Vụ án thứ tám Trùng độc lửa âm dương
Hôm nay là ma quỷ, mai lại hóa thiên thần!
- Cố Thành -
Lời dẫnMạnh Lâm đẩy chiếc kính gọng vàng trên sống mũi, sau khi xác nhận xung quanh không có một bóng người một lần nữa, liền móc từ trong túi ra hai sợi dây thép một cách thuần thục rồi nghiêng người hí hoáy với chiếc khóa đã tróc sơn. Loáng một cái chiếc khóa đã được mở, Mạnh Lâm đẩy cửa, rồi nhanh như cắt lao người vào bên trong qua cánh cửa mới hé được nửa chừng.
Vừa vào đến bên trong, Mạnh Lâm liền ngửi thấy một mùi hôi thối khiến anh ta suýt nữa ngạt thở. Anh ta khẽ chửi thề, hai tay nhanh chóng tìm kiếm, vơ vét những thứ đáng tiền trong nhà, rồi tiếp tục di chuyển dần về phía phòng ngủ, lúc đẩy mở cửa phòng, mùi hôi thối nồng nặc hơn cả lúc nãy xộc thẳng vào mũi khiến anh ta bước vào trong phòng với cảm giác gần như ngất xỉu.
Một thoáng không cẩn thận khiến Mạnh Lâm trượt chân, trọng tâm không vững nên ngã nhào về phía trước, một tay nắm bừa vào khăn trải giường, thấy trên đó có chất gì đó dính nhơm nhớp rất kỳ lạ. Anh ta ngẩng lên, lúc nhìn rõ thứ ở trên khăn trải giường thì lập tức buột miệng kêu ré lên như một bé gái.
Xác âm dương kỳ lạLúc tôi và Hàn Phi đi xe đến hiện trường, anh Cao đang đứng trước một căn nhà mái bằng nhỏ với vẻ sốt ruột, một người phụ nữ đang đứng ở bên cạnh và ghé vào tai anh ta nói một thôi một hồi: “Ông cảnh sát, chắc chắn hung thủ chính là người đó, đề nghị ông hãy bắt hắn ngay lập tức!”
Trông thấy chúng tôi mở cửa bước xuống xe, anh Cao nói ngay: “Đợi chúng tôi kiểm tra xong là sẽ biết ngay hung thủ là ai.” Nói rồi liền đi về phía chúng tôi.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Anh Hàn hỏi.
“Chuyện là có một tên trộm lẻn vào, phát hiện thấy có xác chết trong nhà liền kêu ré lên, khiến bà già nhà bên cạnh chạy sang. Hiện giờ bà già đó cứ khăng khăng bảo rằng tên trộm chính là hung thủ.” Anh Cao chau mày trả lời.
“Ai hỏi anh chuyện này, tôi hỏi vụ án thế nào.” Anh Hàn lạnh lùng đáp trả một câu.
“À, tình hình bên trong rất kỳ lạ, tốt nhất anh nên trực tiếp vào đó xem đi.” Anh Cao dẫn chúng tôi đi vào căn nhà nhỏ phía sau, tôi cố nhịn cười, xách dụng cụ theo sát sau lưng hai người bước vào bên trong.
Ánh sáng trong nhà không được rõ khiến cho người ta cảm thấy rất ức chế. Ngay từ lúc còn chưa bước chân vào trong, tôi đã ngửi thấy một mùi hôi thối nồng nặc, vừa bước vào trong nhà, không khí nóng nực và ẩm ướt ập đến làm tôi choáng váng. Tôi nhìn chiếc cửa sổ đóng chặt, thắc mắc rằng cho dù không khí không lưu thông được thì trong nhà cũng không thể nóng đến như vậy. Đến lúc vào phòng ngủ tôi mới hiểu tại sao nhiệt độ ở đây lại còn cao hơn cả ở phòng ngoài.
Cửa sổ phòng ngủ đóng chặt khiến không khí không lưu thông được, thêm vào đó là một xác chết khiến nhiệt độ trong phòng càng tăng cao. Chúng tôi vừa bước vào đã lập tức cảm nhận thấy một luồng không khí mang theo mùi xác thối xộc thẳng vào mặt. Xác chết nằm trên giường ở chính giữa phòng ngủ, trên người chỉ mặc một chiếc quần đùi mầu đen và chiếc áo may ô mầu trắng. Từ tình hình đó ở hiện trường, có thể thấy nạn nhân chết trong khi đang ngủ say.
Xác chết trên giường đã bắt đầu tiết dịch, những con giòi mầu trắng bò lúc nhúc trên xác chết và khăn trải giường. Nhưng điều đáng sợ hơn là xác chết bị chặt thành mấy khúc, vết chặt méo mó và không gọn gàng trông giống như những nét vẽ lộn xộn vạch ra trên thân người.
“Đây là những mảnh của hai xác chết ghép lại với nhau chăng?” Vừa nói xong, anh Hàn liền lấy tay gõ vào đầu tôi một cái rõ mạnh rồi chỉ vào một vết đứt trên xác chết, có ý bảo tôi xem kỹ cho rõ ràng.
Bộ dạng của xác chết này trông đáng sợ hơn tất cả mọi xác chết tôi từng trông thấy trước kia. Tôi cố kìm nén cơn buồn nôn, bước tới quan sát. Trên miệng vết thương có vô số giòi bọ vừa trắng vừa béo chen chúc nhau bò lúc nhúc. Nhìn kỹ bên trong còn thấy cả xương trắng, trên xương còn dính những mảnh thịt thối rữa, nhưng phần lớn đã bị giòi bọ ăn hết, hoàn toàn không thấy xương bị chặt đứt cũng như vết chặt.
