NGOẠI TRUYỆN Vụ án côn trùng đặc biệt-“Bỏ mạng ở sòng bạc”
Người cung cấp: Hàn Phi
Giới tính: Nam
Tuổi: 37
Chức vụ, đơn vị công tác: Chuyên viên giám định pháp y cấp cao nhất của trung tâm pháp y công an thành phố Nam Minh.
Mười giờ sáng 20 tháng 10 năm 1998, Hàn Phi vội vã đến bên đường Nam Bàn Sơn ở thị trấn Nhai Bình thuộc khu Tây Thành thành phố Nam Minh, có người báo tin cho biết là đã phát hiện thấy dưới dốc núi một chiếc túi dệt mầu đen, bên trong đựng các mảnh xác chết bị chặt thành mảnh! Sau khi tiến hành phân tích, Hàn Phi xác định hiện trường xảy ra vụ án ở cách thị trấn 3,5km, trên sườn núi cao dốc đứng, cách chân dốc khoảng 50 mét, trên sườn dốc mọc đầy cỏ dại và bụi cây rậm. Vừa đến mùa thu, lá cỏ bắt đầu khô vàng, từ xa nhìn có một số bông hoa nhỏ không tên thỏa sức khoe sắc, đung đưa trong gió, tô điểm cho màu vàng xanh của lá. Từ trong khung cảnh đó, vọng ra tiếng kêu của những con dế và côn trùng nhỏ, lúc xa lúc gần, lúc dài lúc ngắn, tạo nên một bản hòa tấu của vô cùng độc đáo.
Trong chiếc túi dệt mầu đen có hai cẳng chân liền với bàn chân và hai cánh tay liền với bàn tay, tổng cộng là bốn mảnh xác người, Hàn Phi lập tức xác định tính chất đây là vụ trọng án chặt xác phi tang! Anh suy nghĩ, trong lòng cảm thấy hơi xúc động, bởi vì đã lâu lắm rồi không gặp vụ án nào phức tạp như vậy.
“Các mảnh xác khác chắc cũng ở cách đây không xa.” Hàn Phi sử dụng kiến thức chuyên ngành pháp y tiến hành phân tích, hạ mệnh lệnh đầu tiên ngay tại hiện trường vụ án: “Tất cả mọi người xuống dưới xem xét kỹ lưỡng, cố gắng tìm kiếm những mảnh xác còn lại.” Trên thực tế, công tác khám nghiệm hiện trường bắt đầu bằng việc tìm kiếm các mảnh xác chết. Họ biết rằng, các mảnh xác nằm ở dưới sườn dốc, đồng thời cũng khẳng định rằng chúng được ném từ trên đường xuống, không để lại các dấu vết kiểu như dấu chân, vì thế việc kiểm tra, khám nghiệm cũng chỉ có thể là tìm kiếm mảnh xác chết và các vật chứng như dây buộc, bao gói mà thôi.
Hàn Phi cùng 3 điều tra viên hình sự (trong đó có cả nhân viên phân tích kỹ thuật) và 4 cảnh sát viên của đồn cảnh sát cử đến chia thành 3 tổ, bố trí tản ra theo hàng ngang, mỗi tổ cách nhau khoảng 10 mét, tiến hành tìm kiếm từ trên sườn núi xuống phía dưới. Sau khoảng năm, sáu phút, đi xuống được khoảng ba, bốn chục mét, một cảnh sát viên liền kêu to: “Tìm thấy ở đây rồi!”
Những người khác cũng lập tức quây lại, thấy đây lại là một chiếc túi dệt khác, có vẻ nó không giống chiếc túi phát hiện đầu tiên, chiếc túi này to hơn một chút. Hàn Phi trấn tĩnh tinh thần, nói với nhân viên phân tích kỹ thuật: “Hãy cố định trước đã, rồi chúng ta mở ra xem sau.” Cố định ở đây là một thuật ngữ chuyên ngành, tức là để nhân viên phân tích kỹ thuật chụp ảnh vật chứng, đồng thời chụp cả vị trí và tình hình ban đầu.
Một nhân viên phân tích kỹ thuật đã lớn tuổi cẩn thận cởi sợi dây thừng buộc miệng túi, đồng thời ghi hình lại toàn bộ quá trình. Miệng túi vừa mở, bên trong túi hiện ra một phần thân người dính liền hai đùi, không có đầu.
