Chương 29
Những cô gái thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống của Ba. Cô gái bí ẩn ấy không phải lần đầu. Mơ ước trở về một vùng núi cứ trở đi trở lại. Có lần Ba nhận được một lời mời về một vùng núi. Cô gái ấy đã gọi điện cho Ba chỉ vì lòng yêu mến duy nhất: cô yêu quý những cuốn sách nhà xuất bản của Ba làm ra, đặc biệt những cuốn Ba biên tập.
Một buổi sáng se lạnh, Ba đi xe máy về hướng núi. Con đường thành phố bụi bặm nhưng kẻ lữ hành cô độc sẵn sàng đi tìm một niềm vui. Ba muốn gặp núi, gặp suối, gặp những cô gái vô tư và quang cảnh yên bình. Cô gái hứa sẽ dành một ngày để đưa anh đi.
Ba đến một thị trấn miền núi, không quá đông và yên bình, anh vào quán cà phê ngay thị trấn và gọi điện cho cô gái.
Ba yên lặng ngắm những người đi qua mặt mình và chờ đợi. Anh chưa gặp cô gái lần nào, chưa nhìn thấy ảnh cô, nhưng hy vọng rằng cô xinh đẹp. Một vẻ đẹp chân thành hoặc giản dị, giống một bông hoa rừng mới nở.
Cô gái diện chiếc váy hoa ra đón Ba. Chưa gặp bao giờ nhưng anh nhận ra cô gái, anh đưa tay vẫy vẫy và chờ đợi một nụ cười.
Và hai người như đã quen biết nhau từ lâu, Ba bỗng nghĩ thế, một nụ cười chân thành, hiền dịu. Cô gái bảo Ba vào nhà, vài người bạn của cô đợi sẵn.
Cô gái mời Ba một thứ nước thảo dược. Ba không uống hết nhưng thấy hài lòng. Một người bạn của cô gái chăm chú nhìn Ba và hỏi thăm. Ba muốn giấu tung tích của mình nhưng không thể, anh nói mình là người làm ra những cuốn sách và miễn cưỡng trò chuyện.
Ba quan sát ngôi nhà, trong nhà có đàn ghi ta và đàn bầu. Cô gái bảo cô biết chơi đàn và biết hát ca trù, thứ nhạc Ba rất thích.
“Nếu có dịp thì em sẽ hát và đàn cho anh nghe.”
“Còn dịp nào nữa, hôm nay đi.”
Và cô gái ngồi xếp bằng trên ghế, đàn và hát cho Ba nghe. Anh chưa bao giờ thích thú như vậy. Cô gái hát rất hay, mắt cô long lanh phiêu du, vài giọt nắng bên ngoài chiếu vào má. Ba lạc đi trong âm thanh dịu ngọt, giai điệu mờ dịu, huyền ảo vang quanh anh.
Ba không cưỡng lại được, anh tiến đến cô gái hôn phớt lên má cô. Cô không phản đối, không tránh né, khuôn mặt phiêu du về một cõi xa thẳm.
Nhưng rất có thể cô gái kia không phải là thật, Ba nghĩ, cô giống như một ảo ảnh sắp biến mất. Giọng hát kia cũng thế, nó từ nơi nào đưa đến, từ trời cao rót xuống hoặc dưới mặt đất vút lên.
Ba say sưa nghe hát, anh không thấy ai khác nữa. Chỉ có anh và cô gái, tiếng hát càng lúc càng mê hoặc.
Ba hôn cô lần nữa, nhẹ nhõm và thanh thản. Anh không thấy ham muốn nhục dục, chỉ thấy êm đềm dịu nhẹ, núi và cây lai láng sà xuống. Anh thấy mình đứng trong một khoảng xanh bát ngát.
“Em có thường xuyên hát cho mọi người nghe không?”
“Thỉnh thoảng, cho những người em yêu.”
Trong nhà chỉ còn hai người với mùi mật ong và những vỏ chanh bị vò nát.
“Em đưa anh xem núi nhé?”
Cô gái ngồi sau xe và chỉ hướng cho anh đi. Một con suối nhỏ, những bãi sỏi cạn nằm phơi trong nắng chiều nhàn nhạt.
“Đây là con đường ngày nào em cũng đi qua.”
“Em sợ nước lũ không?”
