← Quay lại trang sách

Chương 27

Ba nhìn cô gái đứng trước mặt mình. Cô gần như một người quen của anh, gương mặt phảng phất nỗi buồn nhưng vẫn có nét kiêu sa ngầm ẩn. Cô gái đến trước mặt Ba và hỏi:

“Anh không còn nhớ gì ư, ba năm trước đây em đã gặp anh ở một nơi giống như cái hồ này.

Và trí nhớ của Ba trở lại. Ba năm trước, anh đã gặp cô gái bên một cái hồ lộng gió đã từng nắm tay cô rất lâu, nhìn những ngôi sao di chuyển nhanh trên bầu trời.

Cùng năm ấy ở phòng biên tập, Ba nhận được một bức thư lạ, một người con gái viết thư cho anh, một độc giả. Cô viết thư cho anh và hỏi mượn những cuốn sách cô không tìm thấy.

Đó là những cuốn sách Ba biên tập nhiều năm trước, vì một lý do nào đấy, sách không được tái bản, vì ít độc giả có nhu cầu và cô gái không thể tìm thấy chúng, cô lần tìm nguồn sách, cô biết Ba biên tập những sách ấy và viết thư cho anh.

Ba đọc lá thư và cảm động, thậm chí anh còn lưu lại lá thư. Anh viết thư trả lời cô và sau đó bằng điện thoại, anh hẹn rằng khi nào rảnh, cô hãy ghé qua chỗ anh, anh sẽ tặng những cuốn sách ấy cho cô.

Một chiều đầu thu, trời còn chưa lạnh lắm, cô gái gọi điện cho Ba và hẹn gặp anh vào một buổi tối. Cô đi tuyến xe khách từ một tỉnh xa, đến thăm anh và nhận những cuốn sách.

Cô gái ấy tên Yên. Anh đã nhớ chính xác cái tên ấy, khi gặp cô, anh ngỡ ngàng, cô cao lớn và xinh đẹp hơn anh tưởng. Cô làm báo và cực kỳ thích đọc sách.

Ba tặng sách cho cô. Anh ngỏ lời muốn mời cô uống cà phê cạnh một cái hồ lớn. Đêm không trăng và họ ngồi bên bờ hồ, Ba ngắm khuôn mặt cô gái lấp lóa dưới ánh đèn.

“Anh không ngờ sẽ gặp em đấy.”

“Vì sao?”

“Vì không phải bao giờ cũng có những độc giả như vậy. Người nhiệt tình đọc sách bây giờ hiếm lắm.”

Cô gái nhìn Ba mỉm cười. Dưới ánh đèn đường, Ba thấy khuôn mặt cô gái đẹp và phúc hậu, cô không trẻ lắm nhưng anh cảm thấy sự tươi mới từ cô tỏa ra.

“Anh có thường hay ra đây không?”

“Chỉ khi thấy buồn.”

Hai người im lặng ngắm mặt hồ. Ba đưa tay chạm vào tay cô gái, anh không nắm tay cô nhưng cảm thấy những ngón tay rất mềm và ấm.

Ba nhìn ra bờ hồ, những đôi trai gái đi dạo, một cơn gió lạnh cuốn một chiếc lá rơi giữa mặt bàn. Cô gái cầm chiếc lá đưa cho Ba. Anh đưa lên mũi và nhận thấy một mùi thơm tỏa ra.

“Chúng ta đi dạo nhé.”

“Vâng,” cô gái mạnh bạo nắm lấy tay Ba.

Hai người đi bên hồ, rất giống một cặp đôi yêu nhau nhưng tay họ không xiết chặt lắm. Ba mua cho cô gái một que kem và anh chọn một chai nước lạnh.

Một ký ức đâu đó vừa về trong Ba, hình như anh thấy bóng cô gái ở một đêm duy nhất với mình.

“Anh biết vì sao em đến gặp anh không?”

“Chẳng phải vì những cuốn sách à?”

“Không phải thế.”

Cô gái gật đầu và nhìn anh chăm chú.

Cô kể cho anh một chuyện lạ. Cô đã có chồng và một đứa con, trong những giấc mộng mị của cô, kể cả những lần ái ân với chồng, cô luôn có cảm giác một người khác xen vào. Bóng hình ấy cứ trở đi trở lại nhiều lần. Và sau khi tìm kiếm nhiều nơi, cô đã thấy ảnh của anh. Ba rất giống cái người đã thường xuyên len vào trong giấc mơ của cô.

“Có chuyện lạ lùng thế ư?” Ba hỏi.

“Đúng là thế, và em quyết phải gặp anh cho kỳ được.”

Ba nhìn cô gái ở khoảng cách rất gần, anh thấy cô quen thuộc nhưng không phải là người con gái bên cái thác nước ở rừng, anh càng không có quan hệ máu mủ với cô, nếu anh xen vào những giấc mơ của cô thì đúng là một chuyện hy hữu.

