Chương 35
Những ký ức về những người phụ nữ chiếm một khoảng lớn trong tâm trí Ba. Anh có những kỷ niệm buồn với chị gái của mình. Người chị duy nhất và hơn anh hai tuổi. Ba lên thành phố học đại học, còn chị ở nhà, bận bịu với công việc nội trợ rồi từ một thiếu nữ hiền hậu, chị trở thành người đàn bà chua ngoa và có một thái độ rất đáng sợ khi vấp phải các vấn đề tiền bạc, gia sản.
Khi bố mẹ mất, di chúc rất rõ ràng, Ba được thừa hưởng ngôi nhà bố mẹ để lại, chị gái nhận mảnh vườn rộng có nhiều cây ăn quả. Ngoài ra một số thứ lặt vặt như sổ tiết kiệm, các khoản cho vay bên ngoài, bố mẹ do chưa lường trước hay do đãng trí, đã không có một chỉ dẫn rõ ràng.
Ba không muốn tranh chấp với chị gái mình, anh đã ly hôn, không có con cái và nhu cầu về tiền bạc không nhiều. Anh thuê một căn hộ nhỏ trên thành phố, thỉnh thoảng ở lại cơ quan và những chi phí đáng kể nhất là những chuyến du ngoạn một mình và luôn chi tiêu khá tiết kiệm.
Mặc dù đã nhường hầu hết tài sản bố mẹ để lại nhưng chị gái vẫn lo lắng từ phía anh. Ba đã nói với chị rằng, chị có toàn quyền với sổ tiết kiệm của bố mẹ, các khoản cho vay và ngôi nhà thì cháu gái anh đang ở. Nhưng Ba buồn rầu, thậm chí là đau đớn khi thấy rằng chị gái anh đã rất lo lắng nếu anh về ở ngôi nhà của bố mẹ. Chị chưa bao giờ khuyến khích Ba lấy vợ mới hay tìm nhận con nuôi. Khi đề cập một vấn đề nào đó ảnh hưởng tới sự thừa kế hay sự trở về của Ba, chị thường tránh đi hoặc có một thái độ không mấy ủng hộ một cách thầm kín.
Ba nhớ thủa nhỏ anh đã rất thân thiết với chị. Anh đi theo chị và bạn bè của chị. Ba tự hào được đi chơi với chị, được chị bảo vệ và rất yêu em trai mình.
Những kỷ niệm ấu thơ làm Ba bực bội khi gặp chị mình. Chị vẫn vui vẻ, tươi tỉnh mỗi khi về nhà nhưng Ba biết chị phải che giấu những cảm xúc của mình.
Đối với Ba, tình cảm đối với người chị thương xót nhiều hơn là giận. Ba hiểu nỗi lo và mâu thuẫn của chị. Chị có một gã chồng tầm thường, ba đứa con, hai gái, một trai và chúng chưa bao giờ là những thanh niên xuất sắc. Đó là những đứa cháu hết sức bình thường, đơn điệu, thậm chí là nhàn nhạt, tầm thường.
Về cuộc sống thì Ba không phải lo lắng nhiều như chị mình, anh không có gia đình, không con cái, anh ở thành phố lớn và có thu nhập đủ cho chi phí thông thường.
Ngược lại với em trai mình, chị gái của Ba vất vả và chỉ quanh quẩn ở nhà. Chị học ít, không mấy khi đi đâu và những nhặt nhạnh nội trợ chỉ đủ nuôi dưỡng ba đứa con ở mức rất khiêm tốn.
Ba thấy nỗi lo lắng trong mắt chị gái mình. Chị vẫn ần cần, dịu dàng với anh nhưng trong thâm tâm đầy bất ổn. Ba nói chuyện với chị mà tâm trạng anh giống như đọc một quyển sách. Anh biết chị mình muốn gì qua giọng điệu, biểu hiện và cử chỉ.
