← Quay lại trang sách

Chương 17

Ba đã nhiều lần ngắm cái tủ sách của bố mình, nó đúng là một cái quan tài, anh vĩnh viễn không bao giờ mở ra nữa, như thân xác của bố anh bị phong kín dưới ba tấc đất.

Bố mất, mẹ mất, ngôi nhà của bố mẹ, theo di chúc thuộc về Ba, nhưng anh không sống ở nhà, anh cho đứa cháu gái ở nhờ. Nó có quyền sử dụng mọi đồ đạc trong nhà, chỉ có hai thứ Ba giữ độc quyền cho mình: căn phòng riêng trên gác hai và tủ sách của bố anh dưới tầng một. Căn phòng trên gác hai bố mẹ dành cho anh và người vợ cũ, để mỗi khi về quê vợ chồng anh có chỗ ở. Vợ thì anh đã ly hôn và hai người cũng chỉ ở trong phòng đó đôi lần.

Đó là căn phòng đẹp nhất của ngôi nhà, có cửa sổ quay ra hướng núi và đón sáng. Mỗi khi ở trong phòng, Ba mở toang cửa sổ và nhìn ra núi. Núi như một khối nam châm mời mọc. Nhiều lúc Ba nghĩ, ước gì mình được nhập vào núi, là cái cây ngọn cỏ kia, anh sẽ vĩnh viễn im lặng, nghe tiếng vi vu của gió, tiếng rì rào của mưa và căng mình đón nhận những cơn bão nhiệt đới.

Nhưng Ba không bao giờ nhập vào núi được, không thành cỏ cũng chẳng thành cây, anh là anh đơn độc trong căn phòng của mình. Hằng ngày làm việc, thỉnh thoảng về thăm ngôi nhà của mình, mở căn phòng đầy bụi và ngập tràn hoài niệm.

Những dấu vết của bố mẹ anh vẫn còn. Trong tai anh đôi khi vang lên những cuộc cãi cọ của bố mẹ. Mẹ thích ăn thịt mỡ, bố thích thịt nạc, mẹ thích xem phim giải trí, bố thích nghe ca nhạc truyền thống, mẹ không bắt anh lấy vợ nữa, bố thì yêu cầu việc đó, cùng với một ngàn nguyên nhân khác, một ngàn sự bất đồng làm bố mẹ luôn cãi nhau.

Nhưng giờ đây anh không bao giờ được nghe âm thanh đó nữa, những cuộc cãi cọ triền miên của hai người đã chấm dứt. Họ vĩnh viễn nằm dưới đất, những cuộc cãi cọ cũng đã chìm vào đất.

Đứa cháu gái luôn dành cho người cậu những món ăn ngon mỗi khi Ba trở về. Ba đã dự định rằng, trừ những biến cố đặc biệt còn đương nhiên nếu anh mất, ngôi nhà sẽ dành cho đứa cháu gái.

Đôi khi Ba đề nghị đứa cháu chuẩn bị những món anh ưa thích. Thịt chân giò luộc chấm mắm thượng hạng, măng rừng và một con cá suối rán thật ngon.

Mỗi khi nhấm nháp cái vị quen thuộc đó Ba thấy mình như sống lại, anh thấy nhớ núi, nhớ Cầm và cảm giác không bao giờ quên ở một đêm ven rừng. Cơ bản mọi ký ức sẽ mất đi, chỉ có vài thứ, nhờ vào những tình huống đặc biệt mới lưu giữ được.

Người cháu gái có lần đề nghị di chuyển cái tủ sách của ông ngoại ra chỗ khác nhưng Ba không đồng ý.

Và Ba bỗng khiếp sợ cái ý nghĩ rằng anh và bố phải sống chung một phòng. Anh yêu quý bố nhưng nhất định không sống cùng phòng với ông. Nếu hai người phải sống chung một phòng, anh không biết điều gì sẽ xảy ra.

