Chương 9
Nhiều năm trước Ba về thăm nhà và mẹ kể một câu chuyện làm anh nhớ mãi. Một người bạn học cùng phổ thông đến tìm Ba, anh ta đến mời Ba đi họp lớp nhưng anh không ở nhà. Anh ta để lại giấy mời và bảo mẹ khi nào Ba về thì đưa cho anh.
“Sao nó không gọi điện cho con nhỉ,” Ba bảo mẹ, “nhiều bạn bè cũ biết số điện thoại của con mà.”
“Mẹ không biết. Nó không nói gì đến điện thoại cả, chỉ bảo khi nào con về đưa hộ giấy mời.”
“Lạ nhỉ, mẹ có hỏi tên không?”
“Mẹ không hỏi, khi ấy trông nó rất vội.”
Ba nhớ lại cuộc họp lớp gần nhất của anh diễn ra trước đó hai tháng. Làm sao hai tháng sau lại có cuộc họp tiếp theo được. Có thể mẹ đã nhầm về thời gian, có thể người bạn cũ của anh đãng trí hoặc chính anh không nhớ nổi về cuộc họp trước đó. Người liên lạc của lớp thông báo, anh ta đã liên lạc với tất cả những thành viên cũ của lớp nhưng chỉ có hai phần ba hồi đáp.
Và cũng chỉ hơn một phần ba những người từng học với anh thời phố thông đến dự. Thật đáng xấu hổ cho anh, có vài nhân vật anh không nhớ nổi tên hoặc hình dung họ đã từng như thế nào. Khi thấy mọi người tay bắt mặt mừng, Ba vô cùng bối rối.
Anh lo lắng và run sợ. Sự thật họ đã học cùng với anh nhưng anh không sao nhớ nổi.
Từng người bắt tay và hỏi thăm anh. Một người xa lạ tiến đến, anh ta cười rất tươi.
“Thế nào Ba, cậu im hơi kín tiếng quá. Làm ăn thế nào?”
Ba ngượng ngùng, anh cố nở một nụ cười và nói một câu chung chung.
“Mình vẫn ổn, công việc bình thường. Cậu tốt chứ?”
“Không ổn chút nào,” mặt anh ta hơi nhăn lại, “nhưng thôi chuyện ấy nói sau. Rất vui mừng đã thấy cậu trở lại.”
Ngoài anh chàng lạ mặt anh không thể nhớ được tên, còn có hai bạn gái, Ba đã định hỏi một người bạn về họ nhưng anh đã không làm.
Hai người bạn nữ kia hình như đã nhận ra sự khó xử của Ba. Họ không đến gần anh mà tìm một chỗ xa xa để quan sát, hình như họ đã biết anh không nhận ra họ và điều ấy càng làm anh khổ tâm.
Khi đến phần tự giới thiệu bản thân, Ba đứng lên và nói gần như cụt lủn:
“Tôi làm biên tập sách và rất ít về thăm nhà.”
Cũng qua màn giới thiệu ấy Ba biết được công việc của ba người “lạ mặt” kia. Người đàn ông tên Hoàng, kỹ sư xây dựng, hai phụ nữ, một người tên Hoa làm giáo viên và Cầm, một người lao động tự do, thỉnh thoảng viết lách.
Nghe đến cái tên “Cầm” và “viết lách” khiến Ba giật mình. Anh nhìn kỹ khuôn mặt người phụ nữ, không hề có nét nào giống cô gái anh từng gặp. Nhưng sau màn giới thiệu, hình như cô len lén theo dõi anh.
Ba không vui vẻ trong buổi gặp mặt đó. Sự xuất hiện của ba người bạn xa lạ, dù anh đã biết tên và nghề nghiệp vẫn làm anh phân tâm. Những cái tên đó không giúp gì cho kí ức của anh, anh không hồi nhớ gì về họ, không hình dung nổi họ có đặc điểm gì dù đã cùng học với nhau mấy năm.
