân vật bí ẩn kia.
Mặc dù có rất nhiều điểm nghi ngờ, nhưng lúc này độ tin cậy ở Hàn Phi là lớn nhất, tuy nhiên theo tôi nghĩ, đối tượng họ nghi ngờ là một “nhà hảo tâm” không giống như một kẻ tội phạm, vậy thì ngay chính bản thân chuyện này đã có vấn đề, nhưng tôi không rõ rốt cuộc vấn đề nằm ở chỗ nào.
“Nếu tôi đoán không nhầm, NASA chính là biệt hiệu của nhân vật bí ẩn, hơn nữa còn liên lạc với tôi tương đối nhiều.” Tôi không để Hàn Phi phải đợi lâu, sau khi nói xong tôi để ý thấy Hàn Phi bỗng nhiên tỏ vẻ rất thoải mái. Biểu hiện trái ngược này chỉ có một cách giải thích, đó là Hàn Phi biết NASA chính là nhân vật bí ẩn, nhưng anh ta lại sử dụng chiêu thức vu hồi này để mượn chính miệng tôi nói ra, tôi cảm nhận thấy mùi vị của sự dò xét.
“Anh Hàn này, có phải là anh không tin tôi không!” Tôi không có bụng dạ quá sâu xa, hơn nữa cảm thấy Hàn Phi không có lý do gì để hại mình, nhưng cảm giác bị ngươi ta nghi ngờ quả thật rất khó chịu, giống như thể bị một hòn đá to đè nặng trong lòng, trong khoảng thời gian này tôi đã phải chịu đựng đủ những ngày hoài nghi lo lắng rồi. Nghi ngờ trước mắt chính là hành động bí mật của Thẩm Kiến Quốc và Hàn Phi, mặc dù có thể nói thông suốt nhưng với tình hình hiện tại quả thật đang có một cảm giác bị đè nén mà không thể nào hòa nhập được.
Hàn Phi một lần nữa nhìn tôi chằm chằm, tuy nhiên anh ấy lập tức thay đổi, nửa đùa nửa thật bảo: “Thôi được rồi, lúc đầu tôi vẫn còn có chút nghi ngờ cậu, trong những lúc đặc biệt cũng không biết làm thế nào, vì thế cho rằng cần phải cẩn thận một chút là được, nhưng vừa nãy cậu đã xóa bỏ toàn bộ những nghi ngờ đó rồi, bây giờ chúng ta đi thẳng vào chủ đề chính nhé.”
Hàn Phi luôn thể hiện là người từng trải, chỉ cần dăm câu ba điều đã xóa bỏ hoàn toàn những khó xử vừa rồi, đồng thời cũng khiến tôi thoải mái trở lại.
Việc tiếp theo đúng như lời Hàn Phi nói, chúng tôi chính thức đi vào chủ đề chính.
Qua lời Hàn Phi, tôi biết rằng họ đã nắm được rất niều tài liệu liên quan đến nhân vật bí ẩn NASA, mặc dù vậy nhưng lại không có đủ chứng cứ để bắt anh ta, điều này khiến mọi người không biết làm thế nào. Do biết được mối liên hệ giữa tôi và nhân vật bí ẩn NASA nên họ cho rằng muốn bắt được đối tượng này thì phải lấy tôi làm mồi nhử, sau đó bắt gọn đối tượng.
Tất nhiên, trong tình hình bình thường tôi luôn bị NASA dắt mũi, căn bản không thể phát hiện được động cơ và chiều hướng hành động của anh ta, còn anh ta lại luôn nắm được chiều hướng hành động của tôi như trong lòng bàn tay. Tuy nhiên, lúc này tôi đang là đối tượng tình nghi giết người, thân phận này vô cùng thuận lợi để có thể đảo ngược tình thế, cộng thêm sự dịch chuyển của thời gian, tôi đã trở thành người nắm thế chủ động, như vậy lại càng có lợi hơn cho việc thực hiện kế hoạch. Vì thế, tất cả mọi hy sinh đều rất xứng đáng.
Thực ra câu chuyện sư phụ Thẩm Kiến Quốc kể là một vụ án có thật, con côn trùng có thể dựa vào đó để tìm thấy hung thủ kia cũng đã bị chúng tôi bắt được. Chúng tôi sử dụng tài khoản NASA đưa cho để giành được sự tin tưởng của anh ta, lấy lý do cần trốn khỏi trại giam để nhờ anh ta giúp đỡ.
Dưới sự phối hợp bí mật của Cao Kiện, tôi lừa được hung thủ tin tưởng. Sau đó tôi lại mạo hiểm gặp mặt hung thủ, đồng thời phối hợp với người của sở cảnh sát bắt được hắn. Nhờ con côn trùng kia, chúng tôi xác định đúng thân phận của hung thủ, kết thúc hành động bắt giữ. Hàn Phi cũng “sống lại” một cách thuận lợi và trở về cương vị công tác cũ, đương nhiên tôi cũng “vô tội” và được tha bổng.
Nhưng Cao Kiện lại trở nên nghiêm túc và hết sức lạnh lùng, có lẽ là do tức giận vì bị lừa dối. Còn Thẩm Kiến Quốc thì thực hiện đúng như lời nói lúc trước, giấu kín tung tích, không biết đi đâu.
Có điều, khi bị bắt giữ, đối tượng phạm tội lại không hề có dấu hiệu chạy trốn mà chỉ luôn nhìn tôi cười khẩy, hình như hắn đã biết trước chính tôi là mồi nhử vậy. Tôi cố gắng xóa điệu cười này của anh ta ra khỏi đầu óc mình mà không sao xóa nổi, luôn cảm thấy rằng có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không biết làm thế nào để nói ra được.