← Quay lại trang sách

Chương 26

B bắt đầu quan tâm đến cái kho của nhà xuất bản.

Kho là một căn phòng lớn phía sau dãy nhà làm việc chính, có rất ít người để ý đến nó. Kho chứa sách cũ, vật dụng không dùng đến và là thế giới của nhện và gián.

Cái kho gây cho B một sự chú ý đặc biệt khi tìm những bản thảo cũ. Liệu một cách nào đấy, những bản thảo bí mật đã được chuyển đến đó, sách bán ế, sách không được phát hành cũng được cất giữ ở đây.

Chìa khóa kho thuộc về phòng bảo vệ và nhân viên hành chính. B đã mua một chai rượu ngon để biếu người bảo vệ già, cũng là người bạn lâu năm của anh, để có chìa khóa cái kho đó.

Vào một đêm âm u se lạnh. B ngủ lại cơ quan và quyết định khám phá cái kho của nhà xuất bản. Anh đã nói với người bảo vệ cho anh được yên lặng vài tiếng đồng hồ, anh hứa sẽ không lấy đi bất cứ vật dụng gì, không làm xáo trộn bất cứ sự sắp đặt nào.

B khế khàng mở cánh cửa gỗ lim nặng nề. Mùi ẩm mốc và không khí tù đọng ùa vào mũi anh. Cái kho rõ ràng đã lâu lắm không có người mở vì cơ quan đã có một cái kho mới, nhỏ hơn, chuyên dùng cho những vật dụng thường xuyên sử dụng.

B đưa tay bật công tắc điện. Ánh sáng vàng vọt từ bóng đèn tròn. Hai giá chứa đầy sách, một đống bàn cũ được xếp cao, giá để các đồ lặt vặt, băng đĩa, đèn trang trí, ti vi, loa.

B ngắm nhìn nhà kho và thấy hài lòng. Một khoái cảm nào đấy như Mạo đã từng khám phá căn phòng của anh.

B tiến lại gần một góc kho, một giá kim loại cao và hình như có vài vật dụng. B lấy một cái ghế và bắt đầu cuộc khám phá.

B nhìn lên và tay anh chạm vào một tập khung ảnh. Khung ảnh của ba người mà anh từng nghe nói đến nhiều lần: ông giám đốc đầu tiên và hai biên tập viên tiền nhiệm trong phòng anh.

Khuôn mặt ông giám đốc tròn và tươi cười. Nụ cười hơi nhếch mép biểu thị một thái độ giễu cợt.

B ngắm nhìn bức ảnh ông giám đốc. Mặc dù ảnh đen trắng và chụp một người đã già nhưng ông ta vẫn toát lên một vẻ tinh quái. Hình như ông ta đang cười với anh, nụ cười ấy như dành riêng cho anh, nửa bí hiểm, nửa châm chọc.

B đã nghe người ta kể nhiều về nhân vật này, ông chủ đầu tiên của nhà xuất bản là người rất cá tính. Ông tạo dựng, gây danh tiếng cho nhà xuất bản, là người xây tòa biệt thự nơi B đang làm việc.

B đã nhìn thấy ảnh ông ta trong phòng giám đốc hiện thời. Nhưng bức ảnh kiểu này thì B nhìn thấy lần đầu và phong cách của nó gần như khác hoàn toàn.

Thế thì tại sao bức ảnh lại ở nhà kho, tại sao nằm cùng ảnh của hai người khác, có khi họ đã lãng quên chúng, hoặc một sự cố tình nào đó.

Biết đâu ông ta chờ đợi giây phút này lâu rồi. Ông ta chết nhưng không phải vì thế mà kế hoạch của ông ta mất theo, ông ta chờ đợi cuộc gặp gỡ này từ lâu, và cái ảnh phủ bụi của ông trên giá không phải là một sự ngẫu nhiên nào hết, ông ta chờ B ở đây.

Vì sao ông ta chờ B trong nhà kho này? Có phải anh là một biên tập viên sáng giá của nhà xuất bản, một kẻ cứng đầu và bảo thủ. Anh sẽ góp phần giúp nhà xuất bản tiến lên hay suy tàn, hoặc anh là một nhân vật đặc biệt và ông ta không thể không đối mặt.

Anh ngắm nhìn ảnh ông giám đốc và cười nhạt. Chẳng lẽ chỉ có ông ta có quyền khinh nhờn anh sao, chỉ có quá khứ mới tự tin giễu cợt hiện tại thôi sao. Sức mạnh đang thuộc về hiện tại và chính anh mới là người mỉa mai ông ta.

B đã dần dần hiểu những đặc quyền mà nhà xuất bản, cụ thể là ông giám đốc đương nhiệm dành cho mình. Anh được làm việc ở phòng đẹp nhất, đặc biệt nhất, người ta không hà khắc với anh về thời gian và cách sống có phần lập dị của anh.

