Chương 12
Một sáng B đến muộn, Mạo đang đứng trước cửa phòng anh ngập ngừng. B nhận ra sự bối rối của anh ta.
“Anh tìm tôi có việc gì?” B hỏi.
“Không, tôi không định hỏi...”
“À,” B túm lấy áo anh ta, “không sao anh lại đứng trước phòng tôi lén lút như thế. Lâu nay tôi vẫn nghe thấy bước chân, tôi biết đó là anh.”
“Tôi không rình mò,” Mạo kêu lên.
“Thế thì về cái gì,” B quát to.
Nói rồi B mở cửa lôi anh ta vào phòng. Người đồng nghiệp ngồi trên ghế hãy còn run rẩy. B đi tới cái tủ, anh lấy chai rượu mạnh và hai cái ly, anh rót rượu.
“Uống đi và nói xem chuyện gì đang xảy ra.”
Người đồng nghiệp nhìn anh, B không hiểu sao anh ta bỗng hèn nhát và yếu đuối như thế. Mạo đưa ly rượu lên môi, có lẽ anh ta sợ B đánh, mà có khi B sẽ đánh thật, anh đang giận dữ và chờ đợi câu trả lời.
“Thật ra tôi có chuyện muốn nói với anh từ lâu rồi,” Mạo rụt rè, “chuyện này quá tế nhị nên tôi không dám nói.”
“Thế à. Giờ tôi có đủ kiên nhẫn để nghe đấy.”
“Chuyện là thế này,” anh ta chậm rãi, “đừng có giận tôi nhé.”
Rồi anh ta kể cho B lý do anh ta thường xuất hiện trước cửa phòng B. Anh ta rất mê căn phòng này, phòng có cửa kính nhìn ra ngoài phố, tủ tường bằng gỗ tốt và đặc biệt có một lò sưởi rất trang nhã.
“Nhưng phòng của anh cũng giống như thế mà.”
“Không phải thế đâu,” Mạo như thầm thì. “Tôi đã tìm hiểu rồi, phòng của anh đặc biệt nhất trong nhà xuất bản này, anh không nhận ra đâu. Nó rộng và ở vị trí thoáng nhất.”
Rồi anh ta miêu tả tỉ mỉ cho B nội thất căn phòng của B. Cửa chính có một chấm tròn màu đỏ thay cho biển hiệu. Tủ là loại gỗ tốt, sàn nhà gỗ lim và lò sưởi rộng hơn phòng khác.
“Tại sao anh biết những điều ấy,” B kinh ngạc, “anh đột nhập vào phòng tôi đo đạc tất cả những chỗ ấy à?”
“Không!” Mạo trả lời vẻ đầy tự hào. “Tôi có thẩm quyền làm điều ấy, cách đây ba năm, khi tòa nhà này sửa lại, tôi được phụ trách theo dõi thiết kế cho giám đốc, tôi có quyền vào xem tất cả các phòng trong giai đoạn sửa chữa.”
Và anh ta kể cho B nghe, anh ta đã sững sờ thế nào khi thấy kiến trúc căn phòng của B khác tất cả các phòng còn lại, dù khác biệt chỉ ở chi tiết nhỏ và không dễ nhận ra nhưng chắc chắn có sự cố ý.
B đã nghe người ta kể về những nhân vật từng làm việc trong phòng của anh. Tòa biệt thự có lịch sử hơn trăm năm và B mới làm việc ở đây hai mươi năm, nghĩa là trước đó, khoảng tám mươi năm trước đã có vài người tiền nhiệm. Những người đó B biết, đều là những nhân vật lừng danh của nhà xuất bản.
Người đồng nghiệp tiếp tục nói về ấn tượng của anh ta ba năm trước. Anh ta bí mật cầm thước đi đo toàn bộ kết cấu từng phòng. Tất cả đều giống nhau đến kinh ngạc, sai số không quá vài cm, trong khi căn phòng của B, chỉ riêng lò sưởi kích cỡ đã lớn hơn 10 cm, điều đó rất bất thường.
Tiếp đó, anh ta phát hiện ra, không những kích cỡ khác, từ lò sưởi đến tủ tường, sàn gỗ, dấu vết trên cửa đều khác biệt một cách tinh vi, và anh ta khao khát được sống trong căn phòng đó. Khi việc sửa chữa tòa nhà chấm dứt, anh ta mất cái quyền vào bất cứ phòng nào anh ta muốn.
“À ra thế,” B trầm ngâm. “Anh thân với giám đốc, sao anh không đề xuất với ông ấy.”
“Vì tôi không có lý do, tôi cũng không nói cho ai biết sự khác biệt này, tôi chỉ giữ nó cho riêng mình.”
B biết Mạo không thể yêu cầu đổi phòng nếu không đưa ra được lý do chính đáng. B là một biên tập viên cá tính của nhà xuất bản và theo luật bất thành văn, người nào giỏi nhất sẽ được làm trong căn phòng ấy, không phải do kiến trúc khác biệt mà do lịch sử để lại, người đầu tiên làm việc trong phòng ấy là một nhân vật bảo thủ và truyền thống được duy trì.
