Vụ án thứ chín Ruối độc thần bí
Điểm yếu duy nhất không thể sửa chữa của chúng ta là mềm yếu.
- La Rochefoucauld -
Lời dẫnTôi cầm dao mổ rạch một đường thẳng từ ngực xuống bụng theo cách giải phẫu anh Hàn quen sử dụng, cảm giác như có tiếng xé vải vang lên bên tai tôi. Đây là lần đầu tiên tôi giải phẫu một mình, những lần trước đây đều tiến hành cùng với anh Hàn, vì thế đương nhiên không tránh khỏi có chút căng thẳng, tay run rẩy liên hồi.
Trong khoảnh khắc tôi rạch mở khoang bụng, hỗn hợp huyết tương lẫn với nội tạng lập tức tuôn trào ra, như thể tất cả mọi thứ có trong bụng đều trào hết ra ngoài khiến tôi sợ hãi đến nỗi sơ ý đánh rơi cả con dao mổ vào bụng xác chết. Tôi lặng lẽ nuốt nước bọt. Hỗn hợp huyết tương và những vật chất chưa xác định rõ là gì phun ra cả một đám, may mà tôi mặc quần áo bảo hộ, nếu không cả mặt và vai cũng đã dính đầy thứ vật chất này rồi.
Sau một lúc trấn tĩnh lại, tôi nhìn vào bên trong bụng của xác chết, con dao mổ rơi vào đúng chỗ đám ruột non ruột già ngoằn ngoèo, hơn nữa xác chết này không giống những xác chết bình thường khác, nội tạng và trực tràng đã bắt đầu nhão ra khiến con dao rơi vào đó lập tức không thấy đâu nữa.
Tôi lấy hết dũng khí bới tìm khắp trong khoang bụng, có thể nghe thấy những tiếng “ộp oạp” phát ra từ đám chất dịch hòa tan trong nội tạng, trong giây phút đó lại càng vô cùng rõ ràng, khiến đầu mồ hôi vã ra trên đầu tôi lấm tấm như những hạt đậu. Vì sợ làm hỏng nội tạng nên tôi cũng không dám thực hiện nhiều động tác mạnh.
Cuối cùng, sau một hồi lục lọi tôi cũng lấy được con dao mổ ra. Tôi định lau mồ hôi nhưng lại ý thức được rằng mình đang mặc quần áo bảo hộ nên đành thôi. Đúng lúc này, tôi kinh ngạc phát hiện ra rằng trong bụng nạn nhân chứa đầy giòi bọ!
Cách lyKhi ánh mặt trời thoát ra khỏi phòng tuyến cuối cùng của đám mây cũng là thời khắc cầu vồng bất ngờ xuất hiện. Thành phố như mang theo hơi thở nhẹ nhàng và dịu dàng một cách mong manh, mơ hồ. Con mèo đen lang thang nơi góc phố có lẽ đêm qua vẫn còn nhớ được đường về nhà, nhưng đành bất lực, uể oải liếm chiếc móng vuốt bị thương và chờ đợi một người hảo tâm nào đó xuất hiện. Trên mạng nhện bám đầy những giọt sương đêm long lanh, nhưng chỉ một phút sau đó đã bị một đứa bé trai tinh nghịch đùa cợt lấy đi, song con nhện chỉ cần đan vài trăm vòng là khôi phục được thành lũy của mình ngay thôi.
Không biết chuông báo thức nhà ai kêu mãi không dứt, báo hiệu một ngày mới bắt đầu.
Hôm nay, ngay từ sáng sớm đã xảy ra một việc không thể tưởng tượng nổi, sở cảnh sát ra thông báo khẩn cấp, hai chuyên gia pháp y hàng đầu là Thẩm Kiến Quốc và Hàn Phi đều bị bắt buộc hạn chế tự do và lệnh cho tôi tức tốc đến sở cảnh sát. Người thông báo chính là Cao Kiện.
Nghe xong tin này, tôi lập tức đến sở cảnh sát, trên suốt đường đi trong đầu chất chứa đầy nghi ngờ và sợ hãi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hai chuyên gia pháp y hàng đầu của thành phố Nam Minh bị hạn chế, chuyện này đối với tôi mà nói, chẳng khác gì cổ tích “Nghìn lẻ một đêm”, đáng tiếc thay sự việc như vậy đã xảy ra.
Tới sở cảnh sát, tôi phát hiện ra ở đây đang tiến hành điều phái hàng loạt nhân viên. Tôi để ý thấy ngoài lực lượng cảnh sát còn có các thành viên của một đội rất đặc biệt. Đồng phục mầu trắng của họ vô cùng nổi bật, bởi vì chúng bọc rất kín da thịt của họ, bộ phận duy nhất lộ ra ngoài là phần đầu, nhưng cũng bị vật thể trong suốt giống như thủy tinh cách ly với bên ngoài. Tôi đột nhiên nhận ra rằng, chưa từng nhìn thấy loại đồng phục như thế này bao giờ trong sở cảnh sát, càng không rõ họ rốt cuộc là đơn vị nào.
Rất nhanh, tôi gặp được Cao Kiện, trông thấy tôi rồi anh ta mới thở ra một hơi nhẹ nhõm: “Cuối cùng cậu cũng đến rồi, tôi đang bận sắp chết đây.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Cảm nhận duy nhất khi tôi bước chân vào sở cảnh sát đó là áp lực, tôi biết rằng chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn.
Cao Kiện đang định nói gì đó nhưng lại thôi, rồi thở dài một tiếng xong mới bảo: “Tôi cũng không biết giải thích với cậu như thế nào, anh Thẩm bảo tôi đến đón cậu, cậu đi mà hỏi anh ta ấy.”
