← Quay lại trang sách

Ông thầy tiên tri Và-Gió biết tương tư

Cậu thư sinh nọ đi học được ba năm, xin phép thầy trở về quê thăm nhà.

Thầy học của cậu rất giỏi về kinh sử và giỏi về môn tiên tri.

Biết rằng trên đường về quê có nhiều tai nạn, thầy học bèn căn dặn:

- Con hãy phòng thân. Nhớ mấy điều thầy răn.

- Thưa thầy, điều gì?

- Một là đừng vô chùa, hai là đừng xức dầu thơm, ba là đừng đuổi gà, bốn là... “Không ba, không bốn, không sáu...”

Cậu học trò ngạc nhiên, nhưng thầy không chịu giải nghĩa, hôm sau cậu lên đường...

Chiều đến, một trận giông to nổi lên, mưa rơi như thác đổ. Chợt nhìn thấy bên đường có ngôi chùa xưa, cậu muốn ghé vào nhưng sực nhớ lời thầy dặn. “Đừng vô chùa”, cậu ráng đứng ngoài sân dầm mưa.

Chập lâu, gió thổi quá mạnh, ngôi chùa sụp đổ tan tành.

Về đến nhà cậu hết sức mừng rỡ khi gặp được vợ con. Nhưng ở nhà cô vợ cậu ta lén tư tình với người thanh niên khác. Gã nọ bàn với cô:

- Được tối nay tôi giết nó. Cứ mua dầu thơm, bảo chồng cô gội và xức dầu. Chừng nửa đêm, tôi cạy cửa vào nhắm theo mùi thơm ấy mà giết...

Cô vợ trắc nết tuân lời của tình nhân, mua dầu thơm về, bảo chồng nên xức vào đầu tóc.

Nhớ lời thầy dặn, cậu học trò trả lời:

- Không đâu. Tôi không muốn chưng diện.

Vì tiếc của, cô vợ đem tất cả dầu thơm ấy xức vào đầu mình.

Đêm đến, cậu tình nhân ra tay thi hành thủ đoạn, nhắm theo hướng của dầu thơm mà tiến tới. Cậu chém mạnh. Cô vợ rú lên. Cậu tình nhân mới biết rằng mình đã giết lầm nên chạy trốn. Xóm giềng chạy tới. Cậu ngồi khóc lóc bên tử thi của vợ, cho rằng có kẻ lạ mặt vào đây ám sát. Dân làng không tin nên trói cậu lại, giải đến ngục thất của quan huyện.

Trong thời hạn bị điều tra, cậu học trò được quan giám ngục giao cho nhiệm vụ phơi lúa. Cậu làm việc sốt sắng. Gà ở lối xóm chạy lại ăn phá quấy nhiễu nhưng nhớ lời thầy dặn, cậu không đuổi.

Quan giám ngục hỏi:

- Tại sao mi không đuổi gà? Nói mau?

Cậu bèn thuật lại hết đầu đuôi và kêu oan. Ông giám ngục nói:

- Đâu mi nhắc lại cho ta nghe lời dặn của thầy.

- Dạ, thầy dặn đừng vô chùa, đừng xức dầu thơm, đừng đuổi gà và một câu nữa khó hiểu quá.

- Cứ nói.

- Dạ... Không ba, không bốn, không sáu.

Quan giám ngục nói:

- Không ba, không bốn, không sáu... tức là năm, thì tên sát nhân là đứa thứ năm trong gia đình hoặc là tên Năm. Để ta xét hỏi dân làng.

Sau cuộc điều tra, tên Năm nhận tội sát nhân và nhờ vậy cậu học trò được tha bổng.

Gió biết tương tư

Nơi cánh rừng kia có một cây sồi cao lớn đã gần trăm tuổi, mỗi ngày gió chạy vào rừng làm bạn với cây sồi. Gió thổi vào cây sồi làm cành lá reo lên lao xao như ca nhạc, ngày nào đôi bạn này cũng ca hát như thế để làm vui cho khu rừng quạnh quẽ.

Ở gần khu rừng có lão tiều phu, ngày ngày thường đánh chén ca hát nghêu ngao. Bữa nọ, có lệnh vua truyền xuống bảo lão phải đốn cây sồi để lấy gỗ cất nhà. Lão không đốn, lại tâu với vua rằng:

- Gỗ sồi không tốt, nếu muốn xây cung điện thì nên đốn gỗ trầm hương.

Vua cho là phải, không đốn cây sồi.

Cảm ơn lão tiều phu, cây sồi liền kêu lão bảo rằng:

- Ông cứu tôi khỏi chết, tôi xin đền ơn ông. Nguyên trước đây có nhà phú hộ đem chôn dưới gốc tôi một hũ vàng, tôi giữ kín sự bí mật không hề tiết lộ với ai. Từ ngày ấy đến nay đã 30 năm rồi không thấy chủ hũ vàng trở lại, vậy vật đó về phần tôi nay xin biếu ông vậy.

Được cả hũ vàng, lão tiều phu trở nên giàu có, ăn xài thoải mái, lại cưới hầu thiếp và xây nhà cửa.

Thấy cây sồi to lớn, tốt tươi, lão tiều phu bèn bảo thợ rìu hạ xuống làm kèo cửa sổ.

Cây sồi bị hạ xuống, khu rừng vắng mất bóng cây cao, vài ngày sau gió chạy vào rừng, thấy mất người bạn sồi thì buồn rầu vô hạn, vi vu qua các nẻo tìm kiếm người bạn già. Một ngày kia gió lạc đến nhà lão tiều phu (bây giờ trở nên nhà phú hộ) đứng ngoài cửa sổ than van. Thình lình, gió nghe tiếng thì thào:

- Này bạn gió của tôi ơi, mình chia cách nhau đã lâu bây giờ mới gặp, thật đáng buồn quá nhỉ.

Gió dáo dác kiếm tìm. Tiếng thì thào lại vẳng lên:

- Bạn đang đứng sát tôi đây, ơ bạn không nhìn ra sồi cũng phải. Thân tôi đã bị lão già cưa ra từng mảnh, bào giũa làm thành cửa sổ rồi.

Gió nhìn lại buồn buồn đáp:

- Vậy ư? Nào tôi có biết. Thật đáng trách cho lão già đã chia rẽ chúng ta lại còn cưa bác ra từng mảnh. Tôi phải báo thù...

Gió trở nên giận dữ, hỏi cây sồi lão già ở đâu. Sồi cho biết rằng lão đã ra kinh thành bằng thuyền từ mấy hôm trước chưa về.

Gió càng nổi cơn thịnh nộ, từ giã cây sồi, rồi chạy tìm các bạn bốn phương, hợp lại thành trận cuồng phong ở trên sông, đợi lão già trở về nhận chìm cả người.

Báo thù xong, gió lại buồn vì bạn sồi không còn bao giờ trở lại rừng hoang nữa; ngày ngày gió thường nhớ tương tư đến bên cửa sổ cất tiếng vi vu cùng người bạn già than thở.

Về sau nhưng đôi nhân tình thương nhớ nhau cũng thường trông mây nhắn gió để gởi tới nhau những tiếng lòng thổn thức tương tư.