← Quay lại trang sách

NGOẠI TRUYỆN 2 Vụ án côn trùng đặc biệt-“Giết người vì tình trong ngôi nhà cũ”

Cao Kiện

Giới tính: Nam

Tuổi: 34

Cao: 1,80m

Nghề nghiệp: Đội trưởng đội cảnh sát hình sự công an thành phố Nam Minh.

Ngày 16 tháng 8 năm 1995, tại một tòa nhà cũ xây từ những năm 80 của thế kỷ 20, tổng cộng có 6 tầng, có phòng dùng cho thuê, có phòng bán sang tay, trong tòa nhà sống đủ mọi hạng người.

Ngày 16 tháng 8 hôm đó, sau khi ăn cơm tối xong, nhiều cụ già mang theo cháu nhỏ đến khoảng đất trống bên cạnh tòa nhà nói chuyện, vui chơi. Họ nói với nhau rằng mấy hôm nay trong tòa nhà luôn bốc lên một mùi hôi thối rất lạ, mọi người xôn xao đoán xem mùi hôi thối bốc ra từ đâu? Bà Lý tổ trưởng tổ dân phố nói: “Đúng là rất kỳ lạ, ngày mai chúng ta kiểm tra kỹ từng nhà từng hộ xem thế nào!”

Bà Lý là người nhiệt tình, có trách nhiệm, nên rất lưu ý việc này, sáng hôm sau, làm xong các việc vặt trong nhà liền một mình bắt đầu tìm kiếm nguồn gốc bốc ra mùi hôi thối kia. Khi đến đầu phía tây tòa nhà, bà ta bỗng nhiên nhìn thấy trên cửa sổ ở ban công tầng 2 có rất nhiều ruồi nhặng. Bà thầm nghĩ, nhất định phải lên đó xem sao, biết đâu đây chính là nơi bốc ra mùi hôi thối. Bà từ từ leo lên tầng 2, nhẹ nhàng gõ cửa căn hộ này, tuy nhiên không thấy động tĩnh gì. Bà ra sức gõ cửa một lần nữa, vẫn không có ai trả lời! Thấy vậy, bà gõ cửa nhà đối diện, một cụ già ra hỏi: “Bà Lý, có chuyện gì vậy?”

“Ồ, cụ ở nhà đấy à, cụ có biết ai đang sống trong nhà đối diện không ạ? Tại sao lại không có ai ở trong đó vậy?”

Cụ già là giáo viên nghỉ hưu đã lâu, mọi người đều gọi là cụ Lý, bèn đáp bằng giọng hổn hển: “Tôi cũng không rõ, hình như vẫn có người ở trong đó, mấy hôm trước vẫn trông thấy một cô gái trẻ rất xinh đẹp ở trong đó, tôi cũng không nói gì với cô ta, hình như là cô ta sống trong nhà đó, không biết có ở nhà hay không.”

“Chà, người sống trong tòa nhà này vẫn lộn xộn thật đấy, đủ các loại người thượng vàng hạ cám trong xã hội đều sống ở đây mà không có ai quản lý.” Bà Lý bắt đầu than phiền.

“Đúng đấy, đối diện nhà tôi trước đây vốn là gia đình nhà cụ Lưu, nhưng đã chuyển đi từ lâu rồi!” Ông cụ Lý nói theo kiểu xã giao.

“Vừa rồi ở bên ngoài tôi trông thấy trên ban công căn hộ này có rất nhiều ruồi nhặng, ngoài ra còn có cả mùi hôi thối, nhưng gõ cửa mãi mà không có ai trả lời, mong là không có chuyện gì xảy ra!” Bà Lý càng nghĩ càng cảm thấy không yên. Bà chào ông cụ Lưu, trong lòng thầm tính toán: phải đến đồn công an báo thôi. Bà vừa nghĩ, vừa đi về phía đồn công an.

Lúc đến nơi, người phụ trách đón tiếp bà Lý vừa hay chính là Cao Kiện, lúc đó còn đang là Đội phó đội cảnh sát hình sự. Cao Kiện nghe bà Lý nói xong liền tiếp lời: “Tôi biết căn hộ bà vừa nói, cô gái thuê nhà ở đó tên là Bạch Tiểu Lan, 20 tuổi, người ở vùng khác, đăng ký tạm trú khoảng nửa năm nay rồi.” Cao Kiện vừa nói chuyện với bà Lý vừa nhìn ra phía ban công, quả nhiên thấy ruồi nhặng bâu thành đám, và còn liên tục bò ra ngoài qua khe cửa sổ.

