Chương 13
Dự định của Ba không thực hiện được. Cuốn sách của Cầm không được xuất bản, từ người đọc duyệt đầu tiên đến giám đốc, không ai đồng ý cho anh in cuốn sách đó, kể cả khi anh sẵn sàng bỏ tiền của mình.
Ba thấy sự bất lực của mình, như nhiều năm về trước anh có ý định truy tìm tung tích của Cầm. Cái đêm duy nhất trong ngôi nhà cạnh bìa rừng cho anh một ấn tượng khó phai, anh lần tìm theo nó, nhưng chỉ là mớ bòng bong.
Sau lần gặp gỡ với người đàn bà chủ quán trọ trên thành phố, Ba đã có mối quan hệ với cháu người đàn bà ấy. Anh chàng kỹ sư đã trở thành bạn của anh trong một thời gian.
Ba thường gặp anh ta những khi rảnh rỗi, nói chuyện với anh ta về kiến trúc, các phong cách hội họa, các ngọn núi vì cả hai người đều thích thiên nhiên. Có lần anh ta hỏi Ba.
“Sao anh không về thăm nhà trọ của dì tôi. Như lời anh kể thì nơi đó rất ấn tượng.”
“Sao lại như lời tôi kể, chẳng nhẽ anh chưa từng đến thăm nhà của dì mình hay sao?”
“Đó không phải là nhà dì tôi, chỉ là nơi bà ấy kinh doanh, ngôi nhà của dì ở một chỗ khác.”
Và anh ta đã kể cho Ba nghe mối quan hệ trong gia đình mình. Bà chủ nhà trọ là em gái của mẹ anh ta, gia đình họ có hai chị em và anh ta luôn coi dì như người mẹ thứ hai.
Rồi qua lời anh ta kể, Ba biết rằng người đàn bà chủ nhà trọ đó đã cấm người chị gái và bất cứ đứa cháu nào đến ngôi nhà bên bìa rừng.
Ba vẫn không hiểu sao sự ngăn cản ấy lại được thực hiện một cách triệt để. Nhiều năm về sau, khi anh biết rằng bà chủ nhà trọ đã mất và dù được thừa kế ngôi nhà dưới chân núi, người cháu ruột cũng không một lần đến thăm. Anh ta bán nó thông qua người môi giới và thực hiện nghiêm túc bản di chúc của dì mình.
“Anh không biết được đâu, mối quan hệ giữa mẹ tôi và dì rất phức tạp. Và đấy cũng là lý do mà dì đã cấm tất cả mọi người trong gia đình tôi đến đó.”
Anh ta kể cho Ba nghe câu chuyện buồn gia đình mình. Hai chị em gái ấy đã cùng yêu một người đàn ông. Người đàn ông đó yêu cô em hơn nhưng lại có con với cô chị. Cô em vì thế đã dứt khoát lìa xa gia đình, từ bỏ người chị và đi rất xa. Sau này có tiền, bà xây một ngôi nhà trọ dưới chân núi nơi Ba từng ở.
“Nhưng tại sao bà dì vẫn quý anh?” Ba hỏi.
“Vì tôi là con trai người yêu của bà. Dì giận chị gái nhưng vẫn yêu người đàn ông kia, tức là bố tôi, vì thế mà suốt đời bà sống trong đau khổ.”
Ba lại nhớ đến những cánh bướm bay vào nhà đêm hôm ấy, ngôi nhà hình như là nơi trú ngụ của chúng. Không khí ở đó u tịch lặng lẽ, cả thứ rượu anh uống cũng có hương vị lạ.
“Tôi vẫn tò mò về câu chuyện của anh. Vậy bố anh thì sao? Ông ứng xử với hai người đàn bà thế nào?”
Người đàn ông nhìn Ba trầm ngâm rồi tiếp tục câu chuyện về gia đình mình. Bố anh ta bất đắc dĩ phải lấy cô chị làm vợ, dù ông yêu cô em hơn và khi cô em bỏ đi, tình cảm càng mạnh lên gấp bội và ông đã dằn vặt rất nhiều.
Người đàn ông ấy yêu một người nhưng lại có con với một người khác. Ai cũng hiểu rằng ông bắt cá hai tay và những ngày tháng sống trong gia đình ấy, mọi người đều coi ông là người gây ra tội, vì ông, cô em phải dứt áo ra đi.
“Dì tôi ấy,” giọng người kĩ sư đều đều, “người đàn bà bị phụ tình đó không bao giờ quay về nhà, dù dì vẫn gặp người thân ở đâu đó, như ở quán cà phê chẳng hạn.”
“Thế dì có gặp lại mẹ anh không?”
“Một lần duy nhất, lúc mẹ tôi mất.”
