Vụ án thứ mười một Người bí ẩn thật giả
Đời người giống như một ván cờ, đi một nước sai, thua cả vá.
- Sigmund Freud -
Lời dẫnTôi tự giác ngồi lên hàng ghế sau chiếc xe cảnh sát của Cao Kiện, hôm nay Hàn Phi cũng ngồi ở ghế sau như tôi, vì thế đương nhiên Thẩm Kiến Quốc ngồi ở ghế lái phụ.
“Tối qua chúng ta nhận được tin báo án nói rằng phát hiện thấy một người chết trong đống rác, cứ nghĩ rằng đây là một vụ mưu sát đơn giản, nhưng kết quả lại hoàn toàn khác xa những gì chúng dự đoán. Tình hình cụ thể thế nào nhờ anh Hàn nói lại một lượt.” Cao Kiện nói.
“Được thôi, do nhận được tin báo khá đột ngột, lại thêm anh Thẩm bận ra ngoài làm việc, Tô Trạch đang nghỉ phép nên tôi đành đi một mình. Trên người nạn nhân có nhiều vết thương do dao, vết dao một đầu gồ ghế, một đầu trơn phẳng, có thể phán đoán đó là vết thương do đoản kiếm hoặc mã tấu gây ra. Hơn nữa, vẫn chưa tiến hành kiểm tra kỹ các bộ phận khác của nạn nhân nên chưa thể đưa ra kết luận. Tôi cũng cho rằng, đây chỉ đơn giản là một vụ án mạng do thù oán hoặc do tình cảm.” Hàn Phi nói.
“Vậy vấn đề nằm ở chỗ nào?” Tôi hơi sốt ruột, hỏi.
Hàn Phi nói tiếp: “Xác chết đã bắt đầu thối rữa, hơn nữa tôi còn phát hiện ra một đồ vật trên người nạn nhân!”
Hàn Phi nói xong liền lấy từ trong hộp dụng cụ ra một cái lọ đặt trước mặt tôi, lúc đầu tôi hơi khó tin bởi vì thứ để trong đó rất quen với tôi, đến mức không thể quen hơn được nữa! Nó chính là con côn trùng mầu lục lam ánh kim tôi vô tình bắt được trong lần đầu tiên đi làm việc cùng với Hàn Phi! Con côn trùng kia có ý nghĩa khác nhau đối với từng người có mặt ở đó, chỉ có duy nhất một điểm chung đó là mọi người đều liên tưởng đến một người – Thẩm Vân Thiên!
“Không thể nào!” Tôi hơi ngạc nhiên, người bí ẩn chẳng phải là Thẩm Vân Thiên hay sao? Nếu lời Hàn Phi nói không sai thì mối nghi ngờ kẻ khởi xướng gây ra vụ án này trực tiếp nhằm vào một người, đó là Thẩm Vân Thiên. Thế nhưng, chẳng phải từ lâu chúng tôi đã biết người bí ẩn chính là Thẩm Vân Thiên, nên mới tiến hành bắt giữ hay sao?
Người tài xế kỳ lạMặc dù vụ án ký sinh trùng đại não chưa được làm rõ nhưng ngày tháng vẫn cứ trôi qua, sau cơn mưa đầu mùa trên ngọn núi trống trơn, tiết trời chậm sang thu. Thời gian giống như con sông lâu ngày gặp được sương ngọt, một khi đã bắt đầu thì không khác gì cây cung giương lên, không bao giờ có ngày quay trở lại được nữa. Thành phố Nam Minh cũng đón ngày thu đầu tiên của năm nay. Tất cả mọi ngôi sao đều tỏa sáng một cách bình thường, rồi sau đó vụt tắt trong nháy mắt. Mùa thu cũng như các mùa khác, dù thế nào cũng sẽ đến, đến để rồi sau đó để cho một mùa tiếp theo thay thế.
Trước khi tôi vào thành phố Nam Minh, thành phố này vốn là một nơi thịnh vượng và yên bình, một nơi tôi hằng mơ ước. Nhưng từ sau khi tôi thật sự đến đây, nơi này lại không có lấy một ngày bình yên. Có điều, so với chuyện cả ngày ở trường không có việc gì làm và chỉ biết ăn bừa ăn bãi chờ ngày tốt nghiệp thì tôi lại thích quãng thời gian này hơn.
Trong khoảng thời gian này tôi cùng anh Cao, anh Hàn và cả sư phụ nữa, bốn người cùng nhau phá án, những lúc gặp khó khăn tôi đều luôn được họ giúp đỡ, điều này khiến lòng tôi thấy vô cùng ấm áp. Tôi không biết những ngày tháng như vậy còn kéo dài được bao lâu, trực giác nhắc tôi rằng cần phải biết quý trọng nó.
Tính ra, việc tôi gặp họ quả đúng là một nhịp cầu vô cùng kỳ diệu, nhưng suy cho cùng tất cả đều là vì một người, một người tôi chưa từng gặp mặt nhưng họ thì lại biết rất rõ đồng thời vừa yêu lại vừa giận. Trong mắt họ, tôi không thể nào so với người kia được. Hình như tôi chỉ là vật thay thế cho anh ta, nhưng hình như lại không phải.
Mỗi lần nghĩ đến đây tôi đều thấy trong lòng nhen lên sự hoài nghi, hoài nghi tất cả mọi thứ trước mắt mình không biết có phải là thật hay không. Tiền đề khiến tôi đến đây còn là vì tương lai của tôi. Thậm chí tôi còn nghi ngờ rằng tất cả đều đang bị người khác khống chế, còn tôi chẳng khác gì một con rối và một bàn tay bí ẩn vô hình thì đang thao túng sự thật mà tôi không nhìn thấy được.
Từ sau khi nhân vật bí ẩn bị bắt, NASA cũng không xuất hiện nữa. Anh ta giống như một giấc mơ, tan biến không để lại bất cứ dấu vết nào cùng với việc nhân vật bí ẩn bị bắt, điều này ở một mặt nào đó cũng chứng minh cho phán đoán của Thẩm Kiến Quốc, việc sử dụng Hàn Phi giả chết cũng không phải là tốn công vô ích. Còn việc nhân vật bí ẩn có phải là đồ đệ Thẩm Vân Thiên của Thẩm Kiến Quốc hay không thì mỗi lần tôi hỏi đến, Thẩm Kiến Quốc đều không trả lời thẳng vào vấn đề.
Có thể sự việc năm đó phức tạp hơn nhiều so với sự tưởng tượng của tôi, Thẩm Kiến Quốc chắc chắn có lý do của mình, vì thế tôi cũng cảm thấy thoải mái.
Có điều tôi vẫn muốn gặp mặt một lần nhân vật đi đến đâu cũng đầy rẫy mầu sắc thần bí kia, tuy nhiên con người bí ẩn đó do Thẩm Kiến Quốc đích thân giam giữ, đừng nói là tôi mà ngay cả Cao Kiện cũng không có quyền hỏi đến. Vì thế cái tên nhân vật bí ẩn này dần dần bắt đầu tan biến trong tầm mắt của chúng tôi.
