← Quay lại trang sách

Chương 8

Người con gái vừa hỏi thăm B không khiến anh phảng phất buồn. Cô ta sẽ đi lên cầu thang và gõ cửa căn phòng có vòng tròn đỏ. Đó là việc của cô ta.

Còn B bảo Ngọc đi ăn trưa với mình. Bỗng nhiên B thấy ruột gan cồn cào giống như anh đang đói, mà có thể anh đói thật.

Hai người ra hành lang thì một bóng người vụt qua, B nắm được tay Mạo và bảo:

“Này ăn trưa với chúng tôi đi. Sao khi nào cũng vội vã thế?”

Mạo đứng lại. B chưa bao giờ mời anh ta ăn, chưa từng thân thiết với anh ta. Lời mời có vẻ hơi bất ngờ.

“Có việc gì quan trọng không, tôi chưa thấy đói lắm.” Mạo gỡ tay B và nhìn hai người.

“Tôi muốn nói chuyện với anh,” B nói, “đằng nào cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi.”

Mạo đồng ý và bảo đợi anh ta hai phút. Đúng hai phút Mạo từ phòng làm việc bước ra, khuôn mặt rạng rỡ hơn một chút.

“Ta đi ăn ở đâu?” Anh ta hỏi.

“Nơi đó tôi sẽ quyết định,” B trả lời, “một chỗ yên tĩnh, không xa lắm.”

B dẫn mọi người đến cái quán ưa thích của anh, hơi xa và hãy còn sớm, quán vắng khách. Một cái bàn sạch sẽ và kín đáo được dành cho ba người.

B ngồi đối diện Mạo, Ngọc ngồi cạnh B.

“Hôm nay uống một ít rượu nhé,” B nói, “ta phá lệ đi.”

“Tôi không uống rượu,” Mạo rụt rè, “nhất là vào buổi trưa.”

“Tôi đã bảo là phá lệ đi,” B kiên quyết, “bữa nay tôi có chuyện muốn nói với anh.”

B rót rượu vào ba cái ly nhỏ. Ngọc đưa lên miệng uống ngay, còn Mạo thì ngập ngừng, B nhắc anh ta:

“Anh uống đi, phá lệ một lần thôi mà.”

Miễn cưỡng, người đồng nghiệp đưa ly rượu lên. B đợi anh ta uống và hỏi về tập bản thảo anh ta nhờ đọc thẩm định.

“Người mang bản thảo đến cho tôi là một cô gái,” anh ta kể. “Cô gái khá trẻ, mặc váy ngắn màu đen, khuôn mặt ưa nhìn và đôi mắt rất sáng.”

“Cô ta tên gì?”

“Tôi không hỏi tên,” người đồng nghiệp của anh trả lời. “Cô ta mang đến hai tập bản thảo, đóng gói trong hai cái cặp giống nhau, để tên anh và tên tôi. Cô ta nói mọi thông tin đã được ghi sẵn và người ta nhờ cô mang đến thôi.”

“Nhưng mọi ngày anh vẫn kiểm tra kĩ cơ mà.”

“Nhưng lần này thì khác, cô ta gõ cửa phòng tôi, nói rất nhanh và ra về, tôi không kịp hỏi nhiều.”

“Có phải khóe miệng trái của cô ta có một nốt ruồi nhỏ?”

“Tôi không kịp để ý.”

“Mắt cô ta sáng phải không?”

“Đúng, lông mày rậm nữa.”

B ngồi thừ ra một lát, làn sương kí ức đang khuấy động anh rất mạnh. Anh rót một ly rượu đầy. Đôi mắt anh lơ đãng, hình như anh đã quên sự tồn tại của hai người bên cạnh.

Một cô gái trẻ mặc váy ngắn màu đen, khuôn mặt xinh xắn và đôi mắt sáng, có thể là sự trùng hợp ngẫu nhiên hoặc chẳng là gì cả.

Ngọc điềm tĩnh ăn, cô bình thản nghe câu chuyện của hai người đàn ông. Thỉnh thoảng Ngọc lại đưa tay sờ vào cái mụn ruồi nơi khóe miệng trái của mình, cô có vẻ thích thú với điều ấy và hỏi B:

“Anh thấy mắt em sáng không?”

