← Quay lại trang sách

Chương 19

Mình có thể đã có một đứa con, Ba cứ giữ mãi ý nghĩ ấy, từ nhiều năm. Trong thâm tâm, anh nghĩ điều đó không hoàn toàn chắc chắn, khả năng anh có con là năm mươi phần trăm, nghĩa là khi ấy, anh hoàn toàn khỏe mạnh và sung mãn, và chẳng phải cái đêm hôm ấy với Cầm, anh đã rất sung sướng hay sao.

Ba đã đi tìm con, vài năm sau cái ý nghĩ bất chợt kia lóe lên. Anh để ý những đứa trẻ có hình dáng giống mình, dò la về chúng: quê quán, bố mẹ và những mối quan tâm.

Ba xin nghỉ phép dài ngày để tìm kiếm. Ý nghĩ về đứa con thất lạc bừng lên trong anh mãnh liệt. Anh đi về những vùng núi, vùng hồ. Tại sao Ba lại đến những vùng núi, vùng hồ? Một linh cảm lạ lùng khiến Ba nghĩ rằng đứa con sẽ chống lại cha, anh sống ở thành phố lớn thì con anh sẽ tìm về vùng hồ, vùng núi để cự tuyệt sự va chạm, gặp gỡ với anh.

Ba đến các khu hồ lớn, anh thuê phòng khách sạn rồi đi lang thang trong vùng. Anh vào những quán cà phê, anh theo những người làm nghề đánh cá, anh tìm hiểu, dò hỏi để mong tìm thấy một hình dáng, dấu vết của mình, đứa con của anh.

Có lần anh hỏi thăm một ông già. Ông ta làm nghề đánh cá trên một cái hồ lớn, sâu và xanh thẳm.

Khi Ba được người xe ôm đưa lên mặt hồ, anh nhìn thấy một cái thuyền nhỏ ở ngoài xa, anh biết đó là người mình cần tìm. Anh cất tiếng gọi to nhưng chiếc thuyền không chịu vào bờ. Chỉ khi anh lấy chiếc áo lót màu trắng của mình buộc vào một cái que và vẫy liên hồi thì chiếc thuyền kia mới chịu tiến vào, lại gần chỗ anh.

Ba nói dối ông già, anh đi tìm một người thân làm nghề đánh cá. Anh muốn được lên thuyền cùng ông đi khắp vùng hồ. Anh hứa sẽ trả công cho ông xứng đáng và đặc biệt, Ba biếu ông già một chai rượu mạnh.

Chiều hôm đó, ông già đã chèo thuyền đi một vòng nhỏ quanh hồ để Ba tham quan. Đi trên mặt nước xanh thẳm và yên bình, đôi lúc Ba rùng mình, nếu không may rơi xuống, anh sẽ không có cơ hội sống sót. Ba không biết bơi và có lẽ ông già cũng không đủ sức cứu anh.

Nhiều năm về sau Ba vẫn nhớ linh cảm đáng sợ đó. Khi con thuyền ra giữa mặt hồ, ông già để cho nó trôi và lấy rượu ra uống.

Ông lấy chai rượu Ba vừa biếu, đó là loại rượu rất mạnh, uống nhiều dễ say nhưng Ba không dám phản đối vì một nỗi sợ mơ hồ là ông già sẽ quẳng anh xuống nước.

Đưa ly rượu lên môi, uống một ngụm, ông già nói rượu nặng, ông lấy một cái cốc lớn, múc nước hồ chiêu cùng, một ngụm rượu, một ngụm nước hồ. Ba thấy yên tâm hơn vì nước sẽ giúp ông già khó say.

Câu được dăm con cá, Ba và ông già nướng cá trên thuyền. Ông già bảo ông ít khi ăn trên thuyền buổi tối, khi về ngôi nhà cạnh hồ ông mới nấu cơm.

Ông già lại hỏi có đúng là Ba đi tìm người thân hay không, vì ông bảo mặt Ba nghi lắm, người thành phố thì khó có người thân vùng này, và nhất là ở vùng hồ này. Nước hồ sạch quá nên cá không nhiều, gần như những người đánh cá trong vùng, ông đều biết.

Ba nói thật với ông già rằng, anh đi tìm đứa con hoang của mình, anh nghĩ mình có con và đi tìm. Cuộc tìm kiếm không manh mối và vô định nhưng anh vẫn muốn đi tìm.

“Nó là con gái hay con trai?” Ông già hỏi.

“Tôi cũng không biết,” Ba trả lời, “chỉ là nghĩ là mình có một đứa con, nhỡ ra là con trai.”