“Không giống như bị người chặt,” anh Hàn vừa nói vừa chỉ vào hai phần của xác chết, “Hơn nữa tình trạng của mỗi phần xác chết cũng không giống nhau.”
Đúng vậy, một số mảnh xác chết đã thối rữa gần mức độ nặng, hầu như không còn phân biệt rõ đường nét, trong khi đó một phần xác chết khác lại vẫn gần như nguyên vẹn, mặc dù có rất nhiều giòi bọ nhưng đường nét lại vô cùng rõ ràng.
Tôi chưa từng thấy hiện tượng kỳ quái như thế này bao giờ nên đầu óc lập tức mất hết phản ứng. Anh Hàn thúc vào khuỷu tay tôi, khiến tôi nhanh chóng định thần lại: “Đo xem nhiệt độ các mảnh xác chết là bao nhiêu.”
Tôi vội vàng trấn tĩnh lại, mở hộp dụng cụ lấy nhiệt kế đầu dò ra lần lượt cắm vào từng mảnh xác. Mảnh xác chết thối rữa nặng đã đạt đến gần 60oC, rất thích hợp cho trứng côn trùng sinh sôi nảy nở, vì thế có thể giải thích tại sao nhìn thấy rất rõ trên đó có nhiều giòi bọ. Nhưng ở mảnh xác chết chưa bị thối rữa nhiều, nhiệt độ lại chỉ có 10oC, thấp hơn rất nhiều so với nhiệt độ xác chết thông thường.
“Xác âm dương.” Tôi thầm kêu lên kinh ngạc.
Nếu phán đoán căn cứ vào mảnh xác chết có mức độ thối rữa nặng, thì nạn nhân đã tử vong ít nhất một tuần, nhưng với mảnh xác chết có nhiệt độ thấp kia, thời gian tử vong nhiều nhất cũng chỉ đến vài ngày mà thôi. Ở sâu bên trong những mảnh xác chết này có thể nhìn rõ những khúc xương còn nguyên vẹn, vì thế không thể nào là hai xác chết ghép lại với nhau được.
Điều này rõ ràng mang lại khó khăn không nhỏ cho việc giám định của chúng tôi, tôi chỉ còn biết ngẩng lên nhìn anh Hàn.
“Nhìn gì mà nhìn? Còn không thu thập côn trùng nhanh lên!” Anh Hàn trừng mắt giục tôi.
Tôi vội vàng lấy dụng cụ, bắt đầu thu thập ấu trùng và trứng trên xác chết. Trước tiên tôi tiến hành thu thập ở mảnh xác chết đã thối rữa nặng và hoàn thành rất nhanh chóng. Nhưng theo phán đoán ban đầu của tôi, những con côn trùng thu thập được đều là loại thích ăn xác thối, không có điểm gì đặc biệt. Lúc tôi chuẩn bị tiến hành lượt thu thập tiếp theo thì lại thấp thoáng trông thấy ở sâu bên trong vết cắt trên thi thể có một vật mầu đen đang chuyển động. Tôi vội lập tức cầm chiếc kẹp gắp con côn trùng mầu đen kia lên, trong lòng thầm khâm phục mình vì đã rèn luyện được kỹ xảo phản ứng nhanh nhẹn như vậy.
Tôi quan sát kỹ lại một lượt, thấy hình dạng con côn trùng này rất lạ, hình như trên vỏ ngoài mầu đen thẫm còn có một vòng tròn mầu đỏ. Tôi lục lại trí nhớ hồi lâu vẫn không nhớ nổi mình đã trông thấy loại côn trùng này trong sách hay chưa. Suy nghĩ một lúc, tôi bèn bỏ con côn trùng đó vào lọ, chuẩn bị mang về nghiên cứu kỹ lưỡng.
Bên ngoài trời tối dần. Do trong nhà có ít cửa sổ nên ánh sáng ngày càng yếu, vì thế khiến công việc của chúng tôi lại càng khó hơn. Tôi lợi dụng ánh sáng đã bắt đầu tối dần bắt thêm được không ít ruồi trưởng thành, sau đó thì không thể nào tiếp tục được nữa.
“Này, anh Cao, ở đây không có đèn à?” Anh Hàn nói to với anh Cao.
“Ồ, chắc là phải có chứ.” Anh Cao vừa nói, một tay vừa lần sờ bên mép tường, nghe thấy “tạch” một tiếng, một bóng đèn bật sáng lên ngay trên đầu chúng tôi.
Ánh sáng rất đầy đủ, soi căn phòng sáng rõ như ban ngày. Tôi bị ánh sáng đột ngột làm cho chói mắt nên phải nhắm mắt lại một lúc, đến khi mở mắt ra thì không khỏi giật mình sợ hãi trước cảnh tượng trước mắt.
Trên giường, ngoài chất dịch từ xác chết tiết ra còn có không ít vết máu đã thâm đen. Vết máu bắn tung tóe, một phần khăn trải giường còn bị xé rách. Từ cảnh tượng này có thể suy đoán rằng hung thủ nhân lúc nạn nhân ngủ say đã lẻn vào nhà dùng dao đâm chết, sau đó lại dùng hung khí hạ độc thủ, gây ra cảnh tượng thê thảm, máu me bắn tứ tung.