“Lạ thật đấy, lẽ nào không có ai ở trong đó? Không lẽ nào? Không có ai ở thì cũng không thể có nhiều ruồi như vậy được?” Cao Kiện vừa lẩm bẩm tự hỏi, lại vừa như nói với bà Lý, “Chúng ta vào trong xem sao vậy.”

Cao Kiện và bà Lý đến ngoài cửa căn hộ, ra sức gõ cửa liền mấy cái, bên trong đúng là không có ai lên tiếng. Cao Kiện mượn tuốc-nơ-vít và búa của cụ Lưu nhà đối diện, cạy mở cửa một cách thành thạo, khiến hàng ngàn hàng vạn con ruồi nhặng ở trong phòng kinh động bay loạn xạ.

“Chắc chắn có chuyện rồi!” Cao Kiện thấy hiện tượng như vậy thì trong lòng đã có phán đoán. Theo thói quen nghề nghiệp anh men theo bờ tường, nhẹ nhàng bước về phía trước, quả nhiên không ngoài suy đoán, có một xác chết đang nằm trên giường.

Lát sau, ba, bốn chiếc xe cảnh sát chạy đến phía dưới tòa nhà.

“Các cậu hãy đi gặp cư dân ở xung quanh hỏi thăm tình hình trước đã.” Cao Kiện ra lệnh cho cấp dưới của mình, sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Lập tức thông báo cho đội kỹ thuật đến khám nghiệm hiện trường vụ án giết người! Do hiện trường xuất hiện ruồi nhặng nên anh lập tức mời chuyên gia côn trùng học pháp y Thẩm Kiến Quốc nhanh chóng đến tiến hành khám nghiệm tử thi.”

Đang vào giữa trưa, thời tiết nóng nực vô cùng, ruồi nhặng trong phòng cũng không muốn hoạt động, đuổi cũng không đi, vừa cất cánh bay lên chúng lại lập tức đậu xuống. Mồ hôi của nhân viên điều tra hình sự trở thành đồ uống khoái khẩu cho lũ ruồi, quả thật đáng ghét đến cực độ.

“Đội phó Cao, trời nóng quá, chúng tôi mở cửa sổ ra lấy chút không khí, nhân tiện lấy thuốc diệt lũ ruồi nhặng này được không ạ?” Một cảnh sát viên trẻ đến trước mặt Cao Kiện đề nghị.

“Hồ đồ! Nhất định không thể được, cậu hãy cứ chịu đựng đi đã, chúng ta phải đợi bên pháp y kiểm tra xong hiện trường vụ án rồi mới phun thuốc, không để ảnh hưởng đến việc thu thập chứng cứ của người ta được.” Cao Kiện với Thẩm Kiến Quốc là bạn cũ, đương nhiên cũng hiểu quy trình phá án của côn trùng học pháp y, vì thế quả quyết từ chối yêu cầu của viên cảnh sát trẻ.

Mặc dù trời nóng nực rất khó chịu nhưng một đám người tò mò vẫn tụ tập phía dưới tòa nhà, họ kiễng chân nghển cổ để xem nhưng thật ra họ chẳng thể nhìn thấy cái gì cả. Một lúc sau, lại có một chiếc xe cảnh sát chạy đến.

“Pháp y đến rồi, mọi người giãn ra đi nào.” Viên cảnh sát phụ trách cảnh giới nói to để duy trì trật tự.

“Anh Thẩm, cuối cùng anh đã đến rồi, chúng tôi đang đợi anh đấy!” Cao Kiện bước đến trước mặt chào Thẩm Kiến Quốc.

“Cậu Cao, tâng bốc tôi vừa vừa thôi, tôi không phải là thần tiên, việc bắt người vẫn phải nhờ đến các cậu.” Thẩm Kiến Quốc nói một cách hài hước, cùng Cao Kiện lên trên tầng đến hiện trường vụ án. Sau khi bước vào trong phòng, dường như ông không hề thấy trong đó vừa nóng vừa hôi thôi, đi thẳng vào trung tâm hiện trường vụ án mạng mà không có phản ứng gì cả.

Thẩm Kiến Quốc bước đi một cách hết sức thận trọng, sợ làm hỏng dấu vết hiện trường, ông ngửa mặt xem xét kỹ bốn phía, bảo trợ lý đi cùng lấy dụng cụ và lọ có đánh dấu từ trong hộp dụng cụ pháp y ra.