“Vâng.” Tôi đồng ý mà không nói thêm gì nữa.
Cao Kiện nói xong liền dẫn tôi đi ra phía ngoài sở cảnh sát. Rốt cuộc sự việc là như thế nào mà Cao Kiện lại bí mật đến như vậy, lại còn bảo tôi tự mình đi hỏi Thẩm Kiến Quốc nữa chứ? Nếu có thể gặp được Thẩm Kiến Quốc thì đương nhiên là tốt nhất rồi, tôi cũng rất muốn biết tình hình của họ bây giờ thế nào.
Chúng tôi đi xe cảnh sát của Cao Kiện, rời khỏi sở cảnh sát.
“Chẳng phải chúng ta đi gặp Thẩm Kiến Quốc sao? Tại sao lại ra khỏi sở cảnh sát?” Tôi hỏi theo bản năng.
Cao Kiện đáp: “Họ không có ở sở cảnh sát.”
Nếu họ chỉ tạm thời bị giam giữ thì còn có thể giải thích được, nhưng theo như cách nói của Cao Kiện, họ không bị giam giữ trong sở cảnh sát, như thế việc này phần nào đã vượt ra khỏi khả năng tưởng tượng của tôi, khiến tôi linh cảm thấy một số dấu hiệu chẳng lành.
Tôi hỏi: “Chẳng phải họ bị giam giữ hay sao? Không giam trong sở cảnh sát thì giam ở đâu?”
Cao Kiện trả lời với vẻ vừa tức giận vừa buồn cười: “Ai bảo với cậu là họ bị giam giữ hả?”
Lúc này, tôi hoàn toàn rơi vào trạng thái mơ hồ, không biết nên nói như thế nào cho phải, lẽ nào tôi đã hiểu sai rồi ư?
Cao Kiện chuyển đổi cần số một cách thành thạo, sau khi thay đổi đột ngột xong mới nhìn tôi đang ngẩn ngơ: “Họ chỉ bị cách ly mà thôi.”
“Cách ly à?” Vừa nghe thấy từ này, tôi đột nhiên nhớ đến đội mặc đồng phục mầu trắng kỳ lạ trông thấy lúc vừa bước vào sở cảnh sát, cho nên cơ bản hiểu được nguyên nhân tại sao Cao Kiện lại có vẻ nghiêm nghị đến như vậy.
“Đúng vậy.” Nói xong, vẻ mặt Cao Kiện lại một lần nữa trở nên nặng trĩu.
Mặc dù cách ly chỉ là một từ rất đơn giản, nhưng nó lại ngầm biểu thị ý nghĩa tuyên cáo. Trong giới y học, từ này nói chung thường được dùng để chỉ mức độ đã vượt ra ngoài phạm vi có thể chữa trị hoặc khống chế, hơn nữa còn có vi rút, vi khuẩn… có khả năng lây nhiễm rất cao. Ít nhất tôi cũng đã hiểu được rằng sư phụ và Hàn Phi đang gặp rắc rối.
Tôi hỏi tiếp: “Phải rồi, lúc vừa đến sở cảnh sát tôi gặp một đội mặc đồng phục mầu trắng kín toàn thân, là đội nào vậy?”
Cao Kiện thở một hơi thật dài: “Chẳng phải đội nào cả, đó chỉ là họ mặc quần áo phòng hộ mà thôi.”
Nói xong, Cao Kiện liền nhìn tôi với vẻ không dám tin: “Không phải là cậu không biết về trang phục phòng hóa đấy chứ?”
Nói tới điều này lại phải quay lại vấn đề của cá nhân tôi, từ nhỏ ngoài chuyện trinh thám, nói chung tôi không mấy hứng thú với những thứ khác, nếu bạn hỏi thầy giáo tôi tên là gì thì tôi cũng chỉ có thể trả lời bạn bằng một vẻ mặt ngơ ngác. Tất nhiên Thẩm Kiến Quốc là một ngoại lệ, ông là bước chuyển ngoặt của cuộc đời tôi, nếu không có ông thì không biết bây giờ tôi đang ở đâu.
Chúng tôi đến một nơi cách xa sở cảnh sát, bố trí khác một trời một vực so với sở cảnh sát, nói chính xác thì nó giống với một phòng thí nghiệm khổng lồ hơn. Theo ý anh Cao nói, đây là nơi chuyên phụ trách phòng ngừa vi rút và vi khuẩn. Tôi và Cao Kiện đi qua lớp lớp cửa cánh gác, trên đường còn phải thực hiện biện pháp khử trùng đơn giản xong mới được vào bên trong, rồi lại phải đi qua một hành lang mầu trắng làm bằng loại vật chất giống như cao su, cuối cùng gặp được Thẩm Kiến Quốc.
Lúc này Thẩm Kiến Quốc đang ở trong một gian phòng bằng nhựa trong suốt, trong đó còn có một số thiết bị đơn giản và một chiếc giường đơn sơ, đây có lẽ là phòng cách ly mà Cao Kiện nhắc đến? Hàn Phi ở trong phòng bên cạnh, cũng giống hệt như phòng của Thẩm Kiến Quốc.
Tuy nhiên chúng tôi không được cho phép vào trong phòng này, mà chỉ có thể nói chuyện qua tấm vách nhựa mỏng.