Tôi nhìn khăn trải giường gần như đã bị nhuộm một mầu đỏ sẫm, trong lòng luôn thấy có một cảm giác rất kỳ lạ, bởi vì vết máu bắn ra hình như có vẻ không tự nhiên…
Một giây sau, một người đàn ông gầy nhom, vẻ mặt lấm lét, đeo cặp kính gọng vàng từ bên ngoài xồng xộc đi vào, cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Người này xông thẳng đến trước mặt anh Cao, quỳ xuống nắm lấy gấu quần anh ta, khóc lóc: “Thưa ông cảnh sát, người không phải do tôi giết, xin hãy tin tôi! Chẳng qua tôi chỉ muốn vào đây trộm một ít đồ đáng giá, ai ngờ lại sờ phải người chết này…”
“Đợi đã!” Ánh mắt sắc như dao của Hàn Phi quét qua, “Anh bảo anh sờ thấy xác chết à?”
Anh Hàn trừng mắt lên khiến người kia lập tức thôi khóc, run cầm cập trả lời: “Tôi không nhìn rõ, không cẩn thận nên…”
Nghe người kia nói vậy, sắc mặt anh Hàn ngày càng xám xịt, chửi thầm một tiếng, tiếp đó bảo tôi: “Kiểm tra thật kỹ, chú ý loại bỏ những can thiệp dù là nhỏ nhất của người này đối với tình trạng của xác chết.”
Tôi gật đầu, càng chuyên tâm với công việc hơn.
Dưới ánh đèn sáng rõ, tôi lại phát hiện ra trên khăn trải giường cũng dính một ít trứng côn trùng, liền cẩn thận lấy một phần số trứng này cho vào hộp để mang về xét nghiệm. Đúng lúc đó tôi lại trông thấy một con côn trùng mầu đen giống hệt như con côn trùng phát ra ánh sáng mầu đỏ lúc nãy, thấp thoáng bò ra từ chỗ giữa xác chết và khăn trải giường. Tôi lấy tay lật mảnh xác chết kia lên, mảnh xác lạnh cóng, sờ vào thấy nhơm nhớp, dính chặt xuống khăn trải giường như thể không tách ra được. Tôi lật mạnh hơn, cuối cùng cũng đã tách được xác chết ra khỏi khăn trải giường, bên dưới có rất nhiều côn trùng mầu đen phát ra ánh sáng đỏ, còn tôi cảm thấy có một luồng hơi lạnh từ chỗ những con côn trùng này tỏa ra. Tôi lại lấy nhiệt kế ra đo, nhiệt độ khu vực này là dưới 10oC, còn thấp hơn cả nhiệt độ đo được lúc nãy.
Tôi nhìn chằm chằm vào những con côn trùng đang chạy tán loạn kia, đoán xem có phải chính chúng là nguyên nhân khiến nhiệt độ xác chết hạ xuống hay không. Rồi tôi lại quan sát kỹ mảnh xác chết kia, lớp bên ngoài có một số giòi bọ và trứng côn trùng, nhưng hình như số lượng chỉ bằng một nửa so với ở mảnh xác chết bị thối rữa nặng kia.
“Cậu Tô, thu thập xong cả rồi chứ?” Anh Hàn hỏi.
“Xong rồi.” Tôi ngẩng đầu lên trả lời.
Nhưng anh Hàn lại nhíu mày, hỏi lại một lần nữa: “Thu thập xong cả rồi chứ?”
Tôi đã theo học anh Hàn được một thời gian, vì thế hiểu rõ chắc chắn anh ấy đang có một ý khác nên không nói gì nữa. Anh Hàn lại nhìn tôi một cái, cầm lấy chiếc kẹp gắp từ sâu trong một vết cắt ra một quả trứng côn trùng mầu đỏ thẫm giống hệt như mầu máu tươi, rồi lại lắc đầu bảo tôi: “Làm việc vẫn chưa đủ tỉ mỉ.”
Lúc xử lý xong xuôi, kết thúc công việc thì trời đã tối, chúng tôi xách hộp dụng cụ đi ra khỏi ngôi nhà mái bằng, bà già lắm điều gặp lúc ban ngày kia đã không thấy bóng dáng đâu nữa, chỉ còn lại mỗi tên kẻ trộm đeo kính gọng vàng bị hai cảnh sát viên khống chế ngồi trong xe cảnh sát, vẻ mặt ủ rũ.
“Thu quân thôi.” Anh Cao cất tiếng gọi, thế là các cảnh sát viên khác lục tục lên xe ra về.
Lúc cùng với anh Hàn đi về phía xe của mình, tôi lại thấy hình như có bóng người ở sau mấy gốc cây phía đuôi xe, bèn nheo mắt định nhìn cho thật kỹ nhưng tiếc rằng đèn đường ở đây rất tối, ngay cả hòn đá dưới chân cũng không nhìn rõ chứ đừng nói đến thứ gì ở cách xa mấy mét. Tôi bước nhanh lên trước, đi đến phía đuôi xe thì đã hoàn toàn không thấy ai ở đó.
“Sao vậy?” Anh Hàn nhìn về phía tôi, hỏi.
“Không có gì.” Tôi xoay người bước lên xe, nhưng trong lòng vẫn luôn có một cảm giác rất kỳ lạ.
Hỗn hợp băng lửaVề đến chỗ ở, tôi lại vội vội vàng vàng mang đồ đạc đến phòng nghiên cứu côn trùng của mình.
Trong số côn trùng thu được trên xác chết, ngoài loại thuộc lớp ruồi xanh và lớp Silphidae thường gặp, còn lại không thấy có loài côn trùng thích ăn xác thối nào thật đặc biệt. Có điều, phân bố của các loại côn trùng này có một số điểm không giống như lúc bình thường, phần lớn đều tập trung ở phần xác chết có nhiệt độ cao, còn chủng loại côn trùng trên phần xác có nhiệt độ thấp kia ít hơn một cách rõ rệt, hơn nữa chu kỳ sinh trưởng của chúng cũng chậm hơn rất nhiều.
