Vụ án thứ mười Ký sinh trùng đại não
Chỉ cần người sống còn sống, thì người chết sẽ không chết
- Van Gogh -
Lời dẫn“Từ con giòi có thể suy đoán ra thời gian nạn nhân tử vong, nhưng đối với người sống thì đó cũng là một kiểu bảo vệ”. Nhã Hi khẽ mỉm cười bổ sung một câu, “Trong chất thải con giòi bài tiết ra sau khi ăn thịt thối còn có cả muối sát trùng. Trong cơ thể nó còn có cả vật chất có tác dụng giúp nhanh lành vết thương hở như thuốc kháng sinh và thuốc tăng khả năng miễn dịch, từ đó tránh cho người bệnh tránh khỏi bị cưa chân do hoại tử nữa. Em biết những điều này.”
Nuốt trôi ký ứcLúc này là 10 giờ 30 phút sáng, lẽ ra đang phải khám nghiệm tử thi nhưng tôi lại ngồi trong một quán cà phê bài trí không hợp chút nào với cách ăn mặc của tôi. Một bộ âu phục mầu xám đậm không vừa người, đi đôi giầy da bóng loáng. Đừng hỏi thật ra tôi nghĩ gì, không ai biết được trước lúc ra ngoài rốt cuộc tôi đã trải qua những gì.
Màn hình điện thoại đang sáng, ánh sáng của nó hắt lên tay phải của tôi, tôi cảm thấy phen này bản thân chết là cái chắc, Hàn Phi đã gọi cho tôi ba cuộc điện thoại, hừm, chính anh ấy mới không quan tâm hôm nay rốt cuộc tôi có xin nghỉ hay không.
Đúng lúc tôi đang do dự không biết có nên nghe cuộc điện thoại thứ tư của Hàn Phi hay không thì đột nhiên có người ngồi “phịch” một cái xuống trước mặt tôi. Mồ hôi ướt đẫm lòng bàn tay tôi, đúng vậy, bảo tôi gặp mặt một cô gái lạ, việc đó khiến tôi còn căng thẳng hơn cả lần đầu tiên đến hiện trường xảy ra vụ án.
“Chào em.” Phải mất một hồi khá lâu, tôi mới nhớ ra được một câu mở đầu.
Cô gái trang điểm khá dễ thương, trên người mặc chiếc váy đầm mầu sắc sặc sỡ. Tôi không hiểu biết về quan điểm thẩm mỹ của phụ nữ, nhưng theo phép lịch sự nên vẫn bổ sung thêm một câu: “Em đẹp lắm.”
Nhưng không hiểu tại sao sau khi nghe lời khen này của tôi, sắc mặt đối phương liền sầm xuống. Lúc này, trong đầu tôi lại có một ý nghĩ hoàn toàn không hợp lý chút nào: nếu cô gái này là một con côn trùng thì tốt, côn trùng đơn giản hơn phụ nữ rất nhiều.
“Cô em đã nói sơ qua cho em biết về anh rồi.” Cô gái tỏ ra tự nhiên thoải mái, cầm cốc nước ở trước mặt uống liền mấy hớp to rồi lặng lẽ nhìn tôi không nói gì nữa.
Tình hình này khó xử rồi, bởi vì trước lúc cô gái đến đây tôi luôn bị ám ảnh bởi cái u ám của Hàn Phi nên căn bản không thể nào suy nghĩ được sẽ nói về những chủ đề gì sau khi hai người gặp nhau.
“Thường ngày em có thích sâu không?” Trong bầu không khí đặc quánh, sau khoảng hơn nửa phút, cuối cùng tôi nóng lòng thốt ra một câu như vậy. Tôi cũng không biết rõ hỏi như thế có ổn thỏa hay không, vì thế đành lén quan sát vẻ mặt của cô gái.
“Sâu gì ạ?” Cô gái không có vẻ ngạc nhiên, tựa cả thân người vào thành ghế. “Em tên là Nhã Hi.”
“Anh biết, anh biết.” Tôi gật đầu. “Em có thể gọi anh là Tô Trạch.”
“Vâng, vậy rốt cuộc là sâu gì ạ?” Nhã Hi hỏi tiếp.
“Các loại sâu bọ.” Tôi nghiêng đầu suy nghĩ một lúc. “Tất cả sâu bọ.”
“Lúc còn bé em ở nhà bà ngoại, chỉ cần thấy thứ gì ăn được là em ăn ngay.” Nhã Hi bỗng nhiên cười to. Với tôi, để hiểu được thứ tình cảm kỳ quặc, vui buồn thất thường này của phụ nữ, quả thật là hết sức mệt mỏi.
“Bên trong thức ăn có sâu à?” Tôi đã cố gắng hết sức để cân nhắc đắn đo về mối liên quan giữa lời nói của Nhã Hi và côn trùng.
“Bà ngoại bảo em là sâu, sâu ăn.” Nhã Hi lại bưng cốc nước, lần này chỉ khẽ nhấp một ngụm. Tôi nhìn thấy trên cốc thủy tinh in vết môi mầu hồng nhạt, lúc này mới phát hiện ra hôm nay cô ấy tô môi son. Kỳ lạ thật, tại sao cô ấy tô môi son mà miệng lại vẫn không thấy có tí sắc đỏ nào chứ?
Tuy nhiên, điều đầu tiên tôi có thể xác định được là, có lẽ Nhã Hi bị thiếu máu, nhưng không thể là bị bệnh tim, suy cho cùng thì chẳng có cặp môi nào không bị thâm cả.
Tôi cười gượng vài tiếng, tiếp theo đó không khí lại rơi vào trạng thái căng cứng, gượng gạo.
“Còn anh thì sao? Anh là sâu gì?” Nhã Hi đột nhiên hỏi khiến tôi ngẩn ra mất một lúc. Nhớ lại tính tình của mình thường ngày, tôi không biết trả lời thế nào.
“Hôm nay em phải xin phép chỉ để đến đây à?”
Tôi thử chuyển chủ đề.
Chỉ thấy hai tay Nhã Hi nắm vào nhau để trên mặt bàn, nói: “Em không cần phải xin nghỉ, thích đi đâu thì đi.”
Lúc trước nghe mọi người bảo rằng Nhã Hi làm việc ở một bộ phận nào đó, nhưng bây giờ nghe cô ấy nói như vậy tôi lại càng khẳng định chắc chắn cô đã không đi làm nữa vì lý do sức khỏe yếu.
“Không đi làm tốt quá, có thể tự do làm những gì mình thích, không như anh, chỉ cần sở cảnh sát gọi một cuộc điện thoại là phải về ngay.” Lúc này tôi chột dạ liếc nhìn chiếc điện thoại cầm trong tay, xem ra Hàn Phi không gọi cho tôi nữa, trong lòng thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
“Em có làm việc, nhưng có thể làm tại nhà, chủ yếu là phiên dịch một số tài liệu hoặc sách báo.” Nhã Hi dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Gần đây trạng thái tinh thần không được tốt nên nửa tháng nay không nhận việc về nữa.”
“Không ngờ ngoại ngữ của em tốt thế.” Một tay tôi chống cằm, trong đầu nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ. “Sức khỏe của em không tốt à?”
Có lẽ Nhã Hi không ngờ tôi lại hỏi thẳng cô như vậy, nên không khỏi ngạc nhiên: “Biểu hiện rõ lắm à?”
Tôi gật đầu: “Sắc mặt không tốt lắm.”
