← Quay lại trang sách

Vụ án thứ sáu Bướm lửa tự bốc cháy

Việc khó khăn nhất là nhận biết chính mình

- Hy Lạp -

Lời dẫn

Mặc dù trong phòng tương đối lộn xộn, lại thêm Hàn Phi đặt đủ loại thẻ bài lớn nhỏ ở khắp các xó xỉnh nên càng thể hiện rõ một không khí kỳ dị, nhưng vẫn có thể thấy rằng lúc chủ nhân còn sống, căn phòng này được chia thành ba thế giới khác nhau.

Trước tiên là phòng ngủ, nơi này sạch sẽ ngăn nắp, có thể thấy lúc còn sống người này rất quan tâm coi trọng giấc ngủ; sau đó là phòng bếp, sở dĩ tôi chia bếp thành một thế giới riêng là bởi vì trong bếp cơ bản không có sắp xếp gì đáng nói, chỉ toàn là những chậu sắt xếp chồng lên nhau, hơn nữa trong các chậu sắt lộn xộn đó đều có những miếng thịt vụn không biết đã để từ lúc nào, lúc này đã nhung nhúc giòi bọ; ngoài ra còn có một địa điểm khác là phòng khách, nhưng nếu xét một cách chặt chẽ thì chỗ này không đáng gọi là phòng khách, bởi vì trong đó đặt một cái bàn, một cái bàn mang đến cho tôi cảm giác hết sức quen thuộc, mặc dù đã đổ sập nhưng từ lớp bụi trên nền nhà phía dưới chiếc bàn này ít hơn hẳn so với những chỗ khác thì có thể thấy rằng nó không phải tạm thời đặt ở đây mà đã được đặt từ rất lâu rồi. Lẽ nào người chết cũng là một người ham mê côn trùng? Suy nghĩ kỳ quái này bỗng nhiên xuất hiện trong đầu tôi.

Người ham mê côn trùng

Trải qua mấy đêm mưa to gột rửa, cuối cùng thành phố Nam Minh cũng bắt đầu trời quang mây tạnh, tia nắng ấm áp pha lẫn gió mát chỉ có ở giai đoạn cuối xuân nhân cơ hội xâm nhập thành phố. Ở một góc thành phố Nam Minh, một con ruồi không may mắc vào mạng nhện đang ra sức giãy giụa hòng thoát khỏi nanh vuốt của số phận, đúng vào lúc con nhện đang chuẩn bị quấn nó lại để làm của riêng thì một con chim bắt nhện xuất hiện.

Những chuyện giống như vậy cứ lặng lẽ diễn ra ở khắp các ngõ ngách của thành phố, chỉ khác nhau ở thời gian và nhân vật mà thôi.

Vụ án Hàn Phi “bị hại” kết thúc cùng với việc nhân vật bí ẩn bị bắt, Hàn Phi cũng xuất hiện một cách đường đường chính chính trước mắt chúng tôi. Cái gọi là người bị hại trong vụ án này đã không có, vì thế theo lý tôi cũng được khôi phục địa vị là thực tập sinh pháp y. Mặc dù chỉ đưa ra một câu như vậy nhưng tôi hiểu rằng chắc chắn chỉ có Hàn Phi và Thẩm Kiến Quốc mới hiểu được những rắc rối ở bên trong đó.

Nhưng sau khi vụ án kết thúc, Thẩm Kiến Quốc lại một lần nữa biến mất không rõ tung tích. Sở cảnh sát ý thức được tầm quan trọng của chuyên gia côn trùng học pháp y nên đương nhiên chỗ thiếu khuyết này lại đổ lên đầu tôi, từ vị tri thực tập sinh tôi được nâng cấp bổ nhiệm trực tiếp làm nhân vên pháp y, một điều hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của tôi.

Nhưng nếu suy nghĩ kỹ một chút thì thấy rằng, mặc dù tạm thời đang bị bắt giữ nhưng từ khi nhân vật bí ẩn kia xuất hiện quả thật đã tấn công khá quyết liệt vào pháp y, vì thế côn trùng học pháp y được đẩy lên đỉnh cao của giới pháp y. Hơn nữa, tôi phỏng đoán rằng đây có lẽ cũng coi như là để bù đắp cho nhưng hy sinh của tôi. Tuy nhiên chủ yếu nhất vẫn phải dựa vào năng lực của chính bản thân tôi, mặc dù khác biệt hẳn về chất so với Thẩm Kiến Quốc nhưng xử lý những vụ án đơn giản thì đương nhiên không thành vấn đề.

Có điều, người của sở cảnh sát từ trước đến giờ luôn tôn sùng một câu: thà không dùng chứ đừng chất đống. Với tình hình hiện nay, như thế cũng coi như là một sự thừa nhận đối với tôi rồi.

Một ngày sau khi nhân vật bí ẩn bị bắt, tôi lại một lần nữa nhận được tin tức báo án, người ta phát hiện có một thi thể cháy đen ở phía nam thành phố. Hàn Phi là chuyên gia giám định pháp y cao nhất nên đương nhiên nhận lệnh đến khám nghiệm hiện trường. Tuy nhiên, theo ý kiến của anh ấy, rất có thể vụ án này không tránh khỏi có liên quan đến côn trùng, hơn nữa xác chết bị hủy hoại rất nặng nên pháp y học thông thường rất khó thu thập được những bằng chứng có giá trị.

Vì thế, với danh nghĩa là chuyên gia côn trùng học pháp y, tôi cũng được điều đi phối hợp với Hàn Phi.

Trên đường đến hiện trường xảy ra vụ án tôi tình cờ gặp Cao Kiện, anh ấy vẫn mang một vẻ mặt vội vội vàng vàng như thường thấy, chỉ khác là ở giữa hai lông mày không còn thấy vẻ nghiêm trọng nữa. Sau đó tôi mới biết là vụ án này chủ yếu do Cao Kiện phụ trách, vì thế anh ấy bảo tôi lên xe cùng đi với mình.