Từ phần xác có nhiệt độ cao, có thể suy đoán rằng thời gian nạn nhân tử vong vào khoảng từ 14 đến 16 ngày trước; còn ở phần xác có nhiệt độ thấp hơn rất nhiều kia lại cho thấy, nạn nhân mới chết được khoảng từ 4 đến 5 ngày. Tại sao thời gian tử vong lại khác nhau xa đến vậy? Xem ra vụ án này hóc búa hơn tôi nghĩ rất nhiều.
Xác chết nằm ở môi trường tương đối đóng kín, nhiệt độ cao hơn bên ngoài khoảng 2 đến 3 độ C, nhưng cũng không đến mức khiến xác chết xảy ra tình trạng cực đoan đến như vậy. Tôi nhìn những thứ để trên bàn, tạm thời không biết nên kết luận như thế nào.
Lúc này, tôi nhớ đến con côn trùng kỳ lạ, đen sẫm gần như mầu mực kia. Con côn trùng này nhìn bề ngoài không khác nhiều lắm so với côn trùng lớp Silphidae nhưng to hơn một chút, vỏ ngoài trơn bóng, phát ra ánh sáng mầu đỏ thẫm rất kỳ lạ. Còn quả trứng côn trùng suýt chút nữa tôi bỏ qua kia đã sắp nở, khi tôi cẩn thận bóc lớp vỏ ngoài ra thì thấy bên trong có một con ấu trùng có hình dạng tương tự, mầu đen nửa trong suốt. Từ đó có thể đưa ra kết luận, loài côn trùng kỳ lạ này đã sinh sản được một thế hệ.
Tôi cố nhớ lại một cách cẩn thận, ở các chỗ khác trên xác chết không trông thấy những quả trứng côn trùng như thế này, mà chỉ phát hiện ra chúng ở phần xác bị chặt đứt. Tôi thầm suy đoán, xem ra chính những quả trứng này là nguyên nhân khiến xác chết bị tách ra thành mấy phần một cách khó hiểu. Như vậy, mặc dù có thể miễn cưỡng giải thích tình trạng xác chết bị phân tách ra thành mấy mảnh nhưng vẫn không thể giải thích được tại sao mỗi phần xác chết lại có nhiệt độ khác nhau một cách rõ rệt như vậy.
Tôi lật xem bút ký, xem rất lâu vẫn không tìm thấy tư liệu nào có liên quan đến loài côn trùng nói trên. Trong lúc không biết làm thế nào, tôi quyết định mang con côn trùng ra ngoài tìm vận may.
Thật đáng tiếc, sư phụ không có ở phòng nghiên cứu. Đúng lúc tôi đang định quay về nhà thì cửa phòng nghiên cứu hé mở một cách khó hiểu. Tôi liền đứng lại, ma xui quỷ khiến thế nào đưa tay đẩy cửa ra rồi bật đèn, thì lập tức trông thấy trên chiếc bàn sự phụ vẫn quen thu dọn sạch sẽ có mấy chiếc lọ thủy tinh, nhưng do thủy tinh màu nâu đậm nên rất khó nhìn rõ những thứ bên trong. Tôi lờ mờ trông thấy bên trong một chiếc lọ có loại côn trùng rất giống loại côn trùng đang ở trên tay tôi. Tôi tiến lại gần, đang định quan sát kỹ lưỡng thì lại nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau.
“Làm sao cậu vào được đây?” Thì ra sư phụ đã trở về.
Tôi đứng thẳng người, mặt lộ rõ vẻ lúng túng, cũng không biết nên nói thế nào, dù sao thì việc làm của tôi cũng bị coi như là đã lén lút đột nhập vào phòng sư phụ khi ông không có mặt.
Sư phụ nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm khắc, lúc ánh mắt ấy liếc sang những chiếc lọ thủy tinh đặt trên bàn, sắc mặt ông đột nhiên thay đổi. Ông bước nhanh lên trước, cất mấy chiếc lọ lên giá rồi chất vấn tôi: “Lúc cậu vào đây còn có ai nữa?”
Tôi nhìn sư phụ, thấy ông đột nhiên nổi giận như vậy thì không biết làm thế nào, bèn trả lời: “Không có người nào khác nữa ạ.”
Sư phụ liếc nhìn tôi, ánh mắt tỏ vẻ không tin, sau đó nhìn lướt nhanh khắp phòng nghiên cứu một lượt, xác định đúng là không có ai khác mới chậm rãi bảo: “Không sao, chỉ là do tôi căng thẳng quá thôi. Hôm nay cậu hãy về đi đã.”
Tôi mân mê chiếc lọ trong tay, rồi lại nhìn trộm sư phụ, những lời định hỏi đã ra đến cửa miệng cũng đành nuốt vào bên trong. Tôi quay lưng đi ra. Trước lúc ra khỏi cửa, tôi ngoái lại trông thấy sư phụ lại lấy một trong số những chiếc lọ thủy tinh kia ra, nhìn nó với vẻ mặt nặng trĩu.
Xem ra vẫn phải dựa vào chính mình thôi. Trở về phòng nghiên cứu côn trùng, tôi nhìn con côn trùng phát ra thứ ánh sáng màu đỏ kia mà không biết làm thế nào, trong đầu lúc thì hiện ra cái xác âm dương có nhiệt độ không giống nhau kia, lúc lại hiện ra khuôn mặt hoảng hốt lo sợ của sư phụ, đầu óc tôi cứ rối bời đến nỗi không suy nghĩ được gì nữa.