Thẩm Kiến Quốc đang mặc trang phục sử dụng khi tiến hành nghiệp vụ pháp y, trông dáng vẻ vẫn rất nhanh nhẹn, chỉ có điều mấy sợi tóc bay lòa xòa khiến ông trông có vẻ hơi tiều tụy. Tôi nhận thấy rằng sau khi trông thấy tôi, đôi lông mày nhỏ của Thẩm Kiến Quốc đã giãn ra rất nhiều.
“Em đến rồi ạ.” Tôi nói với sư phụ.
Thẩm Kiến Quốc gật đầu, Hàn Phi cũng phát hiện ra tôi và Cao Kiện.
“Các anh nói ngắn gọn thôi, chúng tôi không được phép ở trong này lâu đâu.” Cao Kiện nhắc nhở một cách thiện chí.
Thẩm Kiến Quốc vuốt những sợi tóc lòa xòa, trông đã có vẻ phấn chấn hơn nhiều: “Vậy để tôi nói nhé, sự việc xảy ra vào sáng nay, sở cảnh sát nhận được tin báo án, tôi và Hàn Phi liền được cử đi kiểm tra, đến nơi đúng là phát hiện thấy có người chết nhưng bộ dạng lúc chết rất kỳ lạ. Đây là sở trường của Hàn Phi, hãy để cậu ấy giải thích cho các cậu.”
Nói đến đây, Thẩm Kiến Quốc chuyển chủ đề sang cho Hàn Phi.
Hàn Phi lập tức tiếp nhận, nói: “Chúng tôi phát hiện ra mắt người chết bị xung huyết nặng, da nổi nốt lốm đốm rất lạ nhưng lại không phải là vết tụ máu sau khi tử vong, bởi vì xác chết lạnh một cách rõ rệt, các cơ lỏng lẻo, đồng tử giãn rộng, tứ chi vẫn có thể gập lại được, như vậy có thể phán đoán thời gian tử vong mới chỉ khoảng trên dưới 24 tiếng, không thể xuất hiện vết tụ máu được. Hơn nữa, từ hiện trường có thể thấy rằng trước khi chết nạn nhân có giãy giụa, thuộc dạng chết bất thình lình. Bên cạnh xác chết có vết máu bắn tóe, nhưng mầu máu hơi có sắc xanh, vì thế tôi suy đoán rằng nạn nhân chết do trúng độc.”
“Trúng độc à?” Tôi hơi ngạc nhiên: “Nhưng mà nạn nhân trúng độc chết thì có liên quan gì với sư phụ và anh Hàn, tại sao hai người lại bị cách ly chứ?”
“Tôi quên chưa nói, căn cứ vào triệu chứng của xác chết, cộng với tình hình hiện trường, tôi nghi ngờ nạn nhân bị nhiễm vi rút, hơn nữa rất có thể là một loại vi rút có khả năng lây nhiễm rất mạnh. Mặc dù chưa xác định rõ lắm nhưng sau nhiều lần cân nhắc tôi và anh Thẩm vẫn lựa chọn phương án cách ly để tránh vi rút lây lan thêm. Sở cảnh sát đã cử người đi kiểm tra, nếu không phải như vậy là tốt nhất, còn nếu phải thì hậu quả có thể nghiêm trọng đấy.” Hàn Phi nói tiếp.
Tôi chợt nhớ đến chuyện điều động lực lượng lớn và huy động cả bộ phận đặc biệt mà tôi trông thấy ở sở cảnh sát sáng nay, thì ra nguyên nhân là như vậy. Có điều, tôi lại nhớ đến một chuyện còn quan trọng hơn, hay nói một cách chặt chẽ, hai vị chuyên gia pháp y của chi cục cảnh sát hiện giờ đều đang ở trong khu cách ly, vậy thì…
Tôi lại nghĩ, anh Hàn và sư phụ tôi đã lựa chọn phương án cách ly, mà theo tác phong đã thành thói quen của sư phụ thì từ trước đến nay ông chưa bao giờ làm những việc không có chuẩn bị trước, do đó chắc chắn ông đã suy nghĩ rất kỹ về đối sách rồi mới lựa chọn cách ly mà không hề kiêng sợ gì như vậy: “Vậy tôi muốn hỏi một câu, hai người đều bị cách ly cả rồi, công việc pháp y tiếp theo phải làm thế nào?”
Hàn Phi và sư phụ đưa mắt nhìn nhau, sau đó nói một cách có vẻ vô trách nhiệm: “Chắc chắn là cậu toàn quyền phụ trách rồi, hai lão già chúng tôi đều đang ở trong này, chi cục cảnh sát còn có ai nữa chứ?”
“Tôi ư?” Tôi hoàn toàn không tin, cho rằng anh Hàn đang đùa cợt mình. Nên nhớ, mỗi lần ra ngoài làm việc tôi đều đi cùng anh Hàn hoặc sư phụ, từ trước đến giờ chỉ làm nhiệm vụ trợ giúp, hơn nữa mặc dù chỉ là nhiệm vụ trợ giúp nhưng tôi cũng đã phải dốc hết sức lực mới làm được, bây giờ bảo một mình tôi làm hết toàn bộ công việc pháp y thì có khác gì chuyện “Nghìn lẻ một đêm.”
“Cậu không nghe nhầm đâu, chính là cậu đấy.” Đúng vào lúc này, Thẩm Kiến Quốc từ nãy đến giờ luôn trầm ngâm suy nghĩ lại lên tiếng.
Thẩm Kiến Quốc vừa nói xong, tôi lập tức chân tay luống cuống: “Sư phụ, hai người đừng trêu em nữa, em vừa mới qua giai đoạn thực tập, làm sao có khả năng gánh vác nhiệm vụ quan trọng như thế này được chứ?”
