← Quay lại trang sách

Chương 30

Những ngày sau đó B năn nỉ mượn chìa khóa nhà kho nhưng vô ích. Người bảo vệ là một thành trì không thể phá vỡ, dù hai lần trước ông ta đã phá vỡ nguyên tắc vì những chai rượu ngon.

B đã dành ra một buổi tối để thuyết phục người bảo vệ. Anh mua một chai rượu lâu năm, mua thêm thức ăn và ngồi ăn tối cùng ông ta trong phòng bảo vệ chật hẹp. B thấy lạ là bao nhiêu năm làm ở nhà xuất bản, anh chưa từng bước vào căn phòng nhỏ hẹp này, mọi trao đổi đều diễn ra bên ngoài và anh cũng chưa từng có ý định bước vào đó hoặc được mời vào căn phòng nhỏ nhất nhà xuất bản.

Hai người ngồi đối diện nhau, người bảo vệ có một chòm râu đã bạc. Ông ta uống một ly rượu rồi bảo B:

“Anh đừng tưởng những gì xảy ra trong phòng anh tôi không biết. Tôi biết tất cả những gì tồn tại ở nhà xuất bản này.”

“Anh biết những gì?” B giật giọng. “Anh có chìa khóa của tất cả các phòng?”

“Về nguyên tắc là tôi mở cửa được tất cả các phòng.”

B đưa ly rượu lên soi vào mắt ông ta. Có một thứ gì đó thẳm sâu, vắng lặng, bí ẩn.

“Tôi biết anh cô độc,” người bảo vệ nói, “vì thế tôi để anh được tự do theo ý muốn của mình.”

“Thực ra, anh cũng không ngăn cản được tôi.”

“Thế à,” người bảo vệ mặt đầy bí hiểm, “anh có biết là hôm trước có một cô gái đến tìm anh không?”

“Cô ta thế nào, có phải cô ta mặc váy đen không?”

Không khí trong phòng ngột ngạt, người bảo vệ hé cánh cửa một chút. B thấy lạnh nhưng vẫn chăm chăm nhìn vào người đang ngồi trước mặt mình.

“Khi ấy, anh đang ở trong kho nên tôi không báo anh được.” Ông ta lại rót một ly rượu. “Mà có lẽ anh cũng không cần biết cô ta.”

“Anh không biết chuyện gì đang xảy ra đâu,” giọng B đầy giễu cợt.

“Thế à, cũng không chỉ anh mới biết phụ nữ đâu,” giọng người bảo vệ khinh nhờn.

B uống một ly rượu nữa và anh thấy mình hơi lâng lâng. Hình như anh đã có vẻ say nhưng lại không phải. Đầu óc anh vẫn tỉnh táo, chỉ có điều trước mắt anh hình ảnh mờ ảo hơn. Anh vừa nhận ra một điều quen thuộc từ người đối diện nhưng nó thoảng qua rất nhanh. Hình như người bảo vệ này có một khuôn mặt rất già cỗi. Ông ta nhàn hạ, đủng đỉnh, bao nhiêu năm qua không có người bảo vệ nào bị thay thế, cũng không ai phiền nhiễu ông ta. Ông ta không vợ con và cả ngày lẫn đêm ở nhà xuất bản. Một cái nheo mắt làm B bừng tỉnh, chính là cái nheo mắt trong nhà kho, khi anh nói chuyện với ông chủ đầu tiên của nhà xuất bản.

B vừa ngắm người ngồi đối diện vừa nhìn ra ngoài cửa kính. Mùa đông đang tràn ngập, anh căm ghét mùa đông vì nó làm anh chán nản, một chút mơ hồ anh lại thấy ai đó qua trước mặt mình.

“Tôi hỏi anh một câu được không?” B nhìn thẳng vào người đối diện.

“Hỏi đi.”

“Có phải anh là người biết được mọi bí mật của nhà xuất bản này, từ những bản thảo bị giam cầm, những quyển sách bị nhốt trong kho, những người từng chết ở đây?”

Một khắc im lặng nhưng B thấy ánh mắt người đối diện gườm gườm, có vẻ như ông ta không muốn trả lời. B lại thoáng thấy người trước mặt mình già nua, tóc bạc trắng, khuôn mặt giống hệt ông chủ đầu tiên và tấm ảnh treo trong phòng ông giám đốc. Nhưng nếu thế tại sao ông ta không ngăn cản B đốt những tâm ảnh của mình, lẽ nào những hình ảnh trước mắt anh chỉ là suy diễn, anh đã ám ảnh bởi cái kho và sự hỗn mang của nó nhưng câu trả lời của người đối diện bỗng bật ra, không ăn khớp gì với câu nói của anh.