“Cậu nhìn xem, những con ruồi ở trên mặt đất và trên tường kia có mầu sắc rất nhạt, lại còn không bay được, đây là thế hệ vừa mới lột xác, bước đầu thấy có ba, bốn loại.” Ông vừa nói với Cao Kiện và trợ lý, vừa ngồi xổm xuống, tìm kiếm gì đó bên cạnh xác chết, đồng thời quan sát xác chết và đưa ra nhận xét ngắn gọn: “Đây chắc chắn là vụ án giết người! Nạn nhân bị siết cổ đến chết, trên cổ vẫn còn vết dây điện, hai tay bị trói giật ra sau lưng, hiện xác chết đã bị phân hủy nghiêm trọng, đưa về trung tâm pháp y xong sẽ tiến hành khám nghiệm tử thi một cách kỹ lưỡng.”

Tổng cộng có 4 loại ruồi trưởng thành thu được tại hiện trường, đó là ruồi xanh tơ bóng Lucilia sericata, ruồi vàng đầu to và hai loại ruồi trâu khác. Xét từ số lượng và đặc trưng xác nhộng tại hiện trường, đây chắc chắn đều là ruồi trưởng thành đời thứ hai, nhưng những con ruồi mới vẫn không ngừng lột xác. Tính từ thời điểm hiện tại có thể thấy, thời gian lột xác sớm nhất, hay cũng tức là thời gian đẻ trứng sớm nhất, chí ít cũng phải từ một chu kỳ sinh sản trở lên. Trong 4 loại ruồi này, hai loại ruồi trâu có chu kỳ sinh sản dài nhất, thời gian lột xác đều trong khoảng trên dưới 15 ngày. Điều này cơ bản phù hợp với mức độ thối rữa của xác chết. Từ đó suy đoán, nạn nhân đã chết từ cách đây khoảng 15, 16 ngày, tức là ngày 28 hoặc 29 tháng 7.

“Nguyên nhân và thời gian tử vong đều đã xác định được rất nhanh chóng rồi, việc còn lại phải xem chúng ta làm như thế nào. Nói thật, xác chết đã thối rữa đến mức độ như thế này rồi mà xác định được nguyên nhân và thời gian tử vong nhanh như vậy, từ trước đến giờ chưa từng có. Xem ra, những con ruồi nhặng và giòi bọ này rất hữu dụng. Xét từ tình hình sơ bộ nắm được hiện nay, rất có thể nạn nhân là người thuê trọ Bạch Tiểu Lan. Một người phụ nữ trẻ bị thít cổ chết ngay trong nhà mình trong tình trạng không mảnh vải che thân, trong phòng cũng không có dấu vết lục lọi, cửa sổ đóng chặt, cửa ra vào cũng bị khóa, không giống như vụ án trộm cướp giết người bình thường, rất có thể việc này liên quan đến chuyện ngoại tình, là do người quen gây ra.” Cao Kiện đưa ra quan điểm của mình với đồng nghiệp trong cuộc họp của đội cảnh sát hình sự.

Thẩm Kiến Quốc cũng nằm trong số những người tham dự cuộc họp, phân tích dựa trên cơ sở kinh nghiệm sử dụng pháp y để phá án của mình, ông tiếp lời: “Nạn nhân là một phụ nữ trẻ mà lại một mình thuê trọ cả một căn hộ, xem ra không giống người làm thuê bình thường, mà có lẽ phải có công việc ổn định, thu nhập tương đối cao, ví dụ như lao động trí thức làm việc cho công ty nước ngoài chẳng hạn, nếu không thì chắc là sống dựa vào tiền của người khác cho, kiểu như tiếp viên hoặc gái bao. Vì thế, để nhanh chóng tìm ra thân phận thật sự của Bạch Tiểu Lan, không nên khoanh vùng phạm vi tìm kiếm quá rộng, mà nên tiến hành tìm kiếm ở khu vực này là chính.”

Lúc này trợ lý của Thẩm Kiến Quốc lấy ra một bức phác thảo chân dung mầu đen trắng, chỉ vào nói: “Theo bức vẽ đặc tả đặc điểm của nạn nhân, thấy rằng nạn nhân khoảng 20 tuổi, cao 1,67m, cắt tóc ngang vai, nhuộm đỏ một phần; có lỗ tai, móng tay móng chân tô đỏ. Dựa vào quần áo tìm được trong phòng thấy rằng, có khả năng trước lúc chết nạn nhân mặc áo khoét nách mầu đen, quần dài mầu trắng. Còn nữa, răng hàm dưới không ngay ngắn, răng số 5 bên trái bị sâu đã hàn lại. Bên trái cổ có nốt ruồi to bằng hạt đậu. Sắp xếp lại các thông tin này, in thành 20 bản đem phân phát đi các nơi để thu thập manh mối.”

