← Quay lại trang sách

Chương 34

Ngọc đã dần dần trở lại là người quan trọng với B. Cô tiếp tục trở thành người tình của anh như trước khi lấy chồng. Nhưng B biết có một người không hài lòng về chuyện ấy. Hiệu - phó giám đốc nhà xuất bản, người đã từng gạ gẫm Ngọc nhiều lần nhưng cô chưa ưng thuận.

Một chiều B nhìn thấy tay phó giám đốc ở lại cơ quan. Anh ta đi dạo trong khuôn viên nhà xuất bản. Trong sân chỉ có vài cây nhãn, một cây khế già nua nhưng bước chân anh ta bồn chồn lạ thường.

Là một người cứng rắn, B chưa từng nhượng bộ anh ta, cũng chưa từng phiền đến anh ta. Chỉ một điểm đáng nói duy nhất là Ngọc, thì cô đã hoàn toàn ngả về anh, mặc dù vậy B chưa từng quan tâm đến người có thể là tình địch của mình.

“Anh tìm gì đấy?” B hỏi khi giáp mặt anh ta.

“Tôi chẳng tìm gì cả,” tay phó giám đốc lơ đãng.

B trêu ngươi bằng cách đi ngược chiều với địch thủ của mình và không hề tỏ ra quan tâm tới điệu bộ của anh ta. Thật ra thứ B đang quan tâm là dấu vết của con sóc.

Nhưng bất ngờ tay phó giám đốc dừng lại trước mặt B. Giọng anh ta gần như thầm thì, hãy vào phòng tôi một chút, tôi có một chai rượu ngon mời anh.

Đó không phải là lần đầu tiên B bước phòng phó giám đốc. Anh đã vào đó nhiều lần, chủ yếu là liên quan tới các loại giấy tờ hành chính, chưa bao giờ đến để trò chuyện riêng tư.

Một căn phòng giống với phòng của B, tất nhiên cách bài trí khác chút. Điểm đặc biệt là bức ảnh chân dung rất lớn của một người đàn ông, một người lạ mặt và có thể rất quan trọng và ảnh hưởng, căn cứ vào độ lớn của bức ảnh và vị trí treo.

“Anh có ngạc nhiên khi tôi mời anh vào đây không?”

“Tôi không ngạc nhiên,” B khủng khỉnh. “Tôi chẳng bao giờ quan tâm xem người khác nghĩ gì đâu.”

“Tất nhiên,” anh ta cười mỉa. “Vì thế tôi mới mời anh hôm nay.”

Hiệu lấy ra một chai rượu nhỏ rồi rót ra hai chiếc ly. B biết nhân vật này ít khi uống rượu và việc anh ta mời rượu hẳn có một lý do nào đó.

“Lúc đầu tôi không định nói chuyện đâu, tôi nghĩ anh cũng là một người không đến nỗi tệ.”

B nhìn anh ta. Tay phó giám đốc ngoài cái vẻ hoạt bát của một kẻ phụ trách kinh doanh, khuôn mặt khó có điểm nào khiến B phải khâm phục.

“Anh có biết một cơn bão sắp đến đây không,” anh ta nói, “sách của chúng ta không bán được và chúng ta sắp phá sản.”

“Thế à,” B vẫn dửng dưng. “Tôi chỉ là một biên tập viên quèn thôi. Nếu nơi này phá sản, tôi tìm việc ở một chỗ khác, tôi không sợ.”

“Anh tàn nhẫn thế à,” tay phó giám đốc chăm chú nhìn B.

“Không hẳn thế,” B bình thản, “nhưng tôi lo lắng cũng chẳng được, không phải phận sự của tôi.”

Anh ta rót cho B một ly nữa. Rượu của anh ta ngon nhưng B không chú ý lắm đến điều đó. Câu nói của tay phó giám đốc khiến B thấy một bầu không khí u uẩn đang bao quanh mình. Cảm giác bóng tối mơ hồ đang phủ lên anh. B thấy người ngồi trước mặt phình to ra như một con quái vật. Anh ta căng phồng và nở ra như một con voi.