Chính là vì ánh mắt tinh quái và nụ cười nửa chế nhạo kia, ông ta giễu cợt anh nhưng anh coi thường ông ta. Chỉ có anh mới dám làm như thế và ông ta đã tiên đoán có một kẻ truyền nhân như vậy. Cuộc gặp gỡ ở nhà kho này không bao giờ là sự tình cờ.

“Tôi đang nhạo báng ông đấy,” B nói. “Đừng tưởng chỉ có ông mới có quyền mỉa mai tôi.”

Ông giám đốc không nói, nụ cười của ông ta khó đoán và đôi mắt ông ta vụt sáng, dường như ông ta thích sự hỗn hào của anh.

“Tôi biết chắc ông không có những phẩm chất giống tôi nên ông hứng thú gặp tôi,” B tiếp tục. “Ngay khi nhìn thấy ảnh ông trong phòng cháu nội ông, tôi đã nhận ra điều ấy.”

Ông già cười to, cái miệng ông ta mở ra không giống sự châm chọc nữa, nó hài hước và sảng khoái hơn, đôi mắt ông ta nhắm lại rồi mở ra. Một niềm vui không che giấu trên khuôn mặt.

“Có thể chính tôi sẽ làm cho nhà xuất bản này suy tàn,” B tiếp tục. “Tôi ủng hộ xuất bản những cuốn sách làm người ta sợ hãi.”

Lần này thì ông già trong ảnh cười thành tiếng, một vài giọt nước bọt li ti của ông ta bắn vào mặt B. Nhưng là một người trẻ và thuộc lớp hậu thế, B thể tất cho điều đó và tiếp tục.

“Ông cười hay lắm nhưng ông không biết điều gì đang diễn ra đâu, cái nhà xuất bản này đang xảy ra những điều đáng ngờ.”

Ông già không cười nữa, môi mím chặt lại. Ông ta không tỏ vẻ giận dữ nhưng biểu hiện không hài lòng, ánh mắt ông ta nghiêm khắc, gần như đe dọa.

“Tôi không sợ ông đâu,” B tiếp tục. “Dù sao ông đã chết rồi và ông chẳng còn đe dọa được ai nữa. Cháu nội ông và cả tôi nữa sẽ không bao giờ nghe theo ông.”

Lần này thì ánh mắt ông ta giận dữ, môi ông ta mím chặt và B nghe thấy những tiếng nghiến răng ken két.

“Cả những cuốn sách thời ông làm ra cũng không giúp được gì,” B chỉ về phía hai cái giá sách cũ để trong kho. “Gia sản của ông lỗi thời rồi, giờ không ai đọc hoặc phải đốt chúng.”

Lão già há miệng và B nhìn thấy những cái răng nanh như một con sói. Hung hãn và ác độc.

“Ông chẳng làm được gì đâu,” B nói. “Đáng nhẽ tất cả các tấm ảnh của ông phải bị thiêu hủy rồi. Tại sao ông lại chiếm một chỗ trong nhà kho này. Nhiều sách mới đã không có chỗ để xếp.”

Con sói già rú lên một tiếng ghê rợn nhưng B chắc rằng anh đã khóa cửa chặt và trong đêm sẽ không ai nghe thấy.

“Những người cùng thời với ông, tôi sẽ xử lý hết,” B tiếp tục. “Cả hai biên tập viên có lưu ảnh ở đây nữa. Các ông nên chết thêm một lần nữa.”

Con sói già rúm lại, những cái răng nanh thụt xuống, khuôn mặt co rút méo xệch.

“Tôi không thương xót ông đâu,” B tiếp tục. “Ai cũng sẽ phải làm công việc này. Tôi đã hiểu những tiếng lóc bóc trong phòng tôi ở đâu ra rồi. Các ông đã rên rỉ ở đây và những tiếng đó vọng đến phòng tôi.”

B nhìn thấy giọt nước mắt từ bức ảnh rơi ra. Ông ta đang khóc nhưng B không thương xót ông ta. Cũng như không ai thương xót anh sau này.

B nhìn quanh nhà kho và anh đã tìm thấy cái lò sưởi. Tất nhiên một nhà kho thì không cần dùng đến lò sưởi. B đã hiểu dụng ý của kiến trúc sư thiết kế tòa nhà, có thể đó cũng là ý tưởng của ông giám đốc đầu tiên.

B nhìn ngắm ảnh của hai biên tập viên tiền nhiệm từng ở trong phòng anh, khuôn mặt họ cũng nhăn rúm, khổ sở như ông giám đốc. Nhưng B đã quyết định, anh không thể thương xót. B quẳng cả ba bức ảnh vào lò sưởi, anh lấy một tờ báo cũ và bật lửa. Anh hỏa thiêu cả ba người với một khoái cảm tột cùng.