← Quay lại trang sách

Chương 31

Ba vẫn còn nhớ buổi sáng lên núi, con đường anh đi sương quánh đặc, Ba lao xe máy trong vội vã, lòng anh dấy lên một khoái cảm khó tả, đã lâu lắm rồi anh không hẹn hò, một cô gái anh tin chắc rằng dễ thương và xinh đẹp.

Khi cô chải đầu ngay trước mặt anh đã nghĩ cô sẽ trở thành tình nhân của mình, rất nhanh thôi anh quyết định điều ấy. Anh ngắm cô chơi đàn và hát nhưng cô hồn nhiên như không chú ý đến anh, không phải vì có mặt anh cô mới say mê như vậy.

Cô dẫn anh đi rừng. Cô thay một cái áo phông màu đen, cô không muốn tạo sự hấp dẫn với anh, sau này cô nói với anh như thế, cô muốn mình xấu xí trước mặt anh, cô không muốn anh yêu cô.

Về sau, khi đã bình tĩnh, cô nói với anh tất cả những điều ấy, sự chân thật trong giọng nói, đôi mắt của cô, Ba tin rằng cô nói thật.

Cô gái đưa Ba đên một khu rừng. Anh ngắm những cảnh ấy, chân anh đi trên sỏi lạo xạo, anh nhìn những khu nhà nghỉ vắng người, những đồi thông yên lặng và anh nghe thấy tiếng nước chảy đâu đó.

Cô gái đi cùng anh yên lặng, cô cho anh cầm tay mà không phản đối, cảm xúc khi nhìn cô chơi đàn lại ùa về, anh kiễng chân và hôn vào má cô, anh nhận thấy cô cao hơn anh một chút vì cô đi giầy cao gót.

“Công việc của anh buồn tẻ lắm phải không?”

“Không đâu. Nhưng anh ngập trong nỗi cô đơn vô hạn.”

“Vì sao?” Cô gái gỡ tay Ba và nhìn thẳng vào mắt anh.

“Vì anh là riêng một thế giới, không ai hiểu được.”

“Nhưng em hiểu được anh.”

“Vậy ư?”

“Anh chưa nghe chuyện Bá Nha với Tử Kỳ à?”

Ba yên lặng nghe tiếng sỏi lạo xạo dưới chân mình. Cô gái đã đánh động một thứ gì đó, trong anh dâng lên một cảm xúc mãnh liệt. Người con gái này như một bông hoa rừng, anh chưa dám hái nó, không phải vì sợ mà vì một nỗi lo lắng vô hạn.

Cô gái đưa anh lên đỉnh núi thăm một ngôi chùa. Chùa mở cửa nhưng không có người, không có bất cứ một vị tu hành nào ở đó. Hai người ngồi xuống bậc thềm đá nhìn những cành cây đang bị gió thổi làm cho lay động.

Anh ngắm nhìn cô gái, ở một khoảng cách rất gần. Cô không bối rối hay đề phòng. Trước mắt anh là một dòng thác trắng nhiều năm về trước chảy ào ào. Cô không giao bản thảo cho anh nhưng một thứ gần gũi đang thức giấc trong con người anh, không phải là dục vọng mà là cảm xúc êm dịu, sâu lắng lan tỏa.

Anh hôn lên má cô, cô để yên cho anh làm điều đó, mắt cô đăm đắm nhìn về phía xa, hình như có một khoảng cồn cào đang thức giấc, một nỗi lo lắng mơ hồ ngay trước mặt.

Cô cho anh hôn vào má nhưng từ chối nụ hôn vào môi mà không giải thích.

“Đã lâu lắm anh mới được bình yên trên trên núi thế này.”

“Anh có nhiều phụ nữ lắm phải không?”

“Có nhưng không nhiều.”

“Khuôn mặt anh có vẻ u sầu.”

“Anh không giải thích được, có lẽ anh đọc sách nhiều quá.”

Lại một khoảng yên lặng vô hình. Bàn tay Ba đan vào bàn tay cô gái, rất chặt. Một cảm giác bình yên và gần gũi. Ba nghiêng nghiêng ngắm nhìn cô gái, cô vẫn không bối rối hay đề phòng.

“Anh có biết vì sao em đi chơi với anh không?” Cô gái hỏi, mắt vẫn nhìn phía trước.

“Anh chưa lý giải được.”

“Anh nhớ rằng đây là lần đầu em gặp anh,” cô gái nhìn Ba dịu dàng. “Lần đầu đi với người lạ và em đã đưa anh lên núi thế này, anh không lạ sao?”

“Có,” Ba trả lời, “nhưng trông anh cũng là người đáng tin cậy mà.”

“Vì em tin anh.”