Cho đến khi xảy ra sự việc tiếp theo, nhân vật bí ẩn lại một lần nữa được đẩy lên đến đỉnh điểm trong tầm mắt chúng tôi.
Sự việc phải bắt đầu kể từ ngày hôm trước.
Một ngày nghỉ hiếm có, không phải ngày nghỉ cuối tuần, cũng không phải nghỉ lễ, đây là phần thưởng một ngày nghỉ mà anh Hàn dành cho tôi thay lời khen ngợi. Anh ấy không nói thì tôi cũng không để ý đến, đã lâu thần kinh của tôi luôn ở trong tình trạng căng thẳng, đến nỗi về nhà trông thấy giường là liền lăn ra ngủ.
Tuy nhiên tôi lại nhanh chóng bị một cơn ác mộng đánh thức, lắc lắc cái đầu nặng chịch, tôi nhận ra chuông báo thức đang kêu rất đúng giờ, lúc này là 7 giờ đúng. Theo thói quen, tôi dậy pha một ly cà phê, đang chuẩn bị ra ngoài chạy thể dục buổi sáng nhưng rồi lại nghĩ rằng có lẽ hôm nay nên thay đổi một chút, vì thế quyết định đi dạo.
Tôi định đi tìm hiểu về công viên hải dương nổi tiếng nhất của thành phố Nam Minh.
Công viên hải dương nằm ở công viên trung tâm thành phố Nam Minh, đi tuyến tầu điện ngầm số 01 đến ga cuối cùng là đến nơi, tuy nhiên lộ trình phải mất hơn một tiếng. Tôi cũng không quan tâm điều này lắm, ăn sáng xong liền đến ga tầu điện ngầm.
Lưu lượng người qua lại ở thành phố Nam Minh quả thật đứng vào hàng nhất, nhì cả nước, thế mà tôi lại đi đúng vào khung giờ mọi người đi làm, vì thế lượng người vốn đã rất đông, hôm nay lại càng đông hơn và chen chúc hơn. Tuy nhiên, cũng may là trình độ dân trí thành phố Nam Minh cơ bản khá cao, bạn có thể thấy được điều này từ những chi tiết rất nhỏ, vì thế mặc dù chen chúc chật chội nhưng vẫn rất trật tự, không có bất kỳ tình hình không tốt nào, thậm chí tôi còn cảm thấy vô cùng thích thú vì điều đó.
Nghĩ lại công việc hiện nay tôi đang làm, chính là để duy trì an ninh cho thành phố Nam Minh. Mặc dù câu này lẽ ra phải là Cao Kiện nói, nhưng tôi vẫn có thể tìm thấy niềm vui trong đó, hình như tôi đã tìm thấy được mục đích mình khi đến với thành phố Nam Minh này. Không phải vì người khác, cũng không phải vì bất cứ việc gì, mà bởi vì đây là công việc tôi yêu tha thiết, cho dù ai đó có ý đồ xấu giở thủ đoạn lợi dụng tôi để làm những việc phi pháp, tôi nhất định bắt kẻ đó về chịu tôi trước pháp luật, bởi vì tôi không phải quân cờ cho người khác điều khiển!
Sau khi xuống xe, vừa đi vừa hỏi đường đến cổng vào công viên hải dương. Khi trông thấy biển quảng cáo ở cổng công viên, tôi hoàn toàn tin rằng hôm nay là một ngày rất đẹp.
Tôi đã mua được một chiếc vé và đang chuẩn bị vào trong thì nhận được điện thoại của Hàn Phi, vẫn không ngoài mấy câu: tình huống khẩn cấp, về sở cảnh sát ngay. Tâm trạng thoải mái tôi vừa có được, trong chốc lát tan tành mây khói. Tôi cầm tấm vé trong tay rồi lại nhìn tấm biển quảng cáo công viên hải dương ở phía xa, lắc đầu tiếc rẻ, xem ra đành phải để lần khác đến vậy.
Do Hàn Phi nói phải về ngay sở cảnh sát, hơn nữa nghe khẩu khí của anh ấy tôi đoán chắc là sự việc tương đối nghiêm trọng, nên tôi từ bỏ ý định xếp hàng đi tầu điện ngầm vì không biết phải chờ đến tận lúc nào, sợ rằng về muộn một chút sẽ bị rầy mắng.
Tôi ra cạnh đường cái vẫy một chiếc tắc xi, có điều người tài xế tắc xi này đội một chiếc mũ lưỡi trai dài, bảo rằng trời sắp sang thu sợ bị cảm cúm, tôi cũng không quá để ý.
Lúc đầu anh ta chỉ hỏi vài câu đơn giản, ví dụ như đi đâu và một số câu hỏi cần thiết khác, sau đó liền im lặng suốt một lúc lâu. Tuy nhiên, sau khi nói vào chuyện thì tôi mới phát hiện ra người tài xế này vô cùng nhiệt tình, sau cùng anh ta còn tâm sự với tôi chuyện sinh hoạt thường ngày.
“Người yêu tôi là cô gái tốt nhất thiên hạ, nhưng cái chính là tôi vẫn có thể cùng làm việc với cô ấy, đây mới là thời khắc tôi cảm thấy hạnh phúc nhất.” Người tài xế nói.
Tôi chỉ cười không nói gì, tôi đang nghe anh ta nói với tâm trạng ngưỡng mộ của một người vẫn đang cô đơn.
“Chúng tôi chuẩn bị đính hôn rồi, tôi nhất định sẽ dành cho cô ấy một hôn lễ tuyệt vời nhất.” Người tài xế nói với vẻ vô cùng hào hứng.
“Tốt quá rồi! Vừa rồi anh bảo hai người làm việc cùng nhau à? Lẽ nào chị ấy cũng làm tài xế như anh sao?” Tôi hỏi, giọng nói pha chút trêu đùa.
Đúng lúc đó, anh ta lại bỗng nhiên dừng lại, sau đó mới bảo: “Cô ấy chết rồi.”
Tôi cảm nhận thấy một luồng hơi rất lạnh từ trong lời nói của anh ta, vì thế không dám hỏi thêm. Và thế là không khí trong xe rơi vào một sự im lặng khó tả.
Mặc dù đi tắc xi nhanh hơn nhiều so với xe điện ngầm ở thời điểm hiện tại, nhưng đường đi về sở cảnh sát lại xa hơn tôi tưởng rất nhiều.
Có lẽ là để xua tan không khí khó xử đó nên không lâu sau người tài xế bèn chuyển chủ đề khác, bảo: “Nhìn dáng vẻ người anh em không giống như người bình thường.”