Nhưng anh Hàn và sư phụ lại chỉ nhìn tôi mà không hề có ý định nói tiếp, thái độ của họ rất rõ ràng và cũng rất kiên định, công việc pháp y này tôi chắc chắn phải làm rồi!
Trước ánh mắt chằm chằm như vậy của hai người, tôi bỗng nhiên thấy sợ, theo phản xạ tự nhiên định lùi lại phía sau. Đúng lúc này, một bàn tay to khỏe đặt lên vai tôi, tôi nhìn về phía chủ nhân của bàn tay này, chỉ thấy ánh mắt khích lệ của Cao Kiện.
Cảm nhận được sức mạnh từ bàn tay to kia, tôi hít sâu một hơi, nhìn Thẩm Kiến Quốc và Hàn Phi một lần nữa: “Vâng, vậy thì cứ giao cho tôi!”
Khóe miệng Thẩm Kiến Quốc khẽ nhếch lên, một lần nữa ông lại vuốt những sợi tóc vô tình xòa xuống. Nhưng Hàn Phi thì đột nhiên bật cười thành tiếng: “Chỉ đùa thế thôi, cậu không cho là thật chứ?”
Cảm xúc mạnh mẽ mà khó khăn lắm tôi mới có được lập tức bị tiếng cười của Hàn Phi biến thành cảm giác khó xử: “Không phải, anh Hàn, sư phụ, chuyện này…”
Trong chốc lát, không khí căng thẳng hoàn toàn tan biến.
Cao Kiện nãy giờ luôn ở sau lưng tôi không cười nữa, bước lên phía trước nói: “Được rồi, anh Thẩm đừng đùa Tô Trạch nữa. Chúng tôi còn phải làm việc nghiêm chỉnh đấy.”
Đúng lúc này tôi phát hiện ra phía sau chúng tôi có thêm hai người mặc trang phục bảo hộ mầu trắng, hơn nữa còn liên tục lấy tay ra hiệu cho chúng tôi, rõ ràng thời gian vào thăm của chúng tôi đã hết.
Lúc này Thẩm Kiến Quốc gọi tôi bảo: “Tô Trạch, hãy mạnh dạn làm đi nhé.”
Hàn Phi cũng thôi không cười nữa, tôi có thể trông thấy trong cái nhìn khích lệ từ trong mắt anh ấy còn có nỗi niềm khác. Bình thường Thẩm Kiến Quốc nói rất ít, nhưng chi cần vài câu ngắn ngủi này thôi cũng khiến trong lòng tôi xúc động mãi không thôi. Mặc dù không biết có làm tốt được hay không, nhưng tôi rất tin tưởng!
“Hai lão già chúng tôi chờ đợi tin tốt từ cậu, chúng tôi có ra khỏi đây được hay không hoàn toàn phụ thuộc vào cậu đấy.” Hàn Phi đùa. Tôi biết hiện giờ Hàn Phi và Thẩm Kiến Quốc đang phải chịu rất nhiều áp lực, vậy mà vẫn còn có thể trêu đùa được chính là bởi vì không muốn tôi phải chịu áp lực, đồng thời làm giảm áp lực cho chính bản thân họ.
Sự thay đổi này là minh chứng cho tinh thần của Hàn Phi, tinh thần của một chuyên gia pháp y lớn. Tôi thật sự đã cảm nhận được nó!
“Tôi sẽ cố gắng!” Tôi thầm hứa với lòng mình.
Con giòi kỳ lạChiếc ghế gỗ cũ nát bị vứt bỏ trên bờ đầm không biết từ lúc nào đã trở thành thiên đường của lũ chim. Chính giữa quảng trường Đông Kiều ở thành phố Nam Minh là chiếc đài phun nước mới, ngoài ra còn có các thiết bị luyện tập thể dục thể thao, không nghi ngờ gì nữa, chỉ cần vài ngày nữa thôi nơi đây sẽ trở thành điểm tập trung của cư dân thành phố. Quảng trường được xây dựng theo hình chữ thập, giao thông thuận tiện tỏa đi khắp nơi, chỉ cần băng qua đường ngang ở bên cạnh là ra đến phố chính và chia thành đường ngang số một và đường ngang số hai. Đi theo đường ngang số một về phía đông khoảng 300 mét là khu vực thuộc tiểu khu Đông Dương, hiện trường xảy ra vụ án chính là nằm trong tiểu khu Đông Dương này.
Quảng trường Đông Kiều mới được xây dựng cách đây không lâu, còn cư dân ở tiểu khu Đông Dương cũng không nhiều, tuy nhiên vào lúc này tiểu khu Đông Dương lại ồn ào lạ thường.
Lúc tôi và Cao Kiện đến cửa tiểu khu thì thấy hiện trường vụ án đã được phong tỏa rất chặt, khắp hiện trường tràn ngập không khí căng thăng, một thứ áp lực rất khó diễn tả bắt đầu dâng lên, tất cả những thứ này đều bắt nguồn từ căn phòng chúng tôi sắp sửa bước vào.
Lần này tôi và Cao Kiện không được đi vào một cách suôn sẻ giống như bình thường, việc kiểm tra thân thể cũng chặt chẽ hơn nhiều so với lúc trước.
“Không được! Các anh không được làm như vậy!” Tôi hơi bực tức, ngăn người đàn ông mặc trang phục bảo hộ ở trước mặt lại.
Người đàn ông kia nói một câu không hề có chút tình cảm nào: “Bây giờ ở đây tôi là người quyết định, anh có quyền gì bắt chúng tôi phải làm như vậy?”
