- 5 - Ngày đầu tiên, tại Oslo
Từ quán bia ở bến du thuyền Ljan, Mateo nhìn về phía đảo Malmö. Anh thấy lo. Một việc hiếm hoi, nỗi lo này lồ lộ trên mặt anh.
- Cậu nên tránh khu trung tâm thành phố trong vài ngày. Nếu tôi là gã tay chân của Baron, tôi sẽ khuấy trời đảo đất để tìm cho được cái cô “phóng viên” đã rình rập ông chủ mình và gã Vickersen kia. Khi thấy rằng cô ta không hề tồn tại, tôi sẽ lại càng cảnh giác hơn.
- Thế nếu là cái gã đã rút súng ra, cậu sẽ làm gì sau đó? Ekaterina hỏi với giọng uể oải.
- Tôi sẽ thử xác định danh tính cô ta. Chúng ta hãy hy vọng là bộ phận an ninh sẽ không chuyển cho họ dữ liệu các camera giám sát của trung tâm thương mại. Nhưng trong quá trình chạy trốn, nhất định cậu đã lướt qua một ngân hàng hay một cơ quan nào đó có trang bị camera giám sát. Không một bước chân nào băng qua một thành phố lớn lại không bị ghi hình, và đứng trước vài nghìn krone, một nhân viên không mấy tận tâm có thể sẽ dễ thương lượng hơn nhân viên an ninh của Paleet.
Ekaterina nghĩ lại vố chơi khăm mà cô dành cho gã tay chân của Baron. Gã có lý do chính đáng để yêu cầu xem lại bản ghi camera giám sát: chứng minh rằng gã không hề lấy cắp chiếc khăn quàng. Rồi sau đó, rời khỏi Paleet với một ảnh chụp màn hình có lẽ chỉ là chuyện thủ tục. và hắn sẽ tìm được ở các chốn theo phái cực hữu vô số hacker tình nguyện lục tung các máy chủ ở Na Uy để nhận dạng cô.
Việc gì phải bấn loạn lên như vậy. Cô đâu còn giống gì cái thời niên thiếu nhẵn mặt ở vài đồn cảnh sát trong thành phố. Và nếu có kẻ đột nhập được máy chủ của ngân hàng nơi cô mở tài khoản, của hệ thống giao thông công cộng hay của khoa Luật nơi cô đang giảng dạy, thì cũng rất ít khả năng phần mềm nhận diện khuôn mặt thiết lập được mối tương đồng giữa những bức ảnh căn cước cô cung cấp với khuôn mặt thật của cô. Khi cô đứng tạo dáng trước một máy chụp hình tự động, mái tóc cô lúc thì vàng hoe, khi lại nâu, chưa bao giờ là màu tóc thật, và cô luôn ngậm bông trong miệng để đẩy hai gò má cao lên. Đã có lần một nhân viên an ninh bám chằng chằng hơn cả bọ chó trước ảnh chân dung của cô, nhưng cái vẻ ngây ngô của cô khi nói: “À thì chính là tôi mà, dù sao tôi cũng chẳng thay đổi đến thế sau có nửa năm, hay là vì tôi dùng thuốc nhỉ?” luôn giúp cô trót lọt.
Tuy vậy, cứ động đến chuyện ẩn danh của các thành viên trong Hội thì Mateo như phát cuồng. Cô đừng hòng chia sẻ cùng anh các mối lo của mình, dù có căn cứ hay không. Anh có thể sẽ khiến cô bị loại khỏi Hội 9. Mối đe dọa mà cô còn e sợ hơn cả việc bị một gã vệ sĩ cầm vũ khí rượt đuổi.
- Cậu im lặng thế, cậu đang nghĩ gì vậy?
- Tôi là người duy nhất mà cậu từng gặp sao?
- Tôi từng ăn tối ở nhà hàng của Diego, cách đây lâu rồi, nhưng với cậu ấy, tôi chỉ là một thực khách như bao người khác.
Ekaterina không hỏi xem Diego trông ra sao. Mateo sẽ không trả lời cô. Nhưng cô vừa biết được một điều rằng Diego là chủ một nhà hàng.
- Thế còn Cordelia, cậu có biết cậu ấy làm nghề gì không?
- Còn cậu?
- Nực cười thật, cậu cư xử cứ như thể cậu ở trên bọn tôi. Nếu Diego không biết cậu là ai, làm sao cậu lại biết cậu ấy được?
- Cứ cho đó là một sự tình cờ may mắn đi.
