← Quay lại trang sách

Chương 25

Cái thị trấn bìa rừng gợi cho Ba nhớ đến người bạn cũ của mình, người bạn thân những năm tháng tuổi thơ mặc dù bao nhiêu năm qua, anh chưa gặp lại người bạn ấy.

Nhà Hạo sống ven một khu đồi trung du, ở cạnh một hồ nước. Một khoảng xanh thẳm và yên lặng, nước trong vắt, có nhiều rêu. Đó là lý do Ba thường đến chơi nhà người bạn của mình.

Hồ rộng, thông mọc quanh rất dày, Ba từng ngồi hàng giờ cùng người bạn của mình nói chuyện, câu chuyện nhiều khi chỉ là vụn vặt nhưng có lúc Ba sửng sốt về sự trưởng thành rất sớm của bạn mình.

Người bạn của anh kể rằng anh đã từng “quan hệ” rất sớm với một cô bạn cùng lớp. Hạo học rất giỏi, và mặc dù có một khuôn mặt trông có vẻ ngờ nghệch, anh rất thông minh, luôn dẫn đầu về môn Toán và nhận được sự hâm mộ của nhiều các bạn gái trong lớp.

Được nghe về “trải nghiệm” ấy, Ba ngạc nhiên, cô bạn ấy trông khá ngốc nghếch mà cả gan cho người bạn của anh làm trò vợ chồng.

Từ hôm đó, khi thấy cô bé ấy, trong Ba dâng lên cảm giác gần như là ngưỡng mộ. Đó là bài học giới tính đầu đời của Ba, vẻ bên ngoài chẳng nói lên điều gì cả.

“Nhưng thế nào để làm được việc ấy?” Ba tò mò hỏi.

“Bọn tao đã nằm dưới đất,” Hạo nói, “tao đã trầy cả đầu gối mới vào được đấy.”

Lúc ấy, trong đầu Ba chưa hề có mối liên hệ nào giữa trầy đầu gối và làm việc ấy. Tại sao lại trầy đầu gồi, một việc hết sức vô lý và người bạn đã không chịu kể thêm.

Cái cảm giác tĩnh lặng bên hồ nước làm Ba không quên. Có lần Hạo hỏi Ba:

“Sau này mày muốn làm gì?”

“Tao muốn thành nhà văn.”

“Hão huyền lắm.”

“Còn mày?”

“Tao muốn thành bác sĩ Đông y.”

Ý định của hai người bạn thời thơ ấu không bao giờ thành hiện thực. Ba thành biên tập viên chứ không phải nhà văn, còn bạn của anh, Hạo là một anh dạy toán tầm thường, quanh năm dạy những bài toán khô khốc.

Những kỷ niệm tuổi thơ thỉnh thoảng lại trở về. Một hôm Ba nằm mộng thấy người bạn cũ của mình, sực tỉnh, anh nhớ rằng đã lâu lắm rồi không liên lạc với người ấy. Cảm giác áy náy và buồn bã, Ba lấy điện thoại và gọi cho bạn mình:

“Dạo này có khỏe không?” Ba hỏi.

“Tôi vẫn khỏe,” người bạn nói, “ông thế nào, công việc ra sao?”

Ba nhận thấy rằng cách xưng hô của anh với Hạo đã thay đổi. Anh muốn “mày, tao”, nhưng bạn của anh xưng “ông, tôi”. Có lẽ do thói quen công việc của anh ta, còn Ba sau từng ấy năm, anh thấy mình không thay đổi được bao nhiêu.

“Tự nhiên thấy nhớ mày, tao muốn về chơi.”

“Thì ông cứ về đây, tôi cũng muốn gặp ông.”

Thể là Ba bắt một chiếc xe khách chật cứng về thăm bạn, anh mang theo vài quyển sách để tặng. Rất may Hạo vẫn thích đọc sách và Ba không tẽn tò vì món quà của mình.

Nhà của Hạo không đẹp nhưng rộng rãi, nó mang nhiều tính tiện dụng hơn là mỹ thuật. Trong nhà sực mùi khai nước tiểu vì hai đứa con Hạo đều rất nhỏ. Chúng quấy khóc ngặt nghẽo, gầy còm.