Trùng độc lửa âm dươngĐể giúp tâm trạng trở lại cân bằng, tôi lấy một quyển sách ở trên giá xuống rồi tiện tay mở ra vừa đọc vừa suy nghĩ, các trang sách lật qua rất nhanh. Đột nhiên một bức ảnh đã thu hút toàn bộ sự chú ý của tôi. Tôi nín thở, đọc những chữ viết trong sách: “Trùng độc lửa, một loại côn trùng vô cùng hiếm, thường sống trong bụi cây cỏ ẩm ướt, trứng có thể khiến xác chết nứt vỡ. Côn trùng trưởng thành có thể thải ra một loại độc tố khiến nhiệt độ của xác chết hạ xuống rất nhanh.” Trong sách chỉ một vài câu miêu tả như vậy, tuy không chứa đựng nhiều thông tin nhưng cũng đủ để tôi có thể phán đoán và đưa ra một số kết luận.
Một số thứ nào đó trên bề mặt trứng của loài côn trùng này có thể khiến xác chết bị nứt vỡ, chính điều này đã giải thích tại sao xác chết bị cắt ra thành mấy mảnh, nhưng xương ở sâu bên trong lại vẫn nguyên vẹn không sứt mẻ gì. Còn độc tố do côn trùng trưởng thành tiết ra lan dần ra khắp phần xác mà nó trú ngụ, khiến nhiệt độ của phần xác đó hạ xuống rất nhanh, trở thành không phù hợp cho những loài côn trùng thích ăn xác thối thường gặp như loài ruồi xanh… tồn tại, chính vì thế mà phân bố của côn trùng mới có sự khác biệt lớn đến như vậy. Hơn nữa, xét từ những vỏ xác nhộng vừa nứt ra kia, thì loài côn trùng này vừa mới sinh sản được thế hệ thứ nhất, con trưởng thành mà tôi bắt được vẫn chưa hoàn toàn phát triển hoàn thiện, từ đó có thể phán đoán: nạn nhân không thể tử vong sớm hơn 14 đến 16 ngày, chắc chỉ ở trong khoảng trên dưới 10 ngày. Dần dần, tôi đã có một chút tin tưởng.
Nhưng, người chết đã bị nhiễm loại trùng độc lửa này ở đâu? Hiện trường phát hiện ra xác chết ở trong nhà, mặc dù ngôi nhà mái bằng nhỏ này nằm ở khu vực ngoại ô khá hẻo lánh nhưng cây cỏ xung quanh tương đối khô ráo, chắc chắn không thể xuất hiện loại côn trùng này được.
Tôi suy nghĩ tìm tòi một lúc, lấy bản đồ ra xem, phát hiện thấy ở chỗ cách ngôi nhà này khoảng một cây số có một khu đầm lầy ẩm ướt. Muốn chuyển xác chết từ đầm lầy về ngôi nhà mái bằng thì có lẽ ngay cả một người đàn ông rất to khỏe cũng cần phải mất thời gian rất lâu. Nếu án mạng thật sự xảy ra ở khu đầm lầy, vậy thì sau khi nạn nhân tử vong, trùng độc lửa sẽ xâm nhập đồng thời sinh sản khi xác chết bị chuyển đi, gây ra tình trạng như chúng tôi nhìn thấy.
Để chứng minh cho suy đoán của mình, tôi tức tốc quay về trung tâm pháp y hỏi anh Hàn tình hình điều tra ra sao. Quả nhiên, giống như tôi suy đoán, phòng ngủ không phải là nơi xảy ra án mạng, hung thủ giết chết nạn nhân xong mới chuyển xác về ngôi nhà mái bằng nhỏ kia. Hiện trường xảy ra án mạng thật sự có lẽ phải nằm ở ngoài cánh đồng cỏ dại ở cách đó một đoạn đường. Như vậy, cảm giác kỳ lạ của tôi khi ở trong phòng ngủ lúc trước cũng đã có lời giải thích, xác chết bị đưa về nhà đã không còn biểu hiện của sự sống, vì thế để tạo hiện trường giả về một vụ đột nhập vào nhà giết người, hung thủ đã dùng dao đâm nhiều nhát lên xác chết, cố tình làm cho cảnh tượng sống động như thật.
Tổng hợp những thông tin này, tôi có thể rút ra kết luận nạn nhân tử vong trong khoảng từ 10 đến 11 hôm trước.
Vài ngày sau khi tôi điền xong bảng khám nghiệm tử thi ở mục côn trùng pháp y và giao cho anh Hàn, thì anh Cao thông báo cho chúng tôi biết rằng đã bắt được hung thủ. Hung thủ là một thanh niên người cùng thôn, vì một số chuyện lặt vặt mà nảy sinh tranh cãi, lỡ tay đâm chết nạn nhân. Trong lúc hoảng loạn, hung thủ nghĩ đến việc chuyển xác chết về ngôi nhà mái bằng nhỏ kia, ngụy trang thành cảnh đột nhập vào nhà giết người. Nhưng hắn không ngờ rằng trong quá trình vận chuyển xác chết đã thu hút trùng độc lửa đến, vì thế cung cấp manh mối cho chúng tôi phá án.
Vụ án này đã kết thúc, tôi cất chiếc lọ đựng trùng độc lửa, đồng thời ghi chép cẩn thận. Nhưng trong đầu tôi vẫn luôn hiện ra khuôn mặt hoảng hốt lo sợ của sư phụ, ngoài ra còn cả những chiếc lọ kỳ lạ mà ông vội vã cất đi kia nữa. Tất nhiên, đây đều là những việc mà tôi không thể hỏi đến. Trở về sở cảnh sát, tôi bám riết đòi anh Hàn kể chuyện vụ án, vì qua vụ án này, tôi càng nhận thấy bản thân cần phải nghe nhiều và tích lũy nhiều hơn.