“Hành động!” Nói rồi anh ta liền vẫy tay ra hiệu cho 5 thành viên đội bảo vệ trang bị đầy đủ ở phía sau, trên tay mỗi người họ đều mang một loại trang bị đặc biệt, tuy nhiên tôi vẫn nhận ra đó là đó là thứ liên quan đến việc khử trùng.
Đúng lúc anh ta nói, các đội viên chờ sẵn ở phía sau đồng loạt cất bước bắt đầu xông vào bên trong.
“Khoan đã!” Tôi chặn trước mặt họ, lấy giấy chứng minh ra: “Tôi là đại diện pháp y Tô Trạch, tôi có quyền không cho các anh được làm như vậy!”
Nhưng các thành viên của đội bảo vệ kia lại không hề vì thế mà có ý dừng bước. Song, lúc này tại đây chỉ cần một sự xao động cũng khiến người ta chú ý, tất nhiên bao gồm cả Cao Kiện là người hiểu rõ tình hình. Anh ấy bước nhanh mấy bước đến trước mặt đội bảo vệ, lấy giấy tờ cho họ xem: “Tôi là Cao Kiện, đội trưởng đội cảnh sát hình sự, ra lệnh cho các anh dừng lại!” Thấy có người ngăn cản, bấy giờ người đàn ông dẫn đầu đội bảo vệ mới ra lệnh cho các đội viên đứng yên đợi mệnh lệnh tiếp theo: “Cảnh sát hình sự à? Bây giờ bất kể là ai tôi cũng đều có thể tố cáo tội cản trở người thi hành công vụ, đây là chuyện liên quan đến an ninh quốc gia, hậu quả thế nào chắc anh cũng đã biết.”
Cao Kiện đi thẳng đến trước mặt tôi, hỏi nhỏ: “Tình hình bây giờ thế nào?”
Tôi nói: “Tôi vừa đến đây đã nghe họ nói rằng để phòng ngừa vi rút lây lan thêm, phải tiến hành khử trùng toàn bộ căn phòng. Việc này không vấn đề gì, nhưng vấn đề nằm ở chỗ nếu họ làm như vậy thì chắc chắn sẽ phá hỏng tất cả manh mối ở hiện trường, như vậy tiến trình điều tra vụ án sẽ gặp trở ngại vô cùng lớn!”
Cao Kiện gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó hỏi một cách dứt khoát: “Anh có thể nói cho tôi biết là loại vi rút nào không? Tại sao phải xử lý vội vàng như vậy?”
Đội trưởng đội bảo vệ trả lời ngay: “Hiện giờ vẫn chưa điều tra rõ, nhưng thứ vi rút này nếu để lâu sẽ sinh sôi, chúng tôi chỉ là đề phòng nhỡ xảy ra chuyện gì thôi.”
Cao Kiện nói: “Đây là hiện trường xảy ra án mạng, cần phải do tôi toàn quyền phụ trách, trước khi tất cả được làm rõ, không ai được phép hành động bừa bãi.” “Anh!” Đội trưởng đội bảo vệ có vẻ hơi tức giận, nhưng khi nhìn thấy Cao Kiện thì lại cả thấy có gì đó lấy làm lạ: “Chờ chút, anh là Cao Kiện à?”
“Đúng, Cao Kiện đội trưởng đội cảnh sát hình sự.” Cao Kiện trả lời thẳng thắn, rõ ràng.
“Tốt nghiệp trường trung học Ngọc Dương phải không?” Anh ta hỏi tiếp.
Lúc này Cao Kiện đột nhiên ngẩn người: “Anh… làm sao anh biết?”
“Ha ha, quả nhiên là cậu rồi!” Nói xong đội trưởng đội bảo vệ liền chuẩn bị lao vào ôm lấy Cao Kiện.
Không chỉ Cao Kiện mà những người khác trong đó có tôi cũng đều không hiểu gì cả, chuyện gì thế nhỉ?
Khi bắt gặp ánh mắt ngờ vực của Cao Kiện, lại còn thủ thế chuẩn bị chống cự nữa nên anh ta nói tiếp: “Tôi là Vương Vũ Minh! Ngồi học ở bàn phía sau cậu!”
Cao Kiện nghe thấy vậy mới quan sát kỹ người đàn ông tự xưng là Vương Vũ Minh kia, một lúc sau mới nói: “Ồ, Vương Vũ Minh! Chẳng phải cậu bảo là đi theo ngành y rồi sao? Những năm này làm tốt chứ?”
“Chuyện kể ra cũng dài, để sau chúng ta từ từ hãy nói.” Vương Vũ Minh lại nhìn hiện trường: “Có điều, vừa rồi nhân viên kỹ thuật của tôi tiến hành phân tích và cho biết trên người nạn nhân toàn là vi rút có khả năng lây nhiễm rất lớn. Vì thế chúng tôi buộc phải chấp hành nhiệm vụ này, theo tôi các cậu nên biết rõ hậu quả sẽ như thế nào.”
Thấy tình hình sự việc có nguy cơ mở rộng hơn, tôi bèn tiếp lời luôn: “Đội trưởng Vương, chúng tôi không có ý ngăn cản anh. Chỉ có điều, nhiệm vụ của giới pháp y chúng tôi là trả lại sự công bằng cho người chết. Tôi chỉ cần một ít thời gian để khám nghiệm hiện trường và thu thập chứng cứ, rồi đưa xác nạn nhân về tiến hành kiểm tra kỹ hơn. Sau khoảng thời gian này, các anh tiếp tục thực hiện nhiệm vụ của mình, như vậy vừa không cản trở công việc của các anh, vừa không phá hỏng quy tắc làm việc của chúng tôi.”
