← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 4 ĐÊM HỘI CHÒM NHÂN MÃ

Giovanni chúm môi huýt sáo một bản nhạc buồn, đi xuống con dốc đầy những cây bách đen đúa. Bên sườn dốc có một ngọn đèn đường tỏa ánh sáng bạc rực rỡ. Giovanni sải bước tiến dần tới chỗ ngọn đèn, cái bóng chập chờn của cậu vốn đang trải về phía sau như một con quái vật, đã dần trở nên một bóng đen rõ hơn, cũng vung chân vẫy tay, chuyển tới bước song song bên người cậu.

“Ta là một chiếc đầu tàu mạnh mẽ. Đây là đường dốc nên sẽ đi rất nhanh. Ta sẽ chạy qua cột đèn, rồi cái bóng sẽ như chiếc compa, quay một vòng tròn và đổ về phía trước ta.” Giovanni vừa mơ màng vừa sải những bước dài đến cột đèn, thì bất chợt thằng nhóc cùng lớp Zanelli xuất hiện từ phía bên kia con phố tối om, nó diện chiếc áo cổ nhọn mới tinh.

Ngay khi đi ngang qua nhau, Giovanni vừa định hỏi: “Zanelli đi thả đèn bí trên sông à?” thì Zanelli đã hét toáng lên sau lưng cậu: “Giovanni, cha mang chiếc áo khoác da rái cá tới cho mày kìa.”

Giovanni thấy tim mình lạnh giá, tai cậu như ù đi.

“Mày nói gì hả, Zanelli?” Giovanni cao giọng đáp trả nhưng Zanelli đã lẩn vào ngôi nhà có cây bách trước cửa.

“Tại sao lúc nào Zanelli cũng nói vậy trong khi mình chẳng trêu chọc gì nó cả. Đồ hèn, chui lủi như chuột. Lý do duy nhất để nó thường xuyên lải nhải như vậy chính thị nó là một thằng ngốc!” Giovanni nghĩ ngợi linh tinh, cậu băng qua dãy phố có đèn sáng lung linh và những hàng cây được trang trí đẹp đẽ. Ánh đèn nê-on của hiệu bán đồng hồ sáng choang, có hình một con chim cú với con mắt làm bằng đá màu đỏ, cứ một giây lại đảo mắt một lần. Phía trên cái đĩa thủy tinh dày màu xanh nước biển là những viên đá quý chầm chậm xoay quanh như thể những ngôi sao. Phía bên kia có một con nhân mã bằng đồng cũng chầm chậm tiến tới. Và chính giữa là một tấm tinh đồ hình tròn, màu đen được trang trí bởi những lá măng tây màu xanh.

Giovanni ngơ ngẩn thất thần, chăm chú nhìn tấm tinh đồ. Nó nhỏ hơn tấm tinh đồ cậu được xem trên lớp học, nhưng khi điều chỉnh thời gian, thì bầu trời sao như ngoài thực tế liền hiện ra trong cái đĩa hình oval. Hơn nữa, Ngân Hà vắt từ đầu tới cuối tinh đồ như một dải lụa trắng giữa nền trời, phía dưới, tựa có sương khói mịt mờ phun lên như vừa trải qua một vụ nổ. Phía sau nó là một chiếc kính viễn vọng nhỏ ba chân hiện ra dưới ánh đèn vàng. Bức tường phía sau có treo một tấm tinh đồ lớn, trên đó, các chòm sao được biểu thị bằng những hình ảnh lạ lùng, những con thú, con rắn, cá hay những cái chai.

“Lẽ nào bầu trời đầy ắp những con Bọ cạp và Dũng sĩ? Mình thật sự muốn du hành vào đó để chiêm ngưỡng!” Ý nghĩ ấy thoáng lướt qua đầu Giovanni, cậu ngơ ngẩn không dứt đi được.

Thế rồi đột nhiên nhớ tới món sữa của mẹ, Giovanni vội rời khỏi hiệu đồng hồ. Tuy chiếc áo khoác ngoài chật chội, cậu vẫn hiên ngang ưỡn ngực, vung tay nhấc chân bước trên đường phố.