Nhưng B vẫn còn nghe rõ những lời Hiệu nói. Anh ta đề nghị B ủng hộ nếu có một cuộc thay đổi trong nhà xuất bản. Nếu cần một ý kiến thì B hãy ủng hộ anh ta hoặc chí ít là không phản đối. Anh ta thấy sự phá sản của nhà xuất bản đang đến gần, nếu không có một sự thay đổi đáng kể nào đó, ví dụ khi anh ta sẽ lên một vị trí cao hơn.

Nhưng B không phản ứng, anh im lặng và kiên nhẫn lắng nghe. B thấy rằng người ngồi trước mặt mình giống hệt một con voi. Anh ta uống rượu và kể cho B nghe kế hoạch thầm kín của mình.

“Tôi tôn trọng sự đóng góp của anh. Anh không làm cho cái nhà xuất bản này sáng hơn nhưng sự có mặt của anh tạo sự ổn định.”

Đó là lý do duy nhất, như lời anh ta nói, B sẽ không bị sa thải nếu anh ta lên nắm quyền. Một nhà xuất bản cần một sự ổn định và B là người đáp ứng được yêu cầu ấy.

B vẫn im lặng. Anh thấy những con thạch sùng trên tường đang trò chuyện với nhau, anh thấy lũ kiến thì thầm, một con gián đang loay hoay ở một góc tường, và con voi trước mặt anh đang rủ rỉ.

B sung sướng trong khối hình ấy, anh thấy mình được thỏa mãn trong không gian của địch thủ. Hắn ta buộc phải nói ra những bí mật, những lời gạ gẫm, trao đổi hoặc hứa hẹn, anh chỉ việc lắng nghe và không phản ứng gì cả.

Cảm giác lạ lùng đó kéo dài suốt buổi nói chuyện. Chai rượu đã hết nhưng B không thấy say. Anh hiểu những lời Hiệu nói với mình, không tỏ ý phản đối hay ủng hộ, anh im lặng và hưởng thụ khoái cảm kỳ lạ.

Nhưng B biết một người đã chi phối tay phó giám đốc và có thể cả anh nữa. Người đàn ông xa lạ trên tường, B không biết tên nhưng có vẻ ông ta đang lắng nghe cuộc nói chuyện.

Dù trong phiêu lãng nhưng B vẫn thấy tay phó giám đốc thỉnh thoảng liếc nhìn về phía bức ảnh. Có vẻ như anh ta chờ đợi một sự đồng tình hay ủng hộ nào đó. Con voi đưa cái vòi lên như một cánh tay dưới bức ảnh, ông ta mỉm cười và gật đầu.

Một lúc sau, B hết cảm giác lạ lùng đó và anh muốn ra ngoài.

Lúc này trời đã tối và đèn điện đã bật. B tiếp tục đi trong khuôn viên và thấy những vật trước mặt anh đang lớn dần lên. Một chiếc lá to bằng hai bàn tay, con kiến bằng ngón chân cái và một vết gạch nứt ở cuối góc sân rộng ra đến mức một người chui lọt. B nghe thấy lời gọi bí ẩn đang chào mời. Anh đi thẳng xuống khe nứt ở góc sân. Và khi vừa lọt qua, một khoảng không mở ra trước mặt anh.

Đó là một không gian lớn như hội trường. Nó có mái vòm cong và dài, B ngay lập tức nghĩ đó là một cái hang với độ sâu vừa phải.

Kê cạnh tường hang là các tủ kính. B nhìn thấy trong đó là những hình người bất động: ông giám đốc đầu tiên của nhà xuất bản, con trai ông ta và những nhân vật từng làm việc ở đây, hai người từng là chủ nhân căn phòng của B đứng trong tủ kính với nụ cười quái đản.

B cảm thấy họ không phải là những xác ướp, không phải những hình nhân bằng sáp, mà là những con người sống nhưng không thể di chuyển hoặc cất tiếng nói. Họ là những người câm điếc vĩnh viễn đứng bất động một chỗ, biểu lộ cảm xúc bằng ánh mắt và vẻ nhạo báng của đôi môi.

B đi một lượt qua những người đứng trong tủ kính và anh thấy thích thú. Nếu muốn anh có thể đập vỡ tủ và giáng cho những kẻ ấy một cú chí mạng mà không sợ bị trừng phạt. Anh thấy mình đang thành kẻ sát nhân trong thế giới câm lặng tuyệt đối.