“Như vậy à?” Vương Vũ Minh nghe xong trầm tư: “Chúng ta đã đều là những người làm việc vì nhân dân, vậy thì cứ theo cậu đi, tôi chỉ cho cậu 5 phút, sau 5 phút người của chúng tôi sẽ vào trong.”
“Được!” Tôi lập tức đồng ý.
Trong tình hình bình thường, pháp y phải hoàn thành mọi công tác bảo vệ hiện trường rồi mới cho phép người khác vào, nhưng lần này tình hình tương đối đặc biệt, nhưng nhờ sự kiên trì thuyết phục của Cao Kiện, cuối cùng tôi với anh ấy và đội trưởng đội bảo vệ hiện trường cùng vào trong. Tuy nhiên, theo yêu cầu của bộ phận bảo vệ, trước khi vào chúng tôi phải mặc bộ trang phục màu trắng từng trông thấy lúc sáng.
Vừa bước vào trong phòng, đập vào mắt tôi là một vũng máu khô, trong mầu đỏ của máu có ánh sắc xanh, đúng như lời Hàn Phi nói. Ở ngay sát chỗ rẽ là xác của nạn nhân với khuôn mặt mũi nhăn rúm dữ tợn, hẳn là lúc chết đã vô cùng đau đớn.
Do mặc bộ trang phục kỳ quái kia nên hành động hơi khó khăn, tôi cũng không được phép mang hộp dụng cụ pháp y vào trong vì để đảm bảo tránh phát tán vi rút. Vị trí nạn nhân tử vong là ở phòng khách, trong đó không có bất kỳ dấu vết vật lộn nào. Tôi và Cao Kiện chia nhau tìm kiếm manh mối có giá trị.
Tôi phụ trách việc tìm kiếm trên xác nạn nhân, còn Cao Kiện phụ trách tìm kiếm ở các vị trí khác trong phòng. Tôi phát hiện ra trong phòng bày đủ loại sách vở liên quan đến nghiên cứu côn trùng, có thể thấy lúc còn sống chắc chắn nạn nhân là người rất yêu thích côn trùng.
Tôi để ý thấy trên ngực nạn nhân có một vết đạn bắn, miệng vết thương nằm lệch về bên phải phía trên tim khoảng hơn một đốt ngón tay, tuy không phải là vết thương chí mạng nhưng xét tình hình hiện trường thì thấy rằng rất có thể nạn nhân đã tử vong do mất máu quá nhiều. Nhưng điều kỳ lạ là mắt nạn nhân bị xung huyết nghiêm trọng, ngoài mắt ra thì ở các bộ phận hở khác cũng đều xuất hiện dấu vết chảy máu, đặc biệt ở miệng có vết máu đậm nhất. Như vậy có thể loại bỏ hoàn toàn khả năng nạn nhân bị bắn chết, nhưng như vậy thì ở đây lại có chút khó hiểu, nếu nạn nhân đã trúng độc chết thì còn bắn vào ngực xác chết làm gì? Đây là việc hoàn toàn không cần thiết. Lúc này thời gian đã mất 3 phút, chỉ còn 1 phút nữa là hiện trường sẽ bị phá hủy.
Vì thế tôi cũng đành phải rời khỏi xác chết, bắt đầu tìm kiếm manh mối có giá trị ở quanh trong phòng. Tôi phát hiện thấy ở cách thi thể không xa có một chiếc chậu bằng kim loại, bên trong đựng rất nhiều vật chất mầu đen, có thể xác định được đó là tro than, rõ ràng đã có một số giấy tờ bị đốt cháy ở đây.
Đúng lúc tôi đang chuẩn bị kiểm tra sang chỗ khác thì bỗng nhiên trông thấy bên trong đám vật chất mầu đen có một chỗ mầu trắng rất rõ, khi gạt lớp vật chất bên ngoài ra xem, thấy đó là một góc mảnh giấy chưa cháy hết. Tôi cầm mảnh giấy lên theo bản năng, trên đó có một số ký hiệu hóa học rất kỳ lạ, tôi nghi chép vắn tắt lại, nghĩ thầm chắc chắn nó sẽ có ích cho quá trình phá án.
Ngoài ra, những chỗ khác đều không phát hiện được thông tin gì có giá trị, mà thời gian 5 phút cũng đã sắp hết, những việc làm được trong khoảng thời gian 5 phút ngắn ngủi này hết sức có hạn. Lúc này, các thành viên của đội bảo vệ đã tiến vào trong phòng, nhờ sự giúp đỡ của họ, xác chết được chuyển an toàn ra ngoài, tất nhiên là sau khi đã thực hiện xong biện pháp xử lý nhất định.
Tôi và Cao Kiện bị yêu cầu ra khỏi phòng.
“Cậu có tìm thấy thứ gì muốn tìm không?” Cao Kiện hỏi lúc chúng tôi đang thay quần áo bảo hộ.
“Cũng được một phần, nếu cho tôi thêm thời gian, chắc chắn sẽ phát hiện được nhiều chứng cứ hơn nữa.” Tôi nói với vẻ hơi nản lòng.
Cao Kiện vỗ vai tôi: “Cố gắng hết sức là được rồi.”
“Nhưng mà có một tin vui là xác chết không bị họ giữ lại, bây giờ tôi phải về tiến hành giải phẫu tử thi, mong rằng có thể thu thập được nhiều thông tin hơn.” Tôi xốc lại tinh thần, nói.