Anh Hàn cũng cảm thấy tôi cần phải bổ sung thêm một số vụ án đặc biệt, thế là kể cho tôi nghe một vụ án đặc biệt xảy ra gần trại nuôi gà.
Lúc đó vụ án này đã gây ra cho Hàn Phi một trận đau đầu nhức óc, vì thế anh mới quyết định kể cho tôi nghe, nhằm giúp tôi khai thông trí óc.
Vụ án ở trại nuôi gà xảy ra lúc sáng sớm ngày 07 tháng 8 của hai năm trước, lúc đó trời đã mưa suốt đêm, không khí trong lành mát mẻ xua tan mọi oi bức ngột ngạt của mấy hôm trước, bầu trời trong xanh không một gợn mây. Sau một đêm ngủ say, Ngô Trí không kịp ăn sáng, ra cửa đi thẳng đến chỗ chiếc xe tải nhỏ hiệu Trường An của mình đỗ ở bên ngoài, xách thùng nước và lấy khăn nhanh chóng lau chùi sạch chếc xe.
Anh ta đã nghỉ hai hôm nay, bây giờ phải quay lại trại nuôi gà. Thị trấn huyện cách trại nuôi gà của anh ta một quãng đường 15 cây số, đi mất 20 phút là đến nơi. Lúc mở cửa vào nhà, anh ta phát hiện ra cửa sổ nhà ngoài mở rộng, khóa bàn làm việc bị cạy phá. Anh ta lập tức cảm thấy rất căng thẳng và lo lắng, ý thức được rằng có khả năng đã xảy ra chuyện gì rồi! Anh ta bước nhanh vào phòng trong, Tổ Hạo Anh đang nằm thẳng đờ trên giường, người phụ nữ này đã chết…
Anh ta không nhớ mình đã đi ra ngoài như thế nào, cho đến khi gọi điện thoại báo cảnh sát mới nhìn đồng hồ thì thấy vừa đúng 8 giờ sáng.
Hiện trường nhanh chóng được đội cảnh sát tiền trạm được cử đến phong tỏa, đợi chuyên gia pháp y Hàn Phi đến khám nghiệm tử thi.
Bước đầu quan sát xung quanh thì thấy, đây là một trang trại nuôi gà theo mô hình hiện đại hóa của tư nhân. Chủ trang trại Ngô Trí vốn là kỹ thuật viên, kỹ sư phát triển kỹ thuật nông nghiệp của huyện, sau khi tốt nghiệp đại học chính quy cũng coi như có chút tên tuổi ở địa phương. Năm kia, trong một buổi lên lớp về kỹ thuật trang trại nuôi gà hiện đại hóa, anh ta làm quen với Tổ Hạo Anh.
Tổ Hạo Anh là người trẻ tuổi ham học hỏi, sôi nổi nhiệt tình, tư tưởng cởi mở, năng nổ đi đầu. Sau khi lớp học kết thúc, cô rất hứng thú với mô hình trang trại nuôi gà hiện đại hóa, quyết định đi theo con đường làm giầu ngay trên mảnh đất quê hương mình. Sau đó, cô ba lần vào thị trấn tìm Ngô Trí để học hỏi, nghiên cứu thảo luận các vấn đề cụ thể về nuôi gà theo phương thức hiện đại hóa, Ngô Trí đã bị nhiệt tình của cô cảm hóa.
Qua tiếp xúc trực tiếp, anh ta nhận thấy Tổ Hạo Anh không những nhiệt tình mà còn rất hiểu biết, ôm ấp chí lớn, rất biết tính toán. Qua một thời gian bàn bạc kế hoạch, hai người thuê một trại nuôi lợn trong thôn làm trại nuôi gà. Sau hai năm cố gắng, họ đã hoàn thiện được trang thiết bị, trả được một nửa tiền vốn, mở ra tương lai tươi sáng cho trại nuôi gà. Trong quá trình làm việc cùng nhau, giữa hai người đã nẩy sinh tình cảm và ngày càng gắn bó, cuối cùng thì trở thành đôi tình nhân trẻ tuổi.
Tại hiện trường Tổ Hạo Anh tử vong, Hàn Phi quan sát thấy gian trong là phòng làm việc của Ngô Trí, có một bàn làm việc, một chiếc giường cá nhân và một tủ đựng giấy tờ, gian ngoài là phòng tài vụ kiêm phòng khách của Tổ Hạo Anh. Trong quá trình lập nghiệp, Ngô Trí coi đây là nhà của mình, còn những lúc anh ta vắng mặt thì Tổ Hạo Anh ở đây.
Thi thể Tổ Hạo Anh hoàn toàn trần truồng, nằm ngửa trên giường cá nhân. Sau khi kiểm tra, Hàn Phi phát hiện phần cổ nạn nhân có vết siết rất rõ, hai mắt và bên trong mí mắt… cho thấy rõ đặc trưng bị ngạt thở nghiêm trọng. Ở những chỗ như hai mắt, mũi, miệng… có trứng ruồi nhặng bám vào thành mảng. Kiểm tra âm đạo thấy có tinh trùng, chứng tỏ trước lúc chết đã có quan hệ tình dục.
Ở gian ngoài, trên nền nhà có nhiều vết giầy dính bùn, cửa sổ mở một nửa, trên bệ cửa sổ lưu lại vết giầy dính bùn rất rõ. Ngăn kéo bàn làm việc bị cạy mở, nhưng két sắt không có dấu vết bị cạy phá. Tạm thời Ngô Trí chưa biết đã mất những thứ gì, cũng không biết bên trong có bao nhiêu tiền.