Thời gian trôi đi, tình hình từng bước được tập hợp lại. Người ở quán karaoke cho biết, qua xem tài liệu được tán phát thấy rằng nạn nhân rất giống một nữ phục vụ đã đi khỏi quán này từ nửa năm trước, nhưng không phải tên là Bạch Tiểu Lan mà là Bạch Hiểu Hồng, 21 tuổi, người Hà Nam, hiện tại không biết ở đâu. Nhân viên điều tra hình sự một lần nữa thâm nhập quán karaoke này, tìm được chủ quán là Thường Nguyệt Nga, hỏi kỹ tình hình có liên quan. Thường Nguyệt Nga nhớ lại rồi nói rằng đúng là có một nữ phục vụ tên là Bạch Hiểu Hồng, rất xinh đẹp, lúc đi có đến chào và bảo rằng có người tìm được chỗ ở cho mình rồi.

Theo lý giải của chủ quán Thường Nguyệt Nga thì cô gái này đã được người khác bao nuôi rồi, còn theo phân tích tình hình thì không có cách nào phán đoán được rằng đây có phải là cùng một người hay không, mà xác chết thì đã thối rữa không còn phân biệt được nữa. Lãnh đạo công an thành phố chỉ đạo: một mặt tăng cường lực lượng cảnh sát tìm hiểu những người đàn ông có quan hệ với nạn nhân, một mặt sử dụng biện pháp kỹ thuật, mời chuyên gia xác định xem những dấu vân tay không hoàn chỉnh thu được tại hiện trường có giá trị gì hay không.

Sau nhiều lần xử lý dưới sự chỉ đạo của chuyên gia vân tay, cuối cùng dấu vân tay sót lại ở hiện trường đã có thể sử dụng được. Từ hàng trăm nghìn hồ sơ, cảnh sát tìm ra được một người tên là Tần Nghĩa Đức, 41 tuổi, mười năm trước từng bị kết án 1 năm 6 tháng tù vì tội lưu manh.

Nói theo cách nói của Cao Kiện và Thẩm Kiến Quốc, đây đúng là việc mò kim đáy bể mà thu được kết quả, việc điều tra tưởng đi vào ngõ cụt mà lại thoát ra được.

Hôm sau, qua tìm kiếm ở phòng hộ tịch đã có được thông tin người này hiện đang là tổng giám đốc công ty tư vấn Hồng Vận. Cảnh sát tiến hành bắt giữ với lý do là đối tượng tình nghi quan trọng.

“Ông có biết Bạch Hiểu Hồng không?” Cuộc hỏi cung được tiến hành hai ngày sau đó, cách thức tiến hành là trước tiên làm như không để ý đến ông ta để ông ta không biết đầu đuôi thế nào, đó cũng là một biện pháp gây áp lực tâm lý và tinh thần. Ngoài ra, trong khoảng thời gian này, cảnh sát đẩy nhanh tốc độ công tác thu thập chứng cứ, lấy mẫu máu và dấu giầy, lục soát phòng làm việc của ông ta. Sau khi hoàn thành tất cả những công việc này, đã nắm được chứng cứ: nhóm máu hoàn toàn phù hợp với tinh dịch lấy được trong bao cao su ở hiện trường; một đôi giầy da tìm thấy trong phòng làm việc của ông ta hoàn toàn khớp với hoa văn và đặc trưng của dấu giầy để lại hiện trường. Cao Kiện và các đồng nghiệp tràn đầy tin tưởng vào cuộc thẩm vấn, câu hỏi đầu tiên đã xoáy vào điểm quan trọng, khiến đối phương chỉ biết cúi gằm mặt xuống không biết trả lời thế nào.

Đợi một lúc lâu, thấy ông ta không trả lời, Cao Kiện lại hỏi một câu nữa: “Từ ngày 28 đến 29 tháng 7 ông làm những gì?”

Cao Kiện biết đối phương sẽ không giữ thái độ im lặng như vậy được lâu nên cũng không hỏi tiếp nữa. Anh ta thản nhiên bảo: “Hãy nói đi, lần sau còn như vậy thì chúng tôi nói hộ ông luôn đấy.”

“Khoan đã, cho tôi xin điếu thuốc được không?” Cuối cùng Tần Nghĩa Đức cũng đã lên tiếng.