“Sao anh lại đến vùng này để tìm, ở đây có mấy người đâu, sao không tìm nó ở thành phố.”

“Vì nó sẽ chống lại cha, nó sẽ ở hồ hoặc núi để không phải gặp tôi.”

Ông già nhìn Ba vẻ cảm thông và bảo, đi tìm con là một lý do chính đáng và quan trọng nhưng sẽ chẳng kết quả gì vì chính ông đã từng làm như thế.

Ông già kể cho Ba nghe rằng, trước kia ông là tài xế xe tải đường dài. Hầu như đi đến vùng đất nào ông cũng kiếm cho mình những người đàn bà. Đôi khi là gái bán hoa, những cô gái đi nhờ hoặc những người ông tán tỉnh được.

“Anh có biết tôi đã từng ngủ với bao nhiêu đàn bà không?”

“Chắc phải nhiều.”

“Không dưới hai trăm người đâu, ông ta nói. Nhiều lắm, chỉ biết là hàng trăm. Biết đâu những lần đó tôi đã có con, đâu phải lúc nào cũng đề phòng được.”

“Ông có vợ không?”

“Có nhưng bà ấy bỏ tôi rồi.”

“Vì tính lăng nhăng của ông?”

“Không phải, bà ta biết tôi lăng nhăng từ lâu nhưng không bỏ, nghề nghiệp mà. Chỉ sau này khi tôi gây ra một tai nạn, vào tù và sạt nghiệp bà ta mới bỏ.”

“Ông làm chết người?”

“Xe của tôi cán chết ba mẹ con, đứa ba tuổi, đứa năm tuổi. Tôi tán gia bại sản rồi vào tù vài năm và bỏ nghề.”

Mặt hồ hơi sẫm lại, câu chuyện của ông già đầy u ám. Ông già lại rót rượu, Ba uống cùng ông ta, anh uống vì sợ ông ta uống một mình sẽ quá say và nước hồ có lẽ chẳng làm dịu được bao nhiêu.

“Nếu tôi có con thì rất nhiều và không biết đâu mà tìm.”

“Dù nhiều đàn bà nhưng biết đâu ông không có con,” Ba nêu ý kiến.

“Ai mà biết được điều gì sẽ xảy ra,” ông già trợn mắt, “ông trời cũng không biết được, cả anh, cả tôi nữa.”

“Thế vợ ông có con không?”

“Một đứa con trai.”

“Nó đâu rồi?

“Chết lúc nhỏ.”

Một con chim bay ngang hồ, khi qua mũi thuyền nó kêu rất to. Ba bảo ông già chèo thuyền về, anh thấy sợ bóng đêm, sợ cảm giác cô liêu trên mặt hồ.

“Nếu anh muốn vào bờ, tự chèo thuyền đi,” ông già ra lệnh.

“Nhưng tôi không biết chèo.”

“Tôi sẽ dạy anh,” ông già nói, “nếu không, đêm nay say rượu, chúng ta cùng nhau nhảy xuống hồ vớt những đứa con.”

“Nhưng tôi chưa muốn chết.”

Ông già cười to và Ba buộc phải chèo thuyền, ông chỉ cho Ba cách làm con thuyền di chuyển, thuyền không quá nặng và nó từ từ vào bờ.

Lúc lên bờ, tắm rửa xong, hai người ngồi trên chiếu, ông già bỗng hỏi Ba:

“Anh sợ tôi không?”

“Có.”

“Nói thật là lúc ở trên hồ tôi đã muốn dìm chết anh đấy. Anh đã đụng đến nỗi đau của tôi.”

“Nỗi đau nào của ông?”

“Những đứa con tội lỗi của tôi. Bao năm qua tôi cứ nghĩ về điều đó. Tôi bỏ nghề lái xe từ sau khi ra tù và đến vùng này, đánh cá ở đây hơn mười năm.”

Ba nhìn ông già cười. Chai rượu vẫn chưa hết. Ba rót cho ông ta một ly nữa và anh uống cùng. Mâm cơm có măng luộc, cá rán đúng những món anh thích. Ông già tiếp tục uống rượu và bảo:

“Thôi, đừng đi tìm đứa con ấy nữa. Anh không tìm được đâu.”

“Nhưng tôi thấy khổ tâm lắm.”

“Khổ tâm à, tôi đã từng ngủ với cả trăm đàn bà và cán xe chết ba người. Anh không nghĩ tôi khổ tâm sao?”

“Tôi không biết.”

Trăng rừng như một cái mâm đỏ quạch.

Ba và ông già uống hết chai rượu rồi bò ra bờ hồ ngắm đêm.