Theo thói quen, tôi định ngồi xuống ghế sau của chiếc xe cảnh sát nhưng Cao Kiện đề nghị lên ngồi ở ghế lái phụ. Tôi vẫn nhớ rằng lúc trước, đây là vị trí Hàn Phi chuyên ngồi mỗi khi xảy ra vụ án. Mặc dù không muốn, nhưng tôi biết rằng Cao Kiện dù ít dù nhiều cũng cảm thấy áy náy về những ngày tôi bị bắt giam, vì thế mới làm như vậy.

Nhưng Cao Kiện từ đầu đến cuối không hề biết ngọn nguồn của toàn bộ sự việc, cho đến khi biết được thì việc đầu tiên anh ta làm là “cãi nhau” với Hàn Phi. Tuy nhiên đây là nhiệm vụ bí mật do cấp trên giao, mà Cao Kiện cũng không phải là kẻ lỗ mãng nên đương nhiên biết thế nào là nặng nhẹ, thế nào là thong thả hay cấp bách. Mặc dù có lúc “tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi” nhưng về bản chất Cao Kiện lại rất tinh tế tỉ mỉ, đó là phẩm chất bắt buộc phải có của một cảnh sát lão luyện, và cũng chính là lý do khiến tôi vô cùng khâm phục anh ấy.

Chúng tôi im lặng trên suốt đường đi, ai cũng đều suy nghĩ về việc của riêng mình. Tôi thật sự không biết nên nói gì, còn với Cao Kiện, chắc là đang bận tâm lo nghĩ về vụ án.

Lúc chúng tôi đến hiện trường, khu vực này đã được quây kín trong lớp lớp vòng vây cảnh giới, ngoài ra cảnh sát còn thực hiện một số biện pháp đánh dấu cắm mốc bảo vệ hiện trường, vừa trông thấy đã biết đây là kiệt tác của Hàn Phi. Tôi bị nhốt trong buồng giam chật hẹp quá lâu, nên trước cảnh tượng này không khỏi nhớ đến lần đầu tiên gặp Hàn Phi với một cảm giác xúc động.

Tôi nhớ Hàn Phi vẫn thường nói rằng hiện trường cũng như chiến trường, không được phép có một chút qua loa đại khái. Ngoài ra, lòng nhiệt tình của anh ta đối với nghề nghiệp này còn đã đạt đến mức độ không thể nào hơn được nữa, mỗi khi nghe thấy xảy ra vụ án là đều thể hiện một sự xúc động lạ thường. Anh ấy nói rằng, mỗi xác chết đều có một mùi vị đặc biệt, đó là mùi vị mà chỉ những người thường xuyên tiếp xúc với xác chết mới có thể “ngửi” thấy được. Giống như anh ấy, vì quanh năm suốt tháng làm việc trong phòng giải phẫu nên cũng tự nhiên thích ngửi mùi formalin. Ở đây cũng không khó giải thích tại sao Hàn Phi là chuyên gia giám định pháp y hàng đầu của thành phố Nam Minh.

Nhưng hôm nay không hiểu sao mà mãi chẳng thấy bóng dáng Hàn Phi đâu cả, điều này không khỏi làm tôi cảm thấy nghi ngờ. Nếu là lúc trước, anh ấy chắc chắn phải đến tìm Cao Kiện sớm nhất để bàn bạc về chiều hướng của vụ án. Nhưng hôm nay thật không ngờ tôi lại không trông thấy anh ấy, vì thế tôi bắt đầu đi loanh quanh xem xét.

Hiện trường vụ án nằmr một tòa chung cư 3 tầng. Không biết có phải do ảo giác hay không mà tôi tình cờ trông thấy ở phía bên ngoài một ô cửa sổ đang bốc lên một làn khói xanh mỏng. Nhưng khi tôi quan sát kỹ thì thấy trên kính của của căn hộ có ô cửa bốc khói xanh đó còn có thêm một lớp vật chất màu đen so với các căn khác.

“Xin hỏi trước khi chúng tôi đến ở đây có xảy ra vụ cháy nào không?” Tôi buột miệng hỏi.

Viên cảnh sát ở bên cạnh Cao Kiện nhìn tôi rồi lại nhìn sang Cao Kiện với vẻ ngờ vực: “Cảnh sát Cao, vị này là?”

Cao Kiện vỗ trán nói: “Xem tôi đãng trí chưa kìa, vị này là chuyên gia côn trùng học pháp y mới nhậm chức, mấy hôm vừa rồi khi cậu đến thì cậu ấy lại đang đi đào tạo chuyên sâu ở nơi khác nên không biết là cũng phải thôi.”

Đào tạo chuyên sâu ở nơi khác ư? Câu nói này làm tôi cảm thấy ngại ngùng. Nhưng vì sự việc kia là chuyện cơ mật nên đương nhiên Cao Kiện biết nên nói gì và không nên nói gì, mà cho dù anh ta nói đúng sự thật thì cũng không thể dăm câu ba điều mà nói hết được, vì thế nói như vậy cũng tránh được không ít phiền phức.

Lúc này viên cảnh sát cũng chạc tuổi tôi này mới như bừng tỉnh, nói: “Ồ, thì ra là vậy. Ở đây không xảy ra vụ cháy nào cả, nhưng tình hình lại không khác là mấy so với một vụ hỏa hoạn.”

Anh ta nói như vậy làm tôi chẳng biết đúng hay là sai, thế nào là không xảy ra hỏa hoạn mà lại không khác gì đã xảy ra hỏa hoạn chứ? Vì thế tôi hỏi với vẻ nghi ngờ: “Tại sao lại nói như vậy?”

Viên cảnh sát nói tiếp: “Bởi vì có người tự thiêu ở trong nhà nhưng không gây ra cháy lớn, những người nhận được tin báo án là anh em lính cứu hỏa, nhưng khi họ đến nơi thì lập tức ngỡ ngàng vì lửa không cháy to như người báo án nói, hơn nữa lúc đó cũng gần như đã tắt hẳn rồi.”

“Tự thiêu sao?” Tôi hơi ngạc nhiên.

“Đúng vậy, cụ thể như thế nào tôi cũng không rõ lắm, vụ án vẫn đang được điều tra thêm.” Đến lượt anh ta lại ngạc nhiên nhìn tôi: “Phải rồi, sao anh lại biết tình hình về vụ cháy này vậy? Tôi không nhớ là mình đã nói điều này với sĩ quan cảnh sát Cao hay chưa.”