“Hả? Không bình thường như thế nào?” Nếu so sánh với những công việc bình thường nhàm chán kia thì đúng là tôi đang làm một công việc không bình thường, câu nói này của người tài xế khiến tôi rất hứng thú.
Anh ta chăm chú nhìn về phía trước, nói tiếp: “Cậu đeo đồng hồ bên tay trái, điều này chứng tỏ cậu thuộc kiểu người truyền thống; nhẫn đeo ở ngón giữa bàn tay phải, chứng tỏ cậu khá hiền lành và không có dã tâm, xem ra cậu không khác gì người bình thường. Cậu ăn mặc trông có vẻ tương đối tùy tiện, nhưng lại rất sạch sẽ chỉnh tề. Tuy nhiên cậu lại không để ý đến một điểm, giầy của cậu không phải loại giầy mà một người bình thường nên đi.”
Tôi chợt nhớ ra rằng sáng nay do cảm thấy phiền phức nên tôi không thay giầy mà vẫn đi đôi giầy của cảnh sát cấp, đó là loại giầy dành riêng cho cảnh sát, nhìn không khác gì so với giầy bình thường, nhưng tại sao anh ta lại nhận ra được nhỉ? Tôi nhận ra anh ta đoán cũng đến mười phần chắc chín!
Bỗng nhiên tôi thấy cần phải đề phòng, hãy xem khẩu khí của anh ta, hơn nữa anh ta mới nhìn qua đã nói ra được toàn bộ đặc điểm trên người tôi, như vậy sẽ có hai khả năng: một là, anh ta có khả năng phát hiện đáng kinh ngạc, nắm bắt chi tiết tốt hơn hẳn người bình thường; hai là, ngay từ đầu anh ta đã luôn quan sát tôi, có thể là từ trước khi tôi lên xe.
Trong cả hai khả năng này, bất kỳ khả năng nào cũng đều không phải là điều tốt.
“Người anh em đừng căng thẳng, tôi thích rỗi hơi quan sát người khác, chỉ cần kinh nghiệm cuộc sống đủ phong phú là có thể rút ra được một số kết luận thỏa đáng thôi.” Anh ta vừa cười vừa nói, tuy nhiên tôi lại có cảm giác hình như mình đã gặp điệu cười này ở đâu đó rồi.
“Hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi thì phải?” Tôi buột miệng hỏi, điều này cũng khá phù hợp với những lời anh ta nói, tuy nhiên tôi vẫn không dám xem nhẹ.
“Hả? Cũng có thể.” Một lần nữa anh ta lại kéo sụp chiếc mũ lưỡi trai xuống.
“Phải rồi, hẳn là anh bạn trẻ rất nhạy cảm với các chi tiết phải không?” Anh ta hỏi tiếp.
“Có lẽ vậy.” Kỳ thực tôi cũng không biết anh ta đang đoán hay là đã biết từ trước, vì thế tôi mới trả lời lấp lửng cho qua.
“Vậy theo cậu, nếu như trong chuyến đi này của các cậu xảy ra một số sai lầm do sai sót về chi tiết gây ra, thì có cần bổ khuyết hay không?” Lời nói của người tài xế bắt đầu trở nên khó hiểu.
Chuyến đi này của chúng tôi à? Anh ta nói vậy là có ý gì? Lẽ nào anh ta đã biết tôi là nhân viên pháp y? Tuy nhiên tôi vẫn làm ra vẻ không biết, cười ngượng bảo: “Đã là chi tiết thì đương nhiên không thể sai sót được rồi, cần gì phải nói đến chuyện bổ khuyết nữa chứ? Như thế chẳng phải là tự mâu thuẫn hay sao?”
Đúng lúc này, người tài xế tắc xi đột nhiên phanh gấp để dừng xe lại, khiến tôi suýt nữa va vào thành ghế phía trước.
Người tài xế tắc xi hất chiếc mũ lưỡi trai lên cao hơn, nhưng tôi vẫn nhìn không rõ mặt, tuy nhiên những điều anh ta nói tiếp sau đó đã khiến tôi vô cùng kinh hãi: “Bất kể làm việc gì, chỉ cần là con người thì chắc chắn cũng sẽ xảy ra sai sót, có sai sót thì chắc chắn sẽ phải trả giá, cậu thấy tôi nói có lý không hả nhân viên pháp y Tô Trạch?”
Mặc dù tôi hoàn toàn không biết anh ta đang nói gì, nhưng khi nghe thấy anh ta đọc ra tên mình thì lập tức ý thức được rằng trong suốt quá trình tôi hoàn toàn không nói cho anh ta biết hoặc là có một kênh nào đó cho anh ta biết tên của tôi, ngay cả việc vẫy xe cũng là ngẫu nhiên. Nếu chỉ là trùng hợp thì hai chữ “thưa sếp” phía sau không đơn giản là sự trùng hợp như vậy, rõ ràng anh ta đang nhằm vào tôi!
“Anh, anh là ai?” Tôi hơi bối rối.
“Điều này không quan trọng, cậu đến nơi rồi, thưa sếp.” Anh ta không trả lời thẳng vào vấn đề.
Tôi nhìn ra bên ngoài, loáng một cái mà đã về đến cửa nhà mình rồi sao? Tôi chỉ bảo anh ta đến sở cảnh sát thôi mà! Tại sao lại đến nhà tôi? Anh ta biết chỗ ở của tôi!
“Rốt cuộc anh là ai?” Tôi bắt đầu hơi hoảng sợ, kể từ sau chuyện với NASA, đây là lần thứ hai xuất hiện tình huống như thế này.
“Ngày tháng còn dài, khi thời cơ đến là cậu sẽ biết ngay thôi. Xuống xe đi, chắc là không cần tôi phải giúp chứ?” Tôi có thể cảm nhận được cái lạnh lùng trong giọng nói của anh ta, từng câu từng chữ tê buốt thấu xương.
Không biết từ lúc nào, chỗ ghế ngồi của tài xế đã có thêm một con dao găm, điều này càng giống một sự cảnh cáo. Tôi chỉ là một nhân viên pháp y, không có cơ thể khỏe mạnh như Cao Kiện, ban đầu tôi có hơi vui mừng vì điều đó, nhưng bây giờ lại vô cùng hối hận. Biện pháp không ngoan nhất lúc này là xuống xe thật nhanh, trước khi sự việc phát triển xấu hơn.
“Phải rồi.” Đúng lúc tôi vừa bước chân ra khỏi cửa xe thì anh ta bỗng nhiên gọi giật lại, khiến tôi vã mồ hôi hột: “Chẳng phải cậu hỏi rằng người yêu tôi làm gì hay sao? Nói cho cậu biết nhé, lúc còn sống cô ấy cũng làm công việc giống hệt như cậu.”