“Sáng.”

“Em có một cái nốt ruồi ở mép trái nữa này.”

“Ừ, đúng là thế.”

Mạo quay sang nhìn khuôn mặt của Ngọc. Cô thấy điều ấy và phá lên cười.

“Em cười cái gì đấy?” B hỏi.

“Thế hai anh không thấy em giống người đưa bản thảo cho các anh sao. Váy đen này, mắt sáng này, cái mụn ruồi nơi khóe miệng trái này.”

“Nhưng không giống,” Mạo lên tiếng

“Tôi cũng thấy thế,” B đồng tình.

Ngọc vẫn cười ngất và cô lấy tay che cái mụn ruồi khi hai người đàn ông đang nghi ngờ. Cô đứng dậy và bảo muốn về trước. B chưa kịp phản ứng thì Ngọc đã bước ra ngoài, cô đi rất nhanh, gần như là chạy. Mạo nhìn theo Ngọc và hỏi:

“Cô ấy có quan hệ thế nào với anh?”

“Quan hệ thế nào à, chẳng nhẽ anh chưa bao giờ biết phụ nữ hay sao?”

“Tôi có biết rồi nhưng thất bại. Tôi không thích phụ nữ.”

“Và vì thế anh không lấy vợ.”

“Không phải, còn nhiều lý do khác. Với lại tôi cũng không tin vào phụ nữ.”

Rượu hình như đã có tác dụng, Mạo đã cởi mở và tự tin hơn. Anh ta nhìn B rồi lại hỏi:

“Anh từng trải qua hôn nhân, anh thấy phụ nữ thế nào?”

“Thế nào à?” B trầm ngâm. “Hôn nhân là một việc phức tạp...”

B không muốn nhớ đến nỗi buồn của mình. Đó là một khoảng trầm uất và khi vô tình người đồng nghiệp nhắc lại, anh có cảm giác mình vừa ăn nhầm một thứ gì đó và thấy khó chịu.

“Nếu anh không ăn nữa thì ta về đi,” B nói,” còn về hôn nhân thì tự anh trải nghiệm mới biết được. Tôi không có lời khuyên nào cho anh đâu.”

Anh gọi thanh toán và ra về. B đi rất nhanh, không quan tâm Mạo có đi kịp. Gần về đến cơ quan anh rút điện thoại và gọi Ngọc, bảo cô lên ngay phòng mình.

B vừa lên cầu thang thì Ngọc bước ngay theo. Cô nhìn anh bình thản chờ đợi.

“Em thấy thằng cha Mạo thế nào?”

“Hơi khùng.”

“Nhưng anh còn khùng hơn hắn ta.”

“Thế à?”

B kéo Ngọc vào phòng và vật cô ra ghế sô pha. Anh ngấu nghiến cởi áo sơ mi của cô, hàng cúc đơm dày khiến anh bực tức. Cái váy cài thắt lưng của Ngọc tiếp tục làm anh loay hoay. Nhưng cô để mặc anh. Cô nhắm mắt và chờ đợi, khi thấy anh bực bội không tháo được chiếc dây lưng cô mới bảo:

“Em tưởng anh quen rồi.”

“Quen gì...”

“Ui, anh đừng giả vờ.”

Cuối cùng B cũng chinh phục được cái khóa thắt lưng của Ngọc nhưng anh bỗng khựng lại...

“Anh chưa khóa cửa à.”

“Không phải thế.”

“Vậy tại sao?”

“Em nghe thấy gì không, tiếng lóc bóc ấy, nó làm anh bất an...”

“À, em có cách rồi.”

Ngọc kéo B sát lại, hai bàn tay cô áp chặt vào hai tai của anh. Tay cô ghì chặt như một tấm chắn ngăn cản âm thanh có thể lọt vào.

Chế ngự được người tình và dù bị Ngọc bịt chặt đôi tai B vẫn nghe thấy âm thanh nào đấy. Không phải tiếng lóc bóc nữa. Tiếng bước chân quen thuộc đang dừng trước cửa phòng anh.