← Quay lại trang sách

Vụ án thứ bảy Quỷ đến hoa viên

Con người ta không chết ở lúc nên chết, mà chết ở lúc có thể chết

- Márquez -

Lời dẫn

Hàn Phi tiến hành khám nghiệm tử thi tại hiện trường, kết luận ông chủ Môn bị người ta dùng vật tù giống như cái búa hay cái chày đánh vào phần đầu và mặt khiến sọ não bị tổn thương nặng dẫn đến tử vong. Xác chết đã bắt đầu thối rữa, ruồi nhặng tập trung trên xác chết thi nhau đẻ trứng. Trên cơ thể không có dấu vết thương tổn do vật lộn, chống cự gây ra.

Sau đó anh ta lấy tiêu bản ruồi nhặng, qua phân tích xác nhận là ấu trùng ruồi xanh Lucilia sericata, dài khoảng 9,5mm, sau khi xử lý có màu vàng nâu không trong suốt, cơ thể cong về phía trước, dải gai phía dưới bụng có hình rãnh, gần giống như một thanh tà vẹt gỗ, đây là hình dạng của ấu trùng 3 tuổi ở ngày thứ 4 và thứ 5.

Căn cứ vào những đặc trưng này, Hàn Phi tính ra thời gian đẻ trứng phải là khoảng 7 ngày trước khi khám nghiệm, tức là ở trước hoặc sau ngày 08 tháng 5, kết hợp với các tình hình khác như thức ăn trong dạ dày…, thời gian tử vong sớm nhất có thể là khoảng 11 giờ đêm 07 tháng 5.

Quỷ đến hoa viên

Đã ba ngày sau khi xảy ra vụ án bướm lửa tự bốc cháy, tôi ăn sáng xong vừa về đến sở cảnh sát để bước vào làm việc thì anh Hàn đã gọi lại bảo cùng anh ấy làm thí nghiệm nghiên cứu côn trùng, phân tích đặc tính của những con côn trùng được NASA sử dụng để phạm tội lúc trước.

Tôi thay trang phục chuyện dụng, đến phòng nghiên cứu côn trùng của anh Hàn tiến hành nghiên cứu liên tục đến tận trưa. Nhân lúc nghỉ ngơi ăn trưa, chúng tôi đến nhà ăn gọi cơm rồi tùy ý chọn một chiếc bàn ăn và ngồi xuống.

Tôi ăn được vài miếng thì không kìm nén được sự tò mò trong lòng nữa, nhìn sang anh Hàn thấy anh ấy có vẻ muốn nói gì đó nhưng không nói ra được, dù muốn nói nhưng không biết bắt đầu từ đâu, nên chỉ còn một cách duy nhất là cúi đầu ăn tiếp mà thôi.

Anh Hàn uống một ngụm canh, ngẩng lên bảo tôi: “Có gì muốn hỏi thì hỏi nhanh lên!”

Trong lòng tôi thật sự khâm phục khả năng quan sát của anh ấy nên vừa cười vừa hỏi: “Anh Hàn này, nghe nói năm đó vụ án Quỷ đến hoa viên do anh phá à? Có thể kể chi tiết cho tôi nghe được không?”

Anh Hàn nghe xong do dự một lúc, uống hết cả bát canh rồi nói: “Được thôi! Cậu đã tò mò thì tôi cũng kể cho cậu nghe vụ án Quỷ đến hoa viên, thật ra vụ án này là tôi và anh Cao cùng nhau phối hợp điều tra phá được, tình tiết vụ án có đôi chút phức tạp và rối rắm.”

Ngược trở lại thời gian 4 năm trước, ở phía ngoài đường Tam Hoàn Đông thuộc khu Đông Thành, thành phố Nam Minh có một tiểu khu dân cư có tên “Quy lai hoa viên” (trở lại vườn hoa), ngụ ý thể hiện mong muốn trở về với thiên nhiên. Nhưng có người bảo rằng sống ở chỗ này không tốt lành, vì “quy lai” đọc lên nghe giống như “quỷ lai” (ma quỷ đến), tuy nhiên đây chỉ là lời nói gièm pha châm chọc của những người không mua được nhà và cũng không vào đây ở được mà thôi, vì thế không ai tin và để ý cả.

Cho đến ngày 15 tháng 5 năm đó, ở đây đã thật sự xảy ra một vụ giết người, nạn nhân là giám đốc Công ty sửa chữa lắp đặt nhà ở và nội thất Tiên Cảnh, tên là Môn Giả Hanh, 50 tuổi, sống tại căn hộ số 301, tầng 3 tòa nhà số 1 ở khu 1.

Chiều hôm đó, vợ ông chủ Môn là bà Lâu đến đó tìm ông ta, gọi cửa không thấy ai trả lời mới lấy chìa khóa mở ra, thấy trong phòng có rất nhiều ruồi thì không khỏi lấy làm kỳ lạ.

Sau đó bà ta ngửa mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy lưới sắt và cửa kính đều mở toang nên lại càng cảm thấy kỳ lạ hơn. Trong lòng bà ta lập tức có dự cảm chẳng lành. Bà ta nơm nớp lo sợ đi vào gian bên trong, còn chưa đến cửa đã ngửi thấy có mùi khác thường, đến lúc bước vào phòng ngủ, cảnh tượng khủng khiếp khiến bà ta sợ hãi bủn rủn cả người: một người đàn ông trần truồng nằm ngửa trên giường, đầu dính đầy máu. Không kịp nhìn kỹ, bà ta hét lên một tiếng rồi lảo đảo chạy ra ngoài.