Bọ cánh cứng ánh kim lại xuất hiệnTôi xuống xe mà không biết nguyên do tại sao, sau đó chiếc tắc xi qua mấy lối rẽ rồi biến mất khỏi tầm mắt. Dường như tôi đã nhận ra được điều gì đó, nhưng lại không thể nào nói ra được. Tôi ghi lại biển số xe, định báo cảnh sát nhưng rồi đột nhiên nhớ ra khuôn mặt đó sao mà giống đến như vậy! Anh ta chính là viên cảnh sát kỳ lạ đã cản trở tôi trong vụ án “Xác chết bọc kín trong bức tường”, nhưng rồi sau đó lại thả cho tôi vào hiện trưởng!
Vì thế tôi từ bỏ ý định, báo cảnh sát sẽ phải nói như thế nào? Mà cho dù có nói rõ ràng, song nếu anh ta một mực phủ nhận thì lúc đó e rằng kết thúc sẽ chỉ là một trò cười cho mọi người mà thôi.
Hơn nữa, tôi là một nhân viên pháp y, chưa nắm được chứng cứ thì không thể nói bừa được.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay tôi không có bất kỳ lý do gì để báo cảnh sát, vì không lẽ chỉ vì một số lời nói bừa chưa được chứng thực mà đã quy kết là phạm tội hay sao? Rõ ràng là không thể. Tuy nhiên suy nghĩ kỹ lại, tôi vẫn cảm thấy thật kinh khủng. Tôi chỉ có thể khẳng định được một điều, đó là chắc chắn người tài xế này có vấn đề! Anh ta đã bảo ngày tháng còn dài, vậy thì mọi việc chắc chắn sẽ như lời anh ta nói.
Tuy nhiên, vẫn còn có một số điều chưa rõ, tại sao anh ta biết tên tôi? Tại sao anh ta biết tôi là ai? Còn nữa, làm sao anh ta biết chắc chắn tôi sẽ lên xe của anh ta, lẽ nào anh ta luôn theo sát tôi? Hay là ngay từ sáng sớm anh ta đã đến công viên hải dương đợi tôi? Đầu tiên, hướng đi ngày hôm nay của tôi, ngoài tôi ra không thể có người thứ hai biết được chứ đừng nói chuyện ngồi ở đó mà đợi, bám theo sau lại càng không thể xảy ra.
Vậy thì rốt cuộc người này là như thế nào? Tôi càng nghĩ càng thấy đau đầu, cuối cùng đành quyết định dứt khoát gạt nó sang một bên, tin chắc rằng sẽ có một ngày sự thật được làm rõ..
Sau khi định thần lại, tôi lập tức đến sở cảnh sát.
Thẩm Kiến Quốc và Hàn Phi đang ngồi bàn bạc với nhau chuyện gì đó, vẻ mặt rất nghiêm túc, nhưng lại không thấy bóng dáng Cao Kiện đâu cả.
“Tô Trạch, cậu đến rồi đấy à?” Hàn phi trông thấy tôi liền vẫy tay, có ý gọi tôi lại.
“Chẳng phải hôm nay cho tôi nghỉ hay sao, tại sao lại gọi về gấp như vậy?” Tôi hỏi.
“Bởi vì lại xảy ra một vụ án, liên quan đến nhân vật bí ẩn…” Hàn Phi nói nửa chừng rồi dừng lại.
Nhân vật bí ẩn à? Đây là lần đầu tiên sau khi nhân vật bí ẩn được ghi chú trong danh mục tôi nghe thấy họ nhắc đến cái tên này. Tuy nhiên Thẩm Kiến Quốc ở bên cạnh lặng yên không nói, hình như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Chẳng phải nhân vật bí ẩn bị bắt rồi hay sao? Lẽ nào hắn đã vượt ngục à?” Tôi tò mò hỏi.
“Không phải, chỉ là chúng tôi nhận được báo án, cách thức nạn nhân tử vong rất giống với thủ pháp của nhân vật bí ẩn, chúng tôi suy tính năm lần bẩy lượt, cho rằng vẫn phải gọi cậu về là tốt nhất.” Hàn Phi nói.
“Sao cơ? Xảy ra chuyện gì vậy?” Tôi hỏi.
“Cụ thể thế nào chờ Cao Kiện đến rồi chúng ta hãy nói tiếp.” Hàn Phi nói.
“Vâng.” Tôi cũng không phản đối, thầm nghĩ chắc là Cao Kiện đang đi trình bày với lãnh đạo sở cảnh sát việc gì đó, dù sao thông tin của Cao Kiện vẫn luôn chính xác hơn chúng tôi nhiều.
Vừa nhắc đến nhân vật bí ẩn tôi lại muốn biết việc thẩm tra xử lý rốt cuộc tiến hành đến đâu rồi, chuyện diễn biến thế nào kể từ sau khi hắn bị bắt? Ngay cả thân phận của hắn thật ra là ai tôi cũng không biết. Tôi nhìn Thẩm Kiến Quốc ở bên cạnh, lúc trước do bận xử lý vụ án nên tôi không hỏi hoặc là đã quên mất, nhưng vừa hay lúc này mọi người đều đang ở đây, tôi muốn hỏi những vấn đề này cho rõ ràng.
Nhưng khi tôi vừa định hỏi thì Cao Kiện chạy về với vẻ vô cùng vội vàng.
“Đã xác định rồi, việc không thể chậm trễ, chúng ta lên đường thôi.” Cao Kiện vừa nói vừa lần lượt chia túi tài liệu trên tay cho ba người chúng tôi.
“Đây là cái gì?” Tôi hỏi Cao Kiện.
“Tự mình xem đi.” Anh ta bảo tôi, sau đó quay người bước đi: “Đi thôi, tình hình cụ thể thế nào chúng ta lên xe rồi nói.”
Tôi nhìn vào tập tài liệu, đó là bản giới thiệu chi tiết về nạn nhân tử vong, tình hình cơ bản như sau:
Họ tên: Trương Vân
Giới tính: Nữ
Tuổi: 25
Nguyên nhân chết: Chưa rõ.
Lúc tôi đang định đọc tiếp xuống phía dưới thì đã đến cạnh xe của Cao Kiện.
Tôi tự giác trèo lên ngồi vào ghế sau xe cảnh sát của Cao Kiện, hôm nay Hàn Phi cũng lại ngồi ở ghế sau, vì thế đương nhiên Thẩm Kiến Quốc ngồi ở ghế lái phụ.
“Tối qua chúng ta nhận được báo án nói rằng phát hiện thấy một người chết trong đống rác, vốn cho rằng đây chỉ là một vụ mưu sát đơn giản, nhưng kết quả lại hoàn toàn khác xa chúng ta dự tính. Tình hình cụ thể thế nào nhờ anh Hàn nói giúp nhé.” Cao Kiện nói.
