CHƯƠNG 3 NHÀ
Giovanni chạy một mạch về tới nhà. Đó là một ngôi nhà nhỏ nằm trong một con phố vắng vẻ. Cả phố chỉ có ba cánh cửa trổ ra, của cậu là cái bên trái, cạnh đó là một thùng gỗ cũ kỹ trồng đầy bắp cải tím và măng tây, hai ô cửa sổ nhỏ đang che kín rèm.
“Mẹ ơi, con về rồi ạ. Mẹ có đỡ hơn chút nào không?” Giovanni vừa cởi giày vừa hỏi.
“Giovanni đấy à, đi làm mệt lắm phải không? Hôm nay mát mẻ nhỉ, mẹ cũng thấy khá hơn rồi.”
Giovanni bước vào nhà. Mẹ cậu đang nằm trong phòng trong ngay cửa ra vào, bà đang đắp một miếng vải trắng trên đầu. Giovanni mở cửa sổ và thưa:
“Mẹ ơi, con đã mua một ít đường viên. Con định bỏ vào sữa cho mẹ.”
“Ồ, con cứ ăn cơm trước đi. Mẹ hãy còn chưa muốn uống.”
“Mẹ, chị con về lúc nào ạ?”
“Khoảng ba giờ. Chị con đã dọn dẹp nhà cửa rồi đấy.”
“Người ta chưa mang sữa đến cho mẹ à?”
“Hình như chưa thì phải.”
“Để con đi lấy về cho mẹ ạ.”
“Nghỉ ngơi ăn uống một chút đi đã. Chị con có làm món cà chua gì đó, để đằng kia kìa.”
“Con ăn đây ạ.”
Giovanni lấy đĩa cà chua trên bậu cửa sổ, ăn ngấu nghiến với bánh mì.
“Mẹ à, con nghĩ cha sẽ sớm về thôi.”
“Mẹ cũng nghĩ thế. Nhưng tại sao con lại tin vậy?”
“Bởi vì sáng nay báo có viết là việc đánh bắt cá trên phía bắc rất thuận lợi.”
“Nhưng cha con chưa chắc đã đi đánh cá đâu.”
“Chắc là có đấy ạ. Cha không bao giờ làm những việc phi pháp đến nỗi phải vào tù đâu. Cha còn mua và tặng cho trường con một cái mai cua khổng lồ và bộ sừng tuần lộc. Bây giờ chúng vẫn còn treo ở phòng sinh vật đó. Học sinh lớp Sáu khi có giờ học đều được thầy giáo đem đến tận lớp cho xem đấy. Hai năm trước, trong một chuyến tham quan…”
“Cha có hứa là sẽ đem về cho con một chiếc áo khoác bằng da rái cá đúng không?”
“Cũng vì thế mà con bị bạn bè chế giễu suốt đấy.”
“Rằng con bốc phét?”
“Vâng, nhưng Campanella thì không nói gì. Cậu ấy bao giờ cũng nhìn con đầy thông cảm khi cả lớp trêu chọc con.”
“Cha con và cha cậu ấy là bạn thân từ nhỏ đấy, cỡ như các con bây giờ.”
“Ồ, thảo nào cha hay dẫn con tới nhà Campanella chơi. Những lúc ấy thật là vui. Con cũng hay ghé nhà cậu ấy trên đường từ trường về. Campanella có một chiếc tàu hỏa chạy bằng cồn. Khi ghép bảy đường ray vào nhau sẽ tạo một vòng tròn với cột điện và đèn tín hiệu, mỗi khi tàu chạy qua, đèn tín hiệu lại bật sang màu xanh. Có một lần cồn hết chúng con cho dầu hỏa vào, thế là cái nồi hơi bị ám khói đen sì.”
“Thế cơ à?”
“Bây giờ thì mỗi sáng con đều đi giao báo ngang qua đó, nhưng trong nhà yên ắng lắm ạ.”
“Chắc lúc ấy hãy còn sớm lắm mà.”
“Ở đó có con chó tên là Saueru. Cái đuôi nó như cái chổi. Khi con đến lúc nào nó cũng hít hà mừng rỡ và đi theo con đến tận cuối phố. Có lần còn xa hơn nữa cơ. Tối nay mọi người sẽ cùng nhau đi thả lồng đèn trên sông, con đoán là nó cũng được dắt theo.”
“Ừ, tối nay là lễ hội Ngân Hà nhỉ?”
“Vâng ạ, con sẽ tranh thủ đi lấy sữa và tiện ghé xem hội.”
“Con cứ đi đi, nhưng đừng đi xuống sông đấy.
“Vâng ạ, con chỉ đứng ở bờ mà xem thôi. Con đi khoảng một tiếng là về.”
“Chơi lâu một chút cũng được, con đi với Campanella là mẹ yên tâm rồi.”
“Đương nhiên chúng con đi cùng nhau rồi ạ, con đóng cửa sổ giúp mẹ nhé.”
“Ừ, trong phòng cũng đủ mát rồi.”
Giovanni đứng dậy dọn dẹp bát đĩa và túi bánh mì rồi đóng cửa sổ lại. Cậu nhanh nhẹn đi giày và nói: “Khoảng một tiếng rưỡi nữa con về ạ,” rồi biến mất trong bóng tối ngoài đường.