“Em đã từng gặp tôi lần nào trước đây chưa?”

“Chưa, đây là lần đầu em gặp anh. Nhưng khuôn mặt của anh, em quen thuộc từ lâu rồi.”

Ba nhìn xung quanh, anh không thấy người nào ở quanh nữa, tất cả các đôi yêu nhau đã đi mất, cái quán cà phê anh ngồi vừa nãy đã không còn, thay vào chỗ đó là một khoảng trống, cái bàn anh ngồi cũng biến mất.

Anh thấy cô gái giữa một khoảng mênh mông trời đất, một hàng cây xanh và mặt hồ im lìm.

“Tối nay em định ở đâu?”

“Em chưa biết, một nơi nào đó mong manh.”

“Anh biết một chỗ khá đẹp và gần đây, ta đến đó nhé.”

Ba đi ra bãi xe. Bãi xe trống hoác, chỉ còn duy nhất cái xe của anh, màu vàng và dưới ánh điện đường, nó nổi bật như một vật trang trí duy nhất giữa khoảng không rộng lớn.

Ba tìm thấy cái vé gửi xe trong ví nhưng anh không thấy người trông xe đâu, những sợi dây màu đỏ chăng ra để ngăn cách cũng không còn, cái vé xe là dấu hiệu duy nhất đầu buổi tối anh từng tiếp xúc với một số người. Vé xe của anh ghi số 408, anh nhớ con số đó.

Ba lái xe men theo cái hồ lớn, đường vắng người, thoáng và dịu. Ba đi chậm để cảm nhận không gian chỉ có anh và một người nữa tồn tại, tiếng xe máy chạy trong đêm nghe rất rõ...

Đêm chưa khuya lắm và Ba thấy cửa sổ của một khách sạn vẫn sáng, và anh biết đó là một nơi đẹp, cửa sổ quay ra mặt hồ, một tầm nhìn rất tiện để ngắm cảnh.

Quầy lễ tân có một người duy nhất đứng trực. Một chàng trai cao, cao đến mức cảm giác đầu anh ta sẽ chạm vào trần nhà. Anh ta chào rất lễ độ, mỉm cười và nói với khách.

“Còn một phòng duy nhất, thưa anh chị, phòng 408.”

Đó cũng là con số ghi trên chiếc vé xe của anh. Ba còn nhớ nó. Chùm chìa khóa trong tay anh lễ tân phát sáng lung linh.

“Được rồi,” Ba đáp, “cho tôi phòng đó.”

Ba và cô gái đi lên cầu thang. Tất cả các phòng ở tầng dưới đều không có số.

“Anh đợi em tắm một chút nhé,” cô gái nói khi hai người vào phòng.

Ba tiến lại cửa sổ và nhìn xuống. Trước mặt anh là hồ nước, đèn đường vẫn sáng nhưng anh không thấy một người nào ở phía dưới. Anh nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm, ban đầu thì nhẹ nhưng sau mạnh mẽ như tiếng thác, tiếng thác chảy như xối thẳng từ không gian xuống đầu anh, y như ở trong rừng hôm nào...

Cô gái quấn một cái khăn tắm trắng muốt bước ra. Ba thấy yên tâm vì ngửi thấy mùi thơm từ cơ thể cô. Cô gái lại gần Ba và hỏi:

“Anh có cần tắm không, nước ấm lắm.”

“Không cần. Anh đã tắm trước khi đến gặp em.”

“Anh chuẩn bị kỹ nhỉ.”

“Không đâu.”

Khách sạn có một cái đèn ngủ hình ngôi sao và ánh sáng phát ra những tia ngọc.

“Em đề nghị anh một việc được không?” Cô gái nhẹ nhàng.

“Em cứ nói đi.”

“Đêm nay anh chỉ cần hôn em được không. Không cần làm chuyện kia.”

“...”

“Vì anh đã làm chuyện ấy với em nhiều lần rồi. Không phải chồng em ngủ với em mà là anh. Chính anh...”

“Vậy à?” Ba thở dài. “Anh thì chưa có cảm giác ấy.”

“Anh sẽ thấy thôi,” cô gái vẫn dịu dàng.

Ba đã rơi vào giấc ngủ êm đềm. Ba hôn cô gái, đúng như lời anh hứa nhưng trong giấc mộng, anh đã làm tình với cô say đắm. Quần lót của anh đóng khô một mảng lưu dấu vết của cơn hoan tình...

Sáng dậy, Ba mở mắt và thấy mình nằm một mình trên giường, chiếc khăn trắng muốt còn vương mùi dịu nhẹ. Cửa phòng vẫn khóa trái nhưng chỉ còn mình anh.