Chương 23
Ba cũng từng đứng trước mộ bố mình như thế, ngôi mộ được sơn màu đỏ giữa một rừng cây bao quanh. Vì ở gần núi nên bố anh có nhiều không gian và cây xanh, cả mẹ anh cũng thế và hai người được ở gần nhau.
Cảm giác chống đối vẫn không ngừng trong Ba, tại sao anh chống lại bố mình. Anh hoàn toàn không muốn thế nhưng điều đó là bất khả. Những giọt nước mắt lăn trên gò má khi Ba đứng trong nghĩa địa hoang vắng một mình.
Bố mẹ có ý nguyện được chôn dưới ba tầng đất ẩm ướt và lạnh lẽo. Họ sợ lửa, sợ thân thể cháy vụn thành than, nóng bỏng. Nhưng Ba đã chống lại ý định đó, anh muốn bố mẹ được hỏa thiêu, được trở về cát bụi như tâm niệm của thứ tôn giáo bố mẹ anh hằng tin.
Ba đã bàn với chị gái và người thân về cách mai táng bố mẹ mình. Cuối cùng anh vẫn chống lại ý nguyện địa táng, anh sợ mất vệ sinh, một hủ tục mà ba năm sau đó, anh sẽ lại phải thuê người quật mộ cha mẹ lên, rửa sạch hoặc róc từng mảnh thịt khỏi những khúc xương, cho vào một tiểu sành rồi chôn lại. Ba khiếp hãi sự chôn xuống, quật lên như vậy, nó là truyền thống của dân tộc nhưng anh thấy vô cùng đáng sợ. Cuộc hành hình người chết trong một thứ không khí ma quái, rợn ngợp. Anh đã vô cùng khiếp đảm với ký ức về những vụ cải mả.
Rất nhiều năm trước, khi Ba còn là một đứa trẻ, anh đã chứng kiến việc bốc mộ bà nội. Đó là một đêm đầu tháng, lạnh lẽo và u ám, những bó giẻ tẩm dầu cháy đùng đùng trong đêm tối. Xung quanh là núi và bóng đêm, những người cầm đuốc đi lại, rọi xuống huyệt mộ và những nhát cuốc bầm bập bổ xuống.
Trong cái đêm ma quái và khủng khiếp đó, người phá mộ mồ hôi nhễ nhại, đất quá rắn và khô, khi chạm lớp ván thiên, họ đã òa lên như bắt được con mồi.
Hình ảnh người chết nằm trong quan tài dưới lòng đất thật khác thường. Ba bước đến gần và nhìn bà nội mình, ngọn đuốc trên đầu rực rỡ, mặt bà nội vẫn y nguyên lúc sống nhưng chỉ vài giây, bà nội anh đã tan biến rất nhanh, chỉ còn cái hộp sọ bé tí.
Người ta bắt đầu đưa xác bà nội lên khỏi mặt đất, họ mò xương vụn trong quan tài, họ đổ đầy rượu vào để tẩy mùi, họ tìm những đốt xương tay, xương chân, họ lấy dao rọc những chỗ thịt còn bám chắc vì bà nội ốm quá lâu, uống nhiều thuốc kháng sinh nên đã hơn ba năm nhưng lớp thịt da vẫn chưa phân hủy hết.
Và Ba còn nhìn thấy những khối vụn màu trắng trên lớp xương của bà. Người ta nói với anh rằng do bà ăn trầu từ hồi còn trẻ, lâu ngày chúng hóa thành đám vôi trắng kết đặc đó. Ba ngửi thấy mùi thuốc kháng sinh, mùi trầu thoang thoảng trong không khí.
Cảm giác vừa sợ hãi vừa tò mò trong đêm bốc mộ đã lưu một vết đen trong tâm trí Ba, anh sợ phải tự tay sờ vào những đốt xương nhỏ xíu. Ba sợ một thứ lặp lại và kinh hoàng. Anh không dám làm điều đó, anh không muốn quật mộ cha mẹ mình, vì thế anh chống lại ý định địa táng của bố mẹ. Anh đưa cả hai người đi hỏa táng, anh muốn những biện pháp vật lý sẽ xử lý. Anh không dám sờ vào những đốt xương người dưới lòng đất, nhất là đó lại là bố mẹ anh.
Đứng trước mộ của ông già bên bờ hồ, đột nhiên Ba nhớ đến ngôi mộ của cha mẹ mình. Ông già thì nằm đây vĩnh viễn và chắc rằng mười tám người con trai của ông sẽ không ai quay về bốc mộ cho ông, họ cũng sợ giống Ba, hoặc họ không tin người nằm dưới đất là cha mình. Một cái chết kỳ lạ và xác chết được yên ổn.