Ba cho đứa cháu thừa hưởng ngôi nhà, anh từng có ý định thế nhưng chưa quyết định. Không phải anh tiếc với chị và đứa cháu nhưng một nỗi lo lắng khi anh nghĩ ngôi nhà sẽ không thuộc quyền kiểm soát của mình nữa nên còn ngần ngừ.
Ngôi nhà là nơi cất giữ những kỷ niệm thời tuổi trẻ của anh, những dấu vết, hình ảnh của bố mẹ. Nỗi lo sợ của Ba là khi chị gái hoặc đứa cháu gái được sở hữu ngôi nhà, họ có thể làm nó biến dạng hoặc bán đi.
Một buổi chiều khi Ba trở về, người chị gái đang ngồi trầm ngâm ngoài hiên. Chị có vẻ đang nghĩ ngợi rất tập trung nên không thấy Ba. Dáng ngồi của chị, hướng chị nhìn và một thứ mông lung đã nhói lên trong Ba, một cảm giác vừa yêu thương, vừa đau đớn.
“Cậu đã về đấy à?” Chị chào Ba khi anh gây ra tiếng động.
“Vâng, em chào chị.” Ba vẫn nhìn chị mình, “chị đang lo lắng gì thế?”
“Không,” chị chối ngay, “chị ngồi nghỉ ngơi thôi.”
Ba biết chị đang nói dối, anh đã gần như thấu được người chị đang nghĩ gì. Con gái chị thất nghiệp và sắp sinh, chị đang nghĩ đến một dự định táo bạo nhưng không dám nói ra.
“Cậu về nhà chơi có lâu không?” Chị hỏi và giúp Ba kéo cái va li vào phòng trong.
“Em về nhà vài ngày thôi chị ạ. Em vẫn ở trên phòng của mình và không làm xáo trộn gì đâu.”
Lẽ ra Ba không phải nói thế. Nói câu ấy với chị mình trong ngôi nhà của bố mẹ là thừa. Nhưng Ba muốn làm gì đó để trấn an chị, có khi anh đã nhầm nhưng thật sự anh vẫn muốn tạo một cảm giác an toàn và yên bình cho người chị đáng thương của mình.
Khi đi đâu đó, gặp những người đàn bà trung niên nghèo khó u uẩn, Ba luôn nhớ đến chị gái, anh nhớ cái vẻ lưỡng lự, lo lắng của chị nhìn ra xa. Có một khối nặng nề, u uất, hèn yếu trong cái dáng ngồi khó tả ấy.
Và để bớt đi những ấn tượng không hay khi nghĩ về chị gái mình, Ba thường cố hồi tưởng những kỷ niệm thuở ấu thơ để xua đi sự lạnh lùng, bất nhẫn của anh.
Sở dĩ Ba vẫn chưa quyết định cho cháu gái thừa kế ngôi nhà là vì anh sẽ còn về đó. Anh chưa chắc chắn mình có ở trên thành phố đến hết đời hay không và cũng không muốn mạo hiểm để ngôi nhà của bố mẹ bị định đoạt quá sớm. Ba dự định biến ngôi nhà thành một thư viện cộng đồng, anh đã tích lũy được một số sách cần thiết và muốn làm một điều gì đó ý nghĩa.
Nhưng Ba chưa dám nói ý định đó với chị mình. Nó sẽ là một cú sốc, nỗi thất vọng lớn của chị. Gia đình chị nghèo, các cháu của anh tầm thường, họ đang rất hy vọng anh sẽ cho phép thừa kế hoặc biến ngôi nhà thành một cửa hàng kinh doanh hay bán đi để có vốn làm ăn.
Những suy nghĩ ấy làm Ba khó chịu. Anh yêu thương chị gái và các cháu nhưng anh cũng muốn làm gì đó cho riêng mình. Trạng thái phải tách bạch giữa tình thương và ý muốn cá nhân làm anh khó xử. Anh đã từng một lần đề cập đến vấn đề thừa kế nhưng rồi rút lại. Nó là hòn đá đè nặng tâm trí mỗi khi anh về thăm nhà. Những ý nghĩ bám đuổi từ lâu và anh vẫn chưa dứt ra được.