“Ồ, có thể do tối qua em mất ngủ.” Nhã Hi áp một tay lên má rồi bật cười: “Nếu lần sau còn gặp nhau, đêm hôm trước em sẽ đi ngủ sớm, chắc sẽ không giống như hôm nay nữa.”
“Ừ! Ừ!” Tôi gật đầu. “Nếu máu thiếu sắt thì thường ngày nên ăn nhiều gan lợn.”
“Hay chúng ta đi dạo một chút đi, vừa rồi trên đường đến đây em thấy ở đầu đường có một bảo tàng sống, mình có thể đến đó xem sao.” Rõ ràng Nhã Hi không muốn tôi nói về vấn đền liên quan đến sức khỏe của cô ấy nữa, còn tôi cũng cảm thấy cứ tiếp tục ngồi ở đây nói chuyện câu được câu chăng như vậy thì quả thật nhạt nhẽo.
“Hay đấy, đợi anh đi thanh toán đã.” Nói xong tôi liền cầm tờ hóa đơn ở trước mặt mang đến quầy thu ngân.
Tôi cúi xuống nhìn tờ hóa đơn trong tay, trên đó viết: Trà chanh bong bóng. Lẽ nào vừa rồi tôi đã không uống trà chanh? Quay lại nhìn chỗ vừa mới ngồi thì thấy bàn đã bị nhân viên phục vụ dọn sạch, mà Nhã Hi cũng không thấy đâu nữa. Tôi hơi lo lắng, vội đưa mắt tìm khắp bốn phía, đến lúc trông thấy Nhã Hi đã đứng ở trước cửa quán mới hơi bình tĩnh trở lại.
Nên nhớ rằng tôi rất ghét những chuyện như thế này, xét dưới góc độ lòng tự trọng của một người đàn ông, khi bị phụ nữ bỏ đi giữa đường một cách khó hiểu là một việc vô cùng xấu hổ, vì thế… tôi vội vàng thanh toán rồi đi về phía Nhã Hi.
“Chúng ta đi thôi.” Tôi đứng sau lưng Nhã Hi, thấy cô ấy cao vừa đến vai mình.
“Sao ạ?” Nhã Hi quay lại nhìn tôi, tôi nhận thấy trong ánh mắt của cô ấy thoáng có chút ngỡ ngàng.
“Đi thôi.” Tôi cười, đưa tay chỉ về bên trái, phía “Bảo tàng sống ở đầu đường”.
Dường như Nhã Hi đang suy nghĩ điều gì đó, nhưng cũng lại như đang che giấu tình cảm, vài giây sau mới lên tiếng “vâng ạ.”
Tôi và Nhã Hi sóng đôi bước đi, dọc đường hầu như không có ai, chắc là do lúc này đang trong giờ làm việc. Tôi cúi xuống nhìn cô một cái, chỉ thấy mái đầu tròn vo và hàng lông mi dài.
“Thường ngày anh có thích đến bảo tàng sống không?” Nhã Hi bỗng nhiên hỏi.
Câu hỏi của cô làm tôi hơi bối rối, nên nhớ rằng tôi làm gì có thời gian để đi dạo, không bị Hàn Phi thúc giục làm việc đã là tốt lắm rồi, hằng ngày mỗi khi về đến nhà đều chỉ muốn lăn ra ngủ ngay, đến cả tắm rửa cũng ngại.
“Em thấy anh bảo đến bảo tàng sống chơi nên nghĩ là thường ngày anh cũng thích đến kiểu cửa hàng này.” Nhã Hi ngẩng lên nhìn tôi, nói.
“Vừa nãy em bảo đến đấy mà.” Tôi vừa nói vừa nghĩ: lúc trước xem ti vi thấy nói rằng phụ nữ dễ thay đổi, quả đúng là có chuyện như vậy.
“Em nói thế à?” Nhã Hi bỗng nhiên đứng lại, đôi mắt mở to, mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Được rồi, tôi thừa nhận rồi, không thể tranh phần đúng với phụ nữ được, về chuyện rốt cuộc ai đề nghị đến bảo tàng sống thì có tranh luận cũng chẳng có ý nghĩa gì. Thế là tôi đành nói lời xin lỗi: “Không phải, anh trêu em vậy thôi, là anh đề nghị đến đó.”
Nhã Hi không để ý gì đến tôi nữa và rảo bước đi lên trước tôi. Tôi không biết cô ấy có tức giận hay không, nhưng rất rõ ràng là hiện tại tôi không nên đuổi theo nói chuyện với cô ta thì tốt hơn.
Lúc này tôi mới phát hiện ra Nhã Hi bước đi hơi kỳ lạ. Kỳ lạ ở đây không phải là bước đi khập khà khập khiễng mà là hình như cơ thể cô hơi mất cân bằng. Mặc dù tôi biết có một số phụ nữ khi đi giầy cao gót sẽ đi lại rất khó khăn, nhưng những kiểu đi đó vẫn không giống như Nhã Hi bây giờ. Hơn nữa, đế giầy của cô chỉ cao khoảng 3 phân mà thôi.
Ánh sáng mặt trời dường như chiếu qua làn da trên cánh tay Nhã Hi, thậm chí tôi có thể nhìn thấy rõ mạch máu, thậm chí… thậm chí phát hiện thấy trên lớp da ở mặt sau cánh tay của cô còn có một số vết đỏ do mao mạch bị vỡ gây ra.
Theo kinh nghiệm nghề nghiệp của tôi, những mao mạch kia bị vỡ không phải do va đập mà là do bên trong cơ thể của cô ấy có vấn đề. Nhưng vấn đề đó là gì? Trực giác bảo tôi rằng: côn trùng. Ý nghĩ này lập tức khiến đầu óc tôi tê dại, khiến ngay cả ánh mắt nhìn phía sau lưng Nhã Hi cũng chứa đầy vẻ sợ hãi và thương xót. Tôi muốn giúp đỡ người con gái này, có lẽ điều này xuất phát từ tinh thần chính nghĩa của một người đàn ông.
“Nhã Hi.” Tôi đuổi kịp rồi nói: “Bình thường em thích làm gì?”
“Không có sở thích gì đặc biệt, chỉ là đọc sách hoặc đi chơi đâu đó tùy ý.” Tâm trạng Nhã Hi lại bỗng nhiên tốt lên. “Còn anh, thường ngày có thích làm gì không?”
“Nghiên cứu côn trùng, và còn nghiên cứu cả cơ thể người nữa.” Khi nói ra những điều này, tôi không khỏi có phần tự hào.
“Anh làm nghề pháp y, nghiên cứu cơ thể người thì em tin, nhưng nghiên cứu côn trùng thì em lại thấy hơi tò mò đấy.” Nói xong những lời này, bất chợt thân hình Nhã Hi hơi nhao về phía trước.
Tôi vội vàng đưa tay ra đỡ cô, cô nhìn tôi với vẻ chưa hết hoảng hốt. Không biết có phải do ảo giác hay không mà điều tôi đọc được trong ánh mắt của Nhã Hi không phải sự sợ hãi, càng không phải là sự bất lực, mà là một sự buồn thương. Điều này khiến trong lòng tôi nảy sinh một sự tò mò rất khó nói đối với cô gái này, thật ra cô ấy là người như thế nào? Có phải đúng là có côn trùng ký sinh bên trong cơ thể cô hay không?
Nhưng Nhã Hi đã nhanh chóng tự đứng vững, đồng thời buông lỏng bàn tay đang nắm chặt lấy tôi.
“Em thấy hơi khó chịu, hay là để lần sau gặp lại anh nhé.” Vẻ mặt cô tỏ ra hơi khó xử.
