Chương 7
Ngôi nhà trọ nằm sát bìa rừng, tiếng vi vút trong đêm và những con bướm to bằng hai bàn tay là những kí ức đến bây giờ Ba vẫn thấy không yên.
Sau cuộc gặp gỡ và ái ân bất ngờ ở rừng hôm đó, Ba không gặp lại cô gái nữa. Bản thảo Cầm gửi cho anh, bằng một sự bí ẩn không ngờ đã hoàn toàn biến mất. Ba không có cơ hội đọc lại nó nữa, suy ngẫm hay tìm cách để nó vượt qua những thẩm định cuối cùng.
Nhiều năm trôi qua, đó là vết thương trong lòng anh, nét chữ run rẩy, nhân vật mất quá khứ, giọng văn lạ lùng. Vùng ký ức nhiều khi Ba muốn phong kín nhưng không làm được, thỉnh thoảng nó lại bùng lên nhức nhối bởi một biến cố hoặc sự tình cờ nào đấy.
Một thời gian ngắn sau cuộc gặp gỡ và sự biến mất của cuốn bản thảo, Ba tình cờ gặp lại bà chủ nhà trọ bìa rừng trong một quán cà phê gần nơi anh làm việc.
Khi đó Ba vào quán cà phê với Hà, bạn gái mới của anh. Quán cà phê nằm trong một biệt thự cổ được tu sửa lại, nó có sàn gỗ giống như cơ quan anh, một phòng trưng bày tranh, vắng khách và yên tĩnh. Ba hay đến đó vì anh thích tĩnh lặng.
Ba chọn một góc khuất có cửa sổ quay ra mặt phố. Anh trò chuyện với bạn gái vài câu thì phát hiện ra có người đang nhìn mình.
Ba nhìn về phía người vừa thu hút anh, chỉ cần một giây anh đã nhận ra người đàn bà trung niên ấy. Bà đang ngồi cùng một cậu thanh niên trẻ, nhìn thoáng qua thì có thể đoán là hai mẹ con hoặc một quan hệ thân thuộc. Người đàn bà ngồi ở phía trong nhưng không bị che khuất.
Một trạng thái rất lạ xuất hiện trong Ba. Sự thôi thúc khiến anh đứng dậy bước về phía người đàn bà kia. Anh chỉ ngủ lại ngôi nhà ấy một đêm nhưng bối cảnh đặc biệt của nó khiến nỗi nhớ của anh về ngôi nhà và người đàn bà ấy rất sâu. Hình như anh đã nói với Hà anh vừa nhìn thấy một người quen và muốn sang chào họ. Ba hỏi bằng giọng thiện cảm.
“Dạ, cô còn nhớ cháu không ạ?”
“Anh là ai?” Người đàn bà hơi bối rối.
“Dạ, cách đây khoảng gần hai tháng, cháu và một người bạn đã nghỉ lại ngôi nhà của cô ở bìa rừng một đêm.”
“À,” người đàn bà thở dài. “Tôi nhớ rồi, anh với cô gái có đôi mắt rất sáng, hai người cưới nhau chưa?”
Giờ đến lượt Ba bối rồi.
“Cô ấy là bạn cháu mới quen thôi.”
“Thế à,” người đàn bà hơi ngạc nhiên, “tôi tưởng cô ấy là vợ chưa cưới của anh.”
“Không.”
Hình như Hà đã nghe được câu chuyện giữa anh và người đàn bà ấy nên thỉnh thoảng cô vẫn hỏi về “người vợ chưa cưới của anh”. Cầm - người con gái đã làm vợ anh một đêm duy nhất, đã len rất sâu vào đời sống vợ chồng anh, chen vào những kỷ niệm buồn khi anh và vợ cãi nhau và là một trong nhiều nguyên nhân khiến vợ chồng anh ly dị.
“Tôi thấy anh và cô ấy rất đẹp đôi.” Người đàn bà tiếp tục.
Cái câu nói vô tình ấy có lẽ Hà đã nghe thấy. Người đàn bà không cố ý và lúc ấy Ba cũng chưa hề có ý định cưới người con gái đang ngồi phía sau anh làm vợ. Anh đâu ngờ cuộc trò chuyện ngắn ngủi hôm ấy là một khối ung nhọt mỗi khi vợ chồng anh bất hòa.