“Cái nhà kho ấy là một cái nghĩa địa mà lẽ ra anh không nên đụng đến.”

“Nhưng tại sao anh đưa chìa khóa cho tôi?”

“Vì tôi thèm rượu,” người bảo vệ nhát gừng, “đời ai cũng có lúc sai lầm.”

B không uống rượu nữa, anh quan sát bàn tay người đàn ông, có lúc anh thấy đó là một bàn tay gầy guộc, khô xác, một lúc lại là một bàn tay rắn chắc của người trung niên. B thì thầm với ông ta.

“Tôi có một bản thảo rất lạ, đã mất rồi lại tìm thấy, rồi hôm qua tôi không thấy trong tủ nữa, có phải anh đã lấy nó?”

Người ngồi trước mặt không trả lời, ông ta tiếp tục uống rượu, rồi mở cánh cửa bên ngoài, nhìn ra đường, hình như mắt người đàn ông dừng một điểm đâu đó. Giọng ông ta như ngạt mũi:

“Mùa đông nào cũng buồn và lạnh.”

B nhếch mép, có vẻ người đàn ông ngồi trước mặt B đã bị điên hay ông ta giả vờ thế. Cánh cửa vẫn mở nhưng B thấy căn phòng quá chật hẹp. Anh sợ lạnh nhưng lại thích đắm mình trong lạnh. Đã lâu anh không đến cái quán cà phê ấy. Anh từ biệt người bảo vệ, dặn đợi cửa và bước ra phố.

B đi theo con đường quen thuộc. Anh gặp cô gái váy đen, cô ta thấy B và rảo bước rất nhanh.

B đi theo cô ta. Nếu như lần trước, B thầm nghĩ, cô ta sẽ lại đến quán cà phê kia và anh sẽ mất dấu cô. Anh đi vòng sang phố khác và quay lại chặn đường.

Đến đúng cái đoạn mà B vòng lại và dự định đối diện thì cô ta đã đi trước anh. Cô ta dường như đã biết được ý định của anh. Cô ta chạy, B đuổi theo. Cô ta giữ một tốc độ vừa phải để anh có một khoảng cách nhưng không chạm tới được.

“Này cô gái, cho tôi hỏi.” B nói to.

“Anh cứ nói đi,” cô gái trả lời nhưng không quay lại.

“Cô là ai?”

“Anh là ai?”

“Tôi là B, biên tập viên nhà xuất bản Y.”

“Có đúng không?”

“Đúng.”

“Thế một người tên Ba là ai?”

“Không phải tôi.”

“Còn tôi đi tìm người ấy.”

B lại định chạy vọt lên túm lấy cô ta nhưng anh thất bại. Cô gái đã đoán được ý định của B và đề phòng.

Tắt nhiên, cô ta lại dẫn anh đến cái quán quen thuộc, cô ta chiếm một chỗ ngồi quay ra đường.

Nhưng lần này B đã quyết định, anh sẽ tiến tới sau lưng cô ta và lợi dụng bức tường ngăn cản, anh sẽ tóm được cô gái.

Khi ý định ấy vừa lóe lên trong đầu thì B lại nghe thấy tiếng cười sau lưng. Anh đoán Mạo đang uống bia. Nhưng khi quay lại, B thấy người bảo vệ đứng sau anh, tay cầm một ly rượu.

“Anh đừng nóng nảy quá,” ông ta nói với B. “Uống với tôi một ly đã.”

“Tại sao anh lại ra đây?” B hỏi. “Anh bỏ vị trí của mình.”

“Cái gì cũng có ngoại lệ mà,” người đối diện miễn cưỡng, “một lần không sao đâu.”

“Đừng có ngăn cản tôi,” B cương quyết.

“Thế à,” giọng người bảo vệ mỉa mai, “tôi không ngăn cản nhưng anh không làm gì được đâu.”

B tiến lên phía trước, lại gần cô gái nhưng thực ra anh đã nhầm, đó là một khoảng cách rất xa anh không với tới được. Mấy lần vươn tay, anh đều thấy vị trí của anh với cô gái giữ nguyên, anh chỉ thấy lưng cô gái mà không thể chạm vào cô.

“Khỉ thật,” B cáu, “có cái gì rất lạ đang ở đây.”

“Thôi mà,” người bảo vệ lại vỗ vai anh. “Ngồi xuồng uống rượu và ngắm mùa đông bên ngoài.”