Việc đã đến nước như thế này thì quả thật cũng không tiện miễn cưỡng bắt con gái nhà người ta phải tiếp tục đi với mình nữa, vì thế tôi đồng ý theo yêu cầu của cô ấy. Nhã Hi kiên quyết đòi tự mình bắt xe về nhà, vì thế sau khi trao đổi số điện thoại cho nhau, tôi tiễn cô lên một chiếc tắc xi.
Nửa phút sau khi Nhã Hi đi rồi, tôi vẫn đứng nguyên bên lề đường. Nhìn cái tên “Nhã Hi” lưu trên điện thoại, tôi bất giác cất tiếng thở dài, cuối cùng trong điện thoại của tôi cũng đã có số của một người con gái. Bất kể sau này tôi và Nhã Hi có liên lạc với nhau hay không, có gặp nhau nữa hay không, cũng đều không phải là quá quan trọng. Xem ra, đây là một việc rất đáng vui mừng.
Tôi nhìn điện thoại cười ngây ngô, nhưng chỉ một giây sau đã không thể cười được nữa. Đúng vậy, anh Hàn lại gọi đến, tôi hít sâu một hơi, nhấn phím nghe. “Tôi sắp phá cửa nhà cậu ra rồi đấy.” Anh Hàn giận dữ hét lên ở đầu bên kia.
“Sao vậy?” Tôi không kịp phản ứng, anh Hàn tìm tôi không phải vì công việc hay sao? Hóa ra bây giờ anh ấy vẫn đang ở cửa nhà tôi à?
“Không sao cả.” Nói xong, anh ấy liền tắt điện thoại.
Hôm nay đến cả anh Hàn cũng trở nên khó hiểu, nhưng dựa theo kinh nghiệm đã có, lúc này tôi cần phải nhanh chóng về sở cảnh sát, nếu không người nằm trên bàn giải phẫu sẽ là tôi.
Trên đường về sở cảnh sát, tôi gửi một tin nhắn cho Nhã Hi, nhưng đến khi xuống xe rồi cũng vẫn không thấy cô ấy trả lời. Tôi cũng không quá quan tâm về việc này, đặt điện thoại xuống xong liền vội vã đi tìm anh Hàn.
Phát điên vì yêuLúc tôi nghĩ rằng mình và Nhã Hi sẽ không gặp nhau được nữa thì cô lại đến tìm tôi.
Vốn đã hẹn gặp nhau vào lúc 7 giờ tối, nhưng tôi bận quá, đến khi xong việc ngẩng đầu lên thì đã 10 giờ, nhìn điện thoại, thấy trong khoảng thời gian từ 7 giờ đến 9 giờ tối Nhã Hi không gọi cho tôi một cuộc nào, thậm chí ngay cả tin nhắn cũng không gửi. Tôi nghĩ, chắc đợi tôi mãi không được nên cô ấy đã về rồi.
Lúc tôi lê tấm thân mệt mỏi ra khỏi cổng cơ quan và đi được một đoạn ngắn thì lại nghe thấy có ai đó gọi mình, liền giật mình quay ngoắt đầu lại. Lần này, tôi sợ đến chết suýt nữa thì ngất, bởi vì giữa lúc đêm khuya thế này lại nghe thấy tiếng một người con gái gọi tên mình ở phía sau.
Nhìn kỹ thì ra đó là Nhã Hi. Ồ, hôm nay cô ấy mặc khá phù hợp với gu thẩm mỹ của nhiều cô gái trẻ, váy đầm mầu trắng, vẫn đi đôi giầy da mầu đỏ đế cao 3 phân như lần gặp mặt trước.
“Xấu hổ quá, anh bận làm việc nên quên mất thời gian.” Tôi vừa nói vừa đoán xem Nhã Hi có giận vì việc tôi lỡ hẹn hay không.
“Là em đến muộn, thật ngại quá.” Nhã Hi nói tỏ ý xin lỗi, rồi hỏi: “Chúng mình đi đâu?”
Tốt rồi, nhưng rồi tôi lại tiến thoái lưỡng nan, bởi vì lần này Nhã Hi chủ động hẹn đi chơi, tôi luôn nghĩ rằng cô ấy sẽ chọn địa điểm, chọn xong rồi thì tôi chỉ còn việc đưa cô ấy đến đó mà thôi. Không ngờ cô ấy lại không hề có điểm đến.
“Điều này anh chưa nghĩ đến.” Tôi đành phải trả lời thật.
“Ồ, thế à, vậy chúng ta đi xem phim nhé.” Nhã Hi nhìn tôi với vẻ chờ đợi.
Bây giờ đã hơn 10 giờ đêm, nếu lại còn đi xem một bộ phim thì tính ra cũng phải mất thêm đến 2 tiếng nữa, như vậy đêm nay tôi sẽ về nhà rất khuya. Nhưng quan trọng nhất là tôi và Nhã Hi mới gặp nhau lần này là lần thứ 2, mà con gái cũng không nên về nhà quá khuya.
“Xem phim xong sẽ về khuya lắm, em có ngại gì không?” Tôi hỏi một câu thăm dò.
“Không sao đâu, người yêu em có thể đến đón em về.” Nhã Hi nói vẻ lạnh lùng.
Lúc này tôi lập thức cảm thấy đúng là mình đã gặp ma, Nhã Hi đã có người yêu, vậy mà giữa lúc đêm hôm khuya khoắt lại hẹn tôi đi xem phim là cớ gì? Lẽ nào cô ấy cãi nhau với người yêu nên muốn tìm một người khác để giải sầu? Nhưng như thế cũng không đúng, nếu đã cãi nhau thì làm sao người yêu có thể đến đón cô ấy được?
Đúng lúc tôi đang suy nghĩ đủ điều vẫn không tìm ra được lời giải thích thì Nhã Hi bỗng nhiên bước tới kéo tay tôi: “Chúng mình đi thôi.”
Bị Nhã Hi làm cho rất bất ngờ, tôi chột dạ nhìn khắp xung quanh, sợ đồng nghiệp trong cơ quan đi làm về nhìn thấy. Dù thế nào thì Nhã Hi và tôi cũng mới chỉ gặp nhau lần thứ 2, chỉ có thể coi như bạn bè bình thường mà thôi. Tôi hơi hoang mang, quả thật tôi chưa hiểu về cô ấy nhiều lắm. Người nhà cô ấy cũng chỉ mới giới thiệu qua loa về hình dáng và nghề nghiệp mà thôi, đến lúc gặp mặt thì tình hình thực tế lại rõ ràng khác nhiều so với những gì tôi được nghe.
“Đây là cái gì?” Nhã Hi đột nhiên chỉ vào vai tôi hỏi.
Tôi ngoảnh mặt sang nhìn, ôi, tôi giật mình sợ đến chết khiếp! Một con sâu mầu trắng cuộn tròn trên vai tôi. Tôi dùng đầu ngón tay tóm lấy nó đưa ra trước mặt quan sát, thì ra đó là một con giòi.
“Con gì vậy?” Nhã Hi kiễng chân ghé vào xem.
“Con giòi, tức là loại côn trùng sinh sống trên xác chết, có thể dựa vào tình hình của con giòi để phán đoán thời gian tử vong.” Tôi nói một cách hết sức rõ ràng rành mạch. Và cũng rất nhanh, phản ứng của tôi đã trở lại. Hiện giờ trên tay tôi đang cầm con giòi, đang nói về chủ đề xác chết, còn đứng cạnh tôi là một cô gái xinh đẹp hẹn tôi đi xem phim. Lần đầu tiên trong đời tôi cảm nhận được rằng nếu con vật này xuất hiện ở thời gian và địa điểm không thích hợp thì cũng sẽ khiến cho người ta vô cùng buồn chán.