Tôi nhìn sang Cao Kiện, thấy anh ấy cũng nhìn tôi với vẻ rất hào hứng, tôi liền chỉ vào ô cửa sổ kia: “Ô cửa sổ kia bảo tôi như vậy.”

Sau khi tiến hành một số thủ tục cần thiết, chúng tôi được viên cảnh sát này dẫn đến căn hộ xảy ra án mạng. Quả không ngoài dự đoán, Hàn Phi đang có mặt ở trong đó, chỉ có điều chưa phát hiện ra chúng tôi đã đến, sự chăm chú của anh ấy cho chúng tôi biết mức độ nan giải của vụ án này.

Mặc dù trong phòng tương đối lộn xộn, lại thêm Hàn Phi đặt đủ loại thẻ bài lớn nhỏ ở khắp các xó xỉnh nên càng thể hiện rõ một không khí kỳ dị, nhưng vẫn có thể thấy rằng lúc chủ nhân còn sống, căn phòng này được chia thành ba thế giới khác nhau.

Trước tiên là phòng ngủ, nơi này sạch sẽ ngăn nắp, có thể thấy lúc còn sống người này rất quan tâm coi trọng giấc ngủ; sau đó là phòng bếp, sở dĩ tôi chia bếp thành một thế giới riêng là bởi vì trong bếp cơ bản không có sắp xếp gì đáng nói, chỉ toàn là những chậu sắt xếp chồng lên nhau, hơn nữa trong các chậu sắt lộn xộn đó đều có những miếng thịt vụn không biết đã để từ lúc nào, lúc này đã nhung nhúc dòi bọ; ngoài ra còn có một địa điểm khác là phòng khách, nhưng nếu xét một cách chặt chẽ thì chỗ này không đáng gọi là phòng khách, bởi vì trong đó đặt một cái bàn, một cái bàn mang đến cho tôi cảm giác hết sức quen thuộc, mặc dù đã đổ sập nhưng từ lớp bụi trên nền nhà phía dưới chiếc bàn này ít hơn hẳn so với những chỗ khác có thể thấy rằng nó không phải tạm thời đặt ở đây mà đã được đặt từ rất lâu rồi.

Lẽ nào người chết cũng là một người ham mê côn trùng? Suy nghĩ kỳ quái này bỗng nhiên xuất hiện trong đầu tôi.

Phòng khách và phòng bếp này rõ ràng không phải là nơi dành cho con người, vì thế nạn nhân chết ở đây cũng là hợp tình hợp lý. Nhưng rất không hay là nạn nhân không chết trong nhà bếp, cũng chẳng chết ở phòng khách mà lại chết ngay ở phòng ngủ! Lúc này Hàn Phi đang ở trong phòng khách thần người nhìn xác chết, đúng như anh ấy từng nói, chỉ cần ngửi thấy mùi gì khác thường là anh ấy lại hăng hái đến mức không thể tự thoát ra được. Vì thế, lúc này có thể nói anh ấy như đang “trò chuyện” với xác chết.

Công việc theo chức trách nhiệm vụ của tôi là tiếp xúc với côn trùng, trông thấy Hàn Phi cứ chìm đắm mãi trong phòng ngủ như vậy nên tôi cũng không tiện làm phiền. Vì thế tôi bước sang phòng bếp, bắt đầu thu nhặt những con côn trùng trong đống thịt vụn kia và đánh dấu chúng. Tôi nhận thấy mình chưa từng gặp đám giòi bọ như thế này lần nào, nhưng ở chúng lại có những yếu tố vô cùng quen thuộc, pha trộn ít nhất đặc tính của ba loại côn trùng, vì thế suy đoán đây là một chủng loại mới. Hoặc cũng có thể nói, đó chỉ là những hiểu biết nông cạn của tôi mà thôi.

Còn có một số côn trùng rải rác trong góc tôi cũng không bỏ qua, phần lớn chúng đều mới sinh ra trong vòng một tuần, và nếu không nhầm thì đều xuất phát từ những mảnh thịt vụn ở trong chậu.

Đây là một nơi nuôi dưỡng và sinh sản vô cùng tốt của côn trùng Từ những băng dính trên khe cửa và lỗ thông hơi đã bịt kín từ lâu có thể thấy, chỉ cần đóng cửa ra vào là nơi đây cơ bản có thể giữ nhiệt, ngoài ra cũng rất dễ điều chỉnh ánh sáng và độ ẩm. Nhưng lúc này cửa đang mở toang, nhiệt độ gần như tương đương với bên ngoài, tất cả côn trùng đều đã không còn dấu hiệu của sự sống, có thể suy đoán rằng rất nhiều khả năng là do nhiệt độ mất cân bằng gây ra.

Hiện tượng tự bốc cháy

Lúc chuẩn bị quay ra thì tôi bỗng nhiên phát hiện thấy ở khoảng trống trong gian bếp có rất nhiều vỏ xác nhộng màu nâu, sơ bộ ước chừng to bằng ngón tay út. Vỏ xác nhộng là minh chứng cho côn trùng trưởng thành, chứng tỏ đã xuất hiện côn trùng trưởng thành, điều này khiến tôi thêm phần phấn khởi, nếu phát hiện được côn trùng trưởng thành thì sẽ có thể tìm hiểu sâu hơn về chủng loại này. Nhưng chủng loại này có liên quan đến vụ án hay không lại là chuyện khác, giống như Hàn Phi quen và thậm chí thích mùi của xác chết, tôi cũng thích côn trùng như anh ấy thích xác chết mà không thể tự thoát ra được.

Côn trùng trưởng thành thoát ra ngoài khiến vỏ nhộng bị nứt vỡ, vì thế phải tìm thấy xác nhộng hoàn chỉnh từ số các vỏ xác để lại trên mặt đất mới đúng. Thế nhưng khi tôi thử ghép các mảnh vỏ xác lại với nhau thì lại không thể nào tạo thành một xác nhộng hoàn chỉnh được, điều này chứng tỏ loại côn trùng này không hoàn thành việc lột xác ở trên mặt đất, vậy thì chỉ có một cách giải thích.

Tôi từ chỗ xuất hiện vỏ xác nhộng nhìn ngược lên phía trên.