Trong lòng bà ta vô cùng hoảng loạn, vừa chạy vừa hét: “Cứu tôi với! Cứu! Có người chết rồi!”

Lập tức có hàng chục người tụ tập dưới nhà, vây quanh bà Lâu hỏi rõ đầu đuôi.

Bà Lâu kiệt sức thở hổn hển, thẫn thờ ngồi bệt xuống đất, nói ngắt quãng: “Mau, mau đi cứu người! Xảy ra chuyện lớn rồi!” Lúc mọi người chạy lên trên tầng, trông thấy một xác chết đàn ông, trên đó đã có giòi bọ sinh sản. Không nghi ngờ gì nữa, mọi người đều biết rằng người chết chính là chủ nhà, tức ông chủ Môn.

Theo lời bà Lâu kể, nhà có khách nhưng tìm mãi không thấy ông chủ Môn đâu, gọi điện thoại cũng không thấy nhấc máy, người trong công ty bảo rằng mấy ngày nay không trông thấy ông ta. Vì vậy, bà ta lập tức nghĩ đến việc đến đây tìm ông Môn.

Căn hộ này vốn được vợ chồng ông bà Môn chuẩn bị cho con trai, nhưng người con này lại phát triển sự nghiệp tại một thành phố nhỏ ở miền Nam, hơn nữa cũng đã yên bề gia thất nên căn hộ đành bỏ không.

Lúc đó anh Cao là người phụ trách chính điều tra vụ án, qua hỏi chuyện bà Lâu biết được rằng ông chủ Môn thường xuyên không về nhà. Lúc đầu bà ta nghĩ do công việc bận rộn, quan hệ xã giao nhiều nên không về nhà cũng không thành vấn đề. Nhưng sau đó bà ta phát hiện ra ông ta thường xuyên cùng với người phụ nữa khác ra vào những nơi ăn chơi nhảy múa như vũ trường…, vì thế trong lòng nảy sinh nghi ngờ, giữa hai vợ chồng thường hay xảy ra cãi cọ vì chuyện này, quan hệ vợ chồng rạn nứt nghiêm trọng. Nhưng, rốt cuộc ông chủ Môn có vợ bé hay không? Vợ bé này là ai? Bản thân bà Lâu không biết rõ.

Theo trình tự làm việc thông thường, ngoài cử người đến gặp những người có liên quan để hỏi thăm, tìm hiểu tình hình, tìm kiếm manh mối, anh Cao cũng đồng thời mời chuyên gia kỹ thuật hình sự của sở cảnh sát thành phố phối hợp với Hàn Phi tiến hành khám nghiệm, giám định tử thi và hiện trường.

Hàn Phi tiến hành quan sát sơ bộ, thấy hiện trường là một căn hộ thương mại trung - cao cấp gồm 3 phòng, 2 sảnh và 2 nhà vệ sinh, diện tích gần 150 mét vuông. Trung tâm hiện trường án mạng nằm ở phòng ngủ phía đông, trên chiếc giường đôi có hai cái gối và một chiếc chăn len, xác chết nằm ngửa trên giường, xung quanh đầu có nhiều vết máu thấm ướt và bắn tung tóe.

Điều hòa trung tâm trong phòng khách ở trạng thái tắt, cửa nhà có một cánh mở nhưng không phát hiện thấy dấu vết có người ra vào theo lối này, không giống như là kẻ trộm lẻn vào gây án. Cửa chính cũng có dấu vết cạy phá.

Trong tiền sảnh có hai đôi dép lê, một nam một nữ. Dấu chân trên nền nhà tương đối lộn xộn, ngoài dấu vết hai đôi dép lê để lại còn có hai loại dấu giày không thể bị loại bỏ, một loại là giày da, dài khoảng 23 cm, có hoa văn gợn sóng, rõ ràng đó là dấu giày của phụ nữ. Các loại đồ đạc khác trong phòng đều ngay ngắn, không phát hiện thấy dấu vết xáo trộn.

Nghê đến đây, tôi đã sơ bộ suy đoán được tình hình vụ án, bèn chủ động hỏi: “Anh Hàn này, tôi đánh cược với anh nhé, hung thủ chính là vợ ông ta phải không?”

Hàn Phi trợn mắt nhìn tôi một cái, sau đó mới mắng: “Đừng có nói leo, lặng yên mà nghe tôi kể đi!”

Hàn Phi tiến hành khám nghiệm tử thi tại hiện trường, kết luận ông chủ Môn bị người ta dùng vật tù giống như cái búa hay cái chày đánh vào phần đầu và mặt khiến sọ não bị tổn thương nặng dẫn đến tử vong. Xác chết đã bắt đầu thối rữa, ruồi nhặng tập trung trên xác chết thi nhau đẻ trứng. Trên cơ thể không có dấu vết thương tổn do vật lộn, chống cự gây ra.

Sau đó anh ta lấy tiêu bản ấu trùng ruồi nhặng, qua phân tích xác nhận là của ấu trùng ruồi xanh tơ bóng Lucilia sericata, dài khoảng 9,5mm, sau khi xử lý có màu vàng nâu không trong suốt, cơ thể cong về phía trước, dải gai phía dưới bụng có hình máng, gần giống như một thanh tò vẹt gỗ, đây là hình dạng của ấu trùng 3 tuổi ở ngày thứ 4 và thứ 5.