“Được thôi, do nhận được báo án tương đối đột ngột, lại thêm anh Thẩm bận ra ngoài làm việc, Tô Trạch đang nghỉ phép nên tôi đành đi một mình. Trên người nạn nhân có nhiều vết thương do dao, vết dao một đầu gồ ghề, một đầu trơn phẳng, có thể phán đoán do đoản kiếm hoặc mã tấu gây ra. Hơn nữa, vẫn chưa tiến hành kiểm tra kỹ các bộ phận khác của nạn nhân nên chưa thể đưa ra kết luận. Tôi cũng cho rằng đây chỉ đơn giản là một vụ án mạng do thù oán hoặc do tình cảm.” Hàn Phi nói.
“Vậy vấn đề nằm ở chỗ nào?” Tôi hơi sốt ruột, hỏi.
Hàn Phi nói tiếp: “Xác chết đã bắt đầu phân hủy, hơn nữa tôi còn phát hiện ra một đồ vật trên người nạn nhân!”
Hàn Phi nói xong liền lấy từ trong hộp dụng cụ ra một cái lọ đặt trước mặt tôi, lúc đó tôi thực sự không thể tin nổi, vì thứ để trong đó rất quen với tôi, đến mức không thể quen hơn được nữa! Nó chính là con côn trùng mầu lục lam ánh kim tôi vô tình bắt được trong lần đầu tiên đi làm việc cùng với Hàn Phi! Con côn trùng kia có ý nghĩa khác nhau đối với từng người có mặt ở đó, chỉ có duy nhất một điểm chung đó là mọi người đều liên tưởng đến một người – Thẩm Vân Thiên!
“Không thể nào!” Tôi hơi ngạc nhiên, người bí ẩn chẳng phải là Thẩm Vân Thiên hay sao? Nếu lời Hàn Phi nói không sai thì mối nghi ngờ kẻ khởi xướng gây ra vụ án này trực tiếp nhằm vào một người, đó là Thẩm Vân Thiên. Thế nhưng, chẳng phải từ lâu chúng tôi đã biết người bí ẩn chính là Thẩm Vân Thiên, nên đã tiến hành bắt giữ anh ta rồi đó sao?
“Việc này còn phải chờ kiểm tra thêm một bước nữa, anh Thẩm, có cần nói gì hay không?” Hàn Phi cũng hơi có vẻ nghi ngờ, nói.
Cuối cùng, lúc này Thẩm Kiến Quốc mới lên tiếng: “Trước khi làm rõ sự thật, tất cả mọi giả thiết đều chỉ là những lời bịa đặt vô căn cứ. Trước khi đưa ra được kết luận về vụ án này, tôi thấy không có gì đáng nói cả.”
Nghe sư phụ nói như vậy, tôi không kiềm chế được sự tò mò của bản thân nữa: “Sư phụ, con muốn hỏi đã có kết quả thẩm tra nhân vật bí ẩn kia chưa?”
Vừa nhắc đến vấn đề này, tôi nhận thấy Hàn Phi cũng hết sức chú ý, xem ra anh ta cũng vô cùng hứng thú với chuyện này. Thậm chí ngay cả một người như Cao Kiện, cũng có những thay đổi trên nét mặt.
Thẩm Kiến Quốc nói, giọng trĩu nặng: “Việc này đợi đến khi vụ án này kết thúc tự nhiên tôi sẽ nói cho mọi người biết. Nếu các cậu nhất định đòi phải biết một kết quả mới được, thì tôi chỉ có thể bảo với các cậu rằng vụ án chúng ta đang xử lý sẽ là bằng chứng then chốt để xác định thân phận thật sự của nhân vật bí ẩn!”
Thẩm Kiến Quốc nói như vậy cũng chẳng khác không nói bao nhiêu, nghe xong rồi tôi vẫn không biết được gì về thân phận của nhân vật bí ẩn, nhưng lại càng vững tin hơn về công việc chúng tôi đang phải làm. Có điều, trực giác thầm mách bảo tôi rằng nhân vật bí ẩn kia chính là NASA, mà NASA chính là Thẩm Vân Thiên!
Tuy nhiên, hàng loạt sự thật xảy ra trước mắt dường như nhắc đi nhắc lại từng câu với tôi rằng họ là hai người khác nhau! Nhưng tôi không tin, chỉ cần kiên định với việc gì thì chắc chắn tôi sẽ có cách để chứng minh suy luận của mình là đúng!
Chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến hiện trường xảy ra vụ án, đó là bãi rác của một khu nhà cung cư. Ở đây chất đống các loại túi ni lông mầu đen đủ mọi kích cỡ, còn người chết được phát hiện ở trong những chiếc túi này. Lần này Thẩm Kiến Quốc đích thân hành động, còn tôi chỉ theo sát phía sau với tâm trạng căng thẳng.
“Xác chết đã bắt đầu phân hủy, chứng tỏ thời gian tử vong cách đây khoảng một tuần.” Sư phụ bước đến trước mặt xác chết, nói.
Sau đó ông lấy kẹp gắp một con ấu trùng: “Đây là ấu trùng 2 tuổi của ruồi xanh đầu đỏ, ở xung quanh có xuất hiện ruồi trưởng thành, chứng tỏ chúng đã sinh sống trên xác chết qua 2 thế hệ, có thể nhận định thời gian nạn nhân tử vong trong khoảng 10 ngày.”
Tôi vô cùng kinh ngạc, đây mới thật sự là bậc thầy về côn trùng học pháp y, chỉ cần nhìn qua là đã có thể suy đoán ra nhiều đặc tính côn trùng như vậy, nếu là tôi, sẽ còn phải mang côn trùng về phòng thí nghiệm từ từ quan sát tính toán rồi mới có thể đưa ra kết luận. Quả là có năng lực sẽ mạnh dạn, hôm nay coi như tôi đã được mở rộng tầm mắt.
Thẩm Kiến Quốc sai tôi bỏ chỗ côn trùng ông thu thập được vào trong lọ, sau đó đến bên cạnh tiến hành ghi chép, còn ông liên tục kiểm tra trên xác chết.
Ông nhanh nhẹn gắp từ trong vết thương ra một con côn trùng, nói: “Phát hiện thấy bên trong vết thương có một con ấu trùng ruồi vàng đầu to ở giai đoạn một tuổi, ấu trùng trong vết thương là do lưỡi dao mang theo vào, nơi này không có quần thể ruồi vàng đầu to sinh sống, chứng tỏ hung khí không phải ở thành phố Nam Minh mà rất có thể được đưa từ nơi khác đến. Có thể bắt đầu điều tra từ điểm này.”
Ở đây tôi cũng phải nói rõ rằng, trên bề mặt xác chết có rất nhiều loại côn trùng, không bao giờ chỉ xuất hiện mỗi một loại. Ở từng điều kiện, môi trường khác nhau, mỗi xác chết cũng đều có một loại côn trùng chủ yếu xâm nhập ăn xác, nhưng do các yếu tố nhiệt độ, độ ẩm, ánh sáng và hàm lượng ô xi khác nhau mà sẽ ảnh hưởng đến các loài côn trùng ở mức độ khác nhau. Ngoài ra, thêm vào đó là sự khác nhau về trạng thái tử vong của nạn nhân, cho nên quần thể côn trùng chủ yếu cũng có những điểm khác nhau.
