Chương 10
Ngọc đôi lúc yêu cầu B kể về người vợ trước của anh. Hình như Ngọc luôn chờ đợi sự khổ sở của những kí ức “đau buồn” trong quá khứ nhưng B rất ít khi nói ra. B bảo, xoi mói cái vết thương đó làm gì, chẳng nhẽ em không biết nó đã lành lặn và anh quên nó rồi sao.
“Anh chưa bao giờ nói với em cô ấy trông thế nào, hình như anh không còn tấm ảnh nào nữa.”
“Để làm gì cơ chứ. Anh đã muốn lãng quên và bất cứ tấm ảnh nào cũng không muốn thấy!”
Nhưng Ngọc vẫn đòi anh phải kể. Cô bảo rằng nghe những chuyện đó cô sẽ rút được kinh nghiệm và thấy nhẹ nhõm hơn.
“Có đúng là nhẹ nhõm hơn không,” có lần B hỏi, “em ghen tuông thì có.”
“Em mà thèm ghen à,” Ngọc bĩu môi, “em ghen thì em đã không yêu anh.”
Ngọc yêu anh và không đòi hỏi một lý do nào cả. Kể cả hôn nhân cô cũng không đề cập vì anh luôn tránh điều ấy. Có lần B đã nói thẳng với Ngọc rằng, nếu cô chấp nhận là “bạn gái” thì được còn “vợ” thì không, đơn giản là anh không muốn trải qua đời sống hôn nhân một lần nữa.
“Chị ấy là người thế nào?”
“Một người đàn bà đẹp.”
“Tính chị ấy nữa?”
“Cũng khá dễ chịu, tất nhiên trừ lúc cãi cọ.”
“Sao anh lại ly hôn?”
B nhìn thẳng vào mắt Ngọc. Anh muốn quát lên, đó là một câu hỏi quá lớn, một vấn đề phức tạp không thể vắn tắt trong một vài từ. Và đơn giản, B không muốn nhắc lại nó. Anh cố gắng bình tĩnh:
“Em biết điều ấy không dễ dàng, đừng hỏi anh những câu tương tự.”
“Nhưng đã có người hỏi em tại sao không lầy chồng.”
“Thế em trả lời sao?”
“Theo anh thì em nên trả lời sao?”
“Chúng ta hãy tránh chuyện này đi.”
Ngọc ấm ức, cô khóc và B lại phải an ủi. Ngọc yêu anh đã mấy năm, cô có tài sản, công việc ổn định. Vì sao cô lại không lấy chồng, có phải chỉ vì cô đợi anh không?
“Anh nói thế này nhé,” B thầm thì, “em có thể bỏ anh và anh không trách đâu.”
“Thế à,” Ngọc càng nức nở, “anh muốn thế à?”
“Anh không muốn thế nhưng chấp nhận được.”
“Ừ, thế em sẽ lấy ai?”
“Cái tay Mạo chẳng hạn.”
“Không, cha ấy khùng lắm.”
“Thì anh cũng hơn gì.”
“Này,” Ngọc bỗng ngừng khóc, “em sẽ nói cho anh chuyện này nhé, nghiêm túc.”
Rồi Ngọc kể cho anh những chuyện đang diễn ra trong nhà xuất bản. Tay phó giám đốc đã từng gạ gẫm Ngọc nhiều lần nhưng cô không chịu, thậm chí hắn tuyên bố sẵn sàng bỏ vợ để lấy Ngọc nhưng cô vẫn không động lòng.
“Sao em không đồng ý đi, hắn ta hơn anh mọi mặt.”
“Nhưng hắn ta tởm lợm. Em không thể chịu đựng được hắn,” Ngọc trả lời.
Câu chuyện của Ngọc khiến B buồn. Ăn tối ở nhà Ngọc xong B trở về cơ quan, tự nhiên anh không muốn về nhà nữa. Anh quyết định ngủ ở phòng làm việc, trên ghế sô pha.