Anh thích một mình, cô độc, không thích người khác ở trong phòng của mình, những cuộc làm tình của anh với các cô gái, thường là ở khách sạn, ở nhà của họ, trên ghế sô pha cơ quan. Anh sợ ai đó chia sẻ không gian riêng của mình. Chỉ một mình, anh mới thấy thoải mái, có lẽ đó cũng là lý do anh không muốn cứu vớt cuộc hôn nhân trước và kiên quyết không lấy vợ nữa.

Đối với anh, cô độc là một khoái cảm, anh tự do suy nghĩ trong không gian của mình. Anh đòi hỏi rất nhiều sự riêng tư, như một con thú săn mồi, khi đó anh mới phát huy hết sức mạnh của mình.

Anh đã thay khóa tủ sách của bố, dùng một cái khóa to loại tốt. Anh muốn chắc chắn rằng bố mình không bao giờ bước ra khỏi đấy nữa, ông sẽ vĩnh viễn trong tâm trí anh, bị nhốt chặt ở một nơi duy nhất.

Phòng anh cũng được thay khóa mới, dù tin tưởng cô cháu gái nhưng anh vẫn đề nghị căn phòng không ai chạm đến và cửa sổ chỉ mở ra một hướng duy nhất: hướng núi.

Anh cũng từ chối gặp những người anh không thích.

Anh cự tuyệt với đám đông và những tranh luận bên ngoài.

Từ sau đêm ân ái với Cầm ở bên núi anh hầu như không đạt được cực khoái nữa, những người tình chỉ làm anh sung sướng phần nào chứ không thể tuyệt đỉnh rợn ngợp như cái đêm hôm ấy: những cánh bướm bay.

Anh ý thức được rằng có một mối liên hệ giữa Cầm và những cánh bướm kia.

Cầm không hề mỏng manh, cô mạnh mẽ, đã không yêu cầu anh có bất cứ nghĩa vụ nào dù anh là người đàn ông đầu tiên của cô. Biết đâu anh đã có con. Ba nghĩ có thể sau lần ái ân trên núi đó anh mới bị vô sinh, sau lần đó những con bướm kia đã hút hết sinh lực của anh khiến anh vĩnh viễn không có con.

Ý nghĩ về một đứa con khiến Ba sợ hãi. Tại sao bao nhiêu năm qua anh mới nghĩ đến điều đó, đấy không phải một cuộc mây gió thông thường. Cuộc hoan lạc ở trong núi, có núi chứng kiến và đặc biệt xuất hiện những cánh bướm.

Vậy nếu như thế thì đứa con của anh đang ở đâu? Nó ở thành thị hay nông thôn? Có thể nó cô độc và từ chối mọi cuộc gặp gỡ với người cha của mình, nó cũng chôn vùi anh vĩnh viễn ở một nơi nào đó trong ký ức, qua lời kể của mẹ, đứa trẻ kiên quyết không bao giờ gặp cha.

Nếu sự thực như thế thì anh sẽ thế nào? Anh không buồn hay vui mà thấy sợ, đứa con quá giống anh với ý nghĩa luôn chống lại cha của mình. Cha ở một nơi tôn kính nhưng không bao giờ được chạm đến, những người đàn ông sẽ tuyệt đối không bao giờ chạm vào nhau.

Đêm hôm đó anh đã rất vui, niềm vui đan xen với một chút sợ hãi và khó hiểu. Anh đã xuất tinh trong thân thể người đàn bà ấy và có thể một sinh linh đã xuất hiện.

Ba giở một trang bản thảo trên bàn nhưng anh không đọc tiếp. Có thể quá khứ không vĩnh viễn mất đi như người ta tưởng, cũng không phải chỉ được lưu giữ trong trí nhớ, nó hiển hiện cụ thể ở một nơi nào đó nhưng anh chưa tìm ra. Không một ai mất đi vĩnh viễn mà không để lại dấu vết nào cả.

Ba lại quay về trang sách đang đọc dở.