Có một số chỉ là chất phụ gia cho côn trùng của quần thể chủ yếu, ví dụ như kiến, ong mật…, ngoài ra còn có một số loài côn trùng khác tình cờ đi qua.
Vì thế, để làm được như Thẩm Kiến Quốc vừa nói, trước tiên phải hiểu rất rõ trạng thái của xác chết, căn cứ vào mức độ phân hủy, trạng thái của xác chết chia thành giai đoạn mới, giai đoạn trương phình, giai đoạn thối rữa và gia đoạn khô. Ở giai đoạn mới, côn trùng hoạt động là các loại ở gần cạnh xác chết hoặc có khả năng bay tốt, nhưng chủ yếu vẫn là họ ruồi nhặng; ở giai đoạn trương phình, ruồi nhặng sinh đẻ nhiều sẽ thu hút bọ cánh cứng thích ăn xác thối đến hoạt động; ở giai đoạn thối rữa, hoạt động chủ yếu là bọ cánh cứng thích ăn xác thối, nhưng ruồi nhặng vẫn có giá trị vô cùng lớn; còn xác chết ở giai đoạn khô lại là thế giới của côn trùng họ mọt.
Tiếp theo, phải hiểu rõ thuộc tính, khu vực sinh sống và đặc trưng hình dạng bên ngoài của từng loại côn trùng. Cuối cùng, khi đã rèn luyện hai khả năng nói trên đến một mức độ thuần thục nhất định, là có thể làm được giống như Thẩm Kiến Quốc. Còn với trình độ giống như tôi hiện nay thì chỉ có thể đứng từ xa mà trông ngóng chứ chưa thể nào tiếp cận được.
Thẩm Kiến Quốc thu gom đất dính trên chân của nạn nhân rồi bỏ vào tay tôi: “Ghi ký hiệu đánh dấu chỗ đất này, mang về tiến hành nuôi côn trùng, nếu phát hiện ra côn trùng thì kiểm tra xem khu vực sinh sống của nó ở đâu.”
“Vâng.” Tôi trả lời.
Nhưng lúc này Hàn Phi lại đi đến, cầm lấy chỗ đất kia đưa lên mũi ngửi, sau đó quan sát kỹ một lúc rồi nói vẻ như đùa: “Hình như đã trông thấy loại đất này ở đâu đó rồi, để đề phòng bất trắc, tôi vẫn nên lấy một ít mang đến phòng xét nghiệm phân tử, biết đâu lại hiệu quả hơn phương pháp của anh.”
Thẩm Kiến Quốc chỉ nhìn Hàn Phi một cái mà không nói gì, sau đó lại tiếp tục kiểm tra xác chết. Mặc dù ông không nói gì, nhưng từ trong ánh mắt của ông tôi vẫn có thể thấy được một câu nói: côn trùng học pháp y không có gì là không thể làm được! Trải qua bao nhiêu chuyện như thế này, tôi cũng cực kỳ tin vào câu nói này, thậm chí đã đến mức không thể thêm gì được nữa.
Có một câu không biết của ai nói rằng: một người không có niềm tin sẽ vô cùng đáng sợ. Mặc dù tôi không rõ đáng sợ ở chỗ nào nhưng hiện giờ tôi đang khá yên tâm, bởi vì tôi có côn trùng và niềm tin.
Thẩm Kiến Quốc lật thi thể lên, quả nhiên phát hiện thấy vô số bọ cánh cứng mầu xanh ánh kim.
“Loài bọ cánh cứng này rất giỏi, nhất ăn thịt ấu trùng của loài khác để lớn lên. Nhưng chỗ cực kỳ nguy hiểm của chúng không phải là khả năng ăn ấu trùng mà là khả năng sinh sôi nảy nở. Khả năng sinh đẻ của chúng khác nhau tùy thuộc vào lượng côn trùng của loài khác, nếu như không có con người người can thiệp thì chúng sẽ độc chiếm xác chết. Đối với chúng tôi, côn trùng là bằng chứng có sức thuyết phục nhất đối với trường hợp tử vong, nhưng nếu để chúng phát triển một cách tùy tiện thì tất cả mọi chứng cứ đều sẽ bị hủy trong sớm tối, trong đó quan trọng nhất là…” Thẩm Kiến Quốc nói đến đây thì dừng lại.
Thẩm Vân Thiên“Sư phụ, còn gì nữa ạ?” Tôi thấy sắc mặt Thẩm Kiến Quốc hơi có chút thay đổi nên hỏi dò.
“Còn nữa tức là sức phá hủy của chúng.” Lúc này Hàn Phi đón nhận chủ đề, nói: “Chỉ cần số lượng phát triển đến mức đủ nhiều, chúng sẽ là một tai họa đối với người sống. Lúc đó, chúng sẽ không chỉ thỏa mãn với những con giòi bọ cả tốt cả xấu trên xác chết nữa, mà sẽ quay sang tấn công cả những người sống mà chúng gặp được.”
“Cái gì?” Tôi không nén nổi nuốt một ngụm nước bọt, chả trách Thẩm Kiến Quốc và những người như ông lại coi trọng chuyện này đến vậy, thì ra con côn trùng này thực sự rất nguy hiểm. Tuy nhiên, điều khiến tôi quan tâm hơn nữa là Thẩm Vân Thiên làm thế nào liên hệ được với loại côn trùng như thế này, và tại sao vừa trông thấy con côn trùng này là biết ngay do Thẩm Vân Thiên làm? Tôi vừa định hỏi thì liền bị Thẩm Kiến Quốc cắt ngang.
Thẩm Kiến Quốc nhìn bộ mặt đầy vẻ ngờ vực của tôi, nói tiếp: “Tôi biết cậu muốn hỏi điều gì, chuyện này liên quan đến tình cảm thầy trò giữa tôi và Thẩm Vân Thiên, cần phải nhắc đến một vụ thảm án diệt môn xảy ra nhiều năm trước. Do vụ án này liên quan đến bí mật quốc gia nên tôi không tiện tiết lộ mà chỉ có thể cho cậu biết rằng lúc đó chúng tôi phát hiện ra con côn trùng mẹ nên mới khống chế để không cho côn trùng gây hại tràn lan. Chúng tôi vốn định tiêu hủy con côn trùng mẹ kia nhưng lại bị Thẩm Vân Thiên lén lút giữ lại. Mặc dù Thẩm Vân Thiên lợi dụng côn trùng phá được không ít vụ án, nhưng sau khi bị tôi phát hiện cậu ta vẫn không biết hối cải, không tiêu hủy con côn trùng mẹ, vì thế mới bị tôi đuổi khỏi sư môn.”
Lúc này tôi mới chợt hiểu, thì ra lai lịch của con côn trùng này vẫn còn có một bí mật chưa được biết đến.