“Phải rồi.” Cao Kiện bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó: “Vừa rồi ở trong phòng cũng không phải là tôi không thu hoạch được gì, tôi tìm thấy trong túi rác một mũi kim tiêm, nhưng đúng lúc đó họ lại thúc giục chúng ta ra ngoài, tôi cũng không kịp nhặt lấy nó, bây giờ mới nhớ ra.”
“Mũi kim tiêm hả?” Tôi sờ cái cổ hơi đau mỏi: “Rất có thể liên quan trực tiếp đến vụ án, không được, nhất định phải lấy được nó.”
Thấy tôi quay người định vào trong phòng một lần nữa, Cao Kiện liền kéo lại: “Không tác dụng gì đâu, họ cho chúng ta vào một lần là đã quá lắm rồi, bây giờ chắc đã bị nước khử trùng giải quyết xong xuôi rồi, cậu có vào cũng không ích lợi gì.”
Nghe Cao Kiện nói vậy, tôi lập tức im lặng, vụ án này thực sự đã trở nên phức tạp.
Cao Kiện nói: “Bây giờ như thế này nhé, tôi vẫn còn phải ở đây để phối hợp một số công việc, cậu cùng với họ về trước đi, có phát hiện gì mới nhớ báo ngay cho tôi.”
Tôi chán nản bảo: “Được rồi.”
Sau khi chia tay Cao Kiện, tôi trở về phòng giải phẫu cùng với xác chết được bảo vệ chặt chẽ, rồi sau đó nhờ sự giúp đỡ của họ thiết lập một khu vực bảo vệ đơn giản nhằm phòng ngừa vi rút trên xác chết lây lan ra rộng hơn. Còn tôi, tất nhiên lại một lần nữa mặc quần áo bảo hộ bước vào trong, một mình với xác chết.
Sau khi tôi giải phẫu xong, họ sẽ yêu cầu tiến hành xử lý xác chết nhằm tránh xảy ra bất trắc, vì thế rất có thể đây sẽ là lần cuối cùng tôi tiếp xúc với manh mối của vụ án.
Mức độ quan trọng của công việc giải phẫu tiếp theo như thế nào, đương nhiên không cần tôi phải nói nữa. Nhưng nói thật, tôi cũng không có sở trường về công việc này, mà chỉ là học được các kiến thức cơ bản trong thời gian đi cùng với Hàn Phi mà thôi. Mọi người đã tin tưởng tôi như vậy thì tôi cũng chỉ còn biết tạm thời tin vào khả năng của mình.
Tôi cầm dao mổ rạch một đường thẳng từ ngực xuống bụng theo cách giải phẫu anh Hàn quen sử dụng, cảm giác tiếng dao rạch giống như tiếng xé vải vang lên bên tai. Đây là lần đầu tiên tôi giải phẫu một mình, những lần trước đây đều tiến hành cùng với anh Hàn, vì thế tất nhiên không tránh khỏi có chút căng thẳng, tay run rẩy liên hồi.
Trong khoảnh khắc tôi rạch mở khoang bụng, hỗn hợp huyết tương lẫn với nội tạng lập tức tuôn trào ra, như thể tất cả mọi thứ có trong bụng đều trào hết ra ngoài khiến tôi sợ hãi đến nỗi sơ ý đánh rơi cả con dao mổ vào bụng xác chết. Tôi lặng lẽ nuốt nước bọt. Hỗn hợp huyết tương và những vật chất chưa xác định rõ là gì phun ra cả một đám, may mà tôi mặc quần áo bảo hộ, nếu không cả mặt và vai cũng đã dính đầy thứ vật chất này rồi.
Sau một lúc trấn tĩnh lại, tôi nhìn vào bên trong bụng của xác chết, con dao mổ rơi vào đúng chỗ đám ruột non ruột già ngoằn ngoèo, hơn nữa xác chết này không giống những xác chết bình thường khác, nội tạng và trực tràng đã bắt đầu nhão ra khiến con dao rơi vào đó lập tức không thấy đâu nữa.
Tôi lấy hết dũng khí bới tìm khắp trong khoang bụng, có thể nghe thấy những tiếng “ộp oạp” phát ra từ đám chất dịch hòa tan trong nội tạng, trong giây phút đó lại càng vô cùng rõ ràng, khiến đầu mồ hôi vã ra trên đầu tôi lấm tấm như những hạt đậu. Vì sợ làm hỏng nội tạng nên tôi cũng không dám thực hiện nhiều động tác mạnh.
Cuối cùng, sau một hồi lục lọi tôi cũng lấy được con dao mổ ra. Tôi định lau mồ hôi nhưng lại ý thức được rằng mình đang mặc quần áo bảo hộ nên đành thôi. Đúng lúc này, tôi kinh ngạc phát hiện ra rằng trong bụng nạn nhân chứa đầy giòi bọ!
Kẻ trộmĐiều này không hợp logic! Nạn nhân tử vong mới chỉ khoảng 24 giờ, theo lẽ thường sẽ không thể có một lượng lớn ấu trùng xuất hiện như vậy được, mà cho dù là có thì cũng phải theo trật tự từ ngoài vào trong, rồi sau đó mới thối rữa. Thế nhưng bên ngoài xác chết không có dấu vết gặm nhấm của bất kỳ con côn trùng nào, vậy những con ấu trùng này tại sao lại xuất hiện được chứ?
Lẽ nào tôi phán đoán sai thời gian tử vong? Không thể nào, ngay cả anh Hàn và sư phụ cũng đều xác nhận thời gian tử vong, không thể có nhầm lẫn được. Thế thì vấn đề nằm ở đâu?
