Chương 14
Ngọc đặt vấn đề với B về chuyện cưới xin. Một buổi chiều khi cô bảo anh về nhà mình, cô đã nói thẳng chuyện đó. B lặng yên ngồi nghe, anh từng nói rằng mình phản đối chuyện hôn nhân. Anh đã nếm đủ nó và không muốn lặp lại, nếu cô muốn anh cưới có nghĩa anh sẽ phải chấm dứt mối quan hệ với cô.
“Anh kiên quyết như thế ư?”
“Điều đó phạm vào quy tắc của anh.”
“Quy tắc phá vỡ được.”
“Anh không thể.”
“Vì sao?”
“Vì anh không quen sống chung.”
Đó là một điều cay đắng. Cuộc hôn nhân trước của anh, đau buồn và thất vọng, nhưng anh có thể níu kéo nếu cố gắng. Cái chính là B nhận thấy anh không thể chung sống với nhiều người, không chỉ có vợ anh mà còn họ hàng của cô ta, bố mẹ vợ và bố mẹ của chính anh nữa. Họ quan tâm lo lắng, họ xen vào cuộc sống của anh quá nhiều. Đã có lúc anh từng thú nhận với người vợ cũ của mình: “Anh là một kẻ vị kỷ em ạ, thậm chí là ích kỷ. Anh không tài nào hòa hợp được với những người xung quanh, họ khác anh quá.”
Vợ anh thở dài. Sự chịu đựng cứ tăng dần và cùng với nhiều khác biệt nữa, họ đã chia tay. Anh không thấy tiếc, chỉ thấy mình có một phần lỗi.
Giờ đây Ngọc đề nghị chuyện hôn nhân. Anh không muốn mất cô nhưng yêu cầu của cô anh không đáp ứng được. Anh là con sóc hoang, thích sống một mình, cùng lắm là cặp kè với một con sóc cái nào đấy để bớt cô đơn nhưng phải chịu trách nhiệm với nhau về mọi thứ do tờ hôn thú mang lại thì anh không thể. B nói với Ngọc:
“Đây không phải lần đầu anh nói với em về chuyện này, nhất định chúng ta phải cưới nhau sao?”
“Nhất định, em đã quyết định rồi, nếu không cưới thì chia tay thôi.”
B không thấy hụt hẫng, anh đã quen với sự mất mát, cuộc hôn nhân trước đây của anh, vài mối tình thoáng qua nữa, anh đã buộc phải quen với những việc này, anh muốn sống với cá tính của mình và buộc phải chấp nhận những hậu quả của nó.
Cuộc chia tay ảm đạm, Ngọc không khóc nhưng cô dửng dưng, xa lạ. Cô lấy một chai rượu, hai người uống rất nhiều. B gần như say nhưng không ở lại. Anh cũng không hôn cô lúc chia tay. Mưa lất phất và lạnh nhưng B đi bộ suốt ba cây số để về nhà mình. Đêm ấy anh có một giấc ngủ sâu không mộng mị, một thứ gì đó đã tách rời khỏi con người anh.
Anh vùi đầu vào bản thảo. Anh đọc kỹ càng, thận trọng. Khi làm xong một quyển sách hay trong anh vẫn dấy lên một khoái cảm nào đấy, gần giống như lúc làm tình với một người đàn bà đẹp.
Một buổi chiều, B nghe thấy tiếng gõ cửa. Ngọc không đợi anh mở cửa đã tự bước vào, cô đến ngồi trên ghế sô pha và chờ anh.
“Em đến báo với anh rằng, em sẽ lấy chồng.”
“Anh biết.”
“Anh có biết em lấy ai không?”
“Anh đoán được.”
“Là Mạo, bọn em đã hò hẹn với nhau hai tháng nay.”
“Thảo nào, dạo này ít thấy bước chân của anh ta ngoài cửa.” B nhếch mép.