“Vậy có khả năng Thẩm Vân Thiên giao con côn trùng mẹ cho người khác, hoặc là người khác nhờ cơ duyên trùng hợp nào đó mà có được nó phải không?” Tôi hỏi.
“Việc này cũng không phải là không có khả năng, vì thế rất nhiều sự việc vẫn cần phải tiếp tục thận trọng cân nhắc kỹ càng hơn.” Thẩm Kiến Quốc trả lời.
“Vì thế vụ án này chính là mấu chốt?” Tôi hỏi.
“Đúng vậy, thân phận của nhân vật bí ẩn, Thẩm Vân Thiên còn sống hay đã chết, và cả vai trò của cậu ta trong những vụ án này nữa, tất cả đều sẽ bộc lộ hết trong vụ án này.” Thẩm Kiến Quốc nói.
“Tại sao sư phụ có thể nói chắc chắn như vậy?” Tôi không khỏi có phần hơi khó hiểu, hỏi lại sư phụ.
Thẩm Kiến Quốc hít thở sâu một hơi, quay lại bảo tôi: “Cậu nghĩ kỹ xem, tại sao tôi phải rút lui ẩn mình.”
Tôi liếc nhìn Hàn Phi, sau đó hỏi lại với vẻ bán tín bán nghi: “Bởi vì năm đó phòng thí nghiệm xảy ra vụ nổ phải không ạ?”
“Đúng vậy, nhưng lại không phải hoàn toàn như vậy. Bởi vì trong vụ tai nạn năm đó, tôi là người chịu trách nhiệm lớn nhất, nhưng lại vẫn sống sót! Bao nhiêu năm nay tôi luôn sống trong dằn vặt và ân hận, và nhiều chuyện với tôi đã trở nên nhạt nhẽo vô vị. Theo cậu, vì chuyện gì mà tôi lại phải lựa chọn bước ra tuyến đầu một lần nữa?” Thẩm Kiến Quốc nói với vẻ rất kích động.
Rồi ông nói tiếp: “Bởi vì tôi phát hiện ra một số manh mối, cho dù đó chỉ là một chút khả năng mong manh, tôi cũng không bỏ qua.”
“Thưa thầy…” Tôi tự nhiên nghẹn lời, không biết nên nói thế nào.
“Vì thế, tôi không biết có phải là Thẩm Vân Thiên hay không, mà chỉ là tôi bằng lòng chơi một canh bạc mà thôi.” Thẩm Kiến Quốc nhìn tôi với vẻ mặt hoàn toàn nghiêm túc: “Vì thế, có còn câu hỏi gì nữa không?” “Không… không ạ.” Tôi trả lời.
“Được rồi, vậy để tôi kiểm tra các chỗ khác một chút xem có chứng cứ giá trị gì hay không, sếp Hàn tiếp quản thi thể nhé, hy vọng sẽ thu được nhiều thông tin hữu ích.” Thẩm Kiến Quốc nói xong không đợi Hàn Phi trả lời đã lập tức quay người bước đi.
Hàn Phi đến trước mặt, vỗ vai tôi: “Nói ít thôi, làm nhiều đi!”
Tôi gật đầu vẻ đăm chiêu.
Nhưng tiếp sau đó anh ta lại khẽ bảo tôi: “Thật ra nói cho cậu biết thế này nhé, ngay từ khi cậu đến sở cảnh sát, chúng tôi đã phát hiện ra có người đang lợi dụng sự tồn tại của cậu để bắt đầu thực hiện một số hành động, cùng với việc theo sát các vụ án, chúng tôi ngày càng nhận thấy sự tồn tại của những người này. Còn về việc họ làm như vậy nhằm mục đích gì thì rất đơn giản, liệu có phải là vì một kẻ cầm đầu không hề xuất hiện hay không? Đương nhiên không phải. Đặc điểm lớn nhất của cậu nằm ở chỗ cậu là đồ đệ của Thẩm Kiến Quốc, vì thế làm như thế không ngoài mục đích nhằm dụ Thẩm Kiến Quốc xuống núi. Nhưng, ai là người có thể gây khó dễ cho một người đã biến mất nhiều năm như vậy? Suy đi tính lại, chỉ có vài người như thế mà thôi.”
Tôi nghe Hàn Phi giải thích xong mới miễn cưỡng chấp nhận sự thật này.
Tuy nhiên, kể từ sau khi nhân vật bí ẩn bị bắt, tôi có còn bị người khác giám sát hay không? Trực giác mách bảo tôi rằng không có. Nhưng hôm nay gặp người tài xế tắc xi kia, anh ta chính là viên cảnh sát giả tôi gặp lần trước, hơn nữa xét từ nội dung câu chuyện với anh ta, có thể thấy anh ta nắm tôi chắc như trong lòng bàn tay, vậy thì liệu có thể giải thích rằng chuyện ngày hôm nay như là một lần anh ta chân thành khuyên bảo tôi hay không? Hay là anh ta có mục đích khác?
Những điều này tôi đều không có cách nào để biết được, có lẽ đúng như lời của Thẩm Kiến Quốc nói, chỉ cần kết thúc vụ án này thì tất cả mọi sự thật đều bộc lộ ra hết.
Sau đó Thẩm Kiến Quốc bảo rằng có việc khác cần phải giải quyết, Hàn Phi mang xác chết về tiến hành khám nghiệm kỹ hơn, vì thế tại hiện trường chỉ còn lại tôi và Cao Kiện. Tôi tiếp tục kiểm tra hiện trường xem có manh mối gì khác không, còn Cao Kiện phụ trách cảnh giới khu vực này.
Tuy nhiên, tôi không phát hiện ra được manh mối có giá trị nào khác. Sau khi về đến sở cảnh sát, tôi nhận được báo cáo khám nghiệm tử thi của Hàn Phi, đất dính trên chân nạn nhân không phải là đất ở trong khu chung cư, vì thế bãi rác không phải là hiện trường đầu tiên xảy ra vụ án.
Khi đến hỏi tin tức từ người nhà của nạn nhân, họ nói rằng nạn nhân đã mất tích gần nửa tháng, nếu cô ta chết vào 10 hôm trước, vậy thì mấy ngày còn lại cô ta đã ở đâu?
Thẩm Kiến Quốc đi một mạch không có tin tức gì cả, tôi bỏ mẫu đất thu thập được vào dụng cụ nuôi dưỡng theo như chỉ thị của ông. Chỉ một ngày sau đã xuất hiện giòi bọ trong đó. Qua quan sát phát hiện thấy loại giòi bọ này là ấu trùng của ruồi đen (Blackfly), những nơi xuất hiện loại ruồi này ở thành phố Nam Minh chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Lần này hung thủ đã lộ sơ hở rồi!