Hàn Phi tìm hiểu và sơ bộ thu được thông tin: nạn nhân tên là Tổ Hạo Anh, 24 tuổi, tốt nghiệp cấp 3, con gái độc nhất trong gia đình gồm có cha mẹ và bà nội. Cha tên là Tổ Lã Tiên, mở xưởng sản xuất thức ăn gia súc cùng với Khương Mãn ở cùng thôn. Con trai Khương Mãn tên là Khương Phong cùng tuổi với Tổ Hạo Anh, cũng đã học xong cấp 3, hai người từ nhỏ đã là bạn thanh mai trúc mã, khi cả hai lên mười mấy tuổi thì hai gia đình hứa gả con cho nhau. Điều kiện gia đình tốt khiến Khương Phong trở nên lười nhác, không nghĩ đến chuyện tiến thủ, vì thế giữa hai người thường xuyên xảy ra cãi cọ, giận dỗi. Nhất là trong khoảng hai năm gần đây, Tổ Hạo Anh thường hay ở cùng với Ngô Trí, điều này càng khiến Khương Phong lòng dạ rối ren và tức giận.
Khương Phong bị đưa vào danh sách đối tượng khả nghi. Hàn Phi căn cứ vào kết quả phân tích vết bùn đất trên đế giầy để lại hiện trường đưa ra kết luận đây là vết giầy đi mưa bằng cao su, để lại lúc trời đang mưa hoặc khi vừa mưa xong. Ở khu vực này, trời bắt đầu đổ mưa từ lúc 5 giờ chiều ngày chủ nhật, tức ngày 06 tháng 8, mưa suốt đêm đến 6 giờ sáng ngày thứ hai thì tạnh ráo.
Theo Khương Phong tự thuật và người nhà làm chứng, đúng là đêm chủ nhật anh ta không đi ra ngoài; còn người làm thuê ở trang trại gà cho biết, Tổ Hạo Anh đến đây từ sáng thứ bảy, không phát hiện thấy có người khác đi vào. Kết quả điều tra cho thấy dấu vết để lại là của một loại ủng đi mưa, tại thời điểm đó đã rất ít người sử dụng, nhất là những người trẻ tuổi lại càng ít.
Tuy nhiên ở trang trại gà vẫn có nhiều ủng cao su loại này, được những người làm thuê sử dụng để quét chuồng gà khi trời mưa. Trang trại gà có tất cả 8 người làm thuê, trong đó có 4 người ở nơi khác đến, đảm nhiệm trực ở đây trong hai ngày nghỉ cuối tuần. Theo kết quả điều tra, trong hai ngày nghỉ này họ đều không ra ngoài, chỉ có buổi tối chủ nhật Tạ Tiểu Long ra ngoài mua rượu. Hàn Phi lấy ủng của Tạ Tiểu Long từng đi ra so sánh, thấy hoàn toàn giống với dấu vết để lại hiện trường.
Tạ Tiểu Long, 21 tuổi, người Hà Bắc, trước đây từng có hành vi trộm cắp vặt, nhưng từ khi đến làm việc tại trang trại gà chưa thấy có hành vi kiểu này, làm việc cũng có thể nói là hết lòng hết sức, lại do hoàn cảnh gia đình khó khăn nên rất ít tiêu tiền. Qua một ngày thẩm vấn, cuối cùng Tạ Tiểu Long bật khóc, thừa nhận đã đến phòng làm việc của chủ trang trại.
“Tối chủ nhật tôi đi mua rượu, lúc đó trời mưa nhỏ, khi đi qua phòng làm việc của chủ trang trại không thấy sáng đèn, thầm nghĩ chắc là chị Tổ đã về nhà nên tò mò đến kéo thử cửa nhà xem sao, vừa kéo thì cửa đã mở, thì ra không khóa. Thế là tôi mạnh dạn đi vào trong, vốn cũng không nghĩ đến chuyện trộm tiền. Khi vào trong, ở trong nhà khá tối, tôi mới kéo rèm cửa sổ ra, vẫn không dám bật đèn, nhưng tôi vẫn có thể lờ mờ phân biệt được đồ đạc, trên bàn có một cái kéo, tôi định xem trong ngăn bàn có tiền lẻ hay không nên dùng kéo bẩy một cái, khóa liền mở ra.”
Tạ Tiểu Long dừng lại một chút rồi bổ sung: “Kết quả là ở trong ngăn kéo có hơn 20 nhân dân tệ, tôi lấy xong lại tiếp tục đi vào bên trong, phát hiện thấy hình như có người đang nằm trên giường. Lúc đó tôi sợ hãi đến dựng cả tóc gáy, lập tức bỏ chạy ra ngoài, nhưng tôi sợ có người trông thấy nên không dám chạy theo lối cửa chính mà nhảy qua cửa sổ để ra, dọc đường chạy chầm chậm đi mua rượu… Hôm sau mới biết chị ấy đã chết…”
Theo kết quả khám nghiệm hiện trường, Hàn Phi nhận thấy vết ủng không đến gần chỗ xác chết, chứng tỏ Tạ Tiểu Long không nói dối, mà nếu quả thật như vậy thì tức là sau khi Tổ Hạo Anh chết rồi anh ta mới vào trộm tiền, vì thế bèn loại trừ anh ta khỏi đối tượng tình nghi giết người. Vậy thì rốt cuộc Tổ Hạo Anh bị giết vào lúc nào, ai đã giết cô? Đây vẫn là một bí ẩn.
