Chương 5
Ngôi nhà trọ nằm dưới chân núi, ngay cạnh đường mòn. Ngôi nhà ẩm thấp và rêu mốc.
Chủ nhân là một người đàn bà chừng năm mươi tuổi, trông nhanh nhẹn và khỏe mạnh.
“Cuối cùng cậu đã xuống kịp trước khi trời tối.”
Ba mỉm cười bảo:
“Cho chúng cháu một phòng lớn nhất.”
Hai mươi năm qua Ba vẫn nhớ câu nói ấy, anh mong chờ ngày trở lại cái nơi anh đã từng ở cùng cô. Hôm đó, trời trong nhưng đêm có một cơn mưa rất lớn, cơn mưa khiến anh sửng sốt. Một đêm mưa ở bìa rừng làm anh nhói đau mỗi khi nhớ đến nó.
Bà chủ nhà dẫn hai người lên gác, căn phòng bên trái lớn nhất. Một giường đôi rộng rãi, cửa sổ quay hướng núi với những chấn song bằng gỗ. Sau đó dọn cho Ba và cô gái một bữa tối rất ngon. Thịt chân giò luộc chấm với mắm thượng hạng dầm ớt, măng rừng và một con cá suối rán rất khéo, vàng và mềm.
Ba lặng lẽ ăn, anh gắp cho Cầm miếng cá và chấm vào bát mắm ớt. Cô gái xuýt xoa vị cay của ớt. Ba nhìn cô cười hiền và lúc ấy anh vẫn đang ngỡ ngàng không hiểu bằng cách nào anh đã gặp được cô.
Bà chủ cẩn thận đưa ra một chai rượu và hai cái ly. Bà bảo rượu bà tự nấu, măng hái trong rừng, cá bắt ở suối, chỉ có thịt chân giò là mua cách đó không xa. Toàn những thực phẩm địa phương.
Ba nhấc chai rượu nhỏ lên nhìn ngắm, anh mở nắp chai và đưa lên mũi, hương rượu nồng đậm. Anh bảo với Cầm:
“Em uống với anh một ly nhé?”
“Em không uống rượu đâu.”
“Hôm nay ngoại lệ đi. Khung cảnh yên bình dễ chịu thế này mà.”
Cầm nắm lấy cổ tay Ba như lúc ở trên rừng.
“Vậy thì anh rót đi, em sẽ uống với anh.”
Ba cẩn thận rót rượu ra hai cái ly. Cô uống, mắt vẫn không rời anh.
“Rượu có ngon không?”
“Ngon ạ.”
“Em biết uống rượu đâu mà đánh giá.”
“Nhưng em biết thế nào là rượu ngon.”
Ba uống rượu và ăn chậm rãi. Rượu tự nấu, thơm và rất dịu. Những món bình dị trong không gian khác thường và một cô gái xa lạ anh vừa mới quen ngồi đồi diện làm anh thấy đặc biệt ấn tượng.
“Anh đã có vợ chưa?”
“Chưa. Nhưng yêu thì đã từng...”
Cầm uống cùng Ba hai ly rượu, mặt cô hồng hồng. Chốc chốc cô lại gắp một miếng đặt vào bát Ba.
Ba để cửa sổ mở, gió bên ngoài ùa vào. Anh nghe thấy âm thanh vi vút từ trên cao dội xuống, không phải tiếng của thác nước. Tiếng thác nước không giống như thế...
Bữa ăn tối kết thúc, Cầm tỏ ý muốn giúp dọn dẹp nhưng bà chủ nhà từ chối. Bà khuyên hai người nên tranh thủ thời gian ngắm cảnh. Đêm ở rừng rất lạ và đẹp.
Ngôi nhà trọ rất gần rừng, nói đúng hơn là nó vẫn thuộc về rừng, thực tế, người ta đã phát rộng một khoảng rừng rồi dựng nhà ở đấy. Buổi tối, điện yếu, ánh sáng lờ mờ, cảm giác chỉ cần nhoài qua cửa sổ là chạm tới rừng.
Ba và cô gái đứng tựa vào cửa sổ, cả hai đều nhìn ra khoảng tối ở trước mặt. Bàn tay Ba chạm tay cô gái, cô để yên và nhìn ngắm trời đêm. Không có sao hay trăng, bóng tối mịt mùng bao phủ.
“Ta nói về cái bản thảo của em nhé, em viết về những người bị mất quá khứ, điều đó thật đáng sợ.”
“Chắc anh chưa rơi vào trạng thái đó bao giờ?”
“Chưa, còn em?”
“Cho phép em không trả lời câu hỏi này nhé.”
“Nhưng cách em viết, anh thấy những dòng chữ có một ma lực khủng khiếp. Cứ đọc được vài trang là anh phải dừng vì không chịu nổi.”
Đến lượt cô gái xiết lấy tay anh. Ba nghe thấy tiếng vi vút rất gần, anh muốn hỏi nhưng lại thôi. Một bí ẩn không giải thích nổi về nguồn gốc. Âm thanh đó cứ lướt qua tai anh.
“À, ừ... Em... em đã từng với người con trai nào chưa?”
Cô gái khe khẽ lắc đầu.
Một chút thất vọng, Ba định rút tay lại nhưng hình như cô gái đã đọc được suy nghĩ của anh. Cô giữ chặt tay anh. Giọng cô mơ hồ như gió thoảng.
“Điều ấy quan trọng đến thế sao?”
“Không, tất nhiên là không quan trọng...”
“Thôi nghỉ ngơi đi em, ngủ sớm nhé.”
“Vậy... em nằm ở phía trong ạ...”
Cô gái thay quần áo và nằm ở phía trong. Ba nằm bên ngoài và tính khoảng cách an toàn. Ba vừa nghĩ đến đó thì đã thấy cô gái chạm vào tay anh, đầu cô xích tới rất gần, miệng cô gần như sát tai anh...
“Anh sợ không?”
“Không.”
“Anh không phải chịu trách nhiệm về em đâu...”
Cô gái cầm tay anh đặt lên ngực. Ba không cưỡng lại được ham muốn trỗi dậy. Không phải anh sợ trách nhiệm hay nghĩa vụ mà là một thứ lớn hơn, mơ hồ... Như một sợi dây sẽ gắn chặt cuộc đời anh vào đấy và không thể dứt ra.
Ba đi vào cô, khó nhọc. Cầm cong người vì đau nhưng rất nhanh cô thả lỏng người để anh khỏi mất hứng. Cô thì thầm vào tai anh:
“Anh thấy không, em nói thật.”
“Ừ, anh biết rồi...”
Và anh thấy người nhẹ bẫng, mông lung như rơi vào một miền ảo giác. Bầu trời đêm đen kịt bỗng nứt ra một vầng trăng rạng rỡ, không dấu hiệu, không báo trước. Ánh trăng chiếu lên thân thể trắng ngần của cô gái. Một thứ gì đó như cuộc chinh phục xuất hiện. Ba nhẩn nha rồi khi không thể chịu thêm được nữa, anh rùng mình phun trào, tiếng vi vút như gió ập đến. Những con bướm to bằng hai bàn tay lao qua các chấn song vào phòng. Chúng đập cánh cuồng loạn trong một vũ điệu hoang dã và tối tăm của núi rừng.
Ba vẫn luôn nhớ rõ cảnh tượng ấy.