Ngọc nhìn B tròn mắt, anh đang nhạo báng cô, nhạo báng người đồng nghiệp sắp trở thành chồng cô. B biêt rõ cả hai người và thái độ của anh gần như khinh miệt.
B chìm trong một tâm trạng tồi, những bước chân lạ mặt thỉnh thoảng vẫn lảng vảng trước cửa phòng. Mạo không cưỡng lại được niềm khao khát sờ mó căn phòng nhưng B không cho anh ta vào. Có việc cần thiết, B nói chuyện với anh ta ngoài hành lang hoặc qua điện thoại. Anh cứng rắn một cách bất lịch sự, kiên quyết không bao giờ cho kẻ ấy vào phòng mình, trừ khi anh chết hoặc nghỉ hưu.
Một buổi tối, B ở lại cơ quan. Anh ra khỏi nhà xuất bản và nhắn người bảo vệ đợi cổng. Anh đi dọc con phố, qua một lùm cây tối, một cô gái vẫy mời anh nhưng thái độ anh vẫn như cũ: dửng dưng.
Một chốc nữa anh lại thấy cô gái váy đen đi trước mặt mình. Cô ta đi nhanh tới quán cà phê quen thuộc.
Cô gái vẫn chọn cái bàn quay ra cửa sổ, vừa nghe nhạc vừa lắc lư đôi chân.
Mọi thứ trở về nguyên cũ, B nghe thấy tiếng cười phát ra từ một bàn cách anh không xa. Mạo đang ngồi với cô gái bóng tối.
Thế Ngọc đi đâu, anh bỗng tự hỏi mình. Sao anh ta không về nhà mà hẹn hò với một cô gái đứng đường.
Nhưng B vẫn tiếp tục thư giãn với ly cà phê của mình. Ngọc bây giờ không còn của anh nữa, thậm chí cô tránh nói chuyện với anh, và cô gái váy đen kia, anh chưa biết chính xác cô ta là ai.
Đêm khuya và B ra về. Hình như người đồng nghiệp của anh cũng về cùng lúc, Mạo vẫn say xỉn như lần trước và cô gái bóng đêm phải ấn anh ta vào taxi. Anh nghe thấy tiếng cười từ đường vọng vào.
Cô gái váy đen cũng biến mất trước mắt B, anh thấy hơi đau đầu và không chắc tất cả những sự kiện xảy ra liệu có phải ảo ảnh. Anh thấy mình hoang mang trong một không gian rất lạ mà anh không dám đoan chắc, lần này là riêng biệt hay lặp lại những lần trước.
Qua cánh cổng sắt cũ kỹ của nhà xuất bản, người gác cổng vẫn chờ anh. Ông ta không nói với anh lời nào, lặng lẽ mở cửa và khi anh bước vào thì đóng sập lại.
B bước lên cầu thang, anh thấy bước chân mình nhẹ bẫng, đêm thanh vắng tiếng lóc bóc như nước chảy vọng ra từ phòng anh. Vào ban ngày, chỉ khi nào thật yên lặng và tĩnh tâm anh mới nghe thấy nó. Đêm, tiếng ấy nghe rất vọng và rõ.
Gần đến cửa phòng, B thấy một bóng người. Anh không giật mình: người đồng nghiệp khốn khổ của anh, Mạo đứng trước cửa phòng và đợi anh về.
“Anh ở đây làm gì?” B rít lên.
“Tôi muốn vào xem căn phòng lắm,” hơi thở anh ta phả ra mùi bia. “Đã lâu lắm rồi...”
“Không, cút đi,” B nghiến răng.
“Tôi muốn trao đổi với anh một việc,” anh ta hổn hển.
“Việc gì?” B gầm gừ.
“Nếu thích, anh cứ ngủ với vợ tôi,” anh ta thì thào, “nhưng làm ơn cho tôi thăm căn phòng một lần thôi.”
“Không, cút đi,” B vẫn nghiến răng.