← Quay lại trang sách

Chương 28

B tiếp tục vào cái kho cũ. Anh biết rằng cái kho đồ sộ và lộn xộn chứa đựng những bí mật của nhà xuất bản này. Anh tìm trên giá những sách xuất bản cũ. Một quyển sách khiến anh chú ý, bìa sách là một cái tên khiến B giật mình: sách của Mạo.

B lật giở vài trang và đọc. Chính là bản thảo anh từng hủy trước đây, những dòng chữ miêu tả về anh, căn phòng, không thể nhầm được.

B lấy một cái ghế cũ để ngồi. Chính xác là bản thảo anh từng biên tập, ánh sáng trong nhà kho đủ để anh đọc. Quyển sách đã được ra đời, bất chấp sự hủy hoại và ngăn trở của anh, nó đang ở trong nhà kho và được xếp cao trên giá.

Việc xuất bản này anh không hề biết, không ai nói với anh, không có bất cứ thông tin nào được tiết lộ.

Cuốn sách bỗng làm cho B phấn khích kỳ lạ. Sự ngăn cản của anh đã không có tác dụng, sách của Mạo vẫn tồn tại và sống, nó thách thức anh, có khi mỗi anh không biết đến sự ra đời của nó.

Ngắm nhìn quyển sách nhưng B không có ý định thiêu hủy nó thêm lần nữa.

Nhưng ai đã in nó, ông giám đốc hay Ngọc? Chắc chắn đã có người ủng hộ hoặc giúp đỡ ngấm ngầm ở đâu đó.

B tiếp tục tìm quanh trong nhà kho, anh thấy vài bản thảo vứt trong một cái tủ khóa đã hỏng. B đọc vài dòng tập bản thảo giống như một tên tội phạm và vĩnh viễn sẽ không bao giờ được khai sinh. Nó xấu xí và kinh tởm. B dần dần hiểu ra lý do của nhà kho này, nó là nhà tù cho những quyển sách không được phép tồn tại. Chúng phải bị nhốt vào đó mãi mãi như một án chung thân.

Những bản thảo bị giam cầm đang mục ruỗng. Lũ mọt đang gặm nhấm thứ trái cấm đó và B nghĩ lũ mọt này, một cách nào đó, còn sung sướng hơn cả con người.

Bỗng cánh cửa nhà kho cọt kẹt. B nghe thấy tiếng động, một người đang cố đẩy cửa bước vào.

“Ai đó?”

“Tôi đây.”

B nhận ra tiếng người bảo vệ. Ông ta có chìa khóa nhưng B đã khóa bên trong. B hỏi tiếp.

“Anh vào đây làm gì?”

“Cũng như anh thôi.”

“Thế nào?”

“Là như thế...”

B nghe thấy tiếng cười rờn rợn trong đêm. Người bảo vệ già kia biết B đang nghĩ gì. Có thể ý định của ông ta cũng giống B và anh không thể không mở cửa cho ông ta.

Cuối cùng ông ta cũng lách được vào, B nhìn thấy người bảo vệ đang cầm chai rượu. Ông ta đang uống rượu, đêm nào cũng vậy, đêm là rượu.

“Tôi biết anh đang làm gì ở đây.” Người bảo vệ nói.

“Thật à?”

“Anh đã đốt ba bức ảnh trong lò sưởi.” Người bảo vệ gầm gừ, “vậy mà anh hứa với tôi rằng anh sẽ không làm suy chuyển bất cứ thứ gì.”

“Những kẻ đó đáng bị thiêu hủy.”

“Nhưng anh đã phạm vào lời hứa của mình.”

B im lặng. Anh biết người bảo vệ đang giận dữ. Ông ta sẽ trừng phạt, thậm chí là giết anh.

“Rốt cuộc anh muốn gì?”

“Muốn gì à,” người bảo vệ lạnh lùng, “tôi là người nắm được bí mật của nhà kho này, những bí mật trong bóng tối.”

B chìa quyển sách của Mạo ra trước mặt ông ta.

“Quyển này anh biết không?”

“Có.”

“Sao nó lại được in ra?”

“Anh không phải là người quan trọng nhất ở đây. Ý muốn của anh không phải là quyết định.”

“Ông chỉ là một người bảo vệ thôi.”

“Nhưng tôi biết tất cả mọi thứ.”

B lật trang xinhê của cuốn sách. Nó không được in nhiều, 31 bản nhưng ít nhất sẽ có 31 người đọc nó.

“Tôi muốn lấy cuốn sách này,” B nói.

“Không được.”

“Tại sao?”

“Vì đây là bản cuối cùng được lưu trữ. Nó cần phải bị giam giữ ở đây.”

“Tôi sẽ cho anh rượu ngon.”

“Vậy được, hứa nhé.”

“Tôi hứa.”

“Nhưng đây là lần cuối anh vào nhà kho này, tôi cho anh thêm một giờ cuối cùng.”

Người đàn ông kiên quyết và B biết ông ta không nói đùa. Nhà xuất bản này không hề đơn giản, cái kho cũ cũng không hẳn là cái kho, mọi thứ đều có sự phức tạp và số phận của nó.

B cho bản thảo vào một cái túi nhựa. Anh chỉ còn một giờ đồng hồ để tìm hiểu cái kho. Anh lục tung những cái tủ đựng giấy tờ, đọc qua những tài liệu cất trong đó, đa phần là những thông tin, tài liệu đã lỗi thời. Bụi bay mù mịt, khi B lao vào tất cả các xó xỉnh của nhà kho.

Sau một giờ, B nhìn lại kết quả của mình. Nhà kho giống như một nghĩa địa với những xác chết bị xếp lộn xộn.

B cố gắng thu dọn các đồ đạc cho gần giống với ban đầu. Anh có cảm giác đã làm điều gì đó vô cùng tệ hại. Cái nghĩa địa không bao giờ trở về được trật tự cũ nữa, anh đã xáo trộn nó, lấy đi một thứ và tiêu hủy vài thứ. Bãi tha ma đã bị đột nhập bởi một kẻ đào mộ.

B khóa cửa kho, anh đã dùng hết thời gian người bảo vệ dành cho anh.

B vào nhà vệ sinh rửa ráy qua loa rồi lên phòng. Tay anh cầm chiếc túi để quyển sách. Phòng anh vẫn sáng đèn vì lúc trước anh đã quên không tắt. Vừa mở cửa phòng anh đã thấy Ngọc đang ngồi trên ghế sô pha.

“Sao em vào đây được?”

“Cũng như anh vào được nhà kho thôi.”

Ngọc đứng dậy và tiến đến gần anh, thấy quyển sách, cô giật nó khỏi tay anh.

“Em in nó phải không.”

“Anh muốn hiểu thế nào cũng được.”

B túm lấy Ngọc một cách thô bạo, anh đẩy cô ngã xuống ghế và mặc cho những bàn tay cào cấu chống lại, anh giật tung quần áo trên người Ngọc.

Nhưng đúng lúc ấy, Ba nghe thấy tiếng lóc bóc như nước chảy và hình như ai đó nhìn ngoài khe cửa, anh không tài nào cương cứng được nữa...