“Hóa ra con giòi hình thù như thế này à?” Nhã Hi không hề sợ chút nào, trái lại còn có vẻ rất tò mò nữa.
“Em không sợ con vật này à?” Từ đầu đến giờ tôi vẫn thấy chuyện thật khó tin.
“Từ con giòi có thể suy đoán ra thời gian nạn nhân tử vong, nhưng đối với người sống thì đó cũng là một kiểu bảo vệ”. Nhã Hi khẽ mỉm cười bổ sung một câu: “Trong chất thải con giòi bài tiết ra sau khi ăn thịt thối còn có cả muối sát trùng. Trong cơ thể nó còn có cả vật chất có tác dụng giúp nhanh lành vết thương hở như thuốc kháng sinh và thuốc tăng khả năng miễn dịch, từ đó tránh cho người bệnh khỏi bị cưa chân do hoại tử. Em biết những điều này.”
“Em làm anh bất ngờ quá!” Tôi ném con giòi trên tay lên không trung, đừng trách tôi tàn nhẫn, suy cho cùng nó xuất hiện lúc này quả thật là không đúng thời điểm.
“Tối nay anh giải phẫu tử thi à?” Nhã Hi hỏi.
Có lẽ do khoảng cách quá gần, tôi ngửi thấy một mùi thơm trên người Nhã Hi, chắc là tối nay cô ấy đã xức nước hoa. Có điều phía sau mùi nước hoa giống như mùi thơm của cây sơn chi kia còn xen lẫn đôi chút một thứ mùi khác, điều này khiến tôi bỗng nhiên trở nên cảnh giác. Thứ mùi kia hơi giống mùi của formalin. Tuy nhiên, do mùi nước hoa sơn chi lấn át nên tôi không thể nào phân biệt chính xác một trăm phần trăm.
“Em khỏe hơn rồi chứ?” Thực ra tôi vốn định hỏi thẳng là cô đã đi bệnh viện khám chưa.
“Không sao rồi, cứ ở nhà nằm ngủ, lúc dậy là khỏe thôi.” Nhã Hi tiếp tục cùng tôi sánh vai bước đi.
“Anh cứ nghĩ là em không gặp mặt anh nữa.” Tôi thử tìm chủ đề mới nói với cô. “Dẫu sao anh cũng là một kẻ hết sức vô vị.” Nói xong tôi bỗng nhiên cảm thấy mình hết sức lạ lùng, Nhã Hi đã có bạn trai, cô ấy hoàn toàn chỉ coi mình là một người bạn bình thường mà thôi, thế mà những lời tôi nói ra lại giống như cô ấy đến gặp mình là có mục đích.
“Em cảm thấy anh rất thú vị.” Nói xong, Nhã Hi liền lặng yên, thậm chí bắt đầu bước nhanh hơn. Tôi nghĩ, thật ra chắc là cô không có nhiều bạn trai, chỉ đơn giản là muốn tìm một người khác người yêu để cùng mình đi xem một bộ phim mà thôi. Cô ấy không muốn nói chuyện với mình, hoặc là thật ra cũng không muốn tìm hiểu về tôi quá nhiều.
Lúc chúng tôi đến cổng rạp chiếu phim, tôi thấy hơi hoang mang. Đừng trách tôi tại sao lại như vậy, vì ngần này tuổi rồi mà tôi vẫn chưa từng vào rạp hát. May mà Nhã Hi rất thành thạo nên chúng tôi nhanh chóng mua được vé và vào trong.
“Không ngờ mình đến thật đúng lúc, mua vé xong là vào xem được ngay.” Tôi vừa ngồi xuống liền nói với Nhã Hi. Nhưng không nghe thấy tiếng trả lời nên tôi quay sang nhìn cô xem sao.
Tôi giật mình kinh hãi, bên cạnh không hề có ai, rõ ràng vừa rồi Nhã Hi cùng ngồi xuống với tôi cơ mà. Tôi nhìn khắp bốn phía, trong phòng chiếu phim lúc này ngoài tôi ra cũng không có bao nhiêu người.
Tôi lại quay mặt nhìn vào màn hình, trên đó đang phát chương trình quảng cáo, không hiểu tại sao tiếng nhạc quảng cáo lại khiến tôi cảm thấy hơi sốt ruột. Tôi lấy điện thoại định gọi cho Nhã Hi hỏi cô đang ở đâu thì điện thoại lại hết pin. Đến lúc này tôi không thể ngồi yên được nữa, liền vội vã đứng dậy rồi lần mò đi ra ngoài.
Hành lang vắng tanh, ngay cả nhân viên soát vé vừa nãy cũng không thấy đâu nữa. Tôi không rõ Nhã Hi có vào nhà vệ sinh hay không nhưng vẫn theo biển chỉ dẫn trên hành lang tìm đến vị trí nhà vệ sinh rồi đứng cách gian dành cho phụ nữ khoảng 3 mét, trong lòng nghĩ rằng nếu Nhã Hi vào nhà vệ sinh thật thì lúc ra sẽ trông thấy tôi. Nghĩ đến đây tôi bắt đầu cảm thấy cô bé Nhã Hi này hơi kỳ lạ, cho dù có việc phải ra ngoài một lúc thì cũng phải nói một câu cho tôi biết chứ. Có thể do thói quen giao tiếp của mỗi người đều có những điểm không giống nhau, nhưng suy cho cùng thì trong giây phút này tôi vẫn rất lo cho cô ấy. Dù sao bây giờ cũng không còn sớm nữa, thế mà một cô gái tự nhiên lại biến mất khỏi rạp chiếu phim.
Do tình chất công việc nên trong đầu tôi lưu giữ khá nhiều cảnh tượng đáng sợ, nhưng điều tồi tệ hơn là những sự việc vô cùng khủng khiếp đã ghi vào đầu óc tôi lại không thể nào xóa đi được.
“Reng reng reng, reng reng reng” không biết tiếng chuông kêu lên ở góc nào khiến tôi giật nảy mình, quay nhìn khắp nơi tìm kiếm chỗ phát ra tiếng chuông, rõ ràng tiếng chuông phát ra từ phía sau, trên đường tôi vừa đi đến đây, rồi lan tỏa theo hành lang.
Tôi hít thở thật sâu, từ từ bước về phía đó.
Hình như tiếng chuông mất hút ở cuối hành lang, nhưng tôi lại nghe thấy có tiếng người nói, đó là tiếng của một phụ nữ, giọng nói có vẻ ngoan ngoãn. Tôi không suy nghĩ nhiều, định quay lại nhà vệ sinh tiếp tục chờ Nhã Hi xuất hiện.
“Mày chết đi, chúng ta cùng chết.” Một tiếng hét chói tai khiến tôi lại quay lại, đi về phía đó.
“Nhã Hi sao?” Tôi giật mình khi nhìn thấy cô ấy.
Nhã Hi quay lưng lại phía tôi, đang trong tư thế quỳ, hai tay chống xuống sàn nhà, còn chiếc điện thoại thì đã bị ném ra xa.
“Nhã Hi, em không sao chứ?” Tôi bước đến, ngồi xuống đặt một tay lên vai cô ấy. Lúc này tôi chỉ muốn an ủi cô.
