Chương 32
Những người trong nhà xuất bản không phải người nào B cũng biết rõ thân phận. Tất nhiên B không quan tâm tới đời tư của người khác trừ trường hợp người gác cổng nhưng anh thấy rằng những người xung quanh, khác anh rất nhiều.
Sau bữa uống rượu đêm ở cái quán cà phê kì lạ đó, quan hệ giữa B và người bảo vệ vẫn không gần không xa. B không gần gũi được thêm và người kia cũng không muốn tỏ ra thân thiết hơn với anh.
Đó chính là người B ít chú ý nhất, dù anh luôn bảo ông ta chờ cổng mỗi khi về muộn hoặc cho ông ta chai rượu. Hình như có một sợi dây mơ hồ ngăn cản để anh gần gũi.
Người gác cổng được tất cả mọi người kính nẻ, thậm chí hơn cả ông giám đốc. Hình như ông nắm giữ một bí mật nào đó mà mọi người đều e dè. Ông ta có chìa khóa của tất cả các phòng, và mở được bất cứ phòng nào ông muốn.
B cũng có lúc xem lại phòng mình. Anh áp tai xuống sàn nhà tìm nghe tiếng lóc bóc. Từ khi anh đốt cháy tấm ảnh ông già trong nhà kho, hình như tiếng của nó đã mờ đi chút ít. Nhưng có đúng thế không hay chỉ là ảo giác.
Vào một ngày, khi đã hoàn thành công việc sớm hơn thường lệ, B mở cửa sổ và nhìn ra phố. Cô gái váy đen đang đi trên đường, rất nhẹ. B quan sát bước chân và nhận thấy một sự khiêu khích. Nhưng anh quyết định chống lại cảm giác đó, chống lại ham muốn của mình để xem điều gì xảy ra.
B đóng cửa phòng và lên tầng áp mái. Đó là một phòng không khóa cửa, B bước vào mặc cho bụi bặm dưới chân, mạng nhện dính đầy đầu. Anh tiến đến cái cửa sổ bao giờ cũng đóng chặt, mở nó ra và quan sát.
Ở vị trí cao hơn anh nhìn xuống, vẫn thấy cô gái mặc váy đen. Cô ta đi chậm và bước vào cơ quan anh.
Cô gái đi vào phòng bảo vệ, và không ra nữa.
B nhanh chóng rời khỏi phòng áp mái và đi xuống. Anh dự cảm điều bất ngờ đang chờ mình. Cô gái kia đang ở phòng bảo vệ, có phải cô ta là tình nhân của người gác cổng và ông ta đang uống rượu giữa ban ngày, Liệu họ làm gì nơi đó. B chạy ra phòng bảo vệ và đứng chắn ở trước cửa. Căn phòng có ba mặt kính anh nhìn thấy thông suốt, chỉ có người bảo vệ và hai cái ly để trên bàn. Người gác cổng không ngạc nhiên và mở cửa để anh vào, miệng ông ta vẫn còn phả mùi rượu.
“Có việc gì thế?”
“Có phải một cô gái đã bước vào đây?”
“Anh cho là như thế à?” Ông ta hỏi lại.
“Tôi nhìn thấy cô ta bước vào đây, trên bàn có hai cái ly, anh đã uống rượu với cô ấy đúng không?”
“Mỗi khi uống rượu, tôi vẫn để hai cái ly. Tôi uống rượu với một người nữa.”
“Với ai?” B nhìn vào cái ly rỗng.
“Với linh hồn của một người bạn. Người ấy cũng thích uống cái thứ này.”
B ngửi thấy mùi nước hoa phụ nữ thoảng qua mũi. B cầm cái ly và giơ cao, anh đưa lên mũi kiểm tra, hai cái ly đều được rót rượu.
“Tôi chỉ muốn biết sự thật thôi, có phải cô ấy đã vào đây?”
“Người bạn của tôi là phụ nữ, không biết anh nói cô gái ấy là ai?”
“Cô ta mặc váy đen.”