Mặc dù không phát hiện ra nhộng, nhưng tôi luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, mà lại không thể nào nghĩ ra được.

Đúng lúc này, cuối cùng Hàn Phi cũng nhận ra sự tồn tại của chúng tôi, sau khi nói chuyện với Cao Kiện một hồi mới đi đến trước mặt tôi: “Tô Trạch, phát hiện được những gì rồi?”

Câu hỏi bất ngờ của Hàn Phi vang lên khiến tôi giật mình, quay lại thả lỏng lồng ngực, trả lời: “Anh đi không phát ra tiếng động à? Làm tôi giật cả mình!”

“Tôi gọi mà cậu không trả lời, làm sao trách tôi được.

Cậu đang nhìn gì mà trăm chú thế hả?” Hàn Phi hỏi.

Tôi trả lời vẻ chán nản: “Ngoài một đống xác côn trùng, không phát hiện được gì khác.”

“Xác côn trùng à? Tôi bận khám nghiệm tử thi, còn chưa kịp vào đây xem xét.” Anh ta nói.

“À, tôi cũng chưa biết chúng có tác dụng gì hay không, thôi tạm thời đừng nói chuyện này nữa. Tuy nhiên hôm nay anh Hàn ngược lại rất quan tâm, chắc là có phát hiện gì đặc biệt phải không?” Tôi vừa bỏ mẫu côn trùng vào hộp dụng cụ vừa hỏi.

Nghe vậy, Hàn Phi trầm ngâm thở dài thườn thượt, vẻ mặt cũng bắt đầu trở nên nặng nề.

“Vụ án này rất kỳ lạ, vừa rồi tôi cũng nói với Cao Kiện về một số manh mối. Trước tiên, nạn nhân bị chết một cách bất đắc kỳ tử, toàn thân bị bỏng nặng vào đến tận trong thịt, có tới sáu mươi phần trăm bề mặt cơ thể bị cháy thành than; có dấu vết giãy giụa chứng tỏ nạn nhân đã bị thiêu trước khi chết. Tuy nhiên, trong nhà ngay cả một vật dễ cháy cũng không có chứ đừng nói đến một loại vật phẩm nào có thể trực tiếp làm bỏng được đến mức độ như vậy.” Hàn Phi nói.

“Lúc anh ở trong phòng ngủ, tôi và anh Cao đã kiểm tra hiện trường, không thấy có dấu vết ẩu đả rõ ràng, hơn nữa căn hộ này bị khóa từ bên trong, không thể có một người nào khác ở trong phòng được.” Tôi bổ sung.

“Đúng như cậu nói, hơn nữa đây là tầng ba, phía dưới lại là khoảng sân rộng có nhiều người, nếu trèo qua cửa sổ xuống thì sẽ phải đi qua khoảng sân này, làm như vậy sẽ rất dễ bị phát hiện. Nhưng điều làm tôi chú ý nhất lại không phải là điều này, tôi để ý thấy rằng nạn nhân không phải bị thiêu chết mà là chết bất đắc kỳ tử.” Hàn Phi nói.

“Làm sao anh có thể tin chắc là như vậy?” Tôi hỏi. Hàn Phi dẫn tôi sang phòng ngủ, chỉ vào một xác chết cháy đen, hỏi: “Bây giờ cậu đã thấy vấn đề nằm ở đâu chưa?”

Trông thấy cảnh tượng trước mắt, tim tôi tự nhiên đập thình thịch giống như bị người ta kéo mạnh, dạ dày cuộn ngược lên khiến tôi phải quay mặt đi mới ép xuôi trở lại được. Xác chết ở trước mặt hoàn toàn ở một cấp độ khác so với các xác chết thường gặp, bởi vì lớp da bên ngoài đã hoàn toàn cháy đen nhưng lại vẫn có thể trông thấy vết tích của máu và thịt bên trong các vết nứt, do bị đốt cháy quá nặng nên môi co lại để lộ toàn bộ hàm răng ra ngoài, men răng ố vàng nói lên thân phận của người chết, còn nhãn cầu lại càng…

Hàn Phi đeo găng tay, hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của tôi ở bên cạnh. Xác chết vốn nằm úp mặt xuống dưới, bây giờ bị anh ấy lật ngược lên, để lộ toàn bộ phần thi thể tiếp xúc với sàn nhà. Bạn có thể hình dung ra cảm giác khi thấy một miếng thịt mềm đặt trên hòn than như thế nào không?

Lớp da của xác chết ở chỗ tiếp xúc với mặt đất lại không bị đốt cháy sao? Tôi không kịp suy xét xem chuyện này là tại sao, liền vội vàng bịt miệng chạy ra khỏi căn phòng, trên đường chạy bắt gặp bộ mặt mỉm cười của Cao Kiện, đây là lần thứ hai Hàn Phi khiến tôi hiểu được tường tận cảm nhận ở giới hạn cao nhất như thế nào.

Khi tôi quay lại thì xác chết đã được đặt trở lại đúng vị trí cũ, bởi vì hiện trường luôn cần phải được giữ nguyên ở trạng thái ban đầu, đó là sự trau dồi của một chuyên gia pháp y từng trải.

Hàn Phi liếc nhìn tôi một cái: “Không sao chứ?”

Tôi cố gắng kìm nén sự khó chịu về mặt sinh lý và lắc đầu, nhưng lại không dám nhìn cái xác bị đốt cháy đen kia một lần nữa, có lẽ nó sẽ còn đi vào những giấc mơ cùng với tôi trong suốt một thời gian rất dài nữa.

Hàn Phi không hề có một tí chút nào đùn đẩy mà đi thẳng vào vấn đề: “Như cậu thấy đấy, phần xác chết úp xuống dưới không bị cháy đến mức gần như thành than giống như bộ phận ở phía trên, điều này nói lên một điểm rằng nạn nhân đã ngã ra nền nhà bất tỉnh trước khi lửa hoàn toàn lan rộng ra. Hơn nữa, trên răng của nạn nhân phát hiện thấy có vết máu, điều này càng có khả năng để chứng minh suy luận của tôi, đó là chết bất đắc kỳ tử.”

“Vậy có chỗ nào đó không giống nhau không?” Lúc này tôi đã cơ bản không còn khái niệm suy nghĩ là gì nữa.