- Đấy không phải câu trả lời... Cậu tự coi mình là sếp của bọn tôi à?
- Từ khi chúng ta hành động cùng nhau, có khi nào tôi khiến cậu có cảm giác tôi đặt mình ở trên ư?
Ekaterina chịu đựng ánh mắt đằng đằng sát khí của Mateo. Không khí căng thẳng hiện ró mồn một khiến ông chủ quán bia thấy lo và hỏi họ, từ trong quầy, xem mọi việc có ổn không. Mateo xua tay trấn an ông.
- Cậu thấy không, anh thở dài, ngay cả ở những nơi vô danh nhất, vẫn luôn có ai đó quan sát cậu. Nhạc trưởng không ra lệnh cho các nhạc công của ông ta, người đó phối hợp các bản dàn bè.
- Nhưng người đó vẫn điều khiển, Ekaterina nói tiếp, và chính cậu cũng đã nói các nhạc công “của ông ta” đấy thôi. Tuy nhiên, sở dĩ chúng ta là những kẻ chúng ta đang là, thì đấy là để đấu tranh chống lại sự chuyên chế của những ông chủ dù lớn dù nhỏ.
- Nếu cậu nghĩ về tôi như vậy thì thật nực cười và thật khiến người ta tổn thương.
- Tôi chỉ tự hỏi về sự xuất hiện của cậu sáng nay. Mưa thì cũng phải chịu.
- Cậu khó mà trách tôi chuyện đó, tôi đã báo tin cho cậu. Tôi chỉ nói một lần thôi nhé, Ekaterina, Hội chúng ta không có ông chủ, nhưng tôi thừa nhận mình là người liên kết tạo hội, Mateo thổ lộ.
Tiết lộ này khiến Ekaterina câm lặng. Người liên kết hay kẻ khởi xướng? Câu hỏi này đối với cô hết sức quan trọng. Hội là gia đình duy nhất của cô, cái gia đình mà cô tìm thấy sau bao năm sống vất vưởng. Nghề giáo viên hẳn đã định hình nên con người cô; ở khía cạnh xã hội. Nhưng con người thật của Ekaterina bộc lộ trong những hoạt động ngầm mà cô đang làm, cô tìm thấy ở đó ý nghĩa cuộc đời mình; như thể thế giới thật sự của Alice nằm ở mặt bên kia của tấm gương.
- Cứ cho là vậy đi, cô nói tiếp. Ai là người đầu tiên được chiêu mộ? Và cậu gán cho tôi số thứ tự bao nhiêu?
- Cậu nhầm to rồi. Tôi chưa bao giờ nói với cậu rằng tôi là kẻ rủ rê, mà là người liên kết, và chỉ trong một thời gian. Chúng ta có chín người, vốn đã kết nối với nhau từ trước khi nhận ra điều đó, chúng ta chia sẻ các giá trị giống nhau, các mục đích giống nhau, các quy tắc ứng xử giống nhau. Chúng ta tấn công cùng mục tiêu và lạ làm sao, với cùng cách thức. Đến hôm nay, mỗi người đều có kỹ năng riêng, biệt tài riêng. Chúng ta áp dụng những quy tắc an ninh dù không ai áp đặt nhưng lại là hiển nhiên với chúng ta, chúng ta là đồng minh, là bạn ảo, đúng như vậy, nhưng cũng là chiến hữu thật sự. Không ai trong chúng ta mang số hiệu nào, điều đó sẽ đi ngược với nguyên tắc chung. Một ngôi sao thì không có cánh nào là cánh đầu tiên.
- Những cánh sao..., Ekaterina tiếp tục. Tôi rất thích hình ảnh đó, nó rất hợp với chúng ta. Cậu rất có khiếu ví von đấy, Mateo ạ.
- Cảm ơn vì lời khen.
- Cậu có thấy lo cho Maya không?
- Nếu không thì tôi đã chẳng nói với cậu về việc đó.
- Chắc là cậu ấy đang ở một nơi hẻo lánh nào đó, nơi phương tiện liên lạc không được ổn định. Năm ngoái, khi cậu ấy đi Tajikistan, suốt tám ngày liền tôi không có tin tức gì từ cậu ấy, cũng thế khi cậu ấy di chuyển bằng...
- Tôi không lo gì về các chuyến du lịch của cậu ấy, mà tôi lo vì ẩn ý trong tin nhắn của cậu ấy. Và điều cậu vừa cho tôi biết không khiến tôi bớt lo.