Căn cứ vào những đặc trưng này, Hàn Phi tính ra thời gian đẻ trứng phải là khoảng 7 ngày trước khi khám nghiệm, tức là ở trước hoặc sau ngày 08 tháng 5, kết hợp với các tình hình khác như thức ăn trong dạ dày…, thời gian tử vong sớm nhất có thể là khoảng 11 giờ đêm 07 tháng 5.

Tại cuộc họp phân tích tình hình vụ án, trước tiên anh Cao tổng kết tình hình cơ bản của người chết và Công ty sửa chữa lắp đặt nhà ở và nội thất Tiên Cảnh. Công ty Tiên Cảnh đã thành lập được hơn 7 năm, tiền thân là đội sửa chữa lắp đặt gồm 3 người trong đó có Môn Giả Hanh phát triển lên, cùng với nguồn vốn không ngừng tăng thêm, đời sống sinh hoạt của nạn nhân lúc còn sống cũng từng bước trở nên xa hoa. Ông chủ Môn thường xuyên ra vào các tụ điểm vui chơi giải trí dưới sự tháp tùng của thư ký kiêm lái xe tên là Quan Vân Quyên, và ông ta rất hứng thú với những hoạt động như thế.

Theo lời Quan Vân Quyên khai, ông chủ Môn sống tại địa điểm xảy ra án mạng đã hơn nửa năm, nhưng cô ta không rõ đây là nhà của ai, buổi tối chỉ đưa ông ta đến đây rồi quay về.

Cô ta nghĩ rằng trong căn hộ đó chắc chắn có phụ nữ. Trong vòng một tuần gần đây, Quan Vân Quyên không trông thấy ông chủ Môn đâu cả, nhưng do ông ta có quá nhiều hoạt động, thường có khi mấy ngày liền không xuất hiện nên cô ta cũng không chú ý lắm, chỉ vài lần gọi điện cho ông ta nhưng đều không thấy trả lời.

“Căn cứ vào tình hình kiểm tra hiện trường và tài liệu sơ bộ nắm được,” Hàn Phi bắt đầu nêu suy nghĩ và kiến nghị của mình, “vụ án này có lẽ xuất phát từ vấn đề mâu thuẫn tình cảm, hiện trường không bị xáo trộn, không có dấu vết vật lộn, giống như là nạn nhân đang ngủ thì bị người khác bất ngờ tấn công gây tổn thương rất nặng, kẻ gây án mang theo hung khí giết người, tức là muốn lập tức giết chết nạn nhân.”

Hàn Phi nói xong, anh Cao tiện thể tiếp lời luôn: “Đúng vậy, đối tượng gây án đi vào từ cửa chính, trong khi khóa cửa không hề bị cạy phá, chứng tỏ nếu không phải có chìa khóa thì là người khác mở cho, mà người bị hại chắc chắn là đang ngủ. Bởi vì, nếu có khách đến thì chắc chắn ông chủ Môn dù thế nào cũng phải mặc quần áo vào rồi mới mở cửa.”

Suy luận của Hàn Phi và Cao Kiện được các cảnh sát viên có mặt hoàn toàn đồng ý.

Nhưng Hàn Phi cảm thấy vẫn chưa đầy đủ, vì thế tiếp tục bổ sung: “Tại hiện trường, tôi kiểm tra thấy còn lưu lại hai loại dấu giày, chắc là đối tượng gây án để lại, trong đó có một dấu giày của phụ nữ, kích thước cơ bản bằng với kích thước đôi dép lê ở hiện trường, nhưng chưa thể khẳng định có phải là của cùng một người hay không.”

Anh ta nói xong, một cảnh sát viên hỏi: “Theo suy đoán của pháp y Hàn thì hung thủ là người phụ nữ này à?”

Hàn Phi suy nghĩ kỹ lưỡng, cắn chặt môi nói: “Trước mắt vẫn chưa thể đưa ra quyết định một cách võ đoán được, điều duy nhất có thể khẳng định là lúc xảy ra án mạng có một phụ nữ có mặt ở hiện trường. Người phụ nữ này có thể là người quen biết nạn nhân, thậm chí có cả chìa khóa nhà nên mở được cửa. Khi có người đến, nạn nhân vẫn đang ngủ, còn người phụ nữ này ra mở cửa, như vậy người này có thể coi là tòng phạm, trong ngoài câu kết lập mưu gây án. Chỉ cần tìm được người phụ nữ này thì cơ bản đã phá được vụ án.”

Hầu hết những người thụ lý vụ án có mặt ở đó đều nhất trí với phân tích của Hàn Phi, đồng thời cũng có người đưa ra ý kiến: “Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng chỉ có một người gây án. Ví dụ, đối tượng gây án là người quen của bị hại, đang đêm gõ cửa nói là có việc gấp, sau khi người bị hại ra mở cửa thì lập tức xông vào hiện trường trung tâm đánh chết người bị hại. Đối tượng gây án tạo hiện trường giả là người bị hại đang ngủ nhằm mục đích đánh lạc hướng chúng ta, sau đó mới rời khỏi hiện trường.”