“Những người tiền nhiệm thì lừng danh còn giờ chẳng ai biết tôi cả,” B nói. “Tôi hầu như không xuất hiện trước công chúng. Tôi là kẻ vô danh.”
“Nhưng anh đã dám cho in những tác phẩm khác thường và gây tranh cãi,” Mạo nói. “Anh không nổi tiếng nhưng trong nhà xuất bản này cũng không có ai hơn.”
Cách đây hơn hai mươi năm, B nhận căn phòng này. Anh không hiểu hết cái ý nghĩa người ta trao cho anh, anh chỉ biết mình được ưu ái và người tiền nhiệm đã tự sát vì trầm uất.
Mạo còn kể thêm với B, theo luật bất thành văn của nhà xuất bản, căn phòng đó chỉ được giao cho người khác khi người chủ cũ chết hoặc nghỉ hưu, không có sự hoán đổi giữa chững.
Nghĩa là Mạo sẽ không bao giờ có cơ hội ở căn phòng đó, trừ khi B chết hoặc nghỉ hưu.
“Nhưng tôi chưa bao giờ nghe thấy lời đồn đại hoặc nhìn thấy bất cứ văn bản nào của nhà xuất bản quy định việc này.”
B rót một ly rượu nữa và anh thấy hứng thú với câu chuyện kỳ lạ kia.
“Anh sao biết chuyện đó bằng tôi được,” người đồng nghiệp tỏ vẻ tự hào, “tôi thân với giám đốc và sếp kể cho tôi nghe chuyện đó.”
“Ra thế. Vậy là anh luôn dò xét căn phòng của tôi.”
B nở một nụ cười đắc thắng. Anh đi đến cái tủ tường, lấy tay đấm vào nó, lại đạp một cú vào cánh cửa. Anh đến gần lò sưởi và sau khi ngắm nghía sự tinh xảo của từng chi tiết, anh nhổ một bãi nước bọt vào trong lò. Những bụi bẩn đã hút miếng nước bọt của anh rất nhanh.
Người đồng nghiệp im lặng quan sát những hành động của B.
Anh ta uống hết ly rượu. Khi anh ta định lại gần cái lò sưởi thì B ngăn lại.
“Vì tất cả những điều anh đã kể với tôi,” B gằn từng tiếng, “tôi cấm anh không được chạm bất cứ thứ gì trong phòng tôi. Ngày mai tôi sẽ gọi thợ thay khóa cửa và chỉ có duy nhất tôi được ở trong phòng này.”
Người đồng nghiệp co rúm lại. Có vẻ sự trừng phạt của B đối với anh ta quá nặng, anh ta khúm núm như đứa trẻ phạm lỗi.
“Tôi đã bảo với anh là tôi chưa từng đột nhập căn phòng này kể từ sau vụ sửa chữa cách đây ba năm. Chìa khóa phòng chỉ anh và giám đốc có.”
“Nhưng sao anh phải khốn khổ vì nó như vậy,” B khinh bỉ. “Tôi hứa với anh nếu tôi chết hoặc nghỉ hưu sớm, tôi sẽ giao căn phòng cho anh.”
“Cũng không được. Anh lấy quyền gì mà giao, giao hay không là do giám đốc quyết định.”
“Cũng phải. Người chết thì làm gì còn có quyền gì? Vậy thì anh cút đi. Từ giờ tôi cấm anh rình mò phòng tôi.”
B nằm vật trên ghế sô pha nghĩ ngợi. Hình như một thứ gì đó đã trở về, anh lại nghe thấy tiếng lóc bóc như nước chảy đâu đây. Anh mở toang tủ tường, nhìn soi mói vào lò sưởi và mân mê cái vòng tròn đỏ ở cửa chính, anh vẫn không tìm ra nơi phát ra tiếng động đó.
B trông ra ngoài cửa sổ, anh thấy con sóc đực đang nhìn mình. Hình như nó có điều phấn khích, nó nhìn anh rất lâu và không bỏ chạy.
B lấy điện thoại và bấm máy gọi Ngọc. Anh nói cô phải lên phòng anh có việc gấp. Và khi Ngọc vừa vào phòng, còn ngạc nhiên vì chưa thấy anh nói gì thì B đã khóa trái cửa, bể cô đặt xuống ghế sô pha và cởi áo quần. Ngọc vùng lên thì bị anh gạt ra.
“Anh điên rồi,” cô nói, “đang giờ hành chính, em còn một đống việc đây này.”
“Tất cả những thứ đó làm sau cũng được. Em không biết bọn mình được làm tình trong một căn phòng như thế nào đâu.”
Và mặc cho Ngọc chống cự, B gần như hãm hiếp người tình ngay trên ghế sô pha...