Trời chưa khuya lắm và không mưa. B mở cửa sổ, đường phố còn nhộn nhịp, se lạnh. Một cái gì đó mời gọi, khiêu khích. Anh rót rượu và uống. Rượu khiến anh thấy hưng phấn. Anh đóng cửa sổ, lấy thêm một chiếc áo khoác và đi xuống cầu thang. Lúc đi qua cổng anh nói với người bảo vệ.
“Tôi đi dạo ngoài phố một chốc rồi về, hơi muộn, sẽ gọi anh nhé.”
Người gác cổng làm ở nhà xuất bản này lâu lắm rồi, và tối nào ông ta cũng uống nửa chai rượu trước khi đi ngủ. Nơi đây cơ bản chỉ có sách, bọn trộm không có nhiều cơ hội nên ông ta khá thảnh thơi.
B di dọc theo con phố quen thuộc. Anh ngắm những ngôi nhà hai bên đường. Vài cửa hiệu vẫn mở, mấy quán cà phê và bia vỉa hè còn đông khách. Tiếng nói chuyện ầm ĩ và mùi bia chua nồng.
Một cô gái đứng ở một góc hơi tối vẫy vẫy anh. Cô ta gạ gẫm nhưng anh từ chối, anh không thiếu đàn bà và không thấy thèm khát. Kể cả không có Ngọc, anh vẫn có thể tìm cho mình một cô gái khá dễ dàng.
Rồi B thấy bóng váy đen đi trước mặt mình. Cô gái đi tốc độ vừa phải. Anh bám theo, giữ khoảng cách nhất định, cô gái không quay lại lần nào. Qua hai dãy phố, cô bước vào một quán cà phê khá đông khách.
B theo cô gái vào quán và anh chờ cô tìm được chỗ.
Cô chọn một cái bàn trông ra góc phố, B vào sau và anh chỉ có thể nhìn cô ở phía sau.
B gọi một ly cà phê đen và nhẩn nha. Mắt anh lơ đãng nhưng vẫn dõi theo mục tiêu trước mặt. Cô gái ngồi một mình, chẳng một lần quay lại, cô nhìn qua cửa sổ, B muốn đến gần để bắt chuyện nhưng anh còn ngần ngại.
Rồi B nghe thấy tiếng cười phát ra từ một góc quán. Anh không quan tâm nhưng linh cảm có sự quen thuộc. Anh giật mình khi nhận ra Mạo đang ngồi với cô gái vừa gạ gẫm anh khi nãy.
Mạo không nhìn thấy B, anh ta nói chuyện rất to và tự nhiên. B không hiểu sao một người như anh ta có thể ra những quán cà phê thế này, lại còn nói chuyện ầm ĩ với một cô gái đứng đường.
B nhấp một ngụm cà phê, cà phê ở đây rất dở. Khét và nhạt. Cô gái ngồi trước anh vẫn vô tư buông thõng đôi chân, hình như cô đã phát hiện ra điều thú vị ngoài cửa sổ.
B ngắm nhìn cô gái. Tại sao cô ta không hề quay lại, không nhận ra luồng xung điện phát ra từ anh, hay cô biết mà không quan tâm?
Suy nghĩ của anh bị cắt ngang bởi tiếng ồn của Mạo, anh ta cười liên tục. Có một sự man rợ trong tiếng cười ấy.
Có khi Mạo cũng giống anh, buồn chán, cô đơn trong đêm tối này. Anh ta không vợ, chưa lần nào trải qua hôn nhân và bạn gái thì không rõ có hay không. Nếu có, thì anh ta đâu cần phải trò chuyện với một cô gái vơ được trên vỉa hè như vậy. Nhưng điều đó đâu nói lên điều gì, biết đâu chỉ là thú vui của anh ta.
Cô gái trước mặt B thay đổi tư thế. Cô lấy một vật dụng trong túi xách rồi chăm chú vào đó.
B nghe thấy tiếng cười to hơn của Mạo. Người đồng nghiệp của anh và cô gái kia dắt díu nhau ra cửa. B nhìn ra ngoài và thấy họ lên một chiếc taxi, anh nhìn chiếc xe chậm rãi rời đi. Khi B quay lại, cô gái váy đen của anh đã biến mất.
Cô đã biến mất ngay trước mũi anh không để lại dấu vết.