Người gác cổng nhìn B thở dài. Ông ta nói rất chậm rãi:
“Có lẽ anh thấy ảo ảnh rồi. Cô ấy không mặc váy hay bất cứ thứ gì cả, tôi chỉ biết cô ấy tồn tại thôi.”
B nhìn chăm chăm vào người đối diện. Anh bỗng thấy một ông già râu tóc bạc phơ, giống hệt cái ảnh anh đã thiêu hủy trong nhà kho và nghe thấy âm thanh quen thuộc vọng đến tai mình: tiếng lóc bóc đều đều.
Nhưng trước mặt B không có nguồn nước nào, chỉ có một cái bình có van đang bị khóa, căn phòng ba bề cửa kính, anh không thể biết tiếng lóc bóc đó từ đâu phát ra.
“Anh nói rằng, anh biết hết mọi bí mật trong nhà xuất bản này phải không?”
“Đại khái là thế.”
“Thế anh có nghe thấy tiếng nước chảy lóc bóc?”
“Có.”
“Nó ở đâu ra?”
“Nó ở cảm giác của anh thôi. Anh mẫn cảm quá.”
B nhìn ra cành nhãn trước mặt. Anh lại thấy con sóc đực xuất hiện, rất gần mình.
“Anh vẫn cho con sóc ăn đấy à?”
“Nó là bạn tôi.”
B ngắm nhìn con sóc, nó đang nhìn anh đầy vẻ sung sướng. Từ cái vẻ hớn hở của nó, B đoán rằng nó vừa mới có cuộc giao hoan vui vẻ. Nó đang chế giễu cái vẻ cô đơn của anh và dường như biết anh đang nghĩ gì.
“Dạo này nhà xuất bản đang trong cơn suy thoát. Anh nên chăm chú làm việc hơn đi.”
“Tôi biết. Cái gì cũng phải đi đến điểm kết thúc.”
“Nhưng chưa phải bây giờ, vì còn có tôi ở đây.”
B không suy nghĩ vì câu nói đó và không muốn tranh cãi. Anh nhìn con sóc và ghen tị với nó. Nó cũng một mình như anh nhưng rõ ràng hạnh phúc hơn. Nó không phải chịu trách nhiệm hay bị áp lực của bất cứ thứ gì, chỉ cần kiếm ăn và có bạn tình. Còn anh, dù đã từ bỏ nhiều thứ, anh vẫn không được tự do và thoải mái. Một lời bào chữa duy nhất là về mặt sinh học, anh sống lâu hơn nó, đau khổ và hoan lạc cũng nhiều hơn.
B quay về phòng kế toán tìm Ngọc. Đã lâu anh xa lánh người đàn bà này và có cảm giác cô đã rơi vào tay một người khác. Không có anh thì Ngọc vẫn có nhiều lựa chọn, anh không phải người đàn ông duy nhất trên trái đất này.
Sự lo lắng mơ hồ ấy khiến anh gõ cửa phòng Ngọc.
“Vào đi,” tiếng nói vọng ra.
“Anh đấy à?”
“Thì sao?” Anh nhìn cô, cố ra vẻ dửng dưng.
“Anh tìm em có việc gì?” Ngọc nói, gần như không ngẩng đầu lên.
“Chúng ta vẫn là một đôi. Anh muốn mời em đi ăn.”
B nghe thấy tiếng sột soạt trong phòng. Không phải từ chỗ Ngọc phát ra. B nhìn vào một cái tủ lớn và hỏi người đàn bà:
“Em giấu ai trong tủ à?”
“Theo anh thì là ai,” giọng Ngọc bất cần.
“Một người đàn ông.”
“Đúng thế.”
“Là ai, em trắng trợn quá đấy.”
“Anh đừng có nóng nảy,” Ngọc vẫn bình tĩnh. “Dù sao chúng ta vẫn là một đôi mà. Em không giấu anh.”
“Ai?”
“Mạo đấy, anh ta trốn trong tủ.”
“Em điên rồi.”
“Không, em không điên đầu, đừng quan tâm đến chuyện này nữa.”
Ngọc đứng dậy kéo tay B ra khỏi phòng và khóa cửa. Hai người đến cái quán ăn quen thuộc.