Hàn Phi trực tiếp bảo vệ câu nói này, vì thế nói tiếp: “Hiện tại đã có thể khẳng định rằng nạn nhân không tự thiêu mà là tự bốc cháy. Rất có thể chuyện này là do nguyên nhân bên trong gây ra, vì thế mới dẫn đến chết bất đắc kỳ tử.”

“Vậy tôi ở đây cũng chẳng có tác dụng gì phải không? Theo kiến giải của anh thì cơ bản có thể xác định nạn nhân tử vong chưa quá một ngày, côn trùng chưa thể kịp đến ở nhờ trên xác chết, vì thế cơ bản không thể sử dụng côn trùng học pháp y được nữa.” Tôi nói.

Hàn Phi không để ý đến tôi mà bước nhanh đến bên cạnh xác chết, lấy lên một loại vật chất màu đen.

Việc này trái lại làm tôi chú ý, đồng thời nhìn theo hướng ánh mắt của Hàn Phi, có thể thấy thấp thoáng hiện ra một hình mẫu vừa quen thuộc lại vừa kỳ dị.

Tiếp theo Hàn Phi nhẹ nhàng bỏ thứ vật chất màu đen kia lên bề mặt xác chết, mặc dù không thấy xảy ra bất kỳ hiện tượng gì nhưng anh ấy lại vẫn cứ chằm chằm nhìn vào vị trí vừa rồi của cái xác.

Tôi nhìn Hàn Phi, cho rằng đó chỉ là anh ấy đang làm trò với mình.

Tôi vẫn có ý chuẩn bị vào phòng bếp một lần nữa xem có phát hiện được manh mối gì không.

“Tô Trạch!” Đúng lúc tôi vừa quay lưng đi được vài bước bỗng nhiên bị Hàn Phi gọi giật trở lại.

Tôi cho rằng đây rõ ràng là một việc vô nghĩa nhưng vẫn cứ quay lại nhìn, đúng lúc này sự việc kỳ quái đã xảy ra, thứ vật chất màu đen Hàn Phi vừa bỏ lên xác chết bắt đầu bốc cháy!

Thấy vậy, tôi sợ hãi đến nỗi cứng họng không nói ra lời.

Thấy biểu hiện của tôi như vậy, Hàn Phi không hề bất ngờ như thể điều đó đã nằm trong dự liệu của anh ấy: “Vì thế tôi cho rằng vụ án này cần phải có sự giúp đỡ của côn trùng học, cậu có hiểu là chuyện gì đang xảy ra không?”

Tôi nuốt một miếng nước bọt, nhìn Hàn Phi mà không nói ra được.

Chuẩn bị đầy đủ tư tưởng sẵn sàng đón nhận bị đả kích, tôi nhìn Hàn Phi nói một cách rất thiếu tự tin: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy? Thứ anh vừa cầm trên tay là côn trùng phải không?”

“Đúng rồi.” Anh ấy trả lời hai tiếng gọn lỏn nhưng lại gây ra một cơn sóng cực lớn trong đầu tôi.

Hơn nữa, một số ý tưởng kỳ quái bắt đầu nảy sinh trong lòng tôi, nhưng rồi lại bị quên đi theo bản năng.

“Từ các đồ vật bố trí trong nhà nạn nhân, có thể thấy rằng ít nhất đây cũng phải là một người ham mê côn trùng. Khu vực phòng bếp cho thấy điều kiện cần thiết để nuôi dưỡng côn trùng không phải người bình thường nào cũng có thể làm được. Côn trùng ở đây chủ yếu vẫn là một loại côn trùng rất hiếm gặp, e rằng cũng đặt ra yêu cầu không hề bình thường đối với người nuôi chúng.” Hàn Phi nói tiếp.

“Ý anh là cái chết của nạn nhân có liên quan rất lớn đến loại côn trùng ở trong phòng bếp phải không?” Tôi buột miệng hỏi.

“Tôi nghĩ là như vậy.” Hàn Phi trả lời.

“Như thế tức là anh cho rằng chính côn trùng trong phòng bếp đã gây ra thảm án này à?” Tôi sốt ruột truy hỏi.

“Nói như thế này người bình thường sẽ không tin. Nếu là trước đây tôi cũng không dám tin, nhưng sau khi quen biết Thẩm Kiến Quốc thì cũng xảy ra một chuyện tương tự, có điều cách đây đã mười năm rồi.” Anh ấy nói một cách trịnh trọng.

“Vụ án tương tự sao?” Mười năm trước cũng từng xảy ra sự việc giống như thế này à? Tại sao Hàn Phi lại bảo rằng sau khi gặp Thẩm Kiến Quốc thì anh ta tin? Lẽ nào sư phụ còn có bí mật gì không nói với tôi hay sao?

Hàn Phi tỏ ra hơi bối rối: “Đúng vậy, hơn nữa người xử lý chính là tôi và Thẩm Kiến Quốc, tuy nhiên sau đó tôi lại bị gạt ra ngoài, vì thế cũng không biết nhiều về tình hình cụ thể. Tôi nói đến đây thôi, thêm một chút sẽ liên quan đến vấn đề tiết lộ bí mật quốc gia, nếu muốn biết nhiều hơn thì tốt nhất cầu nên đi hỏi Thẩm Kiến Quốc.”

Những lời này một lần nữa khiến tôi chìm vào suy nghĩ. Sự kiện tự bốc cháy, côn trùng thần bí, bí mật nhà nước là gì? Tất cả những điều này đều đang hướng vào một người, đó là Thẩm Kiến Quốc. Rốt cuộc ở ông còn có bao nhiêu bí mật mà người khác chưa biết, mặc dù tôi là học trò nhưng lại là người hiểu biết về ông ít nhất.

Sư phụ thường nói rằng cách thức nhìn nhận thế giới của một người do tầm nhìn của người đó quyết định. Cách thức nhìn nhận có phải là năng lực hiểu biết không? Phải chăng cách thức nhìn nhận của tôi có vấn đề? Có lẽ là tôi còn lâu mới đủ năng lực để đạt được đến trình độ này.

“Trở lại vấn đề chính, hãy nói quan điểm của cậu về vụ án này như thế nào.” Hình như Hàn Phi không muốn dừng lại quá lâu ở vấn đề của 10 năm trước.

