Chương 18
Ngọc tìm cách nối lại quan hệ với B. Không chỉ là tạo hơi thở cho căn phòng mà một cách bất đắc dĩ, B miễn cưỡng trở lại làm người tình của Ngọc. Biết đâu chồng Ngọc liệt dương, hoặc chồng Ngọc không có hứng thú với đàn bà và Mạo vẫn luôn tự nhốt mình trong căn phòng anh ta tạo nên.
B bắt đầu thấy mình bị lôi vào vòng xoáy mới, anh cảm thấy tội lỗi thực sự. Anh phải nghe những lời kể lể về cuộc sống vợ chồng của Ngọc. B không muốn nghe, nhưng đó là sự giải tỏa duy nhất Ngọc muốn ở anh, ở những lần hẹn hò và tâm sự.
B gián tiếp trở thành một người chồng bất đắc dĩ của Ngọc, anh không muốn can thiệp nhưng buộc phải xen vào. Anh chấp nhận mối quan hệ với Ngọc và chịu đựng những hệ lụy của nó.
Một buổi chiều, Mạo đến gõ cửa phòng B và đề nghị gặp B ở một quán cà phê khá vắng. B ngồi đối diện với Mạo. Người đồng nghiệp mở túi, đưa cho anh một bản thảo.
“Tôi đoán anh sẽ ngạc nhiên về điều này, đây là bản thảo tôi viết về căn phòng của iichúng taiii, tôi muốn anh biên tập và đề nghị xuất bản nó.”
B nhìn tập bản thảo, trong số tất cả các biên tập viên ở nhà xuất bản, Mạo là người duy nhất chưa từng có ý định viết sách, thế mà nay anh ta viết, viết về căn phòng của “chúng ta”, như cách nói của anh ta.
“Anh sẽ làm gì nếu tôi không đọc và biên tập?”
“Anh sẽ đọc và phải biên tập, nó không nguy hiểm đâu.”
“Nhưng vì sao là tôi?”
“Vì anh là người biết nó rõ nhất.”
Đó là một bản thảo ghê gớm chưa từng có. B đọc và thấy tởm lợm ở những miêu tả, tỉ mỉ, bất cứ thứ gì cũng được mổ xẻ cận cảnh, cả ở hình khối và linh hồn. Mạo viết về căn phòng của B và chính B. Bản thảo của một tay có tài giải phẫu trong bóng tối và không có gì làm hắn ta ghê rợn. Hắn bóc mẽ tất cả, mọi thứ được phanh phui và đưa ra ánh sáng, toàn bộ những điều người ta chỉ nghĩ mà không dám nói.
Sau khi đọc bản thảo, B gặp người đồng nghiệp để trao đổi. B nói về chất lượng bản thảo, sự lạnh lùng và tính phủ nhận của nó. B kết luận, nếu không vì một lý do đủ lớn thì anh sẽ nhất quyết không in nó.
“Tôi có một lý do đặc biệt,” Mạo nói, “tôi có một lý do đủ mạnh để anh phải in.”
“Là Ngọc?”
“Không nhất thiết là cô ấy,” Mạo nói chậm, “tôi nghĩ Ngọc cũng không đủ áp lực để lay chuyển anh.”
“Thế thì vì cái gì?”
“Vì tôi.”
“Nực cười. Anh là gì mà tôi phải vì anh?”
“Đó là tội lỗi của anh đối với tôi,” Mạo gần như thầm thì, “chính vì anh mà tôi trở thành một kẻ vô cùng tệ hại. Chính vì anh mà tôi có ý muốn chiếm hữu căn phòng, vì anh mà tôi đã khánh kiệt gia sản, thậm chí hiến cả vợ mình.”
“Tất cả là do anh gây ra,” B phản bác. “Vì lòng đố kị bệnh hoạn của anh.”
“Không phải là đố kị.” Mạo nói. “Tại sao anh xuất hiện trong nhà xuất bản này, tại sao anh có mặt trước tôi, tại sao anh khinh bạc tôi và mọi thứ xung quanh?”
B không muốn đối thoại, anh nhận thấy có một thứ khủng khiếp sắp dội xuống đầu mình. Tập bản thảo tởm lợm và vô nhân tính kia sẽ làm anh khổ sở. Nó len lỏi vào từng tế bào, mạch máu của anh, nó phanh phui những suy nghĩ thầm kín. Nó là con dao mổ tàn nhẫn.