Ai ngờ bàn tay tôi vừa mới chạm vào người cô ấy, thì cô ấy bỗng nhiên giống như bị điện giật, toàn thân run rẩy rồi cả người đổ vật sang một bên.
Toàn thân Nhã Hi co giật. Trong lúc cấp bách, tôi nhét một bàn tay của mình vào miệng cô, đề phòng cô ấy tự cắn lưỡi, tay còn lại móc vào túi quần lấy điện thoại. Chết tiệt, tôi quên là điện thoại đã hết pin.
Thế là tôi dùng tay này đỡ nửa thân trên của Nhã Hi dậy, lê từng bước đến chỗ chiếc điện thoại vừa bị cô ấy vứt ra xa kia.
May mà điện thoại vẫn còn sử dụng được, sau khi gọi báo cho trung tâm cấp cứu tôi mới cảm nhận thấy bàn tay đang bị Nhã Hi cắn trong miệng kia đau nhói đến tận xương tủy. Răng cô ta sắc thật!
“Cậu làm sao thế hả?” Hàn Phi hai tay chống nạnh, nhìn tôi bằng ánh mắt dữ tợn.
Tôi định lên tiếng giải thích, nhưng cả đêm đã rối loạn và cũng kỳ dị lắm rồi, cuối cùng đành ủ rũ cúi đầu, nói một câu: “Anh Hàn, xin lỗi anh, số tiền mượn anh để đặt cọc, tôi sẽ trả lại.”
Đúng vậy, bệnh viện nói rằng với tình hình hiện tại của Nhã Hi cần phải tiến hành kiểm tra tỉ mỉ. Thế là, trước khi người nhà Nhã Hi đến nơi, tôi đã làm thủ tục nhập viện cho cô ấy.
“Tôi hỏi rằng, buổi tối trước khi ra về cậu lại không sắp xếp đồ đạc ngăn nắp là tại làm sao?” Hàn Phi tức giận hỏi.
Tôi giật mình ngạc nhiên mất một lúc, nhớ lại những việc mình làm trước lúc ra về vào buổi tối khi chỉ có một mình ở cơ quan. Không đúng, lúc đó tôi chỉ viết báo cáo, Hàn Phi bảo không sắp xếp đồ đạc ngăn nắp là chỉ đồ đạc gì?
“Anh Hàn, ý anh là gì?” Không hiểu tại sao sau khi hỏi xong câu này trong đầu tôi lại hiện ra hình ảnh con côn trùng bé tí vô duyên vô cớ xuất hiện trên vai tôi khi tôi đang đi cùng với Nhã Hi.
“Tôi về đến nơi thấy lọ thu thập côn trùng để lung tung, dạo này sống thoải mái lắm nhỉ?” Hàn Phi nói không mấy thiện cảm.
Tai thì nghe Hàn Phi nói như vậy, còn trong lòng tôi thì vẫn nghĩ tới vấn đề liên quan đến con côn trùng nhỏ bé kia. Bởi vì những con côn trùng tôi tiếp xúc buổi tối khi ở trong cơ quan đều là côn trùng trưởng thành được 22 ngày rồi, còn con ấu trùng bám trên vai tôi kia tính ra cũng chỉ khoảng một tuần, tức là ít hơn 14 ngày. Như thế cũng có nghĩa là có khả năng con ấu trùng bám trên vai tôi có nguồn gốc từ một xác chết nào đó, mà xác chết đó đã tử vong gần một tháng rồi.
Sự việc phát triển đến đây, tôi so vai quay đầu nhìn qua khe cửa vào trong phòng, quan sát Nhã Hi đang nằm truyền nước trên giường bệnh.
“Không lẽ lại là phim kinh dị?” Tôi lẩm bẩm tự hỏi.
“Nhóc con, cậu đang lẩm bẩm cái gì đấy?” Anh Hàn ngoảnh mặt sang, hình như trong ánh mắt nhìn tôi chứa đựng một sự khinh thường “Cô bé này rất xinh, nhưng xem ra có vẻ hơi khác người bình thường.” “Anh bảo là, cô ấy không phải là người à?” Tôi chột dạ, ghé sát người dựa vào người anh Hàn.
“Có một chút vấn đề.” Anh Hàn như đang suy nghĩ điều gì đó. “Tôi phải về đây, nhóc con ngày mai nhớ đừng có đến muộn đấy.”
Tôi vẫn còn muốn hỏi anh Hàn một điều gì đó nữa nhưng chưa kịp phản ứng thì anh ấy đã đi xa rồi. Không phải, mà là anh ấy chạy xa rồi. Tôi thật sự không tin rằng anh ấy về nhà, chắc chắn lại chạy về sở cảnh sát mà thôi. Đúng là loại cuồng công việc.
Tôi quay lại, định vào phòng bệnh xem Nhã Hi thế nào thì lại nhận ra cô ấy đã tỉnh, lại còn định tự mình rút ống truyền nước ra.
“Nhã Hi.” Tôi xông đến nắm lấy tay cô ấy.
Nhưng trong mắt Nhã Hi, thứ tôi nhìn thấy chỉ là sự xa lạ, như thể cô ấy không hề biết tôi.
“Em phải nằm viện, ngày mai bắt đầu kiểm tra kỹ toàn bộ cơ thể.” Tôi nói một cách chân thành.
“Tôi không có bệnh.” Nhã Hi lạnh lùng nói, đồng thời sầm mặt xuống.
“Nhưng mà…” Tôi định nói một câu gì đó để thuyết phục cô ấy nhưng đến nửa chừng lại không nói ra được nữa. Kỳ lạ thật, trong đầu tôi lại hiện lên cảnh tượng Nhã Hi cầm điện thoại, giận dữ hét lên với người ở phía bên kia: chết đi!
Chúng tôi ra khỏi bệnh viện, lúc đó đã là 12 giờ đêm.
“Anh đưa em về nhé!” Tôi nói.
“Bạn trai sẽ đến đón em.” Nhã Hi nói xong liền quay người đi theo hướng ngược lại với đường quốc lộ, vừa đi vừa rút điện thoại, tôi đoán là đang gọi cho bạn trai.
“Người ta chết rồi mà còn làm ầm ĩ gì nữa.” Câu nói này theo cơn gió đêm thổi vào bên tai khiến tôi rùng mình, quay nhìn về phía Nhã Hi thì đã không thấy cô ấy đâu nữa. Lần nào cô ấy rời đi cũng đều biến mất rất nhanh. Điều này không khỏi làm tôi sững sờ, hụt hẫng…
Vật thay thếTôi trở về sở cảnh sát vào lúc sáng sớm, nghĩ lại chuyện xảy ra tối hôm trước mà vẫn còn run, sợ sẽ bị anh Hàn mắng cho một trận.
“Cậu đến chỗ tôi nhanh lên, phát hiện ra xác một người đàn ông.” Anh Hàn nói trong điện thoại.
Tôi không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng sắp xếp hộp dụng cụ pháp y rồi chạy ngay đến hiện trường.
Ra khỏi cổng chính mới phát hiện ra trời đang mưa phùn mù mịt.
“Cậu nhìn xem cậu đang làm gì hả?” Anh Hàn trông thấy tôi hấp ta hấp tấp liền bước đến.
Bấy giờ tôi mới chợt nhận ra là lúc bước vào đã làm bẩn sàn nhà, bèn lúng túng cười gượng.