Những khoảng trắng đó luôn làm Ba lo lắng, kể cả cái giấy mời mẹ đưa cho anh. Giấy mời họp lớp, ghi rõ địa điểm, thời gian, nhưng cảm giác như đang có một sự sai sót nào đó, hoặc là bạn anh đã nhầm hoặc cái giấy mời ẩn chứa một sự đáng ngờ nào đấy.
“Con sẽ không đi họp đâu ạ, con về muộn rồi,” anh nói với mẹ.
“Ừ mẹ biết mà. Cả cái cô gái tên Cầm cũng đến tìm con đấy.”
“Cô Cầm à,” anh bàng hoàng, “cô ta trông thế nào?”
“Đó là một cô gái trẻ, hình như muốn trả lại con thứ gì đó.”
“Là cái gì hả mẹ?”
“Cô ấy nói phải đưa trực tiếp cho con mới được.”
Đó rất có thể là Cầm, cô gái anh đã ôm hôn trên thác nước và ân ái trong căn nhà dưới chân núi chứ không phải là cô Cầm học cùng lớp với anh. Nhưng anh vẫn hỏi lại mẹ.
“Có đúng là cô ấy rất trẻ không, mắt sáng?”
“Đúng vậy.”
Ba lo lắng nhất là khi bố anh trở về, ông hỏi anh nhiều chuyện nhưng tất cả những câu tra hỏi đều không làm anh bất ổn bằng một cô gái tên Cầm...
“Thế anh vẫn quyết định không lấy vợ nữa à.”
“Một lần với con có lẽ là đủ rồi...”
“Nhưng một người đàn ông không lấy vợ thì không yên ổn đâu.”
“Con tự lo được cho mình,” anh nói bình tĩnh. “Tự con thấy đủ với cuộc sống bây giờ.”
Bố không gắt gao nữa và anh được yên. Bữa cơm gia đình có bố mẹ, chị gái anh nữa. Ba ăn cơm rất ngon, kể vài chuyện lặt vặt, công việc và đi nghỉ.
Ba nằm trằn trọc không yên, trời lạnh nhưng anh quyết định hé cánh cửa sổ trên gác hai, căn phòng dành riêng cho anh và nhìn ra ngoài. Phía xa là một màu đen thẳm, rất có thể đó là ngọn núi mà anh và Cầm đã từng đến, nó có một thác nước và những con bướm lớn sặc sỡ, những con kiến khổng lồ...
Bao năm qua, khi thì anh nhớ những hình ảnh ấy rõ rệt, lúc thì mờ nhạt. Hình như bố mẹ anh cũng chưa ngủ, họ đang rì rầm nói chuyện, về anh hoặc những chuyện khác, chuyện lập di chúc, tài sản bố mẹ để lại nhưng anh lại ngại. Anh muốn gạt việc đó đi vì nói đến chia chác tài sản giống như một điềm gở.
Ba tháng sau anh trở về khi bố mất. Ông trượt chân đập đầu vào thềm hè đá. Ông đi rất nhanh và hầu như không kịp trăng trối điều gì, rồi mẹ anh cũng mất một năm sau đó vì nhồi máu cơ tim.
Giờ nghĩ đến những việc ấy Ba vẫn thấy nặng trĩu. Anh đã không hỏi mẹ thêm về cô gái đến tìm anh hôm đó. Anh cho rằng chuyện ấy ít quan trọng và không đáng để bận tâm. Nhưng có vẻ sự lạnh nhạt hay giả vờ lạnh nhạt đã khiến anh rất khổ tâm. Có đúng là Cầm, cô gái anh đã gặp trên núi và cô muốn đưa cho anh một bản thảo hay không? Anh đã từ chối tìm hiểu chuyện đó và giờ đây khi xâu chuỗi tất cả những dấu vết của quá khứ, anh thấy thời gian của mình đang trở lại.
Nét chữ con gái, trang bản thảo gần như quen thuộc đang nằm trên bàn anh.