Câu nói đó là một tiếng nhói lòng, nhiều năm sau Ba vẫn nhớ nó, người con gái ấy chưa bao giờ của anh. Ba đã biết được điều ấy và mỗi khi nhớ lại, lòng anh không khỏi đau đớn một nỗi mơ hồ.

Cô gái ấy có một bí mật và về sau cô nói với anh, vì bí mật này, anh đã không bước qua nổi, một ranh giới và nỗi lo lắng cứ rộn lên, anh cảm thấy tất cả sự yêu thương chân thành, niềm tin giản dị và anh không dám phá vỡ nó.

“Em rất thích đọc sách, vì thế mà em gặp anh.”

“Nhưng sách anh biên tập khó đọc lắm, cái gu của anh nó thế.”

“Em không cần biết điều đó, miễn là sách anh làm ra là em thích.”

Ba đã mang tặng cô vài quyển sách nhỏ và cô rất thích. Cái thị trấn miền núi nơi cô ở khó mà kiếm được một quyển sách thật hay, cô tin sự biên tập và chọn lựa của anh, chỉ một lý do ấy mà cô thích đọc.

“Em có muốn viết ra những quyển sách nho nhỏ, dễ thương không?”

“Em đã viết ra rồi, nếu anh không chê thì em tặng anh.”

Lúc về, cô gái tặng anh hai quyển sách nhỏ. Những quyển sách đó anh giữ như một người bạn bên mình. Anh để nó trên giá sách chỗ gần, thỉnh thoảng với tay mở ra và đặc biệt thích thú hình ảnh người con gái in trên bìa sách, đơn sơ và bình dị.

Nhưng khi ở trong rừng Ba đã phải chống lại cảm xúc của mình, anh lờ mờ nhận thấy điều bí mật.

Cô gái chỉ cho Ba cung đường về thị trấn. Con đường có nhiều cây, một con suối nhỏ chảy ngoằn ngoèo. Lúc chạy qua con suối, cô gái bảo Ba dừng lại.

“Anh có yêu suối không?”

“Có, bởi thế mà anh đến đây.”

Cô gái chỉ cho Ba một đoạn suối đã bị lệch dòng. Người ta cố tình nắn dòng chảy của nó để xây nhà hoặc vườn, cô gái có vẻ phân vân khi nói những điều ấy. Cô yêu cây, núi và suối như Ba.

“Anh ghét những người chống lại thiên nhiên.”

“Em cũng thế,” cô gái bất ngờ hôn vào má Ba, “thưởng cho anh vì tâm hồn đồng điệu.”

Cú hôn ấy mạnh hơn một phần thưởng. Xưa nay Ba luôn chủ động hôn các cô gái, lần đầu tiên anh được thưởng vì sự đồng điệu. Anh không thấy dục vọng, chỉ thấy rất nhẹ nhàng và thanh thoát. Anh đã rõ hơn lí do bí mật mà cô gái nắm giữ.

Ba rời khỏi con suối và khu rừng. Anh và cô gái đi theo con đường vắng trở về thị trấn, một khu chợ ngay bên đường bán những sản vật địa phương. Cô gái giới thiệu cho anh một vài thứ và giục anh về nhà vì trời sắp tối.

Vẫn là quãng đường dưới trời xám xịt. Ba đi xe rất chậm vì anh vừa đi vừa suy nghĩ. Có một thứ vừa bùng khởi đã tan biến rất nhanh. Ngày mai anh lại đến cơ quan. Một không gian chật hẹp và phòng ốc. Cảm giác trở về núi và gặp cô gái kia thật dễ chịu, nhưng có vẻ đó là những thứ luôn thấp thoáng sắp chạm chứ chưa bao giờ Ba thực sự chạm được vào nó. Một nỗi buồn mơ hồ lan tỏa theo những ý nghĩ của anh.

Về tới cơ quan, Ba gọi điện cho cô gái. Vẫn là cái giọng ấm và dịu nhưng có vẻ cô đã rời xa anh rất nhanh. Cái lý do mơ hồ kia ngày càng rõ dẫn và trở thành một sự ngăn cách quá lớn. Cuối cùng anh không chịu nổi, anh hỏi cô gái nguyên nhân của sự lo lắng.

“Em thấy anh như người anh trai của em, mà anh trai thì không thể trở thành tình nhân được.”

“Anh không có em gái,” Ba bực tức, “anh chỉ có chị gái thôi.”

“Đó là anh nói thế thôi,” cô gái vẫn dịu dàng, “cũng chưa biết chừng em là em gái anh.”

Ba lại cảm thấy sự phân vân tràn vào tâm hồn mình. Anh thấy man mác và hình như những cánh bướm đang chập chờn trước mặt anh cùng với thác nước đổ...