“Thế cô không kinh doanh cái nhà trọ ấy nữa à, đó là một nơi rất đẹp.”
“Tôi đã nhờ người coi sóc nó rồi,” người đàn bà vui vẻ đáp, “tôi lên đây để thăm người thân, đây là cháu tôi.”
Người đàn bà giới thiệu với Ba về cậu trai trẻ. Anh ta tên Thành, kỹ sư xây dựng, đang làm việc gần đó, là cháu gọi bà ta bằng dì.
Giờ thì Ba đang cầm tập bản thảo đột ngột biến mất nhiều năm về trước, những câu văn đầy xúc cảm. Một cơn bệnh trở lại trong anh đau đớn, hình như còn day dứt và mặc cảm hơn cả cuộc ly hôn. Cuộc sống vợ chồng của anh chỉ kéo dài năm năm nhưng những vết thương của nó thỉnh thoảng vẫn châm cho anh một cú nhói buốt.
Đó là khoảng thời gian hai năm đầu khi hôn nhân tan vỡ. Ba đau khổ, chán chường nhưng rồi những đòi hỏi, những nhu cầu trong anh thức dậy. Anh cần đàn bà nhưng nhất định không lấy ai nữa. Những cô gái chỉ là những bạn tình của anh. Anh nhất quyết không vướng buộc vào hôn nhân.
Ba ngừng đọc bản thảo, những con chữ vẫn có sức cồn cào. Cô gái đi ngoài phố kia rất có thể là Cầm và tại sao người con gái chỉ qua đêm với anh một lần duy nhất lại làm anh khắc khoải đến thế.
“Cứ mỗi lần làm tình với tôi anh lại nhớ đến cô ta phải không?” Đã có lần Hà hỏi anh như thế.
Ba nhìn vợ mình, vừa tức giận vừa ngạc nhiên, làm sao cô biết anh đang nghĩ gì, làm sao cô có thể tọc mạnh vào ký ức của anh. Làm sao cô dám hỏi anh như vậy.
“Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời cô tôi đang nghĩ gì.” Ba lạnh lùng trả lời vợ. “Sao cô hỏi tôi như thế được?”
“Nhưng tôi biết thái độ của anh khi ở quán cà phê hôm ấy, anh rất xúc động khi mụ già ấy nhắc về cô ta.”
“Quán cà phê nào, cô ta là ai?”
“Anh có nhiều đàn bà lắm nhưng cô ta thì anh luôn nhớ, ở quán trọ bìa rừng ấy.”
Lời nói như một mũi dao. Ba nhớ lại những chuyện ấy. Anh có nhiều đàn bà và rõ ràng người ấy làm anh phải nhớ, có thể là nhớ nhất...
Những mâu thuẫn dần dần phá nát gia đình anh. Anh không có con và không thể chịu đựng được cái gai mỗi ngày lại đâm sâu vào cơ thể mình. Anh ly hôn.
Giờ thì tất nhiên anh không nhớ đến cuộc hôn nhân đó nữa, người vợ của anh có khuôn mặt thế nào, cô ta béo hay gầy, cao hay thấp, chia ly đã bao nhiêu năm, anh không hình dung được nữa. Chỉ có hình ảnh, tiếng nói của Cầm thì vẫn luôn sống trong anh.
Cái đêm đó, lũ bướm sặc sỡ lọt vào trong phòng, đã khiến anh ngỡ ngàng. Lũ bướm bay theo anh, chính xác là theo Cầm, đã khiến anh hoảng loạn lúc ban đầu...
“Anh đừng có sợ, đàn bướm rất dễ thương,” cô gái nói.
“Nhưng chúng bay theo em từ rừng về.”
“Anh bận tâm làm gì, lũ bướm không biết chúng ta đang nghĩ gì đâu.”
“Nghĩ gì là thế nào, thậm chí chúng có thể nghĩ ư?”
“Thôi mà anh, đừng nói nữa...”
Cầm kéo đầu anh xuống, cô trùm cái chăn mỏng lên đầu anh. Hai người hòa nhịp vào một cơn khoái lạc vô biên...