Hàn Phi xem qua một lượt, cúi đầu bảo: “Xem ra chúng ta còn phải tìm cho ra cái đầu nữa mới được, bốn người các anh mang cái túi này lên trước, những người khác tiếp tục tìm xuống phía dưới!”
Một hàng người lại cẩn thận tìm kiếm từng li từng tí xuống dưới khe núi, cuối cùng phát hiện ra một cái túi dệt tròn ung ủng ở giữa hai tảng đá lớn, chỉ nhìn qua lỗ thủng cũng đã thấy bên trong là chiếc đầu lâu. Đến đây, công việc tìm kiếm đã có đủ kết quả tất cả các mảnh xác.
Công việc kiểm tra giám định các mảnh xác chết được tiến hành dưới sự chủ trì của Hàn Phi.
Theo thứ tự phát hiện, trước tiên họ mở túi thứ nhất. Hai chi trên bị đứt rời từ chỗ khớp vai, bề mặt vết thương cơ bản phẳng và gọn, rìa vết thương sắc nét, màng và đầu xương bả vai có vết cắt. Hai cẳng chân đứt rời từ chỗ khớp gối, đặc điểm vết thương giống như mặt cắt của chi trên. Túi thứ hai có mấy chỗ rách không gọn, một đám giòi bọ từ bên trong liên tục rơi ra qua những chỗ rách.
Giòi bọ được chia ra đựng vào trong 2 dụng cụ bằng thủy tinh, trong đó một dụng cụ chứa cồn 75%. Mở túi dệt ra, cơ thể xác chết bị đứt rời từ chỗ đốt sống cổ thứ tư, thứ năm, bề mặt và rìa vết thương cơ bản phẳng, trên xương sống có thể trông thấy có vết cắt; phần da bên dưới rìa vết thương ở phía trước cổ không thấy có dấu vết bị ghì thít. Đặc trưng và vị trí mặt cắt ở hai vai và hai đầu gối cơ bản giống với mặt cắt ở chi trên và cẳng chân. Phần ngực và lưng có nhiều vết đâm, trong đó một vết đâm trên ngực trái vào đến tâm nhĩ phải làm rách thành tâm nhĩ, máu còn đọng lại trong cơ hoành, màng tim và ổ bụng. Hàn Phi biết đây là vết thương dẫn đến mất mạng.
Trong túi thứ ba, ngoài một cái đầu người còn có một chiếc áo lót, một chiếc quần lót nam, giầy tất mỗi thứ một đôi, nhưng không phát hiện thấy vật chứng nào khác có ở hiện trường. Đầu nạn nhân bị đứt rời ở phía dưới yết hầu, chỗ đốt sống cổ thứ tư, thứ năm. Tóc không có dấu vết nhuộm, da đầu và sau gáy không có vết ngoại thương; răng mòn rất nhiều, răng số một và số hai bên trái hàm dưới có sâu và dị vật, hai mắt tím bầm.
Sau khi khám nghiệm tử thi kỹ lưỡng, Hàn Phi đưa ra kết quả: ghép các mảnh xác ở 3 túi lại với nhau cho thấy đó là của cùng một xác đàn ông, cao 1,73 mét, khoảng 50 tuổi, bị người khác dùng vật nhọn giống như dao găm đâm vào ngực làm rách tim dẫn đến tử vong, dụng cụ chia xác là dụng cụ dùng để chặt.
Về thời gian nạn nhân tử vong, theo phân tích đặc trưng của giòi bọ ở trong túi, một loại là ấu trùng ruồi xanh đầu đỏ, một loại là ấu trùng ruồi xanh tơ bóng Lucilia sericata, đều là loại thường gặp ở vùng này và đều đã bước vào giai đoạn tuổi thứ 3. Ấu trùng ruồi xanh đầu đỏ bước vào ngày thứ 3 của tuổi thứ 3, suy đoán thời gian sinh sản là vào khoảng 6 hoặc 7 ngày trước, tức là khoảng trước sau ngày 13 tháng 10, nhưng thời gian nạn nhân tử vong vẫn còn phải đẩy về trước một, hai ngày nữa, bởi vì việc chia xác, di chuyển xác sau đó cần phải có thời gian, miệng túi đựng xác lại được buộc khá chặt, chỉ khi vứt xác các túi lăn xuống dốc bị rách thì ruồi nhặng mới có thể vào trong đẻ trứng; hơn nữa, hành động vứt xác thường diễn ra vào ban đêm, mà ban đêm ruồi nhặng không hoạt động, suy ra thời gian nạn nhân tử vong ở trong khoảng từ ngày 10 đến 13 tháng 10.