Tôi báo cáo tình hình lên Hàn Phi, nhờ có Cao Kiện lần lượt tra xét kỹ lưỡng, cuối cùng đã phát hiện được địa điểm khả nghi, sau khi kiểm tra thì thấy ở đó có ADN của nạn nhân, xác định đây là hiện trường đầu tiên xảy ra vụ án.
Tuy nhiên, điều làm tôi cảm thấy rất sửng sốt sợ hãi, đó là trên tường căn phòng đó có giăng những sợi dây đỏ dán đầy ảnh của tôi, nào là ảnh tôi đi mua hàng, nào là ảnh tôi đang ở nhà, ngoài ra còn có cả ảnh lúc tôi ở hiện trường xảy ra vụ án!
Điều đáng chú ý là trên một tấm bảng đen nhỏ có dán ảnh tôi và ảnh những người bên cạnh tôi cùng quan hệ của họ với tôi! Tôi gần như suy sụp, hơn nữa còn cảm thấy dạ dày trào ngược lên, vì thế lập tức quay người ra khỏi căn phòng.
Thử nghĩ mà xem, có một người hoặc một nhóm tội phạm giết người như vậy, suốt ngày suốt đêm theo sát bạn, hơn nữa còn hiểu rất rõ mọi thứ về bạn! Đó chắc chắn là một việc vô cùng khủng khiếp.
Đến đây vụ án kết thúc. Mặc dù hang ổ của hung thủ đã bị phát hiện nhưng tất cả người ở đó đều đã chạy thoát. Cao Kiện đã cử người nằm vùng đợi ở đó. Tuy nhiên, có một chuyện không thể giải thích nổi là sào huyệt này không hề có một chút bừa bộn, mọi đồ đạc đều nguyên vẹn không chút hư hại.
Trong tình hình bình thường, nếu đối tượng phạm tội phát hiện thấy hành động của mình bị bại lộ thì sẽ cố gắng tiêu hủy toàn bộ chứng cứ, tuy nhiên những người này lại không như vậy, cứ như là cố tình cho chúng tôi biết tất cả, còn tôi chẳng khác gì cá nằm trên thớt bị họ đưa ra làm trò đùa.
Hình như họ đã biết trước chúng tôi sẽ phát hiện ra địa điểm này, thậm chí tôi còn có thể trông thấy họ đang cười mỉa lúc rời đi.
Lúc tôi và Cao Kiện về đến sở cảnh sát, thì đã thấy Thẩm Kiến Quốc và Hàn Phi cũng đang ở đó.
Tôi báo cáo đúng sự thật toàn bộ sự việc đã xảy ra, nhưng họ lại hình như đã biết từ trước, nên không hề tỏ ra quá ngạc nhiên.
“Đã đến lúc này rồi thì tôi cũng không ngại gì nói cho các cậu biết, nhân vật bí ẩn chúng ta bắt được không phải là nhân vật bí ẩn thật sự, đó chỉ là một vật thay thế mà thôi!” Thẩm Kiến Quốc nói.
“Cái gì?” Hàn Phi hỏi.
“Tuy nhiên có tin tốt là vụ án này đã chứng tỏ rằng Thẩm Vân Thiên chính là nhân vật bí ẩn, mà nhân vật bí ẩn chính là NASA.” Thẩm Kiến Quốc nói tiếp.
“Làm sao thầy biết được Thẩm Vân Thiên chính là NASA?” Mặc dù trong suy nghĩ tôi tán đồng với ông, song lúc này tôi lại có một cảm giác bất an rất khó giải thích.
Thẩm Kiến Quốc nhìn tôi, tiết lộ một bí mật động trời: “Bởi vì NASA là tên trên mạng của tôi.”
Tôi nghe câu nói này mà vẫn cho rằng Thẩm Kiến Quốc đang đùa: “Sao lại thế được? Sư phụ, làm sao có thể như thế được?”
Ngoài Hàn Phi ra, tất cả những người có mặt ở đó đều tỏ ra không dám tin.
“Cậu không nghe nhầm, tài khoản này là tài khoản trước kia tôi và Thẩm Vân Thiên sử dụng để trao đổi tài liệu với nhau, đã rất lâu rồi tôi không sử dụng nó, cho đến khi cậu nhắc đến cái tên này tôi mới nhớ ra chuyện này, khi đăng nhập vào quả thật tôi đã phát hiện được một số nhật ký trao đổi với cậu. Tôi nghĩ rằng Thẩm Vân Thiên làm vậy là muốn để tôi nhìn thấy.”
“Vậy thầy có thể đăng nhập tài khoản này à?” Lúc này, tôi không khỏi cảm thấy mông lung.
“Đúng vậy, tôi cũng đã một lần đối thoại với cậu, thật ra bên trong đó là một số ám hiệu cho Thẩm Vân Thiên, với ý định bảo cậu ta dừng lại. Nhưng cậu ta vẫn không nghe, vì thế tôi không biết làm thế nào đành phải xuất hiện.” Thẩm Kiến Quốc lắc đầu bảo.
Bây giờ tôi lại có một cảm giác kìm nén rất khó tả: “Nói như vậy tức là sư phụ cũng chỉ là đang lợi dụng em thôi à?”
Thẩm Kiến Quốc nhìn tôi, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Tôi cố gắng nén nỗi thất vọng cùng cực: “Vậy rốt cuộc em là cái gì?”
“Tô Trạch!” Hàn Phi phát hiện ra vẻ khác thường của tôi, nên đặt tay lên vai tôi nhưng cũng không biết nói gì.
Tôi không để ý đến anh ta, nói tiếp: “Em vẫn luôn gọi thầy bằng một tiếng sư phụ, hãy trả lời em đi!”
Thẩm Kiến Quốc lặng im một lúc rồi mới lên tiếng: “Nói thật lòng, mấy năm trước tôi đã phát hiện ra một số manh mối, hơn nữa còn nhận thấy một số khả năng trên con người cậu, vì thế mới thu nhận cậu làm học trò! Nhưng bây giờ…”
“Đủ rồi!” Tôi không nhận ra cơ thể mình đã bắt đầu run lên: “Tôi biết rồi.”
Con người là một sinh vật kỳ lạ, ai cũng muốn nhìn thấy kết quả mình mong muốn, vậy thì nhất định sẽ nhìn thấy.
Tôi chính là một người như vậy. Tôi đã nhìn thấy thứ mình muốn thấy. Vì thế, tôi đã đạt được một kết quả là bị người khác lợi dụng, ngay cả một người thân thiết nhất, vĩ đại nhất, khó vượt qua nhất là thầy mình cũng chỉ là đang lợi dụng mình mà thôi.
Kẻ phạm tội đáng phải chịu tất cả những thứ này lại vẫn đang ung dung ngoài vòng pháp luật! Từ nay về sau tôi ghi nhớ kỹ một cái tên, Thẩm Vân Thiên. Ở một góc độ nào đó, có thể nói rằng anh ta đã giúp tôi thành công, nhưng cũng chính là anh ta, đã hủy hoại tôi!