Đây là căn hộ chung cư cho người độc thân, có điều hơi kỳ lạ là trang trí bên trong vừa nhìn đã thấy đây là nơi ở của một cô gái. Là đàn ông thì theo lẽ thường sẽ không dùng rèm cửa mầu hồng, trừ phi chủ nhân có niềm đam mê đặc biệt. Hoặc là, chủ nhân căn hộ này không phải là người đàn ông tử vong kia.
Tôi quan sát bốn phía, thấy trong góc bên cạnh sô pha có một chiếc giầy nữ. Đương nhiên là tôi nhận ra nó giống hệt như đôi giầy Nhã Hi đi mỗi lần gặp tôi.
“Là do hàng xóm báo cảnh sát.” Tôi nghe thấy tiếng đồng nghiệp đang nói với nhau.
Nhìn xung quanh không thấy có gì khác thường ngoài đôi giầy mầu đỏ kia, tôi bèn bước đến bên cạnh xác chết, bắt đầu làm công việc của mình.
“Ôi mẹ ơi, kia là cái gì?” Đồng nghiệp ở phía sau bất ngờ kêu lên, tôi quay lại nhìn anh ta thấy không quen, chắc là hôm nay mới về công tác ở đội cảnh sát.
Rồi tôi nhìn theo hướng tay anh ta chỉ, thấy trong tai nạn nhân có côn trùng đang nhúc nhích chuyển động, định lập tức lấy nó bỏ vào lọ.
“Chuyển cả xác chết về rồi kiểm tra sau, còn những thứ cần thu thập khác cậu cứ tiến hành như thường lệ là được rồi.” Lời anh Hàn cắt ngang, khiến tôi thôi không thực hiện công việc đang định làm. Rõ ràng anh ấy đã trông thấy một con côn trùng béo mập bò ra từ tai người chết mà lại làm như không nhìn thấy gì. Tôi cũng không tiện hỏi anh ấy tại sao, chỉ còn biết làm theo lời anh ấy mà thôi.
Khám nghiệm xong tử thi thì đã quá trưa, tôi nhìn chằm chằm vào con ký sinh trùng đại não lấy từ trong tai nạn nhân ra đang để trên mặt bàn, suy nghĩ miên man.
Thật ra, trong não của nạn nhân cũng phát hiện có một đám ký sinh trùng, rõ ràng là lúc còn sống nạn nhân chính là vật chủ của đám ký sinh trùng này.
Trước đây xem các án lệ của nước ngoài từng có chuyện một kẻ vì muốn khống chế người khác đã cố tình làm đối phương bị nhiễm ký sinh trùng trong não. Ký sinh trùng sẽ khiến tính tình của con người thay đổi rất lớn, ảnh hưởng đến năng lực phán đoán vốn có, từ đó hành vi của họ dễ bị lời nói của người khác chi phối.
“Tôi qua đó xem ngay đây!” Tiếng Cao Kiện cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, thấy Cao Kiện ngay cạnh bàn giải phẫu, qua ánh mắt anh ấy tôi không khó nhận thấy vụ án này đã làm cho anh ấy phải đau đầu.
“Sao vậy?” Tôi hỏi.
“Tôi đã hỏi mấy người hàng xóm, họ đều bảo rằng không thấy người này xuất hiện trong tòa nhà, còn theo báo cáo hiện trường chúng tôi cũng có thể xác định căn hộ chung cư mi ni kia chính là địa điểm đầu tiên xảy ra vụ án này. Trên người nạn nhân có vết thương nào rõ ràng không?” Cao Kiện hỏi.
“Không có.” Tôi lắc đầu trả lời. “Theo những gì đã thấy trước mắt thì không phải là tự sát.”
“Chắc chắn là bị người khác giết à?”
“Cũng chưa chắc, trong não anh ta có một đám côn trùng.” Tôi xoay chiếc bút trong tay, tiếp tục âm thầm suy nghĩ.
“Vậy là do côn trùng ăn hết óc dẫn đến chết người à?”
“Có thể nói như vậy.”
“Như thế tức là bản thân tự ốm chết, tuy nhiên thân phận người này rất đáng nghi, không có ai từng trông thấy anh ta cả, hơn nữa cho đến lúc này chúng tôi vẫn chưa liên lạc được với chủ căn hộ.”
“Chủ căn hộ là ai?” Tôi tò mò hỏi một câu có vẻ hơi thừa.
“Là một phụ nữ tên là Trần Nhã Hi.”
Nghe đến tên Nhã Hi, toàn thân tôi giống như bị sét đánh, lẽ nào đây chính là người yêu mà Nhã Hi nói đến? Nhưng người này rõ ràng đã chết mấy ngày rồi, thế mà tối hôm qua Nhã Hi vẫn bảo gọi điện thoại cho người yêu… Có nghĩa là hoặc là người chết này không phải là người yêu của Nhã Hi, hoặc là Nhã Hi đang nói dối.
Nghĩ đến ký sinh trùng trên người nạn nhân, kết hợp với những biểu hiện kỳ lạ mà tôi quan sát được trên người Nhã Hi, tôi càng khẳng định chắc chắn tất cả đều không hề đơn giản, thậm chí còn có thể nói rằng Nhã Hi cũng đã bị nhiễm loại ký sinh trùng này rồi. Nhã Hi… có thể chết bất kỳ lúc nào.
“Anh Hàn, tôi ra ngoài một lát.” Lúc này tôi đã không còn quan tâm đến việc sau này anh Hàn có tính sổ với mình hay không mà chỉ muốn tìm thấy Nhã Hi một cách nhanh nhất, mong sao… bệnh của cô ấy còn có thể chữa được. Nếu không chữa được, tôi cũng không nhẫn tâm để cô ấy chết cô độc trong một xó xỉnh nào đó trên thế gian này, đến lúc xác chết thối rữa đến một mức độ nào đó mới được người ta phát hiện.
Điện thoại của Nhã Hi vẫn đổ chuông nhưng không có ai nghe máy. Lúc này, tôi đành phải gọi điện cho người họ hàng đã dắt mối để tôi quen với Nhã Hi. Bác ấy đã cho tôi địa chỉ của bố mẹ Nhã Hi, thế là tôi vẫy tắc xi và đi đến chỗ họ.
Cha mẹ Nhã Hi sống ở phía nam thành phố, không phải một nơi xa xôi gì, đi xe từ sở cảnh sát, nếu không tắc đường thì chỉ cần nửa tiếng là đến nơi.
Trước mắt tôi là một tòa nhà xây theo lối “Đường lâu (kiến trúc đời Đường)” kiểu cũ. Tôi theo cầu tháng lên tầng 3 là đến nơi. Cha mẹ Nhã Hi xem ra là thành phần trí thức cao vừa nhìn thấy đã biết ngay được điều đó.
“Cháu tìm Nhã Hi nhưng cô ấy không nghe điện thoại, trong lòng thấy lo nên mới đến đây.” Tôi giải thích với hai ông bà lý do đến nhà họ.
“Nhã Hi à?” Hai ông bà ngoảnh mặt nhìn nhau.
“Cậu là bạn trai của Nhã Hi à?” Cha Nhã Hi hỏi.
Tôi cảm thấy hơi kỳ lạ, lẽ nào cha mẹ Nhã Hi lại không biết chuyện tình cảm của cô ấy, nếu biết thì chắc chắn đã xem qua ảnh của tôi, không đến nỗi không có bất kỳ khái niệm nào về tôi như vậy.
“Là người con trai thân thiết với Nhã Hi trước kia.” Tôi hơi ngượng ngùng, nói.
Tôi vừa nói ra, sắc mặt mẹ Nhã Hi liền trầm hẳn xuống.