Đã xác định thời gian tử vong, khu vực tìm kiếm nguồn gốc xác chết lấy phía bắc hiện trường làm trung tâm, từ đây đến thị trấn Nhai Bình chỉ có ba, bốn cây số, về phía nam cách thị trấn huyện phải đến 15 cây số, mặc dù toàn là đường núi đèo dốc nhưng nếu sử dụng phương tiện giao thông như ô tô thì lộ trình thực tế cũng không phải xa lắm.
Sau hai ngày tìm kiếm, trong số những người mất tích ở khu vực thị trấn Nhai Bình và xung quanh trong khoảng thời gian này không thấy có ai giống như nạn nhân nam này. Ngày thứ 3, phát hiện thấy phó tổng giám đốc Công ty trách nhiệm hữu hạn Thương mại nông nghiệp ở thị trấn huyện bên cạnh tên là Vinh Gia Thành bị mất tích vào ngày 11 tháng 10 có đặc điểm rất giống với xác chết. Qua kiểm tra đối chiếu với bệnh án nha khoa của bệnh viện huyện, những ghi chép về răng hoàn toàn giống với tình trạng răng của xác chết, xác nhận xác chết chính là Vinh Gia Thành.
Vinh Gia Thành 51 tuổi, phụ trách nghiệp vụ chính của Công ty Thương mại nông nghiệp. Theo công nhân viên của công ty cho biết, Vinh Gia Thành là người có năng lực làm việc, can đảm, quan hệ rộng và có sức lôi cuốn, nhưng tác phong sinh hoạt không có chừng mực, ăn uống chơi bời, tiêu tiền như rác, có phần phóng đãng, đối tượng tiếp xúc cũng rất phức tạp với đủ mọi hạng người, thích đánh bài và đến quán bar.
Theo bí thư chi bộ công ty Hoàng Văn Anh cho biết: “Phó tổng giám đốc Vinh là người có năng lực, công việc nghiệp vụ thường ngày của công ty cơ bản do ông ấy phụ trách. Tổng giám đốc tuổi đã cao, là người hiền lành, rất ít khi xảy ra cãi cọ. Tuy nhiên, chính sách của người này rất kém, kiếm tiền thì được, chi bộ cũng không tiện can thiệp vào chuyện nghiệp vụ nên tình hình cụ thể thế nào tôi cũng không nói ra được.”
Dựa vào manh mối hiện có, ngày 24 tháng 10, tổ chuyên án do Hàn Phi đứng đầu một lần nữa cùng ngồi nghiên cứu.
“Có vẻ việc quản lý ở công ty này rất lộn xộn, tầng lớp quản lý trên thực tế chỉ có một mình Vinh Gia Thành quyết định là xong. Con người này xem ra rất có năng lực, nhưng thật ra tố chất rất kém, hoàn toàn là một kẻ dốt nát bất tài, muốn làm gì thì làm nấy, suốt ngày ăn uống chơi bời, cứ kéo dài như vậy thì sớm muộn công ty cũng phá sản.” Người lên tiếng là trưởng phòng điều tra hình sự Lâm Thiên Nhất.
“Đúng đấy! Xem chừng con người này không sạch sẽ về mặt kinh tế, tôi thấy nên bắt tay vào từ chỗ này, xem ông ta có vấn đề trong hoạt động nghiệp vụ hay không, chủ yếu rà soát mối quan hệ của ông ta với những người thường xuyên đến gặp ông xem giữa họ từng xảy ra mâu thuẫn hay không, có liên quan đến nợ nần hay không… Ngoài ra, loại người như thế này trong cuộc sống cũng không có chừng mực, ngoài anh em bạn bè thì phụ nữ cũng là một vấn đề rất đáng xem xét, có hay không quan hệ nam nữ bất chính. Cần phải điều tra kỹ về tất cả những điều này.” Phó trưởng phòng điều tra hình sự Bạch Quốc bổ sung.