Cao Kiện mừng thầm, gật đầu bảo: “Được thôi, cho ông uống thêm chút nước nữa.” Anh vừa trả lời vừa đưa mắt ra hiệu cho viên cảnh sát ở bên cạnh đưa cho Tần Nghĩa Đức một điếu thuốc, đồng thời mang cho cả một cốc nước lọc. Anh tự tay châm lửa cho đối phương, mỉm cười bảo: “Anh cứ từ từ mà nói, cố gắng được hưởng khoan hồng!”

“Tôi với Bạch Hiểu Hồng quen nhau ở quán karaoke khoảng hơn nửa năm nay rồi. Lúc đầu, tôi thấy cô ấy rất trẻ trung, xinh đẹp, cư xử nhiệt tình, rất đáng yêu, cô ấy cần tiền nên quan hệ tình cảm với tôi. Về sau tôi mới biết cuộc sống gia đình cô ấy vô cùng khó khăn, để nuôi sống gia đình nên cô ấy buộc phải bán thân, thật sự rất đáng thương. Mấy năm nay tôi kiếm được ít tiền, nghĩ rằng trước đây quá khổ sở, cố sống cố chết lao vào làm việc, tích lũy được chút ít thì cũng nên hưởng thụ. Chính là tiền đã làm hại tôi. Tôi đã rút tiền hết lần này đến lần khác để đưa cho cô ấy. Cô ấy thật sự cần tiền, nên tôi và cô ấy đã lợi dụng lẫn nhau, tôi cần kiểu cuộc sống đó, có ham muốn chiếm hữu cô ấy. Cô ấy rất đẹp, tôi không muốn cô ấy có thêm một người đàn ông nào khác, vì thế bèn bàn bạc thuê căn hộ cho cô ấy ở, và cô ấy đứng tên thuê. Nhưng cô ấy không muốn sử dụng tên thật vì sợ có người phát hiện tìm đến, nên mới dùng tên giả là Bạch Tiểu Lan.”

Tần Nghĩa Đức rít một hơi thuốc, thở dài một tiếng, nói: “Sau đó, chúng tôi sống chung với nhau như vậy, mỗi tháng tôi cho cô ấy hơn hai nghìn nhân dân tệ, cô ấy cũng rất vừa lòng.”

“Cô ấy chết rồi, ông biết không?”

“Biết, là tôi đã giết cô ấy. Nếu không, các ông cũng không tìm đến tôi.”

“Tại sao ông giết cô ấy?”

“Tại vì cô ấy phản bội tôi. Tôi bỏ tiền ra bao cô ấy nhưng cô ấy vẫn không thỏa mãn, ban ngày không có việc gì làm liền giấu tôi đi bắt khách, bị tôi phát hiện ở ngay chính căn phòng ấy. Lần đó tôi phải đến nơi khác làm việc 3 ngày, lúc về đến thẳng chỗ cô ấy ở, thì bắt gặp cô ấy đang phóng đãng với một đứa con trai. Lúc đó tôi rất không vui nên đã cãi nhau với họ, nhưng sau đó nghĩ lại, chắc hẳn người ta cũng phải bỏ tiền ra. Tôi đuổi đứa con trai đi, tát cho Hiểu Hồng 2 cái. Cô ấy bèn nói rằng tôi không phải là người quản lý của cô ấy, cô ấy muốn ngủ cùng với ai thì ngủ! Nhưng cô ấy lại không muốn rời xa tôi, lại nói những lời ngon ngọt. Vì thế chúng tôi thỏa thuận từ sau cô ấy không được ra ngoài tìm người nữa.” Tần Nghĩa Đức uống một ngụm nước, dừng lại một lát.

“Đừng sốt ruột, cứ từ từ nói.”

“Sau đó lại qua một thời gian nữa, hình như là vào buổi tối thứ 7, ngày 29 tháng 7, tôi về sớm hơn một chút, vừa vào cửa liền ngửi thấy có mùi thuốc lá, trong gạt tàn có rất nhiều mẩu thuốc. Cô ấy không hút thuốc, cơn giận trong tôi nổi lên, chắc chắn cô ấy lại tìm đàn ông kiếm tiền rồi. Tôi và cô ấy cãi nhau, cô ấy cắn tôi một cái làm tôi nổi nóng, tôi đã ấn chặt cổ cô ấy xuống mà đánh, một lúc sau thấy cô ấy không động đậy nữa. Tôi sợ cô ấy còn sống thì sẽ đi tố cáo mình, liền rút dây đèn bàn thít cổ cô ấy, trói hai tay cô ấy lại…”