Ba nhìn mặt hồ, nước xanh và câm lặng. Ẩn dưới đó biết đâu là một thứ rất nguy hiểm? Ba chống lại ý nguyện của bố anh nhưng ít nhất ông đã được nằm giữa màu xanh, là núi rừng và sự yên ổn như sở thích lúc mồ ma.
Người cha thích những không gian rộng và thoáng, có màu xanh. Thật may mắn Ba đã được thừa hưởng đặc tính đó, anh dị ứng sự ngột ngạt, sợ những bức tường bao kín và rầu rĩ.
Thì ít nhất Ba đã không chống lại bố mình hoàn toàn, anh chỉ chống đối một phần, anh đã chọn một nơi yên tĩnh, nhiều cây để an táng cha mẹ mình.
Ngắm nhìn ngôi mộ ông già đánh cá trong chiều muộn, Ba gọi người lái thuyền và cập bờ. Vì cảm động và thấy anh có vẻ là một nhân vật kỳ lạ, người đàn ông mời anh ở lại ăn cơm với gia đình ông ta.
Thỉnh thoảng kỷ niệm lại trùng hợp ở một quãng nào đấy. Bữa tối hôm ấy có chân giò luộc, măng rừng, cá suối rán và thứ rượu thủ công do chủ nhà tự nấu.
“Về loại rượu này thì anh yên tâm,” người đàn ông nói, “rượu nấu hoàn toàn bằng gạo và men lá tự làm. Uống say không đau đầu.”
“Tôi cũng không uống nhiều đâu, cái chính là thịt và cá rất ngon.”
Cô gái bán hàng nơi chân dốc ngồi ăn cùng. Nhà ông ta còn có vợ và hai đứa con nhỏ, chúng có một bộ mặt hơi ngờ nghệch.
Ăn tối xong, người đàn ông mời Ba ngủ lại nhà nhưng anh từ chối. Ngôi nhà quá nhỏ và chật chội, có thêm anh nữa sẽ là sự bất tiện cho gia đình.
Ba ngỏ ý muốn nhờ cô gái lấy xe máy chở anh ra thị trấn tìm nhà trọ hay một khách sạn nào đó. Cô gái đòi cầm lái vì cho rằng anh không thạo đường và buổi tối sẽ khó đi. Nhìn vẻ mặt của cô gái, Ba bảo cô chỉ cần ngồi sau chỉ đường cho anh.
Cô gái ngoan ngoãn ngồi sau Ba, đến những chỗ rẽ cô chạm vào anh nhắc trái phải và chỉ một chốc, cô đã tự nhiên ôm lấy anh.
Ba tìm được một khách sạn nhỏ trong thị trấn, là khách sạn duy nhất ở đây. Ba chọn tầng ba, tầng cao nhất và cô gái lên phòng cùng anh.
Vào đến phòng, cô gái nhìn Ba rất lâu, Ba cảm thấy mình đang ở một khoảnh khắc được chờ đợi.
“Anh có muốn em ở lại đây không?” Cô gái nói.
“Được à?”
“Không mất nhiều tiền đâu, chỉ cần cho em một chút thôi cũng được.”
Ba không nghĩ cô gái làm tiền chuyên nghiệp, cô thích anh và cần một lý do để ở lại hoặc bán hàng chỉ là một cái bẫy, hoặc cô có một ý định khác.
“Thế cũng được,” Ba nói, “nhưng tôi không có nhiều tiền đâu.”
“Em không đòi nhiều đâu. Chỉ vì em thấy thích anh thôi.”
Lúc từ trong nhà tắm bước ra, Ba đã thấy cô gái khỏa thân phần trên và đứng tự nhiên trước mặt anh. Da cô nâu, rắn chắc, mạnh mẽ và hồn nhiên kiểu các cô gái miền núi.
“Anh làm nghề gì, em biết được không?”
“Tôi biên tập sách,” Ba trả lời.
“Là làm gì?”
“Tôi sửa chữa chữ và làm ra những quyển sách.”
“Việc đó thích không?”
“Cũng được.”
“Thế lúc nào anh cho em lên thành phỗ chơi nhá.”
“Ừ.”
Ba thấy câu nói đó hoàn toàn ngây thơ và hồn nhiên.
Đã lâu lắm anh mới thấy mình cương cứng cực độ, anh kéo cô gái lên giường và làm tình với cô rất lâu...