Tôi lặng im suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời: “Anh đã nói như vậy thì tôi cũng thật lòng nói với anh rằng, vừa rồi tôi đã kiểm tra côn trùng trong nhà bếp, thấy có hiện tượng côn trùng lột xác nhưng không biết côn trùng trưởng thành đi đâu hết cả, hơn nữa cách thức lột xác cũng hoàn toàn khác thường, đến nỗi ngay cả địa điểm lột xác cũng không tìm thấy.”

Hàn Phi hỏi tiếp: “Địa điểm lột xác quan trọng như vậy sao?”

Tôi đáp: “Tất nhiên, trước tiên địa điểm lột xác là căn cứ xác định chủng loại côn trùng, nếu lột xác ở trên mặt đất hoặc ở dưới đất thì đó là côn trùng thuộc bộ cánh vỏ hoặc bộ cánh kép; nếu ở phía trên cách xa mặt đất, ví dụ như trên ngọn cây hoặc trên tường thì rất có thể thuộc loại bướm hoặc ong.”

“Hử? Cậu chắc chắn đã tìm hết mọi xó xỉnh hay chưa? Biết đâu chúng lại lột xác ở bên ngoài phòng cũng nên.” Hàn Phi nói.

Tôi giải thích: “Không thể như thế được, khu vực côn trùng lột xác phải cách không xa nguồn thức ăn của chúng, vì vậy địa điểm lột xác chắc chắn ở một góc nào đó trong phòng, mà theo cấu trúc của phòng bếp thì loài côn trùng này có xu hướng là loài không ưa ánh sáng. Tôi đã tìm kiếm khắp các xó xỉnh, ngoài thu được một số vỏ xác nhộng thì không có bất cứ manh mối nào về địa điểm lột xác, hệt như là tự nhiên biến mất vậy.”

“Theo như cậu nói thì cậu mới chỉ tìm trong các góc chứ không để ý đến trên tường, biết đâu chúng lại lột xác ở trên tường thì sao?” Hàn Phi hỏi.

Tôi nói: “Ừ, tôi chưa tìm kiếm kỹ ở đó.”

Hàn Phi nói: “Thế thì đúng rồi, chúng ta chia nhau ra tìm đi, biết đâu lại thu hoạch được gì đó.”

Tôi nói khái quát cho Hàn Phi biết đặc điểm của địa điểm côn trùng lột xác, sau đó cùng anh ấy chia ra tìm kiếm, tôi tiếp tục tìm trong các góc tường, còn Hàn Phi thì tìm ở trên tường.

Nhưng chúng tôi tìm mãi vẫn không thấy, điều này khiến tôi cảm thấy buồn bực, lẽ nào loài côn trùng này không biết lột xác? Không đúng, rõ ràng đã phát hiện thấy vỏ xác nhộng, vì thế chắc chắn là chúng đã lột xác.

Vậy thì vấn đề thật ra nằm ở đâu?

Tôi tìm vào phòng bếp, cũng chính là nơi những con côn trùng đã chết, những miếng thịt thối rữa kia nói một cách rõ ràng rằng đây là nơi nuôi dưỡng côn trùng. Hơn nữa, những côn trùng này rõ ràng đã chết chỉ trong nháy mắt, như vậy chắc chắn phải có nguyên nhân gì đó thật đặc biệt.

Có mấy yếu tố bắt buộc phải có để côn trùng sinh trưởng như nhiệt độ, độ ẩm, ánh sáng…, ở đây nhiệt độ không có gì đặc biệt, độ ẩm lại không có cách nào để kiểm tra, vì thế tôi đặt trọng điểm vào ánh sáng. Cho dù đứng ở bất kỳ góc độ nào thì ở trong một không gian đóng kín như thế này, thứ dễ điều khiển nhất chính là tia sáng.

Tôi để ý thấy đèn và ánh sáng đèn ở đây có chỗ không giống nhau, do căn phòng này đóng rất kín nên tia sáng tương đối mờ nhạt. Thế là tôi tìm thấy công tắc đèn, nhưng nó đã mất tác dụng.

Sau một hồi vất vả tìm kiếm khu vực côn trùng lột xác không có kết quả, Hàn Phi thấy tôi đang đi đi lại lại trong phòng bếp liền hỏi: “Có phát hiện gì mới không?”

Tôi dừng lại, nghĩ rằng có thể Hàn Phi biết nguyên nhân tại sao: “Tôi định bật đèn trong phòng bếp để xem có phát hiện được gì không nhưng hình như đèn hỏng rồi, anh có biết xảy ra chuyện gì không?”

Hàn Phi nghe vậy cũng đến thử bật công tắc, cũng vẫn không có phản ứng gì: “Có thể do công tắc nguồn điện bị hỏng, để tôi gọi Cao Kiện đến xem sao, anh ta là người có nghề đấy.”

Bướm lửa

Nghe khẩu khí của Hàn Phi như vậy, tôi đoán rằng chắc chắn giữa họ đã xảy ra một số chuyện xoay quanh công tắc nguồn điện, hơn nữa những chuyện này còn hết sức thú vị. Tôi chỉ đáp lại một tiếng rồi thử tưởng tượng ra đủ mọi bộ mặt xấu xí của Cao Kiện, tâm trạng căng thẳng cũng theo đó thả lỏng hơn rất nhiều.

Qua khe cửa, tôi nghe thấy tiếng Hàn Phi trao đổi với Cao Kiện ở bên ngoài, ngoài ra còn có tiếng bước chân bận rộn của các nhân viên cảnh sát. Tôi nhận thấy thế giới này bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, trong đầu hiện ra đủ mọi hình ảnh từ lúc quen biết Thẩm Kiến Quốc đến bây giờ giống như một cuốn phim đang chiếu, những trải nghiệm đã qua còn tuyệt với hơn trong tưởng tượng rất nhiều, đây chính là cuộc sống mà tôi mong muốn. Vừa nghĩ đến đó, một cảm giác thỏa mãn không gì sánh nổi trào dâng trong lòng.