Tôi không biết mình có nên tiếp tục hỏi thêm điều gì đó hay không.
“Người cậu biết là Nhã Hi hay Nhã Lệ?” Cha Nhã Hi hỏi.
Trước câu hỏi đó, tôi không khỏi bối rối, tôi chỉ biết Nhã Hi, không biết cái cô Nhã Lệ gì gì đó.
Tôi lấy điện thoại cho hai ông bà xem số của Nhã Hi lưu trong đó: “Đây là số điện thoại cô ấy cho cháu, nhưng hôm nay cháu gọi mãi mà cô ấy không nghe.”
“Chà, đây là số điện thoại của Nhã Lệ.” Cha Nhã Hi vỗ đùi “Rốt cuộc con bé này xảy ra chuyện gì rồi?”
“Tất cả là tại tôi.” Mẹ của Nhã Hi đột nhiên quay người đi và khóc.
“Thưa hai bác, chuyện này là thế nào ạ?” Một hồi lâu tôi vẫn không hiểu đầu cua tai nheo gì.
“Nhã Hi và Nhã Lệ là chị em sinh đôi, Nhã Hi là em. Từ nhỏ đến lớn tính cách của hai đứa bé này hoàn toàn trái ngược nhau, Nhã Hi rất dịu dàng ít nói, từ nhỏ đã được tất nhiều người yêu quý, chúng tôi cũng thường dạy Nhã Lệ phải học tập em gái mình.” Nói đến đây, bác trai lắc đầu: “Hai năm trước Nhã Hi bị tai nạn đã ra đi rồi. Không lâu sau, Nhã Lệ liền dọn ra ngoài ở, thường ngày cũng không muốn qua lại thăm chúng tôi, chắc là trong lòng nó tức giận điều gì đó, luôn cho rằng chúng tôi yêu thương Nhã Hi hơn.”
“Phải rồi.” Hình như bác trai bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó. “Lúc còn đi học Nhã Hi có một người bạn trai nhưng sau đó đã ra nước ngoài, đến lúc Nhã Hi có chuyện mới về nước, rồi sau đó rốt cuộc có còn ở lại trong nước nữa hay không tôi cũng không rõ. Chúng tôi chỉ biết rằng cậu ta cũng biết Nhã Lệ, một năm sau khi Nhã Hi ra đi, có một lần tôi gặp hai đứa chúng nó cười cười nói nói với nhau ở bên ngoài, xem ra tình cảm chắc là cũng thân thiết lắm.”
“Người bạn trai đó tên là gì ạ?” Tôi hỏi.
“Lý Triển.” Bác gái thôi nức nở, nhìn tôi rồi nói: “Nhã Lệ từ nhỏ đã khiến người khác phải lo lắng, bây giờ tìm không thấy, không biết là có gây ra chuyện gì hay không nữa.”
“Không sao đâu bác ạ, cháu làm việc trong cơ quan công an, bác cứ tin ở cháu, nhất định sẽ tìm được Nhã Lệ.” Bây giờ tôi mới biết, thì ra Nhã Hi không phải là Nhã Hi mà lại là Nhã Lệ, chị sinh đôi với Nhã Hi. Vậy tại sao cô ta phải lấy thân phận của Nhã Hi để làm quen với tôi? Tất cả đều là những câu đố chưa có lời giải.
Tối hôm đó, tôi ở trung tâm pháp y nghiên cứu côn trùng xong, nằng nặc đòi sư phụ kể cho nghe chuyện vụ án.
Sư phụ thực sự bó tay trước chiêu trò mặt dày mày dạn của tôi, đành tự mình pha một ấm trà rồi nhẹ nhàng kể cho tôi nghe một vụ án mạng do ông đích thân điều tra được.
Sông Tân Hà ở khu phía tây thành phố Thiên Nhai từ lâu đã trở thành một dòng sông ô nhiễm, lòng sông sủi bọt màu đen vàng, bốc mùi hôi thối đến nhức mũi, khiến không có kỳ sinh vật nào sống được trong dòng nước đó. Trên sông có một chiếc cống gỉ sét hết mức, cửa cống hình như chưa đóng bao giờ, đoạn đường bằng xi măng trên mặt cống mấp mô lồi lõm.
Trưa ngày 13 tháng 5, một chiếc máy kéo nông nghiệp chở một con lợn con đi từ hướng đông sang hướng tây và qua mặt cống, tài xế thấy chỗ này tương đối kín đáo bèn dừng lại định tiện thể đi tiểu thì bỗng nhiên trông thấy ở dưới cống có một xác chết!
Chiều hôm đó, Thẩm Kiến Quốc vội vã đến hiện trường, tiến hành khám nghiệm tử thi. Đây là một xác phụ nữ đã bị côn trùng phân hủy đến mức mất hết cả mặt mũi. Người phụ nữ này để tóc ngắn gọn gàng, cao khoảng 1 mét 66, mặc chiếc váy bó mầu xanh lục, tất sợi mầu đen, giầy da gót cao cỡ trung bình, trên người không có bất kỳ giấy tờ và tiền của gì.
Trên đầu nạn nhân có vết thương do vật tày đánh vào, xương sọ vỡ nát, có vẻ như đã bị người khác dùng đồ vật giống như gạch đá đập nhiều lần đến chết. Thẩm Kiến Quốc bắt đầu thu thập ruồi nhặng tại hiện trường để suy đoán thời gian tử vong. Sau khi thu thập xong, ông lập tức trở về phòng thí nghiệm côn trùng ở trung tâm pháp y để tiến hành giám định.
Sau khi giám định xong, Thẩm Kiến Quốc nhanh chóng đưa ra kết qủa, có một số giòi bọ đã bước sang thời kỳ nhộng, thậm chí có con đã sắp sửa phát triển thành côn trùng trưởng thành. Phán đoán theo màu sắc của những con nhộng thu thập được, thì phần lớn đã biến đổi sang mầu tím đen, chứng tỏ chúng đã bước sang thời kỳ nhộng quá 3 ngày và thuộc loại ruồi xanh bóng Lucilia sericata điển hình. Vào mùa này, để nhộng phát triển đến giai đoạn thứ hai thì dù thế nào cũng phải mất khoảng 10 ngày, như thế cũng tức là vụ án xảy ra vào ngày mùng 3 hoặc mùng 4 tháng 5.
Thẩm Kiến Quốc vẫn chưa nghĩ ra được rốt cuộc nạn nhân là ai? Nhưng điều đầu tiên có thể phán đoán được là thân phận, nghề nghiệp của nạn nhân qua cách ăn mặc, trang điểm. Do lúc đó thời tiết chưa nóng nực nên nạn nhân mặc trang phục hè, thuộc mẫu phụ nữ kiểu mới khá chuộng thời trang. Vì thế, chắc chắn nạn nhân là người nông thôn vào thành phố làm việc, ví dụ như trông trẻ, tiếp viên trong các điểm vui chơi giải trí… Kết hợp với thời gian tử vong, Thẩm Kiến Quốc phối hợp với công an địa phương tìm kiếm phụ nữ mất tích khoảng tám, chín hôm trước ở khu vực ngoại thành.