“Tuy nhiên, hiện nay vợ ông ta vẫn chưa đưa ra phản ứng gì, mà gia đình ông ta lại ở trong thành phố, vợ không có công ăn việc làm, có một con gái đang học đại học. Vợ ông ta chỉ nói rằng ông ta rất ít khi về nhà, nhưng bà ta cho rằng đó là do công việc bận rộn, mỗi tháng ông ta đưa hơn 1.000 nhân dân tệ để chi tiêu, và bà vợ có vẻ cũng rất vừa lòng rồi. Khi được tin ông ta đã chết, bà ta khóc lóc chết đi sống lại, căn bản không cung cấp được bất kỳ manh mối nào. Tôi cho rằng giữa hai vợ chồng đã có quan hệ tiền bạc như vậy thì rõ ràng là không thể vượt qua được thách thức.” Đội trưởng đội cảnh sát hình sự Lý Minh phụ trách thẩm vấn thông báo kết quả thẩm vấn của mình.
Nghe những lời nói trên của Lý Minh, tất cả những người có mặt ở đó đều liên tục gật đầu đồng ý, bởi vì những lời đó mặc dù những điều đó khó nghe nhưng lại phân tích rất hợp tình hợp lý, tuy căn cứ vẫn chưa đầy đủ nhưng suy nghĩ kỹ thì vẫn đúng là như vậy. Vì thế cuộc họp vẫn theo mạch suy nghĩ của Lý Minh và quyết định tiến hành đi sâu điều tra từ mặt kinh tế, bao gồm hoạt động nghiệp vụ và đời sống sinh hoạt, thậm chí là quan hệ nam nữ… của nạn nhân, trong đó mỗi một manh mối đều phải điều tra đến tận gốc và nhất thiết phải làm rõ.
Ngày 26 tháng 10, tổ chuyên án được quần chúng cung cấp manh mối, cho biết rằng vào một buổi tối khoảng nửa tháng trước Vinh Gia Thành đến một vũ trường tên là Đại Gia Lai chơi mạt trược, sau đó thì không trông thấy ông ta đâu nữa. Không còn nghi ngờ gì, đối với Hàn Phi và các đồng nghiệp thì đây là một manh mối rất quan trọng.
Tổ chuyên án lập tức cử người đến vũ trường, chủ vũ trường tên là Vương Đăng Quốc, từng bị cơ quan công an tạm giữ vì tội đánh nhau. Lần này thấy cảnh sát tìm đến, Vương Đăng Quốc không khỏi chột dạ, sợ đến nỗi hai chân run lên cầm cập, lập tức khai nhận cho hai người tên là Chu Phong và Kỷ Lâm thuê tầng hầm của vũ trường làm sòng bạc, tiền thuê mỗi ngày 2 nghìn nhân dân tệ. Mười ngày trước, ông ta phát hiện ra sòng bạc đã đóng cửa, hai người kia không biết đi đâu mất tích, ngay cả tiền thuê cũng không trả, chắc là đã xảy ra chuyện gì đó, toàn bộ tầng hầm trống không.
Căn cứ theo thông tin Vương Đăng Quốc cung cấp, nhân viên điều tra hình sự tiên hành khám xét sòng bạc dưới tầng hầm, và đã phát hiện thấy có vết máu bị lau chùi ở mép tường và trên mặt đất trong văn phòng của sòng bạc. Hàn Phi tiến hành xét nghiệm xong thì được kết quả nhóm máu này trùng với nhóm máu của nạn nhân. Vì vậy, văn phòng của sòng bạc trở thành địa điểm nghi ngờ hàng đầu là hiện trường đầu tiên xảy ra án mạng, các cảnh sát lập tức niêm phong, đồng thời chiểu theo pháp luật bắt tạm giam Vương Đăng Quốc với tội danh tự ý mở sòng bạc.
“Tập trung lực lượng cảnh sát, truy nã Chu Phong và Kỷ Lâm trong toàn bộ thị trấn!” Lâm Thiên Nhất ra lệnh truy nã.
Không lâu sau, cả hai người này đã nhanh chóng bị bắt về quy án, các nhân viên có chức trách lập tức tiến hành thẩm vấn ngay trong đêm.
“Có biết tại sao bắt các anh không?” Lý Minh đập bàn quát hỏi.