Anh Cao tổng hợp ý kiến của mọi người, đưa ra tổng kết đồng thời bố trí công việc tiếp theo: “Bất kể tình huống như thế nào thì đối tượng gây án vẫn phải là người quen, có liên quan đến phụ nữ. Hãy tìm gặp cô Quan Vân Quyên kia một lần nữa với tư cách cô ta là nhân chứng hiểu rõ tình hình, thứ nhất là để làm rõ cô ta đã làm gì ở trước và sau khoảng thời gian xảy ra vụ án, trong đó xác định trọng điểm là trước và sau ngày 07 tháng 5, tiến hành loại bỏ dần từng ngày, phải đặt các yếu tố thời gian và nhân chứng vào đúng vị trí của nó. Còn về việc thông qua cô ta để làm rõ tình hình tiếp xúc với phụ nữ của nạn nhân lúc còn sống, càng nắm cụ thể càng tốt.”

Truy nã hung thủ ở tỉnh khác

Theo anh Cao sắp xếp, thành viên đội điều tra hình sự một lần nữa tìm gặp Quan Vân Quyên, đồng thời làm thủ tục mời cô ta tới làm việc với tư cách là nhân chứng hiểu rõ tình hình liên quan đến vụ án. Sau nhiều lần thẩm tra xác minh, đội điều tra hình sự cơ bản loại trừ khả năng cô ta tham gia gây án. Tuy nhiên, cô ta đã cung cấp một số thông tin rất có giá trị, đáng để tiến hành điều tra sâu hơn. Ngoài giờ làm việc, nạn nhân thích đến những tụ điểm vui chơi giải trí, ví dụ như chơi bowling, bóng bàn, bơi lội… Vấn đề quan hệ với phụ nữ của ông ta thật sự tương đối phức tạp, ông ta cũng đã không ít lần ngầm tỏ ý với chính bản thân Quan Vân Quyên, tuy nhiên chỉ có ý thăm dò chứ không ép buộc cô phải nảy sinh quan hệ với ông ta.

Quan Vân Quyên cũng hiểu rõ điều này, từng có lần nói đùa rằng: “Ông cứ bám lấy tôi như thế để làm gì? Cô gái họ Bạch ở phòng karaoke đối với ông rất tốt đấy, sao không bao luôn cô ta đi.”

Không ngờ ông ta lại nói ra một câu giống như coi đây là một gợi ý, hoặc cũng có thể là tìm được lối thoát cho mình: “Đó cũng là một cách.” Nhưng không ai biết rõ ông ta có làm thật hay không, vì sau đó ông ta không bao giờ bảo Quan Vân Quyên đi cùng đến phòng karaoke đó nữa.

Người nói vô tình nhưng người nghe có ý, anh Cao và nhóm của mình dựa theo manh mối Quan Vân Quyên cung cấp, tìm đến quán karaoke “Hồng mai tán” kia, xác thực ở đó có cô gái họ Bạch, tên là Bạch Thụy Lệ, 22 tuổi. Theo chủ quán cho biết, mấy “đứa trẻ” vốn ở chung trong một phòng nhỏ phía sau, nhưng sau đó Bạch Thụy Lệ không ở cùng nữa, hôm nào cũng vậy, cứ khoảng 12 giờ đêm là lại có người đến đón đi. Một tuần trước, một người con trai lạ mặt trông rất quê mùa nửa đêm đến tìm, cô ta đi cùng người này đến nay vẫn chưa thấy quay lại.

Với anh Cao mà nói, đây thật sự là manh mối vô cùng quan trọng, cần phải tìm bằng được cô ta. Theo chủ quán karaoke cho biết, Bạch Thụy Lệ người thành phố Thiên Nhai, nhưng không rõ cụ thể chỗ nào, hình như là khu vực nông thôn, cô ta rất khỏe mạnh, da trắng ngần, rất nhiệt tình với mọi người.

Cao Kiện phân công thành lập tổ điều tra phá án gồm 6 người, có nhiệm vụ thâm nhập thành phố Thiên Nhai, tiến hành “mò kim đáy bể”. Sáu người lại chia thành 3 nhóm, tìm kiếm lần lượt từng khu vực. Nhờ cơ quan công an địa phương giúp đỡ, cuối cùng đã tìm được đối tượng.

Bạch Thụy Lệ người thị trấn Lư Dương thành phố Thiên Nhai, nhà có cha mẹ và ông bà nhưng chỉ một mình cha có việc làm ổn định, tuy nhiên cũng đã mất việc gần 2 năm nay, cuộc sống vô cùng khó khăn, kể từ khi Bạch Thụy Lệ ra ngoài làm việc, hằng tháng đều gửi tiền về cho gia đình. Một tuần trước, cô ta cùng bạn trai về nhà. Là đối tượng tình nghi, Bạch Thụy Lệ bị mời lên đồn công an thị trấn.

“Cô là Bạch Thụy Lệ à?” Anh Cao ngồi đối diện cô ta, hỏi.

“Vâng.”

“Làm việc ở thành phố Nam Minh phải không?”

“Vâng.”

“Từng làm tiếp viên ở quán karaoke Hồng mai tán phải không?”

“Vâng.”

“Tại sao lại về đây?”

“Bỏ việc không làm nữa.”

“Tại sao?”

“Bạn trai ở nhà đợi tôi.”

Đến lúc này đã chứng minh được người con trai quê mùa một tuần trước đến tìm cô ta chính là bạn trai ở quê.

“Về nhà kết hôn à?”

“Định vậy, nhưng chưa xác định thời gian.”

“Lúc về đây cô có chào từ biệt ông chủ không?”

“Không. Không cần chào, không đi không trả tiền là được rồi.”

“Cô có biết ông chủ Môn không?”

Cô ta ngẩng đầu lên nhìn Cao Kiện một cái, rồi lại cúi xuống.