Mateo đảo mắt khi nói ra những lời này. Như thể anh đang kiềm chế những điều khác quan trọng hơn.
- Cậu đang giấu tôi điều gì phải không? Ekaterina vừa đặt tay lên tay anh vừa hỏi.
Dù cử chỉ đồng cảm này khiến Mateo ngạc nhiên, anh vẫn không động đậy bàn tay.
- Mấy pha chúng ta vừa làm không phải không có nguy cơ, nhưng những tay như Baron thật sự rất nguy hiểm, sáng nay cậu đã được kiểm chứng điều đó rồi đấy.
- Nguy hiểm hơn bọn buôn người mà chúng ta tấn công hồi năm ngoái, hay nguy hiểm hơn tên độc tài Nam Mỹ mà chúng ta đã tóm được các tài khoản ngân hàng mở ở Mỹ? Cậu còn nhớ lúc tờ The New York Times cho đăng tài liệu của Hội, cả bọn đã phải lặn mất tăm trên mạng suốt ba tuần liền. Hồi ấy, tôi thấy mật vụ và nhân viên CIA ở khắp nơi. Và cuối cùng thì... ta vẫn chẳng vương chút ưu phiền.
Lần này, Mateo rút tay anh ra trước khi trả lời cô.
- Ý nghĩ sẽ có người gí súng vào đầu cậu vượt quá xa mọi điều tôi có thể ngờ tới.
- Nhất trí, cô nhượng bộ, tôi sẽ tránh lảng vảng quanh khách sạn cậu trú, xin hứa.
- Thậm chí, có lẽ cậu nên rời khỏi Oslo vài ngày, vừa là có thời gian để chúng ta nhìn mọi việc sáng tỏ hơn.
- Để đi đâu được? Công việc của tôi không cho phép tôi thích đi du lịch lúc nào thì đi và tôi còn một cục nợ phải giải mã. Cậu cả nghĩ quá, Mateo ạ. Tay vệ sĩ của Baron chắc chắn còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm thay vì đi tìm xem kẻ nào đang rình mò Vickersen. Chỉ một vài ngày nữa thôi, ông chủ gã sẽ cuốn gói sang những vùng trời khác để biến những nơi đó thành địa ngục, và chúng ta sẽ muốn biết địa điểm diễn ra cuộc hẹn tiếp theo của y, và nhất là gặp ai.
- Phần mềm do thám của tôi sẽ báo tin cho chúng ta khi tới thời điểm.
- Tôi tưởng cần phải ở khoảng cách tương đối thì mới kích hoạt được nó.
- Chính xác, tôi ngủ ở cùng khách sạn với y và chúng ta đã chiếm quyền điều khiển mạng Wi-Fi. Mà tôi thì chưa bị phát hiện!
- Ngoài đời cậu có ai chưa?
- Sao cậu lại hỏi thế? Mateo ngạc nhiên.
- Vì phụ nữ thường chóng chán những anh chàng lúc nào cũng muốn mình phải đúng.
- Cũng như đàn ông thường chóng chán những cô nàng luôn phán xét họ chẳng vì cái gì?
Ekaterina mỉm cười, Mateo trả treo chẳng kém. Anh đứng dậy đi thanh toán hóa đơn, bằng tiền mặt, và bảo cô đi theo.
Họ men theo bờ vịnh. Trước khi chia tay nhau, Mateo hẹn gặp cô vào hôm sau. Cùng giờ, cùng địa điểm. Từ giờ tới lúc ấy, hẳn cô đã giải mã xong những thông tin lấy được từ điện thoại di động của Baron.
- Tất cả thành viên trong Hội đều biết nhau chứ?
- Không, chúng tôi trao đổi thông tin trên các diễn đàn mạng để chuẩn bị cho các vụ tấn công, đôi khi hành động nhiều người, nhưng chưa bao giờ tất cả cùng hành động, như tôi đã nói với anh rồi đấy. Nếu cơ cấu tổ chức các đội thay đổi, không ai có thể huênh hoang rằng mình đã làm việc với toàn Hội. Chúng tôi gắn bó với nhau bằng một tình bạn đặc biệt, rất gần gũi, tò mò về nhau nhưng lại không biết nhiều điều về những người khác.
- Ví dụ như thế nào?
- Danh tính kép của Vitalik là một ví dụ, hoặc còn nữa, Cordelia và Diego là hai chị em... và một thỏa ước trói buộc họ với nhau còn chặt hơn là quan hệ máu mủ.