Vợ của Hạo nấu vài món để đãi bạn chồng. Hạo chẳng ngồi với bạn của mình được lâu, chốc chốc anh lại có khách, những học sinh đến photocopy đề cương ôn tập, hoặc những người hàng xóm đến sao chép giấy tờ, Hạo có một chiếc máy photocopy nhỏ để làm thêm ở nhà.

Ba quan sát bạn mình, Hạo làm rất chậm và không chuyên nghiệp, không có dáng vẻ của người kinh doanh, còn vợ Hạo tất bật với hai đứa con, mẹ và hai đứa trẻ đều mặt mũi lem luốc.

Trong mâm cơm, các đĩa thức ăn rất mỏng và ít màu sắc. Hai đứa trẻ thò tay vào đĩa, bạn của anh không cấm chúng, chỉ có chị vợ khịt khịt mũi nhưng không tỏ ra quyết liệt.

Người bạn của Ba giống hệt ngày nào, trông anh ta vẫn ngờ nghệch và thiếu sức sống dù rất thông minh, nhưng liệu thông minh giúp ích gì cho cuộc sống gia đinh?

Ba quan sát người vợ. Cô ta gần giống với cô gái mà bạn anh từng quan hệ thời học trò. Quê mùa và mộc mạc, khi Ba chìa ra gói bánh cho bọn trẻ, người đàn bà có vẻ hài lòng và những tiếng chào hỏi thân mật hơn.

“Ông định thế nào, có thêm tập nữa không?”

Ba định nói là “tao” nhưng thấy không tiện. Bây giờ anh không thể là “tao” được nữa vì người bạn không thích nghe từ ấy.

“Tôi có lẽ thôi. Một lần là đủ rồi.”

Nhưng người bạn có vẻ không chú ý đến câu trả lời của anh.

“Lâu rồi, ông có đi họp lớp cũ không?” Ba hỏi.

“Tôi không,” người bạn hờ hững đáp, “tôi thấy gặp những người cũ nó cứ thế nào ấy.”

Ba nhớ đến nỗi lo lắng khi anh không nhớ ra tên vài người bạn cùng lớp của mình.

“Ừ, lâu rồi tôi cũng không đi họp lớp nữa,” Ba thở dài.

Sau bữa trưa, Ba định rủ người bạn đến thăm cái hồ cũ, Hạo đã chuyển nhà và không còn ở gần đấy nữa. Khi nghe nói đến cái hồ, anh ta hơi ngạc nhiên.

“Ông vẫn nhớ đến cái hồ đấy à?”

Ba gật đâu.

“Nhưng tôi bận, ông ạ. Tôi đưa xe máy của tôi cho ông tự đi. Thông cảm nhé, tôi bận thật.”

Ba tin người bạn của mình, anh ta không nói dối và ít nhất đối với Ba, anh ta chưa bao giờ làm thế.

“Tôi hy vọng ông vẫn nhớ đường đến đó,” người bạn đưa chìa khóa xe cho Ba. “Nhưng bây giờ nhiều thứ đã thay đổi rồi.”

Ba tìm con đường cũ. Anh vẫn nhớ đường đến hồ. Nó có vẻ đông đúc và nhộn nhịp hơn, dù cái lối nhỏ đi vào hồ thì có vẻ vắng.

Ba ngồi sát mép nước, anh chọn một hòn đá bằng phẳng. Anh từng nghĩ rằng, cái hồ sẽ trở thành một điểm du lịch lớn của địa phương, nhiều khách đến chơi, nhưng không ngờ nơi đây vẫn bình lặng như xưa. Khác biệt là mặt hồ hình như đã cạn và hẹp hơn.

Ba ngồi yên lặng hàng giờ. Anh nhận thấy điều gì đó đang trở lại, không phải là tuổi thơ hay những chuyện trẻ trâu ngày nào. Chính xác là trạng thái yên bình anh đã mất từ lâu.

Cái hồ thầm lặng và cô độc. Có lẽ sự cô độc đã làm cho nước trong hồ vơi đi. Mặt nước xanh nhưng có vẻ chúng đã mất dần sự tươi mới của mình. Ba nhặt một hòn đá nhưng không ném đi, anh thấy một người đang đến chỗ mình.

Một cô gái đi dạo quanh hồ, có vẻ như sắp đến chỗ anh.