“Sợ, nhưng làm sao được. Em cũng không biết bơi.”
Ba chạm vào tay cô gái. Cô không rút tay nhưng không xiết chặt. Cô gái đưa anh đi qua con đường vòng, mùi của rừng, nước, cây rất nhẹ.
“Bây giờ mình vào nhà người quen của em nhé. Cái nhà ở bìa rừng sẽ làm anh thích.”
Cô gái chỉ cho anh đi men theo bìa rừng. Ở đó có những ngôi nhà nhỏ. Đường vắng ngắt, chỉ có gió, cây và con suối ở phía dưới.
Ba gặp một gia đình người dân tộc thiểu số. Người đàn ông cười với Ba rất tươi. Cô gái giới thiệu Ba là một nhà báo địa phương muốn tìm hiểu văn hóa miền núi và người chủ nhà mời Ba uống một thứ nước màu vàng dịu.
Ba cầm cốc nước trên tay, khi môi chạm vào anh bỗng nhận ra một thứ gì đó rất quen thuộc, rất giống với tuổi thơ anh, thứ nước anh đã uống từ thời thơ bé và mẹ từng pha cho anh.
Ba ngồi im lặng, cô gái thì chuyện trò với mọi người. Tất nhiên cô coi anh là một người quen từ lâu và để anh tùy ý. Anh chăm chú ngắm cô nhưng cô không bối rối, xúc cảm của anh không đủ mạnh hoặc sự đề kháng của cô đủ lớn để cưỡng lại.
Ba và cô gái từ chối bữa ăn mà gia chủ đề nghị. Ba không khách sáo và cô gái cũng thế nhưng có lẽ cô gái muốn một không gian riêng tư dành riêng cho anh, cô muốn anh ở một chỗ nào đó yên tĩnh, nhìn ra núi.
Cô gái chọn một cái quán có sàn gỗ, cầu thang cũng bằng gỗ, hơi hẹp. Hai người ngồi gần ô cửa sổ quay ra ngoài, từ đó Ba nhìn thấy núi rất gần.
“Em muốn uống gì, rượu nhé?”
Cô gái gật đầu và cô chọn thức ăn. Một đĩa ốc núi luộc rất khéo kèm thêm lá chanh, hai con cá suối và một đĩa thịt trâu nướng màu hồng hồng.
“Anh biết tại sao thịt nướng vẫn còn màu hồng không?”
“Anh muốn em trả lời cơ.”
“Vì thịt ở đây rất sạch và tươi, thịt hồng đào ăn sẽ ngọt hơn.”
Cô gái lấy những miếng rau quấn thịt đưa cho Ba. Cô rót rượu và hai người cùng uống. Khuôn mặt cô không ửng hồng mà hơi tái đi, Ba nhìn cô gái dịu dàng.
“Em chơi thể thao đúng không?”
“Vâng, sao anh biết ạ.”
“Vì anh thấy những chiếc huy chương trong nhà em. Lúc đầu anh cứ nghĩ các vận động viên thể thao cứng rắn lắm cơ.”
“Em nghiệp dư thôi. Nhưng anh có định kiến về phụ nữ chơi thể thao à?”
“Không.”
“Anh có muốn xem bàn tay người chơi thể thao như thế nào không?”
Cô gái nói và chìa bàn tay ra trước mặt Ba.
Ba cầm lấy bàn tay ấy và vuốt nhẹ, anh cảm thấy hơi thô ráp, không nhiều lắm nhưng rõ ràng.
“Anh thấy thế nào?”
“Hơi ráp một tý.”
“Còn tay này em để cắm hoa và chơi đàn đây.”
Cô gái nói và chìa bàn tay bên kia ra.
Ba cầm lấy bàn tay ấy, nó ấm và mềm, anh giữ bàn tay và hôn nhẹ, cô gái có vẻ hơi xấu hổ rụt tay lại.
“Anh chưa bao giờ ngồi uống rượu một mình với người con gái nào như thế này.”
“Anh cô đơn lắm à?”
“Không, chính xác là cô độc.”
“Vì sao anh đến vùng núi này?”
“Anh thích núi, suối và em.”
Cô gái im lặng nhìn Ba, một lúc sau cô cúi xuống, Ba lại nhoài người qua hôn nhẹ vào má cô.