Trên thi thể nạn nhân chỉ có một vết đạn bắn ở ngực, căn cứ vào lượng máu chảy ra ở hiện trường thì không đến nỗi mất mạng, vì thế nguyên nhân thật sự dẫn đến tử vong không phải là vết đạn bắn. Tôi đành tiến hành khám nghiệm tử thi một lần nữa, thấy ở sau thắt lưng của nạn nhân có một vết chấm nhỏ mầu đỏ, thuộc loại vết thương nhỏ do kim đâm, chọc vào sâu trong cơ thể khoảng một đốt ngón tay. Vị trí này đại để tương ứng với vị trí phát hiện ra giòi bọ ở trong bụng, từ đó có thể suy đoán rằng nguồn gốc của những con giòi bọ đó rất có thể chính là từ vết thương này.
Tôi bỗng nhiên nhớ lại chuyện Cao Kiện nói với tôi rằng phát hiện thấy có mũi kim tiêm ở trong phòng. Vậy thì rất có khả năng đó chính là vật đã khiến nạn nhân mất mạng. Một chiếc kim tiêm tất nhiên không thể là nguyên nhân thật sự gây ra cái chết, mà nạn nhân chết bởi loại vật chất được tiêm vào kia, và chắc chắn cũng chính là nguồn bệnh gây ra toàn bộ sự việc này.
Chả trách cấp trên coi trọng việc này như vậy, ngay cả hai vị chuyên gia pháp y cũng phải cách ly hoàn toàn, hơn nữa mặc dù vẫn chưa rõ chủng loại vi rút là gì nhưng vẫn lựa chọn sử dụng biện pháp trên mọi hướng. Qua những việc làm này đã đủ thấy được thái độ của cấp trên trước việc xử lý vi rút. Nhưng chỉ cần phá được vụ án này, đặc tính và đặc điểm của vi rút chắc chắn cũng sẽ được khơi ra hết, và mọi người không còn phải hoảng hốt như bây giờ nữa.
Xét tình hình hiện tại, vụ án này chỉ có duy nhất một manh mối, đó là mũi kim tiêm ở trong phòng. Trên mũi kim này nhất định vẫn còn dính nguồn độc, chỉ cần mang đến phòng thí nghiệm sinh vật kiểm tra là có thể lấy được nguồn độc!
Tôi lập tức báo tin này cho Cao Kiện, anh ấy cũng ý thức được tình chất nghiêm trọng của sự việc nên bắt đầu thực hiện hành động mới.
Không lâu sau Cao Kiện mang mũi kim tiêm về, có điều nó đã qua xử lý, vậy là manh mối duy nhất cũng đã đứt. Cuối cùng tôi vẫn không xứng với kỳ vọng của sư phụ và anh Hàn.
Mang theo tâm trạng nặng trĩu, tôi quyết định đi gặp sư phụ và anh Hàn. Họ hiểu nhiều biết rộng, chắc sẽ phát hiện ra được một số manh mối từ những chứng cứ hiện có.
“Cậu nói rằng mũi kim tiêm đã bị xử lý sạch sẽ rồi à?” Hàn Phi hỏi.
Tôi nói vẻ ân hận: “Vâng, nếu tôi phát hiện sớm hơn một chút thì đã không xảy ra chuyện này rồi.”
Nghe vậy, cả hai người liền rơi vào trạng thái trầm tư. Sau khi suy nghĩ rất lâu Hàn Phi mới nói: “Việc này cũng không thể trách cậu được, từ đầu đến cuối vụ án đều liên quan đến vi rút, không nằm trong phạm vi quyền hạn của chúng ta.”
Tôi không trả lời, không cảm thấy việc này có liên quan gì với quyền hạn, mà chỉ cảm thấy năng lực của bản thân có vấn đề.
“Vừa rồi cậu bảo trong bụng người chết xuất hiện một lượng lớn giòi bọ à?” Thẩm Kiến Quốc đột nhiên hỏi.
“Vâng, hơn nữa đặc tính khác xa so với giòi bọ thông thường…” Tôi trả lời ngay không cần suy nghĩ, nhưng rồi lại bỗng nhiên phấn khởi hẳn lên: “Đúng rồi, giòi bọ! Con biết rồi!”
Tôi bỗng nhiên nhận thức được rằng đối với loài người chúng ta, côn trùng chính là một “kho lưu trữ” tự nhiên, cơ thể chúng có thể lưu trữ một cách nguyên vẹn những vật chất trong cơ thể chúng ta, đảm bảo không bị biến đổi trong suốt một thời gian dài. Vì thế côn trùng chính là nhân chứng vô cùng có giá trị!
Tôi đột nhiên đảm nhận chức vụ pháp y, đúng là cũng hơi luống cuống, không biết làm thế nào, đến nỗi quên mất rằng bản thân mình học chuyên ngành côn trùng học pháp y! Những lời nói của Thẩm Kiến Quốc giống như một lời nhắc nhở, khiến tôi lập tức tỉnh ngộ!
Vì thế sau khi cáo từ Thẩm Kiến Quốc và Hàn Phi, tôi liền đến ngay phòng thí nghiệm, ở đây đang lưu giữ mẫu giòi bọ tôi lấy được trong bụng xác chết.
Bản thân giòi bọ chỉ đơn giản là côn trùng, khi mang đến phòng thí nghiệm kiểm tra lại tìm ra được nguồn gốc vi rút. Nói tóm lại, vẫn là vì lợi ích mà sinh ra tranh chấp, cuối cùng kẻ phạm tội cũng sẽ bị pháp luật trừng trị. Người xưa đã có câu “ác giả ác báo”, không phải không bị quả báo mà chỉ là chưa đến lúc.