Đúng lúc này, hàng loạt tiếng “loẹt xoẹt” của dòng điện bắt đầu vang lên bên tai tôi, đèn điện từ từ sáng lên một cách yếu ớt, chắc là Cao Kiện đã bật công tắc nguồn. Tôi nhận thấy ánh sáng phát ra ở đây không phải là ánh sáng của bóng đèn chân không thông thường mà là tia sáng màu lam, quả nhiên không khác suy đoán của tôi bao nhiêu. Nếu tôi đoán không nhầm thì thứ ánh sáng có nhiệt độ và màu sắc như thế này có thể giúp côn trùng sinh trưởng tốt hơn, đồng thời khi cần thiết cũng trở thành thuốc độc giết chết chúng.

Sau khi ánh đèn hoàn toàn sáng rõ, cảnh tượng trước mắt lại khiến tôi hít phải một luồng hơi lạnh. Bởi vì, trên tường ngoài bóng đèn ra còn lại đều là nhộng! Toàn bộ trần nhà cũng bị nhộng bâu kín! Thử nghĩ xem, mỗi con nhộng này đại diện cho một con côn trùng trưởng thành, mà mỗi con côn trùng đều có khả năng bốc cháy, nhiều côn trùng như vậy tập hợp lại với nhau thì có khác gì một quả bom nổ chậm.

Lúc này Hàn Phi cũng bước vào, trông thấy biểu cảm của tôi có vẻ không thích hợp đang định hỏi tại sao, nhưng khi nhìn lên theo ánh mắt của tôi thì lập tức sững sờ đứng im tại chỗ.

Ban đầu do ánh sáng rất tối nên chúng tôi mới không phát hiện ra sự tồn tại của chúng, hóa ra chúng vẫn luôn có mặt ở trên trần nhà! Sau khi báo cáo sự việc này lên cấp trên, vụ án lập tức được quan tâm hết sức, đồng thời lệnh cho chúng tôi bí mật tiến hành để tránh gây ra sợ hãi không đáng có.

Do không hiểu rõ thuộc tính của côn trùng nên tôi cũng không dám tùy tiện xử lý những con nhộng này, mà cẩn thận lấy một phần ở trên trần nhà xuống để làm mẫu vật mang về phòng thí nghiệm. Toàn bộ dân cư trong tòa nhà đã được sơ tán và dọn dẹp sạch sẽ để đề phòng côn trùng lột xác gây ra thương vong không đáng có.

Những con nhộng màu xám bạc, nói đúng ra chúng có khác biệt về mặt bản chất so với các loại nhộng bình thường khác. Loại côn trùng lột xác ở trên tường chỉ có thể là loài bướm và ong, nhưng loài ong đều lột xác ở trong tổ, vì thế cơ bản có thể xác định đây là loài bướm.

Nhộng dài 1,6cm, hình bầu dục, bề mặt trơn bóng, trông giống như viên sỏi nhưng có rất ít chỗ phình ra. Có thể xác định côn trùng đang ở cuối giai đoạn lột xác, có thể lột xác bất kỳ lúc nào.

Nói tóm lại, loại côn trùng này rất giống một loài bướm ở nước Mỹ, có tính hướng sáng, tức chính là một loại thuộc loài thiêu thân lao vào lửa. Tuy nhiên chúng lại có chỗ không giống, căn cứ vào ánh sáng tại hiện trường có thể thấy rằng loài bướm này trái lại có xu hướng ghét ánh sáng. Những con ấu trùng bị chết là lời giải thích rõ ràng nhất cho điều này. Nhưng ấu trùng của loại côn trùng này cũng lại rất giống ấu trùng của loại côn trùng ăn xác thối, đến mức mới nhìn vào thì không thể phân biệt rõ ràng được.

Từ đó có thể rút ra rằng, ấu trùng của loài côn trùng này có xu hướng ghét ánh sáng, cơ bản thuộc loại gặp ánh sáng là chết, nhưng nhộng của chúng lại không có đặc tính này. Ngoài ra, ấu trùng của loài bướm này có thức ăn khác với các loài bướm đêm khác, có xu hướng thích ăn xác, vì thế ấu trùng phải ăn thịt thối mới lớn lên được.

Ấu trùng ăn xác thối, gặp ánh sáng là chết, đến giai đoạn lột xác lại không còn sợ ánh sáng nữa, và mặc dù chưa biết tập tính ăn của chúng ở giai đoạn này là gì nhưng tôi tin chắc rằng đã có thay đổi. Vì thế tôi không khỏi tò mò muốn biết sau khi lột xác hoàn toàn thì loài bướm đêm này ăn gì và tính hướng sáng của chúng ra sao?

Tôi quyết định làm một thí nghiệm, mô phỏng ánh sáng đèn màu lam trong phòng bếp để kích thích côn trùng lột xác. Tất nhiên tôi chỉ chọn hai trong số các con nhộng mang về, bởi hai là con số có tính tương phản rất cao. Những con nhộng còn lại tôi đưa cả đến phòng hóa nghiệm và phòng thí nghiệm sinh vật tiến hành kiểm tra.

Việc kích thích lột xác cho ra kết quả nhanh hơn nhiều so với hình dung của tôi, cộng thêm bản thân những con nhộng cũng đang ở cuối thời kỳ lột xác, vì không lường trước được những điều này nên trong lúc chờ đợi tôi đã ngủ thiếp đi.

Lúc tôi tỉnh dậy thì những con nhộng bị nhốt trong hộp kính đã lột xác thành bướm, ngoan ngoãn nằm yên chờ đợi trong đó như những bé gái, đô cánh một bên mở một bên khép, hình như chúng đang làm động tác chuẩn bị để sẵn sàng bay lên.

Tất nhiên lúc này tôi đã tắt tất cả đèn đóm trong phòng thí nghiệm, chỉ để lại một chút ánh sáng màu lam yếu ớt ở trong hộp kính. Sau lúc vui vẻ, đã đến thời khắc tương đối quan trọng. Tôi lần lượt tiến hành hai thí nghiệm, trước tiên tôi lấy vải đen che kín một con bướm, sau đó tắt ánh đèn màu lam; còn con bướm thứ hai, tôi trực tiếp để nó dưới ánh sáng trắng của phòng thí nghiệm.