Anh ta không kể tỉ mỉ nhưng Ba đã hình dung ra cảnh người đàn bà về gặp tình địch của mình, cũng là người chị gái duy nhất. Có lẽ bà nhẹ nhõm khi thấy tình địch đã chết, cũng có thể bà sẽ nói, chị đấy à, cuối cùng chị đã chết trước tôi, quả là ông trời có mắt.
Hoặc có thể người đàn bà ấy đứng trước linh cữu chị mình khóc nức nở. Bao nhiêu năm hai người không gặp nhau, không ngờ người chị cũng đau khổ chẳng kém gì người em, chỉ vì một kẻ có tội duy nhất là gã đàn ông kia.
Nhưng Ba không biết chính xác sự việc diễn ra như thế nào, Ba không dám hỏi và người bạn của anh không kể. Có thể đó là một cuộc gặp gỡ hết sức lạ kỳ và đau đớn.
“Thế dì có gặp lại bố anh không?” Ba hỏi tiếp.
“Có, sau đám tang của mẹ tôi, dì đã gặp bố tôi một lần duy nhất, rồi không bao giờ nữa.”
Ba không dám hỏi anh ta về cuộc gặp gỡ kia, biết đâu anh ta cũng không biết hoặc hai người kia không kể lại. Cuộc gặp gỡ ấy, Ba mường tượng ra, là một thứ rất kinh khủng nhưng lại xúc động, khiên cưỡng và đày đọa.
“Thế khi dì mất, bố anh có đến không?” Ba lại hỏi.
Lần này thì anh kĩ sư kể cho Ba tỉ mỉ câu chuyện, bố anh ta đến thăm người tình cũ. Người đàn ông đứng rất lâu trước quan tài người xấu số. Ông ta im lặng và cúi xuống ngắm nhìn khuôn mặt người yêu mình. Đến lúc chết bà vẫn yêu và hận ông. Không ai biết được trong cuộc gặp gỡ trước đó họ đã nói với nhau những gì.
Rồi người bạn của Ba thở dài. Anh ta nói rằng, tình yêu làm thành tấn bi kịch trong gia đình anh. Mẹ anh đau khổ, bố anh dằn vặt và người dì uất hận đến lúc chết. Và dì lập di chúc, để lại toàn bộ tài sản cho anh nhưng cấm bất kỳ người thân nào đến ngôi nhà dưới chân núi. Hình như dì đã cất giấu một thứ rất đáng sợ ở đó.
“Thế sao anh không đến nơi ấy một lần, chẳng phải dì anh đã mất rồi sao?”
“Tôi sợ. Tôi sợ sẽ thấy một thứ khủng khiếp. Cả bố tôi cũng không dám đến. Hình như ông cũng đoán có một ác mộng đang chờ đợi mình.”
Và người bạn đã nhiều lần yêu cầu Ba miêu tả tỉ mỉ ngôi nhà ấy. Lần qua đêm duy nhất, những ký ức của Ba về ngôi nhà dưới chân núi, cuộc gặp gỡ với Cầm vì thế cứ trở đi trở lại. Và anh không suy đoán được người đàn bà kia đã cất giấu những gì ở đó và dù chỉ một đêm cũng đã khiến anh nhớ nó rất nhiều.
Nhưng thực ra, hình ảnh về ngôi nhà ấy Ba không nhớ nhiều lắm, kí ức của anh chủ yếu gắn liền với người con gái kia. Những lời của Cầm, khung cảnh cô liêu của núi rừng, âm thanh của thác nước và đặc biệt là những con bướm khổng lồ.
Ba thấy sự thất bại trong việc xuất bản cuốn sách của Cầm thật đáng xấu hổ. Anh mang bản thảo đến nhiều nhà xuất bản nhưng tất cả đều từ chối, không ai cấp cho anh một cái giấy phép hợp lệ để in. Nội dung cuốn sách quá khác thường và một thứ văn chương lạ đời không được người ta chấp nhận.
Ba cúi xuống đọc bản thảo, lần nào đọc cũng cho anh những rung động nhất định. Tim anh đập nhanh hơn, hơi thở dồn dập, lần nào anh cũng thấy một sự kích thích bí ẩn, anh thấy không phải mình đọc những con chữ mà một thứ gì lớn lao hơn rất nhiều đang mời gọi.
Chỉ một đêm đã đủ nhớ mãi, có thể người đàn bà chủ quán trọ dưới chân núi cũng từng mơ ước được làm tình với người mình yêu trong một ngôi nhà như thế. Bà ta đã mơ ước và dàn dựng cảnh như thật, đó biết đâu là lý do khiến những người thân của bà không ai được bước vào.