← Quay lại trang sách

Chương 6

B khóa trái cửa để làm việc, anh đọc chậm nhưng không yên được. Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Anh quyết định không mở cửa, điện thoại đã tắt, không ai làm phiền được anh.

B đọc bản thảo nhưng tai anh vẫn nghe ngóng, anh chờ tiếng bước chân rời đi, không hề. Hình như ai đó vẫn đứng đợi ngoài cửa.

Đúng ba phút sau lại có tiếng gõ cửa. Tiếng gõ mạnh hơn, nhẫn nại và kiên quyết. Anh hỏi vọng ra:

“Ai đó?”

Không có tiếng trả lời và một khoảng lặng bao trùm, có vẻ người đứng ngoài kia đang thi gan với anh.

“Ai ở ngoài đó?” B nói to lên sau khi nghe thấy tiếng gõ lần nữa.

“Là tôi đây.”

“Là ai?”

“Mạo đây.”

B đứng phắt dậy, lao ra cửa. Tiếng chìa khóa tra vào ổ bật đánh cách một cái. Trước mặt anh là Mạo, một chồng bản thảo đang ở trên tay anh ta.

“Sao anh lì lợm thế hả trời,” B lớn tiếng, “anh cứ đứng trước cửa phòng tôi làm gì?”

Người đồng nghiệp hơi bối rối, anh ta nhìn khắp phòng, giọng hơi xao động.

“Tôi biết anh đang ở trong phòng, tại sao anh không mở cửa?”

“Tôi đang làm việc, tôi muốn được yên tĩnh.”

“Nhưng anh biết có người bên ngoài, tôi sợ anh đang làm điều gì đó...”

Mắt B trợn trừng và người đồng nghiệp hoảng sợ, hơi cúi đầu xuống.

B ra hiệu cho anh ta vào phòng. Anh bước gần cái tủ, lấy hai cái ly và chai rượu, rót rồi đẩy đến trước mặt người đồng nghiệp.

“Mời anh,” B nói, “tôi không sao đâu. Dù sao cũng cảm ơn anh đã quan tâm. Có việc gì thì nói đi.”

“Không có gì cả,” Mạo dường như vẫn còn xao động. “Tôi không uống rượu, tôi chỉ muốn trao đổi với anh đôi chút về những bản thảo tôi mới nhận được. Tôi muốn cùng anh thẩm định.”

“Thế à?” B hờ hững.

“Anh đừng chế giễu,” người đồng nghiệp vẫn nhẹ nhàng, “dù sao anh cũng nhiều kinh nghiệm và tôi muốn tham khảo ý kiến anh. Bản thảo này rất lạ.”

Anh ta đặt tập bản thảo trước mặt B. Anh đón lấy, chỉ cần liếc qua anh đã biết nó giống hệt bản thảo anh đang đọc.

“Sao lại thế nhỉ?” B lắc đầu. “Tôi cũng nhận được bản thảo y như thế này. Hay là người ta đã sao ra và gửi đến cho cả anh và tôi.”

Người đồng nghiệp hơi lúng túng.

“Dạo này tôi không được khỏe, lại thường mất ngủ, đọc những thứ thế này khiến tôi hoang mang lắm.”

“Thế à,” B cười phá lên, “tốt nhất anh lấy vợ đi, anh quá tuổi lâu rồi.”

“Thế anh thì sao, sao anh lại khuyên tôi?”

B nhìn người đồng nghiệp.

“Tôi khác anh.”

Mạo kể cho B nghe tâm trạng của mình những ngày gần đây. Anh ta lo sợ, đúng ra là lo lắng bị một kẻ lạ mặt theo dõi.

“Có lẽ anh bị chứng hoang tưởng rồi,” B nhìn anh ta, “anh nên đi khám bệnh.”

“Nhưng nghĩ đến chuyện đi bệnh viện, tinh thần tôi càng hoảng loạn,” anh ta nhìn B, “nhất là cách đây mấy hôm nhận được cái bản thảo này. Nét chữ viết bên lề có phải của anh không?”

Giờ thì B bối rối. Anh ra hiệu rằng không muốn nói chuyện nữa. Người đồng nghiệp chào anh. B nhìn qua cửa kính phía ngoài đường, Mọi thứ vẫn yên bình, nhẹ nhàng, mọi người đang qua phố và anh thấy một cô gái mặc váy đen. Dáng đi quen thuộc, rất giống Ngọc nhưng vì nhìn phía sau nên anh không chắc chắn. Anh lấy điện thoại gọi Ngọc:

“Có phải em vừa đi ra ngoài không?”

“Không, em đang làm việc.”

“Thế sao anh trông thấy một người rất giống em vừa qua.”

“Chắc giống thôi...”

B đứng sát cửa sổ bần thần, không phải là Ngọc thì là ai, sao có người giống Ngọc thế. Sự mơ hồ tràn ngập tâm trí anh. Tập bản thảo người đồng nghiệp nhờ anh thẩm định vẫn để trên bàn, nét chữ quen thuộc.

B so sánh hai bản thảo, có vẻ bản anh nhận được là bản chính. Nét mực rõ và đậm nhưng nhìn kỹ thì anh cũng không dám chắc bản của anh đang đọc có đúng là bản chính.

Đúng lúc ấy anh lại trông thấy con sóc đực chạy ngoài sân. Nó từ trên cây nhãn xuống mặt đất.

B khóa cửa và xuống phòng Ngọc. Lúc xuống cầu thang anh nghe thấy tiếng bước chân vội vã. Một cô gái trẻ đi ngược chiều trong hành lang hỏi anh:

“Xin lỗi, tôi muốn hỏi phòng của biên tập B ở đâu ạ?”

“B à?” Anh hỏi lại. “Hình như anh ta ở đâu đó trên tầng hai, phía bên trái.”

“Anh không phải là người ở đây ạ?”

“Tại sao không, hình như tôi làm việc ở đây hơn hai mươi năm rồi.”

“Sao anh lại nói hình như...”

“À, đó là cách nói của tôi, B ở trên tầng hai, phía bên trái. Cửa phòng anh ta có một dấu tròn đỏ thay cho biển tên.”

“Cảm ơn anh.”

B đến phòng Ngọc. Anh vừa gõ cửa thì Ngọc đã kêu lên:

“Sao anh lại xuống đây, có người vừa tìm anh đấy, em đã chỉ cô ấy lên phòng anh.”

“Thế à?” B hờ hững đáp. “Nhưng có ai ở trên đấy đâu.”

“Thì em mới hỏi vì sao anh xuống đây, anh không gặp ai à?”

“Không, anh không gặp ai cả.”

“Lạ nhỉ,” Ngọc bấm vào tay anh, “cô ấy vừa ra khỏi đây thôi.”

B gỡ tay Ngọc khỏi mình.

“Thôi đi em, cô ta không tìm anh đâu.”