Lúc tôi để con bướm thứ hai dưới ánh sáng trắng, nó bắt đầu thay đổi một cách nhẹ nhàng khéo léo hệt như tính cách của một bé gái. Tôi có thể nhận thấy sự bất an của nó khi nó bắt đầu chạy loạn xạ trong hộp kính, đến nỗi có thể nghe rõ những tiếng đâm va dữ dội từ trong đó phát ra.

Hơn nữa, nó ngày càng vùng vẫy mạnh hơn, giống như đột nhiên biến thành một bé trai tình tình nóng nảy. Đúng vào lúc này, tôi bỏ một miếng vải vào trong hộp, đó là tấm vải lấy từ trên thi thể nạn nhân.

Tiếp sau đó đã xảy ra một sự việc kỳ lạ.

Sau khi bỏ mảnh vải vào trong hộp kính, con bướm kia liền điên cuồng đâm vào, rồi bốc cháy ngay trước mắt tôi! Trong chốc lát nó biến thành một quả cầu lửa chạy lung tung khắp nơi trong hộp, mấy phút sau đã hóa thành một đống tro bụi.

Nhưng khi tôi bỏ mảnh vải giống như vậy vào trong chiếc hộp màu đen khác, hiện tượng khác thường lại không hề xảy ra. Vì thế, tôi đưa ra kết luận rằng ánh sáng và vải là hai yếu tố dẫn đến hiện tượng con thiêu thân hoặc là bướm lửa tự bốc cháy, thiếu một trong hai thứ đều không xảy ra hiện tượng trên.

Cùng lúc đó, phòng hóa nghiệm đưa kết quả kiểm tra đến, cho biết trên thân nhộng bướm có thành phần phốt-pho, điều này giúp giải thích tại sao bướm lửa lại có thể tự bốc cháy, đó là chỉ cần nhiệt độ thích hợp là chất phốt-pho kia sẽ tự cháy. Tuy nhiên, nhân tố ảnh hưởng của thế giới bên ngoài vẫn tương đối lớn, chưa nói lên được điều gì cả.

Nhưng tôi lại phát hiện được dấu vết trong báo cáo xét nghiệm của phòng thí nghiệm sinh vật, trong cơ thể loài bướm lửa này có một loại chất kích thích ánh sáng, chỉ cần gặp được ánh sáng có màu sắc chắc chắn loại chất kích thích đó sẽ làm thay đổi nhiệt độ cơ thể con bướm. Chính sự thay đổi của hai thứ này đã giải thích cho thí nghiệm tôi vừa thực hiện.

Tất cả dường như đều đã rõ như ban ngày nhưng vẫn còn một điều khiến tôi cảm thấy rất khó giải thích, đó là tại sao những con bướm kia lại tấn công nạn nhân. Trước đó tôi đã kiểm tra loại vải lấy từ trên người nạn nhân, thấy không có gì khác so với vải tôi mặc trên người. Phần lớn những con bướm lửa gặp ánh sáng đều không nằm yên, nhưng cũng không đến nỗi khiến phốt-pho bốc cháy, vì thế vấn đề nằm ở chính bản thân loại vải trên người nạn nhân, có thể là do hướng kiểm tra chưa đúng, vì thế tôi đành phải tiến hành kiểm tra lại một lần nữa.

Lúc tôi đến nộp báo cáo cho Hàn Phi, cũng đúng lúc mọi người ở đó đang trao đổi về quá trình diễn biến của vụ án.

“Nạn nhân tên là Trương Đại Quan, vốn là công nhân làm việc cho một công ty ở gần đó, nhưng do công ty giảm biên chế nên đã mất việc. Do mất nguồn thu nhập, anh ta làm ầm ĩ ở công ty mấy lần đều không có kết quả, sau đó thì đã biến mất từ một tháng trước.” Cao Kiện cầm hồ sơ vụ án, nói.

“Vậy tại sao anh ta lại làm ra chuyện này?” Tôi hỏi.

Cao Kiện nói: “Chúng tôi đã hỏi giám đốc công ty kia, ông ta bảo rằng một tháng trước nhận được tin nhắn của Trương Đại Quan với một số lời lẽ rất quá khích, anh ta còn dọa rằng sẽ thiêu chết ông ta gì gì đó, ông ta không quan tâm đến việc này nên lần trước đã không nói cho chúng tôi biết. Do đó, có thể xác định, từ lúc đó Trương Đại Quan đã bắt đầu nuôi loại côn trùng này rồi.”

“Tốt lắm, thế nhưng anh ta không biết gì về việc nuôi dưỡng côn trùng thì bắt đầu nuôi dưỡng thế nào chứ?” Tôi hỏi.

Cao Kiện nói: “Chúng tôi tìm thấy trong điện thoại của anh ta có ghi một số điện thoại của nước ngoài, liên lạc với anh ta khá mật thiết. Số điện thoại của nước ngoài rõ ràng là một phần để ngụy trang. Còn nữa, trong tin nhắn thi thoảng cũng đề cập đến chuyện về loài bướm lửa, chắc là đang tiến hành mua bán ngầm.”

Sau khi tôi báo cáo với họ phát hiện của mình, Hàn Phi đột nhiên bảo tôi rằng anh ấy kiểm tra thấy trên thân thể nạn nhân thấy có thành phần giống hệt như ở trên người vị giám đốc công ty kia, hơn nữa do nơi ở của Trương Đại Quan nhiều năm chưa được sửa chữa nên trên bệ cửa sổ có rất nhiều vết nứt.

“Hóa ra là như vậy, Trương Đại Quan vốn định lợi dụng bướm lửa để giết người, nhưng không ngờ những kẽ hở để ánh sáng lọt vào trong phòng đã khiến ấu trùng chết hàng loạt, lúc anh ta định cứu vãn tình thế thì lại không cẩn thận trở thành đối tượng tấn công của những con bướm trưởng thành. Đúng là lưới trời lồng lộng, thưa mà khó thoát.” Tôi chợt ngộ ra mọi việc. Cuối cùng, chúng tôi dùng băng khô tiến hành cấp đông và tiêu hủy toàn bộ những con nhộng bướm lửa trong căn hộ đó, mặc dù chưa tìm ra nguồn gốc của loài bướm lửa này nhưng sự kiện bướm lửa cũng kết thúc tại đây.