“Có biết, là vì chúng tôi mở sòng bạc trái pháp luật.”
“Tại sao lại bỏ cả sòng bạc để chạy trốn?”
“Vì, sòng bạc xảy ra chuyện.”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Có thể đã xảy ra án mạng.”
Thì ra vào tối 11 tháng 10, Vinh Gia Thành và 3 người khác đánh mạt chược ở sòng bạc. Vinh Gia Thành vô cùng may mắn, thắng hơn trăm nghìn nhân dân tệ, còn ba người kia thua hết tiền một cách quá nhanh dẫn đến tức giận, là những con bạc lâu năm họ không thể chấp nhận được điều đó. Thế là họ liền hỏi vay tiền Vinh Gia Thành để đánh tiếp!
Vinh Gia Thành cho mỗi người vay 10 nghìn nhân dân tệ, nhưng chưa được mấy ván họ tiếp tục thua hết. Thế là họ tiếp tục hỏi vay tiền, nhưng Vinh Gia Thành không đồng ý, bảo họ về nhà lấy tiền. Giữa hai bên điều qua tiếng lại dần dần dẫn đến đánh nhau, Vinh Gia Thành chạy vào văn phòng, định nhờ chúng tôi giúp đứng ra hòa giải, nhưng ba người kia không chịu buống tha, đuổi vào tận văn phòng.
Tôi thấy một người trong số họ còn rút ra một con dao bấm, liền lớn tiếng khuyên can vài câu nhưng không có tác dụng, chúng tôi thấy tình hình không ổn, sợ sẽ xảy ra án mạng, nên cùng nhau bỏ chạy ra ngoài, sau đó không dám quay lại nữa.
“Các anh có biết ba người kia không?” Lý Minh tiếp tục truy hỏi.
“Có biết tên của họ, một người là Doãn Đại Cường, một người là Ngưu Tử Ấn, còn một người nữa tên là Cận Vệ Đông.”
“Có biết họ ở đâu không?”
“Không biết, nhưng cũng chỉ ở gần đây thôi.”
“Họ làm nghề gì, các anh có biết không?”
“Doãn Đại Cường bán thuốc lá, không biết địa chỉ chỗ ở cụ thể, Ngưu Tử Ấn lái tắc xi, Cận Vệ Đông là giám đốc của một công ty, mọi người đều gọi người này là giám đốc Cận, không rõ cụ thể là công ty nào.”
Đến đây, vụ án coi như đã phá được chín phần mười, phần còn lại chỉ là đưa chứng cứ và bắt người. Đối với nhân viên điều tra hình sự, đã có những manh mối này rồi thì việc bắt người dễ như trở bàn tay.
Chưa đến 3 ngày sau, ba đối tượng tình nghi đều bị bắt.
Đúng như Chu Phong và Kỷ Lâm khai báo, tối hôm đó, sau khi thua hết tiền, giữa ba người nói trên và Vinh Gia Thành xảy ra đánh nhau. Doãn Đại Cường rút con dao bấm mang theo trong người ra nhằm vào Vinh Gia Thành đâm loạn xạ một hồi, khiến Vinh Gia Thành tử vong ngay sau đó. Thế là cả ba người cùng bàn bạc làm thế nào để xử lý xác chết. Trong lúc này Chu Phong và Kỷ Lâm đã chạy mất tăm hơi.
Sau khi bàn xong, cả ba người quyết định đâm lao thì phải theo lao, đem xác chết vứt đi là xong. Nhưng toàn thân Vinh Gia Thành bê bết máu, không thể vác ra ngoài được. Thế là họ lại vào văn phòng của Chu Phong và Kỷ Lâm tìm được một con dao phay. Doãn Đại Cường cầm dao, Ngưu Tử Ấn và Cận Vệ Đông hỗ trợ chặt thi thể ra thành 6 mảnh, đồng thời tìm được mấy cái túi dệt trong một gian phòng bỏ không, lần lượt cho các mảnh xác vào 3 túi, bỏ vào xe ô tô của Ngưu Tử Ấn, rồi mang đi vứt xuống dưới núi ngay trong đêm. Đến đây, vụ án giết người, chặt xác, vứt xác cuối cùng đã kết thúc, từ đó có thể thấy đánh bạc cũng không khác gì đánh cược tính mạng!