Thời gian không phụ người có tâm, sau mấy ngày tìm kiếm, vụ án đã có tiến triển rất đáng kể. Sau khi loại trừ từng bước, một nữ tiếp viên trong vũ trường tên là Mã Hồng Diệp trở thành mục tiêu chú ý của cảnh sát. Cô gái này 24 tuổi, người gốc vùng nông thôn phía đông bắc vào làm việc ở vũ trường trong thành phố đã hơn 7 tháng, cô ta cùng với 2 người khác thuê trọ trong một ngôi nhà mái bằng ở sân sau vũ trường. Thế rồi bỗng nhiên cô mất tích kể từ sau ngày mùng 3 tháng 5, tính đến thời điểm phát hiện ra vụ án đã là 11 ngày.
Mã Hồng Diệp đi làm thuê từ năm khoảng 20 tuổi, lần lượt làm nhiều công việc như trông trẻ, phục vụ khách sạn, tiếp thị cho cửa hàng. Sau ngày mùng 1 tháng 10 năm 1999 đến vũ trường làm tiếp viên, làm các việc nhảy múa, hát với khách, bưng bê trà nước, quan hệ tương đối phức tạp. Theo bạn làm cùng cho biết, cô ta luôn có mong muốn làm quen một bạn trai người bản địa để sau đó tiến tới hôn nhân. Sau khi đến trung tâm pháp y nhận mặt, chủ vũ trường và các bạn làm cùng đều khẳng định người chết chính là Mã Hồng Diệp.
Công tác điều tra bắt đầu được tiến hành từ vũ trường, cùng lúc với hoạt động điều tra, hỏi thăm, nhân viên phòng điều tra hình sự công an thành phố phụ trách tổ chuyên án còn tiến hành kiểm kê di vật tại nơi nạn nhân cư trú. Cuối cùng đã phát hiện ra trong số di vật của nạn nhân có một cuốn sổ liên lạc, trên đó có mấy số điện thoại. Bạn ở cùng cho biết, người gần đây qua lại thân thiết với Mã Hồng Diệp mang họ Vu, hình như là chủ của một khách sạn.
Ông chủ Vu thường đến vũ trường tiêu xài, hầu như lần nào cũng đều do Mã Hồng Diệp chăm sóc, có khi còn cùng nhau ra ngoài.
Qua điều tra, cảnh sát đã tìm được người họ Vu kia, cảm nhận ban đầu đó là một người không mấy tốt đẹp.
Ông chủ Vu tên đầy đủ là Vu Đông Dương, 37 tuổi, đã từng kết hôn nhưng ly hôn cách đây 2 năm, khách sạn của ông ta cách vũ trường khoảng 4 cây số. Vu Đông Dương là típ người ham mê tửu sắc, từ chơi gái đến cờ bạc, ma túy, không thứ gì không thạo. Ông ta có một chiếc xe con hiệu Santana, từng bị bắt giữ vì tội uống rượu lái xe. Vì thế tổ chuyên án còn tiến hành thẩm vấn nhân viên phục vụ khách sạn, họ khai rằng nửa năm trước đúng là có một nhân viên phục vụ họ Mã, nhưng đã đi khỏi đó từ tháng 11 năm ngoái.
“Người này rất đáng nghi ngờ, liệu có nên lấy lý do tình nghi sử dụng ma túy để gọi đến thẩm vấn, sau đó bí mật khám xét trong xe của ông ta xem có vật gì khả nghi hay không?” Tại cuộc họp tổ chuyên án, đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố đưa ra ý kiến của mình, đồng thời xin ý kiến của những người khác. Sau khi được lãnh đạo cảnh sát thành phố phê chuẩn, họ lập tức cho mời Vu Đông Dương đến thẩm vấn. Những lời khai của Vu Đông Dương về hoạt động của mình trong các ngày mùng 3 và mùng 4 tháng 5 có những mâu thuẫn với nhau. Cùng lúc đó, điều tra viên của đội điều tra cũng tìm kiếm thấy một lọ nước hoa trong xe hơi của Vu Đông Dương. Thẩm Kiến Quốc tiến hành phân tích vật chứng, thấy trên lọ nước hoa đó có một chỗ in dấu vân tay không hoàn chỉnh, qua đối chiếu xác định đó là dấu vân tay của ngón giữa bàn tay trái Mã Hồng Diệp. Có được những bằng chứng này, tổ chuyên án càng thêm tin tưởng bắt giữ Vu Đông Dương để thẩm tra.
Sau hai ngày một đêm gấp rút điều tra thẩm vấn, có tật giật mình, thêm vào đó trước sự tấn công dồn dập của nhân viên thẩm vấn, cuối cùng Vu Đông Dương không chịu nổi đành khai nhận toàn bộ quá trình phạm tội của mình.
Vốn dĩ Vu Đông Dương là một kẻ thích lạm dụng tình dục, thường xuyên giở trò quấy rối phụ nữ, các nhân viên nữ làm việc trong khách sạn của hắn đều từng bị tròng ghẹo, vì thế họ lần lượt bỏ đi. Sau khi đến khách sạn, Mã Hồng Diệp thường chủ động tiếp cận Vu Đông Dương, coi hắn là chỗ dựa, còn Vu Đông Dương đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội trời cho này. Vào một buổi chiều sau tết Nguyên đán năm trước không lâu, Vu Đông Dương kiếm cớ ở lại trong phòng của Mã Hồng Diệp- người luôn mong muốn có thể đứng chân được ở thành phố, hắn ôm ấp, hôn hít, thậm chí định cưỡng bức cô. May mà sau đó có người gõ cửa giải vây, khiến hành động cưỡng bức của Vu Đông Dương không thành. Còn Mã Hồng Diệp từ sau lần đó không dám tiếp cận hắn nữa và không lâu sau thì bỏ việc đi nơi khác.
Nhưng Vu Đông Dương không cam lòng, hắn theo đuổi đến tận vũ trường nơi Mã Hồng Diệp làm việc. Hắn vung tiền dụ dỗ, sử dụng cả biện pháp mềm lẫn cứng, nói lời ngon ngọt, thậm chí thề thốt sẽ cưới cô. Mã Hồng Diệp không chịu được sự đeo bám dai dẳng đó, đánh phó mặc cho hắn sắp xếp, hy vọng sớm có thể thành gia lập nghiệp.
Một buổi tối cuối tháng 4, sau khi chơi bời thả cửa ở vũ trường, Vu Đông Dương nhân lúc Mã Hồng Diệp ra ngoài ăn đêm đã ép buộc kéo cô về khách sạn của mình, do ma men xui khiến, thú tính nổi lên hắn đã cưỡng hiếp cô. Vì vậy, Mã Hồng Diệp quyết định chia tay, nhưng Vũ Đông Dương không chịu dễ dàng từ bỏ. Sau ngày “Quốc tế Lao động mùng 1 tháng 5”, hắn lại tới tìm cô, chủ động nhận sai, nói đủ những lời đường mật, lại còn đưa cô đi hóng gió giải khuây.
Thế là, sau khi ăn tối xong Mã Hồng Diệp lên xe hơi của Vu Đông Dương đến bên cạnh chiếc cống kia, hai người xuống xe ngồi bên đường trò chuyện.
Vu Đông Dương yêu cầu khôi phục quan hệ, bảo rằng sẽ nhanh chóng kết hôn, nhưng Mã Hồng Diệp không đồng ý. Vu Đông Dương sán lại, ôm chầm lấy Mã Hồng Diệp, nhưng cô vẫn không chịu, đồng thời kêu to lên. Tiếng kêu này làm Vu Đông Dương luống cuống, hắn vớ vội một hòn đá đập mạnh vào đầu Mã Hồng Diệp khiến cô chết ngay tại chỗ, thấy vậy hắn kéo xác cô bỏ xuống mép nước dưới chân cầu.