Ba tháng sau B ở trong tình thế buộc phải in bản thảo. Mạo đã tự tử trong căn phòng giống hệt phòng của B. Anh ta tự tử bằng thuốc ngủ liều cao, và để lời trăng trối duy nhất là tác phẩm của mình phải được in ra, bởi sự biên tập của một người anh ta đã chọn: B.
Thế là cái thứ gớm ghiếc đó sẽ phải được ra đời.
Lần đầu tiên trong nghề của mình, B phải bỏ công sức ra chăm chút cho cái thứ anh tởm lợm. Anh biên tập nó, không phải cho tác phẩm bớt tởm lợm hơn mà ngược lại, làm cho nó khủng khiếp và kinh hoàng hơn, đó là nghề của anh.
Cũng là lần đầu tiên B cảm thấy đòn thù của người chết. Mạo chết rồi nhưng con mắt anh ta vẫn soi mói khắp nơi, anh ta đo từng chiếc ghế trong phòng anh, dùng kính lúp để phân biệt màu sơn và dùng máy ghi âm để ghi lại âm thanh. Chỉ một thứ duy nhất, B thấy may mắn là anh ta đã không nghe được: tiếng lóc bóc như nước chảy.
Chính điều đó khiến cho B thấy yên tâm, cái bản thảo kia dù ghê gớm đến đâu nhưng linh hồn của căn phòng thì anh ta chưa chạm vào được. Ít nhất vẫn có một miền của riêng anh mà không ai sờ nắm được, chỉ mình anh, riêng anh.
B đọc kỹ bản thảo, nhờ đó anh biết chính xác căn phòng của mình hơn: từng đồ vật, những người tình anh từng giao hoan, những cuốn sách anh biên tập và thái độ của anh với những người xung quanh.
Anh làm việc với một sự kiên trì và tỉ mẩn cực độ, nó là bản sao của con người anh, công việc và nơi làm việc, tâm hồn và những thói quen.
B bỗng thấy khoan khoái, anh lại gần cái tủ cá nhân và lấy chai rượu mạnh. Anh rót một ly đầy và uống, hơi rượu khiến anh hưng phấn hơn. Công việc tởm lợm kia chẳng làm suy yếu được anh, anh không thể bị gã đó khuất phục, anh sẽ không cho gã thỏa mãn.
Sau khi đọc và biên tập thật hoàn hảo, anh gấp bản thảo và hồi tưởng, một dòng trong bản thảo vừa kích thích anh.
Anh lấy điện thoại và gọi Ngọc. Trong giờ hành chính nhưng Ngọc vẫn bình thản nghe anh nói. “Lên phòng anh ngay, có việc khẩn cấp.”
Ngọc không gõ cửa, ngực áo vẫn đeo một mảnh nhựa màu đen. B chẳng để ý đến điều ấy. Anh khóa cửa và lấy thêm một chiếc ly cho Ngọc.
“Em uống với anh để ăn mừng điều này,” B nói, “anh đã biên tập xong bản thảo của chồng em.”
Ngọc nhìn anh không ngạc nhiên. Đó là mắt của một con vật và nó không có cảm giác.
“Có nhất thiết phải ăn mừng không?”
“Nhất thiết.”
“Vì sao ạ?”
“Vì qua cái bản thảo này anh đã biết chính xác con người mình thế nào, anh ta đã giúp anh nhận ra điều ấy. Miêu tả tỉ mỉ và vô cùng chính xác.”
“Anh căm thù anh ấy?”
“Bây giờ thì không.”
“Còn ban đầu?”
“Anh ta đã lột mặt anh ra, giải phẫu toàn bộ con người anh. Thế mà anh phải đọc tất cả những điều ấy. Như thế không đáng căm giận sao.”
“Thế anh còn muốn gì nữa?”
“Vẫn như mọi khi thôi, chỉ khác hôm nay là lễ tế thần.”
B cởi quần áo và dằn lên người Ngọc. Anh giật bay hàng cúc áo của cô. Và lần thứ hai, anh đã hãm hiếp Ngọc dữ dội và điên cuồng. Chiếc ghế sô pha rung lắc dữ dội. Khi cảm thấy sắp cao trào, anh ghìm chặt người Ngọc và quờ tay lấy tập bản thảo để trên bàn.
Anh quẳng bản thảo vào lò sưởi và châm lửa. Ngọc vẫn bị thân anh ghì chặt.
B nhịp nhàng và từ tốn trong những khoảnh khắc cuối cùng. Khi anh phun trào cũng là lúc cái bản thảo anh kỳ công biên tập cháy bùng lên. Tàn tro của nó quăn lại, nằm im như một xác chết.