“Không biết.”

“Có thật không biết không? Thế tại sao ông chủ Môn lại biết cô?”

Cao Kiện đưa ra một đòn tâm lý chiến.

“Lẽ nào ông chủ Môn vẫn chưa chết?” Bạch Thụy Lệ nghĩ thầm, điều này vừa hay đâm trúng vào chỗ đau của cô ta. Cô ta chọn cách cúi đầu im lặng, vì hoàn toàn chưa từng trải qua tình trạng như thế này bao giờ nên cô ta sợ đến nỗi mặt mày tái mét, cố gắng cúi gằm xuống đất, hai tay vặn vào nhau, cắn chặt môi. Cao Kiện vừa nhìn đã biết chắc chắn cô ta có quan hệ với ông chủ Môn.

“Cô có biết tôi làm gì không? Tôi có thể đến tận đây tìm cô, lẽ nào cô vẫn nghĩ rằng tôi không có chứng cứ?”

Anh Cao liên tiếp vặn hỏi một thôi một hồi, Bạch Thụy Lệ không nén được nữa, nước mắt lã chã rơi xuống ướt cả tay, chân, thấm ướt cả một mảng áo, nhưng dù anh Cao hỏi thế nào cô ta cũng không trả lời. Qua thái độ của cô ta, anh Cao đã biết cô ta không những biết ông chủ Môn mà còn có đến tám chín phần mười chính là cô gái đã ở trong căn hộ số 301 kia, hơn nữa có liên quan rất lớn đến vụ án này. Mặt khác, qua những biểu hiện trên có thể thấy, phòng tuyến tâm lý của cô ta đã hoàn toàn sụp đổ, không bao lâu nữa sẽ phải khai nhận thôi.

Anh Cao tiến hành từng bước giáo dục, thuyết phục về chính sách và pháp luật. Còn Bạch Thụy lệ hẳn trong lòng cũng đấu tranh tư tưởng rất gay cấn và cố gắng dẹp yên tâm trạng đang rối bời.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, trời đã sang đêm, anh Cao đưa chủ đề thẳng về ngày 07 tháng 5, yêu cầu cô ta cho biết ngày hôm đó đã làm những gì, đồng thời bưng lên cho cô ta một bát mỳ to, bảo: “Ăn đi, ăn xong rồi nói.”

“Tôi không ăn, không đói.” Nói xong, hai mắt bạch Thụy Lệ đỏ hoe, rồi hai hàng nước mắt ứa ra, đồng thời bật khóc nức nở. “Tôi không ăn, nuốt không trôi, tôi xin khai hết!”

Mất một khoảng thời gian khá lâu, cuối cùng Cao Kiện đã phá được phòng tuyến tâm lý của đối phương.

“Ông chủ Môn là do bạn trai của tôi giết, sau khi giết người anh ấy đã bỏ trốn, bảo tôi ở nhà đợi, không biết bây giờ anh ấy đang trốn ở đâu nữa.”

Hóa ra khi làm tiếp viên ở quán karaoke “Hồng mai tán”, để có được chỗ đứng, kiếm được nhiều tiền và để cải thiện cuộc sống nghèo túng của gia đình, Bạch Thụy Lệ buộc phải làm gái bao. Ông chủ Môn là khách hàng thường xuyên của cô ta, chi tiền vô cùng hào phóng, vì thế giữa hai người nhanh chóng nảy sinh quan hệ tình dục, sau đó ông ta bao nuôi luôn cô ta, đưa về ở tại căn hộ kia.

Từ đó, mỗi tối cô ta chỉ đến quán karaoke làm việc khoảng vài ba tiếng, cũng không hết lòng tiếp khách nữa, chỉ chơi một lúc mà thôi. Buổi tối, hôm thì cô ta tự về, hôm thì ông chủ Môn đến đón. Nhưng thật không ngờ, vị hôn phu ở quê lại đến tìm, đồng thời phát hiện ra quan hệ của cô ta với ông chủ Môn.

Anh ta vô cùng tức giận, ra lệnh cho cô ta buổi tối vẫn phải trở về phục vụ ông chủ Môn, hẹn đến đêm hôm đó, tức đêm 07 tháng 5, đợi ông chủ Môn ngủ say rồi mở cửa cho anh ta. Đến khoảng 01 giờ sáng, anh ta giấu một chiếc chày sắt đã chuẩn bị sẵn vào trong người, đánh chết ông chủ Môn đang ngủ say. Sau khi bàn bạc kỹ mọi việc, lúc đó khoảng 3 giờ sáng, hai người rời khỏi hiện trường, đi thẳng ra ga tàu hỏa trở về quê. Hôm sau, anh ta thu xếp qua loa việc nhà rồi bỏ trốn.

Vụ án đã được phá, Cao Kiện và cấp dưới tất bật truy bắt tội phạm bỏ trốn, bàn giao tài liệu có liên quan cho viện kiểm sát, phát lệnh truy nã trên toàn quốc.

Nghe đến đây, tôi khá quan tâm đến việc có bắt được đối tượng hay không, liền hỏi: “Anh Hàn, cuối cùng bắt được người chứ?”

Anh Hàn gật đầu, cười bảo: “Đương nhiên bắt được rồi, anh Cao đi qua ba tỉnh, nhờ hảo tâm cho một người ăn xin ngủ dưới gầm cầu vượt mười đồng nhân dân tệ, người này trông thấy anh Cao mặc cảnh phục mới hỏi có việc gì. Kết quả, anh Cao được người ăn xin này cung cấp thông tin, hóa ra sau khi giết người, đối tượng kia rất sợ hãi nên vào sống chung với đám ăn xin, dựa vào xin ăn sống qua ngày.”

Trong lòng tôi thầm khâm phục nghị lực của anh Cao, bàn tay bất giác nắm chặt thành nắm đấm: “Đúng là lưới trời lồng lộng, thưa mà khó thoát! Làm việc xấu chắc chắn phải bị trừng phạt thích đáng!”

Kể xong vụ án, buổi chiều cũng không có việc gì khác, tôi và anh Hàn phân tích côn trùng xong, phát hiện thấy trong thân côn trùng có chất bột tự bốc cháy, chỉ cần tiếp xúc với da người không lâu thì cùng với nhiệt độ cơ thể người không ngừng tăng lên, côn trùng cũng sẽ tự bốc cháy, thời gian lâu dần sẽ khiến người bị cháy đến chết. Sử dụng nước bình thường không thể giập tắt được loại lửa này mà cần phải dùng loại thuốc đặc biệt.

Anh Hàn và tôi ngồi trong quán cà phê bên cạnh sở cảnh sát, trong lúc uống nước lòng hiếu kỳ trong tôi lại nổi lên, thế là tôi đòi anh ấy kể cho nghe chuyện về vụ án đặc biệt. Anh Hàn cảm thấy tôi cũng cần phải có thêm một số hiểu biết và kiến thức, vì thế gật đầu đồng ý, kể cho tôi nghe vụ án xảy ra trong vùng núi gần huyện Bắc Lâm vào 4 năm trước.

Từ huyện Bắc Lâm đi về phía bắc 20 cây số là vùng núi sâu, thôn Bắc Hoa là thôn xóm tự nhiên lớn nhất ở khu vực này, gồm khoảng hai trăm hộ dân sống rải rác trong một thung lũng rộng hàng chục cây số vuông, được núi cao bao bọc bốn phía. Cùng với kinh tế phát triển, đường quốc lộ cũng mở qua địa bàn thôn, nhờ đó mà cuộc sống trong thôn vốn đã tương đối khá giả giờ đây lại càng thêm náo nhiệt.

Ngày 06 tháng 6 vừa hay cũng là ngày tết Đoan Ngọ theo lịch âm, trời trong nắng ấm. Núi non trùng điệp bao quanh tựa như hấp thu toàn bộ cả hơi ấm và ánh sáng mặt trời, khiến ban ngày nóng nực đến muốn ngất xỉu, mọi người đều chuyển sang mặc quần áo mùa hè. Người vùng cao vốn có tính chăm chỉ, cần cù chịu khó, vừa ăn sáng xong Lý Cẩu Đản liền đuổi hơn 20 con dê núi của nhà mình vào chăn trong khe núi.

Đàn dê núi cũng rất vui vẻ, ăn một hồi lại đùa nghịch một hồi, vô lo vô nghĩ, tự do thoải mái. Trời đã gần trưa, Lý Cẩu Đản lại đuổi đàn dê vòng sang hướng đông để về nhà. Lúc đi qua chỗ cái giống khơi to trên khoảng đất rộng, cậu ta tò mò nhìn vào thì thấy có một người đang nằm chết trong đó! Một cảnh tượng khiến cậu ta sợ hết hồn, vội đuổi đàn dê chạy một mạch về nhà và lập tức kể lại cho cha mẹ mình những điều mà mình trông thấy.

Người chết tên là Quách Ngôn, dân địa phương, 31 tuổi, có vợ tên là Diêu Mãn Nguyệt, 29 tuổi, cưới nhau đã 4 năm nhưng chưa có con. Quách Ngôn không an phận giống như những người vùng cao khác, mấy năm trước từng mua hai con lừa để buôn hàng lâm thổ sản, cũng kiếm được ít tiền, nhưng sau không chịu được vất vả nên bán lừa, mở quán tạp hóa ngay trong thôn, chuyên bán các đồ dùng sinh hoạt lặt vặt.

Lúc rỗi rãi, đám thanh niên thường tụ tập ở quán của anh ta để ăn uống, chơi bài, dù vậy Quách Ngôn cũng không thấy chướng mắt. Mọi người đều cho rằng anh ta quan hệ tốt, thích kết giao bạn bè, trọng nghĩa khí, khi bán hàng cũng không tính toán so đo, có tiền thì trả, không có tiền thì cho nợ, nợ lâu quên mất không trả, anh ta cũng không đòi. Quán tạp hóa thật ra không kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng Quách Ngôn lại thỏa mãn với cuộc sống an nhàn tự tại.

Theo vợ anh ta là Diêu Mãn Nguyệt kể lại, Quách Ngôn rời khỏi nhà hôm 01 tháng 6 để vào thị trấn huyện lấy hàng, nhưng từ hôm đó đến nay không về nhà.

Hàn Phi sơ bộ khám nghiệm tử thi, kết quả cho thấy Quách Ngôn chết do bị người khác dùng gậy đánh vào đầu gây tổn thương não. Xác chết đã thối rữa, phần đầu tập trung rất nhiều giòi bọ, chứng tỏ đã chết cách đây khoảng một tuần, cơ bản khớp với thời gian như Diêu Mãn Nguyệt nói.

