← Quay lại trang sách

Chương 16

Người đồng nghiệp của B đang xây một căn phòng giống hệt phòng của anh. Mạo đã xin nghỉ việc ở nhà xuất bản hai tuần để chăm lo ngôi nhà mới của mình.

B không cho đồng nghiệp của mình vào phòng nhưng anh không cự tuyệt hoàn toàn. B cho Mạo mượn những tấm ảnh chụp căn phòng, mô tả một số đồ đạc, và mặc dù hàng ngày thỉnh thoảng nghe thấy những lời đàm tiếu, B bỏ ngoài tai và coi việc làm của người đồng nghiệp hoàn toàn là ý muốn riêng tư của anh ta và không bận tâm.

Một buổi chiều, ông giám đốc nhà xuất bản gõ cửa phòng B. Ông ta đến gặp anh, thường thì B lên gặp giám đốc hoặc trao đổi ở phòng họp, rất hiếm khi ông ta vào phòng ai, nhất là với một người như B.

Ông giám đốc ngồi đối diện với B. Ông ta nhìn kỹ căn phòng một lượt rồi hỏi:

“Tôi hỏi thật, cậu có thoải mái với căn phòng này không?”

B nhìn ông ta.

“Sao ông lại hỏi như vậy? Tôi đã ở căn phòng này hơn hai mươi năm và chính ông đã giao nó cho tôi. Tôi quen thuộc với nó.”

“Quen thuộc thôi à?”

“Đúng thế, quen thuộc, nó chỉ là một căn phòng thôi mà.”

“Cậu có biết Mạo đang xây một căn phòng giống hệt căn phòng này.”

“Tôi biết.”

“Mạo rất thích căn phòng này. Tôi cũng không biết làm thế nào, anh ta từng xin tôi.”

“Ông có thể yêu cầu tôi nhường phòng, ông có quyền mà.”

“Tôi sẽ để nguyên.”

Rồi kế đó, ông giấm đốc nói chuyện lan man với B một chút về công việc, có vẻ ông chỉ muốn kiểm chứng lại vài điều. Giám đốc tôn trọng những nguyên tắc truyền thông do ông nội và bố để lại. B là chủ nhân duy nhất của căn phòng đó và chính ông đã giao nó cho anh, ông sẽ không chuyển cho người khác, tất nhiên trừ khi anh nghỉ hưu hoặc chết sớm.

“Nhưng thật ra, cũng không nên quá tốn kém để xây một căn phòng giống hệt thế này...” Ông giám đốc lơ đãng nói với B.

“Tôi có cho anh ta vay một ít tiền,” B nói.

“Cả anh và Mạo đều là những biên tập giỏi, tôi thì tôi quý cả hai anh. Tôi sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa, tôi tôn trọng quyền riêng tư của mọi người.”

“Cảm ơn giám đốc.”

B đóng cửa. Anh nghe thấy tiếng lóc bóc như nước chảy ở đâu đây. Người đồng nghiệp của anh có thể tạo ra một căn phòng giống hệt thế này, từ sàn gỗ, lò sưởi, vòng tròn màu đỏ trên cửa, bàn ghế... nhưng làm thế nào anh ta tạo được tiếng lóc bóc âm ỉ, mơ hồ kia...

Nhưng một ý nghĩ vụt qua đầu B, người đồng nghiệp của anh biết rõ căn phòng này hơn anh, anh ta biết chính xác kích cỡ lò sưởi, những bản lề thép được thay lại, sơn quét tường của hãng nào và tiểu sử chính xác của từng người đã làm việc trong phòng này.

Ngày khánh thành nhà mới, Mạo mời B đến chơi. Anh ta chỉ mời vài người trong cơ quan đến chia vui và ăn cơm. Có ba người đến, B vì bất đắc dĩ và một chút tò mò, đã nhận lời đến dự.

Đúng như dự đoán của B, người đồng nghiệp của anh đã hết sức kỳ công. Ngôi nhà mới có tám phòng, tất cả đều tầm thường và sơ sài, riêng phòng số ba, nơi anh ta dồn tâm huyết và tiền bạc thì khác hẳn.