Không khí trong lành như dòng nước mát ngập tràn những con đường, những cửa hiệu. Tất cả các ngọn đèn đường đều được bao quanh bởi cành lá tươi xanh của linh sam và sồi. Trước cổng công ty Điện lực, sáu cây ngô đồng Pháp có gắn chi chít những bóng đèn nhỏ, khiến người ta liên tưởng tới vương quốc của Mỹ nhân ngư. Đám con nít xúng xính trong những bộ kimono mới tinh còn nguyên nếp gấp, miệng huýt sáo bài Lãng du Ngân Hà [1] , rồi hét toáng lên “Sao Nhân mã, hãy nhỏ xuống những giọt sương”. Chúng vừa chạy vừa đốt những cây pháo hoa tỏa ra những đốm lửa magiê xanh, nom chúng chơi đùa thật thú vị.

Nhưng tâm trí Giovanni lại đang lạc tít tận đẩu đâu, không hòa cùng chúng bạn, cậu cắm đầu vội bước tới hiệu bán sữa. Thế rồi không biết từ lúc nào, Giovanni đã ra tới rìa thị trấn, nơi có những rặng bạch dương cao vút tận bầu trời đêm đầy sao. Bước qua cánh cổng màu đen của cửa hiệu sữa, đứng trước căn phòng bếp nồng nực mùi bò, Giovanni ngả mũ và lên tiếng: “Xin chào, có ai đây không ạ?”

Dường như không có ai trong nhà cả. Giovanni đứng đó và gọi tiếp: “Xin lỗi, trong nhà có ai không?”

Một hồi sau, một bà lão mới xuất hiện như thể đang có chỗ nào khó chịu trong người và lầm bầm hỏi cậu cần gì.

“Ồ, hôm nay cháu chưa nhận được sữa, vì vậy cháu tới để lấy sữa ạ.” Giovanni cao giọng nói.

“Bà không biết, bây giờ chẳng ai có nhà cả. Ngày mai cháu quay lại nhé!” Bà lão xoa xoa mí mắt tấy đỏ trả lời cậu.

“Nhưng mẹ cháu đang ốm, tối nay mà không có sữa thì không được đâu ạ.”

“Vậy thì lát nữa quay lại nhé.” Bà lão nói rồi quay vào.

“Vâng, cảm ơn bà ạ.” Giovanni cúi chào và ra về.

Khi vừa tới ngã tư, chuẩn bị rẽ qua phố khác, cậu thấy trước cửa tiệm tạp hóa hướng về phía cây cầu xuất hiện sáu, bảy đứa nhóc trạc tuổi cậu. Những cái bóng đen đèn hòa cùng áo sơ mi trắng, mỗi đứa cầm một chiếc đèn lồng quả bí, miệng huýt sáo cười vang. Giovanni nhận ra tất cả đều là bạn học cùng lớp, cậu định quay người bỏ đi, nhưng nghĩ thế nào lại đi về cùng hướng bọn nhóc.

“Các cậu ra sông đấy à?” Giovanni vừa định hỏi nhưng chưa kịp thốt ra thì Zanelli đã hét lên: “Giovanni, chiếc áo khoác da rái cá của mày kìa.”

“Giovanni, chiếc áo khoác da rái cá của mày kìa”. Ngay lập tức cả bọn đồng thanh hùa theo. Giovanni đỏ bừng cả mặt, cậu chẳng biết phải làm thế nào. Vừa định bỏ đi thì cậu chợt nhận ra Campanella cũng trong số đó. Cậu ta tỏ vẻ thông cảm, chỉ hơi mỉm cười và im lặng, nhìn Giovanni như chẳng hề tức giận.

Giovanni cố gắng lảng tránh ánh mắt của bạn mình và bỏ đi. Ngay sau khi cậu vừa bước qua cái bóng cao lớn của Campanella, bọn trẻ lại tiếp tục huýt sáo vang lừng. Giovanni đã bước tới góc phố, cậu quay cổ nhìn lại và thấy Zanelli cũng đang ngoái đầu. Campanella bấy giờ đã tới cây cầu, cậu ta vừa đi vừa huýt sáo. Giovanni chợt thấy lòng mình buồn vô hạn, cậu im lặng và vụt bỏ chạy, bỏ lại sau lưng đám nhóc đang nắm lấy tai, vừa nhảy lò cò vừa hú “wow, wow”. Chúng khoái trá khi thấy bộ dạng tất tả của cậu bé.

Chẳng bao lâu, Giovanni đã chạy đến một ngọn đồi chìm trong bóng tối im lìm.