Sau hai ngày, tổ chuyên án lúc đó đã điều tra phát hiện thấy: trong số những người hay đến quán tạp hóa có một cô gái trẻ tên là Thường Thục Hồng, khoảng 19 tuổi, thích ăn uống chơi bời, lúc rảnh rỗi thường hay đến quán nói chuyện phiếm, và đói Quách Ngôn cho đồ ăn thức uống, vì thế được mọi người gọi là loại “nửa mùa”. Quách Ngôn có vẻ cũng kiếm chác không từ cô ta, còn cô ta cũng có khi theo Quách Ngôn đi lấy hàng.

Thật ra Thường Thục Hồng cũng có một bạn trai người trong thôn tên là Tống Lập Đông, 24 tuổi, người cao lớn thô kệch, do lên núi bị ngã gãy chân nên trở thành tàn tật loại nhẹ, bước đi tập tễnh, chung vốn với người khác nhận thầu một khoảnh nương rẫy ở phía sau núi để trồng táo giống mới. Người trong thôn nói bóng nói gió, bàn luận xôn xao về mối quan hệ giữa Quách Ngôn và Thường Thục Hồng. Tống Lập Đông vô cùng tức giận, khiến cho mối quan hệ giữa anh ta với Thường Thục Hồng lúc thế nọ lúc thế kia. Diêu Mãn Nguyệt cũng đau đầu khổ sở vì chuyện này, có lần đã xảy ra đánh lộn với Quách Ngôn.

Qua điều tra sơ bộ, tổ chuyên án nhận định rằng có hai khả năng dẫn đến cái chết của Quách Ngôn: thứ nhất là giết người cướp của, hung thủ nhân lúc anh ta vào thị tấn mua hàng chặn cướp ở giữa đường. Thứ hai, giết người vì tình. Từ phản ánh của quần chúng thì thấy rằng, mối quan hệ giữa Quách Ngôn và Thường Thục Hồng rất không bình thường, còn bạn trai của Thường Thục Hồng chắc chắn là một người rất nhạy cảm, có thể nảy sinh ý định giết người. Nhưng vào ngày 02 tháng 6, Thường Thục Hồng và Tống Lập Đông lại ở cùng với nhau, hơn nữa quan hệ giữa Thường Thục Hồng và Quách Ngôn rất tốt đẹp, không thể có khả năng cô ta thông đồng với bạn trai giết Quách Ngôn. Chỉ có vào buổi chiều ngày 01 tháng 6 Tống Lập Đông không ra đồng làm việc, có cơ hội để gây án. Nhưng rốt cuộc thời gian nạn nhân tử vong là vào ngày nào?

Hàn Phi đem ấu trùng ruồi nhặng trở về phòng thí nghiệm côn trùng ở trung tâm pháp y, lúc kiểm tra nhận thấy ấu trùng vừa vặn phát triển đến thời kỳ tuổi thứ 2, nhưng đặc trưng hình thể của chúng vẫn chưa thật rõ ràng, cần phải đợi đến ngày 07 tháng 6 mới phát triển đến thời kỳ tuổi thứ 3. Đây là loại ấu trùng ruồi nhặng rất ít gặp, thuộc lớp ruồi xanh, loại ruồi xanh Arisa. Giai đoạn trước khi hóa nhộng cần thời gian 9 ngày. Hôm nay là ngày 10 tháng 6, vừa đúng ngày thứ 3 của giai đoạn tuổi 3. Từ đó suy đoán thấy rằng, thời gian nạn nhân tử vong nằm trong khoảng từ chiều ngày 02 tháng 6 đến sáng ngày 03 tháng 6.

Cuối cùng tổ chuyên án quyết định lấy thời gian nạn nhân tử vong làm đột phá khẩu, như vậy, nếu có người xác nhận trông thấy Quách Ngôn vào ngày 02 tháng 6 thì tức là hoàn toàn thống nhất với suy đoán về thời gian tử vong, còn lời khai của Diêu Mãn Nguyệt rằng Quách Ngôn mất tích sau khi ra khỏi nhà vào ngày 01 tháng 6 là giả, như vậy cô ta chính là đối tượng tình nghi lớn nhất. Xét từ động cơ phạm tội, điều này cũng hoàn toàn có cơ sở. Thứ nhất, quan hệ giữa Quách Ngôn và Thường Thục Hồng rất phức tạp, đó là vấn đề nhạy cảm nhất của phụ nữ; thứ hai, trong cuộc sống Quách Ngôn khá lười nhác, buôn bán kinh doanh không có phép tắc, gây chuyện thị phi, vợ chồng bất hòa; thứ ba, về mặt thời gian, có điều kiện để gây án. Từ kết quả kiểm tra hiện trường cho thấy không hề có dấu vết vùng vẫy, vật lộn, vết thương trên đầu rất nặng nhưng hiện trường lại rất ít vết máu, từ đó suy đoán rằng đây chỉ là hiện trường xác chết được di chuyển đến.

Di chuyển xác chết

Hàn Phi suy đoán hiện trường đầu tiên xảy ra vụ án có thể nằm ngay trong nhà nạn nhân, bởi vì đó là nơi tương đối thuận tiện cho Diêu Mãn Nguyệt gây án, nhưng đồng thời cũng có bất lợi là một người phụ nữ làm sao có thể giết chết một người đàn ông trưởng thành rồi chuyển xác chết đến một nơi cách xa 5 cây số? Nếu cô ta có một tên đồng bọn thì việc gây án sẽ thuận lợi hơn nhiều. Qua điều tra, trong thôn có một người trông thấy Quách Ngôn vào ngày 02 tháng 6, điều này gián tiếp chứng minh rằng Diêu Mãn Nguyệt nói dối. Các nhân viên đội điều tra hình sự quyết định tiến hành điều tra cô ta, trong quá trình điều tra, ngoài việc sử dụng biện pháp thông thường đối với cô ta, họ còn đặc biệt chú ý tìm kiếm manh mối về đối tượng đồng lõa.