Mạo dẫn khách tham quan ngôi nhà mới một vòng. Tất cả các phòng đều mở cửa, duy phòng số ba dành cho riêng B. Chỉ mình B được mời thăm phòng đó, đích thân Mạo tự tay mở cửa và giới thiệu từng cấu trúc nhỏ.

Người đồng nghiệp nói cho anh kích thước của từng bộ phận, lò sưởi, tủ tường, độ rộng cánh cửa, màu sơn, chủng loại gỗ, tất cả đều y hệt, thậm chí những đồ đạc trong phòng như bàn làm việc, ghế sô pha, đèn bàn, giá sách, như một bản sao từ phòng anh.

“Anh đã thành công, chúc mừng anh.” B nói. “Tôi cũng không dám nhận xét rằng liệu phòng này có gì khác với phòng của tôi không.”

“Nhưng tôi chưa thật hài lòng,” Mạo nhìn B thân thiện, “vẫn có cảm giác bề ngoài nó đúng là căn phòng như thế nhưng hình như còn thiếu thiếu điều gì đó.”

B tĩnh tâm lắng nghe, anh cố lọc các âm thanh hỗn tạp để xem có tiếng lóc bóc nào không. Tuyệt nhiên không. Cửa sổ mở và khi B nhìn xuống, anh không trông thấy một cô gái váy đen nào đi qua, anh thở dài và đi xuống tầng dưới dự tiệc.

Những chai rượu mạnh được dùng bữa hôm đó cũng là loại rượu B thường uống, những cái ly cũng vậy. B hào hứng nói chuyện với mấy đồng nghiệp, rất lâu rồi anh mới có thái độ như vậy, vì Ngọc đang ngồi gần anh.

Những người khách lần lượt ra về, B xin cáo lui nhưng vợ chồng Mạo nài nỉ anh ở lại. B định từ chối nhưng thấy ánh mắt hơi rơm rớm của Ngọc nên thôi.

Mạo đề nghị B lên nghỉ tạm đúng ở căn phòng anh ta đã mô phòng. B có thể ngủ trên ghế sô pha và anh ta đã chuẩn bị một cái cái chăn mỏng giống hệt. Mạo nói rằng, anh ta muốn hơi thở của B lưu lại và nhờ thế, sự xác thực của căn phòng sẽ được tăng lên.

Mạo đưa cho B chìa khóa căn phòng. Lâng lâng bởi rượu mạnh, B lấy cái gối mềm trong tủ, cái chăn mỏng và đặt mình trên ghế sô pha.

Có vẻ như đó là một giấc ngủ quá dài. Anh nằm mơ, có vẻ như vậy. Đó không phải phòng của Mạo mà đích thực là phòng của B.

Ngọc theo thói quen không cần gõ cửa bước vào. B nhận ra điều ấy nhưng một ham muốn trỗi dậy ngăn cản anh phản đối. Ngọc bước đến ghế sô pha, cô cởi quần áo và khiêu khích anh. Khi B bắt đầu cựa quậy, cô giúp anh cởi áo quần và chủ động làm tình, y như trên chiếc ghế sô pha ở cơ quan.

Cảm giác mơ hồ xảy ra trong đầu B. Anh vẫn biết mình đang làm gì, ở đâu. Khi đã hoàn toàn lút trong người Ngọc, anh hỏi cô:

“Sao lại ở đây, lúc này?”

“Vì em muốn thế.”

“Vì em muốn thế?”

“Chính xác là chồng em muốn và em ủng hộ anh ấy.”

“Vì sao?”

“Vì hơi thở của anh trong phòng này làm cho nó thật hơn.”

“Hơi thở của anh à?”

“Chính xác là hơi thở và việc làm tình của anh làm cho căn phòng giống thật hơn. Nếu không nó sẽ vô hồn.”

“Vậy à,” B thở dài.