Đúng vào lúc quan trọng, Hàn Phi quyết định xem lại báo cáo khám nghiệm tử thi một lần nữa, anh ta vẫn nhớ rằng hôm khám nghiệm tử thi thấy miệng, mũi và mắt của nạn nhân đúng là có trứng ruồi nhặng bám thành mảng mầu trắng, nhưng không thấy có dấu hiệu dịch chuyển phân tán ra, rõ ràng là vẫn chưa phát triển thành ấu trùng. Thông thường, người chết xong nhanh nhất mấy phút, chậm nhất vài giờ là sẽ có ruồi nhặng đến đẻ trứng lên xác chết, tất nhiên phải là nơi có ruồi nhặng sinh sống.
Nếu trong phòng đóng kín thì sẽ không thể nhanh chóng có ruồi nhặng đến đẻ trứng được. Vào mùa này, để trứng nở thành ấu trùng thông thường phải mất hơn tiếng đồng hồ, nếu trời râm hoặc có mưa thì thời kỳ trứng sẽ tự động kéo dài thêm một vài tiếng nữa. Xem xét lại một lượt, hôm đó Hàn Phi khám nghiệm tử thi vào buổi trưa và đã phát hiện ra có trứng. Điều đó có nghĩa, chắc chắn trứng đã được đẻ vào ngày hôm đó, nếu như đẻ trước 6 giờ của ngày hôm trước thì đã nở thành ấu trùng rồi.
Mà trong khoảng thời gian từ 6 giờ tối ngày hôm trước đến 7 giờ sáng ngày hôm sau, không phải là thời gian côn trùng đẻ trứng được, hơn nữa những vết máu đọng dưới da của xác chết đã đông đặc lại, thi thể cứng đờ, chứng tỏ thời gian tử vong chắc chắn đã vượt quá 24 tiếng đồng hồ. Kết hợp với lời khai của Tạ Tiểu Long, có thể thấy nạn nhân đã bị hại từ trước 6 giờ tối ngày chủ nhật, nhưng điều này lại mâu thuẫn với thời gian ruồi nhặng đẻ trứng.
Trước tình hình đó, Hàn Phi không khỏi rơi vào vòng luẩn quẩn, cách giải thích duy nhất chỉ có thể là lúc Tạ Tiểu Long vào nhà, cửa tuy không khóa nhưng đúng là đang đóng kín, sau khi anh ta trộm tiền xong vội vã rời hỏi hiện trường thì cửa sổ mới mở. Như thế cũng tức là, trong khi nạn nhân bị sát hại, cả cửa chính và cửa sổ đều đóng.
Ruồi nhặng hoàn toàn không thể vào trong phòng, còn sau khi Tạ Tiểu Long đi khỏi, mặc dù cửa sổ không đóng nhưng lúc đó đã rất muộn, ruồi nhặng đã không hoạt động nữa. Cho đến sáng hôm sau, ruồi nhặng mới bay vào trong nhà đẻ trứng lên xác chết. Như vậy, phạm vi điều tra phải mở rộng sang ngày thứ bảy.
Sau khi sắp xếp lại mạch suy nghĩ, Hàn Phi đặt trọng tâm đối tượng điều tra vào Khương Phong. Lúc trước loại trừ anh ta, vì lúc đầu giả thiết sự việc xảy ra vào ngày chủ nhật, mà ngày chủ nhật thì anh ta không có thời gian gây án, song nếu bây giờ thời gian nạn nhân tử vong là ngày thứ bảy thì nhất thiết phải làm rõ anh ta đã ở đâu và làm gì trong khoảng thời gian này. Sau một ngày điều tra dò hỏi thông tin thì được biết trong ngày thứ bảy Khương Phong ở trong xưởng sản xuất thức ăn gia súc của mình. Tuy nhiên, kể từ sau 4 giờ chiều hôm đó, không ai chứng minh được anh ta ở đâu, ngay cả cơm tối cũng không ăn ở nhà, người trong thôn cũng không có ai tụ tập ăn uống với anh ta. Thế là tổ chuyên án và Hàn Phi quyết định sử dụng biện pháp với Khương Phong. Qua giám định kỹ thuật, Hàn Phi kết luận chiếc giầy du lịch Khương Phong đi lúc bị gọi đến đồn cảnh sát trùng khớp với dấu giầy còn để lại lờ mờ tại hiện trường, nhóm máu của anh ta cũng giống với tinh trùng còn lại trong bộ phận sinh dục của nạn nhân.
Đến đây, có thể cơ bản xác định, Khương Phong là đối tượng tình nghi hàng đầu. Trước chứng cứ rành rành, Khương Phong đành cúi đầu nhận tội, khai báo toàn bộ quá trình gây án.
Đúng như Hàn Phi phân tích, mặc dù đã có hôn ước miệng từ trước với Khương Phong, nhưng từ khi quen biết Ngô Trí, Tổ Hạo Anh dần xa lánh anh ta. Khương Phong đã biết việc này, vì thế lúc 5 giờ chiều ngày thứ bảy, anh ta đến trang trại nuôi gà gọi Tổ Hạo Anh mở cửa rồi nói thẳng về mối quan hệ của hai người.
Bị Khương Phong ép buộc, Tổ Hạo Anh đưa ra yêu cầu: “Kết hôn với anh cũng được, nhưng phải đợi đến khi Ngô Trí có bạn gái thì tôi mới rời bỏ anh ấy.”
Trong lòng Khương Phong biết rõ đó là chuyện không thể nào xảy ra và cho rằng Tổ Hạo Anh cố tình lừa mình, hai người càng tranh cãi càng gay gắt. Khương Phong nổi giận bóp cổ giết chết Tổ Hạo Anh, đồng thời cưỡng hiếp cô, sau đó anh ta tìm thấy chìa khóa, đóng cửa lại rồi ném chìa khóa đi và quay trở về xưởng chế biến thức ăn gia súc của mình…