Cho đến ngày 11 tháng 6, vụ án có bước đột phá lớn: qua bí mật điều tra phát hiện thấy trong phòng ngủ ở nhà Diêu Mãn Nguyệt có vết máu, đồng thời trong gian phòng trống phát hiện ra một chiếc chày giã bột cỡ lớn, trên đó dính một ít máu. Sau khi phân tích giám định kỹ thuật, Hàn Phi xác định vết máu này giống với mẫu máu của nạn nhân, vì thế tiến hành bắt giữ Diêu Mãn Nguyệt để thẩm tra. Còn theo quần chúng nhân dân cho biết người em trai của Quách Ngôn là Quach Lượng có quan hệ không bình thường với Diêu Mãn Nguyệt, giữa hai người qua lại vô cùng thân thiết.

Quách Lượng sống độc thân, biết nghề thợ mộc, năm kia trở về làng dựng ngôi nhà mới 3 gian. Năm ngoái trong thôn mắc bệnh truyền nhiễm, Quách Lượng ốm nặng nằm nhà không ai chăm sóc, chỉ có Diêu Mãn Nguyệt ngày ngày qua lại trông nom, từ đó quan hệ giữa hai người dần dần trở nên thân thiết, Diêu Mãn Nguyệt thường xuyên mang đồ đạc sang cho anh ta. Điều này khiến tổ chuyên án chú ý, nghi ngờ Quách Lượng là kẻ đồng mưu.

Sau hai ngày thẩm vấn, trước chứng cứ không thể chối cãi, Diêu Mãn Nguyệt khai nhận toàn bộ quá trình liên kết với Quách Lượng sát hại Quách Ngôn.

Đúng như mọi người phân tích, từ lâu Diêu Mãn Nguyệt đã chán ghét Quách Ngôn, đặc biệt là việc anh ta thường hay chơi bời đàn đúm với bọn Thường Thục Hồng. Khi Quách Lượng bị ốm, Diêu Mãn Nguyệt thường xuyên quan tâm chăm sóc và kể cho anh ta nghe những bất mãn trong lòng. Còn Quách Lượng thì xưa nay luôn có cảm tình với Diêu mãn Nguyệt. Vì thế, hai người càng trò chuyện càng tâm đầu ý hợp, dần dần dẫn đến nảy sinh quan hệ kia, chỉ cần hai ngày không gặp là như mất hồn.

Sau tết nguyên đán, hai người bắt đầu nghĩ cách để làm sao thoát khỏi Quách Ngôn. Ngày 01 tháng 6, khi Quách Ngôn vào thị trấn, hai người cùng nhau mây mưa suốt cả ngày ở nhà Quách Lượng, sau đó Diêu Mãn Nguyệt đưa ra ý định giết chết Quách Ngôn. Hai người bàn bạc xong xuôi, quyết định đợi đến khi Quách Ngôn ngủ say sẽ đánh chết.

Quách Ngôn trở về nhà lúc chập tối ngày 02 tháng 6, đến tối hôm đó Diêu Mãn Nguyệt theo kế hoạch bàn bạc từ trước đã nấu cho anh ta hai món ngon nhắm rượu, đồng thời khuyên nhủ không qua lại với Thường Thục Hồng nữa. Gần 10 giờ đêm, hai người lên giường đi ngủ, đương nhiên không thể thiếu một phen nồng ấm. Xong việc, Quách Ngôn bắt đầu ngủ ngáy khò khò, Diêu Mãn Nguyệt nhẹ nhàng trở dậy mở cửa cho Quách Lượng đã chờ sẵn ở ngoài vào nhà, dùng chày giã bột cô ta đã chuẩn bị sẵn đánh mạnh hai cái vào đầu Quách Ngôn.

Quách Ngôn không kịp kêu lên một tiếng, khò khè mấy cái rồi tắt thở. Sau đó hai người kéo xác chết lên giá đèo hàng phía sau xe đạp, cho túi cỏ lên trên để ngụy trang và đẩy xe ra cánh đồng ngay trong đêm. Họ đi rất lâu, cuối cùng tìm được cái giếng kia liền đẩy xác chết xuống rồi vội vã về nhà giải quyết vết máu còn vương lại. Khi bị thẩm vấn sau đó, Quách Lượng cũng thành thật khai nhận không hề giấu giếm.

Hàn Phi nhấm nháp ngụm cà phê, thở dài bảo: “Con người có thể đáng tin hoặc không đáng tin, nhưng ruồi nhặng thì không thể giả được. Nếu không có ruồi nhặng xác định người bị hại chết vào ngày 02 tháng 6 thì rất khó phát hiện ra Diêu Mãn Nguyệt nói dối, và chắc chắn sẽ gây ra vụ án oan sai. Xin mượn lời sư phụ của cậu, rằng lời con người có lúc giả dối khó tin, nhưng ấu trùng ruồi nhặng làm chứng thì luôn luôn đúng; oan hồn biết ơn con côn trùng bé nhỏ, còn